I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Trung Thiều
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1707 / 9
Cập nhật: 2016-05-29 15:37:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Kết
âu chuyện của Khang kể cuối cùng củng chấm dứt. Nhã Đình nhìn lên hình ảnh của người đàn bà mà cha nàng yêu. Bà ta hiện diện khắp nơi, gương mặt xinh đẹp, yêu kiều và đặc biệt hiền lành.
Giọng Khang như vẩn còn dư âm trong lòng Nhã Đình.
- Cả đời không bao giờ muốn làm người đàn ông phụ bạc, không, suốt đời này tôi chỉ yêu một người, đó là Thi Diệp.
- Nhưng ông đả cưới mẹ tôi.
- Bà ta độc ác như thế nào, ích kỷ như thế nào con củng biết rồi. Tôi không thể suốt đời sống với người đàn bà chỉ biết ghen tuông, chải chuốt, hành tiền nhưng hoàn toàn trống rổng.
Điều đó thì Nhã Đình thông cảm với ông. Nàng có gần mười năm sống với Trúc Linh và từng bị bà ta hành hạ như thế nào suốt đời nàng không thể quên được.
Khang tiến tới nhìn Nhã Đình bằng đôi mắt khẩn nàI, bối rối vì ân hận, trìu mến vì yêu thương. Giọng chàng tràn ngập cảm xúc.
Dù sao tôi củng có lổi với con. Tôi đả không tin là Trúc Linh mang thai. Mười năm sau, khi mà biết có con rơi, bất lực vì không tìm được con, tôi đả phải chịu một sự trừng phạt ghê gớm về tinh thần. Hai mươi mấy năm qua lúc nào tôi cũng nghỉ đến các con của tôi.
- Ông nói các con?
Khang nhìn lên ảnh Thi Diệp, bùi ngùi nói.
- Nàng củng sắp sanh cho tôi một đứa con.
Nhã Đình hình dung cảnh hai người phụ nử đối chọi nhau. Bất giác, với một chút ganh tị nàng hỏi.
- Hẳn ông thương nhớ người con kia nhiều hơn? Đó là kết quả mối tình đẹp của ông?
Khang cảm thấy trong trường hợp này nói dối tốt hơn là thừa nhận sự thật.
- Tôi chưa bao giờ nghỉ mình thương ai nhiều hơn. Nhưng bây giờ đả có con rồi…Nhã Đình, nếu con tha thứ cho tôi, chúng ta từ nay sẻ là cha con. Tôi….tôi hy vọng được bù đắp cho con.
Nhã Đình không giấu được nụ cười hài lòng. Bây giờ nàng có cha rồi, một người cha thật sự là ruột thịt của nàng. Và quan trọng hơn hết là nàng biết ông thật sự yêu thương nàng. Đây đúng là một tin vui sự vui mừng nhất trong cuộc đời của nàng.
- Con…. Có đồng ý không?
Không ngập ngừng, hy vọng lẩn lo âu, đến giờ phút này thì chẳng hiểu được một đứa con nó có ý nghĩa quan trọng đối với chàng như thế nào.
- Tôi… tôi… phải gọi ông bằng gì.
Khang mỉm cười, cảm thấy sung sướng hơn bao giờ hết.
- Tất nhiên tùy con, nhưng… tôi hy vọng… con gọi là cha.
Nhã Đình muốn cất tiếng gọi bạ Nàng cảm thấy hơi ngượng nhưng nghỉ rồi mình sẻ quen, nàng muốn biết tiếng ba được thốt ra bằng sự chân thành của con tim sẻ có cảm giác như thế nào. Đột nhiên….thật bất ngờ, có tiếng bước chân chạy vào rồi giọng nói líu lo của Nhã Trúc.
- Con thấy cửa mở nên….
Hai chị em trố mắt nhìn nhau. Có cả Thi Diệp nửa. Thi Diệp cũng không giấu được ngạc nhiên khi thấy Nhã Đình.
- Sao em lại ở đây?.
Nhã Trúc hỏi Nhã Đình nghỉ hai người họ chắc sẻ ngạc nhiên lắm nếu được biết tin này. Nàng vừa muốn nói là để họ cùng chia sẻ niềm vui thì Nhã Trúc đả quay sang Thiệu Khang.
- Thưa bác, cháu đả hỏi mẹ nuôi rồi - Nhã Trúc nói, không giấu được sự hồi hộp. Nàng hoàn toàn không còn để ý Nhã Đình nửa - Bà cho biết nếu bác nhận ra vật này thì chúng ta … chúng ta là….
Nàng không nói hết câu, vội vàng quay sang D.
- Anh Đình cho bác ấy xem đi.
Đình gật đầu, nhanh chóng tháo sợi dây chuyền chàng vẩn luôn đeo trên người. Khang hầu như nhận ngay ra nó, kỷ vật mà chàng tặng Thi Diệp khi nàng báo tin có thai. Nhìn thấy nó bao nhiêu tình cảm ùn ùn kéo về làm Khang nghẹn ngào.
Thi Diệp … Thi Diệp…. Đây đúng là vật chàng tặng cho Thi Diệp rồi. Khang run run đỡ nó bằng đôi tay gầy guộc, đầy những gân xanh của mình rồi nắm chặt nó trong tay, áp vào ngực nơi có trái tim của mình, chàng bật lên một tiếng khóc.
Nhã Trúc hiểu được cảm xúc dạt dào của ông lúc này. Chính nàng củng xúc động. Bây giờ thì nàng biết ông chính là cha của nàng.
- Bác….
Khang như bừng tỉnh, ngước đôi mắt đẩm đìa nước mắt, trìu mến nhìn Nhã Trúc.
- Ta là ba của con.
Nàng gật đầu, không giấu được niềm hân hoan.
- Con biết rồi.
Khang dang tay ra và … không một chút do dự, Nhã Trúc lao vào lòng chàng. Lúc này không thể dùng từ gì để tả được niềm hân hoan của hai cha con. Riêng Khang cảm thấy mình như sống lại, như trẻ hơn nhiêu tuổi. Một điều suốt đời chàng không thể ngờ là trong một ngày chàng có thể tìm lại hai đứa con. Ôi, hai mươi mấy năm cho đời, một kiếp chung tình của chàng giờ đả được đền bù rồi.
Đình khoanh tay đứng ở một góc xa xa nhìn Nhã Trúc. Chàng biết nàng sung sướng lắm. Niềm hân hoan hiện rỏ trên gương mặt yêu kiều, lấp lánh ánh dương quan của nàng. Chàng củng cảm thấy vui lây, và lúc này, ngay lúc này đây, chàng muốn cưới nàng làm vợ hơn bất cứ bao giờ.
Đột nhiên, giữa cái giờ phút xúc động ấy, vang lên tiếng thét lanh lảnh của Nhã Đình.
Đứng lại, các người dừng lại đi.
Nhã Đình gần như nổi điên lên, hai mắt đỏ hoe, long lanh dể sợ.
- Tất cả chuyện này là sao chứ.
Nhã Trúc vui quá nên không để ý đến điều gì khác ngòai niềm vui của mình.
- Chị giới thiệu với em, đây là ba ruột của chị Ông….
Nhã Đình vung tay gạt ngang.
- Nhưng ông củng là ba của tôi.
Nhã Trúc sửng sốt kêu lên.
- Em bảo sao.
- Ông ta là ba của tôi, chị đả nghe rỏ chưa?.
Nhã Đình gào thật to, đôi mắt long lanh như sắp khóc. Không cần giải thích rỏ ràng nàng củng biết Nhã Trúc là con của Thi Diệp rồi Trợi ơi, tại sao lại có sự trùng hợp quái ác thế này. Cuối cùng họ là hai chị em cùng cha khác mẹ.
- Có lẻ - Thiệu Khang chen vào giữa hai cô gái - Tôi phải giải thích một chút, hai con đều là con của tôi, là chị em cùng cha khác mẹ với….
Nhã Đình thét to cất lời ông.
- Tôi không có chị em. Không ….không thừa nhận điều đó.
Nổi kinh hoàng hiện rỏ lên trên mặt Nhã Trúc. Đôi vai nàng run run vì xúc động.
- Thì ra … thì ra cô chính là con gái của người đàn bà ác độc muốn đốt cháy mẹ tôi. Hai mẹ con tôi phải chia lìa nhau hai mươi mấy năm trời.
Đôi mắt Nhã Trúc khi nói những câu ấy long lanh thù hận. Lần này là hận thù thật sự chứ không là những cảm giấc mơ hờ nửa.
Nếu Nhã Trúc có lý do để thù thì Nhã Đình củng có lý do để hận. Nàng cũng rít lên, không hề thua kém.
- Còn mẹ của chị tưởng tốt đẹp làm sao. Bà ta dụ dổ ba tôi, phá hoại hạnh phúc gia đình tôi, hai mẹ con tôi phải trôi nổi suốt bao nhiêu năm trời, tôi thù người đàn bà là mẹ của chị Tôi căm thù chị.
Thiệu Khang đứng giữa, hết quay sang bên này lại quay sang bên kia. Khi cô con gái xinh đẹp của chàng nổi trận lôi đình thì e rằng không có sức mạnh nào ngăn cản nổi.
- Các con hảy nghe ba nói đây…. Nghe ba nói đây….
Nhã Trúc chụp lấy tay Khang kéo về phía mình.
- Ba nói đi, đứa con gái của người đàn bà độc ác ấy không thể là con của ba được. Con không muốn là chị em với nó. Ba, ba chỉ có một đứa con là con thôi, đúng không?
- Ba… ba….
- Nếu ba nhận chị ta làm con thì từ nay sẻ không có con.
Nhã Đình không dài dòng, chỉ nói bấy nhiêu nhưng gương mặt thể hiện sự quyết tâm sắt đá.Thiệu Khang lại bị xô ra đứng giửa, không biết phải nghiêng về bên nào. Ngay cả Thi Diệp củng không biết phải can thiệp làm sao.
Nhã Trúc hối thúc.
- Ba quyết định đi.
Khang vò đầu bứt tai.
- Các con tại sao lại đưa ba vào hoàn cảnh khó khăn này. Tại sao các con phải thù hận nhau vì những xích mích của đời trước?
- Ba không cần phải nói nửa - Nhã Đình hất mặt lên - Chắc chắn ba thương chị ta nhiều hơn con. Chì ta là con của người đàn bà mà ba rất yêu.
- Ba không để tình cảm bị ảnh hưởng vì những chuyện trong quá khứ như các con.
Nhã Trúc những tưởng ông sẻ thừa nhận nhưng không ngờ ông từ chối. Với một chút tự ái, nàng kiêu hảnh nói.
- Ba đả không thương con nhiều thì tất nhiên là thương nó. Con đi đây. Con không cần thứ tình thương dư thừa của ba.
- Nhã Trúc… Nhã Trúc….
- Con biết rỏ ba thương chị ta nhiều hơn nhưng không nói ra. Chính con mới là người phải hưởng tình thương dư thừa.
Rồi dứt khoát không kém Nhã Trúc, Nhã Đình chạy băng ra khỏi ngôi nhà của Khang. Thiệu Khang hầu như không kịp làm gì để ngăn cản. Mọi ồn ào, nhộn nhịp đó bây giờ chàng chỉ còn lại một mình, cô đơn như hai mươi mấy năm rồi chàng sống cô đơn.
.
- Bây giờ con biết rồi.
Nhã Trúc lao vào phòng, có Đình đuổi theo. Nàng úp mặt vào đôi bàn tay và…. khóc …. Đình hiểu nàng xúc động mạnh liệt như thế nào qua đôi vai run rẩy yếu đuối kia.
- Em hiểu vì sao em luôn có cảm giác đối đầu với Nhã Đình, thì ra ngay từ khi còn trong lòng mè, hai chúng em đả là kình địch của nhau rồi.
Đình từ từ bước tới, rồi nhẹ nhàng ôm vai nàng.
- Em phải bình tỉnh lại, suy nghỉ cho cặn kẻ vấn đề.
Nàng quay lại, úp mặt vào lòng Đình thổn thức.
- Anh có biết không? Mới trước đây em mong muốn được làm lành với Nhã Đình vô cùng. Em muốn vì mẹ mà gây dựng lại tình cảm của gia đình này, thế mà….
- Anh tin rằng mọi chuyện còn có thể giải quyết được.
- Không, không thể được nửa. Em không muốn làm bạn với con gái của người từng muốn giết chết mẹ em. Mẹ Ơi, bây giờ người ở đâu em không biết, người sống chết ra sao. Trời đất phương nao. Người đả phải đau khổ chia ly với đứa con vừa mới chào đời. Trơi ơi, em thương mẹ biết bao! Và càng căm hận cái con người dả man, độc ác kia đến tận xuống tủy.
- Nhưng Nhã Đình không có lổi trong việc làm của mẹ cô ấy.
Nàng xô Đình ra, đôi mắt nhìn chàng bối rối.
- Sao anh binh vực cho nó.
- Anh chỉ nói ra lẻ phải.
- Không có lẻ phải, chừng nào em vẩn chưa tìm thấy mẹ.
Đình thở dài. Chàng biết là Nhã Trúc nao núng vì lời nói vừa rồi của chàng. Nhưng trong tình trạng này thì tốt nhất không nên thúc ép nàng, không kheo nàng sẻ giận chàng luôn.
Trong giờ phút ấy Nhã Đình đả nghỉ đến Trúc. Trong căn phòng nhỏ của chàng có nhiều kiểu ảnh chân dung chàng chụp nàng. Khác với Nhã Trúc, Nhã Đình điềm tỉnh hơn. Nàng kể cho Trúc nghe câu chuyện oái oam có một không hai.
- rồi bây giờ em tính sao?.
Trúc hỏi sau khi nghe nàng kể hết.
- Em không biết phải nói sao nửa. Có lẻ Nhã Trúc là khắc tinh của em. Không phải chỉ hôm nay mà từ hai mươi mấy năm trước, không chỉ đời này thôi, chúng em đả chống đối và tự làm khổ nhau từ lâu rồi. Từ thế hệ của những người đi trước, nhưng kết quả em luôn luôn thua Nhã Trúc. Chị ta được ba thương nhiều hơn, tuổi thơ hạnh phúc hơn em, có một bà mẹ, tuy rằng không gặp mặt nửa nhưng giàu lòng nhân ái hơn, rồi lớn lên, cái gì chị ta củng hơn em. Bây giờ, đúng lúc em nhận cha thì chị ta củng tới và giành trên tay em. Có thể gọi là oan gia được rồi.
- Em không nên đặt lòng thù hận như thế.
Giọng nàng hơi gắt.
- Chứ anh biết em phải làm sao? Đầu hàng à? Em không cầm lòng đâu Không, em phải đấu tranh. Ít nhất một lần trong đời em phải là người chiến thắng.
Trúc thở dài, muốn khuyên nhưng không dám, giữa lúc này chàng biết có nói gì củng vô dụng thôi.
Lúc Nhã Đình về nhà thì gặp ngay Nhã Trúc. Họ, hai chị em cùng cha khác mẹ, đứng cách nhau vài bước chân, trừng trừng nhìn vào nhau. Họ là hai đối thủ xừng xỏ, là sự kiêu ngạo đầy hảnh diện.
- Các cô làm gì thế - bà vú bổng từ đâu bước ra - Lại có chiến tranh ả Trong nhà chẳng phải đả có quá nhiều đổ vở rồi sao Cho các cô hay, bà chủ đả đau khổ bỏ đi rồi. Tôi tìm khắp nơi nhưng không gặp.
Cả hai cùng giật mình, củng may họ còn có chung một bà mẹ nuôi.
- Nó đả đi ròi, đứa con cuối cùng của ta.
Mỹ Nhiên đau xót nghỉ như thế khi Nhã Trúc hớn hở chạy đi tìm cha ruột của nó cùng với Thi Diệp. Cảm giác của Mỹ Nhiên bây giờ là mất tất cả. Phải, nàng đã mất tất cả ròi.
Đến một chút sức lực cuối cùng cũng đang cạn kiệt dần. Nghị lực cũa nàng, niềm tin, tình yêu cũa nàng.Tất cả đều đã sụp đổ.
Nhiêngượng đứng lên, uống một liều thuốc trợ tim trước khi ra khỏi nhà. Nàng muốn dùng chút hơi tàn để làm vài công việc quan trọng còn lại trong đời. Đầu tiên là Nhã Văn, nàng phải cứu nó, cách đây hai ngày nàng được biết Nhã Văn ở trong một ngôi nhà khác cùng với...
Nhã Văn vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ bước vào. Nàng càng ngạc nhiên hơn vì vẻ tiều tuỵ, sụp đổ đến không ngờ của bao cua bà.
- Con ngạc nhiên lắm phải không?
Mỹ Nhiên tựa vào cửa, (?tho doc)vì đoạn đường nàng vừa vượt qua. Cho đến khi Nhã Văn phát hiện ra câu chuyện bà giết cha mẹ nàng là một chuyện phi lý thì nàng bắt đầu nghỉ đến công lao nuôi dưởng của bà.
- Mẹ vào nhà đi.
Nàng xúc động dìu bà ngồi xuống ghế. Hai mươi mấy năm qua nàng chỉ nghỉ đến bà, thương bà chỉ trong hai ngày. Đó là hai ngày kể từ khi nàng phát hiện ra.. thương tiền của nàng nhiều hơn nàng.
Trong một cơn say rượu cách đây hai ngày, M đả vô tình thốt lên.
- Em đúng là đồ vô dụng. Lẻ ra em có thể lấy được nhiều tiền hơn.
- Mẹ uống nước nhé..
Nàng ân cần nói, nhưng Mỹ Nhiên từ chối.
- Mẹ không khát,.. đâu rồi?
- Bà tìm tôi?
M khoác tấm áo từ nhà sau bước ra. Lúc này anh ta không cần giấu đôi mắt láu cá đầy vẻ đễu cáng của mình nữa. Mỹ Nhiên tự trách đả không sớm nhận ra bộ mặt thật của hắn.
- Tôi không có tìm cậu - Nàng nghiêm khắc nói, có giữ một chút phong độ uy nghi còn lại - tôi có chuyện riêng muốn nói với Nhã Văn.
- Được thôi! M nhún vai - nếu bà có thương con thì nên cho thêm một ít tiền (thấy ghét ).
Rồi anh ta ngạo mạn bước ra khỏi nhà. Mỹ Nhiên ho vài tiếng khô khan. Chứng bệnh tim của nàng có vẻ càng lúc càng trầm trọng, nàng lại uống thuốc.
Nhã Văn vuốt nhẹ lưng mẹ cho thuốc trôi xuống, nói:
- Con thấu sức khoẻ mẹ suy sụp nhiều quá..
- Mẹ thì không sao, người đáng lo lắng là con kìa. Mẹ có cảm giác con đã cho hết tiền mà con có cho..
- Làm sao mẹ biết?
Mỹ Nhiên thở dài:
- Mẹ biết là con yêu nó, nhưng mẹ vẫn phải nói. Con bị lừa gạt rồi.
- Con… không đâu mẹ, anh M rất yêu con.
- Con hoàn toàn bị nó lừa. Mẹ điều tra biết được nó không phải là nhà kinh doanh địa óc gì, nó là tay ăn chơi trạc táng, cờ bạc, hút sách gì cũng có cả, nhưng đáng ghê tởm hơn..
Nàng nhìn con, ái ngại không nói tiếp. Gương mặt Nhã Văn trắng bệch nhưng vẫn cố chóng chế:
- Con biết những chuyện đó, nhưng anh ấy hứa sẽ thay đỗi, sẽ lo làm ăn.
- Nó hứa trước khi con cho tiền nó phải không?
Nhã Văn đau khổ thú nhận. Trong thâm tâm nàng hiểu rỏ hơn ai hết là nàng đang tin vào những lời hứa cũa một kẻ lừa bịp. Thế nhưng nàng vẫn tin, cố gắng tin và hy vọng.
Mỹ Nhiên nắm lấy tay con gái, bàn tay trắng, mềm mại và xinh đẹp. Nàng trìu mếm vuốt ve tay con.
- Bỏ đi, Nhã Văn ạ. Hãy trở về với mẹ trước khi quá muộn.
Nhã Văn cắn môi, cô không cho nước mắt trào ra. Nàng biết đả muộn rồi:
- Mẹ, con đang mang thai..
Thế là hết. Mỹ Nhiên nghỉ, nàng đả không kịp cứu đứa con tội nghiệp của mình. Ngoài trời bỗng đổ mưa, có lẻ là cơn mưa cuối cùng của một mùa mưa kéo dài..
Mỹ Nhiên mệt mỏi đứng lên, vẫn còn nắm tay Nhã Văn trong tay mình.
- Đến nước này thì mẹ không thể làm gì giúp con được nữa. Nhã Văn, mẹ chỉ cho con biết là.mẹ luôn luôn mở rộng cửa chờ con trở về.
- Nhưng mẹ đi đâu? Trời đang mưa thế này??
- Mẹ phải về nhà, không biết Nhã Đình và Nhã Trúc có tìm được cha chúng nó chưa?
Nhã Văn cố ngăn nhưng Mỹ Nhiên nhất quyết ra đi. Nàng đứng ở cửa nhìn theo bóng mẹ mờ dần trong màn nước mưa trắng xóa. Lúc bà lao ra mưa, hình ảnh thật can trường, mạnh mẻ.
Bất giác Nhã Văn nghe má mình nóng hổi, biết rằng đả khóc. Lần đầu tiên trong đời nàng thật sự khóc cho một người khác, nàng ân hận chăng? Như thế cũng chưa đũ với những gì mà nàng đã gây nên. Không, những giọt nước mắt này nàng còn khóc cho chính nàng.
Trong phòng khách có mặt năm người. Năm gương mặt với vẻ bồn chồn lo lắng không sao giấu được. Nhã Trúc đứng ở cửa sổ nhìn ra bầu trời sủng nước. Nhã Đình ngồi trên ghiế salon, tránh không nhìn ai. Hai chàng trai khoanh tay đứng cạnh hồ cá nuôi kiểng của Nhã Văn. Có lẻ lúc này chỉ những chú cá nhiều màu sắc trong kia là thánh thần nhất.
Vú già, lẻ ra với tuổi tác của bà chỉ không nên đi lại nhiều, nhưng lúc này bà cứ xoay tới, xoay lui, cuối cùng bà đứng lại. Gương mặt già nua đột nhiên trở nên nghiêm khắc lạ lùng.
- Lẻ ra tôi không muốn nói, nhưng giữ trong lòng thì bất bình không chịu được, các cô.các cô thật ích kỷ.
Mọi người hướng ánh mắt vào vú, mắt bà đỏ bừng vì giận dữ, bà tiếp:
- Trên đời này ai mà không có cha mẹ, nhưng hạng làm cha mẹ mà bỏ rơi con cái thì có đáng gì mà các cô đi tìm? Sao, tôi nói có đúng không? Họ có bì được với người mẹ không ruột thịt trong nhà nay của các cô không?
Không ai nói được câu nào, chỉ có tiếng nước mưa gõ đều vào cửa kính, vẫn là giọng phê phán của vú già.
- Các cô đều biết bà tội nghiệp như thế nào mà. Hai mươi mấy năm trước bà suýt ngã gục vì mất đi các con của mình, các cô đều biết rõ. Thế mà hai mươi mấy năm sau sự bất hạnh lại tái diễn, cả ba cô hầu như cùng lúc đã bỏ rơi bà ấy. Trời ơi! người đàn bà đáng thương ấy bị bệnh tim mà, các cô không biết điều đó hay sao??
Nhã Trúc gạt những giọt lệ đã ràn rụa trên má. Rồi thật dứt khoát, nàng lao mình ra khỏi nhà.Thi Diệp đuổi theo, bất chấp cả mưa. Lúc chàng giữ được nàng thì hai người đã đứng dưới mưa rơi.
- Em muốn đi đâu?
- Em phải đi tìm mẹ..
- Nhưng tìm ở đâu? Mưa gió thế này..
Nàng vùng vẫy muốn thoát khỏ bàn tay rắn chắc của Đình.
- Em bất chấp, em bất chấp. Cho dù phải tìm mẹ Ở đâu, dù mưa gió thế nào em cũng phải đi tìm.
- Em bình tỉnh đi.
Nàng gào lên, nước mưa cùng với nước mắt đẫm đầy trên má nàng.
- Em không thể bình tỉnh được. Anh phải cho em đi tìm. Em không muốn suốt đời phải ân hận. Trời ơi, em đả ích kỷ, đả không hề nghỉ cho mẹ chút nào. Anh hãy buông em ra!
Cũng may, lúc ấy chuông điện thoại reo, NC chộp lấy ống nghe ở gần nàng nhất. Rồi nàng nhanh chóng gác máy.
- Mẹ Ở trong bệnh viện..
Gần như tất cả cùng lao đi, nước mưa thì có sá gì chứ..
- Người ta tìm thấy bà nằm ngất bên đường, ướt sũng vì nước mưa.
Ông bác sỉ nói như thế. Bây giờ Mỹ Nhiên nằm trong một căn phòng săn sóc đặc biệt, theo yêu cầu của người nhà. Trên mặt là sự suy sụp tàn phá đến khủng khiếp. Nàng già đi nhiều tuổi, làn da xanh lợt như không còn máu nữa.
Nàng nằm thiêm thiếp trên giường, mổi bên là một đứa con. Giờ phút này, hai nàng như dẹp bỏ thù hận chỉ nghỉ đến một điều, đó là mẹ nuôi của họ.
Trong hồ sơ bệnh án của Nhiênnghi:
'Suy sụp tinh thần, sức khoẻ kém, có triệu chứng của bệnh tim ".
Vú già càu nhàu:
- Bệnh tim chứ gì nữa mà có triệu chứng..
Đình nói.
- Ở đây bác sĩ chưa có khám chi tiết, vú ạ..
Đột nhiên Nhã Đình nói câu đầu tiên với Nhã Trúc, kể từ khi hai người từ nhà Thiệu Khang trở về.
- Tôi và chị thay nhau săn sóc mẹ.
- Đêm nay tôi sẽ ở lại đây.
- Không! Tôi muốn ở đây đêm nay.
Nhã Trúc không nói nhưng tỏ vẻ không đồng ý. Bà Vú xua tay:
- Tốt nhất hai cô cùng ở lại đây. Chắc chắc bà muốn nhìn thấy cả hai lúc tỉnh dậy. Công việc nhà đã có bà vú già này lo rồi.
Hai người đành tâm chấp nhận như thế. Họ còn thoa? thuận sẽ không tiết lộ một chút sự thật nào có thể làm cho Mỹ Nhiên đau lòng.
Một sự im lặng khó chịu bao trùm căn phòng bệnh có máy điều hoà.Nhã Trúc ngồi cạnh giường Mỹ Nhiên còn Nhã Đình thì đứng bên song cửa nhìn ra màn đêm. Thỉnh thoảng cả hai cùng nhìn Mỹ Nhiên khi nghe tiếng rên rĩ của nàng.
Đêm càng vào sâu, Nhã Đình mấy lần che miệng ngáp, rồi như không chịu được, nàng nói:
- Chị ngũ trước, tối canh chừng mẹ, chúng ta thay phiên.
- Cô ngũ trước đi.
Nhã Đình nhún vai, đi về phía chiếc giườing dành cho thân nhân. Nàng kéo chăn trùm kín đầu nhưng..Bay giờ không còn buôn ngũ nửa, thật sự nàng không tài nào ngũ vô được.
Sau khi mẹ bình phục lại thì quan hệ cũa nàng và Nhã Trúc sẽ ra sao? Trước mặt mẹ, liệu nàng có đóng kịch để tỏ ra vui vẻ với Nhã Trúc được không? Tại sao không chứ? Tại sao hai người cứ fải chống đối nhau? Câu chuyện ngày xưa đả trôi vào dĩ vãng rồi, tại sao hai người không quên nó đi? Tại sao không thể tha thứ cho nhau?
Rất nhiều câu hỏi chỉ với một mục đích là chị em hàn gắn với nhau, thế nhưng không có câu trả lời thoa? đáng và cứ thế nào.
Thật bất ngờ, Nhã Đình lên tiếng:
- Nhã Trúc.
Như chỉ chờ có thế Nhã Trúc đáp ngay.
- Có chuyện gì?
- Tôi muốn hỏi chị một câu.
- Nói đi.
- Nếu như.nếu như năm xưa chị đứng vào hoàn cảnh mẹ tôi, chị sẽ làm thế nào?
- Tôi..tôi không có nghỉ tới, nhưng chắc chắc tôi không đốt nhà, giết người một cách ác độc như thế.
Bị Nhã Trúc nặng lời, Nhã Đình nổi cáo:
- Tại sao lại không? Trên đời nầy, không gì dữ dội bằng ghen tuông. Cũng không có tội ác nào bằng tội phá hoại gia cang người ta.
- Cô nói sai rồi. Mẹ tôi không có phá hoại hạnh phúc gia đìng cũa cai hết, bởi vì mẹ cô đã không đem lại hạnh phúc..cho ông ấy.
Nàng muốn nói 'cha tối nhưng thấy không ổn nên vội sữa lại. Nhã Đình không dễ dàng chịu thua.
- Chính vì có mẹ con cô xen vào, nên gia đình tôi không hạnh phúc.
- Không đúng! Ông ấy bất hạnh trước khi gặp mẹ tôi.
- Điều đó chưa được chứng minh.
- Tôi tin chắc như thế.
- Tôi sẽ hỏi cho ra lẻ..
Giữa lúc căng thẳng thì Mỹ Nhiên chợt tỉnh. Nàng chỉ tỉnh dậy trong tích tắc, kịp nhìn thấy hình ảnh các con rồi thiếp đi. Nhờ vậy mà 2 người không tiếp tục cải nhau nữa.
Bây giờ đến phiên Nhã Đình thay cho Nhã Trúc đi ngũ.
Mỹ Nhiên có cảm giác mình từ cỏi chết trở về. Nàng đã đi tìm kiếm nhưng không gặp các con cũa nàng. Có lẻ đã lâu quá rồi, chúng không chờ nàng nữa.
Điều an ũi Mỹ Nhiên là mỗi lần tỉnh dậy, nàng đều thấy có Nhã Trúc và Nhã Đình bên cạnh. Một lần có cả Thi Diệp và Thi Diệp nói:
- Có một lần Nhã Trúc nói với cháu về bác, bác là người mẹ vĩ đại nhất trong lòng Nhã Trúc.
Trúc cũng vội vàng:
- Hôm qua chị Nhã Văn có về thăm bác. Từ lâu rồi cháu dự định chụp một tấm ảnh chân dung cho gia đình ta, bác nhất định fải cho cháu toại nguyện đấy.
Mỹ Nhiên mĩm cười, và đó là lần cuối cùng nàng thiếp đi. Bây giờ nàng nhìn lần lượt những người có mặt. Thiếu Nhã Văn và vú già. Nhưng không sao, những gì mà nàng muốn làm bây giờ vẫn còn làm kịp.
Câu đầu tiên Mỹ Nhiên hỏi sau khi tỉnh lại:
- Các con đã tìm được cha ruột chưa?
Nhã Trúc không ngăn được những giọt nưỚc mắt xúc động, bây giờ nàng mới hiểu được cả đời bà mẹ nuôi đã hy sinh tất cả cho các con cũa bà. Lo lắng cho chúng đến hơi thở cuối cùng.
- Nhã Trúc - Mỹ Nhiên lại hỏi - Ông ấy có fải là cha cũa con không? Ông có nhận ra sợi dây chuyền không?
- Thưa có mẹ.
- Đó là vật mà mẹ ruột cũa con đã đưa cho mẹ.
- Còn con, Nhã Đình. Con thì thế nào?
Nhã Đình liếc Nt một cái trước khi đáp:
- Con đã gặp ba cũa con thƯa mẹ.
Mỹ Nhiên mĩm cười:
- Thế thì tốt, từ nay các con không còn là con mồ côi nữa. Mẹ.mẹ cũng có người cùng gánh vác tương lai cho các con..
- Mẹ mới tỉnh lại, đừng noi nhiều nữa..
Nhã Trúc nói, nhưng Mỹ Nhiên lắc đầu:
- Hom nay quả thật mẹ có nhiều chuyện muốn nói, để xem fải nói điều gì trước đây..Đúng rồi, về chuyện tư đó cũa các con.
Nàng dừng lại một chút. Có vài giọt mồ hôi trên trán, chứng tỏ rằng nàng đang cố gắng, rồi nàng nói tiếp:
- Các con đều đã lớn rồi, hôm nay lại tìm được ruột thịt. Tuy rằng mẹ rất thương các con, nhưng mẹ không ích kỷ giữ đứa nào hết. Nếu.nếu có đứa nào muốn về với gia đình thì mẹ sẳn sàng bằng lòng.
- Mẹ..
Nhã Trúc kêu lên, bật khóc. Nhã Đình thì cũng quay mặt đi, nước mắt lăn dài lên má.
- Sao các con lại khóc?
- Mẹ không còn thương chúng con nữa sao?Nhã Trúc nghẹn ngào - Sao mẹ lại muốn chúng con ra đi? Tuy rằng con rất mừng rỡ khi gặp lại cha ruột, nhưng mà tình cảm thương yêu kính trọng của con đối với mẹ không hề suy giảm. Con Tin rằng Nhã Đình cũng như thế.Nhã Đình, em nói gì cho mẹ vui đi..
Nhã Đình quay lại, một tay gạt nước mắt trên má:
- Mẹ đả nghe chị Nhã Trúc nói rồi đó. Con Sẽ ở lại với mẹ, không đi đâu hết..
Trong một thóang, hai chị em đã nhìn vào mặt nhau. Trong ánh mắt ấy không có sự thù hận.
- Các con..các con làm cho mẹ xúc động qúa - Mỹ Nhiên nói giọng đứt quảng - Tuy nhiên mẹ không muốn giành hết tình cảm cũa các con, mẹ không ích kỷ như thế, thôi được, chúng ta nói sang chuyện khác.
- Hay..mẹ nghỉ ngơi một chút đi..
- Mẹ không sao.Mẹ vui và không cảm thấy mệt chút nào. Tuy nhiên, mẹ biết được sức khoẻ cũa mình không còn như xưa nữa. Cho nên mẹ muốn giao phó vài việc.
Nói đến đây Mỹ Nhiên đổi giọng nghiêm trang, ai cũng biết là nàng sắp đưa ra những quyết định quan trọng.
- Nhã Trúc.
Nàng gọi, Nhã Trúc vội vàng đáp:
- Dạ, mẹ muốn dặn con điều gì?
- Mẹ cho con ngôi nhà của mẹ.
- Kìa mẹ..
- Đừng cắt lời mẹ.Mẹ biết trong ba đứa, con là người chu đáo nhất nên mẹ trao ngôi nhà nhiều kỷ niệm ấy cho con. Tuy nhiên có một điều kiện, đó là Nhã Văn. Mẹ đoán Nhã Văn một ngày nào đó sẽ quay trở về với chúng ta, nếu Nhã Văn có khổ sở thì mẹ xin con hãy cho nó một chổ trong ngôi nhà đó. Cũng như là xin các con hãy tha thứ cho Nhã Văn. Mẹ còn có một số tài khoản trong ngân hàng, sẽ chia đều cho con và Nhã Văn. Tuy có thiệt thòi cho Nhã Văn một chút nhưng mẹ nghỉ nó sẽ không oán mẹ đâu..
Lúc ấy, thật lặng lẻ, Nhã Văn rút lui khỏi chổ mà nãy giờ nàng đứng và vô tình nghe tất cả. Không ai nhìn thấy Nhã Văn cũng như không ai thấy nàng đã khóc.
- Nhã Đình.
Mỹ Nhiên đưa tay ra và Nhã Đình đặt tay vào tay nàng. Mỹ Nhiên nhìn Nhã Đình mĩm cười:
- Có thể nói con là đứa con mạnh mẻ, tháo vát và quyết đoán nhất trong ba đứa. Con còn nhớ có lần mẹ hỏi con lớn lên thích làm gì, con trả lời sao không?
- Con nhớ..
- Con nói rằng thích được như mẹ, đúng không? Mẹ tuy có oai phong đấy, nhưng không fải là hoàn toàn sung sướng đâu. Cuộc đời cũa một người đàn bà trong thương trường chẳng khác gì đi lạc vào sa mạc. Mẹ nói thế để con hình dung ra những khó khăn sắp tới của con.
- Có nghĩa là….
- Mẹ giao công ty cho con, tiếp nối sự nghiệp của mẹ..
- Con…. Con….
- Con đừng nói là không làm được, ngay sau khi con tốt nghiệp đại học, mẹ sẽ chính thức trao quyền cho con.
Mỹ Nhiên nhắm mắt lại, có vẻ mệt mỏi nhưng lòng thì thanh thản. Nàng vừa hoàn thành những tâm nguyện còn lại của đời mình. Cho đến giờ phút này,nàng tạm hài lòng với sự xếp đặt của thượng đế. Nàng không hoàn toàn mất các con, ít ra trong lòng chúng nó cũng còn có tình thương dành cho nàng.
- Bây giờ mẹ muốn nghỉ ngơi một chút.Ngày sau khi khoẻ lại mẹ sẽ bảo luât sư hoàn tất thủ tục cho các con. Còn vú già, mẹ nghỉ vú cũng không đòi hỏi điều gì.Có lẻ vú cũng như mẹ, hài lòng với đời sống hiện tại cũa mình. Sống trong ngôi nhà ấy và chết trong ngôi nhà ấy.Từ đây, cho dù mẹ có sống thêm vài mươi năm nửa, hoặc ít hơn như thế vài chục lần mẹ cũng không ân hận điều gì nửa.Tất cả tương lai còn lại là do các con tự định đoạt lấy..
Chiếc xe hơi nhà dừng lại Nhã Trúc một bên, Nhã Đình một bên dìu Mỹ Nhiên xuống, Nhiênthở một hơi dài khoan khoái.
- Cuối cùng cũng được trở về nhà.
Bà vú đứng trên bậc thềm nhìn xuống. Giọng bà hơi khàn, lưng còng xuống vì tuổi tác, bà năm nay có lẽ cũng hơn tám mươi.
- Bà chủ, hoan nghênh bà trở về nhà.
Hai cô con gái dìu Nhiênđi lên. Đột nhiên có tiếng gọi. Mọi người cùng quay lại nhìn thấy Nhã Văn. Một chút xíu bất ngờ nhưng sau đó ai cũng tỏ ra niềm nở đón tiếp Nhã Văn. Cả Nhã Trúc va Nhã Đình đều không muốn nuôi thù hận với Nhã Văn để làm không khí nặng nề vô ích. Họ tự nhủ họ đang sống cho mẹ nuôi của họ.
- Mẹ cho các con biết một bí mật - Mỹ Nhiên nói to - Các con sắp có cháu mà bồng rồi đấy.
Hai cô em không hiểu ngay nhưng bà vú thì nhanh nhẩu.
- Ồ, Nhã Văn có thai rồi sao?.
Mọi người đó nhìn sang Nhã Văn, làm hai má nàng đỏ bừng lên vì thẹn. Sau đó, Thi Diệp va Trúc đến. Cả hai đều có mang quà chúc sức khỏe cho Mỹ Nhiên.
Vú già yêu cầu Nhã Văn cùng bà xuống bếp làm một buổi tiệc khoản đãi mọi người. Đó là bữa cơm ngon nhất, vui nhất mà gia đình họ được trải quạ Ba cô con gái, trong lòng mọi người dường như đều tự hỏi một câu 'Tại sao bấy lâu họ không sống vui vẻ và thoải mái như thế này?'.
Một lần, đợi không có ai để ý, Nhã Trúc ghé tai Nhã Văn thì thầm.
- Tối nay chị Ở lại nhé, làm ơn săn sóc mẹ giùm em một đêm.
Chẳng bao lâu sau Nhã Đình cũng tìm cách nói riêng với Nhã Văn.
Đdêm nay chị đừng về, em nghĩ là mẹ có chuyện muốn nói riêng với chị đây.
- Chuyện gì?
- Em không biết.
Nhã Văn vốn có máu thám tử nên nghĩ là hai cô đang bày trò gì đây.
.
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ hôm đó - Nhã Trúc nghĩ - Không biết mấy ngày nay bà sống ra sao?.
Đợi cho cả nhà có vẻ đã ngủ say, nàng nhẹ nhàng chuồn đi, lúc xuống nhà xe, nàng rất ngạc nhiên khi không thấy xe của Nhã Đình, nhưng rồi nàng không phải thắc mắc lâu. Chiếc xe Nhã Đình dựng ngay trước cổng nhà Thiệu Khang.
- Chị đến đây làm gì?
Nhã Đình xuất hiện ngay sau khi Nhã Trúc vừa chống xe.
- Con có sao cũng đến đây?.
Nhã Đình nghênh mặt lên.
- Tôi tới thăm ba tôi.
Nhã Trúc cũng hất mặt ra vẻ kiêu hảnh không kém.
- Ông ấy cũng là ba của tôi.
Chợt cả hai cùng im lặng. Họ nhận ra họ đang tranh cãi một vấn đề hết sức phi lý. Ba là của cả hai người đều có quyền đi thăm ông.
Nhã Đình xoay sang hướng khác.
- Tôi đến đây trước, tôi vào trước.
Nhã Trúc hụ một tiếng.
- Cô không thấy nhà tối om khác thường sao? Ông sống có một mình trong nhà….
Nhã Trúc không nói hết câu thì Nhã Trúc đã chạy băng vào nhà rồi. Nàng cũng vội vàng đuổi theo. Nhà tối nhưng các cánh cửa đều mở ra dễ dàng. Hai chị em mò mẫm trong bóng tối và thay nhau gọi.
- ba… ba ơi.
Không có tiếng trả lời. Nhã Đình nhanh trí nói.
- Công tắc điện thường nằm gần cửa, chúng ta tìm đi.
Chẳng bao lâu sau thì đèn được bật sáng. Hai người tìm thấy Thiệu Khang trong phòng của ông. Khang nằm nửa trên nửa dưới, trên chiếc giường ngủ của chàng, chăn gối lộn xộn có vẻ như Khang đã trải qua một cơn vật vả.
Một lần nữa hai chị em lại cũng đưa một người thân của họ vào bệnh viện.
Đến đây thì cho dù thù hận có sâu xa hơn họ cũng không còn lòng dạ nào nữa. Lúc Khang được đưa vào phòng cấp cứu, Nhã Trúc túc trực bên chàng còn Nhã Đình thì lãnh nhiệm vụ chạy đi mua những thứ thuốc bệnh viện không có.
Trải qua một đêm không ngủ hai chị em đều phờ phạc. Sáng hôm sau mọi người đều nghe tin nhưng Mỹ Nhiên không cho ai đến bệnh viện.
- Hãy để cho hai đứa chúng nó cảm thấy cần có nhau như thế nào.
Suốt ba ngày Trúc và Đình không ai đến bệnh viện thăm. Khang bị một co giật làm liệt hai chi dướI nên việc chăm sóc chàng càng khó khăn hơn.
- Có lẽ ông trời muốn trừng phạt ba.
- Không có đâu bạ Nhã Trúc vội vàng an ủi ông. Con người ai mà không bệnh hoạn chứ.
Nhã Đình cũng nói theo.
- Ba lớn tuổi rồi, ở trong nhà một mình thì tất nhiên phải xảy ra chuyện.
Khang nhìn lần lượt từng đứa con rồi hỏi.
- Các con không còn giận nhau nữa chứ?
Hai người cùng liếc nhau, cùng vội vàng quay đi.
- Ba thế này, ai còn lòng dạ mà giận hờn nữa.
Ngày thứ tư Đình đến, mang theo một bó hoa.
- Con chúc bác mau chóng bình phục.
Nt nổi trận lôi đình ngay trước mặt Nhã Đình.
- Mấy ngày qua anh đi đâu chứ? Điện thoại cũng không gặp, nhắn người nhà cũng không được. Như vậy là nghĩa lý gì?
- Anh bận.
- Anh còn lý do nào dễ nghe hơn không?
Vừa lúc đó Trúc thò đầu vào, Nhã Đình nhanh mắt nhìn thấy và cũng nhanh tay chộp lấy anh ta lôi vào.
- Vào đây, anh vào đây. Hừ, hai tên tội phạm này không thể tha thứ được. Chị Nhã Trúc, chị xử anh chàng Đình còn em thì nhất quyết không buông tha cho tên này.
Trúc kêu lên.
- Óai…. Óai….đau anh. Nhã Đình, em nhẹ tay một chút.
Nhã Đình lại véo mạnh vào bẹ sườn T.
- Anh mau trả lời đi, mấy ngày qua anh trốn ở đâu?.
- anh… anh….
- Thôi được rồi - Khang vội can thiệp - các con hung dữ như vậy ai mà dám lấy làm vợ chứ?
Gần như đồng thanh, hai cô thét lên.
- Tụi con cũng không thèm lấy hạng đàn ông bạc bẽo này.
Hai chàng lập tức bị đẩy ra khỏi phòng. Rầm một tiếng, cánh cửa đã đóng chặt sau lưng họ.
Đình nhìn Trúc hỏi.
- Sao anh lại tới đây?.
- Thế còn anh?
- Tôi nhớ quá không chịu được?
- Tôi cũng vậy.
Đình chép miệng than.
- Họ có vẻ không giận nhau nữa. Chỉ khổ cho hai đứa mình.
Lúc Khang xuất viện phải ngồi trên xe lăn. Nhã Trúc đẩy xe còn Nhã Đình thì xánh hành lý. Lúc về đến nhà, Khang ngậm ngùi vì khung cảnh có vẻ tiêu điều, chàng thở dài.
- Mới vắng nhà mấy ngày mà đã thế này rồi. Nt, con gở ảnh mẹ con xuống cho ba chùi.
Nhã Trúc ngoan ngoãn làm theo lời Khang. Chàng cẩn thận lau từng vết bụi trên mặt kính, trên vành khung. Hình ảnh của chàng lúc này trông thật cảm động, chung thủy và nhẩn nại.
Vừa làm chàng vừa nói.
- Mẹ con là người đàn bà hiền thục nhất trên đời này. Người tốt thì không thể vắn số. Hai mươi mấy năm qua ba luôn luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng một ngày nào đó sẽ được gặp lại mẹ con.
Nhã Trúc xúc động quỳ cạnh Khang, nàng úp mặt trên đôi chân của ông.
- Ba.
- Nhã Đình.
- Dạ.
Khang chìa tay ra cho Nhã Đình đặt tay vào rồi kéo nàng lại gần.
- Ba rất mừng thấy hai con không còn giận hờn nhau nữa. Ba cho con biết điều này, tuy tình thương với mẹ con ba không có, nhưng không vì thế mà ba thương con ít đi.
Dạ con biết.
- Có một biệt thự đặt tên là Linh Khang, vài bữa ba sẽ dẫn con sang đó. Nó là của con.
Lúc đó, ngoài cửa chợt có tiếng xe hơi chạy vào. Hai nàng nhìn ra, lập tức mặt nổi sắc giận, Nhã Đình hăm hở.
- Chị Nhã Trúc chị không được yếu lòng cho tên Đình vào nhà đấy nhé. Phần em sẽ lo tên T.
- Nhưng mà…. có cả mẹ nuôi.
Thật vậy, ngoài cửa Mỹ Nhiên được Nhã Văn dìu vào, theo sau là Trúc và Đình. Khang nhìn ra nói.
- Ba chắc đây là mẹ nuôi các con. Ba phải cám ơn người đàn bà trung hậu này nhiều lắm!!!!!!
Dòng Sông Mênh Mang Dòng Sông Mênh Mang - Lê Duy Phương Thảo Dòng Sông Mênh Mang