Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: vân trầm
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2894 / 8
Cập nhật: 2015-11-28 21:18:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ộc... Cộc... Tiếng gõ cửa. Trần Hào vẫn chăm chú đọc bản báo cáo, miệng khẽ khàng:
- Vào đi!
Anh Thư bước vào:
- Em đến từ giã anh.
Trần Hào thảng thốt:
- Em đi đâu?
- Bây giờ anh có thể vững vàng điều hành công ty, còn có chú Thịnh giúp anh nữa, đâu cần sự có mặt của em.
- Nhưng đâu cần em rút lui.
- Em không phải rút lui mà là em đi chịu sự trừng phạt của pháp luật khi vu oan cho một người. Ngày mai tòa xử, luật sư nói cái án của em có thể nặng hơn án anh Lâm Phong.
Làm sao em có thể chịu đựng cuộc sống trong tù?
- Không chịu nổi cũng phải cố chịu mình phải chịu trách nhiệm về hành của mình.
- Anh không biết làm cách nào để giúp em.
Anh Thư cười buồn:
- Cám ơn anh đã lo lắng, nhưng anh không thể làm gì khác hơn được đâu.
Những gì cần thiết, em đã bàn giao hết rồi.
Trần Hào đứng lên ngậm ngùi. Anh Thư ứa nước mắt:
- Bắt tay em đi.
Trần Hào đưa tay ra nắm tay Anh Thư siết nhẹ:
- Ngày mai phiên tòa mấy giờ?
- Chín giờ! Anh đừng đến dự!
- Tại sao?
- Em không muốn anh nhìn thấy em bị còng tay, vì sau phiên xử chắc chắn là em không về nhà nữa rồi.
Biết sẽ như thế nhưng sao nghe chính Anh Thư nói, trái tim Trần Hào không khỏi se lại ngậm ngùi. Anh kéo Anh Thư vào mình:
- Anh chỉ còn biết xin lỗi em.
- Anh đâu có lỗi. Khi yêu anh, em biết trái tim anh vẫn có hình ảnh cô bạn gái thơ âu kia mà. Tất cả tại em mới đúng.
Anh Thư khóc trên vai Hào, những giọt nước mắt của cô, ướt cả vai áo anh.
Nước mắt ăn năn sám hối cho những ngày tươi đẹp đã đi qua.
- Anh Hào!
- Em nói đi, cần gì anh làm cho!
- Anh hãy đi tìm Hạnh Nhi.
- Có ấy đầu có muốn gặp anh, cổ bỏ về quê và tự đi may sinh sống.
- Bởi vì Hạnh Nhi mặc cảm không bằng em, không giúp được anh việc ở công ty. Rồi đứa con không còn nữa, những tổn thương đó khiến Hạnh Nhi xa anh, nhưng em biết Hạnh Nhi vẫn rất yêu anh. Hứa với em, đi tìm Hạnh Nhi nghen anh?
- Chính anh đôi lúc cũng mặc cảm có lỗi nên không dám đi tìm gặp.
- Đừng như vậy mà anh! Em biết dù anh có quan tâm lo lắng cho em thì đó cũng chỉ là sự quan tâm bình thường không phải là tình yêu.
- Anh xịn lỗi em.
Anh Thư gắt khẽ:
- Lại xin lỗi em nữa, em nói là anh không có lỗi gì với em mà! Còn nếu như anh thấy có lỗi với em, thì hãy hứa với em là đi tìm Hạnh Nhi.
- Ừ, anh hứa.
Anh Thư lau nước mắt:
- Thôi, anh hãy làm việc đi. Em còn phải lo những việc ở nhà.
Trần Hào ngậm ngùi buông Anh Thư ra. Đúng là anh muốn lo cho cô cũng không được, khi ngày mai đây phiên tòa xử...
Rời công ty, Anh Thư lái xe đi. Cô đau lòng trong ý nghĩ những giờ phút này mới chính là giờ phút quý báu nhất của giây phút tự do cuối cùng. Ngày mai đây khi phiên tòa xử, cô phải vào tù thi hành án. Anh Thư muốn làm nốt công việc cuối gặp Hạnh Nhi.
- Hạnh Nhi! Có người tìm! Hạnh Nhi đừng tay may ngước lên nhìn chị tổ trưởng:
- Ai tìm em vậy chị?
- Chị cũng không biết, điện thoại ngoài cổng bảo vệ báo vào.
Hạnh Nhi đứng lên rời máy đi ra cửa. Ai đi tìm cô trong giờ làm việc? Hiền hay Lâm Phong cần gì, họ đã điện thoại cho cô, cả Trần Hào cũng vậy. Hạnh Nhi nghĩ không ra, cô bước nhanh ra cổng.
- Hạnh Nhi!
Anh Thư đứng lên khi thấy Hạnh Nhi:
- Bất ngờ lắm à?
Hạnh Nhi mỉm cười gật nhẹ:
- Nghe nói ngày mai chị ra tòa?
- Phải! Cho nên tôi đi tìm Hạnh Nhi. Chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát được không?
- Được! Để tôi bảo bảo vệ:
Báo với bảo vệ xong, Hạnh Nhi theo Anh Thư lên xe, cô nhìn Anh Thư:
- Thật ra, anh Phong còn mấy tháng nữa cũng ra tù, chị không cần đi tự thú dù gì ảnh cũng đã ở tù.
- Không! Cái chết của cha tôi, dù ông ấy không hại Hạnh Nhi cũng sẽ hại người nào đó. Đúng là ông có tội, tội đó để luật pháp trừng phạt ông, hơn là tôi gây ra cái chết cho cha mình. Và rồi tôi liên tưởng đến việc anh Phong, nên tôi đi tự thú. Ở tù là vất vả, nhưng lương tâm tôi sẽ nhẹ nhàng hơn. Hạnh Nhi! Hãy hứa với tôi...
- Chị muốn tôi hứa gì?
- Hạnh Nhi... trở lại với anh Hào đi, bây giờ anh ấy rất cô đơn... tôi biết là Nhi còn yêu anh Hào mà.
Hạnh Nhi yên lặng nhìn sang hai bên đường, khi xe chạy đi qua, Anh Thư tha thiết:
- Tôi biết anh Hào vẫn xuống đây tìm Nhi, nhưng anh ấy chỉ dám đứng từ xa nhìn mà không can đảm đối diện với Nhi.
Hạnh Nhi vẫn yên lặng. Hào từng xuống đây tìm cô sao? Anh Thư chồm tới nắm bàn tay Hạnh Nhi:
- Nhi! Tại sao hai người lại làm khổ nhau vậy? Nhi vẫn còn yêu anh Hào và anh Hào vẫn còn yêu Nhi mà. Sẽ không có ai thay thế hình bóng Nhi trong tim anh ấy đâu.
Hạnh Nhi để yên bàn tay mình trong tay Anh Thư, lần đầu tiên giữa cả hai có sự cảm thông sâu sắc.
- Đừng đánh mất hạnh phúc của mình nghen Nhi!
- Chị tìm tôi là mục đích này sao?
- Phải! Vì ngày mai tôi đã ra tòa và chắc chắn án tù phải có rồi, chưa biết là bao lâu, nhưng sẽ dài vô cùng với tôi. Bây giờ anh Hào cũng đã tự mình điều hành công ty. Sự có mặt của Nhi bên anh ấy sẽ là một động viên rất lớn cho anh ấy làm việc. Hứa với tôi đi Nhi!
- Tôi cần phải suy nghĩ đã, vì tình cảm giống như bát nước đầy vậy, khi để đi rồi có hốt lại cũng không nguyên vẹn.
- Có thể là không nguyên vẹn, nhưng mỗi người hãy hạ cái tôi của mình xuống. Tại sao còn yêu nhau lại cố chấp bướng bỉnh như vậy hả? Xa anh ấy, Nhi có thể yêu ai như từng yêu với anh Hào không? Tôi từng mơ ước có một người yêu tôi như thế.
Hạnh Nhi chợt siết lại bàn tay Anh Thư:
- Ngày mai, chúc chị ra tòa may mắn.
- Cám ơn! Bây giờ tôi đưa Nhi trở về phân xưởng may nghen.
Xe quay đầu lại, mở cửa cho Hạnh Nhi, Anh Thư còn cố dặn dò:
- Hạnh phúc có sẽ do chính mình đấy Nhi, đừng để phải nuối tiếc.
Xe Anh Thư chạy đi rồi, Hạnh Nhi còn đứng nhìn theo. Cô có nên gặp Hào?
Từng ngày từng đêm, cô vẫn chìm vào kỷ niệm yêu dấu ngày nào không phút nào phai nhạt. Cô vẫn yêu anh bằng tất cả trái tim mình.
Căn cứ vào luật pháp nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, căn cứ vào điều luật số... nay tòa tuyên án:
Lê Anh Thư ba mươi sáu tháng tù...
Anh Thư cúi sâu đầu sau lời tuyên án. Cô được nói lời cuối cùng trước tòa, song Anh Thư lắc đầu:
- Tôi không có lời nói nào cả, bởi vì tôi có tội.
Trước khi Anh Thư bị còng tay dẫn giải ra xe, Lâm Phong ào lên:
- Sao cô điên quá vậy? Tù tôi cũng đã ở rồi còn gì nữa, có ai ngốc nghếch đi chui đầu vào tù như cô.
Anh Thư cười buồn. Lâm Phong không là cô nên anh không hiểu được những suy nghĩ của cô. Còn cô lương tâm nhẹ nhàng là được.
- Anh Phong này! Anh có thể giúp tôi một việc được không?
- Cô nói đi, làm được tôi sẽ làm, miên không phạm pháp ở tù.
- Tôi đâu bảo anh làm chuyện phạm pháp, mà anh đến nhà tôi ở, chăm nom nhà cửa giùm tôi, đừng để nó hoang lạnh. Mỗi ngày nhớ đốt nhang bàn thờ ba tôi giùm tôi, anh làm được việc này chứ?
Lâm Phong gãi đầu:
- Việc này đúng là không phạm pháp, nhưng sao cô không nhờ... Trần Hào?
- Tôi muốn nhờ anh vì chẳng phải anh cũng đang không có nhà ở sao?
- Ừ, đúng là tôi không cô nhà, nhưng tôi đã cố đàng hoàng, đi làm nghề sửa xe, không lông bông lêu bêu nữa.
- Tôi dặn quản gia nhà tôi rồi, anh cứ đến đó ở.
Hai người công an còng tay Anh Thư lại áp giải ra xe, Lâm Phong chạy theo:
- Vài hồm nữa tôi đi thăm cô.
Anh Thư mỉm cười gật đầu rồi leo lên xe. Cánh cửa xe đóng sầm lại, loại xe đặc chủng dành chở tội phạm. Lâm Phong không thể nào nhìn thấy Anh Thư nữa, anh chạy theo xe, hét to lên:
- Đừng quá đau buồn, nhớ giữ gìn sức khỏe cô Anh Thư ơi!
Xe đã chạy đi, nhìn theo xe mà Lâm Phong chợt muốn khóc. Sao anh thấy tội tội cho Anh Thư đến thế, dù cô là người khiến anh ở tù oan đến mười sáu tháng. Thật là ngốc, ai bảo cô đi tự thú cho ở tù vậy?
- Anh Hai à! Về đi!
Hạnh Nhi đặt tay lên vai Lâm Phong, anh quay lại mắt đỏ hoe:
- Bây giờ anh hết hận cô ấy rồi. Ở tù khổ lắm, em có biết không?
- Thì có gì đau khổ hơn mất tự do. Anh có về nhà có ấy giúp chăm sóc nhà cửa không?
- Cổ đã tin cậy gởi gấm thì làm sao không coi nhà coi cửa giúp. Bây giờ em về nhà thằng Hiền?
- Không! Em về quê luôn.
- Về quê luôn? Bây giờ em không muốn sống gần anh Hai nữa sao? Có hai anh em, anh đã sống đàng hoàng, em không tin anh?
- Em tin anh rồi. Em chỉ xin nghỉ làm có một ngày, nên phải đi về.
- Bỏ nghề may ở đó, lên Sài Gòn đi may cũng được vậy.
- Em chưa nghĩ đến điều này.
- Ở quê có gì giữ chân em hả?
Hạnh Nhi cười bâng quơ. Cô yêu những gì mộc mạc ở quê mình, yêu cánh đồng cỏ may với khoảng trời xanh bát ngát, nơi đó nuôi dưỡng tình yêu của cô.
Những điều riêng tư đó, Hạnh Nhi muốn giữ kín trong lòng.
- Thôi, về!
Lâm Phong vừa ôm quàng qua vai Hạnh Nhi, một chiếc xe đỗ lại bên cạnh.
Trần Hào bước xuống:
- Anh Phong! Hạnh Nhi! Lên xe đi, tôi đưa về nhà cho.
Lâm Phong gật đầu ngay:
- Ừ, tao không thèm khách sáo đâu. Lên xe đi Nhi. Em phải ngồi ghế trước, anh ngồi đàng sau.
Lâm Phong tự động mở cửa sau leo lên ngồi, dành cho Hạnh Nhi ngồi băng ghế trước. Trần Hào đi vòng qua mũi xe ngồi vào tay lái, anh nhìn Hạnh Nhi:
- Em khỏe không?
Hạnh Nhi nói mà không nhìn Hào:
- Dạ khỏe. Còn anh?
Chưa kịp trả lởi, Trần Hào đã ho khúc khắc, anh cười gượng:
- Anh bị cảm lạnh. Sáng nay cố ngồi dậy đến tòa mà dậy không nổi, nên đến đây thì tòa đã xử xong.
- Vậy rồi anh uống thuốc hay đi bác sĩ gì chưa?
- Chưa!
- Sao không đi?
Hạnh Nhi quay lại. Đúng là mặt Hào đang đỏ, cái đỏ của người bị sốt. Cô kêu lên:
- Như vầy, anh nên để anh Phọng lái xe cho.
- Ừ, thôi nhờ anh Phong vậy.
Trần Hào lại ho, anh đeo khẩu trang vào:
- Không khéo anh lại lây cảm cho em và anh Phong. Bây giờ em về luôn dưới quê à?
- Dạ!
- Vậy anh Phong lái xe đưa Hạnh Nhi ra bến xe luôn giùm trước đi.
Trần Hào ngả người ra sau. Đúng là anh đang rất khó chịu, cố gắng lắm mới đến tòa án được. Tiếc là phiên tòa đã xử xong. Thôi đành hôm nào vào trại thăm Anh Thư vậy. Gặp lại Hạnh Nhi, anh rất xúc động, có bao nhiêu điều muốn nói với cô, nhưng lại không biết mở lời như thế nào nữa.
Cơn đau ở bụng lại nổi lên giày vò Hào. Anh nghiến răng cố chịu cho cơn đau lắng xuống, nhưng mỗi lúc như nhiều hơn, khiến mồ hôi anh tươm ra, hơi thở nặng.
- Anh Hào! Anh làm sao vậy?
Hạnh Nhi lo lắng chồm người ra sau, cô kêu khẽ:
- Anh Phong! Anh dừng xe cho em ra ghế sau xem anh Hào làm sao vậy?
Lâm Phong dừng xe lại, mở cửa lay vai Trần Hào:
- Cậu sao vậy?
- Bỗng dưng... tôi... đau quá, đau không chịu nổi.
Hạnh Nhi quýnh lên:
- Anh Hai! Anh mau lái xe đưa anh Hào đến bệnh viện.
Hạnh Nhi leo lên xẹ ngồi cạnh Hào. Cô đỡ đầu anh ngả vào vai mình, chặm mồ hôi cho anh.
- Như vầy mà lúc nãy còn dám lái xe.
Lâm Phong vội cho xẹ chạy đi, anh bấm còi xe inh ỏi...
Đã đưa Trần Hảo vào phòng cấp cứu, Hạnh Nhi lo lắng đứng ngồi không yên, cứ mong cho cánh cửa phòng cấp cứu mở ra và anh không sao.
Cuối cùng, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Hạnh Nhi vội đón bác sĩ lại:
- Bác sĩ! Bệnh nhân vừa được đưa vào sao rồi bác sĩ?
- Cô là người nhà của bệnh nhân?
- Dạ. Anh ấy thế nào bác sĩ?
- Khá nghiêm trọng, bệnh nhân bị tắc ruột gây ra viêm ruột nên một đoạn ruột bị tê liệt, cần phải phẫu thuật.
- Phẫu thuật?
Hạnh Nhi lặng cả người. Vị bác sĩ gật đầu:
- Cần phải mổ cắt phần ruột bị viêm mà người ta gọi đó là u nang manh tràng, không xử lý kịp sẽ tử vong. Cô hãy mau vào phòng trực làm thủ tục cho ca phẫu thuật.
- Dạ!
Dạ mà hai chân Hạnh Nhi gần như đi không nổi, Trần Hào bị bệnh như thế nào rồi, anh để cho căn bệnh hành hạ anh như vậy sao?
Một giờ đồng hồ, Trần Hào vào phòng phẫu thuật, Hạnh Nhi không ngờ là cô lại kịp lúc có mặt bên anh. Mong rằng anh sẽ không sao.
Một giờ phẫu thuật của Trần Hào là một giờ đồng hồ căng thẳng của Hạnh Nhi. Cô có cảm giác mình không còn là mình, nỗi lo làm tê điếng đi mọi cảm giác, chấp tay lên ngực, Hạnh Nhi thầm khấn nguyện. Xin hãy cho anh bình an.
Anh cần phải sống Hào ạ. Gặp lại nhau, em và anh đã nói được gì với nhau đâu.
Nhìn anh đau đớn mà em có cảm giác như chính em cũng bị đau.
Một giờ đồng hồ nữa trôi qua lặng lẽ, ca phẫu thuật đã xong, các vị bác sĩ mở cửa đi ra.
- Đã xong phẫu thuật, tình trạng tốt.
Hạnh Nhi mừng đến rơi nước mắt. Vậy là Trần Hào không sao.
Trong phòng hồi sức trên chiếc giường bệnh, Trần Hào hãy còn nằm thiêm thiếp chìm trong cơn mê chưa hồi tỉnh lại. Hạnh Nhi bước vào, cô đau lòng nhìn Hào.
Nhún khăn vào nước ấm và vắt cho thật khô. Hạnh Nhi lau tay và mặt cho Hào. Cô nắm lấy bàn tay anh, bàn tay từng vẽ những bức tranh sinh động. Có lẽ rất lầu rồi anh không còn vẽ nữa. Nhìn anh mà Hạnh Nhi không sao cầm được nước mắt.
Anh hiểu không, em từng dối lòng mình hãy quên anh và sẽ không yêu anh nữa. Nhưng em biết không thể nào em quên được anh. Mỗi khi xuân qua rồi hạ đến, cánh đồng thẳng tắp mọc đầy cỏ, rồi những hoa có may lên cao, màu tím nhạt gợi cho em biết bao là kỷ niệm, tình yêu với anh đã thành huyền thoại trong trái tim em.
Áp bàn tay anh vào má mình, Hạnh Nhi để cho những giọt nước mắt của cô thầm lặng rơi... Ngoài cánh cửa, Hiền đứng lặng lẽ. Anh biết rõ rằng chẳng có ai thay thế được Trần Hào trong trái tim Hạnh Nhi.
Trần Hào tỉnh lại. Anh nằm mơ màng rồi mở mắt ra, một cảm giác mệt như vừa trải qua cơn bệnh nặng. Anh cựa khẽ bàn tay và chợt thảng thốt:
- Hạnh Nhi!
Cô đang ngủ ngồi, mặt gối lên bàn tay anh. Đây là thật hay mơ vậy? Và đây là đâu? Anh nhớ mình bị đau dữ dội, những cơn đau mà anh nghĩ là do đau bao tử. Anh cố chịu đựng và lao đầu vào công việc, quên cái đau và nỗi buồn đánh mất tình yêu đánh mát đứa con trong trứng nước.
Vói bàn tay phải, Hào vuốt ve nhẹ lên tóc Hạnh Nhi. Anh còn muốn sờ lên đôi mắt, lên sống mũi và cả vành môi cong kia nữa, nhưng cử động khiến bụng anh đau, Hào đành nằm ngay lại.
Hạnh Nhi cựa mình. Hào vội vàng nhắm mắt lại. Hạnh Nhi ngồi ngay người lên, cô lấy khăn chặm mồ hôi trên trán Hào.
- Anh vẫn chưa tỉnh sao Hào? Anh có biết là em lo cbo anh biết dường nào.
Em đã nghĩ dại dột, nếu như anh chết đi, em không hiểu mình sống ra làm sao.
Thì ra em vẫn còn quá yêu anh.
Hào nhắm khít mắt lại, dù anh đang muốn bật dậy ôm lấy tay Hạnh Nhi nhưng lại không dám, sợ giấc mơ tình yêu tan vỡ. Hạnh Nhi thở dài, cô áp mặt mình lên vai Hào, mũi cô chạm nhẹ vào má anh, trong yêu thương tha thiết.
Cảm động quá, Hào vờ thở mạnh và cựa mình, Hạnh Nhi kêu lên:
- Anh tỉnh rồi hả anh Hào?
Hào mở mắt ra từ từ, Hạnh Nhi sung sướng đến nghẹn ngào:
- Ôi, anh đã tinh! Em mừng quá, để em đi gọi bác sĩ!
- Đừng! Hãy ngồi bên anh đi, anh không sao đâu. Anh nằm mấy ngày rồi hả Nhi?
- Hai ngày!
Bây giờ có lẽ anh sống rất thọ. Nhi à! Lúc nãy anh đã nghe những lời nói của em, anh sung sướng lắm.
Hạnh Nhi đỏ mặt:
- Vậy là anh tỉnh lâu rồi?
- Chừng năm mười phút gì đó, lúc em đang ngủ. Anh làm cho em phải vất vả.
- Không! Em cô vất vả gì đâu, mọi việc đều có y tá lo hết.
- Phải ở bên anh như thế này thì không vất vả là gì. Nhi à! Sau này chúng mình đừng lạnh nhạt và nói lời chia tay nữa nghen em.
- Anh Hào à! Anh mới tịnh, nói nhiều quá sẽ mệt đó.
- Không sao đâu! Điều quan trọng anh muốn nói với em, bao giờ anh cũng yêu em. Sau khi xuất viện, anh muốn chúng mình làm đám cưới.
- Vậy thì anh hãy lo tịnh dưỡng đi đã.
- Nhưng em phải hứa là không rời xa anh nữa, anh mới chịu. Nếu không, anh để tắc ruột chết luôn cho rồi.
- Nói bậy!
Hạnh Nhi bịt miệng Hào, anh giữ tay cô lại âu yếm:
- Anh xem như em đã hứa với anh rồi nghen. Anh sẽ mau lành bệnh để cùng về thăm cánh đồng cỏ may, mùa này cỏ may mọc nhiều chưa em?
- Nhiều. Cỏ may mọc cả bốn mùa.
- Như tình yêu chúng mình phải không em?
Hạnh Nhi nhìn Hào, cô không muốn chạy trốn ánh mắt tha thiết của anh nữa.
Hãy giữ lấy hạnh phúc như Anh Thư đã nói! Hãy đến với nhau khi vẫn còn tha thiết yêu nhau!
Hạnh Nhi mặc áo cưới màu trắng. Hôm nay trông cô thật xinh đẹp, đến tuyệt vời. Chưa bao giờ Trần Hào thấy người yêu mình đẹp đến như thế, trái tim anh ngất ngây hạnh phúc.
Hiền cũng đến dự lễ cưới trong bộ quần áo màu xanh đen, anh bắt tay Hào:
- Chúc mừng cậu!
- Cám ơn! Cậu cũng nên mau cưới vợ đi chứ?
- Ừ! Mai mốt có con, mình sẽ gả con gái mình cho con trai của cậu.
Đôi bạn siết chặt tay nhau rồi buông ra. Hôm nay Hào thật rạng rỡ, hạnh phúc tràn đầy trên gương mặt anh. Anh nhận uống tất cả ly rượu mừng.
- Anh không say đâu. Mà nếu có say cũng tốt, anh say cả rượu và say cà ánh mắt em...
Đêm nay trời hơi se lạnh. Bầu trời trong veo màu xanh thẫm. Sau tiệc cưới, hai người trở về căn nhà của họ. Trần Hào không bật ngọn đèn lớn, mà mở cho ngọn đèn chùm trong phòng khách sáng, tỏa ánh sáng dịu dàng khắp căn phòng.
Trên bức tường là bức ảnh cưới to của anh và Hạnh Nhi, cô cười rạng rỡ và anh cũng vậy.
- Thay quần áo đi anh Hào.
Hạnh Nhi dịu dàng giúp Hào cởi cà vạt, anh vòng tay qua người cô, ôm cô vào sát mình hơn.
- Tối nay em rất đẹp Hạnh Nhi.
- Hình như suốt ngày hôm nay anh khen em xinh đẹp hơn mười lần rồi.
- Đâu có sao, anh vẫn muốn khen em như vậy.
Ghì sát cô vào anh hơn nữa, anh đắm đuối nhìn vào mặt cô. Không cần lời nói nào trong giây phút này, cả hai đều hiểu không có gì làm cho cả hai hết còn yêu nhau.
Bàn tay Hạnh Nhi ngập ngừng, rồi lần lên gáy anh, vuốt ve nhẹ gáy anh. Mặt cô thật sát vào mặt anh, cô nghe hơi thở anh phả nóng vào mặt mình, rồi toàn thân cô được nhấc bổng lên, đi vào căn phòng tân hôn. Dừng lại nơi ngưỡng cửa, hai người hôn nhau đắm đuối.
Đêm đang thật sâu và tình yêu trở thành huyền thoại. Bên cánh cửa sổ mở rộng, không gian se lạnh như ùa vào thoang thoảng mùi hương cỏ may...
Ba năm sau...
Anh Thư bước ra khỏi cổng trại giam. Cái lạnh đầu đông khiến cô co hai vai lại. Một chút lâng lâng của ngày tự do trở về với cuộc đời và chút ngậm ngùi.
Ba năm qua, cô đã xa rời cuộc sông bên ngoài, hẳn là có nhiều đổi thay.
Một bàn tay đặt nhẹ lên vai Anh Thư, làm cô giật mình quay lại:
- Anh Phong!
- Tôi mang xe đến rước cô về.
Anh Thư nhìn chiếc xe quen thuộc của mình, vẫn bóng láng. Cô cảm động:
- Anh giữ xe của tôi kỹ quá vậy?
- Có dám chạy đâu, một tuần lấy xe chạy một vòng cho đừng hư máy. Với lại, tôi làm thợ sửa xe làm chi mà không biết bảo quản xe của cô. Mời lên xe.
Lâm Phong mở cửa sau cho Anh Thư, song cô lắc đầu:
- Tôi muốn ngồi phía trước với anh.
Anh Thư mở cửa xe ngồi lên, cô đưa tay vuốt ve con chó nhỏ treo lủng lẳng.
- Ngồi trên xe của mình, tôi có cảm giác như chỉ mới xa nó vài tháng chứ không phải mấy năm.
- Nhưng nhà của cô thì có hơi đổi khác đấy.
- Vậy à! Anh cứ bày biện như ý anh được rồi, cũng nên có thay đổi chút chứ.
Lâm Phong mỉm cười cho xe chạy đi, anh chưa vội nói sự đổi khác của nhà Anh Thư như thế nào. Ba năm qua trong môi trường cải tạo, xem ra cô có vẻ chững chạc và trầm lặng đi nhiều. Anh còn cảm thấy vui vì cô đã mặc chiếc áo anh mua gởi vào cho cô.
Anh Thư nhìn bâng quơ qua hai bên đường:
- Phố xá nhộn nhịp, có vẻ tết quá phải không?
- Còn hơn tháng nữa là hết năm.
- Và tôi đã hai mươi chín, già mất rồi!
- Cô có ân hận đã đi tự thú không?
- Tuyệt đối không! Lương tâm của tôi những ngày trong tù thật nhẹ nhàng và thanh thản.
- Cô có vẻ mập hơn hồi đó, nước da cũng rám nắng.
Anh Thư mỉm cười:
- Đi lao động cải tạo mà.
Xe về đến nhà, Anh Thư vừa bước xuống xe.
- Cô ơi... cô Anh Thư hả?
Con bé nói hơi ngọng, cái ngọng của "con két" mới học nói, Anh Thư cười nhìn nó, hỏi:
- Con là Hạnh Đào phải không?
- Dạ!
Từ bậc thềm nhà, Hạnh Nhi cùng Trần Hào bước ra:
- Anh Thư, chúc em đã trở về.
- Hai người đến đón tôi sao?
Hạnh Nhi vui vẻ:
- Em đã nắu món ăn ngon mừng ngày chị tự do.
Anh Thư nhìn quanh, có thật sự xúc động. Mọi thứ y nguyên như ngày cô ở nhà. Nước mắt Anh Thư trào ra, cô ôm lấy Hạnh Nhi:
- Cám ơn tất cả mọi người đã lo lắng chăm sóc căn nhà này trong ba năm qua.
Bác quản gia mang ra một cái thau đất đầy than hồng, Anh Thư ngơ ngác:
- Bác Tư, bác làm gì vậy?
- Nên duy tâm một chút, cô bước qua chậu lửa này đã đi rồi hãy vào nhà, xem như mọi xui xẻo đi qua. Bước qua đi cô!
Anh Thư ngập ngừng rồi bước qua. Cô chạy nhanh vào nhà, đầu tiên là lên phòng thờ. Căn phòng thật ấm, với hoa cúc trắng trên bàn thờ, hương khói nghi ngút. Anh Thư tiến lại bên bàn thờ, cô ngước nhìn ảnh cha và mẹ, thổn thức:
- Ba, mẹ! Con đã trở về!
Lâm Phong bước vào:
- Ba năm qua lúc nào tôi cũng nhang khói ấm cúng cho hai bác, đó là những gì tôi làm muốn thay cô khi cô đi vắng.
- Cám ơn anh!
Anh Thư xúc động ôm cánh tay Lâm Phong:
- Anh đã cho tôi một cảm giác thật ấm khi trở về, tôi có cảm giác như đây là mái ấm của mình vậy.
Lâm Phong đứng yên. Một điều duy nhất anh đã hiểu, khi thầm lặng lo toan với những gì Anh Thư gởi gắm lại, đó là tình yêu. Một ngày nào đó, anh sẽ đưa cô về quê thăm cánh đồng cỏ may bất tận và nói ba chữ:
"Anh yêu em...''.
Vâng, anh sẽ mạnh dạn nói:
- Anh yêu em, Anh Thư!
Hương Cỏ May Hương Cỏ May - Thảo Nhi Hương Cỏ May