A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2116 / 38
Cập nhật: 2015-12-22 12:35:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
à Chương Minh Viễn, nghe giọng điệu có vẻ không tốt. Không phải Chương Minh Dao nói chị ta sẽ giải quyết bên phía Chương Minh Viễn sao? Hôm kia cô suốt đêm dọn đi, hôm qua phía anh ta cả ngày không hề có động tĩnh gì, cô còn tưởng đã thực sự thoát thân. Ngờ đâu… Cô chỉ cảm thấy đầu càng đau hơn: “Chị anh bảo tôi dọn đi.”
“Nhưng ngay từ đầu tôi đã nói rất rõ ràng với cô, cô dọn qua sống với tôi, cho đến khi nào tôi bảo cô chuyển đi mới thôi. Còn chưa tới lúc tôi bảo cô dọn đi, nên bây giờ cô tập tức chuyển về lại cho tôi.”
Đầu đau đến không chịu nổi, trong lòng vì chuyện của Dương Quang mà vẫn còn khó chịu. Hai cái khó chịu gộp vào với nhau, thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, Bạch Lộ gần như phát khóc gào vô điện thoại: “Chương Minh Viễn anh buông tha tôi có được không? Đừng cho rằng tôi dọn đi khỏi chỗ anh liền chạy tới tìm Dương Quang tiếp tục cuộc sống hạnh phúc hai người. Anh ấy đã có bạn gái mới rồi, anh ấy sẽ không cần tôi nữa. Anh nghe được tin này có cảm thấy rất hả giận rất thoải mái không hả?”
Đầu kia điện thoại yên lặng giây lát, đột nhiên nói sang chuyện khác: “Cô tới nhà ga làm gì?”
Hả, làm sao anh ta biết cô đang ở nhà ga? Ngẩn ra một lúc, Bạch Lộ mới phản ứng nhận ra loa phóng thanh của nhà ga đang thông báo đoàn tàu số N sắp về ga, chính là đoàn tàu mà chú thím cô ngồi. Cô bèn trả lời qua loa: “Tôi tới đón người.”
“Đón ai?”
Bạch Lộ không muốn nhiều lời: “Không liên quan đến anh.”
Anh ta cũng không hỏi thêm: “Đón người xong mau quay lại đây. Bạch Lộ, tôi mặc kệ chuyện của cô, dù sao tôi chưa cho cô dọn đi thì cô không thể đi. Hôm đó tôi cũng không cầm dao bức ép cô, mà là lựa chọn do chính cô chọn lấy, lựa chọn của mình thì tự mình phải chịu trách nhiệm, đừng có đổ trách nhiệm lên tôi. Ban đầu đúng ra cô không nên tự mình trêu chọc tôi, bây giờ đừng có đứng trước mặt tôi khóc lóc sướt mướt đòi thông cảm, tôi không chịu nổi màn này đâu.”
Cô thực sự tức muốn khóc, nhưng lại hít sâu một hơi nuốt nước mắt vào trong, tự nhủ cho dù thế nào cũng không được khóc trước mặt anh ta. Trong lúc giận dỗi, cô những muốn mang theo chút phiền toái về cho anh ta: “Được, Chương Minh Viễn, tôi đón người xong sẽ mau chóng quay về. Anh chờ đó đi.”
Chắc là anh ta cũng nghe ra gì đó: “Cô đừng tính chơi xấu tôi cái gì đấy nhé?”
Cô quả thực trong lúc giận dỗi muốn đón chú thím đưa thẳng đến căn hộ cao cấp của anh ta, đỡ phải ba người chen chúc ở trong cái phòng đơn bé tí kia. Có điều bất quá cũng chỉ là giận dỗi mà nghĩ, bị anh ta phản ứng nhanh nhạy hỏi vặn lại như thế, cô lập tức đánh mất luôn ý định đó.
Cô bèn nói một cách khô khốc: “Tôi nào dám chơi xấu anh, anh là ai, tôi là ai chứ, chẳng phải lấy trứng chọi đá sao. Chương Minh Viễn, cứ coi như tôi xin anh nghỉ vài ngày được không? Mấy hôm nay tôi thực sự có việc, tạm thời không rảnh để dọn về.”
“Cô có việc gì?”
Thở dài bất đắc dĩ, cô kể sơ lại chuyện chú thím đến Bắc Kinh khám bệnh. Anh ta trầm ngâm giây lát: “Được, tôi tạm thời gia hạn cho cô vài hôm. Có điều tôi cảnh cáo cô Bạch Lộ, cô đừng có giở trò gì với tôi nữa đấy.”
Giọng điệu hoàng ân lai láng, đáng ghét đến nỗi cô thực sự muốn quăng luôn điện thoại trong tay.
Đón được chú thím lặn lội đường xa tới đây xong, Bạch Lộ trước hết dẫn hai người đi ăn cơm, rồi mới dẫn họ đến phòng trọ mới thuê. Ngồi xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ rất mệt, cô bảo hai người vào trong phòng nhỏ nghỉ ngơi. Bản thân cô vài ngày không ngủ ngon, lúc này đầu đau, mệt lả, cả người đều kiệt sức, mà cũng không có giường chiếu cho cô nằm xuống nghỉ ngơi. Trên ghế sô-pha hai người ngoài phòng khách, cô gái vừa ly dị thuê chung nhà đang thoải mái nằm xem ti-vi, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm đại một chiếc ghế dựa ngồi xuống nghỉ chân.
Thím nhỏ không cho ra ngoài ăn cơm tối, bà cõng theo năm ký mì sợi tới đây, xuống bếp nấu ba bát mì: “Bắc Kinh giá cả cao đồ thì đắt, chúng ta tiết kiệm được cái gì hay cái đó.”
Ăn tối xong, ba người ngồi xuống bàn chuyện ngày mai đến bệnh viện khám. Bạch Lộ nói với chú thím, hôm qua cô đã đến bệnh viện xem trước, ngày mai sẽ theo hai ông bà cùng đi.
Lúc nhắc tới chuyện hôm qua đến bệnh viện, lồng ngực Bạch Lộ lại nhói đau, giống như có một cái gai đâm trong máu thịt, vừa chạm nhẹ liền đau buốt không chịu nổi. Không muốn nghĩ nhiều đến chuyện không thoải mái, cô lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Mân xin nghỉ tiếp vài ngày, chú thím khó có được một chuyến tới Bắc Kinh, cô muốn mấy ngày này cứ theo cô chú đi khám bệnh trước đã. Nếu bệnh không có gì đáng ngại, lại dẫn hai người đi chơi khắp nơi trong thành Bắc Kinh. Tốt xấu gì hai người cũng có ơn nuôi dưỡng đối với cô.
Đến bệnh viện khám bệnh phải sớm đi xếp hàng lấy số, cho nên đêm đó mọi người đều đi ngủ sớm. Bạch Một nằm ngủ một mình trong phòng khách mới phát hiện đã quên mua một chiếc quạt điện. Buổi trưa khi cô gái kia ngồi trong phòng khách xem ti-vi đã bê quạt điện từ trong phòng cô ra, cô ta vừa đi tất nhiên liền bê vào lại. Mặc dù trong phòng nhỏ có một chiếc, nhưng chú thím cần dùng. Cô nghĩ chịu đựng một chút, cứ tạm thế này đi ngủ. Người thời trước không có quạt điện lẫn điều hòa chẳng phải cũng sống qua những ngày hè như thế này sao.
Thế nhưng thật sự là quá nóng, nóng đến nỗi cô hoàn toàn không ngủ nổi. Sô-pha quả thực giống như cái chảo rán nung cho cô lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được. Thực ra cô rất mệt rất muốn ngủ, nhưng cái nóng như thiêu đốt khiến cô không tài nào ngủ yên. Hai bên huyệt thái dương lại giật giật đau đớn, như thể có hai cây búa nhỏ không ngừng nện xuống. Cô khó chịu muốn chết, yếu hầu khô khốc, định đứng dậy uống ngụm nước, vừa đứng lên thì một cơn đầu váng mắt hoa ập đến, theo một tiếng rầm vang lên, hai mắt cô tối sầm lại không còn thấy gì nữa.
Nghe thấy tiếng động khác thường, chú thím Bạch Lộ cùng nhau mở cửa ra ngoài xem động tĩnh. Thấy cô ngất xỉu trên nền đất liền giật nẩy người, nhất thời tinh thần luống cuống. Những muốn đến Bắc Kinh tìm cháu gái dẫn họ đến bệnh viện lớn khám, ai ngờ cháu gái đã ngã xuống trước. Hai người lần đầu tiên đến thành Bắc Kinh này, nơi chốn không quen, người cũng không biết, thế này bảo hai người tìm ai xin giúp đỡ đây?
Luống cuống cả buổi, vẫn là chú nhỏ vỗ đầu nảy ra chủ ý: “Lúc nãy không phải Lộ Lộ vừa gọi điện cho cấp trên xin nghỉ sao, mau lấy di động của nó gọi đi, thời khắc quan trọng phải tìm đến lãnh đạo cơ quan nha!”
Tại một câu lạc bộ cao cấp nào đó, Chương Minh Viễn và Âu Vũ Trì đang ngồi với nhau đợi vài người bạn cũ, vừa uống rượu vừa thưởng thức màn biểu diễn tuyệt vời của một ban nhạc Mỹ. Lúc di động reo, anh không hề hay biết, là một cô em nước ngoài ngồi bên cạnh nhắc anh: “Này, điện thoại anh reo kìa.”
Là Hoắc Mân gọi điện tới, nói Bạch Lộ đột nhiên té xỉu ở phòng thuê, chú thím cô ấy cuống quít bối rối không biết làm sao, gọi điện nhờ cô trợ giúp. Thế nhưng hiện giờ cô đang ở Thuận Nghĩa, tạm thời không chạy đến được.
“Cố vấn Chương, anh có thời gian không, hoặc là phái người nào đó qua xem xem có chuyện gì không?”
Bạch Lộ đột nhiên ngất xỉu ư? Sáng nay lúc gọi điện cho cô vẫn còn khỏe lắm mà. Chương Minh Viễn hoảng hốt, nhưng không để lộ ra, cố sức trả lời thật lãnh đạm: “Biết rồi, tôi sẽ cho người qua xem sao.”
Chần chừ giây lát, Chương Minh Viễn vẫn gọi di động cho lái xe Đại Cường đang chờ bên ngoài, báo một cái địa chỉ: “Tôi có một người bạn ở chỗ này, vừa nãy gọi điện đến nói đột nhiên bị choáng, anh chạy qua xem tình hình như thế nào rồi báo tôi biết.”
Hiện giờ Chương Minh Viễn đi đâu cũng đều không tự mình lái xe mà phải nhờ tài xế lái thay. Lão già đã ra lệnh sống chết: “Bố thực sự chịu không nổi bị mày dọa rồi, mày hiếu thảo một chút cho bố an tâm sống qua vài ngày vui vẻ đi.”
Lái xe Đại Cường vâng lời đi qua, Chương Minh Viễn tiếp tục ngồi trong câu lạc bộ xem biểu diễn. Nhưng diễn xuất dường như không tuyệt vời như ban nãy, không còn hấp dẫn anh nữa, càng xem càng tẻ nhạt vô vị. Hở một tí lại lấy điện thoại ra kiểm tra, xem liệu có cuộc gọi nhỡ nào bị tiếng nhạc át đi mà không phát hiện ra không.
Di động cuối cùng cũng đổ chuông, hiển thị gọi đến là Đại Cường, anh lập tức nghe máy: “Thế nào rồi?”
Giọng nói của Đại Cường hết sức kinh hoảng: “Xin lỗi Chương tiên sinh, tôi đã sắp đến nơi được dặn, thế nhưng tới ngã tư đột nhiên có một đứa bé lao ra, tôi kịp thời phanh xe, nhưng vẫn bị người ta chặn lại không cho đi. Nói cái gì mà đứa bé bị trầy xước, nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra tỉ mỉ.”
Anh nhăn mày: “Được rồi, anh mang đứa trẻ đi kiểm tra trước đi.”
Cúp điện thoại xong, Chương Minh Viễn trực tiếp nói với Âu Vũ Trì: “Cho tớ mượn xe chút.”
Âu Vũ Trì sửng sốt: “Cậu tha cho tớ đi, cái gì tớ cũng có thể cho cậu mượn nhưng không dám cho mượn xe đâu, bị lão già nhà cậu biết được thì tớ thảm chắc luôn. Không phải cậu có lái xe chờ bên ngoài sao?”
Chương Minh Viễn không rảnh nói nhiều: “Anh ta vừa đi rồi, anh ta ở đây tớ còn tìm cậu làm gì. Không cho mượn vậy thì cậu chở tớ một chuyến đi. Vốn không định làm trở ngại cậu tiếp tục coi biểu diễn, nhưng cậu không phối hợp thì tớ cũng hết cách.”
Khi Bạch Lộ mở mắt ra, phát hiện chính mình đang nằm trong phòng bệnh trắng toát như động tuyết của bệnh viện, chú nhỏ và thím nhỏ đang ngồi kế bên thì thầm nói chuyện. Thấy cô tỉnh lại, hai người nhất loạt vây tới, vẻ mặt vui mừng: “Cuối cùng cũng tỉnh, tỉnh là tốt rồi.”
Thoạt đầu cô có chút mơ hồ, nhưng rất nhanh nhớ ra chuyện xảy ra đêm qua, cực kỳ áy náy: “Ngại quá, chú thím, vốn dĩ nói cháu dẫn chú thím đến bệnh viện khám, kết quả lại để chú thím đưa cháu vào viện trước mất.”
Ai dè thím nhỏ lập tức xua hai tay: “Thím và chú cháu vừa tới Bắc Kinh, nào có biết cổng bệnh viện Bắc Kinh mở bên nào đâu! Tối qua là bạn cháu chạy tới đưa cháu đi viện đấy!”
Cô ngây người: “Bạn cháu, bạn nào của cháu?”
Thím nhỏ không nói rõ, chỉ bảo tối qua sau khi cô té xỉu cả hai ông bà đều hoảng hốt lo sợ, liền lấy di động của cô gọi cho cấp trên mà cô vừa gọi điện xin nghỉ phép nhờ giúp đỡ. Người nhận điện rõ ràng là nữ, nhưng chạy tới lại là hai chàng trai. Gõ cửa hỏi Bạch Lộ có phải ở đây không, bà cho hai người vào xong, chàng trai cao cao vừa nhìn thấy bộ dạng mặt mày tái xanh hôn mê bất tỉnh của cô liền bế lên bảo phải đưa đi bệnh viện.
“Hai cậu bạn kia của cháu trông có vẻ rất có lai lịch, điện thoại một cái liền gọi đến một vị bác sỹ chuyên khoa tới kiểm tra cho cháu. Bác sĩ nói cháu chỉ bị cảm nắng, không cần lo lắng, có điều khi ngất xỉu trán đập vào bàn trà, bị bầm một khối. Sợ não bị chấn động, đề nghị tốt nhất là nhập viện quan sát hai mươi tư giờ. Họ liền yêu cầu một phòng bệnh đơn. Ý thím là phòng bệnh đơn nhất định bất tiện, chỉ cần nằm đại một giường phổ thông nào đó chịu đựng một ngày là được, có thể tiết kiệm chút nào hay chút ấy. Nhưng vị Chương tiên sinh bế cháu tới bệnh viện kia lại nói tiền thuốc men cậu ta sẽ lo. Lộ Lộ, rốt cuộc cậu ta là bạn thế nào với cháu? Có phải bạn trai không?”
Chương tiên sinh trong miệng thím nhỏ, Bạch Lộ vừa nghe tự nhiên liền biết chính là Chương Minh Viễn, người còn lại là ai? Cô đoán rất có thể là Âu Vũ Trì hoặc một người bạn nào khác của anh ta. Tối qua không ngờ là anh ta đến đưa cô đi viện, cô có phần ngạc nhiên. Câu hỏi của thím nhỏ khiến cô dở khóc dở cười: “Không phải ạ, thím nhỏ nghĩ đi đâu vậy. Anh ta… anh ta là cố vấn của công ty bọn cháu, cũng coi như là cấp trên của cháu.”
Vẻ mặt của thím nhỏ rõ ràng không tin: “Nếu cậu ta chỉ là cấp trên của cháu, cớ sao lại nói mình sẽ phụ trách tiền thuốc men? Hơn nữa cậu ta không nhận mình là cấp trên của cháu, chỉ nói là bạn cháu thôi.”
Bạch Lộ không biết làm sao giải thích quan hệ phức tạp giữa cô và Chương Minh Viễn, bèn chống đỡ qua loa: “Anh ta chỉ khách sáo một tiếng ấy mà, cháu sao có thể để anh ta trả tiền thuốc chứ.”
Thím nhỏ xem xét bộ dạng không muốn nói thêm của cô cũng không truy hỏi nữa, bèn thuận theo ý cô nói tiếp: “Lộ Lộ, cậu ta thực sự là cấp trên của cháu nha! Vậy cấp trên này của cháu cũng nhiệt tình ghê. Đúng rồi, thím thấy cậu ta có vẻ rất quen thuộc với bác sĩ ở bệnh viện này, cháu xem liệu có thể nhờ cậu ta giúp đỡ, tìm bác sĩ tốt một chút làm kiểm tra kỹ lưỡng cho chú cháu được không?”
Bạch Lộ ngẩn người: “Thím nhỏ, hôm qua cháu vừa làm phiền người ta, không nên quấy rầy họ mãi.”
Thím nhỏ không từ bỏ ý định: “Cháu thử chút thôi, không được thì tính sau.”
Bạch Lộ chỉ có thể ậm ờ đối phó: “Được ạ, để cháu lựa lúc đi hỏi anh ta xem.”
Bạch Lộ tuyệt đối sẽ không mở miệng nói chuyện này với Chương Minh Viễn, vả lại mấy ngày nay cô “xin nghỉ phép” không về căn hộ, cũng không gặp được Chương Minh Viễn. Nhưng cô không ngờ, lúc chạng vạng Chương Minh Viễn lại tới bệnh viện. Trước khi vào phòng bệnh có khả năng anh ta đã làm việc với bác sĩ, nên vừa tới liền nói luôn: “Thu xếp đồ đạc xuất viện đi, bác sĩ bảo đã không việc gì nữa rồi.”
Cô ngạc nhiên: “Hiện tại không thể làm thủ tục xuất viện mà?”
“Thủ tục ngày mai tôi sẽ bảo người đến làm, hôm nay xuất viện trước đã.”
Cô vốn dự định ngày mai ra viện, nhân tiện dẫn chú thím đi nhận số làm kiểm tra chuyên khoa. Nhưng anh ta lại chạy tới phá ngang sắp đặt của cô, còn không ngừng hối thúc cô nhanh lên. Cô không tình cũng chẳng nguyện: “Anh có việc thì cứ đi trước đi, tự tôi có thể về nhà.”
“Không được, hôm nay em phải theo tôi chuyển về.”
Cái gì? Không phải đã nói “xin nghỉ phép” rồi sao! Nhưng anh ta lại tỏ thái độ không châm chước nhân nhượng: “Tôi đổi ý rồi, em phải nhanh chóng dọn về.”
Cô tức gần chết, nhưng không thể làm gì hơn, đúng lúc thím nhỏ mang một bình nước sôi đi vào, càng không thể nói chuyện. Thím nhỏ lại nghe được câu cuối cùng của anh ta, vừa đặt bình nước sôi xuống liền hỏi: “Chương tiên sinh, cậu bảo Lộ Lộ nhà chúng tôi dọn đi đâu?”
Cô những muốn ngăn lại nhưng không kịp, anh ta nói gãy gọn: “Dọn về nhà cháu, hai tháng nay Bạch Lộ đều ở nhà cháu, chắc là cô ấy chưa nói với cô chú nhỉ.”
Bạch Lộ trông thấy ánh mắt của thím nhỏ lập tức sáng lên: “Hóa ra cậu thực sự là bạn trai của Lộ Lộ nha, sáng nay tôi hỏi nó còn không chịu nhận đó. Con bé này chắc là thẹn thùng, không tiện nói cho chú thím. Thực ra cái này có gì đâu, bây giờ là thời đại nào rồi chứ, nam nữ trẻ tuổi yêu đương tìm đối tượng, sống chung trước hôn nhân cũng là hiện tượng thực bình thường. Cô chú mặc dù già rồi, nhưng không có phong kiến đến thế.”
Bạch Lộ mặt mũi đỏ bừng, đã bị Chương Minh Viễn chọc giận, còn bị lời nói của thím nhỏ làm cho xấu hổ.
Thím nhỏ không hay biết gì cả, cứ tự cho là đúng, cô đã liếc thấy khóe miệng Chương Minh Viễn lại nhếch lên điệu cười ba phần như có như không. Mà thím nhỏ nói xong, còn thân thiết thay đổi xưng hô: “Cháu Chương à, nếu cháu đã là bạn trai của Lộ Lộ, cháu lại quen biết với bác sĩ ở bệnh viện này, vậy bệnh đau dạ dày của chú nó cháu xem liệu có thể giúp tìm một bác sĩ giỏi giỏi không…”
“Thím nhỏ, thím thu dọn đồ đạc đi chúng ta về.”
Bạch Lộ không thể không cắt ngang mạch thao thao bất tuyệt của thím nhỏ, cứ để bà nói mãi như thế, cô sẽ xấu hổ muốn độn thổ mất. Cũng may Chương Minh Viễn ngoại trừ điệu cười châm biếm chỉ cô mới có thể nhìn thấy ra, cũng không có hành vi cử chỉ nào khác khiến người đối diện khó xử. Còn rất lễ phép gật gật đầu với thím nhỏ: “Cháu hiểu ý cô rồi, cháu sẽ nói chuyện với bệnh viện.”
Thím nhỏ tự nhiên liền mặt mày rạng rỡ: “Cảm ơn cháu Chương.”
Mở miệng ra là cháu Chương, Bạch Lộ thực tình hết nói nổi. Cả đám lãnh đạo lớn nhỏ trong công ty bọn cô, bất kể già hay trẻ hơn Chương Minh Viễn bao nhiêu tuổi, đều chưa bao giờ cậy mình già cả mà gọi anh ta là cháu Chương. Tất cả đều gọi cố vấn Chương một cách cung kính lễ độ.
Mãi đến khi xuống lầu lên xe của Chương Minh Viễn, thím nhỏ của cô tuy không biết hiệu xe nổi tiếng, nhưng cũng nhìn ra được chiếc Land Rover oai vệ phi phàm không phải là thứ mấy chiếc xe con bình thường chạy trên đường cái có thể so sánh, hơn nữa còn có lái xe cung cung kính kính mở cửa cho họ. Tức thì đem hai chữ “cháu Chương” nuốt vào bụng, không dám gọi bữa bãi nữa.
Chương Minh Viễn trước tiên đưa Bạch Lộ về phòng thuê lấy hành lý, cũng thuận tiện đưa thím nhỏ của cô về. Vali hành lý kia mấy ngày nay bị cô xách đi xách về, cuối cùng vẫn phải quay lại nơi cô không muốn quay lại nhất.
Trong lòng Bạch Lộ cực kỳ buồn bực, nhưng thím nhỏ lại luôn tỏ vẻ vui mừng thay cô, ngồi trong phòng nhỏ kéo tay cô dặn đi dặn lại: “Lộ Lộ, thật không ngờ ở Bắc Kinh cháu lại tìm được một người bạn trai điều kiện tốt đến thế. Chương tiên sinh vừa nhìn là biết người có máu mặt lẫn thân phận, xem chừng cũng rất để ý đến cháu. Nếu cháu có thể lấy cậu ta, tuyệt đối là chỗ ngon lành, ba mẹ cháu dưới suối vàng cũng có thể yên tâm rồi.”
Lấy cái gì theo cái gì chứ! Thím nhỏ không hiểu gì cả, Bạch Lộ cũng không định làm cho bà hiểu. Sau khi ứng phó lấy lệ những câu hỏi mất cả buổi của bà, liền xách vali hành lý đi ra ngoài.
Trong phòng khách, Chương Minh Viễn dường như còn miễn cưỡng hơn cô, đang tán gẫu qua lại với chú cô. Đối mặt với chú thím cô, anh ta còn thực sự giống như một người bạn trai đúng chuẩn, rất phong độ ga-lăng đón lấy vali hành lý: “Để tôi.”
Ở trước mặt chú thím mình, cô cũng hết sức phối hợp với anh ta. Nhưng vừa ra khỏi cửa, vừa rời khỏi tầm mắt của chú thím, cô liền giành lấy vali hành lý quật cường muốn tự xách. Anh ta khẽ cong khóe môi thành nụ cười như có như không, cũng không tranh giành với cô, tự ý lấy ra một điếu thuốc lá châm lửa, hút vào với vẻ suy nghĩ gì đó.
Suốt đường đi cô đều trầm mặc, anh ta cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng hút thuốc. Hơi thuốc lá dày đặc trong khoang xe hun cô không chịu nổi, cô bèn mặc kệ không khí nóng bức bên ngoài, hạ cửa kính xe xuống vị trí thấp nhất. Không biết anh ta có nhận ra không, điếu thuốc trong tay chưa hút xong liền vứt đi.
Sau khi về đến căn hộ, anh ta mới chậm chạp mở miệng nói: “Ăn tối chưa? Có muốn ra ngoài ăn gì không?”
Cô cứng cỏi trả lời: “Ăn rồi, không cần.”
“Vậy có muốn uống gì không? Trong tủ lạnh có sữa tươi, nước trái cây và nước ngọt.”
Thái độ của anh ta không khỏi có phần quá tốt, tốt đến nỗi khiến cô nảy sinh nghi ngờ: “Tại sao khi không lại tử tế vậy?”
Khi không lại tử tế – năm chữ này đột nhiên khuấy động đến ký ức nào đó của Chương Minh Viễn, khóe miệng anh ta cong lên, trong điệu cười nhẹ mang theo một tia bỡn cợt: “Khi không lại tử tế thì không tặc cũng trộm đúng không? Em nói xem tôi muốn trộm cái gì của em? Tôi lại muốn…”
Anh ta kéo dài giọng không nói tiếp, Bạch Lộ bỗng nhiên đỏ mặt: “Nói nhảm không.”
Cô kéo vali hành lý đi thẳng về phòng, không thèm để ý đến anh ta nữa. Anh ta cũng không đi theo, giống như những lần trước đây, chỉ cần cô về phòng anh ta cũng không đi theo nói gì nữa. Một cách vô tình hay cố ý, anh ta chưa bao giờ vào phòng của cô. Mấy lời mặn mặn nhạt nhạt có vô vị có thú vị này, có thể né tránh toàn bộ không nghe gì cả.
Sáng sớm hôm sau Bạch Lộ đã thức dậy. Hôm nay cô phải dẫn chú thím đến bệnh viện kiểm tra, phải đi sớm xếp hàng lấy số.
Cửa phòng Chương Minh Viễn vẫn đóng kín, rõ ràng vẫn còn đang ngủ. Trên bàn trà ngoài phòng khách đặt một tờ giấy bắt mắt, nét chữ viết trên đó trông mạnh mẽ cứng cáp, bảo rằng lái xe sẽ đợi cô ở dưới lầu lúc tám giờ, đón chú thím cô xong thì đến bệnh viện tìm một vị phó viện trưởng nào đó, tự ông ta sẽ sắp xếp bác sĩ làm kiểm tra trị liệu cho chú cô.
Bạch Lộ xem đi xem lại tờ giấy mấy lần liên tiếp với vẻ không tin được. Hôm qua lúc thím nhỏ mạo muội đưa ra thỉnh cầu, điệu cười như có như không trên khóe môi Chương Minh Viễn rõ ràng có ý châm biếm, cuối cùng mặc dù có bảo sẽ đi nói chuyện nhưng nghe thế nào cũng giống như một câu khách sáo. Không ngờ anh ta ấy vậy mà thực sự thu xếp đâu vào đó cho họ, cô thực sự không tưởng tượng được. Sao bỗng dưng anh ta lại hảo tâm vậy chứ?
Ngớ người trong giây lát, Bạch Lộ cũng không rảnh nghĩ ngợi nhiều. Mắc gì phải quan tâm đến chuyện cớ sao anh ta lại hảo tâm đột xuất, nếu đã bắc xong cầu thì cứ thế mà đi thôi. Thời buổi này khám bệnh khó, khám được bác sĩ tốt càng khó hơn, xếp hàng muốn khám chuyên gia có khi bốc trúng số một cũng không được, trong khi một câu của anh ta liền vời được phó viện trưởng ra mặt thu xếp, cô còn do dự gì chứ? Mau chóng dẫn chú nhỏ đi thôi.
Tại bệnh viện, nhóm ba người họ quả nhiên được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt, bác sĩ chuyên khoa hỏi han chẩn bệnh vô cùng kỹ lưỡng, các mục kiểm tra cũng làm hết sức cẩn trọng. Khám bệnh cũng là việc tốn thời gian gần như bậc nhất, đợi có kết quả các mục kiểm tra xong thì cũng đã đến chiều. May là vấn đề không đáng ngại. Bác sĩ kê một ít thuốc dặn dò về nhà điều dưỡng cẩn thận. Mọi người đều đồng loạt thở phào một hơi.
Kết quả chẩn đoán chính xác không có vấn đề gì, chú thím nhỏ liền lên kế hoạch mua vé tàu ngày mai hoặc ngày kia đặng sớm về quê. Con gái họ, Trân Trân, năm nay mười bảy tuổi, vài ngày nữa khai giảng là lên lớp mười hai rồi, làm cha mẹ ở giai đoạn quan trọng này chỉ hận không thể mỗi ngày hai mươi tư tiếng theo sát sao đốc thúc việc học tập của con. Hơn nữa xin nghỉ ở cơ quan cũng bị trừ tiền lương, có thể trả phép trước hạn đi làm sẽ được trừ tiền ít đi một ngày. Bạch Lộ muốn giữ hai người ở lại Bắc Kinh chơi vài hôm, hai người ngẫm nghĩ rồi rốt cuộc vẫn thôi.
Thím nhỏ nói: “Lần này không đi chơi, đợi Trân Trân nhà chúng ta năm sau thi đậu đại học Bắc Kinh, chú thím theo nó lên nhập học sẽ thong thả ở chơi vài ngày. Đến lúc đó lại tới làm phiền cháu. Tốt nhất khi ấy cháu và Chương tiên sinh đã kết hôn rồi, chú thím lên sẽ không lo không có chỗ ở.”
Bạch Lộ mỉm cười gượng gạo, không trả lời câu này. Chú nhỏ còn ở một bên bổ sung nói: “Lộ Lộ, tối qua chú nói với Chương tiên sinh nhờ cậu ấy sau này chăm sóc cháu cho tốt, cháu ở Bắc Kinh có cậu ta trông nom, chú rất yên tâm. Chú nghĩ anh chị hai ở dưới suối vàng cũng an lòng.”
Cô nghe mà giật mình, bỗng nhiên hiểu ra điều gì: “Chú nhỏ, tối hôm qua chú nói gì với anh ấy vậy?”
“Cũng không có gì, nói chuyện phiếm linh tinh thôi. Chú chỉ bảo cậu ta chăm sóc cháu cho tốt. Tuy rằng cháu chưa bao giờ nói ra, nhưng chú nhỏ có thể hình dung mấy năm nay cháu một mình ở Bắc Kinh nhất định không dễ dàng gì, chịu không ít khổ sở. Ba mẹ cháu mất sớm, hai chú cũng chỉ có thể dằn lòng, tiền học đại học vẫn là cháu tự mình vừa học vừa làm giải quyết. Cũng may bây giờ cháu có một cậu bạn trai điều kiện ưu việt, cũng coi như khổ tận cam lai.”
Nghe lời nói của chú nhỏ, Bạch Lộ không khó đoán ra thân thế của mình nhất định đã bị chú đem kể vanh vách cho Chương Minh Viễn nghe rồi. Nhất thời vô cùng tức giận mà không tài nào phát tác. Chú nhỏ không hay biết gì cả, thực sự tưởng rằng Chương Minh Viễn là bạn trai cô nên mới có thể… nói rõ với anh ta như thế.
Nếu tối qua cô không dẫn Chương Minh Viễn lên lầu mà để anh ta chờ dưới nhà thì tốt rồi. Thế nhưng cứ như thể anh ta sợ cô chắp cánh bay mất, kiên trì muốn theo cô lên nhà. Kết quả, trong chốc lát khi cô và thím nhỏ ở trong phòng thu xếp đồ đạc, anh ta lại biết được thân thế cô từ miệng của chú nhỏ, còn không biết đã hiểu cặn kẽ tới mức độ nào.
Khi Bạch Lộ về đến căn hộ chung cư, phát hiện Chương Minh Viễn lần đầu tiên từ trước đến nay không có đi ra ngoài, ngồi dựa vào ghế sô-pha say sưa xem thi đấu đua xe công thức F1. Cô lưỡng lự giây lát, nhưng vẫn không nhịn được mà bước đến hỏi: “Tối qua chú tôi nói gì với anh thế?”
Anh ta nghe mà như không, chỉ lo dán mắt vào ti-vi: “Đừng ồn, tôi đang xem thi đấu. Trận đấu này trong nước không có tiếp sóng, là bạn ở nước ngoài đặc biệt ghi hình trực tiếp phát tới cho tôi đấy.”
Cô dứt khoát đứng chắn trước ti-vi: “Rốt cuộc chú nhỏ của tôi đã nói gì với anh rồi?”
Lúc này anh ta mới uể oải nhìn liếc cô một cái: “Không nói gì cả, ông ấy bảo tôi chăm sóc em cho tốt, nói ba mẹ em qua đời sớm, mình em con gái không cha không mẹ thật đáng thương. Tôi vừa nghe thấy em đáng thương như vậy nên tối qua mới đối xử với em tốt một chút. Nhưng em lại không biết cảm kích, còn nghi ngờ tôi không phải tặc cũng trộm.”
Quả nhiên là như vậy, Bạch Lộ khẽ cắn môi dưới, trong lòng tức giận không nói nên lời. Mà cơn tức này không thể trút lên chú nhỏ, tương tự cũng không thể trút lên Chương Minh Viễn, là chú nhỏ muốn kể anh ta nghe, có liên can gì đến anh ta đâu? Thế nhưng cô thực sự rất bực bội, bởi cô thực sự không muốn để Chương Minh Viễn biết chuyện của mình.
Nhưng cô càng không muốn cho anh ta biết, anh ta lại càng có năng lực suy đoán học một biết mười: “Năm năm trước em lấy một vạn tệ của tôi nộp học phí đại học à?”
Cô cứng người, cứ việc giận cá chém thớt mà nổi cáu: “Chương Minh Viễn, một vạn tệ kia đã trả lại anh rồi, mắc chi anh phải để ý tôi khi ấy dùng nó làm gì? Không liên can tới anh.”
Anh ta cũng không giận, thong thả nói sang chuyện khác: “Vậy bệnh của chú em không sao chứ?”
Nhắc đến chuyện này, cô lập tức không nỡ tiếp tục phát cáu với anh. Đem giọng nói hạ xuống cao độ bình thường, ngữ khí cũng dịu đi vài phần: “Chú tôi không sao, chuyện… hôm nay khám bệnh… cảm ơn anh đã thu xếp.”
Nói cảm ơn với anh ta cô ít nhiều cảm thấy mất tự nhiên, câu cuối cùng tiếng nói đè xuống thật thấp. Chẳng biết anh ta vô ý hay cố ý: “Nói gì cơ? Lí nhí như muỗi kêu ấy, không nghe rõ gì cả.”
Cô không muốn lặp lại: “Nghe không rõ thì quên đi.”
Anh ta nhìn cô một cái, không nói gì thêm nữa, nhưng khóe môi ẩn chứa một nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười này rõ ràng thể hiện ban nãy anh ta đã nghe rõ, cô bỗng nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, vội quay đầu bỏ về phòng.
Bạch Lộ mua vé ngày mốt cho chú thím, khăng khăng giữ hai người ở lại Bắc Kinh chơi một ngày. Chẳng dễ gì đến được Bắc Kinh một lần, dù thế nào cũng phải đi thăm Thiên An Môn với Trường Thành chứ. Quảng trường Thiên An Môn người ngợm chen chúc, Vạn Lý Trường Thành càng bạt ngàn người, người đông đến nỗi nước cũng bắn không vào. Nếu có ai bị sẩy chân ngã một cái, bảo đảm sẽ không ngã được đến mặt đất, mà là ngã trên thân người ta.
Ở hai nơi này dạo qua một vòng rồi về, hai người đều lắc đầu: “Đây chả phải tham quan Thiên An Môn với Trường Thành, đây căn bản chính là đi ngắm biển người nhung nhúc a.”
Xe lửa khởi hành hơn bảy giờ tối, Bạch Lộ mời chú thím ăn cơm tối ở một hiệu ăn gần nhà ga. Hai người còn muốn bảo cô gọi “bạn trai” Chương Minh Viễn tới, tất nhiên cô một mực không chịu: “Anh ấy rất bận, không cần gọi ảnh tới đâu.”
Mãi đến khi chú thím lên tàu, ông bà còn dặn dò cô hết lần này đến lần khác, phải ăn ở với bạn trai cho tốt, đối tượng tốt có điều kiện ưu việt như vậy có đốt đuốc cũng khó lòng tìm được. Cô gật đầu lấy lệ, còn trong lòng thì cười khổ không thôi.
Sau khi chú thím về, Bạch Lộ đi trả phòng thuê, tuy chỉ trọ có mấy ngày ngắn ngủi, nhưng vì cô đơn phương muốn hủy hợp đồng thuê, nên chủ nhà chỉ chịu đưa lại tiền cọc chứ không trả lại tiền thuê tháng này cho cô, bảo coi như phí vi phạm hợp đồng. Cô cũng không tranh cãi, có thể trả bao nhiêu hay bấy nhiêu. Chỉ là có chút phiền muộn nho nhỏ, nếu sớm biết thế này, chi bằng ngay từ đầu mời chú thím đến khách sạn ở cho xong, chi phí chẳng khác là bao, mà ở lại thoải mái hơn.
Mấy ngày nay không thấy bóng dáng Chương Minh Viễn đâu, lái xe Đại Cường ngược lại ngày nào cũng chờ dưới lầu đưa đón cô. Nói là Chương tiên sinh căn dặn, anh ấy không ở Bắc Kinh thì cứ phục vụ cho cô Bạch. Cô hơi sững sờ, anh ta lại không ở Bắc Kinh, người này thực sự là hành tung bất định.
Bốn năm ngày sau khi chú thím đi, Chương Minh Viễn về nhà. Rất có thể Đại Cường trên đường đón anh ta về đã nói với anh chuyện chở cô ra ga tiễn chú thím, vừa gặp mặt anh ta liền hỏi với vẻ hơi khó hiểu: “Chú thím em sao đã về rồi? Từ xa tới Bắc Kinh một chuyến cũng không ở chơi thêm vài ngày. Có Đại Cường lẫn xe sẵn đó, em với chú thím ra ngoài chơi cũng tiện mà!”
Bạch Lộ trực tiếp đem lời của thím nhỏ thuật lại đại khái cho anh ta nghe: “Trong nhà có con nhỏ, xin nghỉ ở cơ quan còn bị trừ tiền lương, cho nên về sớm chút.”
Ngừng giây lát lại thêm một câu: “Anh tưởng ai cũng tự do như anh chắc, muốn đi đâu thì đi, thích đi bao lâu thì đi bấy lâu, một câu nhắn nhủ cũng không thèm nói.”
Anh ta vừa nhìn cô vừa chậm rãi nói: “Lời này của em là có ý gì? Giống như đang trách tôi mỗi lần đi đều không nhắn nhủ em vậy.”
Cô giật mình, vội lắc đầu kiên quyết phủ nhận: “Tôi không có ý đó, anh đi đâu cần nói với tôi làm chi, anh không phải gì đó của tôi, tôi cũng chả phải gì đó của anh, không ai có nghĩa vụ nhắn nhủ với ai hết. Anh thích đi đâu thì đi, không liên can gì đến tôi.”
Gặp Anh Giữa Hàng Vạn Người Gặp Anh Giữa Hàng Vạn Người - Tuyết Ảnh Sương Hồn Gặp Anh Giữa Hàng Vạn Người