TV. If kids are entertained by two letters, imagine the fun they'll have with twenty-six. Open your child's imagination. Open a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2896 / 5
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ã qua những giây phút xáo trộn, tâm trạng Thảo Vân trở lại bình thường.
Cô vẫn cùng Huyền Trinh đến công ty làm việc.
Mấy lúc gần đây hoạt động của công ty Ngọc Ngà có chiều hướng sa sút, hàng hóa sản xuất không được tiêu thụ nhanh, các cơ sở đòi giảm giá.
Minh Đạt đang đau đầu trước vấn đề phức tạp này. Sơn Duy và Huyền Trinh được cứ đi khảo sát thị trường, còn Thảo Vân cùng Minh Đạt đi các tỉnh tìm đối tác nhưng không đạt kết quả như mong muốn.
Sau khi Sơn Duy và Huyền Trinh đi khảo sát về, bộ phận tiếp thị cùng giám đốc, trợ lý... họp ngay để nghe báo cáo tình hình.
Huyền Trinh lo lắng nói nhanh với Minh Đạt:
- Nguy cho công ty mình rồi, anh Minh Đạt có một công ty cạnh tranh với ta đã sản xuất hàng gốm sứ và bán hạ giá.
Minh Đạt tái mặt, nhưng vẫn điềm tĩnh:
- Cụ thể là công ty nào? Họ làm ăn ra sao?
Lần này Sơn Duy trả lời:
- Công ty Thi Ta sản xuất mặt hàng men gốm sứ giống hệt sản phẩm của mình. Họ bán đại hạ giá cho các chi nhánh, các cơ sở. Nơi Đó bán đại hạ giá cho người tiêu dùng.
Thảo Vân đưa ý kiến.
- Bán đại hạ giá rồi họ lỗ vốn sao?
Sơn Duy nhận định:
- Có thể họ chấp nhận lỗ vốn.
Huyền Trinh kêu lên:
- Làm ăn mà chịu lỗ vốn? Tại sao lại đời như vậy?
Minh Đạt trầm ngâm:
- Có thể nguời ta tìm cách phá hoại mình, làm cho công ty mình bị phá sản.
Thảo Vân ngây thơ hỏi:
- Tại sao lại hại công ty mình?
Sơn Duy giải thích nhanh:
- Do cạnh tranh nhau trong kinh doanh.
Huyền Trinh lộ vẻ bất mãn:
- Mạnh ai nấy sản xuất kinh doanh, sao lại bán phá giá hại người khác như thế?
Sơn Duy bảo:
- Họ bán phá giá, sẵn sàng chà đạp người khác để tồn tại.
Thảo Vân nhắc lại:
- Mi nhớ công ty sơn mài của mi đã bị hàng giả cạnh tranh mà bị phá sản.
Huyền Trinh phát biểu:
- Đó là hàng giả, đằng này hàng men gốm sứ thật hoàn toàn sao lại bán hạ giá?
Sơn Duy gật gù:
- Đúng là hàng thật hoàn toàn.
Nghe các nhân viên cũng là những người bạn thân cận bàn luận vấn đề, Minh Đạt rút ra kết luận:
- Công ty Thi Ta sản xuất hàng gốm sự thật giống hệt chúng ta, tức là phải có công nghệ sản xuất rồi.
Huyền Trinh hồn nhiên bảo:
- Tức là họ biết khâu pha chế men gốm sứ và làm giống chúng ta.
Minh Đạt phát biểu:
- Mỗi nơi có cách pha chế khác nhau, đâu thể giống nhau hoàn toàn được.
Sơn Duy nhận định:
- Vậy là họ có công nghệ sản xuất của công ty chúng ta.
Minh Đạt nghiêm nghị bảo:
- Công nghệ sản xuất là bí mật của công ty, phải được giữ gìn.
Thảo Vân bỗng thốt lên:
- Như vậy là công nghệ sản xuất của công ty bị lộ ra ngoài.
Sơn Duy tiếp lời Thảo Vân:
- Không loại trừ khả năng bị đánh cắp.
Minh Đạt cay đắng bảo:
- Cũng có thể có kẻ đánh cắp và bán cho họ.
- Ai? Thảo Vân tự hỏi? Ai đã đánh cắp công nghệ sản xuất?
Thảo Vân thoáng rùng mình. Cô là kỹ sư hóa chất, đáng lẽ phụ trách chuyên môn ở khâu pha chế men gốm sứ, nhưng bà Lệ Minh không phân công mà lại giao cho Thảo Vân làm trợ lý giám đốc.
Bận rộn giao dịch cùng Minh Đạt nên Thảo Vân cũng ít đến phòng pha chế.
May mắn cho cô không dính líu, nhưng không biết mọi người có nghĩ gì không.
Huyền Trinh nói:
- Anh Minh Đạt nghĩ xem ai có thể làm việc sai trái lương tâm như vậy? Các nhân viên của công ty ta rất tốt, luôn đoàn kết và làm việc vì công ty.
Minh Đạt tặc lưỡi:
- Tôi muốn điên đầu về điều này, không thể hiểu nổi ai làm? Vì sao?
Sơn Duy buông lời bình luận:
- Có thể người ta vì tiền.
Thảo Vân buông câu hỏi:
- Vì tiền mà làm điều sai trái, tán tận lương tâm sao?
Huyền Trinh chép miệng:
- Đã bảo họ không có lương tâm mà.
Những kẻ không có lương tâm mới bán đứng công ty như vậy.
Bỗng dưng mọi người im lặng, không khí chùng xuống. Mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng tư.
Minh Đạt băn khoăn tột độ, không thể là Thảo Vân rồi. Thảo Vân rất chân thành, luôn tích cực làm việc vì công ty, dù Thảo Vân có biết về việc pha chế men gốm sứ, nhưng cô không có làm ở khâu này.
Có thể là Uyển Thư không? Minh Đạt chợt nhớ lời hăm dọa của Uyển Thư:
''rồi anh sẽ thấy hậu quả việc anh làm''.
Phải chăng việc Minh Đạt yêu Thảo Vân làm Uyển Thư tức giận? Và tức giận thì cô làm liều.
Trầm tư một lúc, Minh Đạt nói với giọng quả quyết:
- Việc này tôi sẽ điều tra làm rõ.
Thảo Vân thở phào, mong là Minh Đạt điều tra để làm sáng tỏ ai là kẻ ăn cắp công nghệ sản xuất của công ty.
Còn Huyền Trinh thì láu táu:
- Phải đó, anh Minh Đạt hãy điều tra xem ai là kẻ tán tận lương tâm như thế?
Minh Đạt nói tiếp:
- Trước mắt là phải bán hết sản phẩm của chúng ta, hạ giá hơn họ nữa.
Sơn Duy kêu lên:
- Trời đất? Như vậy lỗ sao ông, Minh Đạt nhấn mạnh:
- Lỗ cũng phải chấp nhận! Có như thế mới giải quyết hàng tồn đọng và tiền lương cho công nhân, còn hơn là ôm hàng để đó.
Thảo Vân lo lắng hỏi Minh Đạt:
- Không có cách giải quyết nào khác sao anh?
- Có cách nào khác đâu. Phải bán hàng tồn đọng rồi tìm cách giải quyết tiếp.
Minh Đạt phân công Thảo Vân và Huyền Trinh cùng các nhân viên tiếp thị giải quyết sản phẩm đại hạ giá. Còn Minh Đạt và Sơn Duy tiến hành điều tra, bắt đầu từ khâu pha chế ở phòng pha chế...
Công ty Ngọc Ngà bị chiếm đoạt công nghệ sản xuất, công ty phải bán sản phẩm đại hạ giá, bị thua lỗ. Bà Lệ Minh bực dọc khôn cùng.
Bà thẳng thừng hỏi Thảo Vân:
- Cô có bán qui trình công nghệ sản xuất men gốm sứ cho họ không?
Thảo Vân giật mình nhưng giọng cứng cỏi đáp:
- Bà nghĩ là cháu làm việc đó sao? Cháu không bao giờ tán tận lương tâm như thế.
Bà Lệ Minh chép miệng:
- Thương trường là chiến trường. NgườI ta xâu xé nhau, chà đạp nhau để đi lên.
Thảo Vân nhẹ giọng phân trần:
- Cháu không biết, cũng như không bao giờ nghĩ dến điều tệ hại đó. Cháu làm việc để kiếm sống. Ngay từ đầu công ty đã cưu mang cháu. Cháu hết lòng vì công ty chứ không làm điều gì trái hại công ty.
Bà Lệ Minh nhìn Thảo Vân một cách chăm chú rồi hạ giọng:
- Cô nói thế thì tôi cũng tin cô vậy.
Thảo Vân nhũn nhặn nói tiếp:
- Cháu nói bằng sự thật, xin bà hãy tin cháu.
Bà Lệ Minh thở dài:
- Công ty đang ăn nên làm ra, bỗng nhiên có kẻ cạnh tranh phá hoại. Tôi mà biết chính xác và có chứng cứ rồi, tôi sẽ kiện nó ra tòa.
Nói cứng thế nhưng bà Lệ Minh ấm ức lắm. Bà tức vì bị phá hoại và đau lòng vì công ty bán sản phẩm đại hạ giá bị thua lỗ.
Minh Đạt giấu bà về chuyện thua lỗ, nhưng bà bảo kế toán công ty hạch toán chiết tính.
Nghe đến số tiền bị lỗ, bà Lệ Minh quị ngã vì huyết áp đột ngột lên.
Nhân viên của công ty hốt hoảng. Mọi người kịp thời đưa bà đi cấp cứu ở bệnh viện.
Bà Lệ Minh bị nhồi máu cơ tim, nhờ cấp cứu kịp thời nên tính mạng đã qua cơn nguy kịch.
Qua những ngày bà nằm viện, Thảo Vân tích cực chăm sóc bà. Hết giờ làm ở công ty là cô đến bệnh viện ngay.
Minh Đạt bận túi bụi ở công ty. Buổi tối mới đến thăm mẹ được.
Bà Lệ Minh buồn rầu:
- Công ty vỡ nợ như thế biết bao giờ phục hồi lại được.
Thảo Vân an ủi bà:
- Bà đừng quá lo! Qua cơn khủng hoảng, công ty sẽ khôi phục lại ngay. Anh Minh Đạt là người biết làm ăn mà.
Bà Lệ Minh chán nản:
- Biết thì biết nhưng bị người ta cạnh tranh, phá hoại thì làm gì được.
Pha ly sữa đút cho bà Lệ Minh uống, Thảo Vân ân cần khuyên nhủ:
- Sản phẩm của công ty Ngọc Ngà có chất lượng cao. Bao năm qua công ty rất có uy tín, rồi sẽ qua nguy nan, bà đừng quá lo mà ảnh hưởng sức khỏe.
Công ty là máu thịt, là cuộc sống của mẹ con tôi, không lo sao được.
Thảo Vân lại trấn an bà Lệ Minh:
- Anh Minh Đạt sẽ lo thay bà. Bà cứ yên tâm tịnh dưỡng, đừng nghĩ ngợi gì cả.
Bà Lệ Minh hơi tươi một chút:
- Cô nói giống như bác sĩ vậy.
Thảo Vân mỉm cười:
- Bác sĩ bảo bà phải luôn thanh thản tránh xúc động, như thế bệnh bà mới mau khỏi.
Có Thảo Vân chăm sóc, an ủi, bà Lệ Minh thấy nguôi ngoai. Một người luôn hoạt động như bà mà phải dán mình trên giường bệnh, thật là ngao ngán.
Chị giúp việc thì bận rộn cũng chỉ nói với bà được vài ba câu.
Ở bệnh viện chắc bà không chịu nổi. Bà nói với Thảo Vân:
- Cô bảo Minh Đạt xin bác sĩ cho tôi xuất viện về nhà đi!
Thảo Vân dịu dàng:
- Bà yên tâm! Bà bình phục là bác sĩ sẽ cho về nhà ngay.
Bà Lệ Minh phàn nàn:
- Chờ bác sĩ cho về biết chừng nào, chắc tôi nằm mục xương ở đây.
Biết bà đang chán nản, bực dọc, Thảo Vân xoa dịu:
- Bệnh của bà sắp bình phục rồi, bà sẽ về nhà ngay thôi.
Bà Lệ Minh biết chứng bệnh cao huyết áp của mình. Bà phải thường xuyên uống thuốc vậy mà vẫn ngã quỵ, thật là khốn khổ.
Qua cơn nguy kịch, sức khỏe bà Lệ Minh tạm ổn nhưng bà bị liệt hai chân phải ngồi xe lăn.
Bác sĩ bảo bà phải tập vật lý trị liệu.
Minh Đạt đưa mẹ về nhà điều trị. Hằng ngày Thảo Vân vừa 1àm việc ở công ty vừa đến chăm sóc bà Lệ Minh.
Thảo Vân đã quen với việc săn sóc người bệnh, vừa lo thuốc thang vừa dùng lời lẽ ngọt ngào ân cần an ủi. Cô làm cho người bệnh thấy được quan tâm, xoa dịu.
Từng chăm sóc cho ông Năm Cần, bây giờ đến lượt bà Lệ Minh, Thảo Vân không nề hà khó khăn. Bị người bệnh cáu gắt cũng là chuyện thường.
Bệnh của bà Lệ Minh phải kiên nhẫn điều Thảo Vân bàn với Minh Đạt kết hợp với thuốc y dân tộc để điều trị.
Nghe người ta đồn ở Sóc Bom Bo có các thầy thuốc gia truyền với các bài thuốc chữa trị thật hay. Ngày chủ nhật nghỉ, Thảo Vân lặn lội lên suối Lồ Ô tìm thầy, tìm thuốc.
Thầy thuốc ở tận buôn làng xa xôi. Theo lời người ta chỉ phải di qua chiếc cầu treo.
Thảo Vân bấm bụng mà đi. Cô run lẩy bẩy. Lần đầu tiên trong đời mới đi cầu treo, Thảo Vân sợ hãi vô cùng nhưng trời xui khiến Thảo Vân qua trót lọt.
Thảo Vân hốt được thuốc đem về sắc cho bà Lệ Minh uống.
Lần thứ hai đi hốt thuốc, Thảo Vân gặp sự cố lúc trở về không hiểu sao lúc đi qua cầu treo, Thảo Vân cảm thấy choáng váng hụt chân té xuổng suối Thảo Vân chới với vì không biết bơi, tưởng chừng bị chết đuối, may sao được một người dân tộc đi rừng về phát hiện vớt lên và sơ cứu cho cô.
Thảo Vân được gia đình người dân tộc giữ lại chăm sóc đến xế chiều cô mới tỉnh táo và nằng nặc xin về.
Thảo Vân về đến nhà thì trời đã tối. Ông Năm Cần và Thảo Vi, Thảo Lan rất đỗi lo lắng.
Ông Năm Cần lo lắng hỏi:
- Sao về trễ vậy con? Có việc gì không?
Thảo Vân mỉm cười cho cha yên lòng:
- Không có việc gì đâu ba. Tại con trễ xe!
- Lo tắm rửa và ăn cơm đi con.
Thảo Vân rất vui mừng vì gần đây ông Năm Cần đã khỏe mạnh hẳn. Còn cô thì đã biết lý do vì sao người chủ mới không đến lấy lại giấy chủ quyền khu vườn cao su. Họ sẵn sàng để cho gia đình cô nợ lại.
Cảm giác không bị mất khu vườn cao su, không bị giằng xé bởi tiền bạc, nợ nần, ông Năm Cần đã khỏe mạnh, làm việc được. Ông vui vì thấy mình sống có ích.
Cha đã khỏi nên Thảo Vân dồn hết thời gian chăm sóc bà Lệ Minh.
Mẹ đã mất, hàng ngày tiếp xúc gần gũi với bà Lệ Minh, Thảo Vân tưởng chừng như được gần gũi với mẹ mình.
Người phụ nừ nào cũng có nhu cầu tình cảm. Thảo Vân biết bà Lệ Minh cũng vậy, dù bà có vẻ lạnh lùng, khô khan, nhưng cô không thể lơ là bỏ bà khi bà đau bệnh như thế này.
Chính vì vậy mà Thảo Vân phải đi suối Lồ Ồ.
Không mấy tin vào việc Thảo Vân trễ xe, Thảo Vi, Thảo Lan kéo Thảo Vân vào trong.
- Lần trước chị đi suối Lồ Ồ về sớm mà. Hôm nay có bị gì không vậy?
- Chị có bị các anh chàng Ê Đê, Ba Na thổi khèn bắt cóc không?
- Làm gì có chuyện đó.
Thảo Vân khoát tay trả lời rồi bước đi! Thảo Vi kéo lại:
- Trông chị bơ phờ quá, có chuyện gì không?
Không thể giấu nhẹm chuyện té suối, Thảo Vân kể cho hai cô em nghe rồi căn dặn:
- Không được nói với ba nghe chưa.
Thảo Vân băn kboăn:
- Đi cầu treo nguy hiểm quá! Thôi đừng đi suối Lồ Ồ nữa chị ạ?
Thảo Vân bình thản:
- Không sao đâu! Chị sẽ cố gắng đi hốt thuốc nữa, bà chủ uống thuốc có kết quả lắm.
Thảo Vân và Thảo Lan nhìn nhau, biết là không thể cản ngăn Thảo Vân được.
Như hiểu nỗi lo của hai cô em, Thảo Vân giải thích thêm:
- Bà chủ và giám đốc Minh Đạt là người ơn của mình. Chị làm thế để phần nào trả ơn họ.
... Giấu kín việc té suối, Thảo Vân vẫn đem thuốc đến sắc cho bà Lệ Minh uống và săn sóc bà chu đáo. Cô xoa bóp hai chân cho bà.
- Chân của bà có cảm giác và co duỗi được là mừng rồi. Bà sẽ khỏi bệnh và đi được.
Bà Lệ Minh ân cần:
- Tôi mong được bình phục biết bao. Cuộc đời ngồi xe lăn thì không gì khốn khổ bằng.
- Cháu tin là bà sẽ bình phục, đi đứng như xưa. Bà uống thuốc gia truyền rất có kết quả.
Bà Lệ Minh cảm động nhìn Thảo Vân, con bé rất chân thành, chăm sóc cho bà mà không nề hà gian khổ gì cả.
Chẳng giống Uyển Thư, cũng không như những cô gái khác, Thảo Vân làm việc vì người khác nhiều hơn và làm gì cũng không so đo, tính toán. Thảo Vân là cô gái có tấm lòng.
Tuy nhiên bà Lệ Minh cố giấu mọi cảm xúc. Bà im lặng không nói gì và sức khỏe thì bình phục dần dần.
- Trưa nay em ở lại ăn cơm nhé! Anh đã nói chị Bảy chuẩn bị rồi.
Thảo Vân lắc đầu:
- Em đến sắc thuốc cho bà chủ rồi về!
Minh Đạt cười bảo:
- Em cứ như con thoi vậy, thoắt đến thoắt về.
- Em đến đây chăm sóc bà chủ phần nào.
- Em đã vất vả với bao công việc ở công ty rồi, lại còn đến đây lo cho mẹ anh.
Thảo Vân cười hồn nhiên:
- Việc gì làm được thì em làm anh ạ.
Ánh mắt Minh Đạt nhìn Thảo Vân thật ấm áp:
- Đáng lẽ chăm sóc mẹ anh là bổn phận của anh.
- Nhưng anh quá bận rộn công việc ở công ty.
Minh Đạt tinh nghịch bảo:
- Bởi vậy em thế anh phải không?
Thảo Vân hất hất mái tóc ra sau, cười lém lỉnh:
- Nhiệm vụ ai nấy làm, chứ em đâu có thế cho anh được.
Minh Đạt nói với giọng cảm kích:
- Mẹ anh khỏe nhiều cũng nhờ công em chăm sóc đó.
Thảo Vân gật đầu đáp thật lòng:
- Em rất vui khi thấy bà chủ bình phục.
Minh Đạt vờ nghiêm nghị:
- Hôm nay em phải ở đây ăn cơm với anh. Lệnh đó!
Thảo Vân lắc đầu:
- Lệnh hả? Đáng ghét! Không thèm nghe theo lệnh đâu!
- Không nghe là có tội đó.
- Xí! Anh mới là kẻ có tội.
- Em có tội mà em không biết sao?
Vô tình Thảo Vân hỏi:
- Em có tội gì đâu?
Minh Đạt trầm giọng:
- Em đi suối Lồ Ồ hốt thuốc cho mẹ bị té cầu treo suýt chết đuối phải không?
Sao không kể cho anh nghe?
Tại sao Minh Đạt biết điều này. Thảo Vân đã giấu nhẹm rồi kia mà, chỉ có Thảo Vi, Thảo Lan biết, mà hai đứa em thì không thể kể cho Minh Đạt biết rồi.
Thảo Vân bỗng hỏi:
- Ai nói cho anh biết?
Minh Đạt nheo mắt với Thảo Vân:
- Ai cũng được, em hỏi chi. Định la người ta hả? Điều quan trọng là người ta không có bịa đặt phải không?
Thảo Vân đánh trống lảng:
- Bịa hay không, chuyện qua rồi không có gì đáng kể đâu anh.
Minh Đạt nghiêm túc bảo:
- Chuyện nguy hiểm như thế, em té suối rủi có bề gì, anh rất khổ tâm. Thôi từ nay đừng đi hốt thuốc nữa.
Trước vẻ quan tâm của Minh Đạt, Thảo Vân cảm xúc nói nhanh:
- Không sao đâu anh? Em sẽ cẩn thận hơn khi đến đó.
Minh Đạt đề nghị:
- Hay là em bảo người bán thuốc gởi bưu điện đến đây cho chúng ta.
Thảo Vân ôn tồn bảo:
- Phải tự đi đến nơi hốt thuốc mới thành tâm chứ anh.
- Tội cho em phải chịu vất vả.
Thảo Vân buông gọn:
- Có gì đâu, so với việc anh làm cho em.
- Anh có làm gì đâu?
- Đừng tưởng bí mật em không biết nhé!
Minh Đạt cười cười:
- Vậy em biết bí mật gì?
Thảo Vân hỏi khẽ khàng:
- Sao anh không nói cho em biết chính anh là chủ nhân mới của khu vườn cao su nhà em...
Minh Đạt kêu lên:
- Ai nói với em vậy? Không phải đâu.
- Em hỏi Khải Hưng! Anh ấy bảo chính anh thương lượng trả tiền. Thế sao anh không nhận giấy chủ quyền.
Minh Đạt cười khì:
- Không phải của anh thì anh nhận chi?
Thảo Vân phụng phịu đôi môi hồng thật dễ thương:
- Anh cứ nói không phải hoài. Em sẽ bán để trả nợ cho anh.
- Ý đừng! Khu vườn của gia đình em mà.
- Công ty của anh đang gặp khó khăn...
Minh Đạt ngắt lời:
- Chuyện của công ty, anh xoay xở được.
Thảo Vân trầm giọng:
- Em biết anh muốn giúp đỡ gia đình em nên không lấy giấy chủ quyền khu vườn. Như vậy là gia đình em còn nợ anh.
- Anh không đòi nợ đâu.
- Em vẫn phải lo trả nợ cho anh.
Thảo Vân nói với giọng rắn rỏi:
- Trước mắt em sẽ cầm khu vườn để lấy tiền cho anh giải quyết chuyện công ty.
Minh Đạt xua tay:
- Khỏi! Chuyện của công ty ổn rồi.
- Ổn thế nào? Em làm việc chung mà không biết?
- Anh đã có đầy đủ chứng cớ, Uyển Thư đánh cắp công nghệ sản xuất men gốm sứ bán cho người khác để họ cạnh tranh phá hại công ty anh.
Thảo Vân tròn mắt nhìn Minh Đạt:
- Uyển Thư đã làm như thế ư? Tại sao cô ta tàn nhẫn quá vậy?
Minh Đạt chép môi:
- Anh không sao hiểu được Uyển Thư.
- Cô ấy đã làm việc cho công ty mà.
- Uyển Thư chẳng toàn tâm toàn ý làm cho công ty. Mấy chuyến đi nước ngoài của cô ta là đi chơi nhiều hơn làm việc.
Minh Đạt trả lời rồi kết luận:
- Nghĩ Uyển Thư là bạn nên anh đâu ngờ. Cô ấy rắp tâm vào công ty là có ý đồ.
Thảo Vân đầy bất mãn:
- Vậy à? Tại sao Uyển Thư làm thế? Cô ta không thật lòng với công ty sao?
- Cô ta đã bán hẳn công ty cho gã Jean Star mà anh đâu có biết.
- Làm thế để làm gì nhỉ? Em cứ tưởng cô ta làm việc vì công ty.
Minh Đạt nhíu mày:
- Vì cô ta thì đúng hơn.
- Cô ta đẩy công ty vào cơn nguy khốn, phải làm sao hả anh?
- Anh đã đưa đơn qua công an kinh tế. Họ đang điều tra.
Minh Đạt mím môi trả lời Thảo Vân rồi cất giọng quả quyết:
- Anh ổn định lại tình hình. Công ty Ngọc Ngà vẫn tiếp tục sản xuất gốm sứ màu men ngọc bích chất lượng tung ra thị trường. Những kẻ cạnh tranh vô liêm sỉ sẽ không có chỗ đứng đâu.
Thảo Vân đề nghị:
- Anh lấy giấy chủ quyền khu vườn thế chấp, vay vốn ngân hàng đi!
Minh Đạt lắc đầu:
- Anh lo liệu được.
Minh Đạt lại từ chối. Thảo Vân biết là cô sẽ làm chuyện này chứ không nói ra với anh nữa.
Thảo Vân vờ hỏi:
- Anh lo thế nào?
- Thôi đừng hỏi, chuyện công ty nói hoài không hết đâu.
- Không hết cũng phải nói chứ anh?
- Anh thích nói chuyện khác cơ.
- Chuyện gì?
- Chuyện em sắc thuốc đó.
Thảo Vân bật cười khanh khách:
- Chuyện sắc thuốc có gì mà nói.
Bỗng cô đổi giọng:
- À phải rồi anh cũng cần phải biết sắc thuốc là gì để sắc cho bà chủ uống.
Minh Đạt thúc giục:
- Vậy em nói đi.
- Dễ thôi! Hốt thang thuốc về, anh bỏ hết vào trong siêu đổ mấy chén nước đúng liều lượng rồi nấu cho sắc lại còn nữa chén.
- Nấu cũng công phu lắm nhỉ?
- Giống như công ty sản xuất bình gốm sứ men ngọc vậy đó!
Minh Đạt cười chọc Thảo Vân:
- Thế mà có kẻ đập phá bình gốm sứ?
Thảo Vân thẹn thùng khi Minh Đạt nhắc chuyện cũ, nhưng cô vẫn phê phán:
- Những kẻ phá hoại...
- Bởi vậy em mới đòi méc giám đốc.
- Ỉ làm giám đốc rồi phá hoại hả?
Minh Đạt phân bua:
- Anh chỉ thử sản phẩm thôi.
- Khác nào phá hoại.
- Anh sẽ đề nghị giám đốc tuyên dương em có tinh thần chống kẻ phá hoại.
- Cám ơn!
Hai người cùng cười xòa. Không khí thật vui và thân mật.
Mải nói chuyện với Minh Đạt, Thảo Vân chợt nhớ, cô vội đẩy xe lăn đưa bà Lệ Minh đi dạo.
Chị Bảy giúp việc đi chợ về chuẩn bị làm cơm.
Vừa lúc đó Sơn Duy và Huyền Trinh vào đến. Ngày chủ nhật nghỉ, hai người ghé thăm bà Lệ Minh.
Sơn Duy cất tiếng chào khi thấy bà Lệ Minh:
- Chào bác ạ?
Huyền Trinh cũng bắt chước Sơn Duy, lễ phép hỏi:
- Bác đã khỏe nhiều chưa ạ?
Bà Lệ Minh mỉm cười chỉ Thảo Vân:
- Bác khỏe nhiều cũng nhờ thuốc thang và sự chăm lo của cô trợ lý này đây.
Huyền Trinh vỗ vai Thảo Vân:
- Hôm nay không có đi suối Lồ Ồ hốt thuốc hả mi?
- À, thuốc còn!
Thảo Vân trả lời và chợt nhớ ngay chắc chắn Huyền Trinh kể cho Minh Đạt biết chuyện cô té suối. Ấm ức muốn hỏi tội Huyền Trinh nhưng có bà Lệ Minh ngồi đó nên Thảo Vân hỏi lảng sang chuyện khác:
- Anh Sơn Duy với Huyền Trinh ghé thăm bà chủ hả?
Sơn Duy gật:
- Tụi này ghé thăm bác và báo một tin quan trọng.
Thảo Vân liếng thoắng hỏi nhanh:
- Báo tin vui của anh với Huyền Trinh hả?
Rồi Thảo Vân quay sang Huyền Trinh:
- Vậy mà giấu tao hả Kiến Vàng?
Kiến Vàng Huyền Tlinh thúc cùi chỏ vào hông Thảo Vân:
- Tin vui gì đâu! Đừng đoán ẩu con khỉ.
Quên cả bà Lệ Minh, hai cô bạn thản nhiên đùa nghịch.
Sơn Duy chìa tờ báo ra, nghiêm giọng thông báo:
- Tin quan trọng này của Minh Đạt, giám đốc cần biết.
Nãy giờ không thấy Minh Đạt, Huyền Trinh cất tiếng hỏi:
- Anh Minh Đạt có nhà không bác?
- Có? Bác mới thấy nó mà.
Huyền Trinh gọi to:
- Anh Minh Đạt ơi! Ra đây nghe tin thời sự.
Minh Đạt trong nhà chạy ra hỏi nhanh:
- Chuyện gì thế? Hai người đến sao không vào nhà?
Huyền Trinh lém lỉnh:
- Đến thăm bác. Bác đang ở đây thì vào nhà chi.
Minh Đạt giơ ngón tay lên dứ Huyền Trinh:
- Cô cũng bắt bẻ tôi đó à!
- Ai bắt bẻ anh chi. Nghe anh Sơn Duy báo tin kìa.
Minh Đạt hỏi nhanh:
- Tin gì đó Sơn Duy?
- Tin nóng hổi đây này! Báo đăng Uyển Thư bị bắt.
Thảo Vân sửng sốt kêu lên:
- Uyển Thư bị bắt à?
Nhưng Minh Đạt thì không ngạc nhiên, anh hỏi Sơn Duy:
- Vụ việc thế nào?
Sơn Duy chỉ tờ báo:
- Tin trong báo kinh tế đây này, Uyển Thư bị công an kinh tế bắt vì cấu kết với Jean Star vận chuyển hàng lậu trốn thuế, cả vụ việc ăn cắp công nghệ tạo men gốm sứ màu ngọc bích của công ty Ngọc Ngà.
Minh Đạt bình luận:
- Hậu quả tất yếu của việc làm bất chính.
Thảo Vân vẫn thắc mắc:
- Tại sao Uyển Thư lại làm thế?
Bà Lệ Minh lên tiếng:
- Thì ra là cô ta à. Ngay từ đầu nhìn thấy cô ta, mẹ không thích rồi, con lại cho làm trợ lý, mẹ thấy khó chịu vô cùng.
Sơn Duy cười hỏi:
- Bởi thế bác mới cử Thảo Vân làm trợ lý cho Minh Đạt nữa đó hả bác?
Minh Đạt nhìn bà Lệ Minh:
- Mẹ thật là sáng suốt.
- Thôi đừng có nịnh mẹ.
Hay tin này, bà Lệ Minh thấy khó chịu, bà bảo Thảo Vân:
- Đưa bác vào trong nhà đi!
- Dạ!
Trước khi đẩy xe cho bà Lệ Minh, Thảo Vân còn thắc mắc hỏi Sơn Duy:
- Bây giờ tình hình Uyển Thư thế nào?
- Vi phạm pháp luật bị bắt giam thì chờ ra tòa xét xử.
Huyền Trinh phê phán:
- Cô ta thật cả gan, dám làm những chuyện tày trời như thế.
Minh Đạt bực dọc:
- Tôi nghĩ việc gì mà Uyển Thư không dám làm.
Thảo Vân đưa bà Lệ Minh về phòng riêng rồi trở ra. Cô vỗ vai Huyền Trinh kết tội:
- Chính mi là thủ phạm.
Huyền Trinh ngơ ngác:
- Thủ phạm gì?
Thảo Vân lại hăm he:
- Tội của mi, ta để đó.
Huyền Trinh cười rúc rích:
- Mi có phải là công an đâu mà thấy ai cũng có tội.
Thảo Vân kề tai Huyền Trinh nói nhỏ:
- Mi thì có tội rõ lắm. Mi dám nói với Minh Đạt ta té suối suýt chết đuối.
Huyền Trinh thản nhiên:
- Có sao ta nói vậy.
- Mi có thấy không?
- Thảo Vi và Thảo Lan nói đâu có sai chứ? Không lẽ hai nhỏ em mi bịa đặt.
Thảo Vân chưa kịp nói gì thì Huyền Trinh còn nghịch ngợm nói tiếp:
- Cũng may mi được cứu vớt. Nếu không thì đà trôi tuốt ra biển rồi.
Nghe Thảo Vân và Huyền Trinh trò chuyện, Sơn Duy bật hỏi:
- Cái gì? Ai trôi tuốt ra biển?
Thấy Thảo Vân ra hiệu không cho nói, Huyền Trinh lém lỉnh:
- Ai thích trôi cứ trôi hà.
Sơn Duy kêu lên:
- Hai cô nói chuyện chỉ có trời mới hiểu.
Thảo Vân hồn nhiên:
- Có hai đứa tôi biết là đủ rồi.
Huyền Trinh quay sang phỏng vấn Minh Đạt:
- Anh làm việc chung với Uyển Thư mà không biết chị ấy thế nào sao? Anh có nghĩ Uyển Thư ăn cắp công nghệ sản xuất không?
Sơn Duy nhăn mặt như chính anh là người bị phỏng vấn vậy:
- Sao em hỏi Minh Đạt như thế? Thật khó trả lời.
Huyền Trinh đính chính:
- Em có hỏi gì quá đáng đâu.
Minh Đạt cười bảo:
- Huyền Trinh hỏi phải thôi. Tôi không ngờ Uyển Thư làm chuyện đó. Cứ tưởng cô ấy làm trợ lý sẽ làm tốt vai trò, nhưng cũng chẳng ra gì.
Sơn Duy nhìn Minh Đạt bảo:
- Chính mày tuyển Uyển Thư làm trợ lý, mày phải thấy năng lực cô ấy chứ Minh Đạt gãi đầu:
Uyển Thư có trình độ, lại trúng tuyển cuộc thi tuyển chọn. Tao nghĩ là phải làm được việc.
Huyền Trinh phát biểu:
- Anh là người trong cuộc, không nhìn xa trông rộng bằng bác gái.
Sơn Duy bật cười:
- Bởi thế Minh Đạt mới bảo bác gái sáng suốt đó.
- Sáng suốt nên bác mới tuyển chọn Thảo Vân làm trợ lý cho giám đốc.
Huyền Trinh tiếp lời Minh Đạt rồi nói với Thảo Vân:
- Mi được mẫu hậu tuyển chọn vào cung là quí lắm đó nghen.
Thảo Vân đáp thật lòng:
- Ta sợ muốn chết đây này. Lại còn bị nghi là đánh cắp công nghệ sản xuất bán ra ngoài.
Huyền Trinh ngạc nhiên:
- Ủa! Mi bị nghi ngờ hả? Ai nghi ngờ mi vậy?
- Vì ta biết về khâu pha chế men gốm sứ nên sợ bị nghi ngờ vậy mà.
Minh Đạt cất tiếng hỏi:
- Vậy trong công ty có ai nghi em không?
Không dám nói bà Lệ Minh đã có ý nghi ngờ, Thảo Vân lắc đầu:
- Em sợ vậy thôi?
Huyền Trinh khẽ đùa giọng:
- Như vậy là chính mi nghi ngờ mi.
- Ta vô tư, vô tội.
- Có vô tư vô tội thiệt không đó?
Thảo Vân đáp nhẹ tênh:
- Mình vô tội, không làm gì sai trái thì tự mình biết.
Huyền Trinh tinh nghịch:
- Đúng rồi, đâu có ai làm chứng.
Sơn Duy xen vô:
- Thảo Vân thì có Minh Đạt làm chứng đấy, phải không Minh Đạt?
Minh Đạt tán thành:
- Tất nhiên rồi! Thảo Vân trong sáng thì luôn được mọi người làm chứng.
Huyền Trinh cười tươi tắn:
- Một mình anh cũng đủ rồi.
Bất chợt Thảo Vân cất tiếng hỏi:
- Bây giờ tính sao?
- Tính gì?
- Vụ Uyển Thư bị bắt.
Sơn Duy dõng dạc bảo?
- Chờ tòa xét xử chứ chúng ta đâu có tính gì.
Thảo Vân băn khoăn:
- Chúng ta không làm gì cho cô ấy sao?
Minh Đạt lại hỏi:
- Em muốn giúp gì cho Uyển Thư à?
Sơn Duy bảo:
- Chuyện của Uyển Thư liên quan đến công ty, có lẽ tòa sẽ mời Minh Đạt.
- Còn chuyện của Minh Đạt liên quan đến Thảo Vân phải không?
Huyền Trinh tinh nghịch hỏi, Thảo Vân thẹn thùng, ửng hồng đôi má. Cô cằn nhằn Huyền Trinh:
- Mi nói kỳ ghê.
- Không biết ai kỳ đây?
Thảo Vân đánh trống lãng:
- Đến giờ cho bà chủ uống thuốc rồi. Nói xong cô vù vào trong phòng bà Lệ Minh. Ở đây bị Huyền Trinh châm chọc, không thể chịu nổi.
Ngày đầu tiên bình phục hẳn, bà Lệ Minh đến công ty gốm sứ Ngọc Ngà thật sớm. Bà họp nhân viên các phòng ban, tuyên bố:
- Tôi sẽ tổ chức lễ cưới cho Minh Đạt với một cô gái tôi đã chọn từ lâu.
Nhiều giọng nhao nhao cất tiếng hỏi:
- Ai vậy bà chủ?
- Ôi cô gái nào được lọt vào mắt xanh của bà chủ vậy?
Bà Lệ Minh ra vẻ bí mật:
- Hôm rước dâu thì mọi người sẽ biết.
Đúng là bà chủ lạnh lùng và bí hiểm. Bà không báo cho biết cô dâu là ai thì có trời mới biết.
Không thấy sự thắc mắc của đám nhân viên, bà Lệ Minh thản nhiên phán lệnh:
Tất cả hãy chuẩn bị giúp Minh Đạt tổ chức tiệc cưới. Còn Huyền Trinh và Sơn Duy thì lo làm dâu phụ và rể phụ.
Huyền Trinh và Sơn Duy đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn Minh Đạt.
Minh Đạt ngơ ngác như người từ cung trăng rơi xuống.
Huyền Trinh đánh bạo hỏi:
- Tổ chức tiệc cưới ở nhà hàng nào hở bác?
Bà Lệ Minh đáp nhanh:
- Ở đây, trước cổng công ty, dưới vườn cao su. Nhà hàng nấu, tuần sau sẽ tiến hành.
Ngắn gọn, bà Lệ Minh kết thúc câu chuyện, định bước đi.
Minh Đạt kêu lên:
- Mẹ không nói rõ ràng, con không chịu đâu.
Bà Lệ Minh nghiêm mặt:
- Mẹ cưới vợ cho con thì con phải chịu chứ!
Minh Đạt phàn nàn:
- Ít ra mẹ phải bàn với con, đàng này mẹ tự quyết định.
- Mẹ quyết định cũng tốt cho con vậy. Cô gái mẹ chọn cho con đâu có thua ai.
Minh Đạt lắc đầu liên tục:
- Nhưng con không đồng ý, chuyện hôn nhân quan trọng cả đời, mẹ để con quyết định.
Vẻ lạnh lùng, cố hữu lại hiện lên mặt bà Lệ Minh:
- Mẹ đã quyết định cho con rồi! Con không được từ chối.
Minh Đạt vẫn cương quyết:
- Con không đồng ý.
Không để cho Minh Đạt từ chối nữa, bà Lệ Minh quay sang Thảo Vân, đưa cho Thảo Vân chiếc phong bì:
- Để tiến hành đám cưới cho Minh Đạt, tôi cho cháu nghỉ việc một tuần ở nhà vẫn hưởng lương. Còn đây là tiền thưởng tặng cháu trong thời gian qua đã hết lòng chăm sóc, chữa trị cho tôi lành bệnh.
Run run cầm phong bì, Thảo Vân vô cùng hoang mang...
Mọi nhân viên được phân công trang trí, lo tổ chức tiệc cưới của Minh Đạt, còn Thảo Vân thì không, lại phải ở nhà.
Thế là hết? Thảo Vân không phải là cô gái mà bà Lệ Minh chọn cho Minh Đạt.
Yêu Minh Đạt, Thảo Vân đâu có nghĩ đến hàng rào ngăn cách giữa hai người. Sự sang hèn đã ngăn cách hai người từ đây. Thảo Vân là ''đỉa mà đeo chân hạc''.
Yêu Minh Đạt, Thảo Vân cũng không dám nghĩ đến kết thúc. Một kết thúc mà cô không thể biết trước.
Hoang mang, buồn, tuyệt vọng!
Thảo Vân thẫn thờ như kẻ mất hồn. Chẳng biết phải làm gì đây? Không muốn nhận phong bì nhưng lại sợ bà Lệ Minh.
Thảo Vân nhũn nhặn nói với bà Lệ Minh:
- Cháu chăm sóc bà là bình thường, không có đáng gì đâu. Bà đừng thưởng cháu?
Bà Lệ Minh dịu dàng:
- Cháu cứ nhận cho tôi vui. Công lao cháu chăm sóc tôi rất lớn. Tiền không trả được đâu.
Thảo Vân ấm lòng vì lời nói của bà Lệ Minh. Thì ra bà vẫn nghĩ đến cô chứ không phải cho là cô làm vì bổn phận.
Thấy vẻ lưỡng lự của Thảo Vân, bà Lệ Minh nói tiếp:
- Cháu đừng phân vân gì cả. Bắt đầu hôm nay về nghỉ đi! Sau Đó làm việc tiếp.
Minh Đạt cưới vợ rồi, Thảo Vân còn lòng dạ nào làm việc tiếp. Cô đâu can đảm làm trợ lý cho anh nữa, phải tiếp xúc với giám đốc hàng ngày.
Thoáng băn khoăn, Thảo Vân rụt rè đề nghị bà Lệ Minh:
- Chừng nào đi làm lại, bà phân cho cháu bên khâu chuyên môn pha chế men gốm sứ nghe bà!
Bà Lệ Minh nhìn Thảo Vân:
- Không chịu làm trợ lý nữa à?
Thảo Vân ngập ngừng. Bà Lệ Minh bình thản bảo:
- Chuyện phân công cho cháu, để Minh Đạt giải quyết.
Minh Đạt cưới vợ rồi lo đi hưởng tuần trăng mật, làm sao mà giải quyết công việc cho Thảo Vân. Thảo Vân cố giấu tiếng thở dài, lòng lại đầy hoang mang.
Mọi người im lặng nghe cuộc đối thoại của bà Lệ Minh với Thảo Vân, chẳng ai dám có ý kiến gì.
Bà Lệ Minh kết thúc câu chuyện:
- Mọi việc tôi đã nói xong, chủ nhật tới là đám cưới Minh Đạt.
Minh Đạt phản ứng:
- Kìa mẹ? Con không đồng ý!
Giọng bà Lệ Minh đầy uy quyền, mệnh lệnh:
- Con phải đồng ý!
Minh Đạt khổ sở:
- Con không biết gì cả.
Bà Lệ Minh chặn lời:
- Ngày đám cưới, con sẽ biết mặt cô dâu.
- Trời ạ....
Giống y như truyện Trung Quốc ngày xưa vậy.
Bí mật vẫn là bí mật.
Đúng 7 glờ sáng chủ nhật, bà Lệ Minh, chú rể Minh Đạt cùng đoàn xe du lịch trang trí lộng lẫy đến nhà cô dâu... rước dâu.
Cô dâu Thảo Vân không hay biết gì cả.
Tuần rồi chính bà Lệ Minh đã bí mật đến bàn với ông Năm Cần chuyện cưới xin cho Minh Đạt và Thảo Vân. Bà muốn tạo bất ngờ cho đôi trẻ.
Hai cô em sinh đôi Thảo Lan, Thảo Vi được phân công chuẩn bị trang phục áo cưới cho cô dâu cũng chính là do bà Lệ Minh đặt ở cửa hàng may mặc. Đúng ngày giờ, hai cô em đến cửa hàng lấy về.
Cả tuần nay ở nhà, Thảo Vân buồn rười rượi. Cô nhốt mình trong phòng riêng không nói chuyện gì với ai.
Đột ngột đoàn xe du lịch thắng két trước sân nhà. Thảo Lan, Thảo Vi rối rít ôm đồ cưới vào phòng Thảo Vân:
- Chị Thảo Vân trang điểm nhanh lên! Đàng trai đến rước dâu rồi kìa!
Thảo Vân bàng hoàng chưa hiểu chuyện gì. Hai cô em hối hả, đứa giục Thảo Vân thay áo dài cưới, đứa lo trang điểm cho Thảo Vân.
- Chị là cô dâu, chị biết chưa?
- Cô dâu phải xinh đẹp, lộng lẫy.
Như từ trên trời rơi xuống, Thảo Vân ngớ người ra. Cô đang tỉnh hay mơ đây? Bối rối, Thảo Vân không còn làm gì được, mặc cho hai cô em biến hóa cô thành cô dâu.
Cô dâu phụ Huyền Trinh cũng vào phụ giúp.
Chú rể Minh Đạt mặc veston trắng sang trọng, lịch lãm, đeo mặt nạ hổ đĩnh đạc bước vào. Không nói một lời, ấn vào tay cô dâu Thảo Vân bó hoa tươi rực rỡ và bế thốc cô dâu ra xe du lịch kết hoa đang chờ sẵn...
Đoàn xe lao vút về khu vườn cao su đang nở hoa thơm nồng trước công ty gốm sứ Ngọc Ngà.
Vừa bước xuống xe, cô dâu và chú rể được mọi người trong cơn mưa hoa cao su chào đón nồng nhiệt trong tiếng vỗ tay vang rền như pháo nổ.
Siết chặt vòng eo của Thảo Vân, Minh Đạt khẽ giọng âu yếm:
- Nhận lời cầu hôn của ''cọp'' nghe Thỏ Hồng!
Dẫu đôi môi hồn tuyệt đẹp, Thảo Vân kêu lên nũng nịu:
- Ôi khi không hôn lén người ta hà! Kỳ quá đi thôi!
Ngượng quá, Thảo Vân vùng bỏ chạy khỏi vòng tay của Minh Đạt trong tiếng cười nắc nẻ của mọi người.
Minh Đạt nối gót theo cô dâu trong niềm vui sướng. Hạnh phúc đến với anh và cô như cơn mơ giữa ban ngày.
Văng vẳng bên tai Thảo Vân vang lên lời hài hát "Hoa cao su" tình tứ, thiết tha:
" Ơi em!
Hoa cao su mộc mạc.
Mà hương thơm man mác.
Tỏa ngát hồn anh...".
Hạnh Phúc Vô Biên Hạnh Phúc Vô Biên - Hồng Kim