Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Lop van Truong
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7697 / 11
Cập nhật: 2015-11-23 12:45:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
é Khoa thức giấc, nó giật mình quay sang vụt kêu khẽ:
- Chú!
Thì ra đêm qua chú Việt Chương đã ngủ chung với nó, vậy mà nó không hay biết gì cả. Thích quá, nó cười và lăn sát vào, một tay ôm qua ngực Việt Chương.
Việt Chương giật mình thức giấc, anh cười với nó:
- Dậy rồi à? Con ngủ ngon quá, bé Khoa.
- Chú có ngủ ngon không?
- Chút chút.
- Con thích được chú ngủ chung. Chú đắp mền cho con phải không?
- Ừ. Ban đêm ngủ phải giữ ngực cho ấm, nếu không sẽ bị bệnh.
- Mẹ, cũng nói như vậy.
- Ba Quân có yêu con không?
- Dạ có. Ba nói hồi nhỏ con giống như mèo con, khóc suốt nên bị ba ghét con. Cho đến hồi con bị bệnh, ba nói tưởng con chết, ba vừa ôm con vừa chạy đến bệnh viện. Nhìn con nhỏ xíu nằm trên giường cấp cứu, ba khóc rồi nói thương con quá trời, trẻ con vô tội.
Lời nói xót xa đau đớn lòng Việt Chương, anh ôm nó nằm lên ngực mình.
- Con có yêu ba Quân không?
- Dạ có. Nhưng mà ba Quân và mẹ ngày nào cũng cãi nhau, con sợ lắm.
Việt Chương muốn khóc, bé Khoa phải sống trong một gia đình như vậy sao?
Lòng Việt Chương trăn trở khốn khổ. Anh phải làm gì đây?
Điện thoại reo Việt Chương vội lấy ra nghe, anh mừng quýnh khi nhận ra điện thoại của Mỹ Thanh:
- Mỹ Thanh! Em đang ở đâu?
Một giọng nói đàn ông lạnh lùng vang lên:
- Không phải Mỹ Thanh. Sao, lo được tiền đủ chưa? Mười hai giờ trưa nay tao sẽ cho biết địa điểm giao tiền.
Việt Chương kêu lên:
- Nhưng mà tôi muốn nghe giọng của Mỹ Thanh, cô ấy như thế nào rồi?
- Khỏe, cư xử tử tế. Được chưa?
Tiếng của Mỹ Thanh vang lên yếu ớt:
- Anh Chương! Em là Mỹ Thanh đây, em... không sao.
Chỉ như vậy rồi điện thoại tắt, Việt Chương bàng hoàng kêu hét lên:
- Mỹ Thanh.
Bên kia đã tắt điện thoại, Việt Chương bật dậy lao ra cửa, bé Khoa gọi giật:
- Chú ơi! Chú đi đâu vậy?
Việt Chương khựng lại, anh bước trở vào ôm nó:
- Chú phải đi công việc. Rảnh, chú sẽ ghé lại chơi với con.
Buông nó ra, Việt Chương hấp tấp lao ra ngoài. Giọng nói Mỹ Thanh nghẹo ngào nức nở, anh không tin là cô không sao. Mỹ Thanh của anh luôn mạnh mẽ, cô không dễ dàng khóc. Mỹ Thanh ơi, anh làm sao tìm thấy em bây giờ? Cô thật sự bị bắt cóc để tống tiền gia đình, không còn nghi ngờ cô bỏ đi vì không muốn đám cưới. Nước mắt Việt Chương tuôn ra nghèn nghẹn.
Huy động một trăm ngàn đô la đối với anh không khó, nhưng điều quan trọng là Mỹ Thanh có được về an toàn không. Việt Chương đi ngay đến phòng công an.
Bà Minh Châu hét lên khi nghe Việt Chương nói đã báo sự việc cho công an.
- Mỹ Thanh mà có chuyện gì, tôi không tha thứ cho cậu đâu. Xưa nay nó chưa từng gây thù kết oán với ai, vậy tại sao bị hắt cóc tống tiền, tại cậu mà nó bỏ nhà đi mới ra nông nỗi này.
Bà khóc ầm ĩ lên, ông Kiệt phải quát:
- Bà có im không, đừng có làm cho mọi người rối lên nữa!
Mỹ Hòa phải ôm bà lại khuyên can:
- Đừng khóc mẹ ạ! Trong lúc này mẹ, cần bình tĩnh!
Ba Minh Châu bệu bạo:
- Bình tĩnh sao được hả con? Hôm nay là ngày đám cưới của con với nó.
Không có đám cưới, bỗng nhiên nó mất tích, mẹ không biết sống chết thế nào, bây giờ còn phải huy động một trăm ngàn đô la.
- Ba và Việt Chương sẽ lo chuyện này.
Vỗ về mẹ mình chứ Mỹ Hòa cũng chết điếng cả lòng. Hôm nay là ngày đám cưới của hai chị em, vậy mà ngày vui không thấy, mọi người lo bấn cả lên. Tội nghiệp Minh Trí, anh rất thân với Mỹ Thanh nên cứ lao đi tìm ở bất cứ ngõ ngách nào mà anh nghĩ có thể tìm thấy Mỹ Thanh, rồi trở về mệt mỏi héo hắt, Mỹ Thanh vẫn như bóng chim tăm cá.
Bọn tống tiền đã cho biết địa điểm bên kia bến phà Thủ Thiêm đi năm trăm mét nữa, để tiền dưới gốc cây sao, khi nhận tiền xong, chúng sẽ thả Mỹ Thanh về. Mỹ Hòa hy vọng là bọn chúng cần tiền và khi có tiền sẽ thả Mỹ Thanh về nhà an toàn. Việt Chương giành lái xe đi, còn Minh Trí đi bằng phương tiện khác phía sau hỗ trợ cho Việt Chương.
Mỹ Hòa lo lắng căn dặn:
- Cẩn thận nghen anh!
Minh Trí cười vuốt má cô:
- Em đã dặn anh mấy chục lần rồi, anh nhớ mà.
- Bọn tống tiền như vậy luôn có vũ khí là súng, anh đừng có chủ quan.
- Anh không chủ quan mà cảnh giác cao độ, em chịu chưa?
Mỹ Hòa lườm yêu Minh Trí. Cô biết anh pha trò để xoa dịu sự căng thẳng của cô khi anh vì gia đình cô dấn vào chuyện nguy hiểm, bắt cóc và tống tiền không phải chuyện đơn giản.
Việt Chương đi trước với valy tiền, chỉ có một số phủ trên mặt là tiền đó còn lại là giấy. Anh không tiếc tiền, tuy nhiên anh có linh cảm, nếu đúng là Phương Uyên bắt cóc Mỹ Thanh, không bao giờ cô thả Mỹ Thanh về dễ dàng như vậy, có thể nhốt đâu đó, trước khi cô cao bay xa chạy.
Lái xe qua bến phà mà Việt Chương có cảm giác như anh đang ngồi trên đống lửa nóng vậy.
Anh đi mua cho em cái bao bố đi!
Thái lắc đầu bảo Phương Uyên:
- Không nên! Anh nghĩ em cứ bỏ mặc cô ta, chết hay sống là phậa số của cô ta. Lấy được tiền là chúng ta lên hobo và sau đó lên bộ vượt qua đường rừng sang Campuchia, tìm đường qua Thái Lan. Đến Thái Lan hãy tính.
Phương Uyên mím đôi môi mỏng vào nhau, gật đầu:
- Được, em nghe lời anh. Thực sự em muốn nó chết thôi.
- Nó sống hay chết đầu còn liên quan đến chúng ta. Cái chúng ta cần là tiền.
- Nhưng mà em hận nó, không có nó em đã bán được lô hàng chất lên xe.
Miếng ăn sắp tới miệng rồi mà phải nhả ra, có tức không?
- Anh hẹn một giờ trưa. Còn một giờ nữa, nếu còn tức em vào đó mắng một trận cho đã đi, rồi đi.
- Được.
Phương Uyên bật dậy, cô đi vào trong. Tiếng động mở cửa làm Mỹ Thanh dừng tay lại, cô mở được dây trói tay bằng cách cọ tay vào mảng xi măng bị bể dưới đất, chưa kịp mở trói chân, Phương Uyên đã vào, hai tay còn bị đau và bị trói hai ngày qua, Mỹ Thanh cố giấu ra sau lưng, nằm mọp trên gạch bẩn thỉu.
- Này, dậy đi!
Phương Uyên đá một cái vào ngươi Mỹ Thanh:
- May cho mày là tao để mày song, nhưng sẽ không có ai tìm ra mày, mày sẽ bị chết đói trong cái hầm này, mày sẽ trở thành con ma đói, chuột bọ sẽ vào đây ăn thịt rút rỉa thân xác hôi tanh của mày, biết chưa? Giá như biết cô ngày này, đừng có ngu ngốc xía vào chuyện của tao.
Thấy Mỹ Thanh vẫn cứ nằm im lìm, Phương Uyên cúi xuống, cô nhặt lấy một mảnh thủy tinh sắc trên gạch cầm lên tay, một tay nắm cằm Mỹ Thanh lật lại cho cô phải đối diện với mình, Phương Uyên cười gằn:
- Mày biết đây là cái gì chứ? Mảnh thủy tinh đó, tao sẽ làm gì mày biết không? Không biết chứ gì? Tao sẽ hủy hoại gương mặt mày, vì gương mặt này có một lúc Hải Lâm phản bội tao để thích mày. Bây giờ hắn ở tù, còn Việt Chương, nếu mày có trở về, hắn cũng không cưới một cô vợ Chung Vô Diệm.
Mỹ Thanh kinh hoàng vùng dậy, bản năng tự vệ khiến cô hất Phương Uyên ra. Phương Uyên gầm lên như con hổ dữ:
- Mày đã cởi trói tay! Đồ khốn kiếp!
Chụp cái cây, Phương Uyên đập mạnh vào hai cái chân bị trói của Mỹ Thanh:
- Mày định chạy trốn, tao đập gãy chân mày, xem mày có chạy trốn được không.
Bộp... Bộp... Mỹ Thanh rú lên đau đớn, cô có cảm giác ống quyển mình vỡ nát.
- Phương Uyên, đi mau thôi, đánh nó làm gì nữa. Nó đã mang tiền đến rồi kìa.
Thái nhào vào, gã giật cây sắt trong tay Phương Uyên ném vào một góc rồi lôi cô đi:
- Mau lên đi! Hobo anh mướn cũng đến rồi.
Anh ta leo lên chiếc Simson đen nổ máy, Phương Uyên cũng vội ngồi lên, cô ôm qua bụng Thái, anh ta là điểm tựa duy nhất của cô trong lúc này.
Nhưng vừa ra khỏi vườn bạch đàn, Thái biến sắc, những người lính công an đổ ra chĩa mũi súng vào hai người:
- Đứng lại! Nếu chạy sẽ bị bắn!
Phương Uyên tái mặt run lên. Bình thường ác độc, thế mà lúc này nhìn những họng súng đen ngòm chĩa vào mình, cô ta sợ thất thần, ôm chặt eo ếch Thái, trốn vào tấm lưng rộng của anh ta:
- Làm sao hả anh Thái?
Giọng những người công an đanh và dõng dạc:
- Xuống xe, đưa hai tay lên đầu!
Một công an phóng lái tắt máy xe, Phương Uyên và Thái bị bắt.
Khi thấy Mỹ Thanh trong cái hầm tối, hai chân còn bị trói, người cô đầy máu, Việt Chương đau đớn ôm lấy cô:
- Mỹ Thanh!
Mỹ Thanh cố mở mắt ra nhìn Việt Chương. Cô không nói được lời nào, mà ngất trên tay anh. Toàn thân Mỹ Thanh bị bầm dập, chứng tỏ cô bị đánh rất dữ, nặng nhất là hai chân, xương ống quyển bị dập nát, phải rất lâu mới bình phục và đi lại được, song có lẽ sự đi đứng không còn bình thường nữa.
Việt Chương ngồi bên giường bệnh nhìn Mỹ Thanh nằm thiêm thiếp, mà lòng anh quặn lên đau đớn. Phương Uyên độc ác, giờ này cô ta đang chịu sự trừng trị của pháp luật. Nhưng còn Mỹ Thanh, cơn ác mộng này có lẽ suốt đời cô khó mà quên. Anh nắm lấy bàn tay cô, bàn tay cũng xây xát dập, nước mắt anh tràn ướt cả bàn tay cô. Những đau đớn này lẽ ra phải để cho anh kìa, xin lỗi em Mỹ Thanh ơi.
Mỹ Hòa đẩy nhẹ cánh cửa bước vào:
- Việt Chương, dượng về nhà nghỉ đi. Mỹ Thanh để tôi chăm sóc cho.
Việt Chương lắc đầu:
- Không! Tôi muốn được ở bên Mỹ Thanh cho đến khi cô ấy tỉnh lại.
- Nhưng mà trông dượng quá mệt mỏi.
- Không sao đâu.
Việt Chương buồn rầu để nhẹ bàn tay Mỹ Thanh xuống:
- Xương chân cô ấy bị dập nát, tôi sợ lúc tĩnh lại chịu không nổi.
- Đúng là nó sẽ bị sốc. Mỹ Thanh là con người hiếu động mà, có bao giờ chịu ngồi yên một chỗ đâu. Dù sao thì cũng phải chấp nhận sự thật.
Mỹ Hòa đau lòng nhìn Mỹ Thanh, cô không thể tưởng tượng Phương Uyên ác độc đến như thế, thân thể Mỹ Thanh tan nát, bình thường chỉ bị đứt tay một chút do lơ đễnh đã thấy đau, huống chi là bị đánh đập tàn nhẫn. Không hiểu Phương Uyên có còn là con người nữa không?
Đã một ngày trôi qua, Mỹ Thanh vẫn chưa tỉnh lại, cô bị kiệt quệ từ thể xác lẫn tinh thần. Một cái nhíu lại trên gương mặt Mỹ Thanh dường như quá đau đớn, Việt Chương vội cúi gần:
- Em tỉnh rồi hả Thanh?
Không có câu trả lời, một sự im lặng như tuyệt đối. Chịu không nổi, Mỹ Hòa đi nhanh ra ngoài, cô gục đầu vào vai Minh Trí khóc nức nở. Minh Trí ôm Mỹ Hòa vào lòng vỗ về:
- Anh tin là Mỹ Thanh sẽ tỉnh lại mà. Nín đi em.
Mỹ Hòa tức tưởi:
- Tỉnh lại để biết hai chân mình dập nát, đau đớn còn hơn thế nữa.
- Biết như thế, song còn sống vẫn hơn là chết. Em phải hy vọng Mỹ Thanh sẽ bình phục chứ.
Mỹ Hòa dụi mặt vào vai Minh Trí. Cô chỉ mong Mỹ Thanh sẽ sống và mau chóng bình phục...
Ngày thứ ba nhập viện của Mỹ Thanh, Việt Chương gần như thức trắng trong ba ngày đêm, để theo dõi từng biến chuyển trên gương mặt Mỹ Thanh, cô vẫn nằm im chìm sâu trong cơn mê vô thức.
Nhã Trúc đến thăm, cô lặng người trước một Mỹ Thanh như thế. Cô nhớ lần đầu tiên cô dắt bé khoa đến gặp Mỹ Thanh, một Mỹ Thanh lúc yêu đời và tràn đầy nhựa sống, thế mà giờ đây một thân thể đầy thương tích, hai chân bó bột.
Nước mắt Nhã Trúc trào ra:
''Mỹ Thanh! Tôi đã thấy tình yêu của Việt Chương dành cho cô. Cô hãy tỉnh lại đi. Tôi về, tôi không giành Việt Chương với cô đâu. Tôi sẽ mang bé Khoa về Mỹ. Dù sao trong tâm hồn của bé khoa, Quân vẫn là cha của nó. Hãy tỉnh lại nghen Mỹ Thanh..." - Nước... nước...
Tiếng kêu thật nhỏ trên bờ môi còn sưng vều của Mỹ Thanh, Việt Chương ngỡ mình nghe lầm, anh kề tai sát vào miệng Mỹ Thanh:
- Nư...ớc...
Tiếng ''nước'' thật nhỏ. Việt Chương mừng quýnh:
- Em tỉnh rồi hả Mỹ Thanh?
Nhã Trúc vội vàng rót ly nước đưa cho Việt Chương cùng cái muỗng nhỏ:
- Anh cho Mỹ Thanh uống đi.
Việt Chương run run bón từng muỗng nhỏ vào miệng Mỹ Thanh. Anh thấy mắt cô hấp háy lay nhẹ, rồi mở choàng ra ngơ ngác.
- Mỹ Thanh đã tỉnh. Em gọi bác sĩ giùm anh Nhã Trúc!
Việt Chương mừng rỡ ôm bàn tay Mỹ Thanh. Anh sung sướng đến rơi lệ, những giọt nước mắt Nhã Trúc hiểu, phải có tình yêu sâu sắc mới khóc được lên như thế. Cô đi nhanh ra gọi bác sĩ, báo tin Mỹ Thanh đã tỉnh.
Mỹ Thanh nhìn quanh, đôi mắt lạc thần ngơ ngác rồi ánh lên một chút tinh anh.
- Anh Chương!
Nước mắt chan hòa, Việt Chương ôm lấy Mỹ Thanh:
- Anh đây. Em đã tỉnh, anh mừng lắm.
- Đây là đâu vậy?
Mỹ Thanh nhíu mày như cố nhớ. Cô khẽ cựa mình, đau quá, mặt cô nhăn lại.
Việt Chương hôn cô:
- Em đừng cử động, sẽ đau đó!
Bác sĩ cùng y tá vào, Việt Chương đứng lên vui mừng:
- Cô ấy đã tỉnh rồi, bác sĩ.
Vị bác sĩ khám kỹ lại cho Mỹ Thanh:
- Xem như cô ấy đã qua được nguy hiểm, những vết thương sẽ lành lại.
Cô y tá tiêm cho Mỹ Thanh mũi thuốc. Việt Chương sung sướng. Mỹ Thanh đã tỉnh. Anh cần cô tỉnh lại và sống. Còn chân cô có như thế nào, y khoa sẽ giúp cô khôi phục lại.
Mỹ Hòa bảo Minh Trí bế Mỹ Thanh ngồi lên xe lăn, cô đẩy Mỹ Thanh ngồi trên xe lăn ra vườn hoa. Nắng chiều nhàn nhạt cái nắng cuối cùng của mùa hè sẽ chuyển sang thu. Đôi chân Mỹ Thanh còn băng bột, nó sẽ như thế nào, Mỹ Thanh không dám nghĩ đến. Nhưng nếu ngồi xe lăn suốt đời đối với Mỹ Thanh đó là một điều khủng kiếp nhất.
- Mỹ Thanh! Em ăn trái cây không? Anh Trí mua cho em ký bòn bon to trái và ngọt lắm, chị lấy cho em ăn nhé!
Mỹ Hòa âu yếm định mở bọc trái cây, Mỹ Thanh xua tay:
- Em không muốn ăn. Buổi chiều đang đẹp quá hả chị?
- Ừ. Bác sĩ cũng nói hết tuần này em xuất viện về nhà rồi.
- Vậy à!
Mỹ Thanh nhìn xuống chân, cô không thể tưởng tượng, một con người hiếu động, ba cô hay mắng một ngay mà cô không chạy nhảy được, là cô nằm giường bệnh. Bây giờ là như vậy đó, không phải một ngày mà hơn nữa tháng nay, cô hết nằm trên giường bệnh bây giờ lại ngồi xe lăn, mọi việc đều nhờ vào Mỹ Hòa và mẹ.
- Mỹ Thanh! Em nhìn xem ai đến kìa?
Mỹ Thanh nhìn lên, Việt Chương đến. Chiều nào, anh cũng mua hoa cho cô, những hoa tulip màu trắng dễ thương. Anh có vẻ ốm nhiều, râu mọc xanh hai bên hàm và dưới cằm, thời gian để chăm sóc cho bản thân anh dành hết cho Mỹ Thanh. Mỹ Thanh cắn nhẹ môi, cô biết cô sẽ tàn tật, nếu như có cắt bỏ băng bột chưa hẳn cô sẽ đi được bằng đôi chân bình thường. Cô không muốn anh vì cô nữa. Trước ngày đám cưới cô đã nói với anh và bây giờ cô vẫn giữ lập trường đó, anh còn có trách nhiệm với mẹ con Nhã Trúc.
Việt Chương đi nhanh đến, anh cười và đặt bó hoa vào tay Mỹ Thanh:
- Chiều nay, anh thấy em khỏe đi nhiều, phải vậy không?
Mỹ Thanh gật đầu, cô ôm bó hoa vào lòng:
- Anh đừng phí tiền mua hoa cho em nữa Việt Chương nhé! Hoa tulip này, em biết một cành đến hai chục ngàn, anh mua năm cành là hết một trăm ngàn, một trăm ngàn này anh để lo cho bé Khoa.
Việt Chương nhăn mặt - Em tập tính toán kỹ từ lúc nào vậy? So với những gì em gánh chịu có thấm vào đâu.
Mỹ Hòa đứng lên:
- Việt Chương ở đây với Mỹ Thanh. Chừng nào Mỹ Thanh cần vào phòng, dượng đưa nó vào giùm nhé.
Việt Chương gật đầu:
- Được rồi! Chị đi đâu cứ đi, Mỹ Thanh đã có tôi.
Mở hộp bánh, Việt Chương ân cần:
- Anh biết em thích ăn bánh bông lan sô- cô- la nên mua cho em nè, em ăn nhé?
Mỹ Thanh cười buồn:
- Có những sở thích thay đổi thay thời gian anh không biết sao? Ngày xưa em hay chạy nhảy, đôi chân có khi nào chịu ở yên một chỗ đâu, vậy mà bây giờ đành chịu ngồi trên xe lăn.
- Chân em sẽ lành mà, anh có lòng tin như thế, nếu như có vấn đề gì, anh sẽ đưa em ra nước ngoài trị, em đừng bi quan.
- Không phải em bi quan. Có điều là trước ngày Phương Uyên bắt, em đã nói rõ với anh, chúng mình không thể nào tiếp tục với nhau. Bé Khoa cần có anh và Nhã Trúc cũng vậy.
- Anh đã thu xếp cho mẹ con cô ấy, mua nhà giúp đỡ Nhã Trúc một số tiền để cô ấy sinh sống và nuôi bé Khoa. Lâu lâu, anh sẽ rước nó về nhà cho bà nội.
Anh không muôn chúng mình chia tay đâu, anh chỉ yêu có mình em.
- Còn em, lại không thể yêu một người đàn ông trên vai gánh trách nhiệm như thế. Em ích kỷ lắm. Khi yêu, em muốn chồng của em là trọn vẹn của em, huống chi giờ đây em là một người không đi đứng bình thường như ngày trước, em càng muốn là một người tự do, sống một mình và sống theo ý muốn của em.
Việt Chương nghẹn ngào ôm vai Mỹ Thanh:
- Em đừng nói lời nói làm cho anh đau lòng được không em? Anh đã một lần giẫm chân lên tình bạn của Quân, cho đến chết anh cũng không bao giờ gây ra bất cứ lầm lỗi cũ. Anh nói thật là yêu bé Khoa, nó đáng yêu đúng không? Song không phải vì thế mà anh phải sống chung với Nhã Trúc, anh không yêu cô ấy.
Một vật rơi nhẹ trên mặt đất nhưng không làm Mỹ Thanh và Việt Chương nghe thấy. Nhã Trúc cứ lùi lần, cô bỏ giỏ trái cây ngã lăn trên mặt đất, những lời nói của Việt Chương khiến cô đau đớn, cô biết mình nên làm gì.
Mỹ Thanh vẫn ngồi lặng lẽ rồi gỡ tay Việt Chương ra:
- Em muốn vào phòng. Anh không cần giúp em. Em đã tập cho mình một cuộc sống mà em hiểu sau này không nên bắt người khác mãi lo cho mình.
Mỹ Thanh đặt tay lên cần điều khiển xe cho xe lăn bánh. Nước mắt cô nhạt nhòa trong buổi chiều đang chuyển dần thành màu xám.
- Vào đi!
Mỹ Thanh đang cố chuyển người lên xe lăn một cách khó khăn, hai tay cô chống lên xe và chịu đựng, nén cơn đau, cuối cùng cô cũng tự ngồi lên xe lăn.
Cánh cửa đẩy vào, Nhã Trúc cùng bé Khoa, nó khoanh tay lễ phép chào:
- Cháu chào cô.
Mỹ Thanh đưa tay ra cười:
- Cô cháu mình bắt tay một cái chào nhau nhé.
Nó cũng cười đưa bàn tay nhỏ xíu ra đặt vào bàn tay Mỹ Thanh:
- Cô ơi! Cháu đến từ giã cô, ngày mai cháu và mẹ về Mỹ.
Mỹ Thanh sửng sốt:
- Về Mỹ? Sao lại về Mỹ, chị Nhã Trúc?
- Tôi định định cư và nhập tịch bên đó về đây tôi đâu còn người quen nữa.
- Còn anh...
- Cô nói Việt Chương à? Giữa tôi và anh ấy đã nói chuyện rõ ràng rồi. Tôi về Mỹ, sau này khi bé Khoa lớn lên, nếu ảnh nhớ nó, tôi cho nó về gặp ảnh. Vợ chồng sống với nhau phải có tình cảm với nhau, đúng không? Tình cảm một phía thì làm sao sống đời với nhau được. Tình cảm là một thứ không thể ép buộc nhau được đâu Mỹ Thanh.
- Nhưng em nghĩ, có một ngày khi anh Chương yêu bé Khoa ảnh cũng sẽ nghĩ đến chị.
- Hôm đó ngoài vườn hoa ở bệnh viện, tôi đã nghe rõ những lời của anh Chương với cô, không bao giờ ảnh giẫm chân lên lỗi lầm cũ. Nếu có sống với tôi, ảnh cũng suốt đời mang mặc cảm có lỗi với anh Quân, như thế có sống chung cũng là địa ngục... Còn tôi, tại sao chạy trốn cuộc sống chung địa ngục với anh Quân, để lao vào cuộc sống cũng chẳng gì sáng sủa hơn? Cho nên tôi quyết định về trở Mỹ. Mỹ Thanh, cô đừng làm khổ anh Chương nữa. Quen biết anh ấy nhiều năm, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy rơi vào tuyệt vọng đến như vậy.
Phải cứu anh ấy đi Mỹ Thanh, hứa với tôi đi Mỹ Thanh.
Bất chợt Nhã Trúc quỳ dưới chân Mỹ Thanh:
- Tôi xin Mỹ Thanh đó, hứa với tôi đi Mỹ Thanh.
Mỹ Thanh sững sờ:
- Chị Trúc, đứng lên đi! Đừng quỳ như vậy, buộc em vào thế khó xử.
- Không. Nếu như Mỹ Thanh không hứa, tôi không đứng lên đâu.
Nhã Trúc khóc, Mỹ Thanh khóc. Thằng bé Khoa ngơ ngác nhìn cả hai, nó ôm Mỹ Thanh:
- Cô ơi! Cô đừng ăn hiếp mẹ của con nghen, con lạy cô.
Nó sụp xuống lạy Mỹ Thanh, làm cô quýnh lên:
- Bé Khoa ơi, đừng cháu!
Mỹ Thanh khom người đỡ nó. Cô cúi sầu quá chiếc xe lăn bị nhỏng phía sau, cô té lặt úp lên trên cả người bé Khoa và Nhã Trúc. Nhã Trúc hoảng hồn vội hất mạnh Mỹ Thanh ra. Thật sự cô không ghét Mỹ Thanh, chỉ sợ thằng Khoa đau.Thằng Khoa mếu máo:
- Mẹ!
Nó hết hồn thôi chứ không đau. Nhã Trúc phủi phủi lên người nó:
- Con có đau không?
- Con không sao.
Nó chỉ vào Mỹ Thanh đang nằm bật ngửa, cô không sao ngồi dậy được. Vết thương chân cô lại đau tấy lên, mặt Mỹ Thanh tái nhợt không còn chút máu.
Nhã Trúc sợ điếng hơn nữa, cô ôm Mỹ Thanh đỡ ngồi dậy:
- Mỹ Thanh! Tôi không cố ý. Đau lắm phải không? Tôi xin lỗi.
Mỹ Thanh bặm môi, cô đau đến ứa nước mắt và thấy mình hoàn toàn bất lực khi bị ngã, cố gắng ngồi dậy mà ngồi không nổi, cô còn thua cả một đứa bé. Cố nén nước mắt Mỹ Thanh nhìn xuống chân mình:
- Chị thấy không? Tôi trở thành người vô dụng, ngay cả việc ngăn bé Khoa đừng quỳ lạy tôi, tôi cũng làm không được. Nếu là vợ anh Việt Chương, tôi sẽ trở thành gánh nặng của anh ấy. Tôi không thể nào làm vợ anh ấy, một người vợ mà phải bắt chồng phải chăm sóc cho mình, không thể nào.
Mỹ Thanh khóc nấc lên:
- Chị đừng ép tôi nữa, dù chị và bé Khoa có trở về Mỹ hay không cũng không thể nào có sự kết hợp giữa tôi và anh ấy.
Mỹ Thanh cố gắng dựng cái xe để leo lên. Minh Trí về đến, anh chạy nhanh lại.
- Em bị ngã hả Mỹ Thanh, có đau lắm không?
- Em không đau lắm. Anh bế em lên xe xe đẩy vào nhà đi.
Quay sang Nhã Trúc, Mỹ Thanh bảo:
- Chị đưa bé Khoa về đi, và hãy săn sóc anh Việt Chương giùm em!
Nhã Trúc đứng tần ngần nhìn theo xe lăn của Mỹ Thanh. Không, cô đã quyết định đưa bé Khoa về Mỹ. Nắm tay nó, cô âu yếm:
- Mẹ con mình về Mỹ nghen con?
Bé Khoa mừng rỡ:
- Về Mỹ với ba Quân hả mẹ? Con nhớ ba lắm.
Nhã Trúc chua xót nhìn con:
- Con thương ba Quân lắm sao?
- Thương chớ mẹ! Ba là người tạo tạo ra mình, khó nhọc nuôi mình. Hồi con còn nhỏ, ba nói ba ghét con, nhưng khi con lớn chút xíu, ba lại thương con. Về bên đó, mẹ đừng cãi với ba nữa nghen mẹ.
Nhã Trúc giấu mặt vào tóc con, cô ''ừ'' khẽ. Nói là nói thế chứ mặt mũi nào cô gặp Quân. Lúc cô cố che giấu, Quân ghen hờn dằn vặt, nhưng khi cô nhìn nhận, anh lại im lặng và trút hết tình thương vào bé Khoa. Thôi thì kiếp này xem Quân như là bạn vậy.
- Chú ơi! Tạm biệt nghen!
Bé Khoa giơ tay chào Việt Chương, vẻ mặt nó hân hoan khi được lên máy may bay về Mỹ. Chỉ có Nhã Trúc là buồn rười rượi, cô nhìn Việt Chương đượm buồn:
- Anh không nên đi uống rượu, rượu có hại cho sức khỏe chứ có giải quyết được gì đâu. Điều quan trọng anh nên ở bên Mỹ Thanh, xóa tan những mặc cảm là con người vô dụng của cô ấy. Ngày hôm trước, em thật có lỗi khi bé Khoa van xin Mỹ Thanh, cổ khóc mà em cũng khóc, bé Khoa lại tưởng Mỹ Thanh buộc em cái gì nên quỳ lạy, Mỹ Thanh vì muốn ngăn bé Khoa mà ngã từ trên xe lăn xuống. Em lại lo cho con mình, nên có đẩy Mỹ Thanh ngã ngửa. Em biết cổ không giận em, mà giận sự bất lực vô dụng của mình.
Việt Chương thảng thốt:
- Nếu em không nói thì anh cũng không biết. Em đến van xin cô ấy làm gì, trái tim cô ấy bây giờ thành đá rồi, dù cho anh có van xin và thậm chí khóc dưới chân cô ấy, cô ấy vẫn lạnh lùng. Anh thật sự đau khổ, nếu không vùi đầu vào công việc, thì anh biết làm gì hơn là uống rượu?
Nhã Trúc nắm hai bàn tay Việt Chương:
- Nếu anh nghĩ trái tim Mỹ Thanh thành đá thì anh lầm rồi. Sự thật khi lạnh lùng với anh, cổ còn đau khổ gấp trăm nghìn lần anh nữa kìa. Nếu như anh không kiên trì, anh sẽ mất Mỹ Thanh vĩnh viễn. Hứa với em, đừng uống rượu và lo cho Mỹ Thanh nghen.
Việt Chương gật nhẹ đầu:
- Anh cũng chúc em qua đó nhiều điều tốt lành, có khó khăn gì thì cứ điện cho anh.
Nhã Trúc cười gượng:
- Anh cho em như vậy là quá nhiều, em đâu dám làm phiền anh.
Bé Khoa cũng là con anh mà, anh không lo cho nó về tinh thần cũng phải lo cho nó về vật chất chứ. Ngày hôm qua em không biết đầu, anh gọi điện cho Quân và để bé Khoa nói chuyện, nó tíu tít báo tin về, còn Quân thì nói cười vui vẻ. Cho nên em hãy để mãi trong tâm trí của con, Quân là cha nó.
Nhìn đồng hồ, Nhã Trúc nhấc valy lên:
- Thôi, đến giờ em phải làm thủ tục lên máy bay rồi. Em đi nghen, anh ở lại bình an. Bé Khoa con chào chú Việt Chương đi!
Hơn cả mong đợi của Nhã Trúc, thằng bé ôm qua người Việt Chương:
- Chú ơi! Chú bế con lên đi.
Việt Chương khom người bế nó, nó ôm qua cổ anh, hôn vào má anh:
- Sau ba Quân và mẹ, cháu yêu chú nhất.
Việt Chương xúc động hôn lại nó:
- Chú cũng yêu cháu nhất.
Hai cha con bịn rịn chia tay, khi Việt Chương thả nó xuống, nó chạy lúp xúp theo Nhã Trúc, vừa đi thụt lùi vừa đưa tay vẫy:
- Chú ơi! Tạm biệt!
Bước qua cánh cửa cách ly, Nhã Trúc mới khóc. Cô không còn cơ hội gặp anh nữa, nhưng tình yêu cho anh sẽ mãi mãi trong trái tim cô.
Nhìn hai mẹ con khuất sau cánh cửa phòng cách ly, Việt Chương nghe mắt mình cay cay. Ba xin lỗi con, Đăng Khoa. Ba giẫm lên đạo nghĩa làm người, không thể biết sai mà cứ tiếp tục đi.
Nước mắt Việt Chương từ lúc nào rơi ra mặn cả môi.
''Quân, tôi hiểu cậu còn rất yêu Nhã Trúc và hơn nữa rất yêu bé Khoa. Vắng nó, cậu ngẩn ngơ. Vậy thì hãy làm người đàn ông vị tha, mở rộng cửa lòng, mở rộng vòng tay của cậu, tôi không tin Nhã Trúc không có suy nghĩ".
Trong bức thư tải trên Internet gởi cho Quân, Việt Chương nói tha thiết lời chán thật, lá thư làm cho Quân suy nghĩ song anh hiểu cần có thời gian cho anh và Nhã Trúc vá lành vết thương lòng mình lại.
Hôm nay ngày tháo băng bột chân, không chỉ có Mỹ Thanh hồi hộp, mà còn có nhiều người hồi hộp không kém Mỹ Thanh. Đối với ông Kiệt, không mong gì hơn, Mỹ Thanh đứng lên được bằng đôi chân của mình. Nếu không, với cá tính của Mỹ Thanh, hai người hiểu cô khó vượt qua nỗi mặc cảm của kẻ tật nguyền.
Còn Việt Chương, anh biết rằng nếu suốt đời Mỹ Thanh ngồi trên xe lăn, cô sẽ khước từ anh, khước từ vĩnh viễn.
Vị bác sĩ dùng cưa máy rọc lớp bột thạch cao trên hai chân Mỹ Thanh. Xong, cô được bế lên gường nằm trên ghế dài để chụp hình xương chân. Ông hoan hỉ:
- Có tiến triển, xương được tái tạo, đôi chân lành lại, có điều có thể bị đi khập khiễng.
Ông Kiệt vui mừng:
- Không sao đâu, Mỹ Thanh. Điều này ba tin rằng con không mặc cảm, con vẫn có thể xông xáo khắp nơi mà. Ba dìu con đứng dậy, nếu đau thì ngồi ngay lập tức nghen con.
Mỹ Thanh đứng lên theo cánh tay nâng người của cha, cô nghe khá đau ở chân, song vẫn cứ đứng thẳng người lên, còn bước hai bước. Đau quá, cô ngã vào người ông Kiệt, nước mắt chảy ra.
Ông Kiệt an ủi:
- Cái gì cũng từ từ con ạ. Con sẽ đi được mà. Như hồi nhỏ con mới tập đi, cứ chưa đi đã chạy, té lả cả hai đầu gối mà có sợ đâu.
Mỹ Thanh cười gượng:
- Con không nản lòng đâu ba.
Từ lúc tháo băng bột đến lúc ra về, Mỹ Thanh chưa nói với Việt Chương lòi nào. Khi cô ngồi xe lăn ra xe lăn về, Việt Chương định giúp cô, cô xua tay:
- Anh để tự em lên xe.
Kết cục cô lên xe của ông Kiệt. Ông Kiệt ái ngại vỗ vai Việt Chương:
- Đừng buồn con ạ. Rồi nó sẽ cảm động vì tình yêu và lòng kiên nhẫn của con.
Việt Chương gật đầu buồn hiu. Ngày trước anh thích cá tính mạnh mẽ của cô. Bây giờ cá tính ấy lại làm cho anh ghét cay ghét đắng. Lúc nào cũng bướng bỉnh. Cô có biết chính tính tình này làm khổ cô và làm khổ cả anh.
Xe ông Kiệt chạy phía trước, xe Việt Chương chạy phía sau. Mải suy nghĩ miên man, anh không hay mình chạy vượt đèn đỏ, lúc xe ông Kiệt đã băng qua hết phần đường phía trước.
Két... ầm... Hai chiếc xe tông vào nhau, vang lên tiếng kêu khủng khiếp. Mỹ Thanh bàng hoàng quay lại nhìn phía sau, cô kêu lên:
- Ba ơi! Xe anh của anh Chương... dừng xe lại đi ba!
Ông Kiệt vội tấp xe vào lề:
- Con ngồi trên xe đừng xuống, ba lại xem Việt Chương ra sao.
Việt Chương đang gục đầu trên tay lái một dòng máu đỏ trên đầu xuống mang tai, ướt cả áo. Ông Kiệt hoảng hốt mở cửa xe.
- Việt Chương...
- Đau quá ba ơi.
Chỉ nói như vậy là Việt Chương ngất đi. Ông Kiệt cố gắng cùng mọi người bế Việt Chương ra khỏi xe. Mỹ Thanh quên cả đôi chân mới mở băng bột còn yếu của mình bước xuống xe:
- Ba! Anh Chương ra sao hả ba?
- Phải đưa Việt Chương đi bệnh viện.
Để Việt Chương ở băng sau, ông bảo Mỹ Thanh:
- Con cố giữ Việt Chương cho đừng ngã nhé, ba đưa Việt Chương đến bệnh viện.
Mỹ Thanh gật đầu, cô lên xe ngồi ôm lấy Việt Chương, vừa lau máu cho anh vừa nói:
- Tại sao lái xe bất cẩn như vậy hả anh? Phải biết quý mạng sống của mình chứ!
Để đầu anh nằm trên đùi mình, cô ôm lấy anh bệu bạo:
- Máu chảy nhiều quá, chạy nhanh một chút đi ba. Anh Chương mà có làm sao, con không sống nổi đâu ba ơi. Tại con, con làm khổ anh ấy.
Dường như Việt Chương có tỉnh lại, anh nằm yên trong lòng Mỹ Thanh, sung sướng trong cái phút giây nghe Mỹ Thanh mở cửa lòng cô.
Đưa Việt Chương vào phòng cấp cứu bệnh viện rồi, ông Kiệt và Mỹ Thanh đứng ngồi không yên.
Được tin dữ, bà quân Nghi cũng đến, lo âu:
- Việt Chương như thế nào rồi ông Kiệt?
Ông Kiệt chưa trả lời, cánh cửa cấp cứu mở ra, ba người vội lao lại bao quanh vị bác sĩ phụ trách:
- Như thế nào hả bác sĩ?
- Quý vị là người nhà của bệnh nhân à? Cậu ấy không sao, vết thương ở phần mềm, đã được khâu lại, cậu ấy ngất là do kiệt sức và thần kinh quá căng thẳng.
Cả ba người thở phào nhẹ nhõm.
- Cám ơn bác sĩ.
- Nằm lại một ngày để theo dõi, ngày mai cậu ấy có thể xuất viện.
- Vâng. Cám ơn bác sĩ.
Việt Chương tỉnh lại ngơ ngác nhìn quanh, bà Quân Nghi vui mừng cúi gần:
- Con nghe trong người như thế nào hả Chương?
- Đầu con đau và ê ẩm mẹ ạ.
- Lái xe phải tập chung tư tưởng chứ con. May là trong nội thành chứ ngoài đường cao tốc là chết rồi.
Việt Chương đưa mắt nhìn xuống chân. Lòng anh chợt êm dịu lạ thường, vì Mỹ Thanh ngồi đó, cô đâu bỏ mặc anh. Hiểu ý Việt Chương muốn có phút giây riêng tư với Mỹ Thanh, bà bảo:
- Con nói chuyện với Mỹ Thanh đi, mẹ và bác Kiệt ra ngoài một chút.
Ông Kiệt vỗ nhẹ lên tay Việt Chương:
- Không sao đâu, ngày mai là bác sĩ cho con về nhà. Mệt thì nghỉ đi con ạ.
- Cám ơn ba.
Ông Kiệt bước theo bà Quân Nghi. Đây là lần đầu tiên sau hai mươi mấy năm xa cách, mỗi người có một cuộc đời riêng, họ mới dịp đối diện mà chỉ có hai người:
Bà Quân Nghi nhìn mái tóc không còn sợi đen của ông Kiệt, ngậm ngùi:
- Anh đã già quá rồi Anh Kiệt.
Ông Kiệt mỉm cười:
- Sáu mươi hơn rồi còn gì. Nhưng tôi thì lại thấy bà vẫn trẻ, sang trọng quý phái.
- Trẻ gì, cũng đã năm mươi mấy. Cuộc sống mấy chục năm với Minh Châu hẳn mang lại cho ông nhiều hạnh phúc phải không?
Ông Kiệt cười:
- Minh Châu là người vợ tuyệt vời.
Bà Quân Nghi cười phì:
- Đúng là vợ thì nói chồng:
anh ấy là người tuyệt vời; còn anh thì bảo Minh Châu là người vợ tuyệt vời, nên ông trời cho hai người là vợ chồng.
- Vậy còn Quân Nghi?
- Ba Việt Chương là người đàn ông tốt, tiếc là ông ấy bỏ tôi và Việt Chương đi sớm.
Cả hai im lặng đi bên nhau. Ba mươi năm về trước, họ cũng từng đi bên nhau như thế. Anh Kiệt vô tình, còn trái tim Quân Nghi thổn thức thẹn thùng.
Ba mươi năm sau cuộc đời rất khác, bây giờ họ là sui gia của nhau...
Trong phòng bệnh viện, Việt Chương định ngồi dậy, Mỹ Thanh vội vàng ngăn lại:
- Anh cần gì, em làm cho!
- Em ngồi xích lại gần anh đi, anh muốn nắm tay em thôi.
Mỹ Thanh nhăn mặt:
- Không cần gì lại cần nắm tay! Nắm tay thì vết thương trên đầu anh hết đau à?
- Em không chịu thì anh ngồi dậy.
- Được! Được...
Mỹ Thanh đẩy xe lăn nhích lên. Cô đưa tay nắm tay Việt Chương, và lườm anh:
- Làm như trẻ con vậy.
Việt Chương nắm chặt tay Mỹ Thanh, anh đưa lên môi hôn:
- Anh không buông tay em ra đâu. Thật ra anh phải cám ơn vụ tai nạn này.
Mỹ Thanh trừng mắt:
- Bị tai nạn đầu đập vào thành xe, khâu đến mấy mũi mà còn nói cám ơn tai nạn.
- Cám ơn chứ. Lúc anh bị ngất, ba và mọi người mang anh qua xe của ba, lúc nằm trên đùi em, anh mơ màng nghe em nói với ba:
''Máu chảy nhiều máu, chạy nhanh một chút đi ba, anh Chương mà cô làm sao con không sống nổi. Tại con làm khổ anh ấý'. Em nói như thế có đúng không?
Mỹ Thanh đỏ mặt:
- Đang đau đến ngất xỉu mà còn nghe được à? Như vậy đâu có ngất xỉu. Hứ!
- Mỹ Thanh này, đừng dối lòng nữa, em có yêu anh mà. Chân của em đâu phải không lành lại được. Xa anh, em không sống nổi, thì anh cũng vậy. Em cứ hắt hủi anh, làm anh buồn khổ, cái gì cũng muốn buông xuôi hết, và nếu như anh chết đi, anh biết em sẽ khóc rất nhiều Thanh ạ.
- Lúc nhìn thấy người anh đầy máu, em cứ sợ anh chết, quên cả cái chân đau của mình nên bây giờ... - Mỹ Thanh phụng phịu - đau lắm đó.
- Anh hôn đền em nghen.
- Này, đây là bệnh viện chứ không phải ở nhà nghen!
- Đâu có sao. Lâu lắm rồi anh chưa hôn em.
- Này, không được...
Mặc cho Mỹ Thanh phản đối, Việt Chương ôm quàng qua vai Mỹ Thanh, anh kéo cô ngã đè lên ngực mình, say đắm đi tìm môi cô. Mỹ Thanh khép mắt đón nhận, chính cô cũng khao khát được anh ôm cô vào lòng, trao cho cô nụ hôn say đắm.
- Mỹ Thanh à! Làm đám cưới lại nghen em?
- Người ta cười cho.
- Ai cười nào, tại cô dâu bị bắt cóc chớ bộ. Cưới nhau rồi sinh con cho bà nội chứ.
Mỹ Thanh xấu hổ véo tay Việt Chương.
- Không đùa à nghen!
- Anh đau có đùa. Anh nói thật. Có một điều anh biết mẹ rất thích bé Khoa, nhưng mẹ nói mẹ chỉ biết có mỗi con dâu Mỹ Thanh.
Mỹ Thanh tựa cằm mình lên ngực anh:
- Sau này khi có dịp, đón bé Khoa về Việt Nam chơi nghen anh.
- Ừ. Mỹ Thanh còn giận anh không?
- Em đâu có giận, đó là chuyện quá khứ của anh mà.
- Cám ơn em.
Đôi môi anh lại tìm môi cô, yêu thương ngọt ngào.
Anh không là hoàng tử Sao anh vẫn để anh làm nên huyền thoại đời em...
Gọi Tình Yêu Quay Về Gọi Tình Yêu Quay Về - Trần Thị Thanh Du Gọi Tình Yêu Quay Về