Số lần đọc/download: 2881 / 5
Cập nhật: 2016-06-03 16:19:40 +0700
Chương 10
S
ự tự tin và háo hức không còn khi Song Lan đối diện với thực tế. Sân khấu trước mặt cô đang soi động quay cuồng với tiếng nhạc ầm ỉ và tiếng hát đầy cao hứng của một ca sỉ trẻ mang cũng thuộc lọai sinh viên chưa tốt nghiệp như cô.
Song Lan ngồi ở một bàn nhỏ dành cho ca sĩ, kế sát bên hong sân khấu. Trước mặt cô là ly đá chanh mát lạnh, nhưng ngay cả vịn tay vào ly nước cô cũng không dám, như sợ cái lạnh của nó làm cô rùng mình lo lắng thêm.
Chống mặt ngó lên sân khấu, tim cứ đập dồn dập, ngòai tiếng ồn của giàn trống, cô chẳng thèm nghe anh chàng ca sĩ trẻ hát những gì.
Sự hồi hợp làm cô hoang mang để nói hau như lời dặn dò của Thế bên cạnh chỉ còn là tiếng được tiếng mất:
-... Em nhớ nhe, cứ bình tỉnh mà hát, đừng lo gì hết. Bài hát mà anh kêu em tập là bài hát đang thịnh hành, ca ra là bảo đảm được sự chú ý của khán giả liền.
Anh nói cô bình tỉnh. Thì cô cũng đang nhủ lòng mình cố bình tỉnh, nhưng chẳng biết lam sao nhịp tim cứ thình thịch một cách kỳ quái.
Quả thật bài "Thì thầm mùa xuân" cô đã thuộc như cháo lòng. Cả tháng nay, Thế cứ cho người tập đi tập lại cô chỉ một hai bài.
Để ra trận lần đầu chắc ăn hơn, anh nói vậy
Bồi dưỡng cho cô kỷ càng mất cả tháng rồng, và hôm nay, anh xin cho cô được thu giọng. Đây chỉ là một so ca nhạc quần chúng ở một quận vùng ven nhân ngày lễ. Khán giả dể tính và hào hứng vỗ tay với tất cả tiết mục.
Sân khấu là một bức cao ghép bằng mấy cái bàn học của một phòng học nào đó, trên phủ một tấm bạt dày. Ban nhạc nghiệp du với hai cây organ, một dàn trống xấp xinh, một cây guitar. Và micro thì chỉ có mỗi một cái mà người giới thiệu chương trình và ca sĩ luân phiên chuyển tay nhau. Sân khấu đơn giản chỉ có vậy.
Thế đưa cô đến đây đã gần nữa tiếng, ca sĩ thì đã thi nhau ra hát năm bảy người rồi. Đa số là những bài hát với nhiệp điệu nhanh và vui nhộn, dù là ban ngày nhưng ca sĩ nào cũng ăn mặc thật nổi bật với những tua, những ren, những bộ quần áo ôm sát người.
Song Lan nhìn xuống bộ áo vay đỏ rực của mình. Theo sự khuyến khích của Thế, cô cũng đã bấm bụng đi mua bộ áo vay mới toanh. Và giờ đây, chiếc áo như làm cô càng ngượng ngừng hơn với màu đỏ chói ấy.
Chút nữa thôi sẽ đến lượt cô, không biết cô ra trước sân khấu sẽ ra sao, có thỏai mái tự tin lại như ngày thường không? Hay cứ run lên vì hồi hợp như thế này? Giọng cô nữa, có hát được suông sẻ không? Hay cứ phải nuốt nước miếng khan vì lo lắng quá độ?
Để tự trấn an mình, Song Lan đưa mắt nhìn quanh. Khán giả cũng khá đông và đủ mọi lứa tuổi. Ai nấy say sưa nhìn lên sân khấu, mặc cho bóng nắng có xuyên qua những tàn lá thưa trên cao rọi xuống vai, xuống tốc.
Chợt Thế chồm qua nói nhỏ bên tai cô:
- Cái tên đó hát xong là đến em đó, chuẩn bị nhé.
Song Lan giật mình vụt tái xanh gương mặt.
Đến cô rồi sao? Trời đất ơi, anh không nhắc thì còn đỡ, chứ mở miệng nhắc chỉ một câu mà sao cô thấy mình sợ đến muốn... xỉu. Chuẩn bị cái gì bây giờ? Song Lan nắm chặt lấy tay, chẳng biết tại sao tim cô đột nhiên lại đập loạn một cách dễ sợ như vậy.
Người thanh niên kia vừa hát ngăn để dứt, Thế đã quay qua Song Lan:
- Chuẩn bị lên đi em.
Song Lan rời bàn và bối rối đứng ở chấn thang. Anh chàng ca sĩ trẻ cúi rấp người chào khán giả. Cô gái giới thiệu chương trình lại tiến ra và giới thiệu một cách đầy khoa trương:
- Và sau đây, mời quý vị thưởng thức giọng hát của nữ ca sĩ Song Lan, một ca sĩ trẻ, một tài năng trẻ có triển vọng của năm nay qua bài hát đang được mọi người yêu thích, đó là bài "Thì thầm mùa xuân".
- Bước lên đi em. - Thế hối thúc lần nữa.
Tai ông ống tiếng giục giả của Thế, Song Lan lóng cống bước lên mấy bậc thang.
Lời giới thiệu màu mè kia làm cô chưa quen, và ròi khi bước lên sân khấu, đứng giữa cái bực cao rộng mênh mong ấy, cảm nhận được hàng ngàn người đang chống mắt vào mình, cô mới cảm thấy mình đang run lên vì hải hùng.
Nhạc đã cứ lên, nhưng... Trời đất ơi! Bây giờ cô thấy đầu óc mình trống rổng, lời ca đã thuộc lòng nhưng sao hiện giờ bay tuốt đâu mất tiêu rồi. Cô cầm micro mà cảm thấy như nó nặng chịch, đôi giày cao gót mang dưới chân muốn quặt quẹo như không đở nổi thân mình.
Ban nhạc chưng hửng khi đã qua phần Intro, vẫn không thấy cô hát, họ phải dạo nhạc lại từ đầu một lẫn nữa.
Song Lan vẫn đứng sựng giữa sân khấu, nhấp lên nhấp xuống micro hai ba lần như không biết phải cất lời lúc nào. Mặt cô tái xanh tái xam, cổ họng như tắc nghẹn.
Thế nhăn mặt đứng lên. Anh nói nhỏ đủ để vọng lên sân khấu:
- Hát đi chứ Lan. Hát đi!
Cô vẫn lô láo lúng túng trong sự chờ đợi của bao nhiêu người.
Thế rồi đột nhiên, như có một phép lạ, một giọng nam trầm trầm bắt nhịp nho nhỏ ngay sau lưng cô, Song Lan như quan tinh nang micro cất tiếng hát theo.
Giọng ca của cô thọat đầu run rẩy hụt hơi nhưng như nhớ có cái giọng khi thế kia vang lên bên tai, qua lời thứ hai, cô hat suông sẻ hơn. Thế thở phào ngồi xuống trở lại.
Xong bài hát, cô cúi chào một cách máy móc và cũng nhận được tràng pháo tay của những khán giả hiếu khách. Quay người bước vào trong, cô thóang thấy bóng vị ân nhân của mình cùng xuống theo. Mái tóc dài quen thuộc của anh ta làm cô chưng hửng ngạc nhiên.
Thế đón cô ngay ở chấn thang, anh nhanh lẹ chìa tay ra trước người đàn ông sau lưng Song Lan:
- Cám ơn nhiều!
Trịnh Huy lơ đảng bắt tay với Thế:
- Có gì đâu.
- Không có anh, Song Lan đã bị bẻ rồi, tôi cứ sợ không cứu vãn được.
Trịnh Huy nhún vai:
- Chuyện nhỏ mà. Chắc là lần đầu lên sân khấu nên bị khớp thôi, tôi chỉ gỏi hoi ty đinh.
Thế nhìn kỷ mái tóc của người đối diện rồi nói:
- Hình như anh cũng là giới nghệ sĩ, tôi có thấy anh chơi trong một ban nhạc nào đó mà... xin lỗi là tôi quên mất tên ban nhạc rồi.
Trịnh Huy cười không đáp, chỉ liếc nhìn qua vẻ mặt vẫn còn nhợt nhạt của Song Lan:
- Cô ca sĩ của anh mệt rồi đó.
Thế bèn hắng giọng sốt sắng:
- Chúng tôi mời anh uống ly nước để cám ơn, quán ngòai cổng này thôi.
Trịnh Huy lắc đầu cười:
- Thôi khỏi, tôi có việc, những cái vụ uống nước chắc là cần thiết làm cho cô ca sĩ mới của anh.
Trịnh Huy chào rồi bỏ đi, Thế nhìn theo một lúc rồi quay qua Song Lan:
- Em theo anh ra ngòai này.
Quán nước đầu cổng vắng ngắt. Gọi nhanh hai chai nước ngọt, vừa ngồi xuống ghế, Thế đã nghiêm mặt hỏi ngay:
- Hồi nãy em làm trò gì vậy?
- Em...
Giọng Thế trở nên cáu gắt:
- Em em cái gì, bài này anh đã cho người tập cho em biết bao nhiêu lần rồi, vậy mà nhạc cất lên lại đứng sựng người ra đó là sao?
Song Lan ấp úng:
Em... xin lỗi anh Thế, nhưng em thật sự sợ quá...
Thế tức giận:
- Sợ cái quái gì? Ai ăn thịt em mà em sợ? Hát không lo hát, mặt mày thì cứ lao liền nhìn dọc nhìn ngang làm chi. Micro thi cầm nhứ nhứ hòai như là cầm củ cà rót vậy, bộ em sợ nó chạm điện giật em hay sao?
Micro thì cầm nhứ nhứ hoài như là cầm củ cà rốt vậy, bộ em sợ nó chạm điện giật em hay sao?
Song Lan xấu hổ lặng im. Thế càng nói càng có vẻ giận hờn:
- Hôm qua đã tập cho em lần cuối kỹ càng lắm rồi, tưởng là chắc ăn, ai ngờ em lại trở chưngnhứ vậy. Nhạc đánh đi đánh lại hai ba lần, cuối cùng phải có người leo lên đứng sau lưng hát gà cho em thì em mới chịu cất giọng. Vậy là sao? Công anh bồi dưỡng em cả tháng nay đi đâu hết rồi?
Cô bối rối phân trần:
- Em... Tại em không nghe được tiếng nhạc.
Người phục vụ đặt lên bàn hai chai nước ngọt và hai ly đá. Không kể gì đến sự có mặt của người lạ, Thế vẫn đang vung tay trút cơn giận dữ
- Sao lại không nghe được? Ban nhạc đứng xung quanh em, đánh lớn đến ngồi dưới này muốn điếc tai mà còn nói là không nghe, em có biết là em làm tôi tức đến ứa gan không?
Cô úp mặt nói yếu ớt:
- Em... em xin lỗi anh Thế!
- Xin lỗi? - Thế kêu lên - Lên sân khấu thì đứng như trời trồng, xuống đây thì nói xin lỗi. Anh không cần em xin lỗi, chỉ cần em hát hò cho đàng hoàng thôi. Có biết hay không?
Thấy cô bậm môi im tiếng, anh thở ra bực bội:
- May mà hôm nay ra quận anh chỉ chọn chỗ khán giả dễ tính như ở đây. Mai mốt hát thật sự trên sân khấu lớn ở mấy tụ điểm ca nhạc trong thành phố, em cứ như vậy thì làm sao đây?
Song Lan rơm rớm nước mắt, Thế nhăn mặt quay đi
- Thôi bỏ đi, trách cô một chút đã muốn khóc rồi. Làm ca sĩ muốn vừa nổi tiếng vừa có thu nhập thì phải đem giọng hát của mình ra để hát cho đàng hoàng. Dở dở ương ương kiểu đó thì đến tết Công Gô cũng không có ai chịu cho em hát trong chương trình người ta đâu.
Song Lan cúi mặt ngồi im. Cô cảm thấy thật sự xấu hổ và hối hận quá, cô muốn khóc cho nhẹ bớt sự nặng nề, nhưng lại không dám khóc trước mặt Thế.
Thế gườm gườm một lúc rồi hất hàm hỏi:
- Ờ, còn cái gã hồi nãy là ai vậy? Sao tự dưng từ dưới đi lên đứng sau lưng em hát bắt nhịp giúp? Em có quen với hắn không?
Quẹt nu8ớc mắt vừa hoen mi, Song Lan thật thà đáp nhỏ:
- Cái người đó thuê chung một nhà trọ với em
Thế nhíu mày:
- Thân lắm sao?
Cô lắc đầu:
- Không có. Biết mặt vậy thôi.
- Vậy sao hắn lên sân khấu giúp em?
Cô bối ro&'c lắc đầu:
- Em cũng không biết tại sao. Thật ra anh đó cũng không ưa gì em đâu. mà... em thì cũng vậy.
Thế nhìn cô một lúc như đo lường lời nói của cô, rồi anh hỏi:
- Hắn tên gì?
- Trình huy.
- Cũng là trong giới nghệ sĩ?
- Em không biết. Hình như anh ta chơi nhạc trong một ban nhạc nào đó.
Thế cau mày ngẫm nghĩ:
- Chơi nhạc à? Ban nào?
- Em không biết nữa.
Câu trả lời của Song Lan làm Thế phát bực, anh gắt:
- Không biết, không biết. Em có câu nào khác nữa không? hỏi cái gì cũng không biết.
Song Lan ngẩng nhìn anh. Cô định nói gì nhưng nghĩ sao lại run vai nín lặng.
Anh ngẫm nghĩ một lúc rồi nhìn thẳng vào cô hỏi:
- Có thật lý do mà em không hát nổi là sợ và khớp với sân khấu không?
Song Lan ngẩng lên gật đầu. Thế chắt lưỡi:
- Vậy mà đi học cãi lương. Cãi lương cũng phải ra sân khấu diễn chứ.
Song Lan ngập ngừng nói:
- Em cũng biết vậy là kỳ, nhưng mà... em không biết sao lại vậy. Hay là anh cho emt ập lại rồi thử một lần nữa, em sẽ ráng tận tình, chắc là... lần đầu ra sân khấu nên bị khớp như vậy.
Thế nhìn kỹ cô một hồi lâu, cuối cùng anh buông giọng:
- Thôi được rồi, bây giờ về, sáng mai tập lại rồi anh sẽ dẫn em qua chỗ khác thử lần nữa.
Móc túi trả tiền hai ly nước mà cả hai người chưa ai đụng tới, Thế nói thẳng với cô:
- Anh sẽ cố lăng xê nâng đỡ em hai lần nữa, nếu em không vượt qua được cái sợs ệt lãng nhách của mình thì... thôi vậy. Xem như em không có khiếu với nghề này.
Song Lan cúi mặt đứng lên theo cùng tiếng lẩm bẩm của Thế:
- Không biết là mắt tôi kỳ này nhìn lỗi rồi không. Cứ tưởng là đầu tư vào em thì sẽ chắc ăn ngon lành. Vậy mà...
Nắng sáng lung linh rơi trên con đường trở về. Ngồi sau yên xe Thế, Song Lan thấy tủi hổ vô cùng.
Mộng làm ca sĩ của cô cả tháng nay có phải sắp sửa tan tành theo mây khói rồi không? Sao cái công việc cô đang bon chen dấn thân vào, giờ đây cô thấy nó chông chênh quá với sức của cô?
Cô biết tìm ở đâu một lời an ủi để có thể tạo được niềm tin là cô sẽ vượt qua nổi sợ hãi khi đứng trước công chúng ấy?
Song Lan nén một tiếng thở dài.
Song Lan ngồi trên một cái ghế thấp ở sân thượng. Gió lộng bốn hướng thổi mát cái nền gạch tàu đã hung ánh nắng suốt ban ngày, nhưng gió chẳng thể làm dịu được tâm sự của cô.
Buổi sáng nay quả thật là ác mộng đối với Song Lan. Cô ước gì thời gian quay trở lại, để cô cố biểu diển khác hơn cái kiểu ngờ nghệch dở cười dở khóc đó. Chắc chắn nêu được làm lại, cô sẽ cố trấn tỉnh mình, cô sẽ đường hoàng bước ra sân khấu, sẽ hát thật rõ ràng và say sưa bài hát đã tập được kỹ lưỡng.
Nhưng ước chỉ là ước vậy thôi, thời gian đâu có quay lại được, và cô đ^u thể xóa được cái "thành tích" tự làm hỏng mình ở phút ra mắt ban đầu ấy.
Cô đã thấy Thế thất vọng biết bao nhiêu. Suốt đường về, anh vẫn cau có với cô, những lời anh nhằn như làm cô vừa sượng vừa buồn lòng.
Cô biết là lỗi của mình, nhưng cứ mong anh đừng nên quá tức giận mà nói với cô những lời như vậy.
Đã một tháng rồi kể từ ngày Song Lan nhận được sự giúp đỡ của Thế, anh cũng đã tốn công tốn sức rất nhiều cho cô. Vậy mà cô lại biểu hiện ngược lại với mong chờ của anh. Cô biết mình vụng về, nhưng những lời chì chiết kia làm cô tủi thân quá.
Song Lan nhìn đám trăng sao trên bầu trời cao mà thở dài.
Chăc con đường nhạc trẻ này cô không đi nổi rồi, chắc sự nghiệp ca sĩ mà Thế ủng hộ và động viên cô không tài nào thực hiện được rồi. Nhưng giờ đây làm sao nói với Thế đây, làm sao thú nhận trước anh rằng cô không theo tiếp? Tiếng thở dài sườn sượt của cô làm người vừa bước ra khoảng sân thượng nhướng mày. Anh ta hằng giọng:
- Gì mà ngồi đây thở dài vậy?
Song Lan giật mình nhìn lại, cô đứng lên:
- Anh mới về à?
Trình Huy tiến lại gần:
- Mới về. Sao? Ngủ không được à? Biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
Không nhìn xuống đồng hồ, cô chép miệng:
- Anh về là không trước nữa đêm đâu.
Trình Huy bật tiếng cười nhỏ:
- Kiếm đâu ra nhận xét chính xác vậy, em bé?
Song Lan im lặng. Đây là cách xưng hô mà cô ghét nhất. Nhưng cô biết mình không thể nhắn nhó cừ cãi được vì đã trót mang ơn anh ta mất rồi.
Trình Huy nghiêng đầu nhìn xuống gương mặt cô:
- Vẫn còn buồn vì chuyện ban sáng à?
Song Lan gật, cô khẽ giọng:
- Tôi vừa nhớ ra là mình vẫn chưa cám ơn anh.
- Chuyện nhỏ. - Anh phẩy tay. Song Lan khăng khăng:
- Nhưng thực sự phải cám ơn anh thôi. Hồi sáng cũng nhờ sự giúp đỡ đúng lúc và cần thiết của anh, nếu không thì...
Câu nói ngật ngừ trên môi cô, ừ, nghĩ thử nếu không có sự giúp đỡ của anh ta, dám... cô còn đứng trơ ra giữa sân khấu, không biết phải ra sao trong khi nhạc thì cứ đánh đi đánh lại, và thế cứ nhăn nhó giận dữ hối thúc "Hát đi! Hát đi!"
Song Lan rùng mình với những tưởng tượng dễ sợ trong đầu.
Trình Huy quan sát vẻ mặt cô mà phì cười:
- Đừng nghĩ đến chuyện hồi sáng nữa, có gì đâu.
Cô chợt buột miệng:
- Hồi sáng tôi sợ lắm. Sợ thật đó.
- Tôi biết.
Giọng nói diềm tỉnh của anh làm cô ngạc nhiên. Cô ngẩng nhìn anh. Đột nhiên, cô thấy Trình Huy không đến nổi đáng ghét lắm. Ít nhất anh ta cũng là người đầu tiên không cười nhạc hoặc trách cứ cô. Thậm chí trong giọng nói của anh ta, cô còn nhận ra sự cảm thông nhẹ nhàng.
- Anh... biết tôi sợ à? - Cô e dè hỏi.
Trình Huy mỉm cười:
- Dĩ nhiên tôi biết. Cho nên tôi mới đứng sau lưng bắt giọng bắt nhịp cho cô. Lần đầu đứng trình diễn trước đám đông, bị khớp là điều tất nhiên thôi, có gì ghê gớm lắm đâu. Từ từ sẽ quen mà.
Song Lan ngó anh đăm đăm mắt một lúc. Cô mấp máy môi định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng và cuối cùng chỉ chép miệng:
- Cám ơn anh, chỉ có anh là an ủi tôi như vậy.
Anh trợn mắt:
- Không phải an ủi đâu, tôi nói thật đó. Cô có biết không, tôi là đàn ông con trai, vậy mà lần đầu ra sân khấu trình diễn tôi cũng bị khớp.
- Anh cũng sợ giống tôi à? Song Lan tò mò.
Trình Huy khịt mũi:
- Không đến nỗi run như cây sậy giống cô, tôi chỉ có... ngáo mặt ra, đàn quờ quạng kiểu nào chẳng biết mà đứt cả dây đàn, bước tới bước lui làm sút dây nối cây đàn với ổ điện của thằng bạn kế bên luôn thôi.
Song Lan bựng miệng cười. Chẳng biết Trình Huy có nói thật không, nhưng hình ảnh anh ta cao to như vậy mà cũng khớp sân khấu như mình làm cô cảm thấy bớt mặc cảm đang đè na9.ng.
Liếc qua gương mặt đã nhẹ nhõm mô,t chút của cô, Trình Huy cười nữa đùa nữa thật:
- Nè, có muốn tâm sự không? Tôi chịu khó nghe tâm sự của mấy cô lắm. Có gì buồn bực thì cô cứ nói ra hết như cách xã hơi vậy. Nói xong chắc chắn sẽ nhẹ thở hơn, thậm chí không chừng còn được tôi tặng vài lời khuyên bổ ích.
Song Lan ngạc nhiên:
- Tôi...
Huy hất hàm:
- Dù gì tôi cũng là dân trong nghề mà, lời góp ý của tôi có lẽ hũu dụng cho cô, đi cô hàng xóm. Sao? Muốn san sẽ chuyện bực mình nào không?
Song Lan ngần ngừ nhìn anh, không hiểu sao cô lại gật đầu. Trình Huy búng tay:
- Vậy đợi chút, tôi vào phòng kéo một cái ghế ra đã.
Anh ta nháy mắt:
- Tâm sự thì thường không ngắn, ngồi mới có tinh thần mà nghe hết.
Câu đùa của anh làm Song Lan mỉm cười chứ không tự áo. Dù gì thì anh cũng là người duy nhất chịu lắng nghe cô.
Ngồi trở xuống ghế, cô đợi Trinh Huy ra, lòng nhớ đến cô bạn thân của mình. Dạo này Mỹ Trinh như có chuyện gì đó không vui, nên hiếm khi hai cô có dịp tâm sự.
Sáng nay, khi Thế đưa cô về trường cho kịp với giờ học sau, cô đã kể cho bạn nghe chuyện vừa xảy ra, mong có được lời an ủi, khuyến khích, nhưng Mỹ Trinh lại làm cô càng buồn và ngượng ngùng hơn khi bảo rằng cải lương không hát được tân nhạc, rằng cô nên bỏ đi mộng làm ca sĩ.
Cô biết mình có vẻ vô dụng, nhưng đã cố công học và tập dượt cả tháng, bây giờ bỏ ngang, cô thật không đành.
Trình Huy đã trở ra với cái ghế nhựa thấp, cắt đứt dòng suy tưởng của cô. Đặt ghế đối diện, anh nói:
- Rồi, có gì buồn, cứ nói hết ra đi.
Song Lan ngập ngừng nhìn anh, không biết phải bắt đầu từ đâu, sau cùng cô buông giọng dò hỏi:
- Anh... thấy tôi tệ lắm phải không?
Trình Huy nhướng mày:
- Về mặt nào mới được chứ?
Song Lan so đôi vai:
- Thì như anh thấy đó. Về mọi mặt. Như chuyện sáng nay chẳng hạn.
- Có vậy đã gọi là tệ sao?
Cô thở dài:
- Vậy mà chưa đủ tệ à? Trước đây, bưng nước uống cho khách mà tôi còn không nên thân. Bây giờ bon chen học làm ca sĩ thì lần ra quân đầu tiên cũng lại bị thất bại thảm hại. Ngay cả anh cũng từng chê diễu tôi đó thôi.
Trinh Huy nghiêm nét mặt:
- Nếu in vào trí những lời chế diễu ngày trước thì tôi thành thật xin lỗi. Lúc ấy tôi đang chán nản nên tìm những chuyện trêu chọc đỡ buồn thôi. Không ngờ cô lại nhớ dai như vậy.
Song Lan bứt rứt:
- Nhưng thêm nhiều chuyện gần đây, tôi thấy tôi quá là.. thất bại. Chỗ của tôi hình như không phải là ở thành phố nhộn nhịp và quá phát triển này.
Đã rút thuốc ra, nhưng không bật lửa, Trình Huy cau mày:
- Sao lại nói vậy. Chuyện khớp trước đám đông ai lại không bị. Lần đầu tiên đứng trước bao nhiêu là người xét nét từ mái tóc xuống thân người, lắng nghe từ giọng ca câu nói của mình thi lính quính là dĩ nhiên thôi.
Anh dịu giọng:
- Không phải chỉ riêng ca sĩ hoặc diễn viên mới ra nghề đâu, mà ngay mấy vị chính khách, họ cũng phải học nhiều lần cách đứng trước đám đông đọc diễn văn đó chứ đâu phải ai cũng tự tin khi đứng trước công chung.
Song Lan buồn rầu thở ra:
- Nhưng tôi thì tệ quá. Anh có biết không, cái bài hát hồi sáng tôi đã được tập dượt cả tháng nay rồi, thuộc như cháo, vậy mà khi nhạc dạo lên mấy lần, tôi không biết phải vô lúc nào, hát ra sao nữa.
Trinh Huy gắt:
- Cái đó tôi hiểu. Cô không nghe rõ tiếng đàn và nhịp trống chứ gì?
Song Lan trố mắt:
- Đúng rồi, sao anh biết?
Anh cười:
- Biết chứ, tôi cũng là dân chơi nhạc mà. Cô không để ý đó thôi, đứng trên sân khấu bao giờ âm thanh cũng nhỏ hơn phía dưới rất nhiều.
- Tại sao vậy? - Song Lan thắc mắc.
Trinh Huy giảng giải:
- Bởi vì sân khấu hơi sáng người ta mắc dây dở quá, âm thanh từ cây đàn ra đến giàn loa bị cách một khoảng thời gian. Nếu mà lắng tai nghe kỹ, sẽ nhận ra nhịp trống kế bên mình chênh với nhịp trống ở loa một chút, không quen thì rất khó mà phân biệt được để vô đúng nhịp, bắt đúng giọng.
Song Lan ngẩn mặt ra:
- Chắc là... anh nói đúng, thật ra tôi cũng nghe được tiếng nhạc, nhưng nhỏ xíu, nhịp thì chập nhau kỳ lắm, cứ như là tiếng vọng vậy.
Trinh Huy cười:
- Tôi nói đúng đó, không còn "chắc là " gì nữa đâu.
Hơi ngượng trước cách bắt lỗi nhẹ nhàng của anh, cô im lặng một chứt rồi đánh bạo hỏi hắn:
- Vậy... làm sao mình phân biệt được để vô nhịp nào cho đúng?
Trình Huy nhún vai:
- Dễ ẹc. Cô chịu khó để tai nghe nhịp của tay trống sau lưng cô đó. Tay đó là cầm nhịp cho cả ban nhạc, và đó chính là nhịp gốc để dẫn ra loa. Nghe nhịp đó rồi thì cô vào bài mới chính xác.
- Vậy à! - Cô lẩm bẩm - Nhịp trống...
- Cần nhất là giữ bình tỉnh để nghe đúng tông bắt đúng nhịp của giàn nhạc khi họ đánh phần mở đầu. Nếu đã bắt được nhịp và cất giọng đúng tông rồi thì những lời hát cô đã tập dượt kỹ, lúc đó cứ mạch lạc tuôn ra thôi.
Song Lan lo lắng nhìn Trình Huy:
- Nhưng vấn đề là tôi không bình tỉnh nổi. Tôi... sợ đến phát run. Mặc dù biết là mình cần phải tỉnh táo, nhưng không hiểu sao tôi vẫn sợ.
Anh nhún vai:
- Đấy cũng là chuyện tâm lý thôi, khắc phục không khó, nhưng phải tùy nơi cô nữa.
Song Lan nói giọng tin tưởng:
- Anh chỉ tôi đi.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói:
- Như vậy. Tôi nghĩ trước nhất cô phải tự tạo cảm giác thoải mái cho mình, đừng gò bó những thứ mà cô không quen và ái ngại. Nói cụ thể là cô hồi hộp thì không nên mặc những bộ quần áo kiểu cọ mà chính mình không thích, những đôi giày mới bất tiện, cách ăn mặc, trang điểm cũng phải làm cô không thấy quá khác lạ.
Cô lẩm bẩm:
- Phải để ý những thứ đó à?
- Ừ! Tất cả phải tương đối bình thường, không quá lạ lẫm, lúc đó sẽ tạo cho cô sự an tâm nhất định, thì khi ra hát, cô chỉ chú tâm vào việc hát sao cho đúng. Ca sĩ còn trong thời gian học hỏi như cô thì chỉ cần hát đúng thôi là được rồi. Chuyện diễn tả ra sao cho hay thì phải chờ khi cô đã có kinh nghiệm sân khấu trước đã.
Song Lan lắng nghe lời của Trinh Huy như học trò nuốt từng lời dạy quý báu của thầy. Trình Huy chợt hỏi:
- Cô học trường Sân Khấu mà phải không?
Cô giật mình:
- Dạ.
Câu dạ của cô làm Trình Huy bật cười:
- Gì mà hiền đột ngột vậy.
Song Lan đỏ mặt làm thinh. Trình Huy hắng giọng hỏi tiếp:
- Cô học bao lâu rồi?
- Sáu tháng rồi, nhưng tôi học khóa cải lương.
Anh ta gắt:
- Tôi biết. Tôi chỉ định hỏi là trong môn học của cô ở trường bộ chưa học cách làm sao để tự nhiên khi ra sân khấu trình diễn trước mọi người sao?
- Chưa.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói:
- Vậy thì tôi chỉ có một cách nôm na như vậy. Khi ra sân khấu, cô đừng nghĩ mình là một ca sĩ hay diễn viên, đừng nghĩ đến có hàng ngàn ánh mắt theo dõi mình bên dưới, mà hãy nghĩ đến bài hát mà cô sẽ diễn tả vui như thế nào, buồn ra sao.
Thấy cô vẫn chăm chú lắng nghe, Trinh Huy gãi đầu lựa lời nói tiếp:
- Bước lên sân khấu lần đầu, cô thấy run chân vì có cảm giác mình đứng cao quá, mọi cử động đều bị chú ý, vậy cho nên tốt nhất cô phải làm giảm bớt tâm lý đó đi.
- Làm sao giảm bớt được?
- Cô có vị trí cao, đừng nhìn xuống ánh mắt của nhừng người bên dưới, nhưng ánh mắt của họ sẽ làm cô càng luống cuống thêm.
Song Lan thắc mắc:
- Vậy tôi phải nhìn vào đâu? Nhìn xuống đất và lên trần thì không được đâu. Hôm trước anh Thế không cho tôi nhìn như vậy, cũng không cho tôi nhìn xung quanh, ảnh nói nhìn như vậy láo liên trông kỳ lắm.
Trình Huy phì cười:
- Tôi cũng đâu có nói cô nhìn lung tung đâu.
Song Lan ngạc nhiên:
- Không nhìn thẳng, không nhìn xuống nhìn lên, cũng không nhìn xung quanh, vậy tôi biết nhìn đâu mới phải?
Anh rờ cằm ngập ngừng:
- Thì... cũng là nhìn thẳng về phía trước, tất nhiên là vậy rồi, nhưng mà... tốt nhất cô nên nhìn đâu đó phía trên đầu họ, nhìn ra xa xa, nơi mà những ánh mắt khán giả vì quá xa, không làm cô ảnh hưởng, vậy thì cô không sợ khớp nữa.
Song Lan chớp mắt:
- Thật à? Ừm, có lẽ anh nói dúng, để tôi thử xem.
- Và còn thêm một điểm chính yếu nữa là cô cần phải dượt kỹ càng nhuần nhuyễn nữa. Tôi hỏi cô nhé, thật ra cô tập nhạc bao lâu rồi?
- Mới có một tháng thôi.
- Anh chàng kia là bầu của cô à?
Song Lan hơi ngượng với cách của anh nói, cô đáp:
- Tôi đâu có là ca sĩ thực thụ, nên làm sao có chuyện bầu này, bầu nọ. Có điều anh Thế là bạn của đứa bạn học chung, anh nói giọng tôi khá, nên muốn nâng đỡ cho tôi theo nghề ca hát.
Trình Huy nhướng mắt gật gù:
- Một tháng qua cô đã tập tành những gì?
- Tôi tập luyện giọng. Anh Thế nói tôi hát quen ca cổ, muốn hát tân nhạc phải tập phát âm theo tân nhạc.
- Học hát bao nhiêu buổi rồi?
- Một tuần học bốn ngày. Tất cả cũng khoảng 15, 16 ngày rồi.
- Vậy chắc là không kịp học qua nhạc lý căn bản đâu, phải không?
Song Lan lắc đầu:
- Tôi chỉ luyện giọng hát và chỉ luyện có hai bài thôi. Anh Thế có nói nếu tôi ra sấn khấu hợp thì mai mốt vừa hát kiếm tiền vừa học thêm nhạc lý để nâng cao nghề hát cũng không muộn.
Trinh Huy lắc đầu cười:
- Cô tập với ban nhạc được mấy lần?
- Ban nhạc à? - Song Lan ngập ngừng nhìn anh - Ban nhạc đầy đủ như hồi sáng đó à?
- Ừ. Ban nhạc đó chỉ tạm thời chứ chưa đủ đâu.
- Vậy thì chưa.
Trình Huy trợn mắt:
- Cô nói là mình chưa lần nào tập với ban nhạc? Chưa lần nào cầm micro hát thử trên bục sao?
- Ban nhạc thì tôi chưa tập chung, nhưng micro thì tôi tập cầm hát karaoke nhiều lần rồi. Anh Thế còn cho người dạy tôi cách cầm micro, tư thế đứng hát, cách chào và cám ơn...
Trinh Huy phẩy tay:
- Mấy chuyện râu ria đó đâu có quan trọng. Tôi nói là cầm micro tập hát với ban nhạc thật kìa.
- Chưa có. - Song Lan ngơ ngác lắc đầu.
Trình Huy giơ hai tay như ngăn những câu trả lời lộn xộn của cô:
- Khoan khoan. Để tôi nói lại cho đúng nhé. Cô đã theo cái gã bảnh trai kia học hát. Trong vòng một tháng, anh ta cho người dạy cô cách phát âm để hát tân nhạc, dạy cô mấy chuyện linh tinh như là tư thế đứng hát, cách chào gì đó, rồi tập tành chỉ là cho cô hát với giàn máy karaoke, phải không?
Cô gật đầu:
- Anh nói đúng rồi.
Trình Huy hỏi gặng:
- Thật sự chưa bao giờ cô bước lên bục hát với một ban nhạc sao?
Song Lan ngơ ngơ lắc đầu:
- Chưa thật mà. Anh Thế nói hát với ban nhạc máy cho thật quen thuộc, hôm nay mới cho tập hát với ban nhạc sống.
Trình Huy vỗ trán hỡi ơi:
- Trời đất! Cô kiếm ở đâu ra tên bầu ma le dữ vậy?
Song Lan khựng người nhìn anh:
- Sao anh lại nói anh Thế như vậy?
- Chứ còn gì nữa. Hắn nghĩ ra mấy kiểu đào luyện quái chiêu ghê gớm. Làm ca sĩ chứ đâu phải là mì ăn liền đâu.
Anh lắc đầu:
- Chẳng biết cho cô luyện giọng học hát cái kiểu gì, sao mà toàn tập với giàn máy karaoke, vậy cô là ca sĩ karaoke thì đúng hơn.
Cô cãi:
- Thì... tại vì tôi phải đào tạo ngay từ đầu, mà kéo dài thì tốn thời gian nên anh Thế mới nghĩ cách này cho tiện.
Trình Huy lắc đầu:
- Tiện cái gì, hà tiện thì đúng hơn. Mới tập tành sơ sơ, hắn đã đẩy cô ra đi chào sân thử. Hèn chi mà cô không nhát khán giả, không sợ giàn nhạc.
Thấy cô im lặng như phật lòng khi nghe anh nói xấu anh Thế của mình. Trình Huy nhíu mày:
- Sao vậy? Nói đúng rồi giận à?
Cô lừng khừng đáp:
- Không có. Nhưng anh Thế rất tốt. Tôi chân ướt chân ráo lên đây định vừa học vừa làm, ảnh sốt sắng giúp đỡ tôi như vậy là quá tốt rồi, tôi không dám nghĩ xấu cho ảnh.
Trình Huy nhún vai. Anh muốn phân tích kỹ hơn cho cô nghe, nhưng nhớ cô là một cô gái còn nặng tính chân chất của miền quê. Có phân tích rõ ràng cô cũng không nhìn ra được cái "ẹ" của gã Thế kia, nên anh đành thôi.
Song Lan im lặng một lúc rồi cất giọng buồn buồn:
- Sáng nay tôi có kể qua với cô bạn thân, bạn tôi nói là tôi không có nghiệp với sân khấu ca nhạc, cải lương thì phải giữ hướng cải lương, không nên bon chen qua lãnh vực ca nhạc.
Anh khẽ hỏi:
- Vậy bây giờ cô vẫn còn muốn làm ca sĩ chứ?
Cô ngập ngừng:
- Không biết nữa. Tôi vừa muốn bỏ cuộc, lại vừa muốn cố gắng để chứng minh hết khả năng của mình một lần nữa.
Trình Huy hơi trầm ngâm:
- Chuyện tiếp tục hay không thì phải tự cô quyết định thôi.
Cô im lặng một chút rồi ngước nhìn anh:
- Tôi muốn được thử thêm một lần nữa, nếu còn có cơ hội, tôi nghĩ mình sẽ áp dụng những lời khuyên của anh, sẽ cố gắng giữ bình tĩnh.
Anh búng tay cười:
- Phải vậy chứ. Cô quyết định đúng đó. Ít nhất cũng nên thử lại một lần nữa đã, trước khi rút lui một cách nhát nhúa như vậy. Cô nhất định sẽ khá hơn mà.
- Anh nghĩ tôi làm được à?
Anh cười:
- Tất nhiên rồi. Đã quyết chí tự lập, thì hãy cố gắng hết mình, đừng có dễ dàng nản chí với những lời bài bác này nọ. Nếu cô có năng khiếu thật sự, thì cố gắng sẽ làm được.
Song Lan nhoẻn cười:
- Cám ơn anh!
Nhìn thấy nụ cười của cô, Trình Huy bỗng nổi hứng làm... việc thiện. Anh hỏi:
- Chừng nào thì cô ra sân khấu hát thử lần nữa? Hát ở đâu?
- Tôi không biết.
- Ông bầu tân tiến kia không nói trước cô biết à?
Song Lan lắc đầu:
- Không. Anh Thế chỉ nói cho toi thêm hai lần hát thử trên sân khấu nữa, nếu tôi mà vẫn biểu hiện dỡ như vậy thì ảnh bỏ cuộc.
Trình Huy thầm chắt lưỡi. "Anh Thế" kia xem ra không chịu lỗ vốn và lỗ thời gian nhiều. Anh ngẫm nghĩ một chút rồi buột miệng:
- Cô có muốn tôi giúp cô không?
Song Lan nhìn anh ngạc nhiên:
- Giúp tôi? Anh giúp gì?
Anh cười:
- Ban nhạc của tôi cũng không phải rãnh rỗi lắm, nhưng nếu tôi lên tiếng, thì có thể họ nể lời mà tập giùm cô một vài bài hát trong mấy ngày chúng tôi dợt nhạc. Nếu được như vậy thì cô sẽ quen chuyện hát chung với ban nhạc hơn.
Song Lan trố mắt:
- Anh nói thật à? Tập với ban nhạc của anh?
- Ừ. Nhưng nói trước là phải tập sau khi tập bài mới cho các ca sĩ của chúng tôi xong đã. Cô phải ngồi chờ cho đến khi họ đã tập xong.
Song Lan mừng rỡ:
- Dạ được chứ. Có khi tôi ngồi xem, lại rút được chút kinh nghiệm của mấy anh chị đó.
- Chúng tôi thường tập vào thứ tư.
Cô cắn môi rồi quyết định:
- Tôi sẽ cúp cua một ngày vậy?
Trình Huy gắt:
- Vậy cô tập bài gì? Có thể đưa bài hát cho tôi được không?
Song Lan tròn mắt:
- Đưa bài? Tôi đâu có bài nhạc. Anh Thế cho tôi tập hai bài. Ảnh nói hai bài hát đó thông dụng lắm. Ban nhạc nào cũng biết đánh.
- Một tháng qua cô chỉ tập đi tập lại có hai bài thôi sao?
- Da.
Tiếng dạ làm Trình Huy cụt hứng. Anh chắt lưỡi:
- Thôi được rồi, vậy thứ tư đi cùng tôi.
Anh vươn vai đứng lên:
- Thôi được rồi, vào ngủ đi! Trễ lắm rồi đó, mai tính tiếp.
Cô đứng lên cầm lấy ghế rồi ngập ngừng hỏi:
- Anh Huy nè!
- Gì?
- Hồi sáng sao anh lại có mặt ở cái nhà văn hóa đó? Sao anh lại lên sân khấu vậy? Anh quen ai ở đó?
Trình Huy ngáp dài:
- Có quen ai đâu. Tôi đi ngang qua, thấy cô đờ người trên sân khấu thì leo lên mớm lời thôi.
Cầm luôn cái ghế của cô cho vào góc sân, anh khoát tay:
- Thôi về phòng. Tôi buồn ngủ dữ rồi đây.
Cô dừng trước cửa phòng mình và nhỏ nhè:
- Chúc anh ngủ ngon, cám ơn anh Huy! Anh... thật tốt.
Trình Huy phì cười:
- Được rồi. Ngủ ngon nhé, ca sĩ!
Song Lan chẳng biết mình có là ca sĩ được không, nhưng cuộc nói chuyện và lời chúc của anh làm cô cảm thấy nhẹ nhõm. Sự tự tin lại được khơi dậy.
Vậy là ít nhất cũng đã có một người tin tưởng và khuyến khích cô, ngày mai, cô cần phải cố gắng hơn nữa. Đúng rồi, cô cần phải cố gắng để chứng minh hết khả năng của mình.
Cô làm được mà, câu khuyến khích đơn giản của Trình Huy theo cô vào giấc mơ của cô đêm hôm ấy.