Số lần đọc/download: 2657 / 5
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:05 +0700
Chương 10
H
oài Thương là người sau cùng biết tin Khoa gặp nạn. Cô run bắn người suýt buông lơi cu Nhí. Bà Du kịp đón lấy thằng bé. Hoài Thương chụp vai Tuấn lay mạnh:
- Mày đang đùa đúng không Tuấn? Khoa mới nói chuyện cùng tao mà, Người tốt như anh ấy không thể gặp nạn, đúng không?
Châu Tuấn nặng nề:
- Sự thật đấy Thương! Tap hay đùa thật, nhưng tao đâu đem sinh mạng người thân ra đùa.
Hoài Thương thõng tay:
- Tất cả là tại tao hết. Ảnh không đi tìm cu Nhí, ảnh đâu bị tai nạn. Tao phải tới bệnh viện. Tao muốn gặp Khoa.
Thủy Tiên gật đâu:
- Tao chuẩn bị xe rồi. Thím Du ở nhà lo chăm sóc cu Nhí, cả Dung nữa, nhớ không được bỏ thím một mình đấy.
Hằng Dung sụt sùi:
- Em biết rồi, chị phải hứa lên đến bệnh viện gọi điện kể cho em nghe tình trạng của anh Khoa. Ảnh là người tốt. Em không tin ông trời nỡ hại anh Khoa.
Cả nhóm đi taxi về thành phố. Khoa được chuyển vào bệnh viện Chợ Rẫy, tức là bệnh anh rất trầm trọng.
Hành lang dẫn vô phòng cấp cứu rất đông người. Thương thoáng nhận ra vài gương mặt quen thuộc. Cô mím môi lao đến bên ông Hưng:
- Chú ơi! Cho cháu vào với Khoa đi chú!
Ông Hưng chậm rãi:
- Bình tĩnh nào cô gái. Hiện bác sĩ đang cấp cứu cho Khoa. Chúng ta phải đợi thôi.
Hoài Thương lảo đảo:
- Lại cũng là chờ đợi. Chú ơi! Liệu anh ấy thế nào hả chú?
Ông Hưng chưa kịp tra lời, bà Nam bất ngờ lao tới, bà đấm liên tiếp vào người thương:
- Tất cả là tại mày, con quỷ cái. Mày cho con trai bà uống thuốc lú bùa mê để mức nó quên mất đường tốt, bỏ bê người vợ đã đính hôn, chạy theo loại đàn bà nạ đòng như mày. Con bà có mệnh hệ gì, bà nhất định không tha cho mày.
Hoài Thương rũ xuống như tàu lá héo, không còn chút sức lực. Hai ngày cô nhịn đói vì mất con. Cô gần như tàn hơi kiệt sức, giờ thêm chuyện của Khoa, cô không còn sức chịu đựng. Ông Hưng vội kéo bà Nam:
- Kìa chị! Chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chị đừng la lối ầm ĩ như thế, Khoa biết, nó thêm đau lòng chị ạ!
Bảo Trân bước tới ôm bà Nam:
- Chú Hưng nói đúng đó bác. Hoài Thương đau đớn không kém chúng ta.
Bác bình tỉnh đi bác, kẻo bác sĩ họ không cho ở đây đó.
Lời nói của Bảo Trân khá ấn tượng với bà Nam. Bà không xỉa xói Thương nữa, song lại cằn nhằn Bảo Trân:
- Chuyện đến nông nỗi này, cháu vẫn bênh vực cho cô ta à? Dù thằng Khoa thế nào, bác cũng chỉ chọn cháu làm dâu. Loại người như cô ta, bác cấm cửa.
Tận khuya hôm đó Khoa mới tỉnh lại. Câu đầu tiên anh hỏi mẹ anh khiến bà Nam muốn mắng Khoa kinh khủng:
- Mẹ! Thằng cu Nhí gặp lại mẹ nó chưa?
Bà Nam gắt khẽ:
- Mẹ đâu biết cu Nhí là ai. Con lo cho con kìa. Đau đớn nhường ấy, bộ con không lo lắng sao Khoa?
Khoa gượng cười, giấu kín từng cơn đau:
- Mẹ! Con không sao, mẹ đừng lo lắng quá. Con chỉ muốn biết tin thằng bé.
Bà Nam gạt nước mắt:
- Mẹ biết con muốn hỏi cả con bé "mẹ" nữa. Bảo Trân lo lắng lắm, con phải nghĩ tình nó chứ.
Khoa chua chát:
- Rồi cô ấy tự ra đi, con không muốn ai thương hại con cả.
Bà Nam kêu lên:
- Con biết rồi sao?
- Con đã nghe bác sĩ nói. Khổ cho ba mẹ, từ nay mẹ không còn phải lo con đi suốt ngày đêm nữa nhé. Mẹ tha lỗi cho con khi không trở thành phế nhân, bắt cha mẹ tiếp tục còng lưng nuôi con.
Giọng Khoa đầy bi thương. Người mẹ nát cả lòng, bà đâu làm gì để con bà phải lãnh hậu quả này.
- Tiếng gì ồ ào thế mẹ?
Bà Nam ngần ngừ:
- Là... Hoài Thương.
Khoa muốn bật dậy:
- Hoài Thương làm sao?
Bà Nam vội đỡ lấy Khoa, bà thở dài:
- Không sao cả, nhưng con bé đòi vào gặp con. Mẹ xin lỗi, mẹ đang giận cô ta.
Khoa từ tốn:
- Để cô vào mẹ ạ! Con linh cảm cô ấy chính là duyên nợ của con.
Bà Nam đắng ngắt:
- Con đã muốn, mẹ không cản nữa. Tàn phế rồi, con nghĩ cô ta cao thượng, dám hi sinh cho con à. Hiện tại con bé vừa xinh đẹp, vừa nắm trong tay quyền điều hành công ty. Đàn ông theo sau con bé thiếu gì, nó đâu ngu khi thương con. Chỉ là bức xúc tức thời mẹ lạ gì loại con gái này chứ.
Khoa nhăn mặt:
- Thương không phải loại phụ nữ ấy.
- Thôi được, mẹ sẽ để con bé vô.
Bà Nam bước ra ngoài. Hoài Thương nài nỉ:
- Cháu xin bác, cháu muốn gặp anh Khoa. Xin bác đừng biến cháu thành kẻ bạc nghĩa. Lúc này Khoa rất cần bạn bè.
- Cô vào đi? Cô thật sự yều thương nó, đây là lúc cô chứng tỏ mình. Cô nên nhớ cô làm con tôi tổn thương tâm hồn. Tôi thể không tha thứ. Nó đã vì cô mới ra nông nỗi này.
Hơi khựng lại, chỉ một thoáng Hoài Thương gật đầu:
- Cháu hứa.
Nhóm bạn muốn nói câu gì đó trước người mẹ đang đau đớn bởi tai nạn dành cho đứa con trai quá lớn. Nỗi đau thương biến người ta từ nhân hậu thành thù hận. Bà Nam đang hận Thương. Bà muốn đặt lên vai nhỏ bạn của họ gánh nặng lương tâm, trách nhiệm. Hoài Thương yêu Khoa, đây là cơ hội, là dịp để cô được chăm sóc Khoa. Còn không, sẽ là một áp lực, sự hăm dọa tương lai sự nghiệp của Thương. Bởi chính công ty cô đáng nắm quyền giám đốc, số vốn do gia đình bà Nam tài trợ đã hơn phân nữa. Cả nhóm còn băn khoăn, Hoài Thương đã vụt khỏi họ, đẩy cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt, bước vào.
Khoa nhìn Thương, mắt anh sáng rực. Anh chờ cô ngay trong lúc hôn mê, Hoài Thương kéo ghế ngồi sát giường anh, cô ân cần:
- Nằm yên đó anh ạ! Em muốn được ở bên anh lâu rui, nhưng...
Khoa cười nhẹ khi thấy cô lúng túng:
- Mẹ tôi đã cản em, đúng không? Em đừng giận bà.
Thương lắc đầu:
- Em hiểu mà. Người mẹ nào cũng sẽ hành động như bác, nhiều người còn kích động dữ dội hơn. Em không dám trách bác, tất cả cũng vì mẹ con em.
- Đừng ôm trách nhiệm vào người. Phần số con người, nói theo duy tâm còn phụ thuộc vào ông trời đấy. Tôi, chưa chết, coi như phước phận tôi còn dài. Cu Nhí sao rồi?
Cầm tay Khoa, cô mỉm cười:
- Thằng bé không sao, cám ơn anh!
- Lại cám ơn, em không coi tôi là bạn em à?
Hoài Thương nhẹ giọng:
- Bây giờ em còn muốn được hơn thế nữa. Nhưng em sợ mình không thể vượt qua được mẹ anh. Bà rất đdị ứng với em, còn Bảo Trân nữa.
Khoa nhếch môi:
- Em sợ mẹ tôi thật? Hay em sợ gánh nặng cái thằng người tàn phế của tôi.
Mãi mãi tôi không còn rời khỏi chiếc giường này không còn khả năng đi đứng bên ai nữa. Tôi vô dụng rồi.
Giọng Khoa chợt nặng nề, khô khốc:
- Tôi mãn nguyện vô cùng khi em đến với tôi, gần tôi trong. gang tấc. Sự gần gũi mà hôm qua, hôm kia lúc còn lành lặn, tôi không dám đưa tay sờ lên tóc em.
Cảm ơn em đã tặng tôi phút giây này.
Anh xiết chặt taycô, chậm rãi, anh đưa tay cô lên môi, hôn nhẹ. Cử chỉ vừa nâng niu, vừa trân trọng. Và gìữa lúccô còn bâng khuâng nhất, anh đã buông tay cô ra. Anh lạnh lùng:
- Bây giờ em về đi Thương. Em không cần thương hại tôi.
Hoài Thương sững sờ, cặp mắt đẹp của cô nhìn xoáy vào anh như một dấu hỏi. Khoa từng quay quắt, khát khao mỗi khi nhớ đến ánh mắt của Thương. Cô thở hắt ra, giọng nhẹ buồn:
- Em muốn được chăm sóc anh, mãi mãi. Anh vừa nói với em, anh rất mong có em kia mà.
- Bây giờ tôi đã nghĩ lại. Tôi yêu Bảo Trân, cô ấy cũng yêu tôi. Dù tôi có tàn phế, gia đình tôi vẫn không để chúng tôi khổ. Mẹ tôi là người bảo thủ. Bà không thích em, mãi mãi em sẽ bị bà dằn vặt. Sống như thế suốt đời đâu phải là cách tốt. Em còn trẻ đẹp tài giỏi Em sẽ hạnh phúc, đừng, nhất thời thương một kẻ tàn Phế như tôi.
Hoài Thương vẫn nhỏ nhẹ:
- Anh nói dối, anh yêu em. Anh muốn em xa anh nên mới dùng lời tàn nhẫn với em. Em không bỏ cuộc đâu. Bảo Trân yêu anh khi anh còn là người đàn ông mạnh mẽ, hoàn hảo. Cô ta sẽ bỏ rơi anh lúc này.
- Em cũng thế thôi. Ai điên gì yêu một phế nhân.
Hoài Thương điềm tĩnh:
- Em không giống ai cả. Vì ngay lần đầu gặp anh, em đã bị anh đánh cắp trái tim em đang rớm máu. Lúc đó em không vượt qua nổi lòng tự ái của em. Vì em đã là một người đàn bà. Bây giờ em hiểu rằng em nhất định có anh. Mẹ anh không cản được em đâu.
Khoa đau đớn nuốt từng lời nói của cô vào tim. Tại sao những lời này, ta không nói với nhau vài ngày trước? Tại sao hả em? Để được đi bên nhau, để tôi được dìu em những bước nhảy yêu thương. Tại sao hả Thương?
Họ im lặng nhìn nhau, thời gian trôi chậm, họ như nghe rõ từng nhịp đập của trái tim mình. Khắc khoải, Hoài Thương ước gì được gục đầu xuống vồng ngưc của Khoa, dùng nước mắt cô xoa dịu những nhức buốt trên da thịt anh.
Cánh cửa phòng bị đẩy mạnh, Bảo Trân bước vào. Hoài Thương vẫn nắm chặt các ngón tay Khoa. Cô nhìn Bảo Trân, vẻ mặt như thách thức, kiêu hãnh.
Bảo Trân bối rối:
- Em xin lỗi! Mẹ anh Khoa nói em vô coi thử anh có mệt không?
Khoa cười:
- Lại đây nào Trân! Em tệ thật, lẽ ra người bên cạnh anh lúc này phải là em chứ?
Lời nói của Khoa khiến Bảo Trân ngơ ngác. Rõ ràng hai người tay trong tay thế kia. Sao Khoa có vẻ dằn dỗi nhỉ.
Hoài Thương hất mặt, giọng bình thản:
- Trân giúp tôi chăm sóc ảnh. Bây giờ tôi phải về công ty.
Bảo Trân vô tình:
- Chị về công ty giờ này làm gì? Hơn bảy giờ tối rồi.
Khoa xen một câu:
- Kìa em! Hãy để cô ấy đi. Em không phải muốn được bên anh à?
Ôi giá là trước đó ba mươi giờ đồng hồ, Khoa dành câu nói yêu thương đó cho cô. Bảo Trân chắc mình sẽ cảm động lắm. Bây giờ bất giác cô nhìn xuống chiếc giường Khoa đang nằm. Cô khẽ rùng mình trước một thân hình đang bất động như cây gỗ. Xung quanh Khoa là máy móc đo huyết áp, đo nhịp tim, là những chai dịch truyền treo lủng lẳng. Bảo Trân nhớ đến cuộc tranh cãi của ba mẹ cô lúc chiều ở nhà.
Mẹ cô nói:
- Trân à! Vào thăm một lúc cho phải rồi về nghen con.
Ông Châu kêu nhỏ:
- Sao bà lại dặn con nó như vậy. Lúc này thằng Khoa rất cần sự quan tâm, chăm sóc của mọi người. Cơ hội để con gái mình được cận kề thằng Khoa. Bà vẫn mong như thế kia mà?
Bà Châu cao giọng:
- Hôm nay khác rồi. Hai mươi bốn giờ trước nó còn khinh khi con gái chúng ta. Hiện tại ông trời đang trả báo sự kiêu hãnh của nó giùm Bảo Trân nhà mình.
Thằng Khoa bị bán thân bất toại, thành phế nhân rồi? Ông điên hay sao bảo con mình phục dịch nó.
Ông Châu bất mãn:
- Bà đừng vội thay đổi. Bác sĩ nói hi vọng chữa lành để thằng Khoa đi đứng được vẫn còn. Chỉ cần, nó có nghĩ lực và có tiền. Hai điều này thằng Khoa thừa đó bà.
- Tôi mặc kệ. Bảo Trân nhà mình xinh đẹp, rồi đây muốn lấy chồng tài giỏi cỡ nào không được. Bất quá tôi để con Trân lấy đại một thằng công nhân nghèo, chớ không để con tôi lấy thằng phế nhân. Hình dung cánh suốt ngày phục dịch nó trên giường bệnh, tôi thấy khủng khiếp lắm...
Bảo Trấn không nói không rằng. Con tim cô vẫn chưa hết yêu Khoa. Bây giờ đối diện thực tế. Một Nam Khoa mạnh khỏe cao ngạo đã biến mất sau cuộc tai nạn. Trước mặt cô là Khoa của đớn đau, tàn phế bật động. Mẹ cô, bà không sai.
Giọng Khoa vang lên âm trầm cắt dòng suy tư của cô:
- Bảo Trân! Phải em đang sợ tôi?
Bảo Trân bối rối:
- Anh Khoa! Em không phải như vậy. Khoa nhếch môi.
- Trân đừng để tâm những gì tôi vừa nói nhé! Giữa chúng ta trước đây thế nào thì mãi vẫn là thế. Người tật nguyễn như tôi không đòi hỏi ai phải yếu thương mình đâu.
Bảo Trân mím môi:
- Em không ngốc đến mức không nhận ra tình yêu anh dành cho Hoài Thương! Tại sao anh nói dối?
- Tôi không yêu ai cả. Xưa nay tôi chỉ yêu duy nhất bản thân tôi.
- Người đàn ông dám làm tất cả, thậm chí dám hi sinh cho người con gái.
Ngoại trừ tình yêu ra làm gì còn thứ tình nào khác.
Khoa im lặng, Bảo Trân ngồi thêm một lúc rồi đi ra. Đóng cửa phòng lại, cô như trút đi được gánh nặng.
Khoa thèm một ly rượu mạnh vô cùng. Có nó chắc anh giải tỏa được phần nào nỗi đau do anh đang tự tạo nên, gánh chịu. Nỗi đau tình cảm thấm rất nhẹ vào da thịt, nhức nhối. Nhưng không cho phép anh được đập phá, than thở. Số phận luôn trớ trêu, đùa cợt con người. Anh yêu người con gái đã một lần làm vợ, làm mẹ, khát khao được có cô trong đời. Vậy mà anh phải thốt ra những lời chát đắng, vô tình vô nghĩa với Thương. Xin hãy hiểu cho tôi. Dù yêu em, tôi vẫn không thê làm khổ em. Cuộc đời em đã quá nhiều thua thiệt. Tôi muốn em tìm lại một tình yêu, một hạnh phúc trọn vẹn không phải từ tôi, kẻ tật nguyền.
Bà Nam mỉm cười hỏi Trân:
- Con sẽ trở vào với thằng Khoa chứ?
Bảo Trân cắn môi:
- Cháu... cháu...
Nghĩ là Trân ngại tiếng tăm, bà Nam ân cần:
- Hai đứa sắp đính hôn, thời gian này cháu chăm sóc Khoa chu đáo, tận tình.
Bác tin rằng nó sẽ hồi tâm, chuyển ý. Bác không bao giờ thay đổi lời hứa của mình.
Bảo Trân cố hết sức:
- Cháu xin lỗi! Khoa mãi mãi không thuộc về cháu. Con trai bác quá kiêu hãnh. Dù rơi vào cảnh thân tàn ma dại, ảnh vẫn muốn dùng cháu làm chiếc bình phong của ảnh. Cháu vui lòng rút lại lời đính ước giữa hai gia đình, không trách phiền bác. Cháu không đủ can đảm suốt đời sống bên cạnh một người tàn phế.
Dứt câu, Bảo Trân bỏ đi luôn. Bà Nam đau đớn và tức giận.
Quỳnh nhẹ giọng an ủi mẹ:
- Mẹ đừng giận người ta, Bảo Trân là con gái nhà giàu, cô ta không thể lấy em con. Tự chăm sóc bản thân cổ còn chưa được làm sao cô ấy lo cho ai chứ.
Nếu mẹ la bác Châu, chắc mẹ cũng khuyên con mình làm thế.
Bà Nam chua chát:
- Con người nhanh chóng thảy đổi ư? Còn đâu đạo nghĩa chứ.
- Bảo Trân không có lỗi, vì thực tế, cậu Khoa không yêu con bé.
- Bà Nam hiu hắt?
- Mẹ không cam lòng. Con trai mẹ vốn kiêu hãnh, giờ phải bán thân bất toại, nó sẽ tự hủy hoại nó. Phải do mẹ ở ác nên em con gánh chịu hậu quả không Quỳnh?
Quỳnh buồn buồn:
- Mẹ đừng tự trách mình, con nghĩ chúng ta còn cách mẹ ạ!
Bà Nam đắng ngắt:
- Bác sĩ nói tự em con phải lạc quan, có ý chí và phải có người cận kề chăm sóc nó. Mẹ sẵn sàng hi sinh để em con lành bệnh. Khổ nỗi nó sẽ không bao giờ chấp nhận chúng ta.
Quỳnh tự tin:
- Hoài Thương! Cô ấy nhất định làm được điều này.
Bà Nam sầm mặt:
- Ngoại trừ nó, mẹ bằng lòng tất cả.
- Xin mẹ dẹp bớt lòng tự cao xuống giùm con. Khoa nó không cần ai khác ngoài Thương.
- Con gái à! Vừa rồi chính tai cô nghe nó xua đuổi người ta.
Quỳnh trầm tĩnh:
- Chỉ là bề ngoài. Còn trái tim nó đang rớm máu vì nhớ thương cô ấy. Nó không muốn cô ta thương hại nó. Bên cạnh lòng kiêu hãnh của cậu Khoa, mẹ lại luôn ghét bỏ Thương. Khoa mượn cớ đó để tự dập tắt tình yêu của nó.
- Hoài Thương không trở lại nữa đâu.
- Cô ấy sẽ tới, con tin như thế.
Sáng hôm sau, rất nhiều người thăm Khoa nhưng sức khỏe của anh khiên các bác sĩ phải hạn chế giờ thăm bệnh. Diệp Bách chở theo bà Bình đến. Hai mẹ con đang hỏi thăm nơi nằm điều trị của Khoa thì bà Nam mua đồ ăn vào. Bà Bình kêu lên:
- Chị Hoàng! Phải chị Hoàng ở Gò Công không?
Bà Nam sửng người:
- Mèn ơi! Dễ phải chục năm không gặp chị. Chị vẫn không như hồi nào.
Bà Bình vui vẻ:
- Chị đó, vừa trẻ trung vừa đẹp, ai tin chị đã làm bà nội, bà ngoại chứ. Ủa, chị vô đây thăm ai hả?
Bà Nam buồn bã:
- Thằng con trai của tôi, hắn bị tai nạn hiện điều trị tại đây. Tôi đang rầu hết sức chị à! Còn chi. Chị đi thăm bệnh phải không?
Bà Bình chưa kịp trả lời. Diệp Bách quay trở ra, anh ngỡ ngàng:
- Mẹ! Mẹ quen với dì đây hả?
Bà Bình cười:
- Bạn cũ của mẹ hồi xưa, dì ấy cùng quê ngoại con. Thằng Bách, quí tử của tôi đó chị.
Diệp Bách vội vã:
- Mẹ! Dì ấy chính là... mẹ của cậu Khoa.
Bà Bình thảng thốt:
- Sao? Cậu Khoa là con trai của chị ư?
Bà Nam nặng nề:
- Nó là thằng con út của tôi. Tôi có hai đứa con, một trai một gái. Cậu Bách biết thằng Khoa nhà tôi à?
Bà Bình vẻ bối rốI:
- Trời Phật ơi! Thiệt tình à, may cho tôi và chị còn nhận ra nhau. Chớ bọn trẻ đập nhau vỡ đâu không nhận được nhau ai. Chả dám giấu chị, tôi vào đây để thăm cháu Khoa.
Bà Nam cau mày:
- Thăm con tôi à? Chị biết nó à?
Bà Bình thở dài:
- Tôi không biết cậu ấy. Tôi là mẹ chồng cũ của Hoài Thương. Thằng Bách kể tôi nghe việc cậu Khoa liều mình để cứu thằng cháu nội của tôi. Tất cả cũng tại tôi không biết dạy con, mới xảy ra chuyện lớn thế này. Tôi cắn rơm cắn cỏ xin chị tha lỗi.
Bà Nam lắc đầu:
- Chị, có cô con dâu xinh đẹp, giỏi giang như vậy sao vợ chồng phải ly tan.
Là con bé không nên nết hả chỉ?
Bà Bình chép miệng:
- Người không nên nết, xấu xa, hèn hạ phải là người mẹ chồng như tôi đây.
Chứ con Thương ngoan ngoãn, trọn đạo lắm. Tôi đã tham sang phụ khó, bỏ dâu hiền rước quỷ sứ về nhà. Tôi không biết con bé có bầu mà chị còn lạ gì mấy người già như chị em mình ham cháu "nối dõi" đỏ con mắt. Vì vậy tôi đã quyết gạt con bé khỏi gia đình để con tôi cưới vợ Việt kiều. Tôi thật hối hận chị ạ!
Bà Nam một lần nữa bàng hoàng:
- Nghĩa là cô gái lai Mỹ kia, người đã khiến con tôi gặp nạn cũng là con dâu chị?
- Dạ!
Bà Nam đau đớn:
- Chúng ta, chính những suy nghĩ cổ hủ của chúng ta đã giết dần lớp trẻ. Cô ấy ổn tinh thần chưa cháu Bách?
Diệp Bách lắc đầu:
- Cháu vừa nghe tin, gặp lúc mẹ cháu ở quê lên. Hai mẹ con cháu tính vô thăm Khoa trườc, cháu chưa gặp Mỹ Linh.
- Dì nghe bác sĩ nói cổ bị sốc nặng, khả năng phải chuyển qua bệnh viện chuyên điều trị thần kinh. Chuyện không muốn cũng xảy ra rồi. Một ngày cũng là vợ chồng, cháu nên chăm sóc vợ mình trước.
Vừa lúc Hoài Thương xách giỏ đồ đi vô. Cô không hề bối rối khi chạm mặt mẹ chồng cũ ở đây, dù lòng cô không sao dẹp bỏ được nỗi buồn. Bà Nam đang ác cảm với cô. Bây giừ thêm những lời không lấy gì làm tốt đẹp của bà Bình dành cho cô. Thương linh cảm những thứ thách vây quanh cô sẽ càng nặng nề hơn. Vì Khoa, cô quyết định đối đầu.
- Thương bình thản chào hai người phụ nữ:
- Cháu chào hai bác! Chào anh!
Thái độ của cô tỏ cho bà Nam biết, cô và mẹ con bà Bình thật sự chấm hết mọi quan hệ. Cô nhìn bà Nam:
- Bác cho phép cháu vào thăm anh Khoa nhé bác?
Bà Nam khẽ gật đầu thay cho câu trả lời Thương cũng không muốn đứng lâu trước mặt bà Bình và Bách. Cô đến trước cửa phòng của Khoa. Diệp Bách vội lên tiếng:
- Thương! Thằng bé...
Hoài Thương nhếch môi, dứt khoát:
- Nó là con của tôi. Nó rất khỏe. Khi nào anh Khoa khỏi bệnh, tôi sẽ xin ảnh nhận nó làm con đỡ đầu. Xin lỗi! Tôi không có thời gian.
Cô mở cửa phòng Khoa rồi bước vào thật nhanh trước ánh mắt mở to trân trối của bà Bình. Khoa không mỡ mắt, anh vẫn ý thức được mọi việc xung quanh. Những bước chân của Thương, hầu như đã quá quen thuộc với anh.
Khoa nói như gằn:
- Tôi nói thế nào, sao em còn đến đây. Em đừng tự chuốc thêm những nỗi khổ vào người.
Hoài Thương từ tốn:
- Anh không nhìn vẫn có thể nhân ra em, điều đó chứng tỏ em ảnh hường đến anh không ít. Em nói rồi, không ai bắt em xa anh lúc này đâu.
Khoa phản đối:
- Em phải quan tâm đến thằng bé. Nó bị bắt một lần...
Thương chặn lời Khoa:
- Sẽ không cô lần thứ hai xảy ra nữa. Thím em giữ thằng nhỏ kỹ lắm. Anh ăn chút súp rồi uống thuốc nhé. Là súp em tự nấu ở nhà, rất tốt cho việc điều trị.
Khoa chua chát:
- Ăn những món ngon và bổ y như hồi tôi còn con nít vậy. Con nít ăn để đi nhanh, để lớn. Còn tôi, bây giờ nằm một chỗ ăn nhiều mất công làm khổ người thân chăm sóc. Thuốc uống làm gì khi nó không. thể giúp tôi trở lại bình thường.
Hoài Thương nhẹ nhàng:
- Đừng yếu đuối như vậy Khoa. Con người đầy bán lĩnh, mạnh mẽ, kiên cường của anh đâu rồi. Còn sống, còn hy vọng anh ạ? Em đã hỏi rất kỹ bác sĩ.
Từ hôm nay anh phải kết hợp chữa trị bằng y học lẫn vật lý trị liệu. Em sẽ giúp anh. Em tin là anh sẽ hồi phục.
- Em không nên tốn công vô ích. Em không thể bỏ công ty.
- Công ty đã có nhóm bạn của em và chú Hưng. Nó là một phần hơi thở của em. Em nhất định không để công ty hoặc anh chìm vào sự lãng quên. Bây giờ hãy nghe em, ăn súp trước.
Khoa máy móc làm theo lời Thương. Anh chả lạ gì tính nết cô. Thương lì số một. Cô đã nói câu gì nhất định cô không bỏ cuộc.
Cuối cùng Thương cũng ép Khoa ăn hết được chén súp. Mặc kệ anh phản đối, cô kiên trì ngồi bóp nhưng ngón chân của anh. Đôi chân anh đã mất hết cám giác. Khuôn mặt Khoa chìm đắm trong sự lạnh cầm, vô cảm. Cô có vẻ rất quyết tâm không bỏ cuộc, nếu Khoa chống đối.
Suốt ngày hôm đó và tiếp những ngày sau. Bảo Trân không đến bệnh viện nữa. Ông bà Châu ghé vài lần, đem cho Khoa thuốc uống thêm và rất nhiều trái cây. Ông Châu nói với Khoa:
- Con yên tâm tĩnh dưỡng cho mau lành. Bảo Trân còn nhỏ, nó chưa từng gặp hoàn cảnh này nên không tránh được những bức xúc. Bác đã cho nó đi thăm chị Ba nó ở Sing, bác hi vọng khi nó trở về mọi chuyện sẽ khác đi.
Khoa thừa hiểu Bảo Trân đang ghê sợ anh. Không thể trách cô. Dù yêu điên cuồng, vẫn chả ai ngu ngốc tự trói đời mình vào một phế nhân như anh. Vậy mà Hoài Thương vẫn dịu dàng, kiên trì:
- Em tin anh vượt qua được giai đoạn này. Anh phải nghĩ đến ba mẹ anh.
Công ty của ba anh sẽ ra sao nếu giao cho anh Hải. Em trải qua thời gian đói khổ, em hiểu rõ những số phận con người kém may mắn, bất hạnh thế nào. Anh nhất định phải chiến thắng bệnh tật để hai bác không rơi vào sự thua thiệt, anh hiểu lời em không Khoa.
Còn phản ứng được sao. Những ngày ở bệnh viện cứ vắng dần những cuộc viếng thăm. Người ta lu bu công việc. Một lý do không khiến ai phật lòng, chỉ còn những người phụ thuộc vào công ty ba anh và Hoài Thương. Cô luôn đến kịp lúc anh cần cô nhất. Thời gian cô dành cho công ty và cu Nhí hầu như không còn bao nhiêu nữa. Vậy mà đôi chân của Khaa vẫn bất động trong khi cơ thể anh đã hồi phục hơn trước rất nhiều.
Bốn tháng năm ngày trôi qua kể từ khi Khoa bị tai nạn. Cu Nhí đã biết ngồi khá vững, thăng bé không bú sữa mẹ từ khi Thương vào bệnh viện chăm sóc Khoa. Bù lại bà Du và Hằng Dung chăm nó rất kỹ. Thằng bé càng lớn càng đẹp trại. Nó giống Thương ở cặp mắt mâu đen vưa buỗn vừa sắc sảo chiếc cằm chẻ và chiếc lúm đồng tiền bên má trái. Chỉ bao nhiêu đó thôi, còn lại nó là của Diệp Bách. Thương đồng ý để bà Bình thi thoảng ghé thăm cu Nhí. Hôm nay bà Du đem cu Nhí về quê, thời tiết Sài Gòn nóng quá. Ông bà Du thì muốn xây lại mộ cho ông bà nội. Thương đồng ý để bà thím đưa cu Nhí theo. Lần về quê này, thằng bé sẽ được bà nội nó dẫn đi khoe cả làng cho coi. Thương biết và cô thấy không cần thiết cấm cản họ. Thời buổi này giấu cỡ nào thì lớn lên, đứa bé cũng tìm được cội nguồn. Cô chả muốn con mình oán cha, giận mẹ.
Sáng thứ hai đầu tuần, Khoa được phẫu thuật sau bốn tháng nằm liệt giường, hội đồng y khoa Trung tâm chấn thương chỉnh hình quyết định phẫu thuật cho Khoa, có sự hợp tác của đoàn bác sĩ đến từ Úc. Gia đình Khoa hầu như không vắng mặt một ai. Bà Nam luôn miệng niệm Phật trước phòng đợi. Người ta không thấy Thương, mọi người đều nghĩ cô tránh mặt bà Nam và cả Bảo Trân.
Mấy tháng qua cô ta đi chơi cùng khắp bên Sing, bây giờ hi vọng sau ca phẫu thuật, Khoa sẽ hồi phục. Bảo Trân không bỏ qua cơ hội đến với Khoa. Dù sao cô ta vẫn không quên được anh, và tài sản kếch xù của tập đoàn Hoàng Anh - Hưng Nam luôn là niềm mơ ước của các bà mẹ có con gái. Từng xúi con bỏ rơi Khoa, nay nghe Khoa hồi phục, bà Châu thản nhíên lui tới bệnh viện, giành chăm sóc khoa.
Trong lúc đó, Thương một mình ngỗi trước cửa phòng mổ. Sự khẩn cầu của cô khiến bác sĩ trưởng khoa phẫu thuật động lòng trắc ẩn. Ông phá lệ, đồng ý để cô ngồi chờ ở đây.
Thời gian trôi qua chậm chạp đến nghẹt thở, cuối cùng cửa phòng mổ cũng được mỡ ra. Hoài Thương lao nhanh đến trước mặt người bác sĩ mặc đồ mổ còn đeo kín khẩu trang:
- Bác sĩ! Anh ấy sao rồi bác sĩ?
Ông bác sĩ gỡ khấu trang, cười rạng rỡ:
- Ca mổ thành công, cậu ấy hôn mê do tác dụng của thuốc. Cô yên tâm cậu ấy sẽ tiếp tục những bước chân mạnh mẻ, cùng cô đi hết cuộc đời. Vui lên sao lại khóc.
Hoài Thương nghẹn ngào:
- Cám ơn bác sĩ., Cuối cùng thì anh ấy đã trở lại bình thường. Tôi mừng lắm, bác sĩ ơi!
- Cô nên nghĩ ngơi một lúc đi. Còn rất nhiều việc cô phải làm cho cậu ta đấy.
Cô qụi ngã bệnh lúc này sẽ không tốt đâu. Nghe lời tôi nhé.
- Dạ!
Hoài Thương đi ra ngoài. Sự xuất hiện của cô khiến mọi người kinh ngạc.
Thương cũng bị bất ngơ không kém trước sự có mặt của Bảo Trân. Cô ta diện như đi dự tiệc cưới.
Bảo Trân kiêu hãnh:
- Cô ngạc nhiên à? Tôi được mọi người báo tin nên đã đến đây rất sớm. Cô xem này, tôi còn mua cả hoa hồng vàng tặng Khoa nữa. Anh rất yêu hoa.
Hoài Thương nhếch môi:
- Nhưng anh ấy không thích hoa hồng. Ảnh ví loài hoa vương giả này giống những cô gái nhà giàu. Đẹp rực rỡ và rất chóng tàn. Anh ấy thích hoa ngọc lan hơn.
- Nhưng hoa ngọc lan không thế cắm trong bình, hoa thì phải làm đẹp cho đờI, cho người. Anh Khoa sẽ thích hồng, bởi nó mạnh mẽ vô cùng.
Hoài Thương rùng vai:
- Có thể cô đúng.
Thương lặng lẽ đi qua trước mặt mọi người, đầu cô hất cao, ánh mắt đẹp thăm thẳm buồn.
Quỳnh kéo tay Thương:
- Bác sĩ cho em vô trong hả Thương? Khoa thế nào rồi?
Thương từ tốn:
- Em xin bác sĩ trưởng khoa nên được ngồi trước phòng mổ từ trước lúc anh Khoa được đưa vô gây mê, bác sĩ nói tình trạng ảnh rất tốt.
Bà Nam ứa nước mắt:
- Tạ ơn trời phật!
Ông Hưng nhìn Thương:
- Cháu mệt rồi đó, về nhà nghỉ ít giờ cho tỉnh táo. Chuyện thằng Khoa hãy để gia đình chú lo.
Thương cười như mếu:
- Dạ! Cháu sẽ về. Nhưng không là lúc này. Cháu phải tận mắt nhìn thấy ảnh tỉnh lại.
Bảo Trân trề môi:
- Có cần phải chứng tỏ mình như thế không Hoài Thương?
Hoài Thương mím môi:
- Câu đó lẽ ra cô nên tự hỏi mình. Cô yên tâm, anh Khoa tỉnh lại, tôi hứa không làm phiền hai người. Tôi chỉ mong cô hãy sống với Khoa thật tốt, chân thật với Khoa, đừng xử sự như mấy tháng. vừa qua. Cuộc sống không ai hoàn thiện cả.
Ông Châu thoáng thấy vẻ mặt bất mãn của ông Hưng. Ông vội nạt Bảo Trân:
- Bảo Trân! Lớn rồi, nói năng phải suy trước nghĩ sau chứ con gái. Mai này con và cậu Khoa thành đôi lứa, người con phải mang ơn chính là cổ đấy.
Hoài Thương lặng lẽ tìm một nơi xa mọi người. Cô ngồi dựa lưng vào tường, vẻ mệt mỏi cùng cực. Rồi cô ngủ thiếp đi. Trong giấc ngủ, cô mơ thấy cô và Khoa nắm tay nhau đi giữa rừng thông Đà Lạt xanh ngắt.
Rồi anh trượt chân té xuống, khi cố hái cho cô hai quả thông khô. Cô kinh hoàng hét lên:
- Khoa! Đừng chết bỏ em, Khoa ơi!
Rất nhiều tiếng gọi tên cô, lo lắng hoang mang. Cô bật dậy khi ai đó lay mạnh vai cô. Hành lang bệnh viện, những khuôn mặt bạn bè... Cô ngơ ngác:
- Khoa đâu? Ảnh sao rồi hả Tiên?
Thủy Tiên cười nhẹ:
- Ảnh khỏe re như con bò kéo xe rời. Gớm, cả anh cả ả, lúc mê lúc tỉnh đều luôn miệng nhắc đến nhau. Ảnh đang chờ mày vào với ảnh kìa.
Hoài Thương buồn tênh:
- Ảnh tỉnh thì may rồi. Tụi mình về thôi. Tao nhớ cu Nhí quá. Hôm nay chắc thím tao đưa thằng bé về lại thành phố.
- Mày không vào thăm anh Khoa à?
- Bây giờ sự có mặt của tao không còn cần thiết nữa.
Thương nhất định bỏ đi. Những ánh mắt nhìn cô muộn phiền, cảm thông.
Quỳnh buông thõng tay, cô trách mẹ mình:
- Tại sao mẹ đối xử với Hoài Thương như vậy?
Bà Nam bối rối:
- Mẹ xin lỗi, Bảo Trân từng được gia đình ta thông tin, trở thành con dâu trong nhà.
Quỳnh phản ứng:
- Mẹ! Một cô gái hời hợt, vô tâm, ích kỷ đã bỏ mặc em con suốt 4 tháng trời.
Em con không thể chung sống với Bảo Trân, mẹ phải hiểu mẹ đang làm gì.
Dứt lời, Quỳnh chạy theo để kéo Hoài Thương lại. Nhanh hơn, Hoài Thương kịp leo lên một chiếc xe ôm...
Khoa đưa mắt tìm kiếm, người anh mong được ôm chặt trong vòng tay ngay khi hồi phục đã không có mặt. Anh cau mày khì nhìn Bảo Trân:
- Lâu không gặp, Tlân thay đổi nhiều quá. Em về nước lâu chưa?
Bảo Trân ngọt giọng:
- Chị Ba em bệnh ở Sing. Em cùng mẹ em qua bển chăm sóc chị. Nhưng ngày nào em cũng điện thoại cho bác sĩ, hỏi tin anh. Em mừng lắm khi anh bình phục...
Khoa nhạt nhẽo:
- Vậy hả? Coi như số anh không phước được một người con gái hiền dịu như em chăm sóc vậy. Cám ơn em còn nhớ đến anh.
Quay sang ông Hưng, Khoa hỏi:
- Công ty có chuyện hả chú?
- Không. Tự dưng sao hỏi chú câu đó?
- Dạ, vì cháu không thấy ba cháu và Thương. Ngày hôm nay Thương không thể đến?
- Ba cháu kẹt một hợp đồng ngoài Đà Nẵng phải khuya mới về tới. Hoài Thương ngồi đây suốt thời gian cháu phẫu thuật. Con bé đi rồi.
Khoa kinh ngạc:
- Đi rồi? Tại sao?
Bà Nam giả lả:
- Con vừa tỉnh lại, cần nghỉ ngơi nhiều, chuyện gì từ từ hỏi, Khoa nhìn xoáy vào bà Nam:
- Phải do mẹ không? Mẹ đã làm gì cô ấy?
Bà Nam mím môi:
- Mẹ chả làm gì cả. Hoài Thương là đứa tinh tế, nhạy cảm. Nó hiểu rõ điều gì nó nên làm hay nên tránh. Con không thể đồng lúc cưới hai cô gái.
Khoa phẫn nộ:
- Con xin lỗi. Mẹ muốn con lấy Bảo Trân à? Nhân lúc đông đủ mọi người con nói để mẹ và Bảo Trân đừng kỳ vọng vào con. Con không yêu Bảo Trân.
Thời gian con cần người động viên chăm sóc, giá như cô ta đừng sợ con trở thành phế nhân, cận kề bên con. Có thể trái tim con đã thay đổi. Người phụ nữ ích kỷ, không quan tâm cho ại ngoài bản thân, mãi mãi họ khó trở thành vợ hiền, dâu thảo. Đời này, kiếp này, người yêu chỉ có một. Mẹ không thương mến con đành chịu bất hiếu. Không có Hoài Thương, con của mẹ đã không trở lại đời sống bình thường như hôm nay.
Bà Châu vớt vát:
- Cháu có thể trả ơn cho cổ, như việc hợp thức hóa cổ phần, gia đình bác không tiếc tiền...
Khoa lạnh lùng:
- Cháu xin lỗi đồng tiền thay đổi được tất cả thế giới. Nhưng không bao giờ thay đổi được tình yêu trong tim cháu dành cho Hoài Thương.
Khoa nằm xuống giường, anh im lặng, ơ hờ trước những lời thăm hỏi. Anh nghe nhức nhối con tim và ngao ngán nhân tình thế thái. Anh càng không thế hiểu mẹ anh từng trải là thế, sâu sắc là thế. Sao mẹ dễ dàng chấp nhận một con người vô tâm như Trân:
Một tuần lễ trôi qua, nhóm bạn không một lần nhắc đến chuyện Khoa. Chiều thứ bảy lại tới, Diệp Bách tìm Thương, anh ta nhìn Thương ngồi chơi với cu Nhí, thật lâu, anh nhẹ giọng:
- Hoài Thương!
Thương giật mình, luống cuống đưa tay chùi vội những giọt nước mắt lặng lẽ vành quanh mi. Cô gượng cười:
- Anh tới lâu chưa? Sao không gọi tôi?
- Anh thích được nhìn cảnh em và con quấn quít bên nhau. Anh thật ngốc hả Thương.
Cô thản nhiên:
- Chuyện đã qua, hãy để nó ngủ yên trong kỷ niệm, nếu anh còn muốn tôi cho anh cơ hội tới thăm cu Nhí. Anh ngồi đi, để tôi pha cho anh ly trà.
Diệp Bách thở dài:
- Cảm ơn em đã không quên những thói quen của tôi. Dạo này tôi không còn uống trà nữa.
- Vậy cũng tốt, miễn sao đừng thay trà bằng rượu. Mỹ Linh thế nào?
Bách nhẹ giọng:
- Tuần sau cổ được xuất viện cha cô ấy muốn đưa cô về Mỹ một thời gian.
- Anh nên đi cùng Linh, như thế anh sẽ thấy thoải mái, khi thay đổi một thói quen, một môi trường sống. Thật ra Linh rất yêu anh. Ý nghĩ anh không thật sự là của cổ, khiến cô ấy có hành động vừa qua.
Bách ngỡ ngàng:
- Điều gì khiến em bao dung nhiều vậy, khi em bị mẹ tôi và gia đình tôi dùng thủ đoạn hại. Em không hận Mỹ Linh à?
Thương cười:
- Không! Chính xác là tôi phải cám ơn cô ấy. Cô ấy giúp tôi tháo gỡ nút thòng lọng trên người. Nhờ vậy, tôi có cuộc sống khá giả thành đạt của hôm nay. Và cu Nhí nữa, thằng bé là hạt nắng soi cho tôi nhìn thấy cuộc sống nhờ đâu thêm đáng yếu.
Diệp Bách thở dài:
- Cám ơn em, chúc em tìm lại một nữa cuộc đời em còn thiếu, để cu Nhí có đủ đầy ba mẹ.
- Thằng bé được tôi làm lại khai sinh. Anh vẫn là cha nó. Anh được quyền về thăm nó bất cứ lúc nào, miễn sao anh không đi quá giới hạn đã được tòa phán quyết.
Diệp Bách mừng rỡ, ôm chặt cu Nhí vào lòng. Anh bằng lòng với những gì cô đã ban lại cho anh.
Buối tối, Hằng Dung đi chơi cùng bạn trai. Dạo này, con bé đã trưởng thành, khôn ngoan lên rất nhiều trong công việc. Chú thím Du chuyển lên ở Sài Gòn, nhưng không chịu về ở chung với Thương. Cô không trách chú thím. Người lớn thường nhìn xa trông rộng. Chú thím cô không muốn một ngày nào đó, cô bước đi bước nữa, căn nhà không còn của riêng cô. Họ trở thành người ăn nhờ ở đậu.
Cô và Dung cố gắng mua được cho chú thím căn nhà nhỏ bên Thủ Đức để ông bà tự do tự tại tuổi già.
Hoài Thương nửa nằm nứa ngồi trên xích đu. Cô ước gì, bên cô lúc này là Khoa. Một tuần cô không gặp anh, nhớ anh thật lòng nhưng cô nhất định phải quên dù rất khó.
Bàn tay ai đó bất.thần bịt lên mắt cô.
Hoài Thương hoảng hốt:
- Trộm, bớ người ta.
- Muốn kêu cứu, em cần phải tắt máy đi chứ Thương.
Là Khoa! Giọng anh thật nồng nàn. Bàn tay anh nồng khói thuốc. Cô vừa ghét vừa yêu thói xấu "hút thuốc" nhiều hơn làm của anh. Thương kêu lên:
- Khoa hả? Sao anh vào được nhà em? Khoa rùn vai:
- Khi yêu, bao núi anh cũng trèo, huống chi đây chỉ là bức tường cao hơn hai mét.
Thương xụ xị:
- Anh liều vừa thôi, kẻo té gãy chân lần nữa, là què luôn đó.
Khoa trây trưa:
- Anh đang muốn được què đây nè.
- Điên vừa thôi, lành lặn không muốn, đau nằm một chỗ lại khóc lóc ỉ ôi à.
- Nhưng đau mới được người ta "cơm bưng, nước rót" khỏi rồi, phải tự lo tự liệu, chán lắm.
Thương nguýt anh:
- Còn Bảo Trân đó, mắc chi buồn chán.
Khoa thản nhiên:
- Anh thương Bảo Trân thật, rồi người ta đêm nào cũng khóc một mình, làm sao anh vui vẻ được nhỉ. Thương ơi, đừng tự làm khổ em, khổ anh nữa. Cuộc đời này ngoài em ra, anh không thể yêu ai khác.
Hoài Thương ấm ức:
- Chả phải anh từng xua đuổi em sao?
- Chuyện ấy, anh đã xin lỗi em. Là khi đó anh đang bi quan kinh khủng. Anh sợ em thương hại anh, sợ em vì trả ơn anh mà đồng ý lấy anh. Anh không muốn hạnh Phúc được tạo nên từ một ơn nghĩa.
Hoài Thương cong môi:
- Nhưng em ghét anh.
Khoa rùn vai:
- Con gái...
- Tôi ghét là ghét, không bao giờ ngược lại. Anh về với người ta đi!
- Người ta nào nữa, ngoài em ấy da!
Bất chợt Khoa nhăn mặt rên nhỏ.
Hoài Thương lo lắng:
- Anh sao thế? Phải cái chân còn đau không?
Khoa nhăn nhó:
- Em vừa ăn gì ngọt phải không? Kiến cắn anh đau quá.
Hoài Thương thật thà:
- Có ăn gì đâu ngoài mấy viên xí muội, kiến không cắn em sao lại cắn anh.
- Vì người anh... còn mùi bệnh viện. Con vật nhỏ bé ấy biết anh chưa đủ sức chống lại nó.
Hoài Thương thở dài:
- Em xin lỗi đã vô tình.
- Em đâu có lỗi. Là do anh, anh tự không biết lượng sức mình.
- Đưa chân cho em xem. Em sẽ bóp dầu cho anh. Chỉ là con kiến thôi, anh đừng lo lắng quá.
Khoa lắc đầu:
- Em chưa từng qua thời kỳ đau đớn như anh, em không biết anh luôn bị ám ảnh thế nào đâu. Anh sợ cô đơn lúc này lắm.
Hoài Thương chậm rãi:
- Em hứa không để anh đơn độc.
- Suốt đời nhé!
- Tất nhiên, nhưng trừ điều kiện, Bảo Trân không còn bên anh.
- Cô ta đã biết thân biết phận, bỏ đi rồi. Bảo Trân chưa bao giờ có chỗ đứng trong tim anh.
Hoài Thương nhẹ tênh:
- Em khổ lắm, những ngày vừa qua làm việc thì thôi, khi còn một mình, nghĩ đến anh, em lại khóc. Bây giờ em đa hiểu không có anh, cuộc sống của em thật vô nghĩa.
Khoa nao lòng trước vẻ mặt rất chân thành của Thương. Anh cúi xuống nâng mặt cô lên. Thương khép mắt, bờ mi cong rợp che kín đôi mắt nhung buồn. Bờ môi cô chờ đợi khát khao.
Khoa hôn cô, nụ hôn nồng nàn kéo dài những yêu thương, khao khát đắm say:
- Mình cưới nhau nhé Thương. Anh không thể sống mà không có em bên cạnh.
- Có nhanh quá không anh.
Giọng anh ngọt ngào:
- Đừng ngại Thương ơi! Ba mẹ anh đang nôn nóng được tổ chức hôn lễ cho anh. Xong việc, ông bà "rửa tay, gác kiếm' giao công ty lại cho tụi mình. Ông bà đưa nhau đi du sơn ngoạn cảnh.
- Em chỉ sợ mẹ không chấp nhận.
- Thật ra bà thích em lâu rồi. Chỉ vì ngày xưa ông nội Bảo Trân từng cưu mang bên ngoại anh, nên mẹ anh không dứt bỏ được lời hứa. Bảo Trân đã có người yêu. Một anh chàng kỹ sư điện tử, bằng lóng ở rể để được thay ông Châu điều hành cửa hàng điện máy, điện tử.
Hoài Thương nghẹn giọng:
- Thật hả anh?
- Thật trăm phần trăm. Như sự thật anh đang ôm em trong tay đây nè. Nói với anh đi Thương!
- Vâng! Em yêu anh, mãi mãi.
Khoa miên man:
- Anh hạnh phúc lắm Thương ơi!
Vòng tay anh như khép chặt hơn, ôm xiết cô vào lòng. Tiếng Hằng Dung cười khúc khích đâu đó khiến Thương nhột nhạt. Cô tìm cách truồi khỏi lòng Khoa, nhưng thật khó.
Hằng Dung lý lắc:
- Bằng lòng nghe em! Anh về xin ba má cười liền. Úi chao ơi, người ta tình cảm quá ta.
Hoài Thương la nhỏ:
- Quỷ ạ! Coi chừng chị Hai đánh đòn à.
- Bị đòn vì vui mừng hạnh phúc của chị mình ư? Em thấy vô lý quá à.
- Tha cho chị Hai đi Dung. Kẻo mai mốt chị Hai tặng tụi mình sợi tơ hồng bằng mây đó.
Giọng cậu bạn trai của Dung vang lên.
Khoa hỏi Thương:
- Bạn trai nhỏ Dung hả em?
- Dạ!
Loáng cái, tiếng Dung đã lãnh lót tận trên ban con lầu hai. Lanh chanh, lóc chóc, luôn là bản tính của Hằng Dung.
Khoa nồng nàn:
- Mọi người đều ủng hộ chúng ta. Anh nhất định cưới em Thương ơi! Anh yêu em thật nhiều!
Vâng! Thương cũng yêu anh nhiều vô hạn. Tình yêu đã hòa trong máu tim cô, từ khi nào nhỉ, để bây giờ tình yêu đang lên ngôi thật cao, thật rưc rỡ. Họ lại tìm đến nhau bằng những nụ hôn ngọt hơn mật những nụ hôn xóa sạch hết những giọt lệ buồn của tháng năm một đời người. Hạnh phúc, đắm say.