Số lần đọc/download: 3151 / 4
Cập nhật: 2015-09-14 02:58:20 +0700
Chương 10
T
hăng nhìn ra cổng lần nữa, vẫn không thấy bóng dáng vợ anh đâu. Việt Hà đi đâu thế nhỉ? Một câu hỏi thôi, nhưng nó đã hiện diện trong đầu anh từ cả tiếng đồng hồ rồi, và bây giờ nó cũng đang làm anh bực bội.
Tối nay, Thăng dự định làm nhiều việc. Một bản hợp đồng rất quan trọng mà sáng mai cần phải có đang đợi anh coi lại. Lại còn bản quyết toàn thu chi giữa năm nữa chứ, anh không thể không kiểm tra nếu như anh muốn công việc của mình luôn thành công tốt đẹp.
Vậy mà giờ đây, vợ anh lại không có ở nhà. Đi vào bếp, Thăng lại càng bực mình hơn khi nhìn tới chiếc bếp gas lạnh tanh và hàng soong nồi treo thứ tự. Thế ra cô ấy chẳng chuẩn bị gì cho bữa cơm tối cả. Cũng may là anh đã ghé trường đón Việt Linh về, chứ nếu không thì cũng chẳng biết con bé phải làm sao nữa.
Đây là lần đầu tiên sau 10 năm chung sống Việt Hà vắng nhà, vì thế ngoài nỗi bực mình, Thăng còn thêm một niềm lo sợ. Không biết có chuyện gì xảy ra cho cô ấy không nữa đây?
- Ba ơi!
Bé Linh từ trong nhà chạy ra, vừa chạy nó vừa gọi ba thật to. Thăng cúi xuống, anh bế bổng con gái lên, hôn mạnh vào gò má bụ bẫm của nó. Bé Linh lại nói tiếp:
- Ba ơi, mẹ đi đâu vậy ba?
Thăng lắc đầu:
- Ba cũng không biết, ba cũng đang đợi mẹ về đây nè.
Vòng tay ôm cổ cha, bé Linh nũng nịu:
- Không có mẹ Ở nhà nhưng mà con cũng biết tự mình rửa mặt và thay quần áo rồi nè ba.
Thăng lại hôn con gái một cái thật kêu nữa, anh khen:
- Con gái ba giỏi lắm, nhưng mà hình như con dùng dầu thơm của mẹ hở?
Bé Linh cười ngượng nghịu:
- Con xịt có một chút mà ba!
Thăng dí tay vào trán con gái:
- Điệu quá đi cô ơi, coi chừng mẹ về đánh đòn thì ba không bênh đâu nha.
Bé Linh hôn cha một cái, cô bé thủ thỉ:
- Chuyện này bí mật nha ba, ba đừng nói với mẹ thì làm sao mà mẹ biết được.
Thăng bật cười, con gái anh thật đáng yêu. Thế mà mẹ anh cứ tìm cách chê bai khi mà con bé không phải là con trai như bà hằng ao ước.
Thăng biết, mẹ anh luôn mong vợ anh sinh con trai để nối dõi tông đường. Thăng hiểu ước mong đó của mẹ mình, nhưng chuyện con cái đâu phải là muốn mà được. Anh biết là Việt Hà cũng mong muốn điều đó để làm vừa lòng mẹ chồng nhưng anh thì không lấy đó làm quan trọng. Bởi vì với Thăng, con trai hay con gái cũng là máu thịt của vợ chồng anh, và là kết quả của tình nghĩa chồng vợ mặn nồng, và anh sẽ yêu mọi đứa con của mình.
Giờ đây, ôm trong tay đứa con gái xinh xắn, thông minh, Thăng lại thấy ý nghĩ của mình là thật đứng đắn. Con gái anh nhất định sẽ là một cô gái thật tuyệt vời.
- Ba ơi!
Bé Linh lại gọi, Thăng cúi xuống âu yếm hỏi:
- Gì đó con?
- Con đói bụng quá à!
Thăng đứng lên, anh ẵm theo con gái vào bếp:
- Vào đây, để ba coi mẹ có chuẩn bị gì cho cha con mình không?
T kiểm lại lần nữa, và anh lắc đầu khi mọi việc vẫn như cũ:
- Không có gì cả, để ba nấu mì gói cho con ăn nha?
Bé Linh lắc đầu:
- Con không ăn đâu, mẹ nói ăn mì nóng lắm đó ba.
Thăng nhăn mặt:
- Vậy thì đâu có gì ăn! Mẹ con thật là kỳ lạ, đi đâu không biết nữa mà đến giờ này cũng chưa thèm về.
Việt Linh choàng tay ôm cổ cha:
- Cha con mình đi ăn tiệm đi ba!
Thăng trợn mắt nhìn con, rồi như nhận ra con gái anh vừa có một đề nghị thật tuyệt vời, anh gật đầu ngay:
- Đúng quá, con gái ba thật giỏi. Nào, cha con mình đi nào.
Bé Linh cười khúc khích:
- Chỉ có hai cha con mình thôi hả ba? Khỏi đợi mẹ hả ba?
- Ừ, ai bảo mẹ không về bây giờ. Cho mẹ nhịn luôn.
Thăng gật đầu với con gái, nhưng lòng anh lại nóng như hơ khi nghe nhắc đến vợ. Không biết giờ này cô ấy đang làm gì, ở đâu mà không về nhà, cũng không nghĩ đến chuyện gọi điện về báo cho anh biết nữa. Hay là có chuyện gì không hay xảy ra với cô ấy rồi?
T thầm thắc mắc, anh cũng lấy làm lạ khi thỉnh thoảng, anh biết Việt Hà cũng đi ra ngoài trong lúc anh đi làm vắng. Nhưng cô không hề kể với anh về chuyện đó bao giờ, và Thăng vốn tôn trọng vợ cũng không hỏi đến. Nhưng hôm nay thì anh thật sự lo lắng, và trong sự lo lắng đó có pha thêm một chút gì đó như là bực bội.
Ngồi ăn với con gái mà Thăng không yên lòng một chút nào. Bát phở ở một tiệm quen thuộc mọi khi Thăng ăn ngon là thế, vậy mà hôm nay anh thấy không có một chút mùi vị gì. Thăng chăm chú cho con gái ăn cho xong và nhanh chóng ra về.
Về đến nhà, Thăng thở ra một hơi nhẹ nhõm khi thấy đèn trong nhà đã bật sáng. Như thế có nghĩa là Việt Hà đã về nhà. Nhanh chóng đi vào nhà, Thăng gọi vang:
- Em ơi!
Bé Linh cũng gọi vang theo cha:
- Mẹ Ơi, con về rồi nè!
Không có tiếng người đáp lại, Thăng vội đi vào phòng ngủ. Thì ra Việt Hà đang ở trong đó. Cô đang ngồi trên giường, hai mắt đỏ như người vừa khóc xong.
T ngồi xuống bên vợ, anh nhìn xoáy vào mặt cô hỏi:
- Có chuyện gì vậy em?
Việt Hà cụp mắt xuống như tránh ánh mắt thật sắc của chồng, cô đáp nhỏ:
- Đâu có chuyện gì đâu anh.
- Thế tại sao em khóc?
Việt Hà lắc đầu:
- Em đâu có khóc.
Vừa nói, cô vừa quay mặt sang hướng khác như để che giấu đôi mắt sưng mọng của mình. Thăng không chịu thua, anh quay mặt cô lại và nhìn thẳng vào mắt cô:
- Em đừng giấu anh Hà ạ, có chuyện gì thì em nói với anh để chúng ta cùng giải quyết chứ đừng giữ mà buồn khổ một mình em ạ. Bộ bên nhà có chuyện gì hở?
- Mẹ Ơi, hồi nãy ba dẫn con đi ăn tiệm nè. Ba nói mẹ về trễ thì phải nhịn đói thôi. Mà mẹ đi đâu để ba với con đợi quá trời quá đất, con lại đói bụng nữa mà mẹ lại không làm thức ăn cho con gì hết.
Việt Linh từ ngoài chạy vào, cô bé sà vào lòng mẹ mà líu lo một hồi, Việt Hà ôm chặt con gái vào lòng, cô áp má vào mái tóc thơ mềm của con mà nghe lòng cắn rứt. Cô quay sang nhìn chồng, nét thành thật lộ rõ trong ánh mắt anh.
Việt Hà thấy ăn năn trong lòng. Trời ơi, nếu như anh biết cô vừa đi đâu... Chắc là anh sẽ oán hận cô lắm. Mười năm dài sống bên nhau, đây là lần đầu tiên Việt Hà vắng nhà, lần đầu tiên cô không làm tròn bổn phận làm vợ. Mà phải chi cô bận rộn một việc gì đó chính đáng cho cam. Đàng này, cô lại đi gặp người xưa.
Câu hỏi của con gái nhắc Thăng sự vắng mặt kỳ lạ của vợ. Anh nhẹ nhàng trách:
- À, mà em đi đâu suốt ngày hôm nay vậy? Anh về nhà không thấy em, làm anh lo quá. Lần sau có đi đâu như thế này thì phải nói cho anh biết nghe không!
Mặc cảm phạm tội làm lòng Việt Hà không yên, nhưng thay vì im lặng để cho qua câu trách móc của chồng thì cô lại không chấp nhận. Việt Hà coi câu nói của chồng như một lời buộc tội chứ không phải là một sự quan tâm. Tại sao anh lại kiểm soát mình chặt chẽ như thế? Cô mới chỉ vắng mặt có một buổi thôi mà, so với bao nhiêu ngày cô chôn chân trong nhà để làm một người vợ đảm đang thì có thấm vào đâu. Hay là anh coi cô như là một vật sở hữu của riêng anh, vì thế anh chỉ muốn cô cứ mãi lục thục trong nhà, không được bước chân ra ngoài. Chỉ khi nào anh cho phép thì cô mới được làm, y hệt như một con chó, chỉ được ở nhà giữ nhà, khi nào chủ vẫy tay gọi thì mới được phép làm một điều gì đó?
Trong lòng Việt Hà thật rối rắm, nhưng thay vì cố gắng bình tâm suy nghĩ thì cô lại bùng lên sự phản kháng. Cô lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt chồng, hỏi một cách gay gắt:
- Em mới vắng nhà có một buổi thôi mà, anh làm gì mà hạch hỏi em như thế?
Thăng kinh ngạc đến đờ người ra, anh không thể ngờ cô vợ hiền lành, ít nói của anh lại có một phản ứng bất ngờ như thế. Như vậy thì chắc chắn phải có chuyện gì xảy ra với cô ấy rồi, chỉ có như thế thì Việt Hà mới mất bình tĩnh mà nói năng lung tung mà thôi.
Nhưng chuyện gì đã xảy ra với cô ấy mà mình hỏi lại không trả lời? Từ ngày lấy nhau tới giờ, Thăng đã quen với tính cách phục tùng của vợ, và anh cũng đã quen với thói quen bày tỏ cùng anh hết những điều khó khăn của cô.
Hôm nay, xảy ra chuyện gì mà cô lại không thể nói cùng anh mà lại dùng cách phản kháng như thế? Càng nghĩ, Thăng lại càng không thể hiểu nổi cô vợ của mình và sự lo lắng từ chiều đến giờ cùng với sự bực mình đã làm cho Thăng cũng không thể giữ được sự bình tĩnh nữa. Anh đứng phắt lên, nói to:
- Cái gì mà hạch hỏi? Em đi đâu anh cũng không được biết hay sao? Chiều nay, cha con anh về đến nhà thì cái nhà vắng lặng như một cái chùa vậy, em nghĩ sao đây? Một ngày làm việc mệt mỏi, về đến nhà không có một miếng nước, một miếng cơm. Thử hỏi anh có chịu nổi hay không? Thế mà anh quan tâm em cũng không được nữa hay sao?
Việt Hà cũng không kém, cô nhìn lại chồng bằng ánh mắt thách thức:
- Em đâu phải đầy tớ của anh đâu mà lúc nào cũng phải sẵn sàng hầu anh? Em là vợ anh mà, em đi đâu một chút cũng không được nữa hay sao?
Thăng nhìn Việt Hà bằng ánh mắt như có lửa, anh gằn giọng:
- Ai cũng biết em là vợ anh, nhưng mà em phải có bổn phận trong gia đình. Em có quyền đi những nơi nào em thích, miễn là điều đó không làm hại đến hạnh phúc gia đình.
- Em cũng phải có chút tự do của mình chứ, miễn là em không làm gì sai trái thì thôi chứ sao anh cứ kiểm soát em như vậy? [mèn... hẹn với người yêu cũ mà còn hỏng sai trái]
- Không phải là kiểm soát mà là quan tâm. Em muốn đi đâu thì đi nhưng cũng phải nói cho anh biết chứ không phải tự tung tự tác như vậy. Em có biết là suốt buổi chiều nay anh lo lắng như thế nào không? Thế mà không biết lỗi của mình lại còn cãi bướng.
Việt Hà nhăn mặt:
- Anh đừng quan tâm em quá như vậy có được không? Nếu mà anh cứ dòm ngó em như vậy thì em sẽ có cảm giác là mình là một tù nhân chứ không phải là em đang ở trong chính căn nhà của mình đâu.
Tới nước này rồi thì Thăng không còn chịu đựng nổi nữa, anh quắc mắt lên nhìn vợ:
- Bây giờ em lại cho rằng anh dòm ngó em à? Vậy thì em cứ tự do làm theo ý mình đi, nhưng mà sau đó thì em đừng có mà trách anh.
Nói xong, Thăng bỏ đi một mạch ra ngoài. Chỉ một thoáng sau, Việt Hà đã nghe tiếng máy xe vang lên chứng to? Thăng đã đi ra ngoài. Việt Hà quay nhìn lại, con gái đang đứng nép vào một góc mở to đôi mắt đen láy nhìn cô. Chắc hẳn là vừa rồi, bé Linh đã sợ chết khiếp khi lần đầu tiên chứng kiến sự cãi cọ của cha mẹ.
Việt Hà vẫy tay gọi con:
- Bé Linh, lại đây với mẹ!
Việt Linh chạy lại, cô bé nép vào lòng mẹ như muốn tìm một chút chở che. Việt Hà ôm chặt con gái vào lòng, cô cúi xuống hỏi:
- Con ăn cơm chưa?
Bé Linh gật đầu:
- Hồi nãy con ăn với ba rồi, bây giờ con chỉ buồn ngủ thôi.
- Vậy thì để mẹ ru con ngủ.
Nằm xuống bên con gái, úp mặt vào mái tóc mềm như tơ của nó, Việt Hà thấy lòng lắng xuống. Khẽ cất tiếng ru nho nhỏ, cô hát lên những câu ca dao của một thời nào đó xa xôi...
Cho con gái ngủ xong, Việt Hà mới đi thay quần áo. Nhìn lên đồng hồ, cô giật mình khi thấy hai chiếc kim đã gần như chập vào nhau ở con số 12. Thế là đã nửa đêm rồi đó. Một ngày đã trôi qua, một ngày mới sắp bắt đầu. Thế nhưng trong ngày mai đến này, cuộc sống của cô rồi sẽ~ ra sao?
Mệt mỏi buông người xuống chiếc ghế dài nơi phòng khách, Việt Hà lo âu chờ đợi. Đã khuya thế này mà sao Thăng chưa về nhỉ? Lúc nãy, anh đã giận dữ phóng xe đi, không biết anh đã chạy như thế nào. Trong cơn giận, anh có giữ được bình tĩnh khi điều khiển xe hay không?
Giờ này lo lắng cho chồng, Việt Hà mới thấu được nỗi lo của anh lúc chiều. Và mãi đến bây giờ, khi một mình trong căn nhà vắng lặng, khi bình tâm suy nghĩ~ lại mọi điều, Việt Hà mới thấy được lỗi lầm của mình.
Tất cả mọi chuyện xảy ra cũng chỉ vì điều cô vừa biết. Chiều nay, khi đang chuẩn bị lo cơm chiều thì Việt Hà nhận được điện thoại của Quân. Tiếng anh thật buồn đã làm Việt Hà xao xuyến khi mà cô đã từ chối không chịu đến gặp anh:
- Hà ơi, cho anh gặp em một lần cuối cùng này nữa thôi. Kể từ ngày mai anh sẽ~ không bao giờ làm phiền em nữa đâu.
Tiếng nói thân thương vọng tới bên tai đã làm cho Việt Hà không thể nào kềm chế mình được. Đã nói là tình yêu cô dành cho anh vẫn còn đó trong tim cô mà. Và thế là không còn nhớ gì đến bổn phận của mình nữa, Việt Hà đã bỏ hết mọi thứ để đến với Quân.
Nhìn từ ngoài, Việt Hà đã thấy Quân ngồi trong chiếc bàn quen thuộc. Tuy anh ngồi thật im, nhưng cô cũng thấy được dáng điệu bồn chồn của anh. Vì thế, khi Việt Hà vừa bước vào tiệm, anh đã vội vã đứng lên kéo sẵn ghế cho cô:
- Em ngồi đây!
Gọi nước cho Việt Hà xong, Quân nhẹ cầm lấy bàn tay cô, trầm giọng:
- Cám ơn em, Hà ạ!
Việt Hà ngạc nhiên:
- Tại sao anh lại cám ơn em?
- Vì em đã đến. Nếu như hôm nay không gặp được em, anh không biết bao giờ anh mới được trông thấy em lần nữa?
Việt Hà tròn mắt nhìn Quân, ánh mắt cô như một dấu hỏi. Anh ấy nói gì thế nhỉ? Dù bây giờ hai đứa đã chia xa, nhưng thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy nhau cơ mà. Hôm trước Quân đã chẳng nói là chỉ cần trông thấy cô hạnh phúc, như thế cũng đã quá đủ cho anh rồi hay sao? Thế mà bây giờ tại sao anh lại nói như thế?
Quân hiểu câu hỏi qua ánh mắt Việt Hà nhìn mình, anh cười buồn:
- Anh đã quyết định rồi, Hà ạ. Anh sẽ~ bỏ nơi này ra đi!
Việt Hà sững sốt:
- Anh định đi đâu?
- Đi đâu cũng được, miễn là anh không ở nơi này nữa - Quân thấp giọng, anh nói như những lời thì thầm - Anh đã hứa với em là sẽ~ không làm phiền em nữa, cũng như sẽ~ không làm điều gì ảnh hưởng đến hạnh phúc của em. Nhưng mà mấy hôm nay anh khổ sở quá. Chẳng thà cách xa nhau hẳn đi, chứ cứ nhìn thấy em mà không được nói với em câu nào, không được ôm em vào lòng thì thật là anh không thể nào làm được. Mà cứ như thế thì anh sợ là một hôm nào đó, anh sẽ~ làm tổn thương tới em và hạnh phúc của em mất. Vì vậy mà anh đã quyết định ra đi.
Việt Hà cúi đầu, nước mắt cô đã tuôn rơi từ khi anh bắt đầu nói. Cô muốn giữ anh lại, vì thật lòng thì cô cũng muốn nhìn thấy anh. Nhưng cô hiểu những gì anh vừa nói là đúng, và cô biết là anh đã quyết định rồi. Và quyết định của anh sẽ~ tốt cho cả hai.
Ngước lên nhìn Quân, mắt Việt Hà đã nhạt nhòa. Cô nghẹn ngào:
- Em có lỗi với anh, Quân ạ. Nhưng mà em không biết mình phải làm gì bây giờ để chuộc lại lỗi của mình.
Bóp nhẹ bàn tay Việt Hà, Quân lắc đầu:
- Em đừng nói như thế, lỗi lầm là do anh. Tự anh đã làm mất hạnh phúc của mình, và đã làm khổ luôn cả em. Nhưng giờ đây đã được chứng kiến cuộc sống hạnh phúc của em, thế là anh mãn nguyện lắm rồi.
- Anh đi rồi thỉnh thoảng có về thăm em không?
- Chắc là không được đâu, xa xôi quá...
Việt Hà kêu lên:
- Ở đâu mà xa?
Quân giải thích:
- Chuyện là vầy, công ty anh đang làm là chi nhánh của một tổng công ty nước ngoài. Hết tháng này là anh hết hợp đồng ở đây, nếu như anh muốn tiếp tục ở lại thì điện qua tổng công ty, họ sẽ~ làm thủ tục cho anh ký hợp đồng nữa. Nhưng nếu anh muốn trở về tổng công ty thì cũng được, họ sẽ điệu người khác qua. Hôm qua, anh đã điện cho tổng giám đốc biết là anh muốn trở về bên đó, và họ đã chấp thuận.
Việt Hà đau đớn nhìn Quân:
- Tại sao phải như thế? Đây là quê hương của anh mà...
- Anh cũng không muốn đi nữa đâu, nhưng anh thấy mình không thể ở lại đây được nữa.
Việt Hà không biết phải nói gì thêm, bởi vì cô biết Quân làm như thế là rất đúng. Và cô cũng biết là dù cho Quân có ở gần cô thì cả hai cũng không có kết quả mà chỉ là buồn đau mỗi khi nhìn thấy nhau mà thôi.
Nhưng Việt Hà cũng không thể tự dối mình được nữa, vì dù biết là mọi chuyện đã được định mệnh an bài, thế nhưng tận trong lòng cô, Việt Hà vẫn cứ mong muốn một điều là thỉnh thoảng được nhìn thấy anh. Vì thế, nghe Quân nói thế, tim cô vẫn nhói lên một cơn đau.
Nhưng nghĩ~ như thế thôi, Việt Hà biết mình sẽ không đủ can đảm để từ bỏ hạnh phúc mình đang có. Vì Thăng yêu cô biết bao, và cuộc sống của cô đã bình yên biết mấy khi Quân chưa xuất hiện. Vậy thì hãy coi Quân chỉ còn là kỷ niệm, một kỷ niệm đẹp trong quá khứ mà thôi.
Chia tay Quân, biết là sẽ không gặp được anh nữa, Việt Hà đã lưu luyến đến nỗi cô quên cả thời gian. Mãi đến khi nhìn ra ngoài thấy bầu trời đã tối sầm, cô mới giật mình nhớ lại bổn phận của mình. Mang trong tim nỗi buồn, Việt Hà đã không kềm chế được mình khi nghe chồng trách móc. Để đến bây giờ, cô ân hận thì cũng đã lỡ rồi.
Vùi mặt vào gối, Việt Hà thổn thức khóc thầm. Cô mong Thăng biết mấy, nhưng giờ anh đang ở đâu?
Khóc chán, Việt Hà mệt mỏi thiếp đi. Mãi cho đến khi có tay ai đó lật người cô lại, cô mới giật mình thức giấc. Mở choàng mắt ra, Việt Hà nhận ngay ra Thăng đang kế sát bên cô. Cô bật lên tiếng khóc:
- Anh Thăng! Em đã tưởng anh không về nữa!
Nghĩêng người nằm xuống bên vợ, Thăng dỗ dành:
- Thôi nào, em nín đi. Anh đã về đây rồi.
- Nhưng mà anh đừng có bỏ đi nữa nha?
- Khổ quá đi, anh thì đi đâu được mà đi?
- Nhưng mà hồi nãy anh đã chẳng bỏ đi đó sao?
- Thì tại anh giận nên đi một chút cho nguôi giận thôi, nhưng hết giận rồi thì anh về với em, với con chứ.
Nước mắt Việt Hà lại chảy:
- Vậy mà em đã lo sợ biết bao, em cứ nghĩ~ là anh sẽ không về nữa.
Vòng tay Thăng siết chặt Việt Hà, anh âu yếm lau nước mắt cho vợ:
- Không được nghĩ~ nhảm như thế nữa nha. Chắc vậy nên em khóc sưng cả mắt đấy chứ gì?
Việt Hà gật đầu, Thăng cúi xuống, anh hôn nhẹ lên đôi mắt con ướt nước của vợ. Nụ hôn vẫn ấm nồng, vẫn ngọt ngào như bao giờ.
Ôm Việt Hà trong tay, Thăng vẫn cảm nhận được tình cảm vợ chồng nồng nàn. Nhìn nước mắt cô rơi, anh càng thấy yêu cô hơn. Nhưng không hiểu sao, tận trong tâm trí anh vẫn có một chút gì đó vướng mắc. Vợ anh đã đi đâu suốt cả buổi chiều này, và chuyện gì đã xảy ra với cô ấy khiến một người vốn hiền lành, điềm đạm xưa nay lại trở nên nóng nảy, hồ đồ như thế?
Bao nhiêu thắc mắc cứ hiện lên trong đầu Thăng, nhưng anh không muốn hỏi. Thật ra, từ ngày về làm vợ anh tới bây giờ, chưa bao giờ Việt Hà làm điều gì lầm lỗi. Cô cũng không có thích la cà rong chơi. Không lẽ nay mới có một buổi cô vắng nhà và quên bổn phận của mình mà anh lại hẹp hòi bắt lỗi hay sao? Thôi thì cứ bỏ qua hết đi, coi như là không có chuyện gì, như thế thì lòng mới nhẹ, tâm mới yên ổn được.
- Anh đang nghĩ~ gì thế?
Tiếng Việt Hà vang lên bên tai cắt ngang những suy nghĩ~ của Thăng. Anh trở mình nằm ngửa, lắc đầu:
- Nào anh có nghĩ gì đâu, chỉ là hơi lấy làm lạ thôi.
Việt Hà thắc mắc:
- Anh lạ cái gì?
- Em đó!
Thăng trả lời gọn lỏn, Việt Hà lại càng thắc mắc hơn:
- Em làm sao mà lạ?
Thăng bật cười nho nhỏ:
- Thì đó, từ trước tới nay lúc nào em cũng dịu dàng hết. Không ngờ em cũng biết cách làm cho người ta nổi giận ghê.
Nghe chồng nhắc lại chuyện, Việt Hà lại thót tim. Không lẽ anh vẫn không chịu bỏ qua lỗi lầm của mình? Việt Hà suy tính thật nhanh trong đầu, không được, phải tìm cách xóa bỏ những gì làm anh nghi ngờ mới được.
Làm ra vẻ ân hận, Việt Hà nhỏ nhẹ:
- Tại khi đó em đang buồn mà, vì thế mà em không suy nghĩ được gì hết. Chỉ muốn làm sao cho vơi bớt nỗi buồn của mình thôi.
Thăng chống tay nhỏm dậy, anh chăm chú nhìn vợ:
- Em có chuyện gì buồn, sao không nói với anh?
Việt Hà cụp mi xuống tránh ánh mắt của chồng:
- Em chưa kip nói với anh chứ không phải là không nói. Chuyện là vầy, em có một cô bạn thân nhưng đã lâu rồi không gặp. Mới hồi chiều này em đi shop, tình cờ gặp một người khác mới nói cho em biết là cô ấy đã chết khi sinh con, trong khi người chồng của cô ấy lại đang lăng nhăng với một người phụ nữ khác.
Thăng cau mặt:
- Cô ấy chết bao giờ? Em có đến thăm viếng chưa?
- Làm sao mà thăm viếng được nữa, cô ấy chết cũng mấy tháng nay rồi. Hồi chiều này em chỉ đến thăm và chia buồn với mẹ ruột cô ấy thôi. Không ngờ gặp bác ấy, hai bác cháu lại nhớ đến cô bạn em. Thế là chỉ còn biết ngồi khóc với nhau mà thôi.
Thăng thở ra, mối nghi ngờ trong lòng anh đã hoàn toàn tan biến. Anh tỏ ra quan tâm:
- Vậy thì thỉnh thoảng em phải tới thăm, an ủi bác ấy chứ.
Việt Hà gật đầu:
- Em cũng nghĩ như thế, chỉ sợ trông thấy em bác ấy lại nhớ đến con gái mình mà buồn rầu mãi thôi.
Thăng đồng ý ngay với vợ:
- Em nói cũng phải, vậy thì em tới thăm ít thôi.
Việt Hà không nói gì thêm, cô vòng tay ôm chặt bộ lưng vững chải của chồng mà thấy lòng ray rứt. Thăng nào có biết cô đang gian dối cùng anh! Nào có người bạn nào chết đâu, mà chỉ có hồn cô đang buồn vì mai này, Quân sẽ ra đi không bao giờ gặp lại mà thôi.
Trong khi đó, Thăng nào biết được những y nghĩ đang diễn ra trong đầu vợ mình. Anh chỉ nghĩ một cách đơn giản là cô mệt vì chuyện buồn đã xảy ra với bạn mà thôi. Tôn trọng nỗi buồn của vợ, Thăng không hỏi gì thêm mà vòng tay anh ôm cô chặt thêm một chút, giọng anh ấm nồng:
- Chắc là em mệt rồi! Thôi, em ngủ đi!
Việt Hà úp mặt vào ngực chồng, cô hít thật nhẹ mùi mồ hôi quen thuộc của anh để tìm cho mình thói quen hàng ngày hầu lãng quên đi một bóng hình đang làm cô vương vấn.