Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1678 / 25
Cập nhật: 2015-11-28 05:30:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
hững điều này thật hoang đường biết bao, hao tổn tâm trí, cố gắng hàn gắn vẫn chỉ có mình anh.
Tang Tử Quan đã đi rồi.
Trong phòng khách chỉ còn một mình Tiêu Trí Viễn anh, anh đứng lặng thinh ở đó, xung quanh yên lặng đến mức cơ hồ chỉ còn lại tiếng hít thở của riêng anh. Anh đã không còn phân biệt nổi bản thân mình bây giờ cuối cùng là phẫn nộ hay là thất vọng nữa.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng trong cuộc hôn nhân này Tang Tử Quan cô phải nhẫn nhục, chịu đựng, thậm chí còn là một người không có được một cái danh phận nhỏ bé, chỉ có anh biết, những điều đó hoang đường biết bao. Hao tổn tâm trí, cố gắng hàn gắn vẫn chỉ có mình anh. Vết rạn nứt giữa hai người họ... anh những tưởng thời gian có thể bù đắp, Lạc Lạc cũng có thể bù đắp, nhưng hóa ra là không phải vậy.
Cô lạnh lùng đứng ở một nơi rất xa, từ đầu đến cuối đều không muốn trở về.
Lúc Tiêu Trí Viễn quay lại phòng giải trí, Tử Quan đang ngồi bên cạnh Đồng Tĩnh San thầm thì điều gì đó, bên sườn mặt là ý cười rất sâu.
Sắc mặt anh cực kỳ bình thường, chỉ liếc nhìn đồng hồ nói với Tử Quan: "Không còn sớm nữa, sáng mai Lạc Lạc còn phải đến nhà trẻ."
Vừa vặn đúng lúc dì Vương ôm con bé kia ra, cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, có vẻ như đã hơi buồn ngủ rồi.
"Chúng tôi phải về rồi." Tử Quan đón lấy con gái.
"Tử Quan, cho tôi mượn chồng chị vài tiếng nhé." Đồng Tĩnh San đi đến bên cạnh Tiêu Trí Viễn, mỉm cười rất thoải mái, nói với Tử Quan: "Tôi đã hẹn một đại lý đến trao đổi chuyện nước hoa, có anh ấy ở bên cạnh tôi mới yên tâm."
Ninh Phi ý tứ sâu xa: "Tử Quan không để bụng đâu."
Tử Quan nhếch nhếch khóe môi, gật đầu rồi nói với Tiêu Trí Viễn: "Vậy hai người đừng về muộn quá, về sớm nhé."
Lòng bàn tay Tiêu Trí Viễn bóp chặt chìa khóa xe ô tô, chạm vài phần kim loại chỉ cảm giác được sự lạnh lẽo.
Anh coi như không có việc gì tiến về phía Tử Quan, hôn lên trán vợ, có thể cảm nhận được rất rõ lúc đó cô hơi cứng người lại, nhỏ giọng nói: "Anh biết rồi, em lái xe cẩn thận."
Đêm nay, Tử Quan về nhà,dỗ cho Lạc Lạc ngủ nhưng bản thân cô lại nằm trên giường trằn trọc, cô xem đồng hồ, quả thật là không còn sớm nữa.
Tử Quan ngẫm nghĩ một hồi rồi gửi đi một tin nhắn: "Anh đang ở đâu?"
Cô cũng không chắc chắn anh có trả lời hay không nhưng việc nằm trên giường chờ đợi một hồi.
Điện thoại kêu lên một tiếng.
Anh trả lời rất nhanh, vô cùng phối hợp, hơn nữa điệu bộ cũng rất kiên nhẫn: "Nhà hàng Tứ Quý, đang nói chuyện cùng đại lý, tối nay anh về nhà."
Tử Quan cầm chặt di động, nhìn trần nhà đến đờ người, không ngờ điện thoại lại kêu lên một tiếng nữa.
Là tin nhắn của Tiêu Trí Viễn: "Sau này anh sẽ không nhắc đến chuyện kia nữa, em ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon nhé."
Trên màn hình di động màu xám nhạt là từng chữ từng chữ do anh soạn ra, rõ ràng, ngắn gọn giống như phong thái của anh.
Tử Quan không khỏi cười lạnh. Chỉ có vậy mà anh đã thỏa hiệp rồi ư? Cô cố hết sức mới có thể tắt máy, ép chính mình nhắm mắt lại.
Cùng lúc đó, tại nhà hàng Tứ Quý, thừa dịp đối phương vào toilet, Đồng Tĩnh San bấm bấm cánh tay Tiêu Trí Viễn: "Tập trung đi. Đang nhắn tin cho ai vậy?"
Anh chậm rãi rút tay về: "Đừng động tay động chân, chỉ có vợ anh mới có thể bấm anh thôi."
Đồng Tĩnh San nhìn anh, nụ cười trên khóe môi không biết là ngạc nhiên hay châm chọc: "Anh đừng lừa gạt em... có phải anh có người bên ngoài không?"
Ánh mắt anh hơi trầm xuống nhưng không trả lời.
Cô bèn ngồi sát lại: "Hai người có một chút không hợp, có phải đã bảy năm không chạm vào nhau không?"
"Nào đã được bảy năm? Kết hôn mới được bốn năm thôi."
"Vậy để em xem anh gửi tin nhắn gì nào?" Đồng Tĩnh San chộp lấy di động của anh, Tiêu Trí Viễn không để ý nên bị cô cướp đi thật.
"...Đúng là nhắn tin với bà xã ư?" Đỗng Tĩnh San chậc chậc một tiếng, "Có điều cách nói chuyện chẳng thú vị gì hết, để em giúp anh gửi một tin nhé"
Tiêu Trí Viễn vươn tay ra dễ dàng cướp lại di động, trên đôi môi bạc là một nụ cười: "Đừng lung tung, cô ấy đã ngủ rồi, ngày mai còn phải đi làm nữa."
"Đi làm thì cũng là làm trong công ty gia đình cơ mà, sợ gì chứ?" Đồng Tĩnh San cười hi hi nhìn anh, "Sớm tối hai người đều ở bên nhau, không thấy ngán chết à?"
"Cô ấy làm việc ở Quang Khoa." Tiêu Trí Viễn hờ hững đáp lời.
"Công ty công nghiệp nặng Quang Khoa... Ông già anh biết không?"
"Biết" Anh trả lời nhanh, "Công việc là tự cô ấy tìm, cô ấy không chịu bỏ, anh có thể làm gì? Bên ông già, anh đã thuyết phục giúp cô ấy rồi."
Hai tròng mắt Đồng Tĩnh San dần lấy lại vẻ bình thường, cô nhìn anh bất giác lắc đầu: "Sớm biết anh tốt như vậy, năm đó đáng lẽ em nên ra tay mạnh hơn một tí."
Tiêu Trí Viễn thấy biểu cảm sinh động của cô cũng bật cười, nụ cười ấy như thể làm bóng đêm ngoài cửa sổ sáng lên, có một chút dịu dàng trong sự mông lung, anh vươn tay xoa xoa đầu cô: "Muộn rồi, bây giờ có nói gì cũng vô dụng."
o O o
Ngày hôm sau lúc Tử Quan thức dậy, Tiêu Trí Viễn đã về từ lâu, nhân tiện còn mang theo cả bánh quẩy và sữa đậu nành nóng về nữa.
"Anh về từ tối qua ư?" Tử Quan đi ra cửa phòng thấy anh đang loay hoay với bữa sáng, không khỏi có chút ngạc nhiên.
"Không về nhà thì còn có thể đi đâu?" Anh nhếch môi, dường như câu hỏi của cô là một câu nói đùa.
"Vậy giao Lạc Lạc cho anh" Tử Quan bốc một miếng bánh quẩy, "Em đi làm nhé."
"Khoan đã." Anh buông đồ trong tay xuống, tựa lưng vào ghế nhìn sang cô, "Định trả lời Phương Gia Lăng ra sao?"
Tử Quan vốn dĩ đang khom lưng đi giày, nghe vậy bèn quay lại nhìn anh, vẻ mặt có nét đáng yêu, dễ thương.
Anh cố nén cười đi tới bên cô, ngồi xổm xuống để ánh mắt đối diện với ánh mắt cô: "Hãy nói thẳng với anh ta rằng em là vợ anh, hay là để anh gọi điện thoại nói giùm nhé?"
Tử Quan cảnh giác lùi lại vài bước: "Anh đừng nhúng tay vào." Cô đi ra cửa lại giận dữ quay đầu lại: "Cũng không khiến anh dạy."
Anh đứng phía sau cô, cười haha
Tử Quan đến phòng làm việc, công việc đầu tiên cô làm là bật mạng nội bộ kiểm tra bưu phẩm.
Bưu phẩm trong nội bộ công ty đều bị quản lý rất nghiêm ngặt. Chức vị của mỗi người không giống nhau, quyền hạn cũng không giống, nghiêm cấm liên hệ vượt cấp. Tử Quan vốn dĩ cũng không có quyền liên hệ trực tiếp với Phương Gia Lăng, nhưng đúng lúc này, trên danh sách những người cô có thể liên hệ lại đột ngột xuất hiện tên của sếp tổng.
Cô hiểu rằng đây là vì tổ nhỏ phụ trách việc thu mua nên mới có thể, không lâu sau, cô nhận được tài liệu bí mật có liên quan – như vậy có nghĩa là, cô phải mau chóng xử lý tốt việc này.
"Elle, hôm nay Phương tổng có thời gian trống không?" Tiến lên một bước chi bằng lùi lại một bước, Tử Quan cắn răng bấm điện thoại.
"Tớ xem giúp cậu" Elle nói nhanh, "Trước bữa trưa nửa tiếng có rảnh nè, cần tớ hẹn trước giúp không?"
"Được, vậy hẹn 11h30 nhé."
Mười một giờ ba mươi lăm phút, Tử Quan khẽ gõ lên cửa văn phòng tổng giám đốc.
Cửa chỉ khép hờ, bên trong truyền đến một giọng nam trầm ấm dễ nghe: "Mời vào."
Tử Quan đứng trước bàn làm việc của Phương Gia Lăng: "Phương tổng."
Phương Gia Lăng hơi ngẩng mặt lên rồi buông bút xuống: "Ngồi đi, Tử Quan."
"Tôi muốn nói với anh về chuyện dự án thu mua, không mất nhiều thời gian của anh đâu."
"Sao vậy?" Trong ánh mắt anh có hàm chứa ý cười nhàn nhạt, "Có cách gì ư?"
"Tôi muốn rời khỏi tổ nhỏ phụ trách việc thu mua, đồng thời đề cử Diệp Bình của phòng chúng tôi..."
"Cô Tang, đây là lần thứ hai cô nói với tôi chuyện này." Phương Gia Lăng nhíu mày, dáng vẻ này càng khiến cho khuôn mặt anh thêm phần tuấn tú, sinh động "Tôi mong cô có thể đưa ra một lý do thật chính đáng, nếu không thì đừng đứng đây lãng phí thời gian của nhau nữa."
Anh chăm chú quan sát từng nét biểu cảm của cô, cố gắng tìm ra trong mắt cô một chút gợn sóng... thế nhưng, Tang Tử Quan lại không hề thể hiện một chút tâm tư nào, cô chỉ đứng im đó, nhìn anh, lơ đãng nhíu chặt lông mày.
"Phương tổng, tôi rất cảm kích lời khen ngợi tôi của anh. Có điều lúc chọn tôi vào trong tổ thu mua đó, có lẽ công tác điều tra lý lịch của người trong tổ làm không được tốt lắm."
Tử Quan bất đắc dĩ cười khổ, đây là bí mật cô đã cố gắng che giấu từ rất lâu rồi, cuối cùng vẫn có ngày phải nói ra, "Chắc hẳn anh không biết, Tiêu Trí Viễn là chồng tôi."
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, người Phương Gia Lăng không hề nhúc nhích, dường như dưới ánh mặt trời ấm áp tháng năm anh cứng đờ đến mức như một bức tượng điêu khắc.
Trong tầm mắt anh, Tang Tử Quan mặc một chiếc áo dệt cổ chữ V, nửa người dưới là một chiếc váy jupe màu chì và đi tất chân, mái tóc dài đen nhánh phía sau buộc thành đuôi ngựa, trán nhẵn bóng không có bất cứ sợi tóc nào bị rơi ra – đúng là phong cách nhân viên văn phòng chuẩn mực.
Vợ của Tiêu Trí Viễn?
Anh bất giác nhìn lại cô lần nữa.
Bộ trang phục đó tuy là được cắt may rất khéo léo nhưng cũng không phải loại được làm từ tay một thợ may tinh xảo nào đó, có lẽ cũng chỉ trên dưới hai nghìn mà thôi... Trang điểm trên mặt đậm nhạt rất đúng mực nhưng cũng không đẹp đến mức làm người khác kinh ngạc...
Còn Phương Gia Lăng chú ý đến cô là bởi vì cô nằm trong số đề cử của mấy người cấp dưới, cộng với tác phong làm việc rất cẩn trọng của cô.
"Tiêu Trí Viễn? Tiêu Trí Viễn của Thượng Duy ư?" Anh nặng nề hỏi lại lần nữa.
"Chính là anh ấy." Tử Quan nói với vẻ có lỗi, "Cho nên để tránh nghi ngờ, Phương tổng,tôi vẫn nên rời khỏi thì hơn"
Phương Gia Lăng chậm rãi thu ánh mắt lại, gật đầu nói: "Tôi biết rồi."
"Vậy tôi..."
"Cô về trước đi, cho tôi suy nghĩ một lát."
Vừa đi ra đến cửa, đúng lúc gặp Elle chuẩn bị đi ăn trưa, cô nàng bèn gọi Tử Quan lại: "Cùng đi ăn nhé?"
Bây giờ mặc kệ kết quả là thế nào, tốt xấu gì Tử Quan cũng nên nói thật tất cả, ngược lại cũng nhẹ lòng hơn: "Ừ"
Hiếm khi mới được cùng tụ tập, hai người quyết định bỏ qua bữa trưa trong canteen của công ty, chạy đến một cửa hàng trong ngõ nhỏ ăn lẩu.
Lẩu của cửa hàng này ngon có tiếng, đã tới giờ cơm trưa cho nên có rất nhiều nhân sĩ trí thức ở quanh đây chạy tới chờ ăn.
"Tặng cậu lọ nước hoa này" Tử Quan lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ rồi đẩy lên trước mặt, "Không biết cậu có thích mùi hương này không?"
Elle cầm lên, "Night-Moment sao? Lúc trước tớ săn đón mãi để mua, ấy thế mà người ta lại nói đã bán hết rồi, nên chẳng mua được."
"Vậy thật đúng lúc." Tử Quan xua xua tay, giống như đã thoát được một gánh nặng, "Tớ cũng không dùng tới."
"Mùi thơm nhỉ?" Elle vội vàng xịt lên cổ tay một ít, "Cậu mua à?"
"Người khác tặng" Tử Quan không muốn giải thích thêm
"Thôi được rồi. Tử Quan, cậu có biết không? Nghe nói người điều chế ra Night-Moment là bạn gái Tiêu thiếu gia của Thượng Duy đấy." Lúc Elle nói những chuyện lá cải thế này thường thì mắt sẽ sáng rời như sao.
"Ai của Thượng Duy? Cậu cả hay cậu hai?" Tử Quan giả ngu.
"Đương nhiên là cậu hai rồi! Ai còn lạ gì cậu cả nữa, đã kết hôn rồi, nghe đâu cũng nhiều scandal lắm, không tốt đẹp gì!" Elle khinh thường bĩu môi, "Tớ cũng mới nghe được khách hàng nói vậy trong bữa tiệc chiêu đãi hôm qua thôi. Lúc về nhà tớ lên mạng tìm mấy bức ảnh của người điều chế nước hoa kia, thật đúng là đại mỹ nữ."
Tử Quan đặt tay lên bàn gõ nhịp, không nói gì.
"Này, cậu nói gì đi chứ!" Elle bất mãn vỗ mạnh lên vai cô.
Tử Quan mỉm cười, chiều theo yêu cầu của đồng nghiệp, cô giả vờ: "Úi chà, tớ rất đố kị!"
Chẳng biết vì sao, dưới đáy lòng cô có một chút bất an.
Trên thế giới có rất nhiều chuyện đều là như thế này: lần đầu tiên nói ra một bí mật, dù thế nào cũng sẽ phải chuẩn bị tâm lý đón nhận hết cơn sóng này đến cơn sóng khác, hôm nay đã có một người biết được bí mật của cô, cô không biết bí mật của bản thân mình còn có thể duy trì được bao lâu nữa.
Nhưng giây phút thất thần ấy chỉ chừng nửa khắc, không lâu sau điện thoại đã đổ chuông.
Giọng nói của Phương Gia Lăng vừa trong trẻo vừa quyết đoán: "Cùng ăn một bữa cơm nhé, tôi muốn nói chuyện với cô."
Tử Quan trả lời: "Được, bây giờ anh đang ở đâu?"
Anh đọc tên của một nhà hàng, nhà hàng đó cách nơi này không xa lắm. Tử Quan cúp máy, nhìn Elle bằng ánh mắt xin lỗi: "Xin lỗi nhé, tớ có việc bận, sau này tớ sẽ mời cơm chuộc tội!"
Khi Anh Gặp Em Khi Anh Gặp Em - Vô Xứ Khả Đào Khi Anh Gặp Em