Số lần đọc/download: 5047 / 149
Cập nhật: 2015-08-10 09:34:59 +0700
DI Thần Thư 1
T
uyết phủ khắp chốn, thăm thẳm trời xanh. Nàng xách giỏ đi mua đồ ăn, thời tiết không lạnh, làn gió mát lướt nhẹ qua tấm mạng che mặt của nàng.
Chưa đi được mấy bước, nàng đã thấy một người nằm ngay giữa con đường cách đây không xa, nhưng trông dáng vẻ thì không thể gọi là người được. Chiếc áo của người ấy còn trắng hơn cả tuyết dưới chân, mái tóc dài tung bay, đổ xuống như đoạn gấm đen tuyệt đẹp, tựa nét mực đậm nhất trong bức tranh thủy mặc nhân gian này.
Người ấy nằm nghiêng, hình như bị thương rất nặng, nhưng mái tóc dài lại che mất khuôn mặt nên không rõ diện mạo ra sao.
Súp lơ, cà, tỏi, khoai tây… nàng lẩm bẩm trong bụng, sợ lát nữa sẽ quên mất. Nàng cẩn thận vòng qua người ấy, tránh giẫm phải áo và tóc của hắn ta.
Đột nhiên có thứ gì lao thẳng tới, nàng vốn vụng về không tránh được nên bị trúng một nắm tuyết vào chính mặt. Tiểu Bảo nhà hàng xóm lè lưỡi, làm mặt quỷ, cười sằng sặc rồi chạy đi. Nàng mỉm cười bất lực, lau sạch tuyết trên mặt, tiếp tục bước về phía trước. Bên cạnh vang lên tiếng khóc than thảm thiết, thầy thuốc Trương bán bánh nướng bảo, tối qua Hoa tú tài mất rồi, thật đáng tiếc. Nàng gật đầu, nghĩ bụng, đúng là đáng tiếc, sau đó nàng đưa cho thầy thuốc Trương một cành cát cánh.
Đồ ăn ngoài chợ thức nào cũng tươi, khi nàng mua đầy đồ về nhà, vẫn thấy người ấy nằm giữa đường. Mọi người đi đi lại lại bên người ấy, ai cũng như không nhìn thấy.
Nàng thở dài, lại cẩn thận vòng qua người ấy thêm lần nữa, về nhà nấu cơm ăn, sau đó tưới hoa trong vườn.
Vườn nhà nàng trồng đủ các giống hoa, có mạn đà la, dạ lan hương, lan quân tử, hoa dâm bụt, cúc vạn thọ, hoa súng, hoa anh thảo, mai trân châu… nở khắp sân vườn, tuy nhiều giống nhưng không hề lộn xộn, căn nhà trúc nhỏ của nàng đặt trong sắc màu rực rỡ đó trông vô cùng tao nhã.
Ngày hôm sau tuyết vẫn rơi vậy. Nàng ra ngoài mua thức ăn, người ấy vẫn nằm nguyên chỗ cũ không động đậy. Khi nàng đi ngang qua sạp hàng bánh nướng của thầy thuốc Trương, ông cười vui vẻ nói, không ngờ hôm qua Hoa tú tài sống lại rồi, thật may quá.
Nàng cũng thấy vui, nghĩ bụng, tốt quá rồi, sau đó đưa cho thầy thuốc Trương một cành tường vi.
Sau khi về nhà, nàng tiếp tục làm cơm, tưới hoa.
Người ấy nằm yên ở chỗ đó liền năm ngày.
Nàng bắt đầu thấy sốt ruột, dự cảm sẽ có chuyện gì không may xảy ra. Nàng ghét việc người ấy chắn đường, nhưng lại ngại nói với người ấy rằng, phiền ngươi chết ở chỗ khác đi.
Đến ngày thứ bảy, cuối cùng nàng cũng không nhịn nổi nữa, quyết định chuyển người này về nhà.
Người ấy tuy trông rất cao, nhưng lại nhẹ đến đáng sợ, nàng chẳng tốn chút sức nào đã đưa được người ấy lên giường.
Thật ra trong lòng nàng rất mâu thuẫn, mình còn trốn chui trốn lủi, bị phát lệnh truy nã, sao còn đưa người khác về nhà, nhỡ liên lụy tới người ta thì sao?
Nàng do dự, đấu tranh, cuối cùng quyết định khi người ấy tỉnh lại sẽ đuổi đi ngay.
Nàng gạt tóc người ấy ra, thấy một gương mặt siêu phàm tuyệt thế. Nàng ngây người hồi lâu, cảm giác bất an lại càng mãnh liệt hơn. Nàng muốn kéo người ấy về lại chỗ cũ, nhưng làm thế có vẻ vô nhân tính quá. Phân vân hồi lâu, nàng đút cho người ấy chút nước, ngồi thừ bên giường đợi người ấy tỉnh lại.
Quả nhiên chả mấy chốc người ấy đã tỉnh, ngay trong khoảnh khắc đôi mắt đó mở choàng, thế gian như bị đóng băng trong chớp mắt, còn nàng lạnh run cầm cập.
Người ấy nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, nàng không nhìn ra người ấy đang vui hay đang giận, đó là đôi mắt quan sát chúng sinh mà chỉ những vị thần mới có, bị ánh mắt đó nhìn nàng bỗng thấy tự ti, thấy tủi thân tới chực khóc.
Thế gian bắt đầu xoay.
Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…
Người ấy không nhúc nhích, nhìn nàng rất lâu rất lâu mà không nói một câu. Tay người ấy hơi run, nhưng mặt lại không tỏ vẻ gì.
Tự thâm tâm nàng nảy sinh cảm giác sợ hãi nói không nên lời với người này, nàng nhận ra rằng cứu người này có lẽ là một sai lầm cực lớn.
“Tỉnh rồi thì mau đi đi.”
Nàng không thấy tò mò bất kì điều gì, chỉ muốn mau đuổi hắn đi, nhưng hắn vẫn không hề động đậy, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.
Nàng không chịu được ánh mắt đó, quyết định đứng dậy bỏ đi thì hắn ta lại nhìn nàng hờ hững.
“Ngồi xuống.”
Một câu nói giản đơn lại như một mệnh lệnh, khiến nàng hoảng sợ ngồi lại ngay tắp lự.
Người ấy lại quan sát hồi lâu mới nói:
“Họng của con sao thế?”
Giọng người ấy rất hay, nhưng lại mang theo sự xa cách vô ngần, như thể vọng từ thời xa xưa tới.
“Ta không nói được.”
Nàng có phần nổi cáu, nàng biết mọi người đều ghét nàng, ghét nàng bởi nàng là kẻ câm. Nhưng chỉ cần giao lưu được thì điều đó có quan trọng gì đâu?
Người ấy bỗng đưa tay ra, muốn vén mạng che mặt của nàng lên. Nàng hoảng hốt lùi về sau hai bước, sau đó thét to với người ấy trong bụng:
“Ta không quen ngươi! Mau biến khỏi nơi này đi, nếu không đừng trách ta không nể tình!”
Nàng quay người bỏ đi, lại bị người ấy kéo tay áo lại.
Người ấy nghe thấy lời nàng nói như có chút giật mình, nàng có thể cảm nhận thấy cảm xúc của người ấy đang biến động dữ dội. Bỗng nhiên người ấy nói:
“Tiểu Cốt, ta là sư phụ đây…”
Cốc trà trên bàn, đồ đựng trên kệ, tất cả đều vỡ tan trong khoảnh khắc người ấy nói ra câu đó.
Nàng tròn mắt, nhìn người ấy không thể tin, hất văng tay hắn, sau đó xoay người chạy ra khỏi nhà.
Người ấy đuổi theo, rồi nhìn thấy khu vườn nở đầy hoa, trong khoảnh khắc nàng chạy qua từng đóa héo úa trong tuyết. Duy chỉ có một đóa rụng cánh, đó là đóa hoa kì lạ giống thủy tinh, vẫn đương tỏa sáng lấp lánh.
Người ấy ngắt đóa hoa đó rồi tiếp tục đuổi theo ra đường.
Đây là một ngôi làng không lớn gì, cũng không thấy ranh giới bởi nó không có một ranh giới nào, khắp nơi dần trở nên nhạt nhòa rồi biến mất hẳn, dõi về phía xa chỉ mấy một khoảng trống rỗng.
Mặt đất đang rung chuyển như một cái bàn bị lật lên, trở thành một bề mặt nghiêng. Bầu trời xanh thẳm cao vời vợi không có mặt trời cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội, ánh sáng dạt dào cuộn nên cơn sóng lớn.
Mọi thứ xung quanh đều hòa vào làn tuyết trắng, gian nhà đang xiêu vẹo, đường phố đang nứt ra, hình ảnh người đi đường bị bóp méo…
Nàng thấy thầy thuốc Trương nhìn nàng cười, cơ thể dần tan thành từng mảnh hóa bông tuyết bay đi, chùm dành dành nàng xâu thành chuỗi đeo lên cổ ông hồi sáng rơi xuống đất.
Nàng hét toáng lên trong lòng, nhưng lại nghe thấy tiếng hét tái tê ấy vang vọng trong không trung, vang vọng trong cái thế giới sắp sụp đổ này, như thể âm thanh từ cõi hồng hoang mang theo tiếng sóng vỗ ào vào bờ, tiếng sấm chớp rền vang, lại còn mang theo tiếng khóc nỉ non, tiếng oán ai buồn bã của hàng ngàn hàng vạn sinh linh tự cổ chí kim.
Sao lại thế?
Mọi thứ sao lại thế này? Nàng ngã nhoài xuống đất, tay nắm lấy chuỗi dành dành, khoảnh khắc tiếp xúc với nàng chùm dành dành cũng tàn úa, hóa thành cát bụi.
“Tiểu Cốt!”
Trái tim người ấy như vỡ tan vì tiếng hét thảm thiết của nàng. Người ấy đuổi tới, ôm lấy nàng còn đương thảng thốt vào lòng.
“Đừng sợ, sư phụ đây mà.”
Một lúc lâu sau nàng mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn mặt người ấy, một gương mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
“Sư phụ?”
“Nghe lời ta, nhắm mắt lại, ngủ đi, mọi thứ sẽ không còn nữa.”
Người ấy ôm lấy nàng, không hề liếc nhìn cảnh tượng núi nghiêng biển động như tới ngày tận thế.
Sáu trăm linh một, sáu trăm linh hai, sáu trăm linh ba…
Nàng vươn tay ra, dè dặt muốn chạm vào gương mặt đó, nhưng được nửa đường thì lại rụt về, sờ lên mặt mình mới nhận ra không biết từ lúc nào đã ướt đẫm nước mắt.
Đột nhiên, một cảm giác mệt mỏi đau đớn như bị đè nén suốt mấy kiếp trào dâng tự nơi nào.
Nàng từ từ nhắm mắt trong vòng tay người ấy.
Người ấy chỉ ôm chặt lấy nàng, ngôi nhà đồ sộ phía sau đổ ầm ầm về phía bọn họ.
Tuyết đen bay đầy trời, bầu trời mang sắc tím thẫm lạ thường. Giấy tiền bị đốt bay nơi nơi, như thể làn tuyết tuyệt đẹp rơi mãi không ngừng. Đây là thế giới sau khi bị hắn hủy diệt, vạn vật điêu tàn, chỉ còn mỗi sự đổ nát.
…
Bạch Tử Họa giơ tay lên, mười bảy chiếc đinh Tiêu Hồn bay ra khỏi người nàng, Hoa Thiên Cốt ngã phịch xuống đất. Máu từ mười bảy vết thương tuôn ra ào ạt.
“Hoa Thiên Cốt là tội nhân của Trường Lưu thậm chí của cả thiên hạ, nhưng chung quy vẫn là đệ tử của Bạch Tử Họa ta. Là ta quản giáo không nghiêm, gây họa cho muôn dân, hình phạt kế tiếp, tự ta chấp hành.”
…
Giọng nói lạ lẫm vọng vào tai nàng rõ ràng là của một người khác.
Máu tràn qua bên chân, người làm như không thấy, nhấc Đoạn Niệm kiếm lên.
“Đừng! Sư phụ, xin người, đừng… ít nhất đừng dùng Đoạn Niệm…” Tiểu Cốt òa khóc thảm thiết. Một tay ôm lấy chân Bạch Tử Họa, tay còn lại ra sức bắt lấy chuôi Đoạn Niệm, nhưng chỉ bắt được hai chiếc cung linh lấp lánh sắc màu mà người tặng nàng khi bái sư, rồi được nàng làm thành tua kiếm.
Một nhát bén ngọt xẹt qua, tay đưa kiếm xuống, không hề do dự. Mọi khí đạo và huyết đạo từ nhỏ tới lớn trên người nàng đều bị phá hủy, chân khí và nội lực tuôn hết ra ngoài, gân mạch không có nơi nào không bị đứt.
Suốt một trăm linh một nhát kiếm, nàng ngã dưới đất như xác chết, nàng hơi co lại, đôi mắt trống rỗng, mặt mày dại đi, không thể cử động, nếu không máu sẽ trào ra càng nhiều.
Lạnh lẽo, dính dấp, dòng máu đỏ từ từ lan ra đất như thể có mạng sống, sau đó quấn lấy chân hắn như dây leo, đâm vào trong như xúc tua, thăm dò mọi ngõ ngách trong cơ thể hắn.
Hắn chưa từng cảm thấy đau đớn đến thế, hắn không còn biết cảm giác đau ấy là từ vết thương sáu mươi tư đinh Tiêu Hồn hắn chịu thay nàng, hay là chính trái tim hắn.
Cuối cùng, trái tim cứng lạnh như băng ấy bị máu nàng đâm thủng, nở rộ một đóa sen đỏ màu máu khổng lồ, lộng lẫy vô ngần, nó xé toạc lồng ngực hắn, gai xương đầy rẫy, hắn cúi người khẽ thở gấp, đau tới mức linh hồn cũng run rẩy.
Một giọng nói buồn bã vang lên bên tai hắn:
“Sư phụ, người không cần Tiểu Cốt nữa ư?”
Bạch Tử Họa đột nhiên ho ra máu, tỉnh lại từ cơn mê.
Ngoài khung cửa, trăng non đã lên, ánh sáng lạnh lùng đến đáng sợ.
Hắn xoay người ngồi dậy, thờ ơ lau đi vệt máu bên môi, hắn cúi đầu xuống, mượn ánh trăng dưới gốc đào ngoài khung cửa, nhìn mảnh đá Nghiệm Sinh sắp mất đi ánh sáng.
Tiểu Cốt, sắp chết rồi…
Hắn mê man, đổ bệnh hơn một tháng trời, nhưng vẫn nắm chặt đá Nghiệm Sinh của Hoa Thiên Cốt trong tay, dẫu có hôn mê không tỉnh.
Đây đã là ngày thứ ba mươi tám sau khi Hoa Thiên Cốt bị đóng đinh Tiêu Hồn, phế đạo hạnh, róc tiên cốt, cắt đứt gân mạch, bị đày tới man hoang. Bạch Tử Họa tưởng nàng có sức mạnh Yêu Thần nên chắc chắn sẽ không sao, sẽ từ từ khỏe lại, nhưng đá Nghiệm Sinh lại ngày càng sạm đi.
Đêm nào Bạch Tử Họa cũng lo lắng.
Nàng như chỉ còn sót lại một hơi tàn, sống khắc khoải qua ngày đoạn tháng. Hắn đoán đúng sức mạnh Yêu Thần, còn sai Hanh Tức tới man hoang bảo vệ nàng, nhưng cuối cùng lại bỏ sót một điều, nàng không muốn sống nữa.
Một bóng áo xanh bay lướt qua rồi hạ xuống sân.
“Thế nào rồi?” Bạch Tử Họa vẫn ở yên đó, nhưng giọng nói lại lộ vẻ nôn nóng chưa từng có.
Sênh Tiêu Mặc do dự hồi lâu, cuối cùng cũng đẩy cửa vào, bước tới trước giường, ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt trắng bệch không còn giọt máu của Bạch Tử Họa, lắc đầu buồn bã lo lắng.
“Vẫn chưa tìm thấy, Di Thần Thư đã tan thành tro bụi trong đại chiến Hãn Hải rồi.”
Nghe xong, Bạch Tử Họa không tỏ thái độ gì mà ngã quỵ xuống. Sênh Tiêu Mặc hoảng hốt, vội vàng bước lên đỡ lấy Bạch Tử Họa.
“Huynh tội gì phải thế? Cả đời này huynh chỉ có một đồ đệ, nghĩ cách đưa Tiểu Cốt ra đi, hình phạt con bé phải chịu đã đủ bù đắp tội lỗi nó gây nên rồi.”
Bạch Tử Họa chậm rãi đứng dậy, vị Trường Lưu thượng tiên siêu phàm ngự tại Cửu Thiên trước kia nay lại mỏng manh gầy yếu như bụi trần, tựa lúc nào cũng có thể biến mất theo cơn gió.
“Không có Di Thần Thư thì chắc chắn không thể để nàng ra khỏi Man hoang.”
Giọng Bạch Tử Họa vẫn lạnh lùng và kiên định. Hắn khoác thêm chiếc áo ngoài, cố vực dậy tinh thần rồi rảo bước đi ra.
Sênh Tiêu Mặc lo lắng, chặn trước người hắn, “Đêm đã khuya rồi, huynh lại bị thương nặng, còn muốn đi đâu nữa?”
“Chỉ còn một cách cuối cùng, ta nhất định phải tìm thấy Di Thần Thư.”
“Di Thần Thư đã không còn tồn tại nữa rồi.”
“Không, có một nơi, nhất định vẫn còn.”
“Đệ đi tìm giúp huynh, huynh nằm xuống nghỉ ngơi đi, nhé? Nếu lúc này đại sư huynh không tìm thấy huynh thì sẽ lo tới phát điên mất!”
Bạch Tử Họa lắc đầu, “Lần này chỉ ta đi mới được.”
“Sư huynh!”
Bạch Tử Họa đã cưỡi gió bay khỏi Tuyệt Tình điện, lập tức hóa thành một đốm sao màu trắng cạnh vầng trăng khuyết.
Con đường phồn hoa nhất thành Dao Ca cũng vắng lặng trong đêm khuya, tiếng gõ mõ cũng có vẻ u ám dị thường.
Dị Hủ các vẫn đứng sừng sững ở đó, nhìn từ ngoài vào nó chỉ như một thư viện bình thường. Chỉ khi bước qua cánh cổng lớn mới có thể bước vào thế giới hoàn toàn tách biệt với Lục giới.
Đây không phải lần đầu tiên Bạch Tử Họa tới Dị Hủ các, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn tới với mục đích hoàn toàn khác. Tay vừa đặt lên cửa, cánh cửa của Dị Hủ các đã lập tức mở ra.
Bạch Tử Họa bước vào không hề do dự, những tòa biệt viện nối nhau không ngớt, mỗi căn phòng đều tối đen như mực. Dị Hủ các trong đêm càng có vẻ u ám hơn ban ngày. Ở nơi rất xa, hắn có thể nhìn thấy tòa tháp trắng cao chọc trời. Hắn biết, nơi đó treo lủng lẳng đầy những chiếc lưỡi còn tươi, đó là bí mật được cất giấu sâu nhất trong lòng Dị Hủ các.
Bạch Tử Họa đi về phía căn phòng còn sáng đèn, ở nơi đó nhất định có người đang đợi hắn.
Khi tới gần, Bạch Tử Họa mới biết đó là một nhà thờ rất lớn, rất cao, vô cùng đồ sộ.
Đông Phương Úc Khanh đang ngồi chính giữa trong đó, phía sau rộng bao la, bên trên cao vời vợi, tạo nên địa thế xếp tầng cho bảo tháp, nối trên đó là bốn ngàn chín trăm năm mươi linh vị của anh ta, nó như thể một ngọn núi khổng lồ, lúc nào cũng có thể đổ ập vào hai người.
Miệng Đông Phương Úc Khanh khẽ nhếch, cười như không cười, ngẫm lại Dị Hủ Quân này luân hồi vạn kiếp, thế nhưng hơn một nửa số kiếp lại chết trong tay Bạch Tử Họa. Bạch Tử Họa nhìn sát nghiệp khắp tòa tháp mình tạo nên mà không hề có vẻ hối hận hay day dứt, chỉ dửng dưng tiến lên một bước.
Đông Phương Úc Khanh rót cho hắn một chén rượu.
“Ta chỉ hỏi, lần này ngươi tới giết ta, rốt cuộc vì muôn dân hay vì Hoa Thiên Cốt?”
Bạch Tử Họa không nhúc nhích như khối băng.
“Lần này ta tới không phải để giết ngươi, mà là tới làm một cuộc giao dịch.”
Đông Phương Úc Khanh ngửa đầu lên trời cười sang sảng.
“Có lẽ đây là câu chuyện đáng buồn cười nhất trong đời, à không, trong bốn ngàn chín trăm năm mươi mốt đời mà ta nghe được. Trường Lưu thượng tiên muốn trao đổi với Dị Hủ các. Không phải trước giờ ngươi luôn căm ghét việc chúng ta nhiễu loạn thiên đạo luân hồi ư?”
Bạch Tử Họa im lặng hồi lâu rồi nói: “Ngươi chỉ cần nói được hay không.”
“Tất nhiên là được, Dị Hủ các mở cửa là để làm ăn. Chỉ cần Tôn thượng trả nổi giá thì không có gì Dị Hủ các không làm được.”
Đông Phương Úc Khanh mỉm cười dịu dàng. Bạch Tử Họa nhìn vào đôi mắt ấy, đôi mắt như đong đầy mọi sự ấm áp trên thế gian, nhưng nó lại sâu tựa vực thẳm có thể che giấu được mọi thứ.
Quả thực Bạch Tử Họa không tin, cũng không dám tin một người như thế có thể thật lòng được mấy phần với Tiểu Cốt.
“Ngươi đã biết ta sẽ tới từ sớm, biết cách đưa nàng ra khỏi man hoang từ lâu, nhưng ngươi vẫn đợi, đợi ta tới tìm ngươi, làm giao dịch với ngươi đúng không?”
Đông Phương Úc Khanh cười mà không nói.
“Nếu ta không tới thì sao?”
Đông Phương Úc Khanh nhìn thẳng vào Bạch Tử Họa: “Đây là cuộc đọ sức công bằng, so xem hai chúng ta ai yêu Hoa Thiên Cốt ít hơn.”
Bạch Tử Họa thoáng giật mình, cau mày nói: “Nàng là đồ đệ của ta.”
Đông Phương Úc Khanh lắc đầu: “Nhưng ngươi cũng biết, nàng không chỉ coi ngươi là sư phụ, nếu không lúc hành hình, ngươi đã không dùng Đoạn Niệm.”
Bạch Tử Họa không đáp, chỉ đưa hòn đá Nghiệm Sinh trong tay lên.
“Tiểu Cốt sắp chết rồi.”
Đông Phương Úc Khanh nhìn hòn đá đó, dần thu lại nụ cười trên môi.
“Không thể nào.” Anh ta hờ hững nói, nhưng ngữ điệu đã mất đi sự bình tĩnh và tự tin lúc đầu.
Đá Nghiệm Sinh sẽ không nói dối, Đông Phương Úc Khanh biết Bạch Tử Họa cũng sẽ không nói dối. Dù anh ta có luôn tự nhủ với mình rằng Cốt Đầu kiên cường, ẩn nhẫn ra sao, đã thế còn có thêm sức mạnh Yêu thần, nàng sẽ bình an thôi, nhưng đá Nghiệm Sinh vẫn vạch trần sự lừa mình dối người ấy.
“Thứ nhất, nàng quả thực sắp chết rồi. Thứ hai, ta tới cũng không phải vì đưa nàng ra khỏi man hoang. Đông Phương Úc Khanh, không phải mọi sự trên thế gian này đều nằm trong tay ngươi.”
“Phải, chỉ có ngươi, nếu không ta tồn tại còn ý nghĩa gì nữa?”
Đông Phương Úc Khanh khẽ nghiêng đầu nhìn Bạch Tử Họa, ánh mắt trống rỗng mà sâu đến đáng sợ.
“Sự tình càng vượt quá tầm kiểm soát càng thú vị, không phải ư?” Đông Phương Úc Khanh quay người, nhìn từng chiếc linh vị của mình, “Ngươi nói đi, lần này ngươi tới đây là muốn trao đổi thứ gì?”
Bạch Tử Họa khẽ thốt ra ba chữ: “Liễm Mộng Hoa.”
Đông Phương Úc Khanh hơi nheo mắt lại, nhưng ngay lập tức đã hiểu: “Ngươi muốn vào trong mộng của Tiểu Cốt? Ngươi cho rằng vào đó vực dậy ý chí sống còn của nàng thì nàng sẽ không chết, ngươi cũng không cần đón nàng ra khỏi man hoang?”
Bạch Tử Họa không hề giấu diếm: “Ta còn muốn tìm Di Thần Thư.”
Lần này Đông Phương Úc Khanh lại trầm ngâm hồi lâu: “Di Thần Thư đã tan thành tro bụi từ lâu rồi.”
“Nhưng nàng là vị thần cuối cùng trên đời, tận nơi sâu thẳm trong tiềm thức đang ngủ say của nàng chắc chắn có thể tìm thấy Di Thần Thư, trong đó nhất định có ghi cách phong ấn sức mạnh Yêu thần vào trong thập phương thần khí. Chúng thần thượng cổ từng làm được, ta cũng có thể làm được.”
Đông Phương Úc Khanh không kìm nổi cười phá lên.
“Thế gian biết Sát Thiên Mạch hồ đồ tùy hứng, lại không biết Bạch Tử Họa mới là kẻ ngông cuồng tự phụ nhất Lục giới. Ngươi biết rõ rằng kiếp long đong này là ta cố ý đưa tới bên cạnh làm hại ngươi, lại không hề tránh né, còn nhận làm đồ đệ. Giờ ngươi lại muốn làm chuyện chúng thần chung tay góp sức khó khăn lắm mới làm nên… ngươi thấy có khả năng thành công không?”
“Đưa Liễm Mộng Hoa cho ta, chuyện còn lại không liên quan đến ngươi. Ngươi có thể đề nghị thứ ngươi muốn, ta sẽ suy nghĩ.”
Đông Phương Úc Khanh nghiêng đầu tỏ vẻ cân nhắc: “Đơn giản thôi, thả Cốt Đầu ra khỏi man hoang.”
Bạch Tử Họa có phần bất đắc dĩ: “Không thể như thế.”
“Có làm sao? Ngươi biết trước giờ ta chưa từng tuân theo nguyên tắc.”
“Nhưng ngươi để ý tới sự sống chết của Tiểu Cốt, ngươi cũng biết dù có là ta thì cũng không cách nào dễ dàng cứu nàng ra.”
“Nếu đã vậy, hà cớ gì ta phải trao đổi với ngươi? Ta vốn muốn cho ngươi một cơ hội để tự chuộc tội, đưa nàng ra khỏi man hoang. Ngươi đã không chịu, ta khắc có cách cứu nàng.”
“Không, ngươi không có. Nếu ngươi không đồng ý giao Liễm Mộng Hoa cho ta, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức. Muốn cứu nàng, đợi thêm hai mươi năm nữa.”
Đông Phương Úc Khanh cúi đầu trầm ngâm hồi lâu rồi bật cười, trong nụ cười ấy có vài phần bất lực, vài phần khổ sở, vài phần mỉa mai.
“Quả nhiên chúng ta vẫn đang so xem ai yêu nàng ít hơn.”
Bạch Tử Họa giật mình, quay lưng đi.
“Chúng ta có thể hợp tác, dùng cái giá thấp nhất, ít hi sinh nhất để đổi lấy cơ hội đưa nàng ra ngoài.”
“Ra rồi thì sao? Mười bảy cây đinh Tiêu Hồn, một trăm linh một nhát kiếm, ngươi phong ấn sức mạnh Yêu thần của nàng, thì dù nàng có sống cũng chỉ là một kẻ tàn phế.”
Bạch Tử Họa chống lên cây cột bên cạnh, khí huyết trong người đang sục sôi, hắn dường như không chịu nổi.
“Thế còn hơn là chết.”
Đông Phương Úc Khanh im lặng phất tay, hai Hủ vệ đeo mặt nạ bước ra từ trong bóng tối đỡ lấy Bạch Tử Họa.
“Đêm nay ngươi nghỉ ngơi đã, muộn nhất là ngày mai ta sẽ tìm thấy Liễm Mộng Hoa, nhưng ngươi thế này chỉ tổ chết trong giấc mơ của nàng mà thôi.”
Nói xong, Đông Phương Úc Khanh vội vã quay người bỏ đi.
Ngày hôm sau, Bạch Tử Họa tỉnh giấc trong một gian phòng khách có phần tráng lệ hơi quá, lư đồng đốt một loại hương tỏa mùi kì lạ.
Đông Phương Úc Khanh mở một chiếc hộp gỗ đàn ra, bên trong là đóa Liễm Mộng Hoa bảy cánh như được tạo thành từ thủy tinh.
“Muốn vào giấc mơ của một người không khó, khó ở chỗ là vào được giấc mơ trong giấc mơ. Chuyện Di Thần Thư đã xảy ra quá lâu rồi, không biết bị chôn giấu ở tầng thứ mấy trong thần thức của Cốt Đầu. Đóa Liễm Mộng Hoa bảy cánh hiếm thấy này, mỗi cánh của nó có thể giúp ngươi vào được một tầng mộng, nếu tới tầng thứ bảy mà vẫn không tìm thấy thì phải ra ngoài ngay lập tức.”
Bạch Tử Họa gật đầu: “Cái giá ngươi muốn là gì?”
“Ta vốn muốn ngươi dập đầu ba cái trước bốn ngàn chín trăm năm mươi linh vị của ta.” Đông Phương Úc Khanh nhìn Bạch Tử Họa cười như không cười, “Thế nhưng nếu để Cốt Đầu biết ta hạ nhục sư phụ của nàng, chắc chắn nàng sẽ tính sổ với ta. Bởi vậy, chẳng bằng đổi lấy một lời hứa của ngươi.”
Chân mày của Bạch Tử Họa khẽ động: “Lời hứa gì?”
“Hứa đời này kiếp này, bất kể chuyện gì xảy ra, ngươi tuyệt đối không giết nàng!” Thoáng chốc vẻ mặt Đông Phương Úc Khanh trở nên kiên quyết.
Bạch Tử Họa nhìn Đông Phương Úc Khanh. Vì Tiểu Cốt, hắn thậm chí còn phản bội cả thiên hạ, phong ấn sức mạnh Yêu thần vào trong cơ thể nàng, sao có thể giết nàng được?
“Ta đồng ý.”
“Được! Hy vọng Trường Lưu thượng tiên nói lời giữ lời, nhớ mãi lời thề ngày hôm nay!”
Đông Phương Úc Khanh đưa Liễm Mộng Hoa cho Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa đón lấy, đóa hoa trong tay đẹp tới động lòng người, nhưng lại dễ vỡ như lưu ly.
“Ta phải làm gì?”
“Ngươi vừa cầm Liễm Mộng Hoa vừa nghĩ về Cốt Đầu, nếu nàng ngủ, chìm vào cơn mơ thì ngươi cũng có thể vào. Liễm Mộng Hoa cũng sẽ vào theo ngươi, sau khi vào, ngươi phải tìm thấy Liễm Mộng Hoa trước, nhất định phải tìm thấy Liễm Mộng Hoa trước, nó chính là chìa khóa đưa ngươi đi tới tầng mộng sâu hơn mà không gặp trở ngại gì.”
“Chỉ cần tìm thấy nó là có thể đi tiếp?”
“Đâu có dễ vậy. Mỗi người đều có cõi mộng vô hạn, cõi mộng nông là nơi phản ánh trực tiếp tâm trạng, tư tưởng và thực tại của chủ nhân; còn cõi mộng sâu lại bao gồm việc nhìn thấy mỗi một giọt nước, nếm mỗi một mùi vị, nụ cười của cha mẹ lúc mới chào đời, thậm chí là kí ức của mấy kiếp luân hồi trước.”
“Cõi mộng nông, bình thường khi chúng ta ngủ dậy thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ. Chủ nhân của cõi mộng ở thế giới đó sẽ có một hình tượng cơ bản liên quan đến bản thân mình, đó là hình tượng chân thật nhất, cũng là dáng vẻ những người bên cạnh quen thuộc nhất. Nhưng càng tiến sâu, cõi mộng sẽ càng lửng lơ, càng hỗn loạn, càng không có trật tự và quy tắc, càng dễ lạc đường.”
“Ngươi phải tìm thấy Cốt Đầu trong giấc mơ đầu tiên, khiến nàng ngủ, rồi lại dùng Liễm Mộng Hoa bước vào giấc mơ trong giấc mơ của nàng. Nàng sẽ tỉnh lại trong giấc mơ thứ hai. Ngươi lại phải tìm thấy Liễm Mộng Hoa, khiến nàng ngủ tiếp, rồi mới có thể tiến vào giấc mơ thứ ba.”
“Nếu ngươi chết giữa đường, ngươi sẽ tỉnh lại và không bao giờ có cơ hội bước vào nữa. Nếu Cốt Đầu chết, nàng cũng sẽ tỉnh lại, cõi mộng sẽ sụp đổ, rồi được tái tạo trở lại. Ngươi sẽ bị nhốt trong đống đổ nát đó, bị dồn ép dưới tầng tầng cõi mộng, không bao giờ có thể thức tỉnh. Bởi vậy dù có thế nào, ngươi đều phải bảo vệ nàng an toàn.”
Bạch Tử Họa gật đầu: “Di Thần Thư có thể ở trong bất cứ cõi mộng nào, ta làm sao để xác định được vị trí của nó?”
“Cách đơn giản nhất là hỏi thẳng Cốt Đầu. Nếu trong cõi mộng ấy có, thì nàng sẽ cảm nhận được, rồi đưa ngươi đi tìm. Thậm chí nàng có thể chuyển Di Thần Thư lên cõi mộng nông trong vô thức, đấy là trong trường hợp nàng đồng ý để người ta tìm thấy. Không ai có thể khẳng định nàng còn giữ chút kí ức nào từ thời viễn cổ hay không, bởi vậy ngươi đi lần này có khả năng một đi không trở lại, thậm chí có thể chết trong đấy. Ngươi chắc mình đã suy nghĩ kĩ?”
“Nếu ta không tỉnh lại thì hãy giúp ta chuyển cái này cho sư đệ của ta.” Bạch Tử Họa đưa một con ốc truyền tin cho Đông Phương Úc Khanh.
Đông Phương Úc Khanh gật đầu: “Cõi mộng càng sâu càng nguy hiểm, ngươi rất có thể sẽ bị ý thức cuốn đi, mãi mãi không tỉnh lại. Ngoài ra thời gian trong cõi mộng rất hỗn loạn, hơn nữa có trường hợp thời gian, không gian trong cõi mộng cực giống hiện tại, nó sẽ đánh lừa ngươi, khiến ngươi tưởng rằng mình đã tỉnh rồi, đã về rồi, khiến ngươi quên hết thảy, quên cả tỉnh lại. Bởi vậy, ngươi phải liên tục tự tính thời gian, đồng thời cũng phải tự nhắc nhở bản thân mục đích tới cõi mộng của nàng là gì.”
“Cốt Đầu là chủ của cõi mộng, nàng là thần trong thế giới đó, muốn làm gì cũng được. Nhưng do chịu ảnh hưởng từ chính ý thức của mình, thậm chí còn có khả năng nàng không nhớ mình là ai, chỉ biết chuyện mình muốn biết. Bởi vậy ta hi vọng ngươi đừng nói cho nàng biết thân phận thật sự của mình trong cõi mộng, cũng đừng nói cho nàng biết nàng là ai.”
“Tại sao?”
“Ngươi đâm nàng bao nhiêu nhát đến vậy, còn đày nàng tới man hoang. Nếu trong tiềm thức nàng ghét ngươi, hận ngươi thì có khả năng tất cả mọi người trong cõi mộng sẽ truy sát ngươi. Dù nàng không giết ngươi thì sau khi biết chân tướng, cảm xúc của nàng sẽ cực kì không ổn định, rất có khả năng khiến cõi mộng sụp đổ.”
Bạch Tử Họa im lặng hồi lâu, hắn không có cách nào tưởng tượng, trong cõi mộng của Tiểu Cốt, mình sẽ như thế nào.
Hủ vệ bưng tới hai bát thuốc, Đông Phương Úc Khanh thả không dưới mười viên vào trong bát ngay trước mặt hắn. Bạch Tử Họa uống không hề do dự. Đông Phương Úc Khanh nhìn Bạch Tử Họa cười như không cười.
“Ngươi không sợ ta hạ độc ngươi, khống chế hay đày đọa ngươi?”
Bạch Tử Họa không nói, đang định uống nốt bát thứ hai thì bị Đông Phương Úc Khanh ngăn lại.
“Bát này là của ta.”
Bạch Tử Họa kinh ngạc.
Đông Phương Úc Khanh lật lòng bàn tay, lấy ra một đóa Liễm Mộng Hoa bốn cánh.
“Ta sẽ vào cùng ngươi. Muốn vào cõi mộng phải tiếp xúc cơ thể, ngươi và Cốt Đầu có liên hệ từ huyết ấn, có thể vào trong mộng của nàng từ nơi xa xôi vạn dặm. Còn ta và nàng lại không có mối liên hệ như thế, nên chỉ có thể thông qua mộng của ngươi để vào mộng của nàng. Do đó có khả năng ta không thể xuất hiện bằng hình dạng cụ thể trong mơ, nhưng ta có thể nhìn thấy hai người, truyền cho ngươi một vài thông tin, đưa ra chỉ dẫn nào đó.”
“Không cần. Nếu ngươi bị nhốt trong mơ không thể tỉnh lại thì làm thế nào?”
“Yên tâm, ta vào cõi mộng không sâu, cõi mộng sụp đổ phải mất một thời gian nhất định, ta muốn chạy chắc chắn kịp. Ngươi không cần lo lắng cho sự an nguy của ta, điều ngươi nên lo là bí mật của ngươi sẽ bị ta nhìn thấu.”
“Ta tự thấy bản thân một đời không thẹn điều chi, hơn nữa chuyện ta biết có chuyện gì ngươi muốn biết mà không có cách nào biết không?” Bạch Tử Họa thản nhiên hỏi.
Đông Phương Úc Khanh bật cười: “Cũng đúng, thế nhưng ta chỉ tìm thấy Liễm Mộng Hoa bốn cánh, ba cõi mộng còn lại ngươi phải tự lực cánh sinh thôi.”
Đông Phương Úc Khanh uống nốt bát thuốc còn lại. Hai người cùng nằm lên giường, rồi tay Đông Phương đặt lên tay Bạch Tử Họa.
Bạch Tử Họa cau mày thấy không tự nhiên lắm, Đông Phương Úc Khanh lại cười xòa, rồi nhắm mắt lại, tỏ vẻ tập trung. Hắn nhất định phải giúp Bạch Tử Họa tìm thấy Di Thần Thư. Đúng như những gì Bạch Tử Họa nói, tìm thấy Di Thần Thư mới là cách vẹn toàn, nếu không dù Cốt Đầu có ra khỏi man hoang cũng không được yên ổn. Về phần vết thương trên người nàng, sau này hắn tất sẽ có cách.
Thực ra vào mộng của Hoa Thiên Cốt thông qua mộng của Bạch Tử Họa tỉ lệ nguy hiểm cao hơn việc vào trực tiếp ngàn vạn lần, nhưng hắn không thể đợi thêm một phút nào nữa, dù là mơ cũng được, hắn chỉ muốn thấy nàng, chắc chắn rằng nàng có khỏe hay không…
Hai đóa Liễm Mộng Hoa bỗng phát ra một luồng ánh sáng kì lạ.