Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Sherrilyn Kenyon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1041 / 5
Cập nhật: 2016-07-02 00:21:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
nh đã bị mù?” Astrid hỏi.
Zarek không trả lời. Anh không thể tin nổi mình đã buộc miệng nói ra chuyện đó. Đây là chuyện mà anh chưa bao giờ nhắc đến, thậm chí ngay cả với Jess cũng không.
Acheron là người duy nhất biết và may mắn thay Acheron đã giữ kín bí mật đó.
Không sẵn sàng viếng thăm quá khứ của mình thêm lần nữa vào đêm nay khi nỗi đau vẫn chực chờ ở đó, Zarek rời khỏi phòng khách và trở về phòng của mình rồi khóa cửa lại và đợi chờ cơn bão tan đi trong yên binh.
Ít nhất khi ở một mình anh không cần lo lắng việc phản bội chính bản thân mình hay làm đau người khác.
Nhưng khi ngồi yên trên ghế, những kí ức trong quá khứ đã không ám ảnh anh.
Mà chính mùi hương của hoa hồng và gỗ tươi, hình ảnh đôi mắt xanh nhạt của một người phụ nữ mới là thứ ám ảnh anh.
Hồi tưởng lại cảm giác đôi má mềm mại, mát lạnh của cô bên dưới những ngón tay anh. Mái tóc ẩm ướt rối bù của cô vẫn đầy vẻ nữ tính và mời gọi.
Người phụ nữ đã không chùn bước trước anh hay tỏ ra khép nép.
Cô thật đáng kinh ngạc và đầy bất ngờ. Nếu anh là một con người khác, anh có lẽ sẽ quay lại phòng khách nơi cô đang ngồi cùng với con sói của mình và làm cho cô cười. Anh có thể nhận biết đâu là sự hài hước, đặc biệt là theo lối mỉa mai, nhưng anh không phải là kiểu đàn ông có thể kể chuyện cười hay khiến người khác cười. Đặc biệt là phụ nữ.
Trước đây thực tế đó không khiến anh phiền lòng.
Nhưng tối nay thì có.
oOo
“Hắn ta có tội không?”
Astrid giật nảy người khi giọng nói của Artemis vang lên trong đầu cô. Mỗi đêm kể từ lúc Zarek được mang vào nhà cô, Artemis đã luôn làm phiền cô bằng câu hỏi đó – hết lần này đến lần khác, khiến cô cảm thấy mình như Joan xứ Arc bị giày vò bởi những giọng nói.
“Vẫn chưa phải lúc kết luận, Artemis. Anh ta chỉ mới vừa tỉnh dậy thôi.”
“Ồ, sao lâu vậy? Ngày nào hắn ta còn sống thì Acheron vẫn sẽ tỏ ra cáu kỉnh và chị rất ghét những lúc anh ấy kích động. Phán hắn ta có tội đại đi.”
“Sao chị luôn muốn Zarek chết vậy?”
Im lặng bao trùm xung quanh. Lúc đầu cô cho là Artemis đã rời đi,vì vậy cô giật mình khi câu trả lời bỗng vang lên. “Acheron không thích nhìn thấy người khác bị giày vò. Đặc biệt là đối với những Thợ săn đêm của anh ấy. Vì vậy chừng nào mà Zarek còn sống, Acheron vẫn chịu tổn thương, và mặc dù Acheron có nghĩ gì đi chăng nữa thì chị cũng không thích nhìn anh ấy bị tổn thương.”
Astrid không ngờ là Artemis có thể nói ra những câu như vậy. Vị nữ thần này chưa bao giờ được biết đến bởi lòng tốt hay lòng nhân hậu của chị ta hay biết nghĩ đến người khác ngoài bản thân chị ta.
“Chị có yêu Acheron không?”
Giọng của Artemis trở nên sắc lẻm khi chị ta trả lời. “Chuyện về Acheron không phải là việc của em Astrid. Chỉ có Zarek mới là vấn đề của em, và chị thề nếu như chị mất thêm phần nào lòng trung thành của Acheron vì chuyện này, thì em sẽ phải hối hận đó.”
Astrid sững người trước giọng điệu tức giận và lời đe dọa của chị ta. Chỉ một mình Artemis thì không thể làm hại được cô, và nếu nữ thần này muốn một cuộc chiến thì chị ta tốt hơn là nên chuẩn bị cho nó.
Cô có lẽ không còn thiết tha gì với công việc của mình, nhưng Astrid vẫn sẽ đảm nhiệm nó một cách nghiêm túc và không một ai, đặc biệt là Artemis, có thể đe dọa buộc cô phải đưa ra phán quyết một cách vội vã.
“Nếu em phán xét Zarek nhanh quá, chị không nghĩ là Acheron sẽ tức giận và đòi xét xử lại à?”
Artemis phát ra một âm thanh thô lỗ.
“Hơn nữa, Artemis chị đã hứa với Acheron là chị sẽ không can thiệp vào chuyện này. Chị đã buộc anh ấy thề sẽ không liên lạc với em để cố thay đổi lời phán quyết của em và giờ thì chị đang ở đây và cố làm chuyện đó. Chị nghĩ anh ấy sẽ phản ứng như thế nào nếu em nói cho anh ấy biết về hành động của chị?”
“Được rồi.” Chị ta quát. “Chị sẽ không làm phiền em nữa đâu. Nhưng giải quyết chuyện này nhanh đi! ”
Cuối cùng cũng được ở một mình, Astrid ngồi trong phòng khách, ngẫm nghĩ về những hành động tiếp theo của mình, cô nên dồn ép Zarek thế nào để xem anh có mất bình tĩnh nữa không hay anh sẽ trở nên bạo lực hơn.
Anh đã tấn công nhà của cô, nhưng không phải tấn công cô. Sasha đã tấn công anh, mặc dù anh đã làm con sói bị thương, nhưng con sói còn gây thương tích cho anh nhiều hơn. Đó là một cuộc chiến công bằng giữa họ và Zarek đã không rắp tâm giết chết Sasha vì đã tấn công. Anh chỉ quăng con sói ra khỏi người mình và rồi để cậu ấy yên.
Thay vì tìm cách trả thù Sasha, Zarek đã cho cậu ấy nước.
Tội lỗi nghiêm trọng nhất mà Zarek phạm phải là luôn tỏ ra thù địch và có vẻ ngoài dọa người. Mặc dù anh đã có những hành động tử tế, điều rất mâu thuẫn với tính khí gắt gỏng của anh.
Tâm trí cô nói hãy làm theo lời của Artemis, phán anh có tội và chạy khỏi đây.
Bản năng của cô mách bảo cô phải đợi.
Vì vậy miễn là anh không nổi cơn thịnh nộ và tấn công cô hay Sasha, cô sẽ nghe theo bản năng của mình.
Nhưng nếu anh chỉ cần cố tấn công họ, thì cô sẽ biến khỏi nơi này và anh sẽ bị thiêu cháy.
“Không có người nào là vô tội...”
Astrid thở dài mệt mỏi. Cô đã nói như vậy với chị cô Atty vào lần nói chuyện gần đây nhất của họ. Một phần trong cô thực sự tin vào điều đó. Trong suốt nhiều thế kỉ qua cô chưa một lần thấy bất cứ người nào vô tội. Tất cả những người mà cô phán xét đều nói dối cô.
Tất cả bọn họ đều cố đánh lừa cô.
Một vài người cố mua chuộc cô.
Một vài người thì cố chạy trốn cô.
Một vài người lại cố tấn công cô.
Và còn có một người cố giết cô.
Cô tự hỏi Zarek là loại nào trong số những loại con người trên.
Hít vào một hơn thật sâu để cũng cố lại tinh thần, cô đứng dậy và đi vào phòng mình moi đống quần áo mà Sasha mặc khi cậu ấy ở trong hình dáng con người ra.
“Cậu đang làm gì đó?” Sasha hỏi cô khi cậu ấy tiến lại bên cô.
“Zarek cần quần áo.” Cô nói lớn tiếng mà không cần phải suy nghĩ.
Sasha cắn vào tay cô, và dùng mũi kéo quần áo của mình vào lại trong cái rổ nằm ở đáy tủ đựng quần áo. “Hắn ta có thể mặc quần áo của hắn. Đây là quần áo của tôi.”
Astrid lại lôi đống quần áo ra. “Thôi nào, Sasha, tử tế một chút đi. Anh ta không có bộ quần áo nào ở đây hết và bộ đồ anh ta đang mặc thì đã rách hết rồi.”
“Thì sao chứ?”
Astrid lựa chọn giữa những cái quần và áo, thầm ước cô có thể nhìn thấy chúng. “Cậu chính là người đã than phiền vì phải nhìn một người đàn ông khỏa thân. Mình nghĩ cậu sẽ thích nhìn anh ta với quần áo trên người hơn.”
“Tôi cũng đã than phiền vì phải đi tiểu ở bên ngoài và ăn trong những cái khay, nhưng tôi không thấy cậu cho tôi dùng phòng tắm hay chén đĩa khi ở gần hắn ta đâu.”
Cô lắc đầu với cậu ấy. “Cậu có thôi đi không? Cậu cằn nhằn như một bà già vậy.” Cô cầm một chiếc áo len dài tay và dày lên.
“Không.” Sasha thét lên. “Không phải là chiếc áo len màu đỏ tía này. Đó là chiếc áo ưa thích của tôi.”
“Sasha, mình thề là cậu cư xử như một đứa trẻ hư hỏng vậy.”
“Và đó là áo len của tôi. Trả nó lại đây.”
Cô đứng dậy và mang chiếc áo cho Zarek.
Sasha chạy theo cô và cằn nhằn suốt quãng đường đi.
“Mình sẽ mua cho cậu một chiếc áo mới.” Cô hứa.
“Tôi không muốn một chiếc áo mới. Tôi muốn chiếc áo đó.”
“Anh ta sẽ không làm hỏng nó đâu.”
“Có, hắn sẽ làm hỏng nó. Nhìn quần áo của hắn kìa. Chúng bị rách hết rồi. Và tôi không muốn người hắn đụng vào thứ mà tôi mặc. Hắn sẽ làm bẩn nó.”
“Ồ, tội nghiệp, Sasha. Trưởng thành một chút đi. Cậu đã bốn trăm tuổi rồi và cậu đang cư xử như một đứa trẻ đỏng đảnh vậy. Làm như là người anh ta có rận hay những thứ tương tự vậy.”
“Phải, người hắn có rận!”
Cô liếc xuống chân mình nơi mà cô cảm nhận được cậu ấy. Cậu ấy dùng răng mình giữ lấy chiếc áo len và kéo nó khỏi tay cô.
“Sasha!” Cô thét lên, và chạy theo cậu ấy. “Trả cái áo len lại cho mình không thôi mình thề mình sẽ để mặc cậu bị thiến.”
Con sói chạy quanh căn nhà.
Astrid rượt theo cậu ta nhanh hết mức có thể. Cô dựa vào trí nhớ của mình để xác định vị trí của đồ đạc xung quanh.
Người nào đó đã dịch chuyển cái bàn cà phê. Cô rít lên khi chân cô va vào cạnh bàn và cô mất thăng bằng. Cô với tay ra để giữ bản thân khỏi ngã, chỉ để cảm thấy mặt bàn lắc lư. Nó quá nhẹ để có thể đỡ được cô.
Mặt kính ở phía trên bàn rớt xuống, làm cho mọi thứ bay tứ tung.
Cái gì đó đập vào đầu cô và có cái gì đó bị vỡ.
Astrid đông cứng người, không dám nhúc nhích.
Cô không biết cái gì bị vỡ, nhưng âm thanh đó không lẫn vào đâu được.
Những mảnh vỡ nằm ở đâu?
Tim cô nện thình thịch, cô nguyền rủa sự mù lòa của mình. Cô không dám di chuyển vì sợ có thể giẫm phải mảnh vỡ.
“Sasha?” Cô hỏi.
Cậu ấy không trả lời.
“Đừng di chuyển.” Chất giọng trầm đầy oai vệ của Zarek gây nên một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô.
Điều tiếp theo mà cô biết là hai cánh tay khỏe mạnh dễ dàng nhấc bổng cô lên khỏi sàn và việc đó làm cô thực sự hoảng sợ. Anh bế cô tựa vào một cơ thể cứng như đá và săn chắc. Cơ bắp anh căng ra trước mỗi sải chân mang cô ra khỏi phòng khách.
Cô vòng tay mình quanh đôi vai rộng, rất đàn ông và sự đụng chạm của cô làm vai anh căng cứng lại. Hơi thở của anh phả vào mặt cô khiến cả người cô tan chảy.
“Zarek?” Cô ngập ngừng hỏi.
“Ở trong ngôi nhà này còn ai khác có thể bế cô lên mà tôi cần biết không?”
Cô lờ đi câu mỉa mai của anh khi anh bế cô vào bếp và đặt cô xuống một cái ghế.
Cô ngay lập tức thấy nhớ hơi ấm của anh. Nó khiến cho ngực cô nhức nhối một cách kì lạ, cơn đau nhói mà cô đã không mong đợi cũng như không hiểu nó có nghĩa gì.
“Cảm ơn anh.” Cô dịu dàng nói.
Anh không đáp trả. Thay vào đó, cô nghe tiếng anh rời khỏi căn phòng.
Vài phút sau, anh quay lại và vứt thứ gì đó vào thùng rác.
“Tôi không biết cô đã làm gì Scooby.” Anh nói, giọng anh vẫn như mọi khi. “Nhưng nó trốn trong góc, nằm lên một chiếc áo len và gầm gừ với tôi.”
Cô kiềm chế thôi thúc được cười lớn trước hình ảnh đó. “Cậu ấy đang tỏ ra xấu tính.”
“Ồ, vậy à. Nơi mà tôi ở, chúng tôi đánh đòn những thứ không vâng lời.”
Astrid cau mày trước lời nói của anh và cảm xúc bên dưới câu nói đó. “Đôi khi tỏ ra cảm thông sẽ hiệu quả hơn việc trừng phạt.”
“Và đôi khi thì không.”
“Có lẽ vậy.” Cô thì thầm.
Zarek mở vòi nước ở bồn rửa tay. Có vẻ như anh lại rửa tay một lần nữa.
Lạ thật, anh có vẻ làm như vậy rất nhiều lần.
“Tôi đã nhặt hết những mảnh vỡ mà tôi tìm thấy.” Anh nói lấn át tiếng nước đang chảy. “Nhưng chiếc bình pha lê trên bàn của cô đã vỡ vụn. Cô có lẽ cần mang giầy khi bước vào phòng khách trong vài ngày.”
Astrid xúc động một cách lạ lùng trước hành động và lời nhắc nhở của anh. Cô đứng lên khỏi cái ghế và đi ngang qua phòng để đến bên anh. Mặc dù cô không thể thấy anh, nhưng bây giờ cô có thể cảm nhận được anh. Cảm nhận được hơi ấm của anh, sức mạnh của anh.
Cảm nhận được sức hút từ người đàn ông này.
Một cơn rùng mình chạy dọc khắp người cô, khởi gợi những ham muốn và nhu cầu của cô.
Một bộ phận xa lạ trong người cô nhức nhối với thôi thúc vươn tay ra và chạm vào làn da mịn màng, ngăm đen hứa hẹn sẽ khiến cả người cô nóng lên. Thậm chí ngay lúc này cô vẫn còn nhớ làn da anh có vẻ ra sao. Nhớ cái cách ánh sáng nhảy nhót trên nó.
Cô muốn kéo môi anh về phía môi cô và xem thử anh có mùi vị như thế nào. Xem thử nếu anh có thể trở nên dịu dàng.
Hay anh sẽ tỏ ra thô bạo và dữ dội.
Astrid nên cảm thấy sốc bởi những suy nghĩ của cô. Là một người phán xét, đáng ra cô không nên tò mò về những thứ đó, nhưng là một người phụ nữ, cô không thể cưỡng lại được.
Đã từ rất lâu, rất lâu rồi kể từ khi cô cảm thấy khao khất một người đàn ông. Vẫn có một phần nào đó sâu thẳm trong cô mong mỏi tìm thấy bên trong người đàn ông này điều tốt đẹp mà Acheron tin là nó có hiện hữu.
Đó cũng là điều mà cô không muốn làm trong suốt nhiều thế kỷ qua.
Không có lý do chính xác nào để tin lòng tốt của Zarek có hiện hữu. “Làm sao anh biết là tôi cần anh.”
“Tôi nghe tiếng kính vỡ và tìm thấy cô bị mắc kẹt.”
Cô mỉm cười. “Anh thật ngọt ngào.”
Cô có cảm giác anh đang nhìn chằm chằm vào cô. Cả người cô nóng bừng lên bởi ý nghĩ đó. Đầu nhũ hoa của cô se lại.
“Công chúa, tôi không phải là người ngọt ngào. Tin tôi đi.”
Không, anh không ngọt ngào. Anh khắc nghiệt. Lôi cuốn một cách kỳ lạ và đầy gai góc. Như một con thú hoang cần được thuần hóa.
Nếu như có bất cứ ai có thể thuần hóa một thứ như anh.
“Tôi đang cố mang cho anh một vài bộ quần áo.” Cô dịu dàng nói, cố lấy lại sự kiểm soát của cơ thể mình, mà nó dường như không chịu phản ứng theo cách thông thường. “Ở đáy tủ quần áo của tôi vẫn còn vài cái áo len dài tay, nếu anh muốn mượn chúng.”
Anh chế giễu ý tưởng đó trong khi khóa vòi nước lại và rút một tờ khăn giấy ra để lau khô tay. “Công chúa ơi, quần áo của cô sẽ không vừa với tôi đâu.”
Cô bật cười. “Chúng không phải của tôi. Chúng thuộc về một người bạn là đàn ông.”
oOo
Zarek không thể thở được khi cô ở quá gần anh. Anh chỉ cần khẽ cúi đầu xuống và anh đã có thể hôn lên đôi môi hơi hé mở cuả cô.
Vươn người ra và anh có thể chạm vào cô.
Điều khiến anh hoảng sợ nhất là việc anh muốn chạm vào cô nhiều đến nhường nào. Việc anh khao khát được ấn cơ thể mình vào cơ thể của cô và cảm nhận từng đường cong mềm mại của cô tựa vào cơ thể nam tính rắn chắc của anh nhiều đến nhường nào.
Anh không thể nhớ mình đã bao giờ muốn bất cứ điều gì hơn thế.
Nhắm mắt lại, anh đắm chìm trong hình ảnh cả hai người họ cùng trần trụi. Hình ảnh anh đặt cô nằm xuống trên cái quầy ở trước mặt anh và anh sẽ lấy đi hết mọi ý thức của cô. Hình ảnh rút ra, trượt vào nơi ấm nóng của cô cho đến khi anh kiệt sức đến nỗi không thể đứng được nữa.
Quá nhức nhối để có thể di chuyển.
Anh muốn cảm nhận hơi ấm của làn da cô mơn trớn trên da anh. Hơi thở của cô phả lên da thịt anh.
Nhưng hơn hết, anh muốn mùi hương của cô vươn lại tên làn da anh. Để biết cảm giác sẽ như thế nào khi có được người phụ nữ không tỏ ra sợ hãi hay coi thường anh.
Trong nhiều thế kỷ qua, anh luôn trả công cho những người phụ nữ mà anh quan hệ. Hầu hết trong những lần đó anh đều không cần phải làm vậy.
Anh đã cô độc một mình quá lâu rồi...
“Người bạn đàn ông này của cô đang ở đâu?” Anh hỏi, giọng anh thấp xuống một cách lạ lùng khi anh nghĩ đến cô ở cùng một người đàn ông khác. Làm anh đau nhói theo cách mà nó không nên xảy ra.
Khiêu Vũ Với Quỷ Khiêu Vũ Với Quỷ - Sherrilyn Kenyon Khiêu Vũ Với Quỷ