Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Tác giả: Duyên Anh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Minh Tuong
Upload bìa: Nguyen Minh Tuong
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1695 / 44
Cập nhật: 2017-07-24 16:15:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
uổi trưa, bốn vị hoàng tử nằm trên bốn cái ghế xích đu ngắm trời hạ. Trời cao xanh. Mây trắng nhẹ trôi. Gió táp vào những tầu lá dừa nghe lạo xạo. Không một tiếng động cơ nổ. Không một tiếng còi xe kêu. Những chàng du ca Ve Sầu đang mở đại nhạc hội trên cành phượng vĩ. Thính giả là hoa đỏ, lá xanh. Là mây trên cao. Là cỏ dưới thấp. Là sân trường. Là cửa lớp. Là bàn ghế, bảng đen trong ngục tù mùa hạ. Đại nhạc hội du ca Ve Sầu buồn lắm. Vì chỉ có một điệu nỉ non, ai oán. Người ta không sống bằng nỗi buồn. Trời đất không sống bằng nỗi buồn. Nên mây đã trôi, hoa đã rụng, lá đã cúp và cỏ đã héo. Nhạc khúc làm vui đất trời, cỏ cây hoa lá luôn luôn là nhạc khúc của chim. Và vài chú chim khuyên từ đâu bay tới, đậu trên cây trứng cá, hát những bản tình tự tuyệt vời. Rồi vỗ cánh bay đi. Khiến bốn vị hoàng tử ngẩn ngơ. Nhưng cơn ngẩn ngơ đang nửa chừng thì nhà nghệ sĩ điêu luyện chích chòe từ một ngọn cây bên kia cù lao, hẳn vậy, bay sang, dừng cánh trên ngọn dừa cao, đơn ca bài hát hay nhất của chích chòe.
Bốn vị hoàng tứ nhắm mắt, ngủ ngoan. Chích chòe ru hoàng tử ngủ. Như chuyện thần tiên. Khi bốn vị hoàng tử mở mắt, chích chòe đã tạm biệt từ lúc nào. Chỉ có lục quái Xà Lỏn đứng dưới gốc cây dừa với một chùm dừa tươi chừng bẩy tám trái và con dao phay. Dzũng Đakao rướn chân ngồi ngay ngắn. Nó không tin lục quái tới phục hận. Những kẻ đem lòng tốt đối xử với mọi người chẳng bao giờ sợ bị người thù ghét. Dzũng Đakao đã tin đúng. Lý Tiểu Long mỉm cười thân thiện:
- Bạn ngủ ngon quá, bạn Dzũng Đakao.
Dzũng Đakao đáp lễ:
- Nhờ gió mát, bạn Lý Tiểu Long ạ!
Hưng mập, Bồn lừa, Chương còm đã thức cả. Lý Tiểu Long nói:
- Chúng tôi mời các bạn uống nước dừa. Thường, chúng tôi hái dừa trộm của ông ngoại bạn Chương còm. Nay chúng tôi không hái dừa trộm của bất cứ ai, không chọc thủng bánh xe đạp của học trò, không ném chó, không phá phách nữa. Chúng tôi mời các bạn uống nước dừa để cám ơn các bạn. Nhờ các bạn mà chúng tôi khỏi bị ăn đòn sáng nay.
Lý Tiểu Long hạ lệnh:
- Chặt dừa đi tụi bây!
Ngũ quái chặt dừa rất nghề. Chúng chặt đủ bảy trái đã hái lúc bọn Dzũng Đakao ngủ say. Chặt xong, chúng bưng tới mời anh em Dzũng Đakao.
- Mời các bạn thưởng thức dừa tươi Long Xuyên.
Dzũng Đakao nói:
- Các bạn thật tốt. Các bạn cũng là những kẻ có lòng. Chúng ta cùng uống mừng ngày gặp gỡ. Tôi mạn phép các bạn hái thêm ba trái.
Dzũng Đakao rút súng cao su:
- Phải đạn đá và ba viên liền mới đứt nổi cái cuống.
Dzũng Đakao móc túi đủ chín viên đạn đá. Nó giương súng bắn cuống dừa. Veo. Veo. Chương còm đứng đậy. Veo. Chương còm phóng khỏi chỗ đứng, bắt trái dừa ngon ơ. Nó thảy cho Hưng mập. Hưng mập chặt ngay và đưa tận tay Lý Tiểu Long:
- Mời Đường Sơn đại huynh.
Dzũng Đakao hạ trái dừa thứ hai. Bồn lừa chặt và mời Khương Đại Vệ:
- Trái này của tiểu đệ mời Thiết quyền ca sĩ!
Dzũng Đakao hạ thêm trái nữa. Dzũng Đakao mời Địch Long. Mười ông nhô bê cả trái dừa uống ừng ực. Lục quái Xà Lỏn lé mắt vì tài bắn súng cao su của Dzũng Đakao. Chúng tán tụng hết lời. Dzũng Đakao nhún nhường:
- Danh ná mới đáng được ca ngợi. Tôi chưa thấm gì so với Danh ná.
Lý Tiểu Long ngạc nhiên:
- Thằng Danh ở Chắc cà đao ấy à?
Dzũng Đakao gật đầu:
- Đúng. Danh ná vô địch thế giới.
Lý Tiểu Long đưa tay bưng mặt.
- Trời ơi, tôi có mắt như mù. Hèn chi tôi nhận mình là Lý Tiểu Long.
Nó cảm khái:
- Không còn Lý Tiểu Long chọc chó nữa. Chỉ còn thằng Hai ngoan ngoãn.
Khương Đại Vệ ném vỏ trái dừa qua hàng rào:
- Tôi hết là Thiết quyền ca sĩ hát nhảm từ nay, xin gọi tôi là Ba tu. Tôi hứa tu tỉnh.
Địch Long bẻ bão tay:
- Tôi chán tên Địch Long bán ve chai rồi, tôi là Tư chăm. Tôi sẽ chăm chỉ học hành, thề không coi tuồng chưởng.
Vương Vũ giậm chân;
- Tôi là Năm hiền. Hết ham Vương Vũ dấu cháo quẩy.
Trần Tinh nói:
- Tôi là Sáu tốt, tôi chê cái tên Trần Tinh bánh bò.
Trần Quan Thái vò đầu:
- Hề hề, thưa các bạn, hãy quên tôi là Trần Quan Thái đẩy xe mì, tôi chính thực Bảy lành,
Lục quái Xà Lỏn chiều nay mặc áo ngắn tay, quần dài, lại hãnh diện nhận những cái tên Việt Nam, do đó, bộ lục ca Xà Lỏn tan ra. Bây giờ, họ là Hai ngoan, Ba tu, Tư chăm, Năm hiền, Sáu tốt, Bảy lành. Họ đã là những vì sao lấp lánh dưới mặt sông mỗi tối. không còn là những vì sao lấp lánh dưới vũng nước dơ. Dzũng Đakao sung sướng quá. Nó kéo bạn mới ra đường, kêu xe lôi chở hết sang bên kia cầu, tìm gặp bác sĩ chủ giải Guigoz, nói hết sự tình cho bác sĩ hay. Lão Ngoan Đồng của tuổi thơ Long Xuyên khen ngợi bọn Dzũng Đakao và hỏi bọn Hai ngoan:
- Tại sao các cháu nghe lời Dzũng Đakao?
Hai ngoan lễ phép đáp:
- Thưa bác sĩ, các anh ấy có nhiều tấm lòng.
Bác sĩ gật gù:
- Bác đã nghĩ không sai, chỉ các cháu mới làm đẹp nổi xã hội mai này.
Bác sĩ hứa với bọn Dzũng Đakao:
- Bác sẽ cấp học bổng cho sáu đứa bạn mới của cháu.
Dzũng Đakao hỏi:
- Còn Danh ná, Thảo xa lộ?
Bác sĩ vỗ vai Dzũng Đakao:
- Bác sẽ đẩy bạn cháu lên đại học.
Dzũng Đakao xoa tay sung sướng. Nó và bạn của nó đã làm được vài điều tốt ở Long Xuyên. Mùa hè tuyệt diệu quá. Mùa hè ý nghĩa quá. Dzũng Đakao có quyền nghĩ tới những cuộc vui và những bông hồng mà các "em" Trường Nữ đã rủ sẽ đi hái trộm ở vườn nhà phó tổng thống Nguyễn Ngọc Thơ, vườn nhà bác sĩ Lữ hay trong khuôn viên tòa tỉnh trưởng.
Trước mặt bác sĩ chủ giải Guigoz, Hai ngoan xúc động đến ứa nước mắt, nói;
- Anh Dzũng Đakao, anh Chương còm, anh Hưng mập, anh Bồn lừa ơi, chúng tôi bỏ học đi chơi lêu lổng ba tháng rồi, rất tiếc không thể vui đùa với các anh mùa hè này. Hẹn các anh mùa hè sau nhé! Mai chúng tôi đi học hè để đủ sức theo học niên khóa tới. Các anh đừng phiền chúng tôi nghe.
Dzũng Đakao nắm tay Hai ngoan:
- Vâng. hẹn các bạn hè sang năm.
Bác sĩ chủ giải Guigoz giữ bọn Hai ngoan lại. Bọn Dzũng Đakao uống xong chầu xá xị con cọp thì xin phép bác sĩ ra về nại cớ đi thăm phố xá Long Xuyên.
Từ đó, chung quanh khu trường Khuyến Học, rộng rãi hơn, phố xá bên này cầu đúc không còn một đứa trẻ nào hư hỏng nữa. Tất cả đều noi gương bọn Hai ngoan. Bọn Hai ngoan đã, không những chăm chỉ học hành, ngoan ngoãn mà còn làm được nhiều việc phi thường. Nhưng đó là chuyện sau này và sẽ ghi chép ở một cuốn truyện khác 1.
Bây giờ hãy nói về bốn vị hoàng tử Dzũng Đakao, Chương còm, Bồn lừa, Hưng mập. Bốn vị thơ thái hân hoan trở về sân trường Khuyến Học, chờ chiều xuống để đáp xe lôi tới Chắc cà đao. Nhưng chiều ở tỉnh lỵ nó xuống lâu lắm cơ. Bốn hoàng tử rủ nhau qua công viên Nguyễn Du. Tám con mắt mơ màng nhìn khói lam đùn lên từ những mái nhà phía cù lao trước mặt. Hưng mập huých nhẹ Chương còm:
- Mai bọn mình thăm cù lao được chưa?
- Được chứ,
- Ông Út Vĩnh của mày hẳn đã từ Cao Lãnh về với con gà chiến thắng.
- Ừ.
Bồn lừa lo ngại:
- Nhỡ ông Út Vĩnh còn ham đá gà?
Có tiếng trả lời Bồn lừa:
- Thì tụi này đưa các anh qua cù lao.
Bốn hoàng tử nhất loạt quay lại. Và bốn cái cổ bỗng cứng đơ. Tám con mắt không sao chớp nổi. Bốn công chúa Duyên, Liên, Thủy, Lan nhìn bốn hoàng tử Bồn lừa. Chương còm, Dzũng Đakao, Hưng mập mỉm cười. Mỗi công chúa mang theo tám vòng hoa nhài. Ôi, những bông hoa nhài kết thành vòng bằng những sợi chỉ trắng sao mà quê hương Việt Nam thế! Sao mà ca dao thế! Sao mà Long Xuyên thế! Long Xuyên thu nhỏ ở công viên thơ mộng này. Và Long Xuyên thơm ngát hoa nhài, loài hoa lãng mạn như chuyện tình của Tiên Dung và Chử Đồng Tử.
Cô Thủy nói:
- Nghe tin các anh vừa chiến thắng giặc Xà Lỏn.
Bốn hoàng tử bèn chớp mắt lia lịa và cổ hết cứng đơ. Hưng mập giành quyền nói trước:
- Dà dà... Chiến thắng vất vả lắm. Giặc Xà Lỏn toàn những tay võ nghệ lừng danh.
Cô Lan hỏi:
- Anh phì lũ hạ nó ra sao?
Hưng mập đáp:
- Tôi bảo thằng xếp của nó nói thật nhanh mười lần một câu mà không vấp thì tôi về Sàigòn ngay, cô bánh ú ạ!
Dzũng Đakao, Chương còm, Bồn lừa để mặc Hưng mập ba hoa con chích choè. Bởi ba cậu đang uống thuốc an thần bằng cách nuốt nước miếng. Dzũng Đakao đã chiến thắng giặc khỉ ở Ban Mê Thuột, giặc Ôkê ở Sàigòn; Chương còm đã chiến thắng giặc Mông cổ ở Phú Nhuận; Bồn lừa đã chiến thắng giặc Nhật Trình ở bờ sông Sàigòn. Ba kẻ chiến thắng đều không hề bối rối. Cơn bối rối tưởng đã tiêu tan ở sân cỏ trong trận cầu "lịch sử nhân loại" chiều qua, lại kết tụ thành tảng lớn. Thành phiến lớn. A, văn chương hôm nay đã có phiến buồn, phiến sầu, phiến mây, phiến trời, cần có thêm phiến bối rối. Bạn Hưng mập nhờ mập quá nên phiến bối rối lẩn vào mỡ. Hóa cho nên bạn ta anh dũng ghê nơi.
- Anh phì lũ bảo nó nói câu gì đó?
- Một câu nằm trong nghệ thuật hùng biện tức là nói nhanh mà không hay líu lưỡi, cô bánh ú ạ!
- Mà thế nào!
- Nồi đồng nấu ốc nồí đất nấu ếch! Đó, ngon xơi chưa? Tôi đã chấp nó nói ếch thành ết mà nó nói chẳng nổi. Thế là nó chào thua. Bây giờ tôi đố cô bánh ú nói đtrợc câu đó mười lần không vấp.
Cô Lan cười khúc khích. Cô tiến tới choàng một lượt những tám vòng hoa nhài qua cái đầu bự của Hưng mập. Nếu Chương còm đã đem máy quay phim theo, chỉ một màn này đem chiếu đủ ăn tiền rồi. Vì vòng hoa nhỏ mà đầu Hưng mập bự nên vòng hoa không rơi xuống cổ Hưng mập. Thùng nước lèo đành đeo tám vòng hoa trên trán. Nhờ đó, ba phiến bối rối của ba hoàng tử tiêu tan. Cô Duyên hỏi Bồn lừa:
- Còn anh, anh bắt giặc Xà Lỏn ra sao?
Bồn lừa gồng mình... phịa:
- Tôi dùng mẹo.
- Mẹo gì?
- Mẹo của tôi.
- Anh nói nghe nào...
- Tôi xin cải chính. Tôi chơi đố vui để học với nó. Tôi hỏi nó: Bàn tay người ta có mấy ngón? Bạn nói trúng, tôi mua giấy xe đò về Sàigòn gấp. Bạn nói sai, yêu cầu bạn bỏ nghề làm giặc Xà Lỏn. Nó chịu. Và nó đáp: Bàn tay người ta có năm ngón. Nó giơ tay nó lên cao, xoè bàn tay ra. Hề hề, bàn tay nó có một ngón dư. Nó thua tôi. Nhân đó, tôi dặn nó rằng, hễ đi đự thi đố vui để học, gặp câu hỏi trên phải đáp: Thường thường, bàn tay người ta có năm ngón nhưng một số ít người được trời thương cho thêm ngón nữa. Vì trời muốn người này có mười một cái hoa tay. Bạn có mười một hoa tay, tập đàn sẽ đàn hay, học toán sẽ toán giỏi mà làm giặc Xà Lỏn thì bị ghét bỏ. Nó mắc cở chạy có cờ. Tôi chắc nó về lấy sách ra học cô trung phong ạ!
Duyên khen:
- Anh bịa đặt tài quá.
Và khoác hoa lên cổ hoàng tử Bồn lừa. Đến phiên Thủy thử tài ăn "ăn nói" của Dzũng Đakao;
- Anh Dzũng Đakao hạ giặc Xà Lỏn khác hơn chứ?
Dzũng Đakao thú thật:
- Tôi không có tài bịa chuyện như hai bạn tôi. Tôi chỉ nói về lòng tốt và người tốt. Họ tin là tôi nói thật và họ đã làm quấy. Thế là họ bắt tay tôi. Chúng tôi trở thành bạn.
Thủy tặng hoa cho Dzũng Đakao với lời thắm thiết:
- Anh giỏi hết sức vậy đó.
Cô Liên choàng hoa lên cổ cậu Chương còm mà không hỏi cách bắt giặc Xả Lỏn. Tuy thế, Chương còm đã gắng uống thuốc liều phịa chuyện:
- Cám ơn các cô đã cho chúng tôi hoa hồng, lại cho thêm hoa nhài. Hôm nọ, các bạn tôi được nói là sẽ tranh giải Guigoz mí lỵ các cô, họ bảo các cô là hung thần, là nữ kê tác quái, họ sợ các cô ném muối ớt vào mặt họ. Họ hăng say nói mà quên rằng má tôi dân Long Xuyên. Tôi bảo họ: Các bạn ơi, nữ tài tử đẹp nhất nước Việt Nam, đẹp ở Long Xuyên chưa đủ còn lên tận Bình Dương đóng phim Người đẹp Bình Dương là cô Thẩm Thúy Hằng đó. Cô Hằng ở sau nhà ông ngoại tôi. Cô Thẩm Thúy Hằng sang nước Tây đen bên Phi châu được hoan hô. Cô đóng phim Chiều "kỹ" niệm hay lắm. Các cô rồi sẽ là Thẩm Thúy Hằng hết trơn.
Bồn lừa cúp ngang câu chuyện cà kê dê ngỗng của "mầm non ký gỉả" Chương còm:
- Các cô định đưa chúng tôi qua cù lao thật à?
Cô Duyên gật đầu:
- Thiệt. Mai tụi này chở xuồng đưa các anh qua. Nhà con nhỏ bạn của tụi này ở bển.
Các công chúa và các hoàng tử quen nhau, thân nhau rất nhanh. Như chuyện cổ tích. Như chuyện thần tiên. Họ đã chọn lựa nhau từ ở sân cỏ chiều qua. Và từng đôi, họ đứng riêng rẽ, nhìn sông nước, nhìn dáng chiều, nhìn khói lam, nhìn trời hạ. Họ đứng xa nhau, từng đôi. Mùi hoa nhài làm họ gần nhau. Thế thôi. Họ không nói những chuyện "làm sao ấy ". Họ chẳng hề bơ vơ như đôi người trong vườn trăng của thơ Xuân Diệu. Họ là tám ngọn nến thắp sáng một vùng trời niên thiếu mộng tưởng. Trời cao. Mây trắng. Ánh nắng hiền. Gió ngoan. Và đâu đây, những con chim có giọng hát hay nhất được gửi về đồng ca khúc nhạc làm trong thêm những nụ cười, làm hồng thêm những làn môi, làm sáng thêm những con mắt. Đưa từ xa tới, những lời hát lâng lâng hồn niên thiếu:
Quê nhà tôi chiều khi nắng êm đềm
Chạy dài trên khóm cây đàn chim ríu rít ca
Bao người ra ngồi hay đứng bên thềm
Chuyện trò vui với nhau, đời sống thần tiên...
Dường như, trên bầu trời hạ văng vẳng tiếng sáo diều. Tiếng sáo diều đẩy những đứa trẻ lên cõi tiên.
Hạ Ơi Hạ Ơi - Duyên Anh Hạ Ơi