Số lần đọc/download: 240 / 24
Cập nhật: 2020-07-08 19:36:22 +0700
Chương 10 - Người Hy Lạp Phillopolis
B
ăng đảng của Boundary hình thành không phải vì ngẫu nhiên, nhưng quỹ đạo mà nó rốt cuộc nương theo cũng không được tính toán chính xác từng bước ngay từ đầu.
Cơ cấu chủ đạo chính là Boundary, với thiên tư phi thường về tài chính, tính hợp lý, khả năng khai thác nhanh như chớp bất cứ lợi thế nào ông ta thấy. Bề ngoài, ông ta là người đứng đầu của ba tập đoàn thương mại hoàn toàn tuân thủ luật pháp, trả những khoản cổ tức nhỏ nhưng đàng hoàng, và che giấu những hoạt động khác chưa từng xuất hiện trong hồ sơ chính thức của các công ty.
Những thành viên thứ yếu của băng đảng tụ hội thông qua nhiều hoàn cảnh. Những người - tốt, xấu và thờ ơ - bị lôi kéo vào các quỹ đạo hoạt động của nó, do những trường hợp đặc biệt nảy sinh hoặc những nhu cầu cấp thiết bắt buộc. Rải rác ngang dọc khắp lãnh thổ nước Anh, qua tới Pháp, Ý, trong những ngày trước chiến tranh, thậm chí ngay trong chiến tranh, tại Đức, Nga và Hoa Kỳ, là những thành viên, nếu không thể mô tả như những đại lý, ít nhất cũng có thể coi họ là những công cụ hữu ích.
Ông ta có thể thọc ngón tay vào mỗi chiếc bánh dơ dáy. Tên cướp ngân hàng vừa được thả ra từ nhà tù không yêu cầu Đại tá Boundary tài trợ cho gã mua bộ dụng cụ mới - một bộ đồ nghề trộm cắp tân tiến có giá hơn 200 bảng Anh - nhưng sẽ có người cho gã mượn tiền, thực ra là từ túi của Đại tá. Một số doanh nghiệp mà ông ta tài trợ hầu như mấp mé tiêu chuẩn đáng kính trọng. Một số doanh nghiệp khác mà ông ta đổ tiền vào không hề ngại ngần mang tai tiếng. Những lời đồn đại phổ biến nói rằng ông ta không biết gì về những chuyện này. Hoặc, nếu ông ta biết rằng mình đang tài trợ hoặc hậu thuẫn một kẻ vô lại, thì nhất định tên vô lại đó - trong chừng mực mà Đại tá biết - chỉ tham gia những công việc hợp pháp.
Paul Phillopolis là một thương nhân nhỏ người Hy Lạp, có văn phòng ở Mincing Court, một căn phòng bé xíu trên tầng chót bốn thang lầu. Trên cửa kính là tấm biển: Xuất khẩu tổng hợp.
Phillopolis dành ba hoặc bốn giờ mỗi ngày làm việc tại văn phòng và thời gian còn lại, đặc biệt vào buổi tối, gã sẽ giữ chỗ trong một quán bia ở Soho. Gã là một người thấp bé, da sậm màu, có bộ ria dữ dằn và hàm răng trắng hoàn hảo luôn khoe ra, vì gã dễ dàng vui cười. Những người quen biết gần gũi nhất với gã biết gã là một nhà xuất khẩu sản phẩm Hy Lạp sang Nam Mỹ, và cực kỳ đáng nể - theo nghĩa rộng của từ này.
Thỉnh thoảng người ta bắt gặp gã rời xa những tụ điểm thường lai vãng, thảo luận với một người đồng hương một số công việc rất cấp bách, mà hầu như không mấy ai biết đến. Vì có những con tàu đã rời khỏi các bến cảng Hy Lạp, mang hàng hóa theo lệnh của Phillopolis, nhưng không xuất hiện trong bất kỳ vận đơn nào. Những cô gái ngơ ngác từ Armenia, những cô gái từ miền Nam nước Nga, từ Hy Lạp, từ Smyrna, trên đường đến một miền đất hứa, mong chờ những ảo tưởng tuyệt vời mà người thương nhân Hy Lạp đã phác họa tỉ mỉ cho họ, biến thành hiện thực.
Trong nửa tá thành thị của Nam Mỹ, chủ sở hữu của nhiều vũ trường sẽ xem xét lô hàng nhập khẩu mới một cách ưng ý, và chuyển những chi phiếu ngân hàng của họ cho người thương nhân từ Mincing Court. Đó là một doanh nghiệp nhiều lợi nhuận, đặc biệt là trong những ngày trước chiến tranh.
Đại tá từ bỏ lịch làm việc thông thường để gặp trực tiếp thương nhân Hy Lạp này. Nơi gặp gỡ là một khách sạn nhỏ ở Aidgate. Cho dù Đại tá viện bất cứ cớ nào, ông ta không thể cố gắng tiếp tục vờ vịt rằng mình không biết gì về việc kinh doanh của người đàn ông Hy Lạp.
“Paul,” ông ta nói sau khi trao đổi những lời chào, “tôi vẫn là người bạn tốt của anh.”
“Quả thực thế, Đại tá,” người đàn ông nói với vẻ biết ơn.
Gã nói tiếng Anh với trọng âm rất nhẹ, vì được sinh ra và giáo dục ở London.
“Nếu như tôi có thể cung cấp bất kỳ dịch vụ nào cho ông…”
“Anh có thể,” Đại tá nói, “nhưng sẽ không dễ dàng gì.”
Người Hy Lạp tò mò nhìn ông ta.
“Dễ hay khó,” gã nói, “tôi cũng sẽ làm được.”
Đại tá gật đầu.
“Công việc ở Nam Mỹ thế nào rồi?” Ông ta đột ngột hỏi.
Người Hy Lạp xòe tay ra tỏ vẻ chán nản.
“Chiến tranh!” Gã nói một cách bi thảm, “Ông có thể tưởng tượng là thế nào. Bao nhiêu cô gái chờ mong những cuộc gặp gỡ trên sàn nhảy, nhưng tôi không thế vận chuyển họ do thiếu tàu. Tôi đã thiệt hại phải hàng ngàn bảng.”
“Nhu cầu vẫn chưa giảm xuống sao?” Đại tá hỏi, và người Hy Lạp mỉm cười.
“Nam Mỹ đầy tiền. Họ có hàng triệu, hàng tỉ. Cứ hai người ở đó thì có một người là triệu phú. Các sàn nhảy đầy người bảo trợ nhưng không có những ngôi sao mới.”
Đại tá mỉm cười nghiệt ngã.
“Có một cô gái ở London với khả năng đặc biệt,” ông ta nói. “Cô ấy đã biểu diễn trên một sân khấu âm nhạc ở đây, và cô ta đẹp như mơ.”
“Người Anh?” Người Hy Lạp háo hức hỏi.
“Thậm chí còn tuyệt hơn - người Ireland,” Đại tá nói, “cô ấy đẹp như một bức tranh, tôi dám nói với anh như vậy. Bọn đàn ông sẽ phát cuồng về cô ấy.”
Người Hy Lạp tỏ vẻ hoang mang.
“Cô ta có muốn đi không?” Gã hỏi.
Đại tá gầm gừ đáp lại: “Anh nghĩ rằng tôi sẽ đến yêu cầu anh đặt vé cho cô ta nếu cô ta muốn đi? Tất nhiên, cô ta không muốn đi, và cô ta không biết rằng mình sẽ đi. Nhưng tôi muốn cô ta khuất mắt tôi, anh hiểu chứ?”
Phillopolis xụ mặt có vẻ không thuận ý.
“Đưa cô ta đi khỏi nước Anh?”
“Khỏi London,” Đại tá nói.
Người Hy Lạp lắc đầu.
“Điều đó không thể,” gã nói. “Cần có hộ chiếu. Trừ khi cô ta ưng thuận, không thể mang cô ta đi được. Ông không thể bắt cóc một cô gái và tuồn cô ta ra khỏi đất nước, ngoại trừ trong truyện, Đại tá.”
Boundary nóng nảy ngắt lời.
“Anh tưởng tôi không biết điều đó sao? Việc của anh là, khi cô ta ở trong trạng thái tinh thần thích hợp, hãy đưa cô ta đi và đưa đến một nơi mà cô ta không thể quay lại trong một thời gian dài. Anh hiểu không?”
“Tôi hiểu phần đó rất rõ,” người Hy Lạp nói.
“Tôi sẽ không thể dính dáng tới chuyện này,” Boundary nói. “Điều duy nhất tôi có thể hứa với anh là cô ta sẽ đi lặng lẽ. Tôi sẽ giải quyết vấn đề hộ chiếu của cô ta. Cô ta sẽ đi du lịch để dưỡng sức - anh hiểu không? Khi đến Nam Mỹ, tôi muốn anh đưa cô ta vào sâu trong nội địa của đất nước. Anh không thể bỏ cô ta tại sàn nhảy của một trong những thành phố ven biển nơi khách du lịch Anh và Mỹ có thể sẽ gặp cô ta.”
“Nhưng ông sẽ làm thế nào…”
“Đó là việc của tôi,” Đại tá nói. “Anh hiểu việc anh phải làm. Tôi sẽ nhắn ngày đi cho anh và trả tiền vé cho cả cô ta và anh. Đối với bất kỳ chi phí đột xuất nào, anh cứ gửi hóa đơn cho tôi, hiểu không?”
Rõ ràng đó không phải là một công việc theo ý thích của Phillopolis, nhưng gã có lý do chính đáng để e ngại Đại tá và gật đầu chấp thuận.
Boundary quay lại nơi Pinto đang đợi và bắt gặp anh chàng Bồ Đào Nha đang cắn móng tay - đó là việc ưa thích của anh ta trong lúc rảnh rỗi.
“Ông đã dàn xếp được chưa?” Anh ta thấp giọng hỏi.
“Tất nhiên, tôi đã dàn xếp xong,” Đại tá nói gắt.
“Tôi không muốn có bất cứ dính dáng gì đến chuyện này,” anh ta nói và Đại tá mỉm cười.
“Có lẽ cậu sẽ thay đổi suy nghĩ,” ông ta nói đầy ẩn ý.
Có tiếng gõ cửa và Đại tá mở cửa. Ông ta lấy tấm danh thiếp từ tay gia nhân và đọc: “Ngài STAFFORD KING, Cục Hình sự.” Ông ta nhìn từ tấm danh thiếp lên Pinto, rồi nói: “Mời anh ta vào.”