Số lần đọc/download: 1159 / 6
Cập nhật: 2015-07-17 20:00:51 +0700
Chương 10
T
hời gian lặng lẽ trôi qua trong khi Quân nóng lòng đợi bạn. Vinh hẹn nửa tiếng sẽ về trong khi bây giờ đã gần 8 giờ tối. Nó băn khoăn lo lắng và linh cảm thấy một điều gì không may đã xảy ra. Hiện giờ chỉ có một nhân chứng duy nhất biết Vinh đã đi đâu là con Lu, nhưng con chó làm sao nói được tiếng người. Quân hết ra lại vào nhưng vẫn không thấy Vinh trở lại. Nó giở mảnh giấy buộc ở cổ con Lu đọc lại nhiều lần và lờ mờ đoán được rằng Vinh đã tìm thấy tông tích bọn bí mật và mạo hiểm làm điều gì đó nên bảo con Lu về trước cho đỡ vướng chân tay. Và bây giờ có lẽ Vinh đã gặp nạn và không chừng là lọt vào tay bọn bí mật nữa. Quân bối rối hết sức vì nếu Vinh bị bắt thì việc rắc rối không phải nhỏ nhưng trong hoàn cảnh này, nó chỉ còn biết đợi chờ chứ không có cách nào khác...
Chuông đồng hồ đánh 8 giờ 30. Quân sốt ruột quá, dắt con Lu sang nhà bà chủ trọ hỏi thăm thì được biết Vinh chưa hề về nhà từ sáng đến giờ. Nó càng lúc càng hoảng hốt và đành bám víu lấy tia hy vọng mong manh còn sót lại:
- Lu à, dẫn ta đi tìm thằng Vinh mau, Vinh, hiểu không?
Con Lu ve vẩy đuôi rồi chạy ra đường cái. Quân tay cầm xích chạy theo và nhận ra đây là lối ra ngoại ô thành phố. Lúc đầu nó tưởng con Lu lạc lối hoặc không hiểu ý nhưng Quân phấn khởi ngay khi thấy con Lu dừng lại ở gần nhà thương điên. Nó cúi xuống hỏi:
- Vinh đến đây à?
Con Lu ve vẩy đuôi và sủa nhỏ mấy tiếng. Quân hiểu ý con chó và bắt đầu suy luận. Có lẽ Vinh đã đến đây thật vì nếu không, chắc chắn con Lu sẽ không dừng lại ở đây. Hơn nữa từ trước đến nay nhà thương điên vẫn là nơi đáng nghi ngờ với bao chuyện lạ kỳ: từ vụ "chú Bảy giả" giả điên để trà trộn dò xét trong nhà thương đến việc Ba Bốp làm Y Tá trưởng. Như vậy có thể nhà thương điên là cơ sở của bọn buôn lậu và hiện giờ Vinh đã bị bắt trong đó chăng?
Đang mải suy nghĩ, một cơn gió lạnh từ khu nghĩa địa hoang tàn thổi tạt ngang làm Quân rùng mình trở về thực tế. Nó suy nghĩ rồi dẫn con Lu đi vòng quanh nhà thương điên mong tìm được một bằng cớ cụ thể chắc chắn hơn về tông tích của Vinh. Trời bây giờ đã tối hẳn mà soi đèn pin để tìm vết tích thì thật là công việc mò kim đáy bể. Nhưng còn may mắn là Quân có một phụ tá rất đắc lực trong việc này là con Lu.
Hơn 15 phút sau, mười lăm phút sống trong sự hồi hộp, tối tăm mà chỉ một tiếng động nhỏ hay chiếc lá rơi cũng đủ làm Quân giật mình muốn đứng tim. Con Lu chợt rít lên những tiếng mừng rỡ rồi sủa lên để báo hiệu cho chủ. Quân bật đèn pin và nhìn thấy..chiếc ba-lô quen thuộc của Vinh bỏ ở một góc khá kín đáo. Nó lặng người trong sự sung sướng, còn con Lu thì nhảy chồm lên, lấy hai chân trước cào lên vách tường như muốn vào trong. Muốn chắc chắn hơn, Quân cúi xuống lục soát trong ba-lô. Quả đây là ba-lô của Vinh với những vật dụng như địa bàn, bản đồ rừng U Linh v.v.. Lúc nầy Quân đã có đủ bằng cớ để kết luận Vinh hiện đang bị giam giữ trong nhà thương điên. Nhưng chỉ biết không thôi thì chưa đủ. Bây giờ còn phải hành động để cứu Vinh nữa. Phút chốc, Quân muốn leo tường để vào nhưng nó biết việc đó liều lĩnh qua. Vả chăng, cái gương về sự liều lĩnh của Vinh còn trước mắt, và sự liều lĩnh quá mức thường đem lại thất bại hơn là thành công. Hơn nữa, Quân biết mình là người cuối cùng biết rõ vụ này mà nếu nó bị bắt luôn thì chắc chắn đôi bạn sẽ chết mà không ai có thể cứu được. Hay hơn cả là nói lại với ba mình xem ông định liệu ra sao. Quân nhủ thầm như thế và chạy nhanh về nhà.
Một lát sau, Quân đã ngồi trước mặt ông Nam để kể lại mọi chuyện. Lúc Quân dứt lời thì căn phòng hoàn toàn chìm trong sự yên lặng. Ông Nam suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ba nghĩ rằng những bằng cớ của con đưa ra đã tạm đủ để kết luận Vinh hiện bị bọn bí mật mà cơ sở chính là ngôi nhà thương điên bắt giữ. Nhưng vấn đề nan giải là làm sao để cứu Vinh. Ba định ra tay ngay tối nay nhưng hiện bây giờ chưa có kế hoạch nào hết.
- Thưa ba, con nghĩ chỉ cần đem cảnh sát tới tóm trọn ổ bọn chúng là sẽ cứu được Vinh...
- Quân, mọi việc không giản dị như con tưởng. Nếu quả thật nhà thương điên là cơ sở của một bọn người hoạt động phi pháp ở vùng này từ 4,5 năm nay thì đó phải là một tổ chức rất qui mô và rộng lớn. Bọn chúng phải có những đường hầm bí mật và biết đâu Vinh sẽ trở thành con tin để chúng mặc cả với cảnh sát?
Ngừng một chút, ông Nam tiếp:
- Hơn nữa, hiện giờ chính ba cũng không có bằng cớ về bọn ở nhà thương điên buôn lậu...
- Thưa ba, đó là bọn buôn lậu?
- Phải, ba đặt giả thuyết như vậy vì từ trước đến nay, vẫn có những báo cáo mật cho biết dường như có bọn buôn lậu ma túy ở vùng này, từ Lào sang Việt Nam qua ngã rừng U Linh. Vì vậy ba muốn lôi bọn chúng ra toà với tất cả bằng cớ về tội buôn lậu mặc dù việc tìm ra căn hầm chứa ma túy của bọn chúng không phải là dễ.
Quân cúi đầu suy nghĩ nhưng không tìm ra cách nào ổn thoả. Những giây phút nặng nề trôi qua rồi ông Nam chợt lên tiếng
- Ba có một cách này rất hay nhưng cần ở con sự tháo vát và gan dạ mới mong thành công.
- Thưa ba, cách nào ạ?
- Bây giờ con hãy giả điên.
- Giả điên?... Quân lập lại giọng ngạc nhiên.
- Phải. Sau đó một nhân viên của ba sẽ đưa con vào nhà thương dưới lốt một đứa bé mất trí. Lúc vào được rồi, con sẽ lợi dụng để tìm tung tích của Vinh và bằng cớ buộc tội bọn gian. Trong khi đó, ba sẽ mang cảnh sát bao vây ở ngoài, đề phòng mọi rủi ro có thể xảy ra.
- Thưa ba, bao giờ mới bắt đầu ạ?
- Khoảng 10 giờ 30 tối nay. Bây giờ còn khoảng một tiếng nữa, ba sẽ liên lạc gấp với Ty Công Chánh để lấy sơ đồ kiến trúc của nhà thương điên, nghiên cứu địa thế ngôi nhà đó.
Và đúng 10 giờ 30 đêm đó, giờ định mạng. Lúc vùng cao nguyên đã ngủ yên với làn gió lạnh và sự yên tĩnh thì tại nhà thương điên, chuông điện vang lên từng hồi dài. Người gác dan ra mở cổng thì thấy một người đàn ông dẫn theo một đứa bé, đầu tóc rối bù coi không rõ mặt. Ông ta nói giọng hoảng hốt:
- Thằng cháu tôi lại vừa nổi cơn điên một cách bất ngờ. Ông làm ơn cho tôi gửi nó ở đây chữa trị.
Người gác-dan cau mày khó chịu pha lẫn sự ngờ vực. Chữa trị gì mà mãi đêm tối hơn 10 giờ 30 mới đưa lại? Suy nghĩ một chút, người gác dan tìm cách thoái thác:
- Tôi không có thẩm quyền nhận bệnh nhân. Ông nên đợi tới sáng mai, gặp Bác Sĩ Giám Đốc hoặc ông Y Tá Trưởng giải quyết.
Người đàn ông cố nài nỉ:
- Nhưng ông cứ nhận giúp dùm tôi. Đây là một hội từ thiện chữa miễn phí thì đâu có chuyện từ chối bệnh nhân, nhất là một đứa bé.
Người gác-dan hơi bực mình nói lớn:
- Nhưng tôi không muốn rắc rối. Đã bảo không được là không được.
- Ông cứ nhận giùm tôi. Sáng mai tôi hứa sẽ trở lại gặp Bác Sĩ Giám Đốc sau.
- Tôi đã nói là không được!
Người đàn ông lạ im lặng một chút rồi đột nhiên cũng nổi nóng:
- A, cái nhà thương này lạ. Nếu không cho cháu tôi vào, tôi sẽ gọi cảnh sát tới phân xử.
Nghe nói tới cảnh sát, người gác-dan dịu giọng, cố gắng giải thích:
- Cảnh sát đâu ăn nhằm tới chuyện này. Ông thông cảm dùm hoàn cảnh của tôi...
- Tôi nhất định gọi cảnh sát.
Nói xong, người đàn ông lạ nắm tay đứa bé, xăm xăm bỏ đi. Người gác-dan thấy ông ta định làm dữ thật thì cũng hơi sợ nên đành miễn cưỡng gọi lại:
- Thôi được. Ông để cháu nó ở đây nhưng nhớ là sáng mai ông trở lại kẻo tôi bị la rầy.
Người đàn ông lạ gật đầu, nói mấy câu cám ơn rồi biến vào đêm tối. Người gác-dan lẩm bẩm:
- Không chừng hai chú cháu nó cùng điên cả. Rút cục chỉ có mình là thiệt. Nhận thằng nhỏ chỉ thêm rắc rối.
Nói xong, ông ta dẫn đứa bé vào một phòng bệnh còn trống, đẩy nó vào và đóng cửa lại. Đêm nay không có trăng và ánh sáng vàng của bóng đèn 40 watt quá mù mờ làm người gác-dan không nhận ra khuôn mặt đứa bé. Đó là một điều may mắn vì chúng ta có thể đoán trước được thằng nhỏ đó chính là Quân. Đêm nay sẽ là nước cờ cuối cùng, quyết định sự thành bại.
Nhưng sự vui mừng của Quân không được lâu vì một việc hết sức bất ngờ xảy đến. Đó là người gác-dan đã khoá trái cửa lại. Tiếng lách cách của ổ khoá gây cho Quân sự bối rối và lo sợ. Nó vào đây để dọ thám mà lại bị nhốt kín trong phòng thì còn làm gì được nữa chứ? Quân chạy tới, đẩy cửa thì quả thật đã bị khoá. Nó không ngờ mình lại lâm vào một hoàn cảnh kỳ cục và lạ đời như thế này. Phòng chỉ có một cái cửa sổ nhưng cũng có những song sắt to tướng như một nhà tù. Quân đứng dựa lưng vào tường, lòng tràn đây thất vọng. Bây giờ chỉ Tề Thiên Đại Thánh có phép độn thổ mới mong ra khỏi nơi này chứ còn Quân thì đành đầu hàng. Nhưng cũng lúc tuyệt vọng ấy, Quân chợt nhớ tới Vinh. Chắc giờ này Vinh đang chờ đợi được giải thoát trong tình trạng tuyệt vọng như Quân mong ra khỏi nơi này vậy. Không, không thể được. Mình phải ra khỏi đây bằng mọi cách... Quân lẩm bẩm như vậy và đưa mắt nhìn chung quanh một lần nữa. Bốn bức tường vẫn đứng sừng sững trước mặt, cánh cửa đã đóng chặt không lối thoát, nhưng Quân chợt nghĩ ra một kế hoạch thần diệu, nó la lên nho nhỏ:
- Mình độn thổ không được thì sẽ "đằng vân" để ra khỏi đây.
"Đằng vân"! Phải, Quân đã tìm ra một lối thoát. Nó còn nhớ rõ sơ đồ ở Ty Công Chánh, khoảng giữa trần và mái nhà của ngôi nhà thương điên thông suốt với nhau. Bình thường, nơi này để thợ điện leo lên mắc quạt trần, dây điện v.v...nhưng lúc này sẽ giúp Quân hoàn thành sứ mạng. Nó trèo lên cửa sổ, đẩy nắp đậy và leo lên. Sự ngột ngạt và khó chịu vì thiếu không khí bị lòng hy vọng của Quân lấn át đi. Nó cúi rạp người, bò sát để tìm lối thông với phòng khác. Sau một hồi dò tìm, Quân tìm ra lối vào một phòng khác. Nó dở nắp đậy, theo lối cửa sổ leo xuống. Chân vừa chạm đất thì tai Quân cũng nghe tiếng người kêu ú ớ ở gần đó. Quân giật mình, tưởng như tiếng kêu gọi của các oan hồn trong nhà thương vọng về. Nhưng không, vì lúc đó mắt Quân đã quen với bóng tối và nó thấy lờ mờ một người đang bị trói ở cái ghế đặt sát góc phòng.
- Vinh!
Tiếng kêu mừng rỡ của Quân thoát ra cùng lúc với ánh đèn pin trên tay vừa bật lên. Phải, người bị trói chính là Vinh. Lúc này trên nét buồn rầu lo lắng của Vinh đã hé nở một nụ cười sung sướng. Sau một chút mừng rỡ, Quân sực nhớ vội nhảy lại cởi trói cho bạn. Vinh nói nhanh:
- Mình trốn khỏi đây gấp...
- Chưa được! Tao còn nhiệm vụ tìm cho ra các bằng cớ buộc tội bọn bí mật này nữa.
Vinh đáp nhỏ:
- Không cần nữa, tao đã biết chỗ căn hầm bí mật đang cất giữ gần 10 ký lô ma túy và hơn 3 ký lô bạch phiến.
Quân gật đầu, lấy chiếc máy vô tuyến nhỏ, gọi cho ông Nam báo cáo đã thành công mỹ mãn. Chỉ 10 giây sau, mấy chiếc Jeep của Cảnh Sát được bố trí sẵn ở gần đó đã ập lại, chặn tất cả lối ra vào. Đèn pha bật sáng khu nhà thương điên như ban ngày. Ông Nam bước vào, ra lệnh bắt giữ tất cả mọi người có mặt trong nhà thương: có ba người Y Tá trực và một người gác-dan.
- Nhân danh pháp luật, chúng tôi bắt các ông...
- Về tội gì? Chúng tôi vô tội - một người Y Tá phản kháng nhưng lúc ấy, một giọng trẻ con đã nổi lên đỡ lời:
- Tội buôn lậu.
Đó chính là giọng của Vinh. Ông Nam nói tiếp:
- Bây giờ các ông có thể cởi bỏ lớp áo y tá của một cơ quan từ thiện để mang bản chất của những tên buôn lậu.
- Nhưng bằng cớ đâu? Ông đừng vu khống cho chúng tôi.
Vinh lên tiếng một lần nữa:
- Gần 10 ký lô ma túy và hơn 3 ký lô bạch phiến được cất dấu bí mật ở phòng đụng thuốc men và dụng cụ y khoa đủ bằng cớ cho các ông ra toà lãnh án.
Và ba phút sau, nhờ sự hướng dẫn của Vinh, tang vật được đưa ra. Cảnh sát bắt cả "chú Bảy giả" đang bị trói trong phòng xác nữa. Tiếng còng sắt sập lại và tất cả bị dẫn đi. Vinh lên tiếng:
- Thưa bác, thế còn ông Hoàng và các tên khác không có mặt ở đây thì sao ạ?
- Tất cả đều bị bắt cách đây khoảng nửa tiếng đồng hồ. Mới đầu họ đều phản kháng, nhất là ông Hoàng, tên chúa trùm của tổ chức buôn lậu. Nhưng bác có quyền bắt giữ người không cần phép biện lý miễn là đừng giam giữ quá 24 tiếng mà không trưng bằng cớ. Vì vậy giờ này, trọn nhóm gồm mười hai tên đều bị bắt để chờ ngày ra toà.
Vinh nói giọng mừng rỡ:
- Thưa bác, cũng may là cảnh sát bắt được kịp thời chứ để vài ngày nữa thì bọn chúng sẽ bỏ cơ sở ở đây vì biết sắp bại lộ.
Ông Nam gật đầu, mỉm cười hài lòng. Mọi việc đều xong xuôi một cách êm đẹp. Ngay đêm sau, ông sẽ báo cáo về trung ương để phăng nối phần còn lại của tổ chức buôn lậu. Đây có lẽ là một trong những thành công lớn nhất trong đời làm cảnh sát của ông...
Chuông đồng hồ điểm mười hai tiếng. Vinh siết tay bạn trong niềm sung sướng và nói nhỏ:
- Ngày mai trời lại sáng!