To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Bánh Bèo
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2878 / 6
Cập nhật: 2015-11-29 10:44:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
uổi sáng, bà Diễm Hoa thức đậy từ rất sớm và xuống phòng khách ngồi chờ Nhật Khang. Anh đã bỏ đi mà không nói với bà một tiếng, suốt đêm qua Nhật Khang đã đâu. Tự nhiên bà Diễm Hoa cảm thấy lo lắng cho anh vô cùng.
Hình như không thể chờ đợi hơn được nữa, bà quyết định xuống miền Tây tìm Nhật Khang. Đến công ty ''Hương Phù Sa" bà cũng không gặp được anh.
Bây giờ bà Diễm Hoa càng lo lắng ghê gớm.
Đến khu chợ trái cây Vĩnh Kim, bà Diễm Hoa gặp một ông lão rết quen.
Hlnh như bà không thể nào quên được đó là ông Hai Đặng.
Bà Diễm Hoa gọi lớn:
- Bác Hai!
Ông Hai Đặng nhìn bà Diễm Hoa một lúc thật lâu rồi tỏ vẻ mừng rỡ:
- Hình như cháu là Diễm Hoa phải không.. - Dạ, cháu đây.
Ông Hai Đặng nói một cách thành thật:
- Mười mấy năm rồi không gặp nên bác không kịp nhận ra:
- Dạ, cháu thấy bác Hai cũng già đi nhiều lắm.
Dừng lại một lúc rồi bà Diễm Hoa hỏi với vẻ quan tâm:
- Dạo này sức khỏe bác Hai vẫn tốt hả?
Ông Hai Đặng cười ra tiếng:
- Nhìn già chứ bác còn khỏe lắm. Còn leo hái sầu riêng được mà.
- Bây giờ sầu riêng của bác Hai còn nhiều không?
- Cũng nhiều lắm cháu à.
Dừng lại một lúc rồi ông Hai Đặng hỏi nhanh như sực nhớ:
- Bây giờ thằng bé con của cháu chắc lớn lắm rồi hả?
- Dạ, lớn lắm rồi bác. Nhìn nó cũng khôi ngô lắm.
Trầm ngâm một lúc rồi bà Diễm Hoa nói như biết ơn:
- Cũng nhờ ngày xưa có bác cứu nó. Cháu nhiều lần kể cho nó nghe có một người đã cứu nó thoát chết đuối. Nó đòi tìm lại thăm bác nhưng lâu quá cháu đâu có nhớ nhà bác ở đâu.
- Nghĩ cũng nhanh quá. Mới đây mà gần hai mươi năm rồi.
- Dạ. Lúc bác cứu nó thì mới có bảy tuổi.
Ông Hai Đặng hỏi với vẻ quan tâm:
- Nó có làm gì không Diễm Hoa?
Bà Diễm Hoa nói như kể lại:
- Sau khi được bác cứu thoát nạn, gia đình cháu sang sống ở nước ngoài.
Gần đây cháu có mở công ty ở Việt Nam, rồi nó phụ cháu trông coi công ty.
- Vậy à! Như vậy cháu định về đầy ở luôn để làm ăn hả?
- Dạ, cháu định về ở đây luôn để làm ăn.
Dừng lại một lúc rồi bà Diễm Hoa hỏi với vẻ quan tâm:
- Bây giờ bác Hai sống với ai vậy?
- Bác sống với đứa cháu gái.
Bà Diễm Hoa hỏi với vẻ ngạc nhiên:
- Ủa! Cháu nhớ gia đình của bác cũng đông người lắm mà.
Ông Hai Đặng thở dài rồi chậm rãi nói:
- Bác Hai gái thì mất lâu rồi. Còn con trai bác đã chết vì nước lũ và vợ nó thì đi Sài Gòn làm rồi bặt tin lâu lắm rồi.
- Vậy bây giờ chỉ còn có hai ông cháu hả bác?
- Ừ, có nó ở nhà hủ hỉ cũng đỡ buồn cháu à.
Bà Diễm Hoa hỏi với vẻ tò mò:
- Cháu gái bác đã lớn chưa? Nó có đi làm gì không vậy?
- Lúc trước nó đi làm ở Sài Gòn. Gần đây bác bị gãy chân nên nó nghỉ trở về lo lắng cho bác.
Bà Diễm Hoa ngạc nhiên hỏi:
- Sao chân bác bị gãy vậy?
- Bác lên Sài Gòn định thăm nhỏ cháu thì bị tai nạn xe.
Bà Diễm Hoa hỏi với vẻ quan tâm:
- Bây giờ thì bác Hai đã khỏe hắn rồi hả?
- Cũng đỡ nhiều rồi nhưng bình phục hoàn toàn thì chưa.
Dừng lại một lúc rồi bà Diễm Hoa tò mò hỏi:
- Nhỏ cháu gái bác làm gì ở Sài Gòn vậy?
- Nghe nói nó làm cho công ty gì đó cháu à.
- Chắc lớn rồi hả bác?
- Nó cũng lớn lắm rồi. Hăm mấy tuổi rồi.
Ông Hai Đặng mỉm cười rồi nhìn bà Diễm Hoa:
- Hay xem nó với thằng con trai cháu xứng với nhau thì tác hợp nó cho rồi.
Bà Diễm Hoa cũng mỉm cười vui vẻ:
- Cháu chi sợ tụi nó không đồng ý thôi chứ cháu thì sao cũng được.
Hai người lặng yên không ai nói thêm gì. Một lúc sau bà Diễm Hoa nói nhanh như sực nhớ:
- Ủa! Nhà bác Hai ở gần đây không vậy?
- Gần. Hay bác mời cháu đến chơi cho biết nhà nha.
Bà Diễm Hoa gật gù tỏ về đồng ý:
- Dạ. Cháu cũng muốn đến thăm nhà bác Hai để sau này có dịp dẫn con trai cháu tới lui thăm bác.
Ông Hai Đặng nói như yêu cầu:
- Vậy cháu đi theo bác.
- Dạ.
Rồi bà Diễm Hoa đến nhà ông Hai Đặng. Đó là một căn nhà nhỏ miền quê, bên trong rất gọn gàng và sạch sẽ. Điều đặc biệt nhất là quanh nhà là những vườn sầu riêng mênh mông đang ra hoa tím ngát.
Bà Diễm Hoa hỏi thăm ông Hai Đặng vài câu về nơi này. Một lúc sau ông Hai mới gọi người cháu gái của mình:
- Hương à!
- Dạ.
Lúc Diệu Hương bước ra rồi cô và bà Diễm Hoa sửng sốt nhìn nhau.
- Ủa! Cô Hoa tìm con hả?
Bà Diễm Hoa không để ý gì đến câu hỏi của Diệu Hương. Bà nhìn cô một lúc rồi gặng hỏi:
- Con là cháu nội của bác Hai đây à?
- Dạ.
Ông Hai Đặng vẫn ngơ ngác nhìn hai người. Ông ngạc nhiên hỏi:
- Con quen với cô Hoa hả Diệu Hương?
- Dạ. Cô Hoa là chủ công ty, chỗ lúc trước con làm đó nội.
Diệu Hương nhìn bà Diễm Hoa rồi hấp tấp hỏi:
- Cô Hoa tìm con có chi không vậy.
Bà Diễm Hoa khẽ lắc đầu:
- Cô đi tìm Nhật Khang rồi tình cờ gặp lại nội con ở ngoài chợ trái cây Vĩnh Kim.
- Cô quen với nội con hả cô Hoa?
Bà Diễm Hoa gật gù:
- Ừ.
Diệu Hương hỏi với vẻ tò mò:
- Có chuyện gì mà cô xuống tận đây để tìm anh Khang vậy?
Bà Diễm Hoa nói với giọng buồn rầu:
- Từ ngày hôm qua, nó bỏ nhà đi đâu mất biệt rồi con à. Cô xuống công ty dưới này thì mọi người đều bảo không gặp Nhật Khang.
Diệu Hương nói với vẻ sửng sốt:
- Thật vậy hả cô Hoa?
- Thật mà con.
Hình như ông Hai Đặng đã hiểu ra mối quan hệ giữa Nhật Khang và bà Diễm Hoa. Ông gặng hỏi:
- Nhật Khang bây giờ chính là thằng bé ngày xưa đấy hả cháu Hoa.
- Dạ, nó đấy bác Hai ạ.
Tự nhiên Diệu Hương cảm thấy lo lắng cho Nhật Khang vô cùng. Cô nói với vẻ lo lắng:
- Không có tin tức gì của anh Khang. Tính sao bây giờ cô Hoa?
Bà Diễm Hoa bất mãn nói:
- Cô nghĩ Nhật Khang trở về công ty ở Vĩnh Kim. Nhưng xuống đây thì không gặp, bây giờ cô cũng không biết sao nữa.
- Không được. Nhất định phải tìm anh Khang ngay xem có chuyện gì không cô Hoa à.
Bà Diễm Hoa nhíu mày nhìn Diệu Hương:
- Tìm nó ở đâu bây giờ Diệu Hương?
Diệu Hương nói với vẻ sốt ruột:
- Trời ơi! Con cũng không biết đi tìm anh Khang ở đâu nữa.
Rồi Diệu Hương nói nhanh như sực nhớ:
- Phải rồi, mình trở về Sài Gòn ngay đi cô Hoa à.
- Cô vừa từ Sài Gòn về đây mà con.
- Ở trên đó con có nhiều bạn bè thì dễ tìm ra tung tích của Nhật Khang hơn.
Dừng lại một lúc rồi Diệu Hương nói như yêu cầu:
- Đi cô Hoa. Con và cô trở về Sài Gòn ngay đi.
Rồi cô quay qua ông Hai Đặng:
- Nội ở nhà nha nội. Cô phải về Sài Gòn tìm anh Khang.
Bà Diễm Hoa cũng quay qua ống Hai Đặng:
- Cháu về nha bác Hai. Dịp khác cháu và Nhật Khang sẽ trở lại thăm bác.
- Cháu và Diệu Hương tranh thủ đi đi. Tìm được nó thì cho bác hay ngay nha.
- Dạ.
Cả hai người vội vã trở ra Vĩnh Kim và đón một chiếc taxi để về Sài Gòn.
Từ lúc bà Diễm Hoa xuất hiện đến giờ, Diệu Hương vẫn chưa hiểu mối quan hệ giữa bà và nội cô như thế nào. Cô suy nghĩ một lúc rồi dè dặt hỏi:
- Sao cô lại quen với nội con vậy?
- Nội con chính là ân nhân của Nhật Khang và gia đình cô đấy Diệu Hương à.
Diệu Hương cảm thấy ngạc nhiên vô cùng vì cầu nói đó. Cô tròn mắt nhìn bà Diễm Hoa:
- Nội con là ân nhân à? Cô nói gì con không hiểu?
Bà Diễm Hoa nói với vẻ biết ơn:
- Ngày xưa, Nhật Khang bị té sông suýt nữa là chết đuối. Cũng may nhờ có nội con cứu thoát nên nó mới sống được tới ngày nay.
- Thì ra là vậy à.
Bà Diễm Hoa nói thêm:
- Công ơn của bác Hai không biết chừng nào cô và Nhật Khang trả nổi.
Diễm Hương khẽ lắc đầu rồi nhỏ nhẹ nói:
- Không có gì đâu cô Hoa à. Thấy người gặp nạn thì phải cứu giúp chứ.
Bà Diễm Hoa chẳng nói thêm gì. Bà nhìn Diệu Hương thật lâu rồi dè dặt hỏi:
- Diệu Hương à, con có chịu làm dâu cô Hoa không?
Diệu Hương cảm thấy ngượng không thể tả vì câu nói đó. Gương mặt của cô đã trở nên bừng đỏ. Rồi Diệu Hương cúi mặt xuống mà không nói được gì.
Bà Diễm Hoa gặng hỏi:
- Con thấy khó trả lời hay là không đồng ý vậy?
Diệu Hương cố trấn tĩnh rồi bộc bạch:
- Con thương anh Khang nhiều lắm nhưng thời gian trước con thấy ảnh với Tuyết Tuyết cứ quấn quýt bên nhau nên con hụt hẫng lắm. Con biết anh Khang chẳng để ý gì đến tình cảm của con.
- Con nghĩ vậy là sai lầm rồi. Nhật Khang nhận ra Tuyết Tuyết giả dối nên nó không còn thương cô ta nữa. Nó thương con nhiều lắm đó.
Diệu Hương khẽ lắc đầu:
- Không đâu. Anh Khang không hề để ý đến con:
Bà Diễm Hoa khẳng định:
- Nó thương con thật lòng đề. Chính nó thú nhận với cô mà.
Diệu Hương cảm thấy vui mừng đến nổi không tin vào sự thật. Nhưng nhớ đến việc Nhật Khang đang bặt tin, tự nhiên Diệu Hương cảm thấy lo lắng ghê gớm.
Cả hai người không nói thêm gì. Một lúc sau bà Diễm Hoa quay qua Diệu Hương và gặng hỏi:
- Bây giờ mình sẽ đi đâu vậy con?
- Dạ để con hướng dẫn bác tài xế đến nhà Hồng Trang.
Thấy hai người đến Hồng Trang vô cùng bất ngờ. Cô nhìn bà Diễm Hoa và hỏi với vẻ ngạc nhiên:
- Ủa! Có chuyện gì mà dì Hoa và Diệu Hương đến tìm con vậy?
Bà Diễm Hoa chưa kịp nói gì thì Diệu Hương hỏi với vẻ sốt ruột:
- Mi có biết tin tức gì của anh Khang không?
Hồng Trang vội trả lời trong sự ngạc nhiên:
- Từ hôm qua đến nay anh Cươngvà anh Khang ở đây.
Diệu Hương nhìn dáo dác rồi hấp tấp hỏi:
- Anh Khang đâu rồi?
- Ảnh mới vừa đi khỏi đây.
Hồng Trang nhìn hai người rồi thắc mắc:
- Thật ra có chuyện gì mà mọi người vội vã tìm anh Khang vậy?
- Nó bỏ nhà đi từ hôm qua đến nay nên đi tìm nó con à.
Diệu Hương hỏi lớn:
- Anh Khang đi đâu vậy Hồng Trang?
- Ảnh về Canada rồi. Bộ anh Khang không nói với mi và dì Hoa hả?
Diệu Hương vô cùng bất ngờ vì điều Hồng Trang vừa nói. Cô đứng lặng yên như chết sững. Bà Diễm Hoa cũng hết sức sửng sốt:
Bà tròn mắt nhìn Hồng Trang.
- Con nói cái gì? Nhật Khang về Canada hả?
- Dạ, ảnh nói với con và anh Cương là ảnh về bển có công chuyện.
Bà Diễm Hoa thấy thất vọng vô cùng. Bà nói với giọng ỉu xìu:
- Nó đi lâu chưa con?
Hồng Trang kéo tay áo nhìn vào đồng hồ và nói với giọng thôi thúc:
- Còn mười phút nữa là tới giờ bay. Hay dì và Díệu Hương nhanh chóng đến sân bay tìm anh Khang đi.
Bà Diễm Hoa bất mãn nói:
- Từ đây qua sân bay có mười phút thì làm sao đi kịp hả con?
Diệu Hương nói nhanh như vừa sực tỉnh:
- Không được con nhất định phải đến sân bay cho kịp gặp anh Khang cô Hoa à.
Hồng Trang lại thôi thúc:
- Hai người đi nhanh lên kẻo không kịp. Bây giờ con phải về miền Tây ngay xem tình hình công ty ở dưới như thế nào.
Diệu Hương choàng lấy tay bà Diễm Hoa:
- Mình đi nhanh lên cô Hoa.
- Đi con.
Hồng Trang nhìn hai người rồi nói vọng theo:
- Tranh thủ lên đi dì Hoa!
Cả hai người đi như chạy ra khỏi phòng Hồng Trang. Họ vội vã lên taxi để ra sân bay. Ngồi trên xe, hình như không ai nói được gì vì cả hai người đều đang trong tâm trạng bối rối cao độ.
Nhật Khang loay hoay lấy chiếc điện thoại ra. Hình như anh định tắt máy để bước vào phòng cách ly nhưng nó lại chợt phát ra tín hiệu. Tự nhiên Nhật Khang bất ngờ vô cùng vì không hiểu sao Hiếu Cương lại gọi cho anh lúc này.
- Alô.
- Alô. Anh Khang hả?
Nhật Khang hỏi với vẻ ngạc nhiên:
- Điện cho tôi có chi không vậy Hiếu Cương?
Hiếu Cương hấp tấp bảo:
- Hãy hủy chuyến bay này đi anh Khang à?
Nhật Khang không khỏi bất ngờ vì câu nói đó. Anh gặng hỏi:
- Tại sao vậy?
Hiếu Cương nói như thông báo:
- Đã phát hiện ra đường dây phá hoại công viêc làm ăn của công ty mình rồi anh Khang à.
Nhật Khang hấp tấp hỏi:
- Thật vậy hả?
- Thật mà. Bọn chúng đã bị bắt hết rồi:
Nhật Khang thắc mắc:
- Bọn chúng là ai mà cố tình phá hoại chuyện làm ăn của công ty mình vậy?
Hiếu Cương khẽ cười:
- Một người rất quen.
Nhật Khang hỏi với vẻ sửng sốt:
- Ai vậy hả?
- Thành Tân.
Nhật Khang liền phản đối:
- Thôi, Hiếu Cương đừng đùa với tôi. Thành Tân còn đang cai nghiện bên Úc mà.
Hiếu Cương nói như kể lại:
- Thành Tân đã trốn trại về nước, hắn ta đến cái vựa trái cây cho tiền và nhờ các chủ vựa rắc hàn the vào sầu riêng và sơ ri ngọt.
Những gì Hiếu Cương nói làm Nhật Khang căm giận Thành Tân không thể tả. Anh nghiến chặt răng, giọng hầm hè:
- Nó vô nhân đạo như vậy sao. Loại hóa chất này mà ăn vào thì dễ gây ung thư lắm.
Hiếu Cương nói thêm:
- Tất cả bọn chúng đã bị bắt sạch rồi. Bây giờ chờ ra tòa.
- Làm sao mà phát hiện ra hành vi đó của chúng vậy?
Tất cả là nhờ Hồng Trang cô ấy thấy Thành Tân xuất hiện ở khu vựa nên nghi ngờ.
Nhật Khang tỏ vẻ hài lòng:
- Không ngờ Hồng Trang lại quá nhạy bén như vậy.
Hiếu Cương nói thêm:
- Hồng Trang đã bí mật theo dõi hắn ta và quay cảnh hắn ta tiếp xúc với các chủ vựa.
Nhật Khang tỏ vẻ mừng rỡ. Anh cười ra tiếng:
- Cho đáng đời cái tên độc ác đó. Lần này Hồng Trang đáng được cả công ty tán thưởng.
Hiếu Cương lặp lại:
- Anh phải hủy chuyến bay này nha anh Khang. Anh trở về công ty đi.
- Ừ. Tôi sẽ về mà.
Hiếu Cương nói như thông báo:
- Các cơ quan chức năng đang chờ anh trở về công ty đấy.
Nhật Khang ngạc nhiên hỏi:
- Chi vậy?
Hiếu Cương nói một cách chậm rãi:
- Họ cần gặp anh thu thập tất cả các hồ sơ để có kế hoạch bồi thường cho chúng ta.
Nhật Khang nói một cách vội vã:
- Ừ. Tôi về ngay mà. Thôi cúp máy nha.
Hiếu Cương hấp tấp nói:
- Khoan cúp anh Khang!
- Gì vậy?
- Tôi còn chưa nói với anh một chuyện nữa.
Cách nói của Hiếu Cương làm Nhật Khang không khỏi ngạc nhiên. Anh gặng hỏi:
- Chuyện gì nữa vậy?
Hiếu Cương khẽ cười:
- Đây là một tin vui, anh đừng căng thẳng lên như vậy.
Nhật Khang nói với giọng nài nỉ:
- Có chuyện gì thì làm ơn nói nhanh đi mà Hiếu Cương. Tôi sốt ruột quá rôi mà.
Hiếu Cương nói như thông báo:
- Những chuyến hàng xuất mới nhất của công ty chúng ta đã được nhập vào thị trường Châu Âu. Và họ đang chờ anh về để ký hợp đồng mới đấy.
Nhật Khang vui mừng không thể tả, anh thốt lên:
- Thật vậy hả? Tôi sẽ trở về công ty ''Hương Phù Sa" của tôi ngay.
Hiếu cương nói với giọng thôi thúc:
- Nhanh lên nha anh Khang. Cả công ty vui mừng lắm. Mọi người đang chờ đợi anh đấy.
- Được rồi, tôi sẽ về ngay bây giờ mà.
Nhật Khang tắt máy. Anh mừng rỡ lao ra khỏi phòng cách ly. Và anh quyết định trở về công ty ''Hương Phù Sá' ở miền Tây ngay dù trời đang mưa tầm tã.
Hình như bây giờ không có gì ngăn cản được Nhật Khang trong lúc niềm vui đang đến với anh một cách bất ngờ.
Diệu Hương và bà Diễm Hoa ra đến sân bay thì máy bay vừa cất cánh. Tự nhiên Diệu Hương thấy buồn không chịu nổi. Cô quay qua nhìn bà Diễm Hoa mà mắt đã ngân ngấn nước:
- Anh Khang đã đi thật rồi cô Hoa à.
Bà Diễm Hoa nói như biết lỗi:
- Cũng tại cô tất cả, nếu cô không la rầy nó thì nó đâu có bỏ đi như vậy.
Không dằn được cơn xúc động những giọt nước mắt đã lăn dài trên đôi má trắng hồng của Diệu Hương:
- Không biết chừng nào con mới gặp lại được anh Khang.
Dừng lại một lúc rồi Diệu Hương bộc bạch:
- Cũng tại con hiểu lầm anh Khang nên đã bỏ cuộc trở về quê để lánh mặt anh ấy. Bây giờ con cảm thấy nhớ anh Khang không chịu nổi.
Bà Diễm Hoa trấn an:
- Thôi con đừng buồn nữa. Nó đi khi nào hết bực bội cô thì nó sẽ trở về mà.
Diệu Hương khẽ lắc đầu:
- Không đâu. Con tìm cách lánh mặt anh Khang chắc ảnh giận con dữ lắm.
Ảnh sẽ không trở về đây nữa đâu.
Bà Diễm Hoa vịn lấy vai Diệu Hương:
- Nó giận cô Hoa chớ không có giận con đâu.
Lặng yên một lúc rồi Diệu Hương nói như hờn dỗi:
- Chắc ảnh về bển tìm Tuyết Tuyết chứ gì.
Bà Diễm Hoa khẽ lắc đầu:
- Không có đâu con à. Tuyết Tuyết đã có gia đình rồi. Vả lại, cô ấy không thật lòng với Nhật Khang nên nó tự ái lắm.
Diệu Hương nói với giọng buồn bã:
- Có khi nào anh Khang ở luôn bên đó không cô Hoa?
Bà Diễm Hoa nói như khẳng định:
- Không đâu con à. Cô hiểu tính nó mà. Bị ức chế nên nó phản ứng như vậy.
Và ngày tỉnh táo rồi nó sẽ về mà.
Cách nói của bà Diễm Hoa làm cho Diệu Hương có cảm giác yên ổn hơn. Cô lặng yên không phần ứng gì thì bà Diễm Hoa nói như yêu cầu:
Bây giờ con theo cô về công ty "Hương Quê" nha.
- Dạ.
Rồi cả hai người trở về công ty ''Hương Quê" mà trong lòng buồn ghê gớm.
Buổi sáng hôm sau, Diệu Hương đang loay hoay trong căn phòng làm việc trước kia của mình thì Hồng Trang gì đến:
- Alô.
- Alô. Mi đang ở đâu vậy Diệu Hương?
- Ta đang ở công ty "Hương Quê" với cô Diễm Hoa.
Hồng Trang nói với giọng thôi thúc:
- Mi trở về quê ngay đi.
Cách nói của HồngTrang làm Diệu Hương bất ngờ vô cùng. Cô hấp tấp hỏi:
- Chuyện gì vậy hả?
Hồng Trang nói như thông báo:
- Ông Hai đang bệnh. Mi phải về gấp.
Tự nhiên Diệu Hương cảm thấy lo lắng vô cùng vì cầu nói đó.
- Nội ta bệnh gì hả?
Hồng Trang chậm rãi nói:
- Hình như vết thương cũ của ông Hai bị tái phát. ông cứ than đau không chịu nổi:
Diệu Hương gặng hỏi:
- Vậy à! Có nghiêm trọng lắm không Hồng Trang?
- Ông Hai đau đớn dữ lắm. Mi về không hả?
Diệu Hương hấp tấp nói:
- Ta về ngay. Mi chăm sốc ông nội giùm ta nha.
- Ừ.
Nói xong, Diệu Hương cúp máy và vội vã về phòng tìm bà Diễm Hoa. Diệu Hương nói như đang vội vã:
- Con xin phép cô Hoa con trở về quê ngay ạ.
Bà Diễm Hoa thấy bất ngờ vô cùng. Bà tròn mắt nhìn Diệu Hương:
- Có chuyện gì mà gấp dữ vậy con?
Diệu Hương thông báo:
- Dạ, nội con tái bệnh, cô à.
Bà Diễm Hoa gặng hỏi:
- Bệnh gì vậy hả?
- Dạ nội con bị tái phát chấn thương cô à.
Bà Diễm Hoa ngạc nhiên hỏi:
- Ủa! Nội con bị chấn thương gì mà tái phát vậy?
Diệu Hương nói như kể lại:
- Cách nay mấy tháng nội con bị tai nạn xe gãy chân. Bây giờ vết chấn thương đó tái phát trả lại.
- Vậy à! Bác Hai đã kể với cô rồi mà cô không nhớ ra con à.
Diệu Hương lặp lại:
- Vậy con xin phép trở về quê nha cô.
Bà Diễm Hoa gật gù:
- Ừ. Con hãy trở về quê lo bệnh tình cho ông nội đi. Cô sắp xếp việc công ty rồi sẽ xuống thăm ông Hai sau.
- Dạ. Xin phép cô Hoa con về.
Xin phép bà Diễm Hoa xong Diệu Hương hấp tấp ra bến xe và trở về miền Tây.
Đò vừa cặp bến cù lao, Diệu Hương đi như chạy về nhà xem bệnh tình của nội mình thế nào. Tự nhiên cô cảm thấy bất ngờ vô cùng khi thấy ông Hai Đặng đang tỉa kiểng trước sân. Diệu Hương bước đến và nhỏ nhẹ hỏi:
- Ông nội vẫn khỏe hả?
Ông Hai Đặng nhìn cô và mỉm cười:
- Nội khỏe. Con mới về đó à?
- Dạ, con mới về.
Dừng lại một lúc rồi Diệu Hương hỏi thêm:
- Vết thương ông nội như thế nào rồi?
- Cũng bình thường thôi.
Ông Hai Đặng tròn mắt nhìn Diệu Hương rồi nói thêm:
- Làm gì mà con nôn nóng quá vậy? Con mới đi qua nay mà làm như đã đi lâu dữ lắm rồi.
- Tại đi xa nhà nên con không an tâm mà.
- Thôi, con vào nhà đi. Bạn bè con đang đợi đấy.
- Dạ.
Hình như Diệu Hương đã nhận ra mình bị lừa. Cô giận nhỏ Hồng Trang không thể tả. Tự nhiên Hồng Trang làm cô lo lắng vô cùng.
Nhỏ Hồng Trang nãy giờ loay hoay cắm mấy chùm hoa sầu riêng vào bình.
Khi thấy Diệu Hương cô liền lẻn ra sau vườn.
Diều Hương vào nhà, cô chẳng thấy ai mà chỉ thấy bình hoa sầu riêng rất đẹp trên bàn. Cô ngắm nghía một lúc thì Hiếu Cương bước vào.
- Diệu Hương mới về hả?
- Dạ, em mới về.
Diệu Hương hỏi với vẻ ngạc nhiên:
- Ủa! Hồng Trang đâu rồi anh Cương?
Hồng Trang đang ở ngoài vườn đấy.
Diệu Hương thắc mắc:
- Sao anh bỏ Hồng Trang ở ngoài vườn mà vào đây?
- Anh vào báo với em một chuyện.
Diệu Hương tròn mắt nhìn Hiếu Cương:
- Gì vậy anh?
Hiếu Cương nói như thông báo.
- Có ngưới cần gặp em gấp. Có việc rất quan trọng.
Diệu Hương ngạc nhiên hỏi:
- Ai vậy hả anh Cương?
Hiếu Cương bước đến kéo tayDiệu Hương:
- Ra ngoài đó rồi em sẽ biết mà.
Diệu Hương vội bước theo Hiếu Cương ra phía vườn sầu riêng. Tự nhiên cô nghe tiếng "Phịch" và Nhật Khang từ trên cây sầu riêng nhầy phóc xuống đất suýt nữa làm cô đứng tim. Diệu Hương chưa kịp định thần thì Nhật Khang ấn vào ta cô một đóa hoa sầu riêng ngạt ngào hương thơm. Anh nói với giọng thật ấm áp:
- Anh xin tặng em cánh hoa.
Vừa vui mừng vừa xúc động, mắt Diệu Hương đã ngân ngấn nước. Cô dỗi hờn:
- Sao anh không đi luôn đi?
- Em còn ở đây mà sao anh đi cho được.
Bên ngoài, Hồng Trang và Hiếu cương vừa vỗ tay vừa hô to:
- Hôn nhau đi!
Diệu Hương thấy ngượng không thể tả. Cô chỉ biết nhéo mạnh vào cánh tay Nhật Khang:
- Em ghét anh quá đi!
Nhật Khang thốt lên:
- Ui da! Em nhéo anh đau hơn cả đạp gai sầu riêng nữa. Đền anh đi!
Diệu Hương nũng nịu:
- Đền gì hả?
Rồi Nhật Khang ôm choàng lấy Diệu Hương và cô cũng siết chặt lấy anh.
Giọng anh thì thầm:
- Anh yêu em nhiều lắm, Diệu Hương à.
Quá hạnh phúc, Diệu Hương càng siết chặt Nhật Khang như không muốn rời anh, cô run run giọng và xúc động:
- Em cũng yêu anh nhiều lắm, anh Khang à.
Nhật Khang cúi xuống, hai cánh môi hồng dẩu ra hé chờ, nụ hôn tình yêu như thêm nồng nàn bởi hương sầu riêng đang tỏa hương bát ngát.
Hoa Sầu Riêng Hoa Sầu Riêng - Hoàng Trân Châu Hoa Sầu Riêng