Nguyên tác: Wild
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Chương 10
Ả
phù thủy ranh con kia đã đánh thuốc anh. Đầu Roger có cảm giác như đã uống cả thùng rượu. Lưỡi anh khô ráp như lông cừu vào mùa xuân. Anh cảm thấy như chết.
Họng anh vẫn còn rát và có cảm giác nổi cục, sưng phồng, nhưng anh đã cố nuốt mà không cảm thấy như thể đang nuốt thứ gì đó to tướng bằng đầu mình.
Đến khi anh đặt được tay lên kẻ đã treo cổ mình, anh sẽ nện cho thằng cha đó nhừ tử trước khi giết hắn. Anh không biết ai đã làm chuyện này với mình.
Có ai đó biết anh. Tên hèn nhát đó đã gọi tên anh. Anh đã nghe giọng nói đó gọi tên mình. Anh nghe thấy tiếng cười và bỗng dưng anh như đang hồi tưởng lại vụ treo cổ.
Anh bắt đầu lắc, các ngón tay, bàn tay anh. Anh nắm thành những nắm thật chặt và chờ đợi chuyện đó qua đi.
Anh không biết mình nằm hay ngủ ở đó bao lâu, nhưng khi mở mắt, bàn tay anh duỗi thẳng trên nệm. Anh không còn giãy nữa.
Anh nhấc đầu lên khỏi nệm gối và nhìn khắp phòng.
Cô ta đã đi.
Không còn ai trong lều, không có gì ngoại trừ mấy con vật – một con lửng, một con cáo, vài con thỏ rừng và một đôi chồn – trong lồng. Ngay cả con lợn bây giờ cũng bị buộc vào một sợi dây thừng nhỏ ở góc xa kia. Một con ó bước trên lưng con lợn hiên ngang như Vua Edward đi tới phòng chiến sự của ngài. Chỉ có duy nhất con chim này là có tự do.
Tiếng líu lo trong cửa sổ trên cao làm anh quay lại và nhìn lên. Vài con sóc đang đậu trên bậu cửa sổ, đuôi cong tít lại khi chúng khịt khịt mũi vào mấy quả dâu đang để thù lù trên đó.
Mồi nhử, anh nghĩ thầm.
Mấy con sóc ngó xuống anh, rồi chí chóe với nhau như thể chúng là các quý bà quý cô trong triều đình đang bận rộn với câu chuyện ngồi lê đôi mách thú vị mới nhất. Anh gầm gừ với chúng – thứ âm thanh duy nhất có vẻ anh còn tạo ra được – rồi mấy con sóc nháo nhào chạy mất.
Cám ơn ta đi, bọn vô lại, vì hình như ta đã cứu tụi bay khỏi bị nhốt trong lồng như con cáo và con lửng kia, hay khiếp hơn, bị trói gô như ta.
Đầu anh lại ngả xuống chiếc nệm gối mềm, anh nằm đó một lúc, yên lặng và suy tư, không nhìn vào thứ gì ngoại trừ những thứ anh đã nhìn khi thức giấc – những thanh dầm nặng nề, tối tăm phía trên anh.
Rồi bứt khỏi tâm trạng thất vọng, anh kéo sợi dây đang buộc quanh cổ tay mình, một hành động giờ đã thành thói quen, vì có vẻ anh đã kéo mấy sợi dây này thường xuyên như hít thở.
Nhưng lần này anh cứng đờ người. Anh nắm tay lại và giơ tay trái lên nữa. Hoặc là anh vẫn còn chuếnh choáng hoặc là sợi dây trên tay trái anh bị lỏng.
Anh lắc lắc bàn tay. Sợi dây bị lỏng.
Trong vài phút sau, anh giật, vặn, kéo… kéo, vặn, giật, cho tới khi tay anh thoát ra. Nó tuột khỏi sợi dây như được bôi mỡ. Anh nhanh chóng với sang bên và cố nhanh tay để cởi trói tay còn lại. Đây là cơ hội để anh trốn thoát.
Anh ngồi dậy quá nhanh đến nỗi cảm tháy căn phòng quay tít. Anh lấy tay ôm đầu một lát rồi hít một hơi thật sâu để giữ yên chiếc bụng đang sôi ùng ục của mình, và anh bắt đầu cởi các sợi dây buộc quanh gót chân.
Anh bò dậy và với lấy bậu cửa sổ để đứng lên. Chân anh cứ như được ninh nhừ và anh phải tựa vào tường để khỏi ngã xuống. Vịn vào tường, anh đi cẩn thận ra phía cửa, rồi suýt ngã khi ra ngoài trời nắng chiều.
Cô ta không ở quanh đó.
Anh bước thêm vài bước nữa, dịch gần tới góc căn lều, nơi anh lại nhìn quanh tìm cô.
Con Ả rập đang ở đồng cỏ phía trên cây cầu đá bắc qua một dòng suối chảy. Vẫn không có dấu hiệu của ả đàn bà kia đâu.
Anh nhìn khắp mọi hướng và cố đi nhanh bằng cẳng chân cứng đờ và yếu ớt cùng đôi bàn chân trần. Các cơ bắp của anh nhẹ hều, mềm oặt như thể anh không co chúng lại được theo ý muốn. Những viên đá sắc nhọn đâm vào lòng bàn chân anh đau điếng. Anh cứ lảo đảo trượt về phía trước vì anh thực sự không thể chạy được. Anh cố gắng nhưng cơ thể không chịu nghe đầu anh ra lệnh.
Anh loạng choạng đi qua bãi đất rồi qua chiếc cầu để tới đồng cỏ. Anh chậm chạp lại gần con ngựa đang gặm cỏ. Khi lại gần hơn, anh cố gắng nói ra như bình thường để dỗ dành con ngựa và để nó khỏi chạy đi.
Nhưng khi Roger mở miệng, chẳng có tiếng gì phát ra. Ngoài âm thanh nghèn nghẹt.
Con ngựa nhìn anh, đầu cúi xuống, mắt hếch lên trong lúc nhai vài ngọn cỏ. Con Ả rập ngẩng cái đầu kiêu hãnh của mình lên. Chầm chậm, Roger lại gần, vuốt ve bờm và đốm trắng trên mõm con ngựa, dịch chuyển lòng bàn tay nhẹ nhàng xuống cổ và chạm vào bờm nó.
Rồi, trước khi con Ả rập có thể biết anh định làm gì, anh tung mình lên cái lưng bóng mượt của nó. Anh xoắn bờm con Ả rập quanh hai tay và thúc gót chân.
Con ngựa đứng im như tảng đá.
Anh thúc con Ả rập lần nữa, rồi lần nữa và cuối cùng thì cố gắng tặc lưỡi.
Con ngựa chạy nước kiệu nhỏ trên cỏ ra phía ngoài rìa cánh đồng.
Anh làm được rồi! Roger tự cười với chính mình, cảm thấy tự do tự tại. Anh chuồn đi xa! Đi xa, anh nghĩ khi mình và con ngựa hướng về phía những thân cây và tự do.
Cưỡi đi đâu nhỉ? Tới chỗ những tảng đá ư? Anh không biết liệu người của mình có còn ở đó không. Cho ngựa chậm lại anh nhìn giữa hai hướng đi. Chỉ vừa trong một tích tắc.
Có tiếng huýt sáo chói tai lanh lảnh.
Con Ả rập quay ngoắt sang bên trái.
Và Roger rớt sang bên phải.
o O o
Teleri thôi đập cỏ và bụi đất khỏi chiếc chăn và đi vài bước về ô cửa sổ gần nhất. Cô nhìn Người Anh ở bên trong. Anh ta vẫn bất tỉnh.
Cô quay lại và đập mạnh chiếc chổi liễu lên chăn thêm vài lần nữa, rồi kéo nó khỏi cành cây, gấp lên tay khi vào trong nhà nơi cô đắp cho gã hiệp sĩ bất tỉnh, kẻ đã cố gắng ăn trộm Ngựa. Băng qua phòng nhẹ nhàng, cô ngồi xuống bên chiếc bàn kệ nơi những người bạn của cô, những con sóc đang gặm quả hồ đào và dâu mà cô để cho chúng.
Một tay giữ lấy cằm, cô vẽ những vòng tròn tưởng tượng lên bàn trong khi lơ đãng nhìn những con sóc với đuôi cong xù. Cô thở một hơi thật dài. “Ta tự làm khó mình rồi.”
Chúng nhìn cô và chộp thêm mấy quả lý gai vào trong đôi má phúng phính. Cô lại thở dài và chuyển tay sang tựa cằm rồi gõ mấy ngón tay lên bàn.
Cứ như thể việc gõ ngón tay sẽ giải quyết vấn đề của cô – một hiệp sĩ Người Anh nặng gần mười bốn stone[5]. Một hiệp sĩ Người Anh giận dữ thực sự sẽ chẳng vui vẻ hơn chút nào một khi gã thức dậy.
Cái cách gã nhìn làm cô phát hoảng. Gã không cần sử dụng giọng nói để hăm dọa cô. Chỉ cần nhìn cô bằng đôi mắt xanh của gã, đôi mắt không cần dùng lời để đe dọa.
Lúc tìm thấy gã, cô chỉ mải lo đến việc cứu sống gã. Cô chưa từng nghĩ xem mình sẽ làm gì khi gã thức dậy. Cô thật là ngốc hết biết!
Giờ thì gã thức dậy, giờ thì gã trừng trừng nhìn cô bằng đôi mắt khắc nghiệt và chống phá dây trói, cô thấy mình đang trong tình trạng nguy hiểm và khó khăn biết bao nhiêu.
Thế là cô ngồi đó, tự hỏi mình nên và có thể làm được gì. Chiếc bát gỗ đặt trước mặt cô, ở trên bàn, đầy nước thảo mộc lạnh để làm cho gã ngủ. Chắc chắn cô không thể đánh thuốc gã mãi mãi được.
Hay biết đâu cô làm được?