Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
than miễn cưỡng rời khỏi ngôi nhà. Rachel nhận ra rằng tất cả những gì cô cần chỉ là một vài phút một mình với chiếc hộp, một vài phút tìm phía dưới lớp đáy lót hoặc tìm kiếm một ngăn bí mật, và rồi cô sẽ đi.
Cô siết những ngón tay chặt hơn quanh góc hộp và cố kéo dài thêm thời gian. “Em trai anh là một kẻ cáu bẳn. Tôi đoán tính cách đó chảy trong huyết quản gia đình.”
Anh khoanh tay trên ngực và tựa vào một trong những chiếc cột chạm trổ tinh vi dẫn đến phòng khách. “Tôi ngạc nhiên là cô không cởi luôn chiếc váy đó và hiến thân cho nó để giữ nó yên lặng.”
“Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Tôi không có thời gian để nghĩ nữa.”
Anh nhướn một bên mày và lười biếng bước lên phía trước một bước. “Đưa nó đây.”
Trái tim cô như thể đang trồi lên cổ họng. “Không đời nào, đồ lươn lẹo. Cái này là của tôi. Nó là một món quà của bà ngoại nhân dịp sinh nhật lần thứ sáu của tôi.”
“Đưa nó cho tôi.”
“Bà đã bán rau dưới ánh mặt trời như thiêu như đốt trong suốt một mùa hè để có thể tặng cái này cho tôi, và bà đã bắt tôi hứa là sẽ luôn luôn giữ nó.”
“Chúng ta có thể làm chuyện này theo cách dễ dàng hoặc khó khăn, tùy cô chọn.”
Cô nuốt mạnh xuống. “Okay, anh thắng. Tôi sẽ đưa nó cho anh. Nhưng đầu tiên tôi phải lau khô mình đã. Tôi đang đông cứng rồi.” Cô lách qua anh và hướng về phía phòng sinh hoạt gia đình.
Anh bước đến trước mặt chặn đường cô đi. “Xoay xở khá đấy.” Với một động tác nhanh nhẹn, anh lôi chiếc hộp ra khỏi tay cô.
Phớt lờ tiếng thở dốc đầy hoảng hốt của cô, anh tiến về phía cầu thang. “Cứ lau khô người đi trong khi tôi cất thứ này đi chỗ khác. Và tôi sẽ lấy lại chiếc chìa khóa khi nào cô xong việc.”
“Đứng lại!” Cô không thể để anh làm thế này, và cô bám theo anh qua sàn nhà đá hoa cương. “Anh đang trở thành con lừa ác tâm đấy! Chỉ cần để tôi nhìn qua nó thôi!”
“Tại sao?”
“Bởi vì có thể tôi đã bỏ thứ gì lại trong đó.”
“Ví dụ?”
Cô ngập ngừng. “Một bức thư tình cũ của Dwayne.”
Anh nhìn cô bằng ánh mắt ghê tởm rồi quay lưng lại bước lên cầu thang.
“Dừng lại!”
Anh vẫn bước tiếp.
“Chờ đã!” Cô túm lấy cánh tay anh, rồi ước gì cô đã không chạm vào anh và nhanh chóng bỏ ra. “Okay, có thể là Dwayne đã bỏ lại thứ gì trong đó.”
Anh dừng một chân trên bậc thang dưới cùng. “Như là cái gì?”
“Như…” Đầu óc cô chạy đua điên cuồng. “Một túm tóc của Edward khi còn bé.”
“Cô sẽ phải làm tốt hơn thế.” Anh bắt đầu leo lên.
“Thôi được rồi! Tôi sẽ nói cho anh biết.” Cô cố gắng sáng tác thêm một lời nói dối khác, nhưng cô không thể nghĩ đến cái gì khác có thể thuyết phục dù chỉ là tương đối. Cô hoặc là phải nói sự thật, hoặc là phải để anh đem chiếc hộp đi. Không còn sự lựa chọn nào khác. Cô không thể để chiếc hộp vuột mất một lần nữa cho đến khi cô có thể nhìn được vào bên trong nó, và cô phải chấp nhận rủi ro này.
“Như là một bí mật phía sau nơi ông ta đã cất giấu năm triệu đô la chẳng hạn.”
Điều đó khiến anh dừng lại ngay lập tức. “Giờ thì đến hồi hay ho rồi đây.”
Cô dán mắt vào anh và nuốt xuống một cách khó khăn. “Số tiền đó là của tôi, Bonner. Đó là tài sản thừa kế của Edward. Vẫn còn lại vài khoản nợ, nhưng phần còn lại thuộc về thằng bé. Tôi đã kiếm được từng đồng trong số đó!”
“Sao cô nghĩ thế?”
Cô đã sẵn sàng trao nó cho anh – câu trả lời thông minh nhất, dí dỏm nhất, láu cá khôn lỏi nhất. Nhưng rồi, ngay khi từ ngữ sắp sửa buột ra, một điều gì đó xảy ra bên trong cổ họng cô, và giọng cô vỡ ra. “Bởi vì tôi đã bán linh hồn của mình vì nó.” Cô thì thào.
Trong một giây anh không nói gì. Sau đó anh hất đầu về phía đầu cầu thang. “Tôi sẽ lấy cho cô một chiếc áo choàng. Răng cô đang va lập cập vào nhau này.”
Nửa giờ sau, cô ngồi đối diện anh trong nhà bếp, trên người không mặc gì ngoài chiếc quần lót và chiếc áo choàng màu hạt dẻ bằng vải bông xù của anh trong khi mắt cô trân trân nhìn xuống chiếc hộp Kennedy. Mắt cô ráo hoảnh – cô sẽ không bao giờ khóc trước mặt anh một lần nữa – nhưng phía bên trong, cô cảm thấy tan nát.
“Tôi đã quá chắc chắn.” Cô lắc đầu, vẫn không thể tin được rằng chiếc hộp không hề chứa đựng manh mối nào. Họ đã soi từng inch một và vẫn không tìm thấy được gì: không có ngăn bí mật lưu giữ chìa khóa tài khoản an toàn, không có số tài khoản tại Ngân hàng Thụy Sĩ khắc bằng acid trên lớp gỗ bên dưới ván lót, không một tấm bản đồ hay một miếng vi phim hay mật khẩu của một chiếc máy tính.
Cô muốn giộng nắm tay xuống mặt bàn, nhưng thay vào đó cô buộc mình phải suy nghĩ. “Cảnh sát trong Hạt đã ở đó cùng với cảnh sát của Salvation, nghĩa là có rất nhiều lực lượng an ninh. Một trong số họ có thể đã nhìn vào trong chiếc hộp khi họ tịch thu nó và tìm thấy gì đó. Môt trong số họ hẳn là đã có nó.”
“Điều đó nghe chẳng lọt tai tí nào.” Gabe cầm chiếc cốc cà phê của cô lên và mang đến bồn rửa, ở đó anh đổ đầy cốc từ chiếc bình đặt trên quầy. “Cô bảo tôi rằng cô đã kiểm tra chiếc hộp trước khi cô vào xe. Cô đã xem và chẳng thấy gì cả, thế thì tại sao họ lại thấy? Ngoài ra, nếu cảnh sát trưởng hay một trong những cảnh sát địa phương đã chuyển nó ra thành tiền mặt, cho đến giờ chúng ta hẳn đã thấy bằng chứng nào đó rồi, và người duy nhất trong cộng đồng này đã tiêu rất nhiều tiền chính là Cal.”
“Có thể anh ta...”
“Quên chuyện đó đi. Cal đã kiếm được hàng triệu đô la khi anh ấy thi đấu ở NFL. Hơn nữa, nếu như anh ấy hay Jane tìm được gì trong chiếc hộp, họ sẽ không giữ bí mật chuyện đó.”
Anh nói đúng. Cô sụm người trên chiếc ghế dài bọc nhung đỏ trong góc phòng thụt vào ở nhà bếp. Lúc cô còn ở đây, góc phòng này được bao phủ bằng giấy dán tường với những bông hoa hồng bằng kim loại nở to sắp tàn và thối rữa, nhưng giờ chúng đã không còn nữa, thay vào đó là những nụ hồng nhỏ màu vàng. Giấy dán tường này trông hoàn toàn lạc lõng ở nơi đây và chỉ có thể được xem như một trò đùa riêng tư nào đó của những người chủ hiện tại.
Gabe đặt cốc cafe mới trước mặt cô và chạm vào vai cô bằng một cử chỉ nhẹ nhàng đến ngỡ ngàng. Cô muốn nghiêng má tựa vào lưng bàn tay của anh, nhưng anh đã rút tay lại trước khi cô buông mình trước thôi thúc ấy. “Rachel, khả năng cao nhất là số tiền đó đã ở lại dưới đáy biển.”
Cô lắc đầu. “Dwayne phải rời nước quá nhanh nên không thể thực hiện bất kỳ một giao dịch phức tạp nào. Ông ta không thể đem theo quá nhiều tiền bên mình trong khoản thời gian ngắn như thế.”
Gabe ngồi đối diện với cô và đặt cánh tay lên bàn. Mắt cô nấn ná lại ở đó. Cánh tay anh khỏe mạnh và rám nắng, lác đác những mảng lông tay sẫm màu. “Kể tôi nghe lần nữa về tất cả những gì ông ta đã nói vào ngày hôm đó xem.”
Cô lặp lại câu chuyện, không sót lại bất cứ điều gì. Khi nói xong, cô siết chặt hai tay trên bàn. “Tôi đã muốn tin ông ta khi ông ta bảo với tôi là ông ta phải nói lời tạm biệt với Edward, nhưng tôi biết có điều gì đó không bình thường. Tôi cho rằng Dwayne yêu Edward theo một cách thức khó hiểu nào đó, nhưng dù cho cách nào đi nữa thì nó cũng không quan trọng. Ông ta luôn tự cho mình là trung tâm.”
“Vậy tại sao ông ta lại không bảo cô chỉ đem theo chiếc hộp? Tại sao ông ta lại còn bận tâm bảo cô đem Edward theo làm gì?”
“Bởi vì vào thời điểm đó, chúng tôi hiếm khi nói chuyện với nhau, và ông ta biết rằng việc chào tạm biệt con trai ông ta là điều mà tôi không thể từ chối.” Cô xoay chiếc cốc cà phê. “Trong suốt thời gian mang thai Edward, cuối cùng tôi cũng ngộ ra sự dối trá của những chuyện đang diễn ra tại Thánh đường, và tôi đã quyết định sẽ rời bỏ ông ta. Nhưng khi tôi nói với ông ta điều đó, ông ta nổi bung xung lên. Không phải là do tình cảm, mà bởi vì vào những ngày ấy, tôi đã trở nên rất quen thuộc với giáo đoàn trên truyền hình của ông ta.” Miệng cô xoắn lại với vẻ cay đắng. “Ông ta nói ông ta sẽ cướp  Edward ra khỏi tay tôi nếu có khi nào tôi cố gắng bỏ đi. Tôi phải ở lại nơi đó, lên truyền hình với ông ta ở mỗi chương trình phát sóng, và không được để lọt ra bất cứ dấu hiệu nào cho thấy là tôi đang bất hạnh. Nếu không, ông ta bảo tôi là ông ta biết những người đàn ông có thể chứng thực rằng tôi đã quyến rũ họ, và ông ta sẽ chứng minh rằng tôi là một người mẹ không thích hợp.”
“Đồ con hoang.”
“Theo quan niệm của ông ta thì không. Ông ta có những câu nói trong kinh thánh bào chữa cho chuyện đó.”
“Cô bảo rằng ông ta cũng đã bảo cô mang theo cuốn Kinh thánh của ông ta.”
“Nó là của mẹ ông ta. Ông ta rất đa cảm về... ” Cô thẳng người dậy, mắt cô khóa lấy mắt anh. “Anh nghĩ là có thể có manh mối trong cuốn Kinh thánh à?”
“Tôi không nghĩ có manh mối nào ở đây. Số tiền đó ở dưới đáy biển rồi.”
“Anh sai rồi! Anh không biết được giọng ông ta nghe điên cuồng thế nào trong điện thoại vào tối hôm đó đâu.”
“Ông ta sắp bị bắt, và ông ta đang sẵn sàng để biến khỏi đất nước này. Điều đó làm bất cứ ai cũng có thể trở nên điên cuồng.”
“Tốt thôi! Đừng tin tôi.” Cô bật dậy với vẻ tức giận. Cô phải tìm thấy quyển Kinh thánh đó. Tìm xem tiền ở đâu là hy vọng duy nhất mà cô có cho tương lai, nhưng anh lại không quan tâm đến điều đó.
Nước mũi cô bắt đầu chảy ra vì quá xúc động, cô hít mạnh vào khi sải bước đến phòng giặt là nơi chiếc váy của cô đang nhào lộn trong máy sấy. Anh lên tiếng từ sau lưng cô, giọng anh dịu dàng như tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài. “Rachel. Tôi đứng về phía cô.”
Cô chưa được chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận sự ủng hộ của anh, và cô quá mệt mỏi vì luôn phải đấu tranh đến mức nó gần như hủy hoại cô. Cô muốn tựa vào anh, dù chỉ trong một khoảnh khắc, và để đôi vai vững chãi đó chống đỡ đôi chút gánh nặng mà cô đang mang. Sự cám dỗ đó mãnh liệt đến mức làm cô hoảng sợ. Người duy nhất mà cô có thể tựa vào đó chính là bản thân cô thôi.
”Chỉ vì anh xúc động thôi.” Cô cười với vẻ nhạo báng, kiên quyết gia cố thêm rào cản giữa họ chắc chắn đến nỗi anh sẽ không bao giờ có thể vượt qua được lần nữa.
Nhưng anh không hề giận dữ. “Tôi chân thành đấy.”
“Cảm ơn không vì cái gì hết.” Cô xoay người khỏi anh. “Anh đang đùa với ai chứ? Sau những chuyện đã xảy ra với gia đình anh, anh hẳn là phải đau đớn tới mức anh không thể giúp được chính bản thân mình, nói gì đến tôi.”
Lời nói rời khỏi môi cô trước khi cô kịp ngăn lại. Điều gì đã xảy ra với cô vậy? Cô không có ý nói năng độc địa đến thế này, và cô cảm thấy một đợt sóng căm ghét dành cho người đàn bà miệng lưỡi sắc nhọn mà cô đã hóa thân thành.
Anh không hề đáp lại. Thay vào đó, anh quay đi mà không nói một lời.
Thậm chí cả sự tuyệt vọng cũng không thể bào chữa cho cái kiểu tàn ác mà cô vừa thể hiện ra. Cô đút tay vào túi trước của chiếc áo choàng và theo anh vào trong nhà bếp. “Gabe, tôi xin lỗi. Đáng lẽ tôi không bao giờ nên đả kích anh như thế.”
“Quên chuyện đó đi.” Anh chộp lấy chùm chìa khóa trên quầy. “Mặc đồ vào và tôi sẽ đưa cô về nhà.”
Cô bước đến gần hơn. “Tôi không có ý biến thành một mụ chó cái. Anh đã thay đổi và cư xử thật tử tế, và tôi không nên phản bác lại như thế. Tôi thật sự xin lỗi.”
Anh không đáp lại gì.
Chiếc máy sấy đã tắt, và cô biết mình không còn gì để nói nữa. Anh hoặc là chấp nhận lời xin lỗi, hoặc là không.
Cô quay trở lại phòng giặt là và lôi ra chiếc váy hồng. Nó đã trở thành một đống giẻ tẻ ngắt xoắt xít, trông cứ như đã trở về lớp vật liệu nguyên thủy của nó, nhưng vì cô không còn gì khác để mặc nên cô đóng cửa phòng lại, trút bỏ chiếc áo choàng của Gabe và mặc chiếc váy vào, mặc xác những vết nhàu nát và tất cả mọi thứ khác.
Cô chỉ vừa mới kéo chiếc váy qua cánh tay thì cánh cửa mở ra. Cô khép vạt trước lại và quay lại phía anh.
Anh trông thật bất hạnh và thù địch: trán nhăn nhúm, môi mím chặt, hai tay đút sâu vào trong túi quần jean. “Tôi muốn làm rõ điều này. Tôi không cần lòng thương hại từ bất kỳ ai, đặc biệt là từ cô.”
Mắt cô cụp xuống nhìn vào những chiếc cúc bởi vì điều đó dễ dàng hơn là phải nhìn vào mắt anh, và rồi cô bắt đầu cài chúng lại. “Tôi không thương hại anh, chính xác là thế. Anh quá tự lực để mà nhận được sự thương hại. Nhưng biết chuyện anh mất vợ và con trai làm tôi muốn phát bệnh.”
Anh chẳng nói gì trong một lát, nhưng khi cô nhìn lên, cô thấy lớp gân trên cổ anh đã giãn ra. Anh rút tay ra khỏi túi quần. Mắt anh dạt xuống ngực cô, và cô nhận ta ngón tay cô đang dừng lại trên một chiếc cúc ở đó. Cô nhanh chóng cài lại nó.
“Cô có ý gì khi bảo Ethan đang nâng niu tôi?”
“Chẳng có gì. Tôi lại lỡ miệng thêm lần nữa.”
“Vì lòng kính Chúa, Rachel, cô có thể chỉ cố lần này thẳng thắn với tôi được không!” Anh sải bước ra ngoài.
Cô cau mày. Anh đầy gai nhọn như một cái khung sắt gai góc rỉ sét vậy. Cô kết thúc việc cài cúc trên chiếc váy trong khi theo anh quay trở lại nhà bếp, nơi anh chộp lấy chiếc mũ của đội Chicago Stars và đeo đôi kính râm vào, rõ ràng là đã quên mất bên ngoài trời đang mưa phùn.
Cô bước về phía anh. Chiếc váy dài cọ vào ống quần jean của anh, và cô cố cưỡng lại thôi thúc được quàng tay cô quanh thắt lưng anh. “Mọi người nói chuyện với anh như thể họ sợ anh sẽ vỡ vụn ra bất kỳ lúc nào. Tôi không cho rằng như thế là tốt cho anh; nó không cho anh tiến lên phía trước. Anh là một người mạnh mẽ. Mọi người cần phải nhớ điều đó, kể cả anh.”
“Mạnh mẽ!” Anh giật chiếc kính râm ra và quăng chúng trượt ngang trên quầy. “Cô chẳng biết gì về chuyện đó hết.” Chiếc mũ của anh đập vào quầy và nảy lên rơi xuống sàn nhà.
Cô không hề lùi lại “Chính anh đấy, Gabe. Anh rất cứng rắn.”
“Đừng nhầm tôi với cô!”
Những bước chân của anh như đang hành hạ sàn nhà đá hoa cương khi anh sải bước qua cô và hướng về phòng sinh hoạt gia đình. Chính bản thân cô đã sống một mình với nỗi đau quá lâu nên cô sẽ không bỏ mặc anh dù chỉ là trong ý nghĩ. Căn phòng trống trải, nhưng những cánh cửa trượt dẫn đến một sàn gỗ ngoài trời đang mở. Khi cô bước về phía đó, cô nhìn thấy anh đang đứng bên ngoài, tay túm chặt lấy tay vịn lan can trong khi nhìn chằm chằm về phía Núi Heartache.
Cơn mưa lún phún đã chuyển thành mưa nhẹ hạt, nhưng anh dường như không nhận thấy rằng anh đang bị ướt. Những hạt mưa lóng lánh trên tóc anh và làm vai áo T-shirt của anh thẫm lại. Cô chưa bao giờ trông thấy ai trông cô độc hơn, và cô bước ra ngoài mưa với anh.
Anh không hề tỏ ra bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ anh nghe thấy cô đến phía sau anh, vì vậy cô không hề được chuẩn bị khi nghe anh lên tiếng. “Tôi giữ một khẩu súng bên giường, Rachel. Và nó không phải là để phòng vệ.”
“Ôi, Gabe…”
Tất cả mọi phần trên cơ thể cô đều muốn chạm vào anh và dành cho anh sự an ủi mà cô có thể đem lại, nhưng anh dường như bị bao quanh bởi một rào cản vô hình, một thứ mà cô e sợ phải vượt qua. Thay vào đó, cô dịch đến bên cạnh anh và đặt cánh tay mình lên tay vịn lan can ướt đẫm. “Điều đó có dễ dàng hơn không?”
“Trong một thời gian thì nó dễ dàng hơn. Rồi cô xuất hiện.”
“Tôi làm nó trở nên khó khăn hơn cho anh sao?”
Anh ngập ngừng. “Tôi cũng không biết nữa. Nhưng cô đã thay đổi nhiều thứ.”
“Và anh không thích điều đó.”
“Có lẽ là tôi thích điều đó quá nhiều.” Cuối cùng anh cũng xoay người lại đối mặt với cô. “Tôi đoán mấy tuần vừa qua đã khá hơn một chút. Cô đã trở thành một thứ sao lãng.”
Cô trao cho anh một nụ cười yếu ớt. “Tôi rất vui.”
Anh cau mày, nhưng đằng sau nó không có dấu hiệu nào của cơn giận dữ thực sự. “Tôi không nói rằng cô là một thứ sao lãng có ích. Chỉ là một thứ sao lãng.”
“Tôi hiểu.” Mưa thấm ướt chiếc váy của cô, nhưng ngoài này ấm áp hơn phía bên trong ngôi nhà có máy điều hòa, và cô không cảm thấy lạnh.
“Tôi luôn nhớ cô ấy.” Mắt anh dò tìm trên gương mặt cô, và giọng anh sâu lắng hơn, khàn đục hơn. “Vậy tại sao tôi lại muốn cô nhiều đến mức nhức nhối thế chứ?”
Tiếng sấm ầm ầm vọng lại từ xa đi cùng với lời nói của anh, gần như đã trở thành một phần trong câu nói đó. Một cơn rùng mình chạy xuyên qua cô. “Tôi nghĩ… tôi nghĩ chúng ta bị hút vào nhau bởi sự tuyệt vọng.”
“Tôi không thể cho cô một thứ chết tiệt nào ngoại trừ sex.”
“Có lẽ đó chính xác là cái mà tôi cần từ anh.”
“Cô không nghĩ thế đâu.”
“Anh không biết tôi nghĩ gì.” Việc ở gần bên nhau đột nhiên trở nên choáng ngợp, thế nên cô quay lưng lại phía anh. Khoanh tay trước ngực, cô chuyển đến phía bên kia của sàn gỗ. Trên đầu, bầu trời sà xuống thấp trong lúc sương mù vây quanh lấy những ngọn núi như một chiếc váy dạ hội màu xám tả tơi.
“Tôi đã để thời con gái của mình bị cướp mất khỏi tay, Gabe. Vào đêm tân hôn, ông ta đã cho tôi một bài thuyết giảng từ thế kỷ thứ 19 rằng cơ thể tôi là mạch máu của Chúa như thế nào, và ông ta sẽ đụng chạm đến nó ít nhất có thể. Ông ta bắt tôi nằm đó, không hề chạm vào ngực hay vuốt ve tôi mà chỉ đẩy vào bên trong tôi. Nó đau như quỷ ấy, và tôi bắt đầu khóc, tôi càng khóc ông ta càng thấy sung sướng vì đó là bằng chứng về đức hạnh của tôi, bằng chứng rằng tôi không ưa nhục dục như ông ta. Nhưng điều đó không đúng. Tôi đã bị sex mê hoặc lâu đến mức tôi không thể nhớ nổi. Vì vậy đừng cố bảo tôi là tôi muốn cái gì.”
“Được rồi. Tôi sẽ không làm thế.”
Sự cảm thông sâu sắc trong giọng nói của anh đã vượt quá sức chịu đựng của cô. Cô quay lại và cau mày nhìn anh. “Tôi không biết tại sao mình lại kể cho anh nghe tất cả chuyện này, tại sao tôi thậm chí còn nghĩ đến chuyện quan hệ với anh. Xét về vận may của tôi với đàn ông, có khi anh cũng là một tên bù nhìn bự chảng trên giường giống ông ta.”
Một khóe miệng của anh nhếch lên tạo thành một nụ cười yếu ớt. “Có thể lắm.”
Cô tựa hông vào tay vịn. “Anh có chung thủy với vợ anh không?”
“Có.”
“Anh quan hệ với nhiều vụ phữ chứ?”
“Không. Tôi yêu cô ấy từ năm tôi mười bốn tuổi.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, và cô cố hiểu điều anh đang nói. “Ý anh là… ”
“Một người phụ nữ, Rachel. Chỉ có một người phụ nữ trong đời tôi.”
“Không hề có ai khác ngay cả khi cô ấy đã mất?”
“Một gái điếm ở Mexico, nhưng tôi đã đuổi cô ta đi ngay khi cô ta cởi quần áo. Cô có thể đúng về chuyện bù nhìn.”
Cô mỉm cười, cảm thấy cảm giác váng vất lạ lẫm. “Còn ai khác nữa không?”
Anh bước về phía cô. “Không còn ai. Và tôi nghĩ tôi đã điền hết các câu hỏi rồi.”
“Tôi đã kể cho anh nghe toàn bộ lịch sử tình dục trong đời tôi, thống thiết như thế đấy. Anh có thể nên có chút phòng bị trước.”
“Tôi thậm chí đã chẳng hề nghĩ nhiều đến tình dục kể từ… vài năm trước. Chí ít là cho đến khi cô thực hiện cái trò thoát y nho nhỏ kia.”
Khi anh dừng lại trước mặt cô, cô cố để không tỏ ra xấu hổ. “Tôi đã quá tuyệt vọng. Tôi biết là bây giờ thì không nhiều lắm, nhưng trước kia tôi cũng khá xinh xắn.”
Anh chạm vào cô lần đầu tiên, nhấc một lọn tóc ướt và cài nó vào sau tai cô. “Cô rất xinh đẹp, Rachel. Đặc biệt là từ sau khi cô bắt đầu chịu ăn trở lại. Cuối cùng thì cô cũng đã có đôi chút sắc diện trên gương mặt.”
Cô cảm thấy như anh đang uống lấy gương mặt cô, và điều đó làm cô đỏ mặt. “Đừng có nhắc đến cái mũi lạnh ngắt của tôi. Ổn cả mà, anh không cần phải nói dối. Tất cả những gì tôi đang cố gắng nói là tôi đã từng là một cô gái tương đối ưa nhìn.”
“Tôi đang khen cô mà.”
“Phần khen ngợi đó nằm ở đâu? Mũi lạnh ư?”
“Tôi không nói gì về chuyện mũi lạnh cả. Cô nói đấy chứ. Tôi...”. Anh bật cười. “Cô thật là người phụ nữ điên rồ nhất. Tôi không thể hiểu vì sao mình lại thích ở bên cô.”
“Quả là một ý nghĩ xuất sắc trong ngày, Bonner. Nếu cái cách mà anh đang đối xử với tôi chính là dấu hiệu của sự yêu thích, thì có lẽ tốt hơn hết anh nên nhìn nhận lại kỹ năng giao tiếp giữa người với người của mình đi thì hơn.”
Anh mỉm cười. “Cô đang run rẩy.”
“Tôi lạnh.” Cô nói dối.
“Tôi nghĩ tôi có thể lo điều đó. ” Một lần nữa, anh lại giơ tay lên mái tóc cô. Anh luồn những ngón tay vào một bên tóc, rồi cúi xuống chạm môi vào góc hàm mà anh vừa để lộ.
Cơ thể anh áp sát vào cô. Cô cảm thấy môi anh trên má cô, và cánh tay cô quàng quanh eo anh, kéo anh vào gần hơn. Ồ, đúng thế… Cô tận hưởng cảm giác có anh, cái cách cơ bắp trên lưng anh giãn ra bên dưới lòng bàn tay của cô, hơi ấm từ ngực anh trên bầu ngực lạnh giá của cô, sự rắn chắc của anh nêm chặt lấy cô. Ngay bên dưới làn da mỏng manh của cô, các mạch máu đang đập thình thịch.
Môi anh ngậm lấy dái tai cô, và âm thanh hơi thở của anh nghe xào xạc bên tai cô. Mắt cô khép lại. Cô đã đặt cược quá nhiều ở đây. Nếu cô để chuyện này tiến xa hơn, giữa cô và anh sẽ không có khoảnh khắc lãng mạn dịu dàng nào mà chỉ có sex. Liệu cô có thể từ bỏ ước vọng về một tình yêu hoàn hảo được không?
Nhưng rồi cô nhận ra rằng mình đã từ bỏ giấc mơ ấy từ rất lâu rồi. Bằng một cách nào đó, cuộc sống của cô đã trở nên quá cằn cỗi để mà nuôi dưỡng những khát vọng. Cô đã trút bỏ sự tồn tại của mình chỉ còn lại những nhu cầu cơ bản nhất, không cho phép bản thân được hưởng thụ dù chỉ là một chút xa hoa. Liệu có quá kinh khủng không khi tóm lấy một thứ gì đó cho riêng mình? Một điều gì đó có thể mang lại cho cô cảm giác khoái lạc?
Anh lùi lại vài inch, và lòng bàn tay anh bao phủ lấy ngực cô. Hơi ấm của anh thấm vào da cô, và sự lưỡng lự của cô biến mất.
Ngón tay cái của anh lướt qua núm vú cô và giọng anh trở thành tiếng thì thầm khản đặc bên tai cô. “Anh đã muốn chạm vào em ngay từ khi anh bước vào nhà và thấy em đứng đó trong chiếc váy hồng ướt sũng này.”
Móng tay anh cọ vào đỉnh ngực căng cứng. Cô thở hắt ra sung sướng. Cảm giác thật quá tuyệt vời. Quá hoàn hảo.
Ngón tay anh chuyển động tới lui, mài mòn cô qua lớp vải cotton ẩm ướt màu hồng. Khao khát nổ tung bên trong cô. Hơi nóng xoắn lại chảy xuyên qua từng mạch máu, và cô muốn nhiều hơn nữa.
Cô chạm vào anh qua chiếc quần jean, đầu tiên là thăm dò, rồi sau đó vuốt ve anh táo bạo hơn, cố gắng hình dung anh rõ hơn bên dưới lớp vải dày.
Hơi thở anh trở nên thô ráp. Cô muốn nhiều hơn. Cô lần tay đến khóa quần của anh.
Anh lùi ngay lại như thể cô vừa làm anh đau. Ngực anh nhấp nhô và lời nói như tắc nghẹn. “Có lẽ tốt hơn hết chúng ta nên chậm lại.”
Chỉ mới vài giây trước cô cảm thấy vô cùng nóng bức, nhưng lúc này một cơn lạnh tràn qua cô. Cô cảm nhận được sự kiềm chế trong giọng nói của anh, thật quen thuộc với cuộc hôn nhân của cô, và anh vẫn tiếp tục nói. “Anh không muốn hối thúc em vào chuyện mà em vẫn chưa sẵn sàng.”
Một sự chu đáo thật kinh khủng. Chính sự lo lắng đến khó chịu, ngột ngạt đó, như thể cô không hề có khả năng tự đưa ra quyết định, như thể cô là người dễ vỡ, là người không thể chạm tới, là người không thể làm cho nhơ nhuốc. Không hề là một người đàn bà.
Cô đã thổ lộ hết tâm can với anh, nhưng dường như anh không hiểu một chút nào.
“Em vẫn còn lạ lẫm với chuyện này.” Anh lùi lại cách xa cô hơn và xoa tay một cách vô thức lên ngực anh, như thể anh đang vuốt chiếc áo T-shirt cho phẳng lại. “Chúng ta hãy vào trong đi.”
Cô muốn húc thẳng vào anh, muốn thét vào mặt anh và muốn bật khóc cùng một lúc. Tại sao cô lại mong đợi anh sẽ hiểu cơ chứ? Cô không thể chịu đựng nỗi đau hơn được nữa. “Tôi không phải là gái trinh! Và không có điều gì anh có thể làm lại trở nên quá dâm ô đối với tôi, anh có hiểu không? Không có gì là quá kỳ quái với tôi hết! Anh đã phá hỏng chuyện này, Bonner, và giờ anh sẽ không bao giờ được chạm vào tôi nữa.” Cơn giận của cô sôi sùng sục và rồi trào ra. “Thực tế là, anh cút xuống địa ngục đi cho khuất mắt!”
Cô xoay người lại và lao xuống bậc thềm bằng gỗ trơn trượt dẫn ra ngoài bãi cỏ. Cỏ ở đây mọc um tùm hoang dại. Những bụi cây tràn qua con đường mòn lát đá phiến và cỏ dại quấn quanh cổ chân cô khi cô bỏ chạy khỏi nơi này.
“Rachel!”
Cô đã để lại giày trong phòng giặt là, nhưng cô không quan tâm. Cô sẽ trèo lên Núi Heartache bằng đôi chân trần trước khi cô lại để cho một người đàn ông khác đối xử với cô như thể cô chỉ là một biểu tượng tính dục vô tính.
Tay cô co lại thành nắm đấm hai bên hông, và cô nhận ra mình không hề muốn bỏ chạy chút nào. Điều cô thực sự muốn làm là quay trở lại chỗ đó và bảo với anh rằng anh thật sự là một con lừa lãnh cảm, tàn nhẫn và kém nhận thức đến mức nào!
Cô quay người lại và hiên ngang bước về phía sàn gỗ, chỉ để thấy rằng anh cũng đang thực hiện vũ điệu chiến binh của chính mình về phía cô. Khi anh đến gần, răng anh nghiến chặt lại. “Em không nghĩ rằng mình đã phản ứng hơi thái quá sao?”
Cô muốn hét lên một câu gì đó thật tục tĩu vào mặt anh, nhưng cô vẫn chưa hiệu quả lắm đối với những trò tục tĩu. Dù vậy, thêm vài tuần nữa bên cạnh anh, có thể cô sẽ trở thành một tay chuyên nghiệp. “Kệ thây cha anh.”
Trong ba sải chân dài, anh đã bắt được cô. Anh chộp lấy vạt trước trên chiếc váy của cô và bắt đầu giật tung những chiếc cúc trên cùng. Anh trông khó chịu, bực bội, nhưng không thực sự giận dữ.
Anh lột chiếc váy mở tung ra. “Em muốn những thứ quái dị chứ gì? Tôi sẽ cho em biết thế nào là quái dị. Em có biết trên trái đất này có những gã đàn ông trả thù bằng cách đưa người đàn bà lên đỉnh rồi sau đó, ngay cái giây phút cô ta được giải thoát, lại bóp cổ cô ta đến chết không!”
Anh giật chiếc váy xuống, để trần cô tới hông khi anh bẫy cánh tay cô trong lớp vải. Rồi anh cúi xuống và cắn cô ở chỗ hõm bên trong bầu ngực cô.
“Ối! Đau!”
“Tốt. Nếu em còn gây rắc rối gì thêm, tôi sẽ lại làm như thế.”
Miệng anh sục lấy núm vú ẩm ướt, và cơn giận của cô bay mất.
“Giờ anh đang ở đâu đây?” Anh hỏi.
Cô rùng mình trước chất giọng khàn đặc và hơi thở ấm áp của anh trên làn da mát lạnh của cô. “Ôi, Gabe… Sẽ thế nào nếu anh lại làm hỏng chuyện này lần nữa?”
“Thế thì anh đoán rằng em phải đuổi theo anh cho tới khi nào anh làm đúng thì thôi.”
“Em cũng đoán thế.” Cô thở dài và áp má vào ngực anh.
“Trong lúc đó, em có thể nghĩ đến chuyện em có thể xoạc rộng chân chính xác là bao xa bởi vì anh định sẽ ở ngay giữa chúng trong một thời gian lâu đấy.”
Cô rên lên. Có thể rút cục thì anh cũng làm được điều đó một cách đúng đắn.
Dream A Little Dream (Tiếng Việt) Dream A Little Dream (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Dream A Little Dream (Tiếng Việt)