Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Redeeming Vows
Dịch giả: Dạ Thảo
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
gồi ngựa suốt khiến mông đau đến mức muốn khóc thét lên rồi đây này. Ở đâu đó trong tâm trí chán nản, mỏi mệt của mình, em mong đợi được ra khỏi pháo đài. Giờ thì ít nhất em cũng biết mình sẽ nói gì khi có ai đó gợi ý một chuyến tham quan ở biển.” Liz cũng đang nghĩ hệt em gái. Họ đã trải qua bốn ngày dài mệt nhọc. Ai nấy đều nơm nớp lo sợ ngay cả trong giấc ngủ vì mối đe dọa từ Grainna vẫn treo lơ lửng trên đầu. Mụ đã không quay lại, nhưng việc đó lại chỉ là vấn đề thời gian thôi.
“Chị muốn tắm quá rồi”, Liz phàn nàn phụ họa. “Duncan nghĩ tối nay chúng ta sẽ cắm trại bên một dòng sông. Mình có thể tắm ở đấy.”
Ý nghĩ về nước sạch, thậm chí là nước lạnh cóng khiến cô mỉm cười. “Duncan có thể đứng ở thượng nguồn và hâm nóng nước lên.”
Tara đảo mắt. “Đúng đấy. Như thế thì sẽ không ai để ý.”
Ý đó thật hay. Nhìn vẻ mặt của em gái, Liz biết Tara đang tính quyền năng của đức lang quân sẽ giúp cô có một bữa tắm nước nóng bằng cách nào.
Phía trước, Simon đi song song với Cian. Con trai của Lizzy có vẻ như đã ngủ gục trên lưng ngựa, một thuật ngữ cô chỉ được nghe nói tới ở miền viễn tây xa xưa, cho đến khi chính cô cũng gà gật vào đêm đầu tiên lên đường. Giờ thì cô đã biết, một người thực sự có thể ngủ khi đang ngồi trên lưng ngựa. Không phải là một giấc ngủ yên tĩnh, chỉ là một vài phút nhắm mắt nghỉ ngơi để lấy lại sức.
Thật điên rồ làm sao, giờ cô không còn cảm thấy căng thẳng khi nhìn con trai mình cưỡi ngựa hay vung thanh kiếm giắt bên lưng như trước nữa. Và cô nhớ lại mình đã ngần ngại khi thấy thằng bé dùng dù chỉ một con dao nhíp lúc còn ở California như thế nào.
Simon đột ngột ngẩng đầu lên, như thể chợt bừng tỉnh giấc. Nó ngước nhìn lên nơi con đại bàng của Ian đang bay lượn. Ngay cả từ xa, Liz cũng có thể nhìn thấy hai vai Simon căng cứng.
Nó xoay người trên yên ngựa và bắt gặp ánh mắt mẹ.
Mẹ, giọng nó vang vang trong đầu cô. Có người xuất hiện đằng trước.
Vừa lúc đó con đại bàng kêu lên quang quác. Ian ngẩng phắt đầu nhìn lên vũ khí biết bay của mình.
Grainna?
Con không biết.
Liz quan sát khi Simon cố đi vào đầu con đại bàng và nhìn xuyên qua mắt con vật.
Con thấy gì? Cô hỏi con trai.
Những kỵ sĩ, úi chao. Con không cố được nữa. Họ có mang kiếm giống chúng ta. Đông lắm.
“Mẹ kiếp.”
“Chuyện gì thế?”, Tara hỏi, cô không hề biết cuộc nói chuyện vừa rồi giữa hai mẹ con họ.
Liz liếc nhìn qua vai, cô chú ý thấy Gregore tiến lên đi song song với họ, và nghĩ tốt hơn hết là nói ra mối lo của mình. “Chị, ưm, cần đi vệ sinh.”
“Nữa sao? Mới một giờ trước thôi mà.”
Gregore đi lên phía trước, không quan tâm đến cuộc nói chuyện giữa hai chị em.
“Bảo Duncan cho dừng lại đi”, Liz thì thầm với giọng gấp rút. “Simon trông thấy có người phía trước.”
Tara mở to mắt tập trung về phía đầu đoàn người. Sau một chốc im lặng, Duncan liếc nhìn qua vai rồi nhìn lên con đại bàng bay trên đầu. Duncan nói gì đó với Fin và anh mau chóng quay ngựa đi tới chỗ Liz và Tara.
“Hai người đi đường thế nào?”, anh nói bằng giọng đủ lớn để những người xung quanh nghe thấy.
Tara hiểu ý và quàng một cánh tay quanh cậu con trai đang ngủ say. “Tôi cần thay tã cho thằng bé, Fin. Mình dừng lại một chút được không?”
Liz xen vào để chắc chắn họ có hơn một vài phút để xác định xem có gì ở phía trước. “Tôi muốn nghỉ một chút, hình như tôi bị say nắng rồi.” Cứ như thật vậy. Mặt trời gần như núp tít đằng sau những đám mây nặng trĩu và sương mù là đà từ khi họ thức giấc mà say nắng nỗi gì. Dù vậy Fin vẫn hiểu và ra hiệu cho đoàn người dừng lại.
Trong giây lát, Simon đứng bên cạnh ngựa của nó. Ian đến bên nó, và cả hai chụm đầu vào nhau nói gì đấy. Tara vào trong xe ngựa với cớ là thay tã cho con trai. Nhiều kỵ sĩ nhân cơ hội xuống ngựa để tìm chỗ giải quyết nhu cầu cá nhân.
“Có người đang đến”, Simon nói với Ian. “Cờ của họ màu gì?’
Simon lắc đầu. “Cháu không biết.”
“Có bao nhiêu đàn ông? Cháu thấy phụ nữ không?”, Fin hỏi.
“Có ạ. Rất nhiều kỵ sĩ.”
Simon đưa mắt hết nhìn Ian rồi lại Fin, hai bàn chân nó cứ cựa quậy. “Cháu có thể nhìn thấy rõ hơn nếu chính cháu bay lên. Nhìn qua con đại bàng màu sắc không được rõ.”
Liz bước tới. “Nguy hiểm lắm con.” Fin cũng lắc đầu.
“Con chỉ bay lên ngọn cây để xem thử họ chỉ là một đoàn lữ hành giống mình thôi hay là… gì khác.”
Ian nở một nụ cười hiếm hoi. Ông siết chặt vai Simon. “Nếu chúng ta lâm trận cháu sẽ còn gặp hiểm nguy nhiều hơn đấy.”
Liz ngước nhìn lên ước lượng chiều cao của đám cây. Ruột cô bắt đầu nhộn nhạo. Simon đã biến thành chim hai lần kể từ cái hôm bên bờ sông. Lần nào nó cũng không gặp vấn đề gì khi trở về là người, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng để con trai đứng vào đội quân của những người đàn ông trung cổ.
“Con chỉ bay lên bằng độ cao cái cây đó thôi”, Simon nói trong khi chỉ tay về lùm cây bu-lô gần đó. Họ đứng trên triền đồi để giúp cậu bé nhìn rõ hơn đoàn người đang tiến đến.
Liz nheo mắt nhìn Ian, lúc này có vẻ như ông đang chờ đợi sự đồng thuận của cô. Thật bất ngờ, Fin vẫn giữ im lặng, anh vẩn vơ nhìn về phía lùm cây và ra xa nữa.
Quyền quyết định là ở cô. Đó là điều cô chưa từng thực sự nhận được kể từ khi đến Scotland. Trái tim cô đập loạn lên trong lồng ngực và thắt lại vì sự thiếu tin tưởng.
“Được rồi”, cô khẽ nói đồng ý. “Nhưng con và mẹ phải nói chuyện liên tục đấy nhé.” Liz vỗ vỗ đầu mình.
Simon đứng thẳng người và gật đầu.
“Để con đưa thằng bé vào lùm cây”, Fin bảo.
“Cian?”, Ian gọi con trai. “Đi theo và canh chừng nhé.” Cian quay người đi theo Simon.
Liz dõi theo tấm lưng con trai và đưa mắt nhìn xung quanh nó. Vài kỵ sĩ có vẻ nóng lòng muốn đi tiếp. Một số khác nhìn theo bộ ba tách khỏi nhóm. “Để ta gọi Lora đến đánh lạc hướng đám kỵ sĩ.”
Ian rời đi, ra lệnh cho đám kỵ sĩ.
“Mọi chuyện ổn chứ ạ?”, Myra đi bên cạnh Lora, cô vẫn chưa hay biết chuyện gì.
Lora liếc nhìn qua vai. “Ian gợi ý chúng ta cần có thời gian để luyện tập.” Lora hất đầu về phía lùm cây, cách đó không xa nơi Simon và hai anh em Fin vừa tới. Ở riêng ra, họ sẽ dễ dàng nói chuyện và Liz có thể tập trung vào giọng nói trong đầu Simon để không phải lo lắng.
“Ý hay đấy.”
Liz đưa hai mẹ con Lora đến lùm cây kín đáo nơi đoàn người MacCoinnichs sẽ nghĩ là họ cần đi vệ sinh mà kỳ thực là không phải. Lora nói vắn tắt cho Myra biết chuyện gì đang xảy ra.
Con sẵn sàng rồi mẹ, Simon nói bằng ý nghĩ.
Liz nhấc gấu váy lên đi nhanh hơn. Con có chắc về chuyện này không Simon? Con không bắt buộc phải làm mà.
Con chắc.
Cánh phụ nữ nấp trong bóng râm của lùm cây và hoàn toàn tránh được những cặp mắt tò mò.
Cẩn thận nhé con, Liz bảo con trai. “Cháu nghe nó nói không?”, Lora hỏi. Liz gật đầu, đợi giọng con trai.
Ta là chim, Simon niệm. Những ý nghĩ của nó chảy vào đầu cô hệt nước chảy từ vòi. Có đôi cánh mạnh mẽ… Nào.
Nó đã biến hình. Liz thậm chí không cần liếc nhìn lên bầu trời cũng biết là con trai cô đang bay lượn bên trên họ. Lần này nó biến hình nhanh hơn. Dễ dàng hơn.
Con bay lên rồi. Mẹ thấy con không?
“Nó bay lên rồi đấy”, Liz nói cho Lora biết và cô biết Lora cũng đang nói với Ian bằng ý nghĩ. Ngước nhìn lên bầu trời, Liz tìm kiếm con trai. Tán lá cây dày ngăn cản phần lớn tầm nhìn của cô.
Mẹ đâu rồi? Nó hỏi.
Đừng lo cho mẹ. Con thấy gì? Gượm đã.
Liz hít sâu, đợi những lời nói kế tiếp của con trai.
Màu xanh lá ạ. Họ mang cờ màu xanh lá, viền trắng.
“Cờ xanh viền trắng”, cô nói lại cho Lora. “Có phụ nữ không?”, Myra hỏi.
Có ạ, ba… Không, bốn thì phải. Họ cũng có xe ngựa như chúng ta ấy ạ.
Thế còn Grainna? Mụ ta có ở đấy không?
Hai giây rồi ba giây trôi qua. Không. Không có dấu hiệu của mụ ta.
Liz nói cho Lora biết những gì Simon trông thấy. Ngay lập tức, Myra và Lora mỉm cười và thả lỏng người.
“Chỉ là một đoàn người bình thường thôi. Có lẽ đang trên đường đến dự lễ cưới nhà Lancaster.”
“MacTavish có một phù điêu biểu tượng màu xanh lá”, Myra nói với mẹ.
“Bạn hay thù?” “Đồng minh.”
Liz thấy chưa thỏa mãn với mẩu thông tin ít ỏi như thế. Cô muốn biết chắc liệu đoàn người đang tiến về phía họ kia có đáng tin cậy hay không.
Mọi chuyện ổn chứ mẹ?
Ổn con ạ. Xuống và biến hình đi. Ian có mọi thông tin ông ấy cần rồi.
Được ạ.
Liz ngước nhìn lên, ước ao mình có thể nhìn thấy con trai. Simon?
Sao ạ?
Con làm tốt lắm.
* * *
Con trai cả chưa vợ nhà MacTavish suốt nhiều giờ đồng hồ qua cứ nhìn Liz không rời mắt. Ở chặng dừng cuối cùng Logan đề nghị được đi lấy nước cho cô. Ngay cả cha anh ta có vẻ như cũng nhìn cô bằng ánh mắt thiện cảm và nói với cô bằng giọng nhã nhặn hơn.
Kể từ đó Fin thậm chí chẳng tìm được một giây lát nào có thể ở riêng với cô. Với thị tộc MacTavish thêm vào quân số, anh phải đợi cho đến khi họ hòa nhập vào với nhà Lancaster mới có thể dành thời gian cho cô. Mà thế cũng chưa chắc là cô sẵn lòng.
Fin đưa ánh mắt nhìn vẩn vơ đến cánh phụ nữ có ý dò hỏi. Liz ngồi hơi rũ xuống trên lưng ngựa. Chuyến đi này vượt quá sức của bất kỳ người phụ nữ nào. Xét đến thực tế về nơi chốn và thời đại của cô, anh nghĩ như thế là cô đã giỏi chịu đựng lắm rồi. Anh nhớ lại căn hộ nhỏ của cô ở thế kỷ XXI, nhớ sự thoải mái của cô đằng sau vô lăng xe hơi. Trong thế giới của cô mọi thứ đều rất nhanh. Nhanh hơn tốc độ của một con ngựa chạy quanh sườn đồi Scotland. Với tất cả những tiện nghi và sự thoải mái mà cô có trong thế giới của mình, thảo nào mà cô cứ một mực muốn trở về. Mà chuyện này thì chưa chắc được.
Ý nghĩ đó khiến anh tủm tỉm cười.
Cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc ở lại đây với thế kỷ của anh, thế giới của anh.
Lizzy khom người với lấy gấu váy. Cô kéo lên bên trên bắp chân để gãi. Làn da trắng mịn ấy sáng lên nhiều kể từ lần đầu tiên anh trông thấy. Việc thiếu ánh mặt trời khiến da cô không thể rám nắng như ở California.
Bên cạnh anh, Logan rên lên. Fin bắt gặp ánh mắt cậu ta đang nhìn Liz đăm đắm.
“Cô gái này không hề biết mình tác động đến đàn ông như thế nào”, cậu ta lên tiếng, chính xác như những gì Fin nghĩ.
Thực ra, Fin nghĩ Lizzy biết chính xác mình gây ảnh hưởng đến người khác giới như thế nào. Và thích thú với điều đó nữa là đằng khác.
“Cô ấy mệt vì chuyến đi ngựa và rõ ràng là quên mất mình đang ở đâu.”
Logan cựa quậy trên yên ngựa rồi để mắt mình vẩn vơ đến Liz lần nữa. Lần này nét mặt anh ta có vẻ bớt câng câng và ánh mắt thèm muốn lộ liễu hơn.
Tóc gáy Fin dựng đứng cả lên. Quai hàm nghiến chặt và hai nắm tay áp sát hai bên người. Có lẽ đã đến lúc chứng tỏ cô là của anh rồi. Hay ít ra là để lộ ước muốn của mình.
Và những ước muốn của anh không bao hàm việc Elizabeth ở trong vòng tay của Logan hay của bất kỳ người đàn ông nào thuộc thị tộc MacTavish.
“Logan?”, Fin hướng sự chú ý của anh bạn về phía mình. “Elizabeth…” Gì chứ? Đã có người rồi ư? Hay không thích có bạn trai? Bố khỉ. Cô đã là của anh đâu. Thậm chí hai người còn chưa gần gũi với nhau lần nào. Và nếu có vậy thật thì liệu anh có dám nói với mọi người không?
Logan buộc phải đưa mắt nhìn Fin chờ đợi. “Elizabeth sao?”
Trong vài giây, môi Logan thấp thoáng nụ cười tủm tỉm. Cậu ta lại đưa mắt nhìn Liz, lần này càng thể hiện sự thích thú nhiều hơn. “Tôi hiểu rồi.”
Có đúng là anh ta hiểu không?
Logan chuyển hướng chú ý của mình tới con đường trước mặt. Miệng vẫn tủm tỉm cười.
Fin đã cho biết điều mình muốn nói dù chẳng bằng lời. “Nếu cậu đổi ý, thì cho tôi biết với. Cô ấy tuyệt như vậy không nên để thiếu người bảo vệ quá lâu được.” Logan thúc ngựa về phía trước.
Một gánh nặng được nhấc ra khỏi vai Fin.
Nhẹ cả người.
Anh cho ngựa tiến lên bên cạnh Lizzy, chồm người kéo gấu váy cô phủ xuống chân. Cô tròn mắt nhìn anh bất ngờ.
“Cánh đàn ông đang để ý đấy”, anh bảo cô.
Cô liếc nhìn về phía trước và hất đầu về phía Logan. “Ý anh là Logan.”
“Người khác nữa.”
“Thật sao?” Cô có vẻ thích thú khi được để ý. Cô ngồi thẳng lưng lên và trên môi xuất hiện nụ cười mà trong nhiều giờ qua anh không hề thấy. “Ai đâu nào?”
Thay vì để cô thắng và cắn mồi câu của cô, Fin đợi cho đến khi cô thôi nhìn xung quanh để xem thử ai nhìn mình.
Chỉ chờ mắt cô vừa nhìn sang mình thì anh lên tiếng ngay, “Người này này”. Anh chỉ một ngón tay vào ngực mình. Nét cười trên khuôn mặt cô đột ngột chuyển sang sửng sốt.
Anh khiến cô không nói thành lời. Và chuyện này gần như chưa từng xảy ra bao giờ.
Fin thúc ngựa bỏ đi để cô tự hiểu điều anh vừa nói.
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề