Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lavyrle Spencer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: A Promise To Cherish
Dịch giả: Nguyễn Bích Lan
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1318 / 23
Cập nhật: 2015-11-22 15:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hững ngày tháng tám tiếp theo Lee và Sam càng quen với việc nhìn thấy nhau hàng ngày ở văn phòng và ở bên nhau mỗi đêm, nhưng mặc dầu Lee đã thầm hứa với minh, cô vẫn không gợi ra chủ đề về cái con cô. Nói một cách nào đó thì cơ hội chín muồi không đến vào cái đêm đầu tiên Sam trở về, và trong những ngày sau đó càng dễ bị trì hoãn hơn.
Tuy nhiên cô ngày càng hiểu thêm về Sam. Cô biết được các món anh thích, màu hợp với anh, những ngôi sao màn bạc anh hâm mộ. Họ đã cùng đi nghhe biểu diễn hòa nhạc ngoài trời ở nhà hát Starlight, anh còn giúp cô chọn mua ghế tựa để bày trong phòng khách. Họ đi xem đấu bóng ở sân Arrowhead và hầu như ngày nào cũng chạy cùng nhau.
Nhìn bề ngoài mọi thừ đều ổn thỏa và quan hệ của họ mỗingày một sâu sắc thêm. Nhưng khi tuần cuối cùng của tháng tám tới gần, một sự căng thẳng ngầm đã nảy sinh giữa họ. Sam không cần hỏi tại sao cô cần nghỉ cuối tuần, nhưng cô biết anh rất băn khoăn.
Có vô số lần đáng lẽ cô đã có thể kể với anh sự thật, chẳng hạn như anh ôm con P-Fwing lên, nhìn vào mắt nó và nói: "Mèo, tao thích cái tên của mày đấy. Mày có cái tên đó từ đâu vậy?" Đó là một sự khơi mào không chê vào đâu được, vậy mà tại sao cô không nhân cơ hội đó mà giải thích rằng cái tên đó là do Ted đặt cho con mèo khi thằng bé vô tình dẫm vào đuôi nó và kêu lên rằng mèo "Pew-ing".
Sẽ đơn giản hơn nhiều nếu cô lắng nghe cảm nhận của mình và chủ động kể với anh trước. Nhưng cô càng giữ bí mật đó trong lòng thì bí mật đó càng lớn, cho đến khi cô cảm thấy nó như một khối u ác tính mà cô biết nếu cô không loại bỏ nó thì nó sẽ giết chết cô. Nhưng giờ đây cô đã giấu anh lâu đến như thế thì cô phát điên lên vì không biết phải nói thế nào với anh nữa.
Nhiều lần cô ngước mắt lên và bắt gặp ánh mắt Sam nhìn cô đượm buồn và cô biết anh đang cắn để không hỏi điều mà giờ đây anh hoàn toàn có quyền được hỏi. Tuy nhiên, thật đáng nể là anh đã kiềm chế được. Và sự căng thẳng cứ lớn dần... lớn dần.
Cho đến cái đêm anh đưa cô về nhà anh ăn tối với mẹ anh. Buổi tối đó là một thành công ngoài mong đợi, và Lee hiểu rằng nó đánh dấu một bước chuyển mới trong quan hệ đang ngày càng sâu sắc của họ. Nhưng cô cũng biết rằng Sam đã chủ ý chọn buổi tối trước khi cô bắt đầu một tuần nghỉ việc không rõ lý do. Anh đã làm thế như thể muốn nói với cô rằng một trở ngại nữa vừa được vượt qua rồi; bây giờ đến lượt cô.
Trong xe trên đường về nhà cô, căng thẳng giữa họ tăng lên. Ở bên ngoài, một cơn giông đang từ đâu kéo đến với những tia chớp và với những tiếng sấm ầm ù bí hiểm. Mưa bắt đầu rơi. Tiếng mua đập vào kính chắn gió nghe rất rõ trong khi ở trong xe Sam không nắm tay Lee như anh vẫn thường làm mỗi khi lái xe cho cô.
Về đến nhà của Lee, anh tắt máy và đèn, rồi anh lại đặt tay lên bánh lái nhìn về phía trước như thể đợi một lời giải thích.
- Lee! - Cuối cùng thì anh cũng bắt đầu. Nhưng trước khi anh có thể đi xa hơn cô đã ngắt lời anh.
- Cả hai cùng bị ướt sẽ không tốt đâu. Anh cứ ở trong xe đi.
Sự im lặng của Sam dường như muốn nói "Như thể trong đêm cuối cùng của chúng ta sao?" Tuy nhiên anh vẫn tiếp tục yên lặng mặc dầu cả hai đều cảm thấy căng thẳng giữa họ tăng lên. Cuối cùng, không thể nghĩ ra một lốt thoát nào tốt hơn, Lee nghiêng người về phía Sam hôn lên má anh.
Anh ngồi im như một khúc gỗ, nhưng khi cô với tay tìm nắm cửa xe, anh liền đưa tay cô giữ chặt đến nỗi cô phải thở gấp. Rồi anh thả lỏng tay ra và giọng đầy vẻ nuối tiếc.
- Lee, anh sẽ rất nhớ em.
- Em... em cũng sẽ rất nhớ anh. - Cô đợi đến nghẹt thở nhưng anh vẫn không hỏi và cô cũng không tự giải thích. Cô muốn thành thật với anh vô cùng, nhưng cô rất sợ anh sẽ cho cô là kẻ thất bại. Sự im lặng kéo dài, và không khí căng thẳng trong xe dường như sắp nổ tung. Rồi, đến lúc cô nghĩ không thể chịu đựng được nữa thì Sam lại buông cô ra, thở dài mệt mỏi và ngồi phịch xuống ghế. Cô tìm khuôn mặt anh trong bóng tối và trong một giây ngắn ngủi khi xe được chiếu bởi một ánh chớp. Mắt anh nhắm lại, và anh quay mặt về phía cửa xe bên kia.
- Lee, anh không chắc... Không, hãy để anh bắt đầu lại - Giọng anh căng thẳng và chứa đựng mệt mỏi - Anh nghĩ anh yêu em, Lee ạ.
Đó là điều cuối cùng cô mong đợi anh sẽ nói, Nước mắt cô trào ra, tim cô thổn thức. Cô tìm bàn tay anh, giữ nó bằng cả hai tay mình và đưa nó lên hôn. Đó không chỉ là cái hôn cô đặt trên mu bàn tay anh. Đó là hành động cảm nhận sự ấm áp đáng tin cậy. Và đó còn là một lời xin lỗi nữa. Cô duỗi những ngón tay anh thẳng ra và áp chúng lên má cô.
- Ôi Sam! - Cô thở dài buồn bã bên những ngón tay ấy, rồi đưa xuống cổ họng nơi mạch cô đang đập rộn.
- Em nghĩ em cũng yêu anh.
Cô cảm thấy trong cơ thể cô sục sôi tựa cơn giông bên ngoài. Cô vuốt ve cổ áo anh và cảm thấy nhịp mạch của anh cũng đập điên cuồng lên không kém, nhưng anh vẫn ngồi yên, như chìm trong chiếc xe vậy.
- Vậy chúng ta sẽ làm gì nào? - Anh hỏi và cô biết anh sắp sửa ép cô nói cho anh biết tại sao cô muốn biến khỏi đời anh một tuần.
- Hãy đợi và tìm hiểu. Cả hai chúng ta đều nói là chúng ta "nghĩ" mà.
Nhưng ngay cả với Lee, câu trả lời của cô nghe rất thiếu tự tin, và cô cảm thấy sự thất vọng chất ngất của anh.
- Đợi ư? - Anh nói giọng nóng nảy - Đợi bao lâu? - Những ngón tay anh xiết chặt những ngón tay cô.
- Sam, hãy để em vào nhà.
Anh dường như ngẫm nghĩ trong giây lát, như thể cân nhắc hiệu quả câu hỏi mà anh sắp thốt ra.
- Anh có thể vào với em không?
- Không, Sam, không phải tối nay. - Lập tức cô buông tay anh ra.
- Tại sao? - Anh ngồi thẳng lên và có vẻ như anh nghiêng người về phía cô.
- Em... - Nhưng cô không thể giải thích. Cô chỉ biết rằng nếu cô để anh vào thì sẽ không phải với các con trai của cô vì bọn trẻ sẽ đến vào ngày mai và cô cảm thấy làm như thế là đáng khinh. Nhưng trước khi cô tìm được một câu trả lời, giọng anh đã lạnh lùng cắt đứt căng thẳng giữa họ.
- Thôi được, lại đây. - Và trước khi cô đoán được ý định của anh, anh đã với tay giữ cô bằng một cách thô lỗ chưa bao giờ anh sử xự với cô và kéo cô qua ghế ngồi cho tới khi người cô ép sát vào ngực anh. Anh bắt đầu hôn điên cuồng và thô bạo.
- Sam... đừng! - Cô vùng vẫy kháng cự lại anh. Nhưng anh đã giữ chặt cả hai cổ tay cô và đè cô xuống bằng một sức mạnh đáng sợ. Ngón tay anh siết mạnh lên da cô. Nước mắt cô trào ra, nỗi sợ hãi dâng lên trong cô.
- Tại sao em trốn chạy chứ? Anh đang đợi một sự tạm biệt thỏa đáng, chỉ vậy thôi.
- Sam.... - Cô chưa kịp thốt lên lời thì lưng đã bị ghì chặt vào ngực anh với một tay bị kẹt giữa họ không thể cử động, Anh dằn giọng bên tai cô. - Anh vừa nói anh nghĩ là anh yêu em, và em cũng nói như vậy. Nghĩ mà xem, anh nghĩ em thật đáng nhận một sự chia tay thỏa đáng. - Cô dùng một cánh tay không kiểm soát để vùng vẫy, nhưng anh đã vô hiệu hóa nó nốt vào bàn tay không gì ngăn nổi của anh chộp lấy cúc quần cô.
- Sam... Tại sao... tại sao anh cứ làm vậy chứ? - Cô nghẹn ngào.
Nhưng anh vẫn như gỗ đá, giọng anh có vẻ chua chát.
- Chính vì cái này mà em cần anh, đúng không? Vì cái này, vì cái này mà em cần anh chứ gì.
Anh cưỡng đoạt cô như một kẻ thô bạo siêu đẳng còn cô thì chìm trong cảm giác mất mát âm thầm. Cô khóc lặng lẽ, và đâu đó sâu trong tâm trí, chính cô đã gây nên sự điên cuồng này của anh, bởi việc thổ lộ tình yêu của anh là lời thuyết phục cô hãy tin cậy anh, tuy nhiên lại một lần nữa cô đã từ chối. Nước mắt chan chứa từ mặt cô và cuối cùng cô không kháng cự nữa mà nằm rũ ra trên người anh để mặc anh muốn làm gì thì làm. Nhưng cũng nhanh như khi nó bắt đầu, cơn cuồng nộ của anh đột nhiên biến mất. Ngực anh vẫn run nhưng tay anh đờ ra. Tim anh đập thình thịch qua làn áo mỏng của Lee và anh nuốt vào một cách khó khăn. Cô nuốt những giọt nước mắt rơi xuống họng. Những ngón tay anh từ từ nhấc khỏi bụng cô. Không ai nói một lời.
Trong nhưng phút đó khi cô nằm trên người anh, nghe những hơi thở khó nhọc của anh bên gáy cô, cô hiểu ra rằng tình yêu của họ có lẽ vừa nhận được sự báo tử. Cô cố kìm lại những giọt nước mắt mà cô muốn chúng được giải phóng trước sự sụp đổ của một điều gì đó mà mới đó họ đã cùng nhau xây dựng nên một cách từ từ và cẩn trọng, một điều gì đó mà mới trước đây đều cho họ thấy một sự hứa hẹn tươi sang. Và - Ôi Chúa ơi, ôi Chúa ơi - đau đớn quá.
Anh đã nắm lấy một trong những điểm dễ tổn thương nhất của cô và sử dụng nó chống lại côm biết rõ ràng sự kết tội của anh sẽ làm cô yếu mềm. Cô ước gì mình có thể quay lại mười phút trước, ước gì có thể làm sống lại thời điểm đó. Nhưng giờ đây cô chỉ có thể đưa một tay lên gạt nước mắt mà thôi. Và nằm đó trên người anh như một bông hoa bị ngắt khỏi cành, héo tàn dần bởi chính dòng nước mưa chảy xuống dọc kính chắn gió hiện ra trong anh chớp. Trong một thoáng cô bỗng thấy mình bơ vơ, không còn là mình nữa. Rồi cô lấy lại được phản xạ cử động và cố gắng ngồi dậy rất chậm, rất chậm trên đùi anh và đưa những ngón tay run rẩy vuốt những sợi tóc lòa xòa trên mặt mình, nhận thấy mình chưa thể tìm đâu ra sức mạnh di chuyển khỏi người anh.
- Cherokee.
- Đừng! - Tiếng nói khàn khàn của anh bị cắt ngang bởi sự va chạm của đôi vai và lời nói gay gắt của cô. Cô kéo tay ra nhưng vẫn ngồi trên đùi anh quay lưng lại phía anh. Một sự im lặng kéo dài đến dễ sợ và xen vào giữa sự im lặng đó chỉ có tiếng mưa rơi trên nóc xe và tiếng sấm ù ù.
Rồi cố hết sức, cô kéo lê cái cơ thể rã rời của mình ra mép ghế và nhấc chân khỏi đùi anh. Cũng khó khăn không kém, anh chỉnh người tới gần bánh lái hơn, đặt hai tay lên bánh lái, anh ngồi đó nhìn đăm đăm về phía trước rồi tự gục đầu xuống tay.
Cô kéo lại vạt áo, cái cúc quần, và cúi xuống đi giày vào chân như một cái máy. Nhưng khi cô với vì và cầm lấy tay nắm cửa, Sam liền ngẩng đầu lên và đặt tay lên cánh tay cô.
- Cherokee, anh xin lỗi. Hãy nói về chuyện này đã.
- Đừng đụng vào em - Cô nói như hết hơi - Và đừng có gọi em là Cherokee nữa.
Anh buông tay ra, nhưng giọng khẩn khoản:
- Anh làm thế bởi vì em không tin anh. Nếu bây giời em đi và vẫn khăng khăng từ chối.
Tiếng cửa xe cắt đứt lời khẩn cầu của anh và cô bước ra ngoài mưa. Dòng nước mưa xối xả chạy dọc lề đường, nhưng cô không cảm thấy sợ đôi giày đế trơn của cô làm cô trượt ngã xuống đó. Cứ thế cô lặng lẽ đi về phía cửa. Đằng sau cô, tiếng động cơ xe vang lên, rồi chiếc xe lao đi với một tốc độ chóng mặt, quét một vệt sang đỏ trên vỉa hè đẫm nước chạy xa dần và mất hút trong màn đêm.
° ° °
Đêm đó là một đêm tồi tệ nhất trong cuộc đời Lee. Cô cảm thấy đau đớn vô cùng trước sự rạn nứt của cô và Sam, đồng thời cô cũng biết rằng cô chuẩn bị phải tỏ ra vui mừng để đón các con trai cô. Cô giận Sam Broun đã mang thêm đau khổ đến cho cuộc đời vốn đã đau đớn, và khi cô quì xuống để đón bọn trẻ, cô có linh cảm rằng chuyến thăm này ngay từ đầu đã báo một định mệnh.
Ted và Matthew đã lớn lên nhiều so với lần cuối cùng cô gặp chúng, ở lứa tuổi lên sáu lên tám, giờ đây chúng đã biết e ngại trc những cái ôm của cô. Cô lùi lại và tự bảo mình đừng có cảm thấy mình đáng khinh và hiểu rằng cô gần như xa lạ với các con và cần phải có thời gian để chúng làm quen với cô. Chúng thích ngôi nhà mới của cô, ngạc nhiên trước đôi giường mới và những đồ đạc khác. Chúng lao và vồ vập P.Fwing dường như nhớ con mèo đó hơn nhớ mẹ, và cô nhìn cảnh chúng quấn quýt bên con mèo mà lòngcảm thấy trồng rỗng khi nhớ lại việc cô và Joel đã quyết định mua con mèo về vởi vì hồi đó, họ ngày càng hay cãi nhau nên nghĩ rằng một con vật nuôi như vậy trong nhà, hai thằng bé sẽ được bù đắp an ủi phần nào.
Chúng kể bố chúng vẫn khỏe và chúng thích người vợ mới của bố, cô Tisha tốt bụng. Tisha làm món Lasagna ngon nhất trần đời. Khi đứa con trai nhỏ của cô hỏi cô, Lee đã trả lời rằng cô không biết làm món lasagna. Mòn spaghetti nhé? Cô gợi ý, nhưng hình như Matthew đã chán món ấy từ lâu rồi, cô nhớ như vậy.
Ngày thứ hai chúng ở nhà cô, chúng hét lên sung sướng khi cô đề nghị đưa chúng đi xem một trận bóngđá. Thế nhưng chúng không biết một cầu thủ nào của thành phố Kansaas và sau khi ngồi như đánh vật trên ghế chúng bắt đầu cấu véo trêu chọc nhau khiến những người xung quanh chúng ném những cái nhìn khó chịu. Ba mẹ con bỏ về khi trận đấu còn chưa kết thúc. Trên đường về nhà, Lee biết rằng bóng đá giờ đây đã trở thành trò thể thao yêu thích của chúng. Bố chúng huấn luyện đội bóng của chúng và trận đấu nào của chúng Tisha đều đến xem.
Vào ngày thứ Hai, Lee chiếm được tình cảm của các con bằng việc đưa chúng đi chơi cả ngày ở công viên cười. Chúng cưỡi Zuku, Orient Express và Scream Voller cho đến khi chân Lee phát mỏi vì đứng loanh quanh đợi chúng. Nhưng sau mỗi lần chúng vui chơi cô lại được chia sẻ niềm phấn khích với chúng và lại dốc cái hầu bao khiêm tốn của cô để mua đồ ăn ưa thích cho chúng. Cô quên mang kem chống nắng, vì thế sau ngày hôm đó hai con cô bị cháy nắng và chúng bứt rứt khó chịu cả đêm.
Nằm trên giường của mình, cô nghĩ về Sam và cái ngày họ cưỡi trên Zambezi Zinger, nhưng cái hạnh phúc vui vẻ đó giờ đây chỉ gây cho cô một nỗi buồn cay đắng khiến cô khóc thầm đau khổ mà thôi. Cô nhớ anh ghê gớm, thậm chí ngay cả khi cô ghét anh đã gây đau khổ cho cô. Cô múôn gọi điện thoại cho anh nhưng cô cũng múôn vui vẻ ở bên các con cô.
Các con cô. Chúng gần như không còn giống các con của cô nữa, và cô càng cảm thấy thiếu tự tin hơn. Cô không biết đáp ứng như cầu của con cô trong khi Tisha có vẻ như đã làm rất tốt. Ngày mai, cô thề, cô sẽ không phạm một sai lầm nào.
Ngày hôm sau cô đưa các con tới vườn thú Swope rộng 60ha với 600 con thú lớn nhỏ. Nhưng năm ngoái chúng đã tới BushGardens ở Florida và đã cưỡi voi Châu Phi được voi phun nước vào người khiến chúng vô cùng thích thú. Chuyến đi tới vườn thú Swope chẳng qua chỉ là sự thú vị thứ hai đối với chúng mà thôi.
Mỗi đêm khi chúng đã ngủ trên giường, Lee lại lặng lẽ bước tới cửa phòng và ngắm hai cái đầu xinh xắn của chúng trên gối mà không ngăn nổi nước mắt. Trong những phút như thế, những ngày bất hạnh trở nên mờ nhạt và bị lãng quên. Cô cảm thấy thực sự hạnh phúc vì có các con bên mình. Hai đứa trẻ đang ngủ kia là thuộc về cô, là máu thịt của cô. Cô yêu chúng, thương chúng vô cùng, mặc dầu biết rằng tình yêu của mẹ kế chúng có ảnh hưởng đến chúng hơn tình yêu của cô dành cho chúng. Rồi cô sẽ mau chóng trở thành cái bóng mờ nhạt đối với chúng. Có lẽ bây giờ cô đã là như vậy rồi.
Đêm sau đó Matthew ngủ gặp ác mộng và nó tỉnh giấc mà vẫn còn khóc. Cô ngồi bên giường con vuốt mái tóc đẫm nước mắt của nó trong khi nó khóc và gọi:
- Mẹ ơi, mẹ đâu rồi?
- Mẹ đây, con yêu - Cô dịu dàng nới với con.
Nhưng thấy cảnh lạ lẫm và đã quen với sự an toàn ở một ngôi nhà khác, thằng bé kêu lên:
- Không, Matt muốn mẹ cơ.
Ngày thứ sáu Ted mà Matthew chỉ nói chuyện về các bạn chúng ở nhà và bàn nhay xem sẽ chơi gì lúc trở về.
Vào ngày thứ bảy chúng đưa tiền "Mẹ" chúng cho để mua quà cho bố. Lee đưa chúng tới một trung tâm mua bán ở khu Crown - nơi có đủ mọi thứ bày bán. Chúng mua cho bố chúng một bánh xà phòng thơm có hình giống như chiếc máy ghi âm để theo chúng nói, bố có thể hát trong nhà tắm.
Chủ nhật Lee thay quần áo mới cho các con và đợi bố chúng tới đón. Cô không biết cô sẽ phản ứng thế nào khi gặp Joel và cảm thấy thót cả bụng khi nghe tiếng chuông reo. Hai con cô lao ra mở cửa. Chúng tranh nhau kể cho bố nghe về những ngày vui vẻ mà chúng trải qua trong tuần nghỉ. Biết Tisha đang đợi ngoài xe chúng chạy ào tới với đôi tay danh rộng.
Joel trong rất khỏe mạnh và vui vẻ, đứng nhìn các con trai chạy ra bãi cỏ rồi quay sang Lee. Cô nhìn Joel mà lòngnhẹ nhõm và hiểu ra rằng anh ta không còn làm cô xúc động nữa, vì cô không còn yêu anh ta nữa nên cô có thể đối điện với anh ta một cách thoải mái hơn.
- Em thế nào Lee?
- Ồ khỏe. Công việc của em ổn, em có nhà mới và... - Cô đưa mắt nhìn theo cách con cô rồi quay trở lại nhìn Joel.
- Anh và Tisha đã nuôi dạy bọn trẻ rất tốt Joel ạ.
- Cảm ơn. Chúng tôi sắp có một đứa con nữa vào tháng giêng này.
- Ồ, xin chúc mừng - Cô cười - Em... cho em gửi lời thăm hỏi Tisha.
- Được. - Joel chuẩn bị quay gót và lần đầu tiên kể từ lúc gặp lại Lee anh tỏ ra lung túng.
- À, giáng sinh bọn trẻ lại đến.
- Vâng. - Giọng Lee nghe rất buồn.
- Các con - Joel gọi - Lại hôn tạm biệt mẹ đi nào.
Các con cô quay lại, hôn Lee rất nhanh, rồi quên hết mọi điều trừ việc quay trở lại xe một cách nhanh nhất.
Khi các con cô đi rồi, Lee khoanh tay đi trong nhà như một kẻ mất hồn. Bếp sực nức, mùi kem anh đào và cô tìm thấy một cây kem đang sực nức trong bồn rửa vì con cô đã quẳng vội vào đó khi nghe cô thông báo bố chúng đã đến. Cô nhặt chiếc que gỗ lên và ném nó đi, rồi tháo nút ở đáy bồn. Cô nhìn vệt kem đó rất lâu cho đến khi nó trở nên nhạt hẳn. Một giọt nưốc mắt rơi xuống mặt sứ và cô tì tay lên thành bồn rửa khóc nức nở. Tiếng khóc của cô vọng trong căn phòng trống nghe càng dữ dội hơn, "Các con tôi". Cô gục mặt vào cánh tay để mặc cho nỗi đau lấn át cô. Cô khóc nhiều đến nỗi cô tức thở và và cô cảm thấy đầu gối mình rã rời đến mức không thể đứng nổi nữa. Cô cố lê đến bên bàn và ngồi phịch xuống ghế, gục đầu xuống tay khóc cho đến khi cô nghĩ cô đã cạn nước mắt. "Mẹ đâu?" P. Fwing đến bên chân cô, khẽ dụi người vào chân cô khiến cô cảm thấy càng nhớ các con cô hơn. Cô cần tìm một cái khăn nhưng trong bếp không có cái nào cả, vì thế cô phải lê lên gác tìm một cái để lau mắt. Cô vừa lau mặt vừa dựa vào cửa phòng ngủ và cảm thấy lòn tan nát trước cảnh hai chiếc giường nhỏ trốn trơn. Cô gục đầu trên méo cửa khóc cho đến khi ngực và họng cô đau rát. Mẹ yêu con Ted, mẹ yêu con Matthew. Cảm giác đau khổ của cô dường như kéo dài vô tận. Cô cứ khóc mãi cho tới lúc đầu cô căng lên như sắp vỡ tung ra và cô phải tìm vào phòng tắm để lấy hai viên aspirin. Nhưng khi cô nhìn thấy khuôn mặt thảm hại của mình trong gương, nước mắt từ đôi mắt sưng húp của cô lại trào ra và cô nghĩ nếu bây giờ cô không nghe tiếng người nào nữa cô sẽ chết mất.
Khi cô nghe thấy giọng nói của anh, cô giữ bình tĩnh, nhưng rồi cô không thể kiềm chế được và cô nói chẳng nên lời.
- Ss...S...am?
Một thoáng im lặng trôi đi, rồi cô nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của Sam.
- Lee, em đấy à?
- S...Sam... - Cô không thể nói được từ nào khác.
- Ôi, S...Sam... Em... cần anh. - Một tiếng nức nở bật lên.
- Lee, em ốm à?
- Không... không.... không... em đau khổ quá. Làm ơn.... Hãy... đến.
- Em đang ở đâu?
- Ở... nhà - Cô nấc lên nghẹn ngào.
- Anh đến ngay đây.
Anh đã gác máy, còn cô vẫn giữ chặt ống nghe điện thoại trong tay.
- Làm ơn... nhanh lên S...am.
Cô ngồi gục đầu trên bàn cho tới mười phút sau Sam tới, lao vào qua cửa. Anh dừng lại ở giữa hành lang gọi thảng thốt.
- Lee, em ở đâu? - Anh nhìn thấy cô lao ra khỏi ghế. Họ gặp nhau giữa hành lang. Cô lao vào lòng anh khóc nức nở.
- Sa...am. Ôi, Sam... hãy ôm em.
Anh vòng đôi tay ấm áp của mình ôm lấy cô.
- Lee, có chuyện gì xảy ra vậy? Em không sao chứ?
Cô nghẹn ngào không thể trả lời anh. Anh nhắm mắt lại, áp một bên má lên tóc cô trong khi những giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống ngực áo sơ mi và rơi xuống cổ anh. Người cô rung lên theo từng tiếng nấc và anh siết chặt cánh tay quanh cô đợi cô bình tĩnh lại.
- Sam... Sam... - Cô nức nở.
Chưa boa giờ cô có cảm giác cần anh như thế. Khuôn ngực rắn chắc, vóng tay ấm áp là nơi chú ẩn an toàn quen thuộc của cô. Mùi cơ thể anh, dáng đứng vững chắc nhưng một tảng đá của anh, thân hình cao lớn của anh đang che chở cho cô. Cô bỗng quên hết những đau khổ họ gây cho nhau. Cô quên hết những nỗi đau riêng của đời cô. Những trở ngại bỗng tan biến khi cô tìm thấy sức mạnh của anh, và anh đã tự nguyện trao nó cho cô.
- Anh đây. - Anh dỗ dành cô, xoa đầu cô để biết anh ở đó bảo vệ an ủi cô - Nói cho anh biết đi.
- Các con trai em... Các con em... - Cô nghẹn ngào giãi bày tâm can bằng những từ đơn giản trong khi anh vẫn đứng ôm cô làm một chỗ dữa vững vàng cho cuộc đời cô.
- Bọn trẻ đã ở đây ư?
Cô chỉ có thể gật đầu bên ngực anh.
- Và bây giờ chúng đi rồi sao?
Cô lại gật đầu và cô ngẩng lên.
- Anh biết từ bao giờ?
- Gần như ngay từ đầu.
Anh đưa những ngón tay lau những giọt nước mắt lăn trên má cô.
Cô nhìn anh qua nước mắt, cảm thấy tim mình tràn ngập tình yêu dành cho anh.
- Ôi, Sam! Em sợ không dám nói với anh. - Cô gục đầu vào ngực anh.
- Tại sao? - Giọng anh nghe nặng nề và cô cảm thấy nó chất chứa nỗi đau mà cô gây ra cho anh và cô tự hứa với mình cô sẽ đền bù cho anh. - Em không thể tin anh sao?
Những giọt nước mắt lại trào ra khóe mi cô và cô ôm ghì anh vào mình:
- Em rất sợ những gì anh nghĩ... về em.
Đôi bờ vai cô run lên cho dù cô thấy nhẹ nhõm bởi cuối cùng anh cũng đã biết sự thật.
- Lee, đừng khóc nữa em. Lại đây nào - Anh vòng tay qua vai cô dẫn cô đi về phía cầu thang. Anh ngồi xuống bậc thứ ba và để cô ngồi giữa hai gối anh ở bậc dưới, rồi kéo lưng cô sát lại mình. Đôi cánh tay anh vòng qua ngực cô, ôm chặt lấy cô và anh khẽ để cằm lên đầu cô - Nào hãy nói cho anh biết tất cả.
- Em đã muốn kể với anh tất cã vào cái lần cuối chúng ta ở bên nhau. Em muốn vô cùng, nhưng em không biết anh nghĩ gì về một người mẹ, người bị tòa án tước mất quyền nuôi con.
Môi anh áp lên má cô.
- Em yêu, ngay ngày đầu tiên anh đến đây anh đã nhìn thấy giường của bọn trẻ. Từ đó anh luôn chờ em nói chuyện đó.
- Anh đã biết ngay từ đầu. Ôi, Sam, vậy tại sao anh không hỏi?
- Anh đã hỏi một lần nhưng em để anh tin rằng con của em đã chết và lúc đó anh nghĩ rằng em phải nói cho anh biết. Đêm hôm đó chúng ta ở trong xe, anh... Ôi Chúa ơi, Cherokee, anh rất tiếc vì những gì anh đã làm. Nhưng cái ý nghĩ rằng em không đủ tin anh để nói với anh lúc đó tưởng như gần giết chết anh mất. Cả tuần nay anh khổ sở, nghĩ về việc anh đã làm tổn thương em và băn khoăn không biết có phải những phỏng đoán của anh về con em có đúng hay không? Nhiều lần anh tự hỏi không biết có phải em tự bảo mình rằng anh cũng đáng để em làm như vậy lắm. - Cánh tay anh siết chặt quanh ngực cô.
- Không, không phải thế. Anh ta đã tái hôn rồi và họ sắp có con với nhau.
- Em cũng đã gặp lại anh ta chứ?
- Có, anh ta đến đón bọn trẻ ngay trước khi em gọi cho anh.
- Vậy bọn trẻ sống với anh ta sao? - Những câu hỏi bình tĩnh của anh khuyến khích cô tâm sự và cô ngỡ ngàng vì có một người đàn ông hiểu nhu cầu đó của cô như vậy. Lòng bàn tay ấm áp của anh vuốt ve cánh tay trần của cô, và giọng nói của anh thật dịu dàng âu yếm.
- Tên bọn trẻ là gì?
Cô vuốt ve cánh tay anh và cảm thấy hơi thở ấm áp của anh trên đầu cô.
- Ted mà Matthew. - Chỉ cần nhấc đến tên chúng là tim cô như bị ai cứa. Cô ngồi lặng yên hồi lâu nghĩ đến cặp giường trống trên gác. Nhưng rồi cô dựa đầu vào ngực anh và cảm thấy sức mạnh của anh truyền sang cô để cô tiếp tục kể.
- Ôi, Sam, em không biết làm thế nào để vượt qua nỗi đau mất chúng... Cái ngày đó trong phòng xử án đối với em đúng là ngày tận thế và suốt từ đó đến nay em luôn đau khổ. Em thật không ngờ người ta lại làm thế. Luật sư của em cũng sửng sốt như em khi thẩm phánn tuyên bồ quyền nuôi con thuộc về Joel. Bởi vì Joel có tiền thuê một luật sư giỏi, còn em thì không. Có nằm mơ em cũng không nghĩ đến là em mất quyền nuôi con. Luật sư của em luôn miệng nói với em rằ1ng còn có cái gọi là "điều luật về những năm cần chăm sóc", theo đó luật quy định rằng những đứa trẻ còn đang trong tuổi nhi đồng cần sự chăm sóc của mẹ. Lúc ấy bọn trẻ chỉ lên ba và năm thôi. Nhưng thẩm phán nói rằng tòa nhận thấy dưới vai trò của người đàn ông có điều kiện bọn trẻ sẽ được chăm sóc tốt. - Lee kéo người khỏi ngực Sam, ngồi về phía trước, vòng tay quanh gối và gục đầu xuống.
- Vai trò của người đàn ông, vì Chúa. Em không biết cái trò đó có nghĩa gì.
Sam nhìn thấy tấm lưng của Lee, vòng tay qua vai cô, kéo cô lại giữa hai chân anh như trước.
- Em kể tiếp đi. - Anh khẽ bảo.
Cô nhắm mắt lại và nuốt vào, rồi tiếp tục bằng giọng nói đầy phẫn uất.
- Luật sư của anh ta đưa ra vấn đề về kinh tế và luật sư của em phản biện, nhưng dường như kinh tế liên quan đến hạnh phúc của bọn trẻ. Em không có phương tiện kiếm tiền nuôi con, không có nghề nghiệp, không triển vọng. Em là một người vợ nuôi con nhỏ, làm sao em có được những điều đó chứ? - Cô rung mình. Cô nuốt vào và mở mắt ra. Những giọt nước mắt lăn trên má cô.
- Ôi, Sam... anh có hiểu được cảm giác bị tước mất con không? Anh có biết được cảm giác của một người thất bại không?
Một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống tay Sam, Anh vuốt ve đôi vai cô, áp má lên tóc cô, an ủi:
- Em không phải là một người thất bại. Với anh, em không phải như vậy... bởi vì anh yêu em.
Suốt cả tuần đã bao lần cô muốn được nghe lời nói đó của anh. Tuy vậy vào lúc này những lời nói ấy như xé long cô bởi chính vì cô yêu anh quá nên cô muốn mình hoàn hảo trong mắt anh. Nhưng cô không làm được như vậy, cô đâu có hoàn hảo và cô tự hành hạ mình.
- Cả tuần nay em cảm thấy mình hoàn toàn mất tự tin trong vai trò làm mẹ. Có lẽ tòa án có lý do khi tách chúng ra khỏi em. Người phụ nữ kia làm tốt hơn em nhiều. Em không... làm được gì nên hồn cả. Em... để chúng... bị cháy nắng và em còn..
- Lee, đừng vậy nữa.
- Em không biết làm gì để an ủi dỗ dành Matthew khi nó gặp ác mộng và..
- Lee!
- Và em... em. - Nước mắt cô trào ra và cô cố gắng kìm giữ sự phán xét mình - Em... không... thể làm món.. - Anh ôm ghì lấy cô, xoay người cô lại cho tới khi mặt cô áp vào ngực anh nói lời cuối cùng của cô bật ra cùng tiếng nấc nghẹn ngào. - Lasagna.
- Lạy Chúa, Cherokee, đừng có tự hành hạ mình như thế.
- Em làm cái gì cũng không hợp lý. - Cô túm chặt áo anh, khóc trong đau đớn.
- Ôi Lee. - Hai tay anh ôm chặt cô.
- Chúng chạy đến với... cô ta và bỏ quên em... ở đó... cô ta..
Miệng anh chặn lời cô lại. Anh kéo cô lên cao hơn một chút, ôm cô trong tay. Anh hôn cô một cách cuồng nhiệt, rồi ngoảnh đầu và nâng cằm cô lên nhìn khuôn mặt đau khổ của cô đăm đăm.
- Chúng xa em lâu quá rồi, và giờ đây chúng đã quen với người mẹ mới. Thế đâu có nghĩa em là người thất bại. Đừng tự trách mình nữa. Em như thế này anh đau lòng lắm.
Từ sâu thẳm trong nỗi đau của mình cô hiểu rõ những gì cô có ở Sam. Sức mạnh, lòng thấu hiểu, lòng trắc ẩn. Nỗi đau của cô là nỗi đau của anh bởi anh cảm nhận được nó và mắt anh phhản ánh sự đau khổ anh thấy trong mắt cô. Cô run rẩy khi thấy mình chạm được tới chiều sâu của tình yêu thực sự. Và không muốn anh phải chịu đựng đau khổ hơn nữa, cô cố gắng nín khóc. Một lúc sau khi họ đã nhẹ nhõm hơn, anh khẽ dựng cô ngồi thẳng lên đủ để anh có thể cho tay vào túi quần lấy ra một chiếc khăn tay. Cô lặng lẽ xì mũi và lau mắt. Rồi cô chuyển sang ngồi cùng anh một bậc cấu thang, không nén được một tiếng thở dài não ruột. Cô vòng tay ôm quanh đầu gối, áp những ngón tay lên mí mắt sưng húp của mình.
- Mắt em đau nhức. Từ khi em ly dị chưa bao giờ em khóc nhiều như thế này,.
- Vậy nên em cần cái đó.
Cô bỏ tay xuống nhìn khuôn mặt đượm buồn của Sam.
- Em xin lỗi, em không nên trút sang anh. Nhưng cám ơn anh vì... vì đã ở đây. Em cần anh lắm, Sam.
Anh nhìn đôi mắt đỏ sưng mọng của cô. Anh cầm bàn tay cô lên, đan những ngón tay mình giữa những ngón tay của cô.
- Tình yêu là như vậy đấy, ở bên người mình yêu khi đó cần, phải không nào?
Cô đưa tay còn lại chạm lên má anh.
- Sam... - Cô nói, giọng đã bình tĩnh, lòng tràn ngập tình yêu dành cho anh, tràn ngập lòng tin vào những gì anh nói.
Họ nhìn nhau và anh đưa tay cô lên môi hôn.
- Vậy em quyết định em yêu anh hay không chưa?
- Em nghĩ em đã quyết định ngay từ cái hôm anh đi chạy ghé ngang qua nhà em.
Môi Sam hé cười, anh khẽ nói:
- Anh muốn nghe nói điều đó một lần, Lee ạ.
Họ ngồi bên nhau, nắm tay nhau như hai đứa trẻ và cô nhìn vào mắt anh khẽ nói:
- Em yêu anh, Sam Broun.
- Vậy thì chúng mình cưới nhau đi.
Mắt cô mở to. Cô nhìn anh không chớp, rồi lắp bắp:
- "Cuới nhau!!!"
- Ồ, em đừng quá ngạc nhiên thế, Cherokee. Sau cả cái tháng nồng nàn và tuyệt vời chúng ta ở bên nhau vừa rồi còn gì. - Anh nhìn cô mỉm cười.
- Như...ưng.
- Nhưng gì nào? Anh yêu em. Em yêu anh. Chúng ta ham muốn nhau. Chúng ta cùng làm một công việc, cùng thích hài hước và chúng ta thậm chí có chung gốc rễ nữa. Còn gì hơn thế nữa nào.
- Nhưng em chưa sẵn sang tái hôn. Em.. - Cô nhìn đi chỗ khác - Em đã kết hôn một lần rồi và hãy xem đấy, nó làm em khổ sỡ thế nào.
- Cherokee, em sẽ không trải qua những chuyện như thế này nếu em lấy anh.
- Sam, làm ơn.
- Làm ơn? - Giọng anh căng thẳng - Làm ơn gì chứ?
- Làm ơn đừng bắt em trả lời. Hãy cứ để mọi việc như vậy đi.
- Cứ như vậy là sao? Em muốn nói là ngủ với em mỗi đêm ở nhà em và không gì khác hơn một lời chào lịch sự ở công ty? Anh đã nói là anh yêu em, Lee ạ. Anh chưa từng nói thế với người phụ nữ nào khác. Anh muốn sống bên em và treo quần áo của chúng ta trong một tủ và muốn có một gia đình để...
- Một gia đình! - Cô đứng phắt dậy nhảy xuống bậc thang dưới đứng nhìn lên anh - Anh không nghe điều em vừa nói sao? Em đã từng có một gia đình, và đó là một bi kịch tồi tệ nhất của đời em! Em đã mất các con em - điều duy nhất em nghĩ là em dành được - ở một phiên tòa xử ly hôn. Em không có khả năng của một người mẹ. Em đã nói với anh điều đó rồi mà.
- Đó là em nghĩ như thế mà thôi, Lee ạ. Em sẽ thấy làm mẹ tốt như...
- Đó không phải chỉ vì em nghĩ thế! Cô đi giật lùi về phía phòng khách. Em, em không đáng tin cậy, em bị tổn thương và em đã một lần thất bại trong vai trò làm vợ và làm mẹ. Em không nghĩ là em sẽ làm tốt vai trò đó nữa.
Anh đứng sau lưng cô giữa phòng khách.
- Vậy câu trả lời của em là vậy sao? Em không đồng ý lấy anh vì em sợ ư?
Cô nuốt vào và cảm thấy mình không tài nào kìm nổi những giọt nước mắt.
- Đúng Sam ạ, đó là câu trả lời của em.
- Lee - Anh đặt tay lên vai cô, nhưng cô gạt bàn tay anh ra - Lee, anh sẽ không chấp nhận đâu, không chấp nhận nếu em thật sự yêu anh. Cách duy nhất để vượt qua nổi sợ về một điều gì là cố thử nó lại. Em... chúng ta sẽ không thất bại, chúng ta có nhiều điều đáng để hi vọng, anh biết chắc điều đó.
- Đừng nói đến chuyện đó Sam, em không hiểu làm sao anh cứ... - Cô quay lại nhìn anh - Sam anh không thể biết được việc mất con có thể làm tổn hại đến lòng tự tin của người ta như thế nào đâu. Khi em rơi vào tình cảnh đó em đã thề rằng em sẽ không bao giờ vướng vào chuyện như vậy nữa. Em sẽ chứng minh cho đời biết rằng quan tòa đã sai lầm. Em không phải là một người... đàn bà da đỏ ngốc nghếch...không có sự nghiệp... không có khả năng kiếm sống. Em phải chứng minh những điều đó và em vẫn chưa chứng minh xong.
- Người đàn bà da đỏ. - Anh gay gắt.
- Đó là tất cả vấn đề sao?
- Là một phần, sẽ không ai thuyết phục để em tin rằng quan tòa không có thành kiến với em vì em là người Ấn Độ và Joel là người da trắng, chuyện đó chắc chắn liên quan đến phán xét rằng em không thể nuôi dưỡng nổi các con em. Ôi, em đâu có thể chọn lựa nguồn gốc dòng giống của mình, nhưng chắc chắn em có thể quyết định tình hình tài chính của em, em đã bắt đầu kiếm được tiền như bất cứ người đàn ông nào trong một công việc vốn do đàn ông nắm giữ nhưng em còn phải cố gắng nhiều mới đạt được mục đích của mình.
Khuôn mặt Sam đầy vẻ bất bình.
- Lee, em có cái dấu đỏ đánh dấu em là người gốc Ấn trên vai, em phô nó ra thách thức bất cứ ai dám hoạnh hoẹ nó, đó là lý do tại sao hầu hết người ta muốn thử. Đến bao giờ em mới học được cách hòa nhập trong "cái nồi hầm nhừ" như tất cả những người Mỹ khác, đến bao giờ em mới thôi khoe khoang cái nguồn gốc của em hả?
- Anh không hiểu một lời nào em nói hôm nay, không một lời nào. - Lee nổi giận.
- Anh hiểu tất cả, Lee ạ, anh chỉ không muốn chấp nhận điều em nói, anh yêu em và anh yêu em, chấp nhận em như bản thân em vốn có và anh không hề nghi ngờ rằng chúng ta sẽ có một cuộc hôn nhân thành công, có con cái và tất cả. Em mới là người không hiểu rằng nếu em thật sự yêu một người nào đó thì quá khứ sẽ không còn là vấn đề, sẽ bị lãng quên và em sẽ đặt tất cả lòng tin của em vào sức mạnh của tình yêu đó.
Cô đưa tay chạm vào anh, khuôn mặt cô đầy đau khổ.
- Em yêu anh Sam, yêu anh thật lòng, nhưng em nhất thiết phải cưới anh để chứng minh điều đó sao? - Anh cầm bàn tay cô đang đặt trên ngực anh.
- Đó là cách thông thường Lee ạ. - Anh nhìn lên và đôi mắt đen của anh ánh lên vẻ đau đớn và anh nói thêm - Đó là cách làm cao quý để chứng tỏ điều đó em ạ.
Cô có thể nói gì? Sau cái cách họ chia tay lần trước, sau những đau khổ mà cả hai phải chịu đựng kể từ đó, làm sao cô có thể tranh cãi với anh. Cô nhận thấy vẻ mệt mỏi đến tuyệt vọng bao trùm gương mặt anh khi anh đứng đó nắm bàn tay cô.
Cô nhìn anh và nhận ra sự mất mát.
- Sam, đừng đi.
Cô lại nhìn thấy ự mệt mỏi và nổi buồn nặng trĩu mà cô đã chất lên anh. Anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh đượm vẻ nuối tiếc.
- Anh phải đi Cherokee ạ, lần này anh phải đi.
- Sam, em em cần anh.
Anh tiến lại gần cô thêm một bước, kéo cô lại phía anh, và đặt lên đôi môi còn sưng mọng vì khóc nhiều của cô một cái hôn chia tay.
- Ừ anh tin là vậy. - Anh dịu dàng đáp.
Anh nhìn hàng mi đen của cô, đưa một ngón tay chạm lên mí mắt cô, rồi quay mặt bước đi và một lát sau cánh cửa đóng lại sau lưng anh.
Hứa Yêu Hứa Yêu - Lavyrle Spencer Hứa Yêu