Số lần đọc/download: 1218 / 43
Cập nhật: 2017-08-18 15:51:49 +0700
Chương 10
S
ao Torrismondo lại tới đúng nơi này? Trong khoảng thời gian Agilulfo di chuyển từ Pháp tới Anh, từ Anh tới châu Phi, và từ châu Phi tới Bretagne, cậu con trai út giả định của công tước xứ Cornwall đã sục sạo khắp những khu rừng mênh mông của các xứ Kitô giáo mong tìm ra doanh trại bí mật của Giáo Đoàn Hiệp sĩ Chén Thánh. Vì Giáo Đoàn hằng năm thường thay đổi nơi tụ họp và không bao giờ xuất hiện cho phàm dân trông thấy, Torrismondo không tìm ra được bất cứ một dấu tích nào để lần theo trong chuyến đi của mình. Cậu đi tùy hứng, theo đuổi một cảm giác xa xôi mà đối với cậu đồng nhất với tên cái Chén Thánh; nhưng cậu đang đi tìm Giáo Đoàn Hiệp sĩ thánh thiện hay cậu đang bám theo những kỷ niệm ấu thơ trên các bãi thạch nam xứ Scotland đây? Đôi lúc, khi thình lình mở ra: một thung lũng rừng thông đen kịt, hoặc một hẻm núi đá xám ngoét dưới chân ì ầm một thác nước trắng xóa bọt nước, thì lòng cậu tràn ngập một cảm xúc không thể giải thích, cậu coi nó như là một điềm báo. “Đúng rồi, có lẽ họ đang ở chốn này, gần đâu đây thôi”. Nếu từ dưới nơi ấy mà vọng lên tiếng tù và xa xăm trầm đục, thì Torrismondo không còn nghi ngờ gì nữa, cậu dọ dẫm từng gang tay trong mọi kẽ đất hốc đá để tìm kiếm một dấu tích. Nhưng hầu như cậu luôn luôn bắt gặp một gã thợ săn nào đó đang bị lạc đường hoặc một người mục đồng với bầy gia súc của mình.
Tới vùng đất hẻo lánh Churwalden, cậu dừng chân tại một ngôi làng, xin dân quê bố thí cho mình chút pho mát dê và bánh mì đen.
- Chúng tôi rất muốn chia sẻ với cậu, cậu công tử ạ – một người chăn dê nói – song cậu thấy đó, tôi, vợ tôi, và mấy đứa con, chúng tôi chỉ còn da bọc xương như thế này! Chúng tôi phải cống nạp quá nhiều cho đoàn hiệp sĩ! Trong khu rừng này các đồng nghiệp của cậu nườm nượp như kiến mà lại ăn mặc khác lạ. Có cả một đạo quân, và về mặt hậu cần thì sao, cậu biết đấy, chúng tôi hoàn toàn phải gánh chịu!
- Đoàn hiệp sĩ ngụ trong rừng à? Thế họ ăn mặc như thế nào?
- Áo choàng trắng, mũ chiến mạ vàng, đôi cánh thiên nga trắng bên sườn.
- Họ rất thánh thiện phải không?
- Ôi, bảo là thánh thiện thì đúng là họ thánh thiện. Họ không bận tay với đồng tiền bởi trong tay họ không có một hào. Ấy thế mà đòi hỏi thì họ chẳng bao giờ thiếu và phần chúng tôi thì phải tuân phục! Giờ thì chúng tôi như que củi: nạn đói đấy. Không biết lần tới họ kéo đến, chúng tôi giao gì đây?
Cậu trai trẻ đã đang chạy về phía cánh rừng.
Giữa cánh đồng cỏ, trên mặt nước êm ả của một dòng suối, một bầy thiên nga đang dập dềnh bơi. Torrismondo đi trên bờ, lần theo chúng. Từ các tán lá, một chùm hợp âm rải vang lên: “Tờ-trưng, trưng, trưng!” Cậu trai trẻ tiếp tục đi, và thanh âm dường như lúc thì đi theo cậu lúc thì dẫn dắt cậu: “Tờ-trưng, trưng, trưng!” Những tán lá thưa ra, thấp thoáng xuất hiện một bóng người. Một chiến binh đội mũ chiến, đeo cặp cánh trắng, vừa kẹp cây giáo vừa ôm cây đàn hạc nho nhỏ, chợt từng lúc, gảy lên chùm hợp âm rải: “Tờ-trưng, trưng, trưng!” Chàng ta lặng thinh; cặp mắt không tránh Torrismondo song sướt ngang qua, hầu như không cảm nhận ra cậu, dù tỏ vẻ mình đang là bạn đồng hành; mỗi khi hai người bị các thân cây và bụi cây chia cách, thì chàng ta giúp cậu tìm lại lối đi bằng cách gảy lên chùm hợp âm rải mời gọi của mình: “Tờ-trưng, trưng, trưng!” Torrismondo những muốn mở lời hỏi chàng chiến binh, nhưng cậu nín thinh và ngại ngùng đi theo chàng ta.
Họ đâm ra một bãi đất trống. Tứ phía, các chiến binh trang bị giáo mác, khoác bộ áo giáp dát vàng, quấn bên trong chiếc áo choàng dài màu trắng, bất động, mỗi người quay mặt ra một hướng khác nhau, cái nhìn ném vào khoảng không. Một chàng đưa nắm ngũ cốc mớm mỏ một con thiên nga, mắt hướng sang phía khác.
Trước mỗi chùm hợp âm rải mới của người nhạc công, một chiến binh trên lưng ngựa giương tù và ngân lên một tiếng rúc dài đáp lại. Tiếng rúc ngưng, tất cả các chiến binh đều dịch chuyển, mỗi người bước vài bước theo hướng của mình, rồi lại dừng.
- Thưa các hiệp sĩ… – Torrismondo thu hết cản đảm nói – xin lỗi, có thể tôi nhầm, có phải các vị là Hiệp sĩ Chén Thánh đúng không ạ…
- Không bao giờ được nêu tên ra! – Có tiếng ngắt lời sau lưng cậu. Một hiệp sĩ, đầu bạc trắng, đã dừng lại bên cạnh cậu. – Đã tới đây chia trí cuộc suy nghiệm thánh thiện của chúng tôi, cậu còn chưa hài lòng à?
- Ồ, xin các vị thứ lỗi! – cậu trai trẻ giãi bày với cụ. – Tôi vô cùng sung sướng được ở đây cùng các vị! Các vị có biết tôi đã cất công đi tìm các vị thế nào không!
- Tại sao?
- Bởi v… – thế là lòng thèm khát công bố cái nỗi niềm thầm kín đã dữ dội hơn nỗi sợ phạm một tội báng bổ thánh thần – … bởi vì tôi là con trai của các vị!
Lão hiệp sĩ vẫn tỉnh queo.
- Nơi đây mọi người không hề tự nhìn nhận mình là cha hay là con. – Cụ ta nói sau một giây phút im lặng. – Ai vào Giáo Đoàn thì buông xả mọi mối quan hệ trần thế.
Torrismondo, còn hơn bị cự tuyệt, cảm thấy thất vọng: thà rằng như mình chờ đợi, một lời cự tuyệt phẫn uất từ phía những người cha khổ hạnh mà cậu có thể phản pháo bằng cách nêu ra các chứng cứ, khơi dậy tiếng nói huyết thống; thế mà lại là cái câu trả lời hết sức bình thản, không phủ nhận khả tính của sự kiện, song vì một vấn đề nguyên tắc mà loại trừ mọi thảo luận; cậu nản lòng.
- Tôi không có nguyện vọng nào khác – cậu cố nài nỉ – ngoài được thừa nhận là con của Giáo Đoàn mà tôi nuôi dưỡng một lòng ngưỡng mộ không bờ bến!
- Nếu ngưỡng mộ Giáo Đoàn chúng tôi – lão hiệp sĩ nói – cậu chỉ nên có nguyện vọng là được chấp nhận gia nhập.
- Thưa cụ, vậy là có khả năng đó phải không? – Torrismondo kêu lên, viễn cảnh mới lập tức hấp dẫn cậu.
- Khi cậu đã chứng tỏ mình xứng đáng.
- Thế thì cần phải làm gì ạ?
- Trong trắng hóa từng bước mọi niềm đam mê và thả mình vào sự chiếm ngự của tình yêu Chén Thánh.
- Ồ, cụ đã xướng cái tên.
- Chúng tôi, đoàn hiệp sĩ, thì có thể; còn các anh, phàm dân, thì không.
- Vậy xin cụ cho tôi biết, tại sao tất cả mọi người ở đây đều nín lặng, chỉ có cụ là phát biểu?
- Nhiệm vụ của lão là chăm lo mối quan hệ với phàm dân. Do ngôn lời thường không trong trắng nên các Hiệp sĩ chọn sự nhịn nói, trừ trường hợp phải nhờ Chén Thánh mở miệng hộ.
- Xin cụ bảo tôi, phải bắt đầu thế nào ạ?
- Cậu trông thấy chiếc lá thích kia không? Một hạt sương đã đọng trên đó. Cậu hãy dừng lại, bất động, và chú mục vào cái giọt trên lá, đắm mình vào, xả hết sự đời vào trong cái giọt ấy cho tới lúc cậu cảm thấy chính mình cũng đã mất hút trong đó và được chan hòa trong năng lực vô tận của Chén Thánh.
Và cụ bỏ lại cậu tại đó. Torrismondo chú mục vào giọt sương, cậu nhìn, cậu nhìn, cậu nảy ý muốn suy nghĩ về thời vận của mình, cậu trông thấy một con nhện đang đu xuống chiếc lá, cậu nhìn con nhện, cậu nhìn con nhện, cậu lại bắt đầu nhìn giọt sương, lúc lắc một bàn chân bị tê như kiến bò, úi dà! Cậu cảm thấy chán. Xung quanh cậu, trong cánh rừng, các chàng hiệp sĩ thấp thoáng ẩn hiện, chầm chậm giơ chân chuyển động, miệng há, mắt trợn, bầy thiên nga đi cùng, thỉnh thoảng được các chàng đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mại. Một chàng trong đoàn thình lình dang tay, lưng tưng bật ra một cuộc chạy ngắn, miệng phát ra tiếng kêu nghẹn ngào.
- Kìa các chàng kia – không thể kìm nén, Torrismondo hỏi lão hiệp sĩ, cụ lại đang ở bên cạnh cậu – chuyện gì đang xảy ra với họ vậy cụ?
- Sự xuất thần – cụ nói – tức là cái điều mà cậu sẽ không bao giờ biết, nếu cậu cứ chia trí và hiếu kỳ như thế. Những người anh em ấy rốt cuộc đã đạt tới một niềm cộng thông trọn vẹn với cái toàn thể.
- Còn các chàng nọ thì sao? – cậu trai trẻ hỏi. Đó là một số hiệp sĩ vừa bước đi vừa uốn éo hông, như thể đang tiếp nhận những đợt rùng mình dìu dịu, phồng mang trợn má hết cả lên.
- Họ còn đang ở giai đoạn trung gian. Trước khi cảm nghiệm được sự hợp nhất với mặt trời và các vì sao, người mới tu chỉ cảm thấy như thể trong người mình có các sự vật gần nhất, nhưng rất mãnh liệt. Điều này tạo ra một hiệu ứng nhất định, đặc biệt là với những người trẻ tuổi. Những người anh em của chúng ta mà cậu quan sát, đang được dòng suối róc rách, tán lá xào xạc, đầu nấm nảy nở từ lòng đất, truyền đạt cho một kiểu mơn trớn lâng lâng chầm chậm chầm chậm.
- Thưa cụ, kéo dài lâu quá các vị ấy không cảm thấy mệt à?
- Họ dần dần đạt tới những tâm thái cao cấp hơn, không chỉ được chiếm ngự bởi các rung chấn gần nhất mà còn bởi hơi thở lớn lao của các tầng trời, và từ từ họ tự giữ khoảng cách với giác quan.
- Phải chăng tất cả mọi người đều sẽ làm được như vậy?
- Với một ít người thôi. Và nếu là trọn vẹn thì chỉ có một người trong chúng ta, Kẻ-Được-Chọn, Chúa tể Chén Thánh.
Hai người đặt chân tới một bãi đất trống nơi khá đông hiệp sĩ đang luyện tập vũ khí trước một khán đài với mái màn trướng. Bên dưới có một người đang ngồi, hay đúng ra, đang co ro, bất động, trông giống một xác ướp hơn là một người, cũng mặc bộ đồng phục Chén Thánh, nhưng may cắt theo kiểu lộng lẫy hơn. Mắt chàng ta mở, đúng ra, trợn to, trên khuôn mặt khô rúm lại như một hạt dẻ.
- Chàng ta còn sống không ạ? – cậu trai trẻ hỏi.
- Còn sống, nhưng giờ thì hoàn toàn đằm mình trong tình yêu Chén Thánh, không còn cần ăn, cần dịch chuyển, cần giải quyết nhu cầu cơ thể, cũng hầu như chẳng cần thở. Chàng ta không nhìn cũng chẳng cảm nhận. Không ai biết ý nghĩ của chàng ta, vốn chắc chắn phản ánh quỹ đạo của các hành tinh xa thẳm.
- Thế thì tại sao lại kêu chàng ta đến dự một buổi diễu binh, khi chàng ta không nhìn?
- Bởi việc đó nằm trong nghi lễ Chén Thánh.
Các hiệp sĩ đang cùng nhau luyện tập các đòn tấn công bằng gươm. Họ khoa gươm như những con lật đật, mắt nhìn vào khoảng không, bước đi gãy gọn và ngẫu hứng như thể họ không bao giờ có thể dự kiến trước bất kỳ điều gì mình sẽ làm ở khoảnh khắc tiếp theo. Vậy mà họ không trật một đòn nào.
- Song làm sao họ có thể chiến đấu với cái vẻ lim dim ngủ đó?
- Chính chiếc Chén Thánh trong chúng ta đã dịch chuyển các lưỡi gươm. Tình yêu vũ trụ có thể khoác lấy cái hình thái thịnh nộ dữ dội và giục giã chúng ta say đắm đâm thấu kẻ thù. Giáo Đoàn chúng ta bách chiến bách thắng trong chiến tranh chính là nhờ chúng ta chiến đấu mà không cần một nỗ lực nào, cũng chẳng cần một sự lựa chọn nào, mà cứ để cơn thịnh nộ thiêng liêng ấy giương đông kích tây thông qua cơ thể mình.
- Và lúc nào cũng suôn sẻ?
- Đúng vậy, cho những ai đã không còn bất cứ một ý chí nhân bản tàn dư nào và chỉ để năng lực Chén Thánh dịch chuyển mỗi cử chỉ nhỏ nhất của mình.
- Mỗi cử chỉ nhỏ nhất? Ngay cả lúc này khi cụ đang bước đi?
Cụ hiệp sĩ đang tiến bước như một người mộng du.
- Tất nhiên. Không phải lão dịch chuyển chân lão: lão để chân lão dịch chuyển. Cậu thử đi. Mọi thứ bắt đầu từ đó.
Torrismondo thử, nhưng trước hết, cậu không có cách nào mà làm nổi, và sau đó, cậu chẳng hề thấy thích thú. Rừng nơi đây, xanh ngát và sum suê, phành phạch và chiêm chiếp, hẳn là chốn khiến cậu thỏa chí chạy nhảy, tung tăng, lùng sục thú rừng, đem chính bản thân ra, cùng với năng lực, nỗ lực, dũng khí mà đối đầu với bóng tối, với sự bí ẩn, với một thiên nhiên xa lạ. Thế mà cậu cứ phải đứng đấy, đong đong đưa đưa như một kẻ bị tê liệt.
- Hãy để mình được chiếm ngự – cụ hiệp sĩ cảnh báo cậu – hãy để mình được chiếm ngự bởi cái toàn thể.
- Nhưng với tôi – Torrismondo buột miệng – điều tôi thực sự yêu thích là mình đi chiếm ngự, chứ không để mình bị chiếm ngự.
Cụ hiệp sĩ đưa cặp khuỷu tay lên quặp lấy hai thái dương theo cách vừa để che mắt vừa để bịt tai.
- Chuyến đi trước mặt của cậu còn dài cậu ạ.
Torrismondo ở lại doanh trại Chén Thánh. Cậu cố gắng học hỏi, noi gương những người cha hay người anh em của mình (cậu không biết gọi họ như thế nào), tìm cách bóp nghẹt mọi động cơ tinh thần mình cảm thấy quá cá nhân, tìm cách tan chảy trong niềm cộng thông với tình yêu Chén Thánh không bờ bến, cậu chú tâm đón nhận từng biểu hiệu cảm giác không thể tả nhỏ nhất, vốn tống đạt các hiệp sĩ vào chuyến xuất thần. Song đã nhiều ngày trôi qua mà cuộc trong trắng hóa của cậu không tiến được bước nào. Tất cả những gì khiến họ mê sướng nhất thì lại làm cậu khó chịu: giọng nói, âm nhạc, cái sự cứ mãi đứng đấy mà sẵn sàng rung lên. Đặc biệt, sự kề cận liên tục của những người anh em, ăn mặc kiểu cách, trần trụi trong bộ áo giáp và chiếc mũ chiến dát vàng, da thịt trắng nhởn, một số đã hơi già, số khác thì trai tơ, rối rối rít rít, ganh tị, dễ động lòng, càng ngày càng làm cậu mất thiện cảm. Cùng với cái câu chuyện rồi sẽ là chính chiếc Chén Thánh đã dịch chuyển mình, họ thả mình vô tội vạ vào đủ mọi thói quen và làm ra vẻ lúc nào mình cũng trong trắng.
Cái ý tưởng mình có thể tạo ra một trạng thái như vậy bằng cặp mắt chú mục vào khoảng không mà không cần quan tâm về những gì mình đang tiến hành, rồi ngay lập tức quên đi, cậu cảm thấy mình chịu không nổi.
Rồi ngày thu thập đồ cống nạp cũng tới. Tất cả các ngôi làng xung quanh cánh rừng đã tới kỳ hạn phải đóng cho đoàn Hiệp sĩ Chén Thánh một số lượng bánh pho mát dê, rổ cà rốt, bị lúa mạch và cừu sữa.
Một phái đoàn dân quê tiến vào.
- Chúng tôi muốn thưa rằng thu hoạch năm nay trên toàn thể lãnh thổ Churwalden rất ít ỏi. Ngay cả chúng tôi cũng không biết phải cho con cái ăn gì bây giờ. Cả người sung túc lẫn người nghèo khổ đều đang chịu nạn đói. Thưa các ngài hiệp sĩ thánh thiện, chúng tôi nài nỉ thỉnh cầu các vị miễn cho việc cống nạp lần này.
Chúa tể Chén Thánh, dưới mái màn trướng, nín thinh và bất động như mọi khi. Tới một lúc, từ từ từ từ mở đôi tay đang đan trên bụng ra, giơ cao lên bầu trời (móng tay chàng ta cực dài) và để cho miệng mình nói:
- Iiiih…
Nghe tiếng đó, tất cả các Hiệp sĩ xỉa mũi giáo xông tới các cư dân Churwalden khốn khổ.
- Cứu chúng tôi với! chúng ta phải tự vệ! – họ hét lên – nào, nào, chúng ta chạy đi trang bị búa rìu và lưỡi liềm – và họ bủa chạy tứ tán.
Đoàn Hiệp sĩ, mắt ngước nhìn trời, giữa tiếng tù và và tiếng trống, tiến vào thôn làng Churwalden trong đêm.
Các nông dân, trang bị cây xỉa và cây mác, phóng ra từ những rặng hoa bia và những hàng giậu, tìm cách đánh chặn đầu cuộc hành quân. Song họ không thể làm gì nhiều trước các mũi giáo biến hóa khôn lường của đoàn hiệp sĩ. Phá vỡ các tuyến phòng thủ lác đác, đoàn hiệp sĩ đâm sầm những con ngựa chiến to nặng vào các túp nhà tranh vách đất, phá sập chúng dưới vó, tảng lờ trước tiếng thét phụ nữ, dê bò, trẻ con. Một số hiêp sĩ cầm đuốc gí vào mái nhà, ụ rơm, chuồng gia súc, kho thóc èo uột, cho tới lúc các ngôi làng biến thành những đám cháy dội tiếng than van và khóc lóc.
Torrismondo, bén vó đoàn Hiệp sĩ, cảm thấy bàng hoàng.
- Xin cụ cho tôi biết, tại sao lại như vậy? – cậu hét lên với lão hiệp sĩ, trong lúc cầm chân cụ ở lại đằng sau, xem như là người duy nhất có thể lắng nghe mình. – Thế thì quả thực không phải các vị được truyền tỏa tình yêu cái toàn thể! Này, cẩn thận nào, các vị đâm vào bà cụ kia bây giờ! Sao các vị lại nhẫn tâm gây thương tổn cho những kẻ bơ vơ ấy? Tiếp cứu, tiếp cứu, lửa đang bắt vào cái nôi kia kìa! Các vị làm gì thế?
- Cậu hiệp sĩ tập sự à, đừng xớ rớ vào kế hoạch Chén Thánh! – cụ hiệp sĩ cảnh cáo. – Không phải chúng ta đang thực hiện việc này; chính Chén Thánh trong chúng ta đã dịch chuyển chúng ta! Cậu hãy buông xả mình vào tình yêu dữ dội của Chén Thánh!
Nhưng Torrismondo đã xuống ngựa, cậu xông vào cứu một người mẹ, trao lại một em bé bị ngã vào vòng tay bà.
- Đừng! Đừng tải đi toàn bộ vụ mùa! Lão đã vất vả biết bao! – một cụ già hét lên. Torrismondo đã ở bên cạnh cụ.
- Quân ăn cướp, buông ngay cái bị xuống! – và cậu nhào vào một hiệp sĩ, giật lại món đồ bị lấy.
- Mong cậu nhận mọi ơn lành! Xin cậu ở lại với chúng tôi! – vài trong những kẻ cùng khổ ấy vừa bắn tiếng vừa tiếp tục tìm cách chống đỡ bằng đinh ba và lưỡi rựa đằng sau một bức tường.
- Quý vị hãy bố trí thành một vòng bán nguyệt, chúng ta sẽ xông vào bọn họ cùng lúc! – Torrismondo hét lên và dẫn đầu đoàn dân quân Churwalden.
Lúc này, đánh bật các Hiệp sĩ ra khỏi ngôi nhà xong, cậu đụng đầu lão hiệp sĩ và hai hiệp sĩ khác cầm đuốc.
- Cậu ta là kẻ phản bội, các anh hãy bắt ngay.
Một cuộc hỗn chiến kịch liệt nổ ra. Đàn ông Churwalden chiến đấu với cây xiên, phụ nữ và thiếu niên với gạch đá. Thình lình tiếng tù và rúc lên.
- Rút lui!
Trước cuộc vùng dậy của dân chúng Churwalden, đoàn Hiệp sĩ, đã thu quân lại từ nhiều cứ điểm, lúc này rút khỏi ngôi làng.
Ngay cả đội hiệp sĩ đang siết chặt xung quanh Torrismondo cũng lùi lại.
- Này các người anh em, chúng ta rời khỏi đây – lão hiệp sĩ hô to – hãy để Chén Thánh dẫn dắt chúng ta!
- Chén Thánh toàn thắng! – họ đồng thanh hô vang trong lúc giật cương trở đầu ngựa.
- Hoan hô! Cậu đã cứu chúng tôi! – dân làng tề tựu xung quanh Torrismondo. – Cậu là hiệp sĩ song cậu hào hiệp! Ít ra cũng phải có một người như vậy chứ! Cậu hãy ở lại đây với chúng tôi! Xin cho chúng tôi biết điều cậu muốn, chúng tôi sẽ tạ ơn ngay!
- Giờ đây… điều tôi muốn… tôi không còn biết nữa… – Torrismondo lầm bầm.
- Chúng tôi cũng không biết gì cả, ngay cả việc làm người, trước cuộc chiến đấu này… Và bây giờ chúng tôi cảm thấy có khả năng… có ý chí… có bổn phận làm tất cả… Dù rằng sẽ cam go… – và họ xoay sang khóc thương người thân đã mất.
- Tôi không thể ở lại với quý vị… Tôi không biết mình là ai… Vĩnh biệt… – và cậu đã phóng nước đại rời đi.
- Trở lại cậu ơi! – các cư dân kêu lên, nhưng Torrismondo đã rời khỏi ngôi làng, khỏi cánh rừng Chén Thánh, khỏi vùng Churwalden.
Cậu tiếp tục lang thang qua nhiều xứ. Cho tới lúc này, cậu đã coi thường mọi danh vọng và thú vui, nay đây mai đó chỉ vì cái lý tưởng Giáo Đoàn Hiệp sĩ Chén Thánh. Giờ thì lý tưởng ấy đã tiêu tan thành mây khói, cứu cánh nào có thể khỏa lấp nỗi khắc khoải của cậu đây?
Cậu ăn quả trái dại trong rừng, xúp rau đậu trong các tu viện gặp trên đường, sò huyết trên các bãi đá. Rồi tại bờ biển Bretagne, trong lúc đang lần mò tìm sò huyết đeo bám trong một hang động, bất chợt, cậu nhận ra một người đàn bà đang nằm ngủ.
Niềm khát vọng thúc đẩy cậu dịch chuyển khắp thế gian, những nơi chốn thực vật mềm mượt như nhung dưới một cơn gió thổi là là, những ngày trong veo không ánh mặt trời, đây: cuối cùng khi được ngắm nhìn hàng mi dài đen nhánh cụp trên đôi má đầy đặn và trắng xanh, tòa thân thể mềm mại bơ vơ, đôi bàn tay đặt trên bộ ngực căng đầy, những lọn tóc mây buông xõa, và làn môi, bờ hông, ngón chân cái, hơi thở, thì dường như niềm khát vọng ấy đang tự thỏa dịu.
Cậu cúi xuống, đang nhìn nàng thì nàng thức giấc.
- Đừng xâm hại tôi – nàng nói, vẻ hòa nhã. – Chàng tìm gì ở bãi đá hoang vắng này?
- Tôi đang tìm điều mình lúc nào cũng thiếu và chỉ bây giờ khi trông thấy thì tôi biết là gì. Thế còn nàng, sao nàng lại tới bờ đá này?
- Em đã bị cưỡng hôn, dù đang là nữ tu, với một môn đệ của ngài Mahomet tuy nhiên sự thể đã chưa kịp xảy ra vì em ở phiên thứ ba trăm sáu lăm; một trận can thiệp của quân đội Kitô giáo đã đưa đẩy em tới tận đây, mặt khác em cũng là nạn nhân của một chuyến đắm thuyền trên đường về, tương tự như trên đường đi, đã bị một băng cướp dữ tợn cướp bóc.
- Tôi hiểu. Vậy chỉ có một mình nàng hay sao?
- Vị cứu nhân đã bỏ về đại bản doanh của hoàng đế để gấp rút, theo em hiểu, sắp xếp chuyện gì đó.
- Tôi mong được bảo vệ nàng dưới lưỡi gươm của mình, song tôi ngại rằng cái mối tình đã cháy bỏng trong tôi từ khi trông thấy nàng sẽ không quá lố mà đi đến những đề nghị có thể bị nàng coi là không lương thiện.
- Ồ, xin chàng đừng ngại ngùng, chàng biết đấy, em đã trải qua dâu bể. Dù rằng mỗi lần, vào đúng lúc, thì vị cứu nhân lại thình lình xuất hiện, cứ như từ dưới đất chui lên, khi nào cũng là chàng ấy.
- Liệu lần này chàng ta cũng sẽ tới?
- Em không biết nữa, chẳng ai có thể chắc.
- Xin nàng cho tôi biết quý danh.
- Azira; hay là Xơ Palmira. Tùy theo ở hậu cung vua Hồi hay trong tu viện.
- Nàng Azira ơi! tôi như thể đã luôn luôn yêu nàng… đã đang đắm đuối trong nàng rồi…