Số lần đọc/download: 7020 / 38
Cập nhật: 2015-11-25 06:08:42 +0700
Chương 10
- C
húng mày chọn đi! Hoặc là theo tao ở cùng với chú Tuấn(bồ của mẹ) hoặc là ở lại cái nhà này mà chờ ngày lấy chồng. Mà tao báo trước chúng mày chọn ở lại thì đừng bao giờ tìm đến tao.
Tiếng mẹ Trinh lạnh tanh nhưng rành rọt từng từ làm không khí căn nhà sau bữa tối trở nên ngột ngạt dù gió biển vẫn lồng lộng thổi vào. Ngọc cắn môi đắn đo nhìn sang như trông chờ vào quyết định của chị. Lẽ ra Ngọc chẳng phải đắn đo thế này đâu, nó sẽ hét ngay vào mặt mẹ không chút lưỡng lự nào là nó không đời nào đi theo mẹ cả, có đánh chết cũng thế thôi. Chỉ bởi vì Trinh đã kể cho em gái mình về cái buổi trưa nay khi những người ruột thịt của hai chị em tranh dành nhau ngôi nhà và sẽ đẩy những đứa cháu mình đi lấy chồng như bán mớ rau con cá, Thế nên Trinh chỉ nhìn lại em ra dấu cho nó im lặng rồi quay sang nhìn mẹ:
- Mẹ định lấy chú ấy khi còn chưa mãn tang bố sao?
Mẹ Trinh nhìn sang ánh mắt có chút gì bối rối:
- Không! Tao không lấy thêm chồng nữa đâu mà chúng mày lo! Đời tao một chồng đã đủ khốn khổ rồi!
- Nếu chúng con theo mẹ thì sẽ như nào! Mẹ tính sao với hai đứa chúng con
Giọng Trinh chua chát mặc cả với mẹ ruột mình
- Chúng mày yên tâm! Nhà chú Tuấn cũng chỉ có mình chú ấy! Hòan cảnh không đến nỗi nào, chúng mày vẫn được học hành đầy đủ, có phòng riêng.
Ngưng lại một lúc mẹ Trinh đe nẹt:
- Nhưng chúng mày đừng nghĩ là lên đấy để ăn và chơi, hàng ngày còn phải ra cửa hàng ăn mà phụ giúp bán hàng và bưng bê. Đừng nghĩ là tao nuôi không chúng mày, ai cũng phải làm hết.
Trinh im lặng không hỏi gì thêm nữa, cái đầu óc hẵng còn non nớt của Trinh bắt đầu tính tóan. “Mình không thể ở lại đây chờ lấy chồng được! Mình còn phải học, Ngọc cũng thế! Đời nào các bà cô ông chú chịu nuôi không công hai đứa chờ đến ngày 2 chị em học hành nên người. Họ chỉ chực tống mình và em ra khỏi cai nhà này càng sớm càng tốt. Mình sẽ không bao giờ phải nhìn thấy biển nữa, mình sẽ được học tốt hơn, mình sẽ vào đại học”. Nhìn lên bàn thờ bố Trinh cắn răng dưa ra quyết định của mình:
- Vậy thì chúng con theo mẹ! Chỉ cần mẹ vẫn đảm bảo cho chúng con học tập đầy đủ việc gì chúng con sẽ nghe theo mẹ
Mẹ Trinh hơi ngỡ ngàng trước quyết định đấy, bà không nghĩ là 2 đứa lại chịu theo bà, đời nào chúng nó chịu tiếng là bỏ bố theo người mẹ như thế. Nhưng giây phút ngỡ ngàng trên gương mặt đẹp mặn mà của đàn bà hồi xuân cũng qua đi. Mẹ Trinh đằng hắng 1 tiếng để lấy lại giọng:
- Được! Nếu chúng mày đã quyết định thế thì giỗ đầu bố mày xong cả nhà dọn đi! Trả lại mấy bức tường để các chú các cô chúng mày đục ra chia nhau.
Cái giọng mỉa mai của mẹ làm Trinh chua chát, người ta vẫn có câu “sểnh cha còn chú” vậy mà 2 chị em bây giờ phải đi tìm sự sống nơi khác để những gì còn sót lại của bố cho những người em ruột bố xâu xé. Trinh hận, hận lắm nhưng biết làm sao khi Trinh còn chưa lo nổi cho cái thân mình ăn học huống chi còn cho đứa e gái duy nhất của mình.
Giỗ đầu bố! Khách đến lưa thưa, chẳng phải vì bố sống không biết trước sau trên dưới, mà vì họ sợ những anh chị em của bố, sợ khi từng người bóng gió nhắc khéo rằng trước bố cho vay cái này, giúp cái kia, giờ sao chưa thấy đánh tiếng trả. Những ai không nợ nần gì bố thì cũng ái ngại bởi cái cảnh cả nhà xúm vào xâu xé bắt nạt ba mẹ con Trinh và họ biết những đồng tiền phúng cũng chẳng bao giờ đến tay được 2 đứa mà sẽ lại vào túi những kẻ hằm hè cắn xé nhau để tranh dành nó.
Không khí ảm đạm thưa thớt chẳng ảnh hường gì đến cái mâm trên của các bậc chú bác trong họ đang ngồi dưới bàn thờ bố mà hăng say cười nói đánh chén. Tiếng cụng li, tiếng nhai xương rau ráu, tiếng bàn tán rôm rả làm Trinh không dám nghĩ đây là giỗ bố chỉ biết câm lặng dưới bếp nuốt nước mắt vào trong chờ đợi những câu gọi gần như ra lệnh để bưng bê dọn dẹp. Dường như cái tin Trinh và Ngọc sẽ theo mẹ đã khiến buổi giỗ thành bữa tiệc mừng thì đúng hơn, những người khách cũng ái ngại mà xin phép ra về trước sau khi ăn uống qua loa. Hai chị em Trinh dọn dẹp mấy mâm tít phía ngòai sân mà vẫn nghe rõ mồn một từng câu:
- Cái phần vốn anh cả đóng vào thuyền thì tính thế nào nhỉ? Hay hai đứa mày lấn phần đấy cho chồng xuống tàu đi biển cùng mà chia chác. Chỉ cần đưa anh 1/3 số vốn góp bằng tiền mặt là được
2 bà cô ruột Trinh nhao nhao lên:
- Anh khôn vừa thôi! Nhà anh đã lấy rồi giờ lại còn đòi lấy 1/3 phần vốn nữa là sao! Mình ăn biết ăn cơm để bọn này húp cháo ah.
Bữa tiệc đang dần tàn tự dưng lại huyên náo bởi chủ đề ngừoi ngoài nhìn vào mà xót xa, họ lại tranh lại cãi khi chị em Trinh, con người anh cả của họ đang cặm cụi lau dọn ngòai sân. Mãi rồi thì mọi người cũng tạm hài lòng bởi phần xâu xé được từ những gì còn lại của người anh cả, lúc đấy họ mới để y đến 2 đứa cháu ruột của mình đang cắm mặt dọn dẹp ngòai sân:
- Đúng là con nhà tông có khác! Thấy chỗ nào có thịt là bỏ đi ngay chả phải ở lại ăn cá muối làm gì.
- Chả biết có nhớ đến sức bố nó cày ngòai biển nuôi chúng nó không mà giờ phủi áo bỏ đi như con mẹ nó.
- Học cho lắm vào mà không biết nhận thức thì học làm cái gì! Cứ như con mình ít học lại hay chỉ biết bám bố bám mẹ chứ không vong ân bội nghĩa.
……………………………………………….
Nhiều lắm những câu cay nghiệt nhằm vào Trinh và Ngọc, bờ vai run lên rồi khóc nấc thành tiếng mà Trinh vẫn lặng lẽ thu bát dọn mâm. Mặc kệ cho từng giọt nước mặn chát lăn dài trên gò má xương xẩu Trinh tự biết mình chẳng nên đôi co với những kẻ không đáng làm cô làm chú mình như thế. Nhưng Trinh quên mất Ngọc, đứa con gái vốn chẳng biết sợ thằng con trai nào trong cái xóm chài này vứt ngay bó đũa trên tay rồi lao vào nhà gào lên:
- Các cô các chú tốt đẹp lắm đấy! Đẩy bọn cháu đi được rồi, chia xong nhà rồi chưa mừng ah sao còn phải rỉa rói nữa, ở đây thì bọn cháu cũng ra ôm bờ kè mà ngủ chứ chẳng được nằm nhà khi làm gì có cái gì bố cháu để lại cho bọn cháu. Các người không đáng làm cô làm chú tôi.
Đám người trong nhà ngỡ ngàng im lặng vài giây rồi cũng sấn sổ mà lao vào Ngọc với đủ các giọng điệu đe dọa và thóa mạ khiến Trinh phải lao vào chắn trước em:
- Các cô chú thông cảm Ngọc còn nhỏ dại, có gì cháu sẽ bảo ban lại em nó
Quay sang em cao giọng quát:
- Ngọc! Không được hỗn! Chị đánh cho đấy
Mặc cho Ngọc cự nự muốn đôi co tiếp Trinh lôi xềnh xệch em ra ngòai cổng:
- Em đi chơi đi! Để đấy chị làm nốt cho, kệ họ đừng quan tâm!
Rồi trinh quay vào mặc cho Ngọc vẫn dậm chân giọng đầy uất hận:
- Nhưng.. Nhưng.. Bọn họ…
Cùng mẹ và em thu dọn đám đồ đạc cá nhân ít ỏi của mình để chuẩn bị đi, tất cả chẳng có gì nhiều ngoài sách vở và vài bộ quần áo, cái gì trong nhà cũng đã được các cô chú đánh dấu lấy phần từ trước. Bộ salong mẹ mua, chiếc tivi màu, cái tủ bích phê, đồng hồ treo tường, giường và thậm chí cả cái bàn học mọt sắp hỏng cũng đã có chủ. Mẹ kéo Trinh và Ngọc ra bàn thờ bố và chích chòe, thắp mấy nén nhang rồi rầm rì khấn vái. Trinh không nghe rõ mẹ khấn gì, chỉ nhìn bố thầm hứa “Con sẽ học thật tốt! Sẽ thành người có ích cho xã hội! Con sẽ về thăm bố thường xuyên! Bố nhớ phù hộ cho chúng con bố nhé”
Ngôi nhà 3 tầng khang trang nằm sát mặt đường quốc lộ làm Trinh và Ngọc ngập ngừng không dám bước vào. Tầng một là nhà hàng ăn uống khá rộng, khách khứa ra vào tấp nập, có vài người khách quen nhận ra mẹ cất giọng thân mật chào hỏi “Ah Bà chủ! Lâu lắm mới gặp”, “Hôm nay có món gì hay không em?”… Mẹ cũng đon đả trả lời rất vui vẻ, dường như mẹ đã quá quen với từng người khách, từng công việc ở đây. Một người đàn ông cao lớn đầu cắt cua khá dữ dằn, gương mặt hơi rỗ bước nhanh ra chỗ 3 mẹ con đang đứng:
- Em mới lên ah! Có đưa hai đứa lên không
Mẹ nở nụ cười tưoi roi rói nhìn người đàn ông vừa bước ra rất âu yếm:
- Vâng em vừa lên! Đây là Trinh và Ngọc
Rồi quay sang 2 chị em nghiêm giọng:
- Đây là chú Tuấn mẹ đã nói, 2 đứa chào chú đi
Lí nhí cất tiếng chào Trinh và Ngọc cũng chả dám nói gì hơn vì vừa sợ vừa lạ lẫm bởi cái không khí đông đúc như này.
Chú Tuấn tỏ ra khá niểm nở tiến đến xoa đầu hai chị em thân mật:
- Rồi hai đứa lên phòng đi chú chuẩn bị phòng riêng rồi, cứ coi như đây là nhà, học hành được đến đâu cứ học, thi thoảng chạy xuống phụ giúp chú là được rồi. Nhà chỉ có mình chú nhiều khi cũng buồn lắm.
Thái độ của chú Tuấn làm Trinh và Ngọc bớt đi sự ngượng ngùng riu ríu theo chú lên phòng dành riêng cho 2 chị em. Căn phòng đẹp ngòai sức tưởng tượng của Trinh, rộng phải đến 40m2, tường quét ve xanh toát lên cảm giác mát mẻ, bộ bàn học mica còn đẹp hơn cả bàn giáo viên trên trường kê gọn gẽ trong góc, chiếc giường ngủ rộng rãi còn mới tinh nằm sát ngay bên cái tủ quần áo cũng đẹp chả kém… Tất cả cứ làm Trinh mắt tròn mắt dẹt nhìn vào. Chú Tuấn phải lên tiếng mới khiến Trinh trở về với hiện tại:
- Phòng chú kê tạm cho hai chị em nên chắc còn thiếu nhiều thứ! Thiếu gì cứ bảo chú, chú mua dần cho đừng ngại!
Câu nói làm Trinh phải vội vã xua tay:
- Dạ thế này tốt quá rồi chú ạ! Bọn cháu chẳng cần gì hơn nữa đâu!
Sau đó chú dẫn Trinh qua phòng tắm, sân phơi quần áo, phòng ăn, phòng khách, chỗ nào cũng khiến Trinh và Ngọc đờ đẫn bởi sự sang trọng, hiện đại. Chẳng có cái gì trong nhà chú là Trinh không lóng ngóng khi đụng vào cả
Chú Tuấn rất chiều 2 chị em Trinh nên chẳng bao lâu Trinh và Ngọc cũng tỏ ra quy chú mặc dù trong lòng Trinh chẳng ai có thể thay thế bố, mỗi khi nhìn mẹ vui vẻ âu yếm bên chú Trinh lại quặn lòng nhớ bố vào phòng tắm để nước mắt trào ra trên chiếc bồn rửa mặt sang trọng. Công việc của chị em Trinh hàng ngày khá nhàn hạ, hàng ngày chỉ xuống bưng bê vào giờ ăn sáng, ăn trưa và ăn tối, nhiều hôm cũng chẳng phải bưng bê gì nhiều vì dù có thêm chị em Trinh chú Tuấn vẫn thuê người làm thêm.
Về vấn đề học hành chị em Trinh được chú Tuấn rất ủng hộ, sách vở mua không thiếu dù là những cuốn ngoài chương trình hay nâng cao. Trinh có nhiều thời gian học tập nên lực học rất khá, nhờ được tiếp xúc nhiều người Trinh cũng trở nên họat bát hơn tham gia được rất nhiều họat động đòan đội trong trường, Trinh còn được bầu làm bí thư của lớp nhờ sự năng nổ của mình. Ngoài ra Trinh còn là thành viên của đội tuyển học sinh giỏi của trường.
Ăn uống đầy đủ, cả ngày trong nhà, đi học gần trường khiến Trinh như lột xác ở cái tuổi dậy thì. Làn da đen đúa bởi nắng và sóng biển ngày nào đã được thay bởi màu trắng hồng hào. Mái tóc dài đen nhánh thả dọc theo cái lưng phẳng phiu kéo dài đến tận hông đã chiếm chỗ của cái mái tóc xơ xác năm nào. Thừa hường cái dáng cao ráo của bố giờ ăn uống đầy đủ khiến cơ thể Trinh nảy nở đẹp đến kỳ lạ. Bộ ngực căng phồng nhựa sống lúc nào cũng phập phồng thổn thức bên dưới lớp áo Trinh mặc. Đôi chân thẳng tắp trắng mịn màng. Khuôn mặt thanh tú trắng trẻo, đôi mắt buồn ươn ướt nằm ngay trên gò má cao lúc nào cũng chực ửng hồng bởi nắng, mệt hay đơn giản là tập trung học cao độ . Trinh đẹp một cách lạ thường, ngay cả Trinh cũng không hề nhận biết được vẻ đẹp của mình đến như nào. Chỉ biết khách hàng đến quán ngày một đông mong được chiêm ngưỡng cái dáng thướt tha của Trinh, những dôi mắt hau háu thèm khát luôn nhìn vào bộ ngực căng phồng nhún nhảy theo từng bước Trinh chạy ngang dọc bê đồ, cái đuôi tóc dài ngúng nguẩy trên 2 cái mông nảy nở khiến ai cũng có thể dừng ăn mà nhỏ dãi ngó theo.
Những cây si và cái đuôi mọc ngày một nhiều hơn đằng sau cái đuôi tóc mượt mà của cô nữ sinh lớp 11 nhưng Trinh không màng đến, Trinh chỉ muốn học, học thật giỏi để vào đại học, để mang bảng điểm ra khoe bố bên cạnh những que diêm dù bây giờ bật lửa lúc nào cũng sẵn. Chẳng có người con trai nào làm Trinh thấy tin tưởng như bố, quy như chích chòe cả thế nên trái tim Trinh vẫn đóng chặt cửa trước những cây si, khuôn mặt đẹp không tì vết chỉ biết nở nụ cười làm người ta mê đắm từ chối khéo những câu ong bướm sỗ sàng hay những lời tỏ tình lãng mạn. Trinh cứ thế, cứ học, cứ lớn và vẻ đẹp ngày một rực rỡ hơn, nó đánh thức bản năng của bất kỳ thằng đàn ông con trai nào đứng trước Trinh và vô tình nó cũng đánh thức một người mà ngay cả Trinh cũng không ngờ đến….