Số lần đọc/download: 6251 / 11
Cập nhật: 2015-12-08 15:34:24 +0700
Chương 10
B
ệnh viện Đa khoa Cần Thơ.
Không kịp chờ Thu Hương gởi xe, Nam Du phóng như bay vào khu cấp cứu của bệnh viện. Trong lúc đang tìm y bác sĩ để hỏi thăm tin tức của Triệu Khang, thì có ai đó đập lên vai Nam Du:
- Này!
Nam Du giật mình quay lại:
- Bằng Lăng!
- Triệu Khang không có trong đó đâu mà tìm.
- Thế...
- Đang ở phòng ngoài kìa, bác Văn cũng ở đó.
Nam Du hỏi:
- Triệu Khang không sao chứ?
- Khâu vài mũi ở trán thôi.
- Hả!
Bằng Lăng bụm miệng bạn:
- Chị Hai! Ở đây là bệnh viện đấy làm gì la lớn vậy? Có bất ngờ cũng đừng làm người khác giật mình chứ.
- Tao... Nhưng sao Triệu Khang ra nông nỗi thế? Ai đã đánh anh ấy?
- Người quen. Mà thôi, mày đừng hỏi tao. Đến hỏi Triệu Khang sẽ rõ.
Bằng Lăng kéo tay bạn đi. Nhưng chỉ được vài bước lại nghe tiếng réo gọi:
- Chị Bằng Lăng, chị Nam Du! Chờ em với...
Bằng Lăng quay lại:
- Có Thu Hương theo à?
- Ừ! Nhỏ ấy chở tao đến đây.
Thu Hương đuổi kịp hai bà chị, cô vừa thở vừa nói:
- Trời ạ! Chị nhanh như sóc ấy, quay sang là mất tiêu.
- Ai như em, chậm như rùa vậy. Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, từ từ có nước mà chết.
- Chưa chết đâu.
Bằng Lăng tủm tỉm:
- Người còn nguyên vẹn, không mất miếng thịt nào, chỉ mất tí máu, bị tí thẹo. Vẫn còn đẹp trai chán. Thừa sức nói ngàn lời yêu thương.
Nam Du liếc bạn:
- Còn ở đó đùa. Mày có biết lúc Thu Hương nói Triệu Khang được đưa vào bệnh viện, tim tao muốn rớt ra ngoài không?
- Biết chứ. Bởi Triệu Khang không chỉ đơn giản là một người đàn ông, mà còn là một nửa sự sống, một nữa linh hồn và một nữa cuộc đời của Nam Du. Vì thế, nếu có chuyện gì xảy ra, một nửa kia lo lắng là tất nhiên. Nhưng mày có thể yên tâm, Triệu Khang không sao. Tất cả đều đã ổn.
- Nói nhiều quá! Diễn giải hay như thế, sao lúc trước không theo học ngành triết lý học đi.
- Tao có định đó chứ, nhưng suy nghĩ lại, nên thôi.
- Tại sao?
- Hơn mày, tao không đành.
- Hừ!
Bằng Lăng mỉm cười. Thấy Nam Du bớt căng thắng, cô ra dấu:
- Đến chỗ Triệu Khang đi. Có lẽ ông ấy đang mong mày đó.
Ba cô gái đi song song nhau. Cuối hành lang, Bằng Lăng rẽ phải. Và dừng lại trước cửa phòng số 07. Cô đưa tay gõ nhẹ:
Cộc... cộc... cộc...
- Mời vào!
Bằng Lăng xoay nắm cửa. Bên trong, hai người đàn ông. Một ngồi, một nằm đang đưa mắt nhìn ra.
- Cha, Triệu Khang!
Nam Du lao đến bên giường Triệu Khang:
- Anh... chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cô sờ những dấu bầm thâm tím, và vết may ở trán của Triệu Khang mà trái tim nhói đau:
- Anh bị đánh có phải không? Người nào tàn ác dữ vậy?
- Chỉ là tai nạn thôi.
- Tai nạn? Em không tin đâu.
Nam Du nâng cánh tay đang truyền dịch của Triệu Khang lên xem xét:
- Những vết thương này là do cây gây ra nè. Nhưng tại sao họ lại đánh anh?
Cô đặt câu hỏi rồi nhìn khắp những người có mặt trong phòng đang im lặng.
- Ai có thể cho tôi biết không? Cha, Bằng Lăng, Thu Hương! Ai là người biết rõ nhất?
-...
- Xin hãy nói đi! Mọi người đang giấu tôi chuyện gì? Hỏi mà chẳng thấy ai có ý định trả lời.
Bực tức, Nam Du quên mất Triệu Khang đang bị thương, cô giằng mạnh cánh tay anh:
- Đừng tưởng...
- Ui da...
Triệu Khang nhăn nhó:
- Em định giết anh hay sao vậy?
- Xin lỗi, em không cố ý.
Nam Du xoa nhẹ lên những vết bầm:
- Thấy anh bị như thế này, em đau lòng lắm, anh biết không?
- Anh biết.
- Vậy thì hãy nói cho em nghe. Đêm qua, sau khi nói chuyện điện thoại với em chuyện gì đã xảy ra với anh?
- Anh...
Biết Triệu Khang rất khó khăn khi phải nói ra sự thật, bởi dù sao đi nữa, Quốc Tuấn người gây thương tích cho Triệu Khang cũng là bạn từ thuở nhỏ của Nam Du. Vì thế...
Bằng Lăng đành lên tiếng:
- Mày đừng ép ông ấy nữa. Để tao nói.
Khoảng không gian trong căn phòng chùng xuống.
Bằng Lăng hít lấy một hơi:
- Ông Triệu Khang bị như vầy là do Quốc Tuấn đây.
- Quốc Tuấn?
Rồi bằng một giọng nhỏ nhẹ, Bằng Lăng kể lại đầu đuôi sự việc cho Nam Du nghe.
Kể xong, cô nhìn bạn:
- Quốc Tuấn đúng thật là người có lỗi và đáng giận. Nhưng mày cũng đừng quá nóng nảy nghe Nam Du.
- Không nóng nảy là sao? Anh ta quá đáng như thế.
Nam Du mím môi:
- Thêm sự việc này nữa, tao sẽ không tha thứ cho anh ta đâu. Đúng là điên mà!
- Tình yêu luôn làm cho con người ta mù oán và không còn lý trí. Quốc Tuấn cũng là một trong số người đó. Anh ấy rất yêu mày, vì thế anh ấy mới ghen tỵ với người đàn ông được mày yêu. Sự hồ đồ của Quốc Tuấn là không chấp nhận được, nhưng mày cũng phải nghĩ... Nếu mày quá thẳng với Quốc Tuấn, thì có thể, tình nghĩa bấy lâu cũng sẽ không còn.
Triệu Khang phụ hoạ:
- Bằng Lăng nói phải đó em. Không nên làm lớn chuyện ra, không khéo tất cả đều khó xử đấy.
- Hiện tại cũng đã khó xử rồi còn gì. Anh và Bằng Lăng đừng bênh vực cho Quốc Tuấn nữa. Anh ta không phải là Quốc Tuấn đĩnh đạc của mấy năm về trước đâu. Anh ta thay đổi rồi. Sự thay đổi của anh ta làm em cảm thấy sợ.
Triệu Khang lắc đầu:
- Thay đổi cũng có nguyên do. Quốc Tuấn yêu em và cậu ấy không thể chấp nhận thực tại, cho nên cậu ấy mới phạm sai lầm. Em hãy nên là người khoan Dung, để cậu ấy có cơ hội sửa chữa mình.
- Anh không trách Quốc Tuấn? - Nam Du nhướng mày.
- Không. Anh thông cảm với trái tim tổn thương của cậu ấy. Vì anh mà cậu ấy mới đau khổ.
- Nhưng không có anh, Quốc Tuấn mãi mãi cũng chỉ là một người bạn của em.
- Anh biết. Cho nên mới nói, tình yêu là một điều gì đó khó lý giải lắm. Em và Quốc Tuấn trước đây là một đôi bạn thanh mai trúc mã, nhưng có ai nghĩ, em không chọn Quốc Tuấn mà lại chọn anh không?
Nam Du im lặng.
Ông Nam Văn xen vào:
- Triệu Khang đã nói thế, thì con hãy để cậu ấy tự giải quyết chuyện đã xảy ra đi. Hơn nữa, sự việc này càng làm lớn ra càng không hay. Con hiểu điều đó mà.
- Tất nhiên là con hiểu, nhưng không để cho Quốc Tuấn..... "Trời xanh, xanh bao la. Mây trắng, trắng trắng xoá".
Tiếng nhạc chuông điện thoại khá lớn bất ngờ cất ngang câu nói của Nam Du. Bằng Lăng giơ tay:
- Xin lỗi...
- Không sao! Mày nghe điện thoại đi!
Bằng Lăng nhìn màn hình rồi mới áp máy vào tai:
- Alô.
-...
- Alô.
- Là anh đây.
Nhận ra giọng Quốc Tuấn, Bằng Lăng vội bước về phía cửa sở phòng bệnh:
- Anh đang ở đâu vậy?
- Sài Gòn.
- Hả! Anh... anh lên trên ấy làm gì? Anh mau về đây đi.
- Không, anh không về được. Việc làm của anh đã làm mọi người căm hận.
Anh gọi điện cho em chỉ để hỏi thăm. Triệu Khang sao rồi? Anh ta không có gì chứ?
- Triệu Khang nhập viện ngay sau khi xảy ra chuyện. Sáng nay thì tạm ổn rồi. Nhưng Nam Du thì giận lắm.
- Anh đã phạm sai lầm không thể tha thứ, Nam Du không giận mới là lạ đó.
Nhưng thôi, em hãy nói với bác Văn, Triệu Khang, Nam Du, là anh ngàn lần xin lỗi họ. Anh không còn mặt mũi nào trở về. Chúc mọi người luôn khoẻ!
- Quốc Tuấn...
- Này!
Nam Du giật lấy điện thoại trên tay Bằng Lăng:
- Anh bỏ đi như thế là xem như không có chuyện gì xảy ra sao? Anh có trách nhiệm không vậy?
- Nam Du?
- Phải. Em muốn anh trở về ngay.
-...
- Có nghe không?
- Anh... anh không thể...
- Tại sao? Anh sợ gì?
-...
- Có phải vì những việc anh làm rồi bây giờ anh sợ, nên không dám đối mặt với nó?
-...
- Nhưng nếu sợ, tại sao anh vẫn làm?
- Anh xin lỗi...
- Người anh cần xin lỗi không phải là em, mà là Triệu Khang kìa. Anh ấy bị anh đánh đến nằm viện đó. Anh có biết không?
- Anh...
- Anh, anh cái gì? Tại sao anh cạn suy nghĩ thế? Không phải em đã từng nói với anh, tình yêu là sự tự nguyện của hai trái tim, nó không miễn cưỡng hay ép buộc. Với em, anh là một người bạn, một người anh, và em trân trọng tình cảm đó. Nhưng... anh đã hoàn toàn không hiểu. Anh làm em thất vọng, thậm chí căm ghét nữa.
- Vâng. Anh đáng bị em căm ghét mà.
- Anh thôi đi!
Nam Du đột nhiên hét lên làm mọi người có mặt trong phòng quay lại.
Triệu Khang nhỏ nhẹ:
- Em để anh nói chuyện với Quốc Tuấn cho.
- Không cần đâu.
Nam Du tắt điện thoại:
- Anh ta muốn đi thì cứ để anh ta đi, khi nào anh ta cảm thấy muốn quay về thì quay về. Bây giờ, có nói cách mấy anh ta cũng chẳng nghe.
Bằng Lăng hoà theo:
- Lời Nam Du cũng có lý. Quốc Tuấn tự thấy mình đã sai, nên anh ấy không có can đảm đối diện với mọi người. Tôi nghĩ hãy cho anh ấy thời gian, để anh ấy dần quen với sự thật.
Cô hướng mắt về phía Triệu Khang:
- Cám ơn ông đã không truy cứu việc mà Quốc Tuấn đã làm. Tôi hứa...
Triệu Khang cười:
- Cô không cần phải cám ơn tôi đâu. Vì ngay từ đầu, tôi đâu có ý định làm khó cậu ấy.
- Ông tốt quá.
- Bằng Lăng này!
Triệu Khang nhướng mày:
- Nhưng nếu cô hứa với tôi, cô sẽ giúp Quốc Tuấn có một cuộc sống hạnh phúc thì tôi vui lắm.
- Ơ...
Bằng Lăng đỏ mặt:
- Ông nói gì vậy?
- Thì nói những gì tôi biết ấy.
- Tôi...
Nam Du ngơ ngác:
- Hai người...
Triệu Khang nắm nhẹ bàn tay người yêu:
- Có hai người là một đôi trời sinh, nhưng họ chưa kịp nhận ra thôi.
- Nghĩa là...
Thu Hương tía lia:
- Hai người mà ông Khang nói đến là anh Tuấn và chị Bằng Lăng ấy.
- Ồ!
Nam Du nghiêng đầu:
- Thật hả Bằng Lăng?
- Tao...
- Không sao. Tình cảm thời gian sẽ vun đắp được. Tao ủng hộ mày.
Nam Du bước qua ôm cánh tay ông Nam Văn:
- Cha! Con sắp trở lại Pháp học rồi. Con giao việc này lại cho cha. Cha hãy giúp họ nhé!
Ông Nam Văn vỗ nhẹ tay con gái:
- Con yên tâm! Con hạnh phúc thì chắc chắn những người bạn thân của con cũng sẽ hạnh phúc.
- Cám ơn cha.
Không khí trong phòng thoáng trở lại. Nam Du nói với Bằng Lãng:
- Nếu Quốc Tuấn có trở về, mày hãy nhắn với anh ấy rằng:
Tao và Triệu Khang không trách anh ấy đâu. Xin anh ấy đừng tự trách mình.
- Tao biết rồi.
- Còn mày nữa, cố mà tận dụng cơ hội lấy trái tim người ta đi. Quốc Tuấn thay đổi, tao tin anh ấy là một người đàn ông tốt.
Bằng Lăng chợt buồn:
- Cơ hội, ai mà không muốn nắm lấy. Nhưng tao sợ Quốc Tuấn sẽ không chấp nhận tao, vì trong tim anh ấy...
- Phải tự tin với chính mình chứ. Mày là một cô gái vừa đẹp vừa giỏi, vừa dịu dàng. Khi Quốc Tuấn biết được, tao sợ anh ấy sẽ tiếc nuối, vì khoảng thời gian qua không nhận ra đấy.
- Hy vọng vậy!
Ông Nam Văn đằng hắng:
- Hai đứa nói chuyện riêng xong chưa. Nếu xong rồi thì về thôi. Còn để cho bệnh nhân nghỉ ngơi nữa.
Bằng Lăng chợt nhớ:
- Ấy chết! Cháu tưởng mình đang ở nhà.
Cô vội vàng khoác túi xách lên vai:
- Chúng ta đi về, Thu Hương.
- Vâng. Nhưng còn bác Văn và chị Nam Du?
Ông Nam Văn ra dấu:
- Ta cũng về. Nam Du ở lại.
- Ủa!
- Ủa ủa cái gì?
Bằng Lăng kéo Thu Hương ra cửa:
- Làm ơn lịch sự một chút đi.
Đến lúc này, Thu Hương mới hiểu:
- Dạ!
Cô vẫy tay:
- Em xin phép nha. Chào ông, chào chị!
Bằng Lãng cũng cáo từ. Ông Nam Văm dặn dò Nam Du:
- Con ở đây với Triệu Khang nhé. Nếu có gì không ổn thì gọi cho cha.
- Vâng ạ!
- Ta về đây.
Triệu Khang với theo:
- Cám ơn bác.
- Đừng khách sáo thế. Ta đã coi cậu như người nhà rồi mà.
Cánh cửa phòng đóng lại sau lưng ông Nam Văn. Triệu Khang tủm tỉm hỏi:
- Em nghe gì chưa?
- Người ta đâu có điếc.
- Vậy từ nay, phải coi anh là người nhà đó. Không được đối xử tệ với anh, không được ăn hiếp anh. Phải thương anh nhiều nhiều nữa.
- Xì! Ham lắm.
Nam Du trề môi:
- Cha nhận anh là người nhà là một chuyện, còn em nhận hay không là một chuyện khác.
- Gì kỳ vậy?
- Ừ. Nếu muốn em nhận, anh phải trải qua thử thách của em.
- Thử thách ư?
Triệu Khang nhăn nhó:
- Sao em nhiều thử thách thế. Từ Paris theo đến Cần Thơ, vẫn chưa đủ sao?
- Chưa.
- Vậy...
- Em cần khẳng định lại trái tim của anh.
- Bằng cách nào?
Nam Du chống cằm:
- Em muốn một lần nữa nhìn thấy sự chân thành của anh. Muốn nhìn thấy anh là người đàn ông tự do không còn vướng bận, muốn tình yêu của anh là niềm tin và rồi nó cũng sẽ là hạnh phúc sau này. Em muốn...
Triệu Khang để ngón tay lên môi Nam Du:
- Được rồi. Những cái em muốn, em sẽ được. Hãy tin anh, vì anh yêu em bằng tình yêu đầu đời của mình. Yêu em thật nhiều và mang lại hạnh phúc cho em thật nhiều. Đó là điều anh luôn mong ước, em có hiểu không?
Anh kéo nhẹ Nam Du vào lòng:
- Anh không dám khẳng định điều gì, và cũng không dám hứa điều gì.
Nhưng anh sẽ cố gắng làm cho em hạnh phúc trong tình yêu của chúng ta.
- Triệu Khang!
Triệu Khang nghiêng người hôn nhẹ lên môi Nam Du:
- Anh yêu em và anh thật hạnh phúc khi được em yêu đấy nhóc con ạ.
- Ư...
- Em yêu anh nhiều như anh yêu em chứ, nhóc con?
- Ư... Không biết.
- Sao vậy?
- Thì... yêu là yêu, còn nhiều hay ít làm sao phân biệt được đây?
- OK. Anh yêu em nhiều là được rồi.
Sau câu nói ấy, Triệu Khang ghì lấy Nam Du bằng nụ hôn yêu thương. Anh thì thầm trên môi cô:
- Tình yêu của anh, hạnh phúc của anh.
Nam Du cũng đáp lại Triệu Khang bằng tình yêu của mình. Cô hôn trả lại anh và hai người như quên mất khoảng không gian hiện tại.
- Chào bác! Bác cho gọi cháu.
- Ừ!
Ông Nam Văn dừng tay bên mấy chậu kiểng:
- Sức khoẻ cậu thế nào rồi?
- Dạ, tốt ạ.
- Ừ! Vậy là tôi cũng yên tâm.
Ông Nam Văn phủi tay đứng dậy:
- Chúng ta đến đàng kia đi!
- Dạ.
Hai người ngồi xuống bên cái bàn đó trong khu vườn rộng lớn.
Triệu Khang rót trà cho ông Nam Văn:
- Bác uống nước ạ.
- Ừm. Để đó cho ta...
Bưng ly trà đang bóc khói thơm mùi sen hớp một ngụm, ông Nam Văn hỏi:
- Bao giờ cậu về Pháp?
- Dạ, ba ngày nữa.
- Vậy là cậu cùng chuyến bay với Nam Du?
- Dạ.
- Hai đứa có hẹn sao?
- Dạ không, chỉ là một sự trùng hợp thôi ạ.
- Nhưng là sự trùng hợp rất có ý nghĩa, đúng không?
Triệu Khang bẽn lẽn cười như một cậu nhóc mới lớn. Ông Nam Văn bắt đầu vấn đề:
- Cậu biết hôm nay, ta gọi cậu đến vì việc gì không?
- Dạ....
- Thôi. Để ta nói luôn, khỏi vòng vo nữa.
Ông hắng giọng:
- Ta không hề làm khó cậu về việc cậu qua lại với Nam Du, nhưng đừng vì thế mà tưởng ta không biết gì.
- Cháu...
- Cậu yêu Nam Du thật lòng chứ?
- Dạ.... cô ấy chính là tình yêu, là cuộc sống của cháu.
- Thế những người phụ nữ trước của cậu thì sao? Hai cô vợ cậu từng đi cưới ấy?
- Dạ....
Triệu Khang cúi đầu:
- Cháu xin lỗi vì đã giấu bác việc này. Nhưng cháu không có ý gì khác đâu ạ.
Cháu yêu Nam Du, đó là lời thật lòng từ trái tim cháu. Xin bác hãy tin cháu.
- Nếu ta không tin cậu, ta đâu để Nam Du đi với cậu.
- Cháu cám ơn bác.
Ông Nam Văn lại hớp một ngụm trà:
- Cậu có thể nói cho ta biết, vì sao cậu không hạnh phúc, vì sao hôn nhân của cậu tan vỡ không?
Câu hỏi của ông Nam Văn là một quá khứ mà Triệu Khang không muốn nhớ lại. Anh nén tiếng thở dài:
- Cháu đã sai lầm, bác ạ.
- Sai lầm?
- Vâng. Cháu sai lầm cả trong suy nghĩ lẫn hành động. Cháu tưởng việc làm của mình sẽ trả thù được cuộc sống đầy ô nhục trước đây. Nhưng thật ra, cháu ngốc và điên rồ thì đúng hơn. Với cháu, ngoài việc đích thân kiếm tiền ra, cháu chẳng bận tâm điều gì khác. Vì cháu nghĩ, có tiền là có tất cả. Nhưng bác ơi...
Triêu Khang gục đầu vào hai tay:
- Đồng tiền chỉ giúp cháu vui được một lúc, sau đó cháu lại đối diện với chính mình bằng sự trống trải và cô đơn. Những người xung quanh cháu, không ai hiểu được cháu. Họ chỉ nhìn thấy những gì cháu có thôi. Cháu khóc, cháu cười với cuộc sống không nghĩa tình. Trong cháu, mối hận đời luôn chất chứa.
Cháu cưới vợ để chứng tỏ mình không thua kém ai. Và rồi, cháu cũng dần thấm mệt với những trò chơi ấy.
Anh vuốt mặt:
- Một lần, cháu lang thang bên dòng sông Sein cho tâm hồn thanh thản, tình cờ, cháu gặp được Nam Du. Chính sự trong sáng của cồ ấy đã kéo cháu ra khỏi cửa vực thẩm sai lầm. Trái tim từ lâu chai sạn của cháu đã biết rung động. Cháu bắt đầu cảm nhận, bắt đầu yêu, và tình yêu kia đã làm cháu thay đổi cách nhìn về cuộc sống.
Ngừng một chút, Triệu Khang nói tiếp:
- Thưa bác, như bác đã biết, cháu không phải là người đàn ông hoàn hảo và càng không xứng đáng với một cô gái như Nam Du. Nhưng vì tình yêu dành cho cô ấy, cháu sẵn sàng đánh đổi tất cá bác ạ.
- Cậu định đánh đổi cái gì? Cậu có thể bỏ cả sự nghiệp và tương lai của mình ở Pháp sao?
- Có tình yêu, có hạnh phúc là sự nghiệp và tương lai, nếu phải bắt cháu lựa chọn, cháu sẽ chọn Nam Du, vì cô ấy chính là tương lai của cháu.
- Được rồi.
Ông Nam Văn giơ tay:
- Ta gọi cậu đến là để khẳng định lại một lần nữa thôi, chứ ta biết, kể từ giây phút này, không có Nam Du, làm sao cậu sống.
- Cám ơn bác đã hiểu cho cháu. Cháu xin hứa với bác, dù trong hoàn cảnh nào, cháu cũng sẽ mãi yêu thương Nam Du, cố gắng không để cô ấy đau khổ.
- Ta tin ở cậu. Nhưng có một điều, ta cần hỏi thêm.
- Dạ, cháu đạng nghe ạ.
- Quá khứ của cậu, ta sẽ không để tâm tới. Ta vun đắp hạnh phúc cho cậu và Nam Du. Ta muốn cậu trở về đây để giúp ta công việc ở nhà máy. Cậu nghĩ sao?
Triệu Khang trả lời không cần suy nghĩ:
- Dạ, nếu bác cần, cháu sẵn sàng. Cháu có bàn với Nam Du rồi. Hai năm học của Nam Du, là hai năm cháu thu xếp công việc ở Pháp. Sau đó, bọn cháu sẽ cùng về.
- Chà! Tính trước hết rồi à? Vậy ta có hỏi cũng bằng thừa, phải không?
Triệu Khang gãi đầu:
- Cháu tưởng Nam Du có nói.
- Nói gì?
Nam Du xuất hiện trong bộ đồ lửng mặc nhà rất trẻ con.
- Cha và anh Khang đang nói xấu con đó hả?
- Đúng rồi!
Ông Nam Văn trêu con gái:
- Cha chỉ những tật xấu của con để Triệu Khang biết mà né tránh.
- Cha!
- Triệu Khang này!
Ông Nam Văn vờ không nghe lời con gái:
- Câu không nên quá nuông chiều Nam Du nghe chưa. Con bé không ngoan hiền như cậu tưởng đâu.
- Cha!
Nam Du giậm chân:
- Bộ cha muốn con gái cha bị ăn hiếp hả?
- Đó đó cậu thấy chưa? Cái tính bướng bỉnh sắp nổi lên rồi đấy.
Triệu Khang cười:
- Không sao bác ạ. Cô ấy càng bướng bỉnh, càng đáng yêu.
Nghe Triệu Khang nói, ông Nam Văn lắc đầu:
- Cậu đã nói thế thì tôi không còn gì để nói. Nhưng ta thông báo cho cậu biết điều này. Nam Du có quá bướng bỉnh, cậu không được than phiền với ta nhé.
- Dạ, không đâu ạ.
- Ừ! Nói thì nhớ đấy!
Ông Nam Văn đẩy ghế đứng dậy. Nam Du ôm tay ông:
- Cha đi đâu vậy?
- Vào nhà!
- Nhưng...
Ông Nam Văn gỡ tay con gái:
- Thôi, đừng bày đặt nữa. Cha không muốn làm phiền hai đứa đâu. Tự nhiên nhé!
Ông vừa quay lưng thì Triệu Khang kéo Nam Du ngồi xuống bên cạnh:
- Nãy giờ trốn đâu vậy nhóc?
- Em bận sắp xếp hành lý. Ba ngày nữa là phải lên đường rồi.
- Có cần anh phụ không?
- Không cần đâu. Chỉ là một ít quần áo và một ít quà cho David và Anna thôi mà.
Nam Du hỏi lại:
- Còn anh? Anh chuẩn bị xong chưa?
- Đâu đã vào đấy cả rồi. Anh đơn giản lắm.
Nam Du tựa vai Triệu Khang:
- Lần trở lại Pháp này, với em, mọi sự đều thay đổi. Em và anh không còn là người xa lạ mà là người yêu của nhau. Anh nghĩ gì hả, Triệu Khang?
- Không nghĩ gì cả. Anh chỉ thấy hạnh phúc thôi. Niềm hạnh phúc không gì so sánh được.
Triệu Khang ôm choàng lấy Nam Du hôn lên má cô:
- Bé con. Em có hạnh phúc không?
- Vâng. Và em không nghĩ em yêu anh nhiều đến thế Triệu Khang ạ.
Lời thì thầm bên tai của Nam Du làm Triệu Khang nhân đôi hạnh phúc. Anh hôn khắp mặt cô nhỏ và cuối cùng dừng lại ở đôi môi cong cong.
- Ôi, tình yêu của anh ơi. Anh yêu em. Nụ hôn ngút ngàn kéo dài.
Nam Du ngọ ngoạy trong vòng tay Triệu Khang:
- Anh! Cha nhìn thấy đấy!
- Cha vào nhà rồi!
- Nhưng còn Bằng Lăng và Thu Hương nữa.
- Bọn họ đang ở nhà máy.
- Ừ...
Triệu Khang rời môi Nam Du, anh nheo mắt:
- Anh vừa phát hiện ra một điều nè.
- Điều gì?
- Môi em càng ngày càng quyến rũ, làm anh hôn hoài không biết chán.
- Ơ...
- Thật đó. Sau này, mỗi ngày, xin một nụ hôn thôi là anh không cần ăn sáng.
Nam Du đấm lên vai Triệu Khang:
- Anh nham nhở vừa thôi. Ai đời hôn sẽ no.
- Ừ. Nhưng với anh thì khác. Hôn em là anh no ngay.
- Hứ!
Triệu Khang vẫn giữ Nam Du trong vòng tay mình:
- Nhóc con! Anh phải cám ơn ông trời. Cám ơn buổi gặp gỡ bên dòng sông Sein và cám ơn bài hát tình quê ngày nào. Nhờ nó mà anh mới phát hiện ra có một người con gái đẹp thơ thẩn nhớ quê nhà.
- Em không thơ thẩn.
Nam Du cãi:
- Hôm đó người ta đi dạo.
- Ừ, thì đi dạo. Nhưng nhìn em rất đặc biệt, Nam Du ạ.
- Đặc biệt là sao?
Nam Du nhướng mày:
- Vừa ngây thơ vừa trẻ con và vừa người lớn nữa. Anh thấy thú vị vì những tính cách ấy. Cho nên, ngay cái nhìn đầu tiên là anh đã rung động rồi.
- Xạo! - Nam Du trề môi - Rung động mà đi cưới thêm một người vợ nữa.
Anh nói, em không tin tí nào.
Triệu Khang vuốt tóc Nam Du:
- Em không tin nhưng đó lại là sự thật. Rung động vì em nên anh mới trở thành người vô tình trong đám cưới của chính mình.
- Không hiểu lắm.
- Em còn nhớ em đã nhìn thấy anh đâu trong tiệc cưới không?
- Phía sau dãy phòng dành cho khách.
- Phải. Lúc thấy em đi vào với anh, trái tim anh tự nhiên nhói lên. Anh không biết đó là cảm giác gì, nhưng sự hối hận đâu ùa tới. Anh hối hận là tại sao anh không dừng đám cưới với Alex và để em nhìn thấy anh trong vai trò chú rể.
Anh...
Nam Du để ngón tay lên môi Triệu Khang:
- Đừng nói nữa anh! Em không quan tâm đến những chuyện đó đâu. Bây giờ, điều em quan tâm là trái tim của anh kìa.
- Trái tim của anh làm sao?
- Nó chỉ còn duy nhất một người hay còn nhiều người nữa.
Triệu Khang cụng trán Nam Du:
- Đảm bảo với em, trái tim này duy nhất một mình Nam Du và mãi mãi chỉ một mình Nam Du thôi. Tin anh nhé!
Triệu Khang lại cúi xuống miên man trên đôi môi hồng:
- Nhóc con! Anh muốn em là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên trần gian này.
Nam Du đón nhận tình yêu và sự khát khao của Triệu Khang. Cô hoà theo anh bằng những nụ hôn ngọt ngào cháy bỏng. Nụ hôn nối tiếp nụ hôn. Không gian thời gian sẽ đồng tình với họ, nếu như không có tiếng nhạc chuông điện thoại phát ra từ túi áo Triệu Khang.
Luyến tiếc rời môi nhau, Triệu Khang mở máy khi thấy số gọi đến:
- Alô.
Tiếng Anna vang vang:
- Sao rồi anh chủ? Anh đã tìm được cô bạn thân của em chưa?
Triệu Khang liếc Nam Du:
- Anna đoán thử xem?
- Nghe giọng hạnh phúc của anh như thế là em biết rồi. Không cần phải đoán nữa.
- Giỏi!
- Chúc mừng nha!
- Cám ơn.
- Bao giờ anh quay về Pháp?
- Ba ngày nữa.
- Có Nam Du không?
- Có! Cô ấy cùng đi với anh.
- Chà! Nói gì đây nhỉ?
- Một câu chúc mừng nữa đi. - Triệu Khang cười.
- Chắc vậy quá. Hì..... - Anna có muốn nói chuyện với Nam Du không?
- Bạn ấy đang ở bên anh à?
- Ừm.
- Thế thì anh nhường máy đi.
Triệu Khang trao điện thoại cho Nam Du:
- Anna đấy!
Nam Du áp điện thoại vào tai:
- Mình đây!
- Chào Nam Du! Bạn khoẻ không?
- Mình khoẻ. Còn bạn thế nào?
- Tốt!
- Anh David thì sao?
- Vẫn đi làm và vẫn sống bình thường.
- Bạn mau qua đây đi, mọi người nhớ bạn lắm đó. Cả anh hàng xóm bên nhà nữa.
Nam Du tủm tỉm:
- Anh ta cũng nhớ mình sao?
- Nhớ chứ. Anh ta nhắc bạn luôn và bảo bạn thật thú vị.
- Vậy sao?
Cả hai cùng cười. Anna rỉ nhỏ:
- Bạn chấp nhận Randy rồi, phải không?
- Tại mình thấy tội nghiệp nên mình mới gật đầu. Nhưng tất cả vẫn còn nằm trong khoảng thời gian thử thách.
- Thế à? Nam Du này!
Anna ngập ngừng:
- Bạn đừng có giận mình khi mình cho Randy biết bạn về Việt Nam nha. Vì lúc đó thấy Randy có vẻ rất đau khổ, nên mình đã không đành lòng. Mình...
- Đáng lý ra mình sẽ giận bạn đó. Nhưng thôi, mọi chuyện đã qua rồi. Hơn nữa, mình cũng đã không còn trốn tránh anh ấy. Bạn đừng cảm thấy có lỗi nhé.
Anna thở phào:
- Ôi? Mình nhẹ lòng rồi. Chứ khoảng thời gian qua, mình thật không ổn tí nào cả. Mình cứ sợ bạn giận.
- Bây giờ thì hết chưa?
- Hết rồi! Mình chúc mừng bạn nha. Bạn và Randy đúng là một nửa của nhau đấy!
- Cám ơn bạn. Mình cũng chúc bạn sớm có người để giận để hờn, và để nhớ để...
Đang nói chuyện tự nhiên tín hiệu bị mất. Nam Du quay sang Triệu Khang:
- Gì kỳ vậy anh? Không nghe được nữa.
- Đâu, đưa anh xem.
Triệu Khang cầm máy. Anh bấm số gọi lại nhưng chỉ là những tiếng "tít tít".
Anh lắc đầu:
- Đường dây bị nhiễu rồi.
- Vậy...
- Tối, chúng ta gọi lại. Nhưng em có chuyện gì gấp cần nói với Anna không?
- Không.
- Thế thì tối gọi hả.
- Sao cũng được.
Triệu Khang nắm tay Nam Du kéo đứng dậy với mình:
- Đi dạo một vòng với anh nha?
- Em lười quá hà.
Nam Du nhăn nhó:
- Thôi đừng lười. Siêng đi để anh được ngắm cảnh.
- Ba tháng qua, anh ngắm chưa chán hả?
- Ngắm cảnh mà chán gì. Càng ngày anh càng bị cuốn hút bởi cảnh đẹp Cần Thơ đó chứ.
- Có bị cuốn hút bởi con gái Cần Thơ không?
- Cũng có. Nhưng không cô nào qua cô này cả.
- Hứ! Nịnh vừa thôi ông?
- Anh nịnh người yêu anh chứ có nịnh ai đâu.
Nam Du liếc ngang:
- Dẻo miệng!
Triệu Khang bỗng nghiêm mặt:
- Giờ có đi không?
- Ư...
- Không đi anh hôn à?
- Ủa, ở đâu có luật đó vậy?
- Một, hai, ba, bốn...
Nam Du chẳng nhúc nhích, đã vậy còn nghênh mặt lên. Ghét quá là ghét, Triệu Khang ôm ghì lấy cô hôn tới tấp.
- Lười biếng nè... lười biếng nè...
Nam Du vùng vậy đấm vào vai anh. Nhưng rồi sau đó cô cũng ngoan ngoãn khép mắt, bởi nụ hôn tình yêu lúc nào cũng hoá giải những ngang bướng, giận hờn.
- Chấp nhận cho hôn chứ không đi. Em khôn thật đó.
Bị Triệu Khang trêu, Nam Du véo mạnh vào hông anh:
- Đáng ghét!
- Không đúng sao?
- Hừ!
- Nhưng thôi, anh đã bị ghiền môi em, nên sẽ không đi nữa. OK?
- Ừm.
Triệu Khang và Nam Du cứ thế trong vòng tay nhau. Họ quên trời quên đất và quên tất cả chung quanh. Với họ, bây giờ chẳng có gì làm họ bận lòng. Vì họ đang hạnh phúc khi có được một nửa cuộc đời mình. Trái tim họ đồng điệu và đã thật sự thuộc về nhau. Quá khứ ở phía sau tương lai, hiện tại trước mắt.
Chẳng cần nhìn lại họ cũng biết, cuộc đời này, họ mãi mãi không rời xa nhau.