Số lần đọc/download: 2081 / 60
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:01 +0700
Chương 9
H
ình hài vô định của một buổi sáng Chủ nhật là niềm vui sướng to lớn với Kwang Meng. Thức dậy trên giường, rồi từ từ nhận ra hôm nay là Chủ nhật, anh sẽ duỗi người thoải mái, và tự cho cái cảm giác tự do xa xỉ thấm vào sâu trong bản thể mình, sâu tận xương tủy. Những giờ dài không có gì hối thúc, cả bữa sáng cũng có thể từ từ mà ăn, lúc nào ăn cũng được. Vào ngày Chủ nhật, mẹ anh khôn khéo để người nhà ngủ nướng. Bà không thúc giục họ tí nào hết. Nhưng sáng thứ Hai tới, bà sẽ hò hét chồng con như chỉ huy quân đoàn ngay.
Lũ trẻ đã ra ngoài chơi, căn hộ hoàn toàn yên tĩnh trong sự cô lập xa lạ khiến Kwang Meng thấy sung sướng; cả không khí trong phòng anh cũng như đứng yên: không gì chuyển động. Anh châm thuốc, tận hưởng hương vị thanh bình gần như không gì xâm nhập nổi, không gì đập tan nổi. Rồi cứ nằm thế suốt nhiều phút dài.
Khi cuối cùng cũng lê ra khỏi giường, anh lề rề bước vào nhà tắm, không chút vội vàng, rồi ăn sáng với mẹ. Sau đó anh kê cái ghế mây ra ban công, mang theo một tách cà phê đen lớn, thu gom những tờ báo Chủ nhật và ngồi gác chân lên thành. Anh lật báo thờ ơ. Kwang Meng không ham đọc báo lắm, và nhân vật đại chúng cùng tin tức thời sự chẳng có nghĩa lý gì với anh cả. Báo chí viết về một thế giới hình như không phải của anh. Anh không thể giữ tập trung hay hứng thú mà đọc cho hết bài diễn văn dài ngoằng của vị tai to mặt lớn nào đó, dù nghe ai cũng nói là Lee Kuan Yew[17] hùng biện giỏi lắm. Những bài diễn văn ấy trôi tuột qua óc anh như nước đổ đầu vịt. Anh thích coi mấy cuộc phiêu lưu của Tarzan hằng tuần trong góc truyện tranh hơn. Tarzan chúa tể rừng xanh.
Vào buổi sáng Chủ nhật ấy, Kwang Meng thậm chí không tập trung đọc nổi cuộc phiêu lưu của Tarzan. Ánh mặt trời chói chang làm anh chói mắt. Càng cố gắng tập trung, những vầng sáng rực rỡ đó lại càng đâm vào mắt. Vàng rực như tiền xu. Anh cảm thấy có người bên cạnh. Quay sang thì hóa ra thầy Lim, anh thầy giáo trẻ hàng xóm.
“Chào buổi sáng nhé!”
“Chào buổi sáng anh Lim.”
“Cậu tắm nắng đó hả?”
“Hơ, không, không phải tắm nắng đâu, chỉ đọc báo thôi.”
“Ồ, vậy xin lỗi làm phiền cậu nha.”
“Không sau đâu, em đâu có đọc gì. Anh không có quấy rầy đâu. Anh đi chơi tennis đó hả anh Lim?”
Anh thầy giáo trẻ diện từ đầu đến chân trắng lóa: áo thể thao trắng, quần soọc trắng, vớ trắng, giày cũng trắng.[18] Bộ quảng cáo cho bột giặt Tide sao? Bột giặt Tide, tẩy sạch các vết bẩn…
“Không có, mình tính đi chơi cầu lông với bạn. Một đứa có sân tập trong nhà ông già nó. Cậu có chơi cầu lông không?”
“Có chút chút hồi đi học thôi. Nhưng chưa bao giờ chơi rất rất nghiêm túc cả, anh hiểu ý em đó.”
“Ờ hiểu mà. Mình cũng có chơi rất rất nghiêm túc đâu.”
Người thầy giáo bật cười trước cách nói năng ngộ nghĩnh vừa rồi. Kwang Meng thấy thích anh thầy giáo trẻ này.
“Mình chỉ chơi cho vui được thôi à,” anh ta tiếp tục. “Chơi lấy vận động thôi. Với lại bây giờ thầy giáo cũng bị bắt phải biết thể thao chơi bời. Nhưng mình chỉ chơi cho vui thôi. Hồi nào rảnh cậu muốn đi chơi luôn không?”
“Em chơi không giỏi đâu. Dẫu sao cũng cảm ơn nha anh Lim.”
“Đừng có anh Lim này anh Lim nọ nữa. Làm gì mà trang trọng vậy chớ? Cậu cứ kêu mình là Boon Teik[19] được rồi.”
“Được rồi, Boon Teik,” Kwang Meng vâng lời, thấy vị lạ lùng trên lưỡi. “Anh cứ gọi em là Kwang Meng đi.”
“Được rồi, Kwang Meng.”
Họ tươi cười nhìn nhau, coi như đã thành bạn mới.
“Nghe nè, Kwang Meng, mình muốn mời… mà không, vợ chồng mình muốn mời cậu tới chơi căn hộ của tụi mình ăn tối bữa nào đó.”
“Vậy thì hay quá, cảm ơn Boon Teik.” Kwang Meng thử giọng với cái tên mới. Bái bai, “anh Lim” ngày xưa.
“Được rồi, giờ mình phải đi thôi. Không thì bọn bạn đợi lâu quá.”
“Ừ, chào anh.”
Sau khi đã đọc xong chồng báo và uống hết cà phê, anh trở vào nhà, thay quần áo, nhét khăn tắm, quần bơi, dầu gội đầu vào cái túi ngủ của hãng hàng không Malaysia-Singapore. Anh tìm mẹ. Mẹ anh đang ở trong toa lét. Anh không muốn đợi, nên la lớn: “Con đi chơi nghe mẹ.”
“Con đi đâu đó?”
“Con đi ra ngoài chơi đây.”
“Không ở nhà ăn trưa à?”
“Không, con ăn với bạn. Tụi con đi bơi ở Changi.”
“Phải ăn trưa đã chớ!”
“Tụi con có gói đồ ăn theo rồi.”
“Được rồi, nhưng nhớ về ăn tối đó.”
Anh đã định sẽ dành trọn một ngày ở bên Lucy. “Không được đâu mẹ, con không về ăn tối đâu. Con sẽ ở lại nhà bạn con.”
“Được rồi, nhưng bơi cẩn thận đấy.”
“Mẹ đừng lo, con bơi giỏi lắm mà.”
“Tao biết rồi. Nhưng mấy đứa giỏi bơi mới dễ chết đuối. Đừng có cãi mẹ.”
“Được rồi mà mẹ.”
“Rồi, đi chơi vui vẻ nha.”
Qua cửa toa lét mà cũng nói được nhiều chuyện thật.
“Vui vẻ nha,” mẹ anh lặp lại.
Anh suýt lặp lại “Mẹ cũng thế nhé,” vì biết bà đang thấy đúng như vậy.
Anh rời khỏi căn hộ, túi lẳng trên lưng vẻ như sắp bắt đầu một chuyến phiêu lưu lớn tận dãy Himalaya sừng sững. Ở tầng dưới, anh lọt vào một đám trẻ con chơi nhảy lò cò, giọng chúng chói gắt ồn ào. Nhìn lên trời coi có mưa không, vài giọt nước rơi vào mặt anh.
Kwang Meng nhổ nước bọt xuống vệ đường.
Nước đó rơi xuống từ những sào tre dài phơi đồ ở các tầng trên. Hàng trăm lá cờ như vậy, vẫn được gọi là những cột cờ của khu phố Tàu. Dù họ không còn ở phố Tàu nữa, thói quen đó vẫn còn đây.
Kwang Meng luôn nghĩ rằng, những đồ phơi lộ thiên đó tiết lộ về cá nhân ghê gớm. Không chỉ những chiếc quần lót đủ hình dáng kích cỡ màu sắc (đôi cái còn thủng lỗ ở những chỗ đáng xấu hổ, có cái khiến Kwang Meng hình dung chủ nhân của nó hẳn là đánh rắm to lắm), mà còn những thứ vải vóc của bà bầu, hàng tỉ món đồ đại loại. Những mảnh riêng tư, cá nhân, thầm kín ấy tha hồ tung bay trong bầu trời Singapore lộng gió trước mặt bàn dân thiên hạ. Né những giọt nước rơi tỏng tỏng, anh lần ra đường chính.
Bầu trời xanh ngắt không gợn mây. Một ngày Chủ nhật tuyệt đẹp.
Khi anh tới nơi, Lucy vẫn còn đang ngủ.
Anh gọi cửa ầm ĩ lắm nàng mới dậy chạy ra. Trong thoáng chốc, anh ngờ nàng đã ra ngoài, đã quên khuấy cuộc hẹn rồi. Nhưng Lucy cuối cùng cũng mở cửa, mặt mày nhàu nhĩ ngái ngủ. Mái tóc dài tới vai rối bù. Nàng nheo mắt trước ánh sáng bất ngờ.
Anh vào nhà, đóng cửa lại sau lưng. Anh nhìn ngắm nàng vụng về lê qua căn phòng nhỏ trong cơn buồn ngủ. Nàng kéo tấm rèm hoa, rồi giật mình co lại dưới ánh sáng tràn vào như võ sĩ đấm bốc né đòn đánh của đối thủ.
“Sao hôm nay anh tới sớm dữ vậy!”
“Sớm sủa gì nữa đâu Lucy.”
“Em thấy sớm đó.”
Nàng bước tới tủ quần áo lấy đồ. “Em phải đi tắm đã. Đêm qua bận chết đi được!”
Kwang Meng châm điếu thuốc lá và ngồi chờ trên giường nàng. Từ phòng tắm vang lên tiếng nước chảy. Nàng đang hát nho nhỏ một bài hát thời thượng tiếng Hoa. Cái gì đại loại như là khi mây tan khỏi bầu trời, người yêu sẽ đến với nàng. Kwang Meng nhìn thấy bóng anh phản chiếu trong tấm gương trang điểm. Lạ quá, đến anh còn nhận không ra, nên chẳng dám nhìn vào chính mình nữa. Anh nhìn xuống những món đồ linh tinh của phụ nữ trên bàn. Những lọ nước hoa bé xíu, nước thơm, sữa rửa mặt, son môi, một hộp khăn giấy, một con voi đồ chơi nhỏ mắt to tròn xoe giơ cao vòi đầy tự hào, và một lọ hoa hồng giấy. Những thứ đồ của phụ nữ thật là khác lạ. Ở trong một căn phòng như thế này, có thể nhìn thấy những thứ thế này, người ta mới cảm thấy mình có bạn gái, mình là đàn ông. Đàn ông khác bọn con trai là chỗ đó.
Gần một tiếng sau Lucy mới chuẩn bị sẵn sàng. Nàng mặc chiếc áo xanh lá cây tươi sáng và quần jean nhạt màu, đeo theo chiếc túi đi biển có nhét khăn tắm và bộ bikini. Trên đường đi, họ dừng lại để mua đồ ăn trưa.
Chuyến xe đi đến Changi dài như bất tận và nóng hầm hập. Kwang Meng nhìn ra cửa sổ, tìm kiếm vạt màu xanh báo hiệu biển cả anh biết còn lâu mới tới. Mắt anh phóng qua không gian như muốn trốn tránh cái nóng và thành phố bụi bặm. Anh đang thèm khát biển.
Trước khi chiếc xe rẽ vào đường Tanah Merah để ra bãi biển, nó đi qua nhà lao Changi khổng lồ. Kwang Meng nhìn thấy những nhóm tù nhân trồng rau bên trong nhà lao, những hình thù xám xịt nhỏ bé giữa ánh nắng đỏ lửa. Họ dừng tay, tựa vào cán cuốc mà nhìn theo chuyến xe buýt đi ngang. Ghen tị ư? Những người đó đang đi tắm biển đấy. Biển cả. Họ hẳn cũng thèm biển. Những tù nhân đó khiến lòng anh chùng xuống. Làm sao họ chịu được nhỉ, bị nhốt lại trong ngục bốn, năm, sáu, mười năm ròng rã. Những tù nhân chính trị kia, những thanh niên sôi nổi dữ dội, đã từ chối sáu bảy năm cuộc đời vì một thứ ý tưởng hay lý tưởng nào đó, họ có biết điều đó vô ích tới mức nào không?
Họ tin rằng mình đang chiến đấu cho mọi người, vào ngục vì mọi người, nhưng mọi người đã quên khuấy họ rồi, và mọi người đang vui vẻ đi tắm biển.
Xe buýt băng qua vài người nông dân đang bán trái cây địa phương bên lề đường. Những chùm chôm chôm lông lá đỏ tươi, những rổ đầy măng cụt và xoài. Họ nhìn lên chờ đợi khi chiếc xe buýt đi ngang. Nhưng chiếc xe không dừng lại.
Cuối cùng, Kwang Meng cũng nhìn thấy biển. Họ xuống bến cách đó chừng một dặm rồi chạy ào ra bãi tắm.
Bãi tắm đông nghẹt người, người tắm kẻ hóng nắng, nhưng có Lucy ở bên cạnh, tay trong tay, anh không thấy lạ lẫm hay lộ liễu. Cứ như mình hóa thành một phần của toàn thể. Họ tìm thấy một bóng cây còn trống, đặt túi xuống, trải khăn lên nền cát rồi ngồi xuống. Kwang Meng tháo giày, để cát trắng mịn chảy qua kẽ ngón chân.
“Tuyệt quá,” Lucy nói.
“Thay đồ lẹ lên nào!” Kwang Meng giục, bật người lên như lò xo rồi kéo Lucy đứng lên.
Kwang Meng thay đồ ngay trên bãi biển, khăn tắm quấn quanh hông. Anh phải vất vả lắm mới xong được. Lucy đã đi vào một phòng thay đồ gần đó. Nàng trở lại trong bộ bikini xanh đậm, chạy về phía anh, mái tóc dài xổ tung ra đằng sau. Nàng chợt ngoắt sang hướng khác, chạy ào đến ngã vào lòng biển. Khi nàng đứng lên, mái tóc đã ướt đầm dính bết thành từng đám. Kwang Meng thấy mừng là nàng không đội mấy cái mũ tắm cho phụ nữ bằng cao su kinh khủng. Anh luôn nghĩ chúng làm đầu con gái nhìn lạnh lẽo như da đầu bò sát.
Họ bơi cùng nhau một lúc lâu, Kwang Meng trổ ngón nghề trước mặt nàng, làm nàng cười vang, tiếng cười đặc biệt đổ xuống như chuỗi ngọc. Sau đó, họ cùng nhau nằm trên bãi cát nóng rát, tắm nắng đến khi cả người gần như phồng rộp. Anh chạy đi mua kem, họ cùng nhau ăn trong bóng râm để làm dịu đi cái nóng.
Tháo gói đồ ăn trưa ra, họ cùng ăn bốc, rồi rửa trong nước biển. Kwang Meng lội ra nơi nước gần đến hông để đi tiểu, còn Lucy cười lớn và cố gắng kêu mọi người tới nhìn để trêu anh. Lội lên bờ, anh chạy đuổi theo nàng đến khi họ trở lại dưới bóng cây.
Nằm xuống đám khăn tắm, họ châm thuốc nhìn lên những mảng trời xanh giữa vòm lá.
“Anh biết không Meng?” Lucy nói. “Khi còn nhỏ, em luôn muốn thế này, muốn bơi thật đã đời và đi picnic ở Changi, nhưng mẹ nuôi không bao giờ dẫn em đi. Rất nhiều lần, mẹ con em đi qua Changi mà không dừng lại. Em luôn về phòng khóc một mình. Thấy buồn quá mà.”
“Chuyện xưa rồi mà Lucy. Đừng nghĩ lại nữa. Bây giờ em muốn làm gì chẳng được. Ai mà cản em được chứ.”
“Sao mấy người lớn lớn to bự lại vậy chứ? Sao họ không đưa con tới bãi biển? Dễ làm lắm mà, và có tốn bao nhiêu đâu?”
“Không phải người lớn lớn to bự nào cũng thế đâu.”
“Ba mẹ anh có dẫn anh đi tắm biển hồi còn nhỏ không?”
“Đôi lúc, nhưng cha anh không thích biển. Tuy vậy ông cũng dẫn bọn anh đi. Khi nhỏ thôi. Giờ thì hết rồi.”
“Khi nào em có con, nhất định ngày nào em cũng dẫn tụi nó tới biển.”
Phải, ngày nào cũng tới biển. Anh thầm nhắc lại lời nàng nói trong đầu.
Đêm ấm và nặng nề. Mấy đám mây bông trôi ngang trời sáng lên nhẹ nhàng dưới ánh trăng mờ nhạt. Kwang Meng và Lucy ăn tối ở một quầy hàng ngoài trời, rồi thả bộ chậm rãi theo bờ Esplanade. Sau cả ngày ở biển, trước đó họ đã trở về phòng Lucy để làm tình. Đó là lần đầu tiên anh ngủ với nàng vào buổi chiều. Khi đi dạo cùng nhau thế này, cả người Kwang Meng nhẹ bẫng, cảm giác khoan khoái sau khi ăn no và sau khi làm tình.
“Không đi làm ở bar thật hay quá,” Lucy cảm khái.
“Ông chủ của em không thấy phiền à?”
“Phiền, phiền cái gì? Mỗi tuần em được nghỉ một đêm còn gì?”
“Anh tưởng tối thứ Bảy quán bar đông khách lắm.”
“Kệ quán bar, em quan tâm làm cái quái gì?”
Phải, quan tâm làm quái gì, anh thầm tán đồng. Ta có quyền. Ta có quyền như thế này. Vậy giờ ta quan tâm đến cái gì?
“Meng nè. Anh tính sau này làm gì?”
“Anh chẳng biết. Thì làm cái gì phải làm thôi.”
“Nhưng công việc của anh không có tương lai. Anh cũng đã nói thế còn gì.”
“Đúng thế, nhưng anh còn làm gì hơn được?”
“Em không biết. Em có phải đàn ông đâu,” nàng lý luận. “Nhưng nếu là đàn ông, em nghĩ em muốn làm gì cũng được.”
“Hừ, anh là đàn ông đây này, và đâu phải cứ muốn làm gì là được đâu?”
“Nhưng phiền cái em lại là phụ nữ. Phụ nữ không làm gì mình muốn được cả. Chỉ có thể làm vợ, bồ nhí, bạn gái thôi. Hay gái bar như em. Cái gì thì cũng chỉ để hầu hạ đàn ông. Vợ, bồ nhí, bạn gái. Chẳng có cái gì mình thích cả.”
“Vậy em muốn làm gì, Lucy?”
“Em à, em muốn nhất là làm đàn ông.”
“Vậy à?” anh bật cười. “Vậy thì không được rồi. May cho anh.”
“Phải, đàn ông các anh thì may mắn lắm.”
Họ không nói gì trong một lúc lâu, chỉ bước đi trong yên lặng.
“Anh sẽ không làm thư ký cả đời đâu, phải không?”
“Anh không biết. Anh có thể làm gì khác chứ?”
Nàng nhìn anh, như thể đang nghiên cứu anh từ đầu tới chân trước khi đưa ra câu trả lời. Tôi là chính tôi mà. Nàng ngắm nghía anh thật lâu, và cuối cùng không trả lời được điều gì. Đúng, đơn giản thế đấy. Và cũng khó khăn biết bao.
Sau đó, bỏ mặc tương lai ngổn ngang của anh, họ đi xem một phim tiếng Hoa.
Đó là một bộ phim của hãng Shaw Brothers, màu sắc rực rỡ, quay góc rộng. Một trong hàng chục phim kiếm hiệp mà các hãng phim Hong Kong năm nào cũng thải ra, nội dung quanh quẩn những đại kiếm thủ Trung Hoa thời xưa. Loại phim này rất ăn khách, người xem nườm nượp. Có khá nhiều cảnh kinh dị, máu đỏ bắn tung tóe khắp nơi, đủ để đổ đầy một ngân hàng máu.
Khi rời khỏi rạp phim, họ thấy mình rơi trở lại vào Singapore tầm thường thời hiện đại. Kwang Meng ghét cái khoảnh khắc bước từ rạp chiếu phim ra đời thực. Nhất là với những suất chiếu ban ngày. Bước ra khỏi giấc mơ màn ảnh để bị ánh sáng rực rỡ của ban ngày châm vào mắt đau nhức, chuyện đó quá đột ngột và khiến anh choáng váng.
Họ cùng nhau đi dạo chút nữa để dư âm của bộ phim vơi bớt. Rồi lại trở lại căn hộ của Lucy, làm tình. Khuya hôm ấy, khi gần đến nhà, Kwang Meng cảm thấy mình một lần nữa về lại thế giới cũ.