Số lần đọc/download: 2355 / 9
Cập nhật: 2015-10-20 22:54:52 +0700
Chương 10
Đ
êm xuống đã lâu, Đằng Vân ngồi bó gối trên thềm cửa. Từng con gió đêm se lạnh, cô cảm thấy lòng mình càng cô đơn quạnh quẽ.
Ánh trăng mờ nhạt, chênh chếch xuyên trên những tán cây cao không soi rõ mọi vật. Vì vậy không gian quanh cô trở nên cô đọng và tĩnh lặng đến lạ thường:
Hôm nay có một nữa vầng trăng thôi,.
Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi.
Ta nhớ mình xa thương đứt ruột.
Gió làm nên tội buổi chia phôi.
Đằng Vân lại cười thầm khi ngẫm nghĩ nhưng câu thơ đó. Cô nhiễm tư tưởng của mấy nhà thi sĩ tự khi nào nhỉ? Hay bởi đó là tâm trạng chung của những người mang canh cánh trong lòng, một nỗi niềm riêng?
Sau buổi trò chuyện cởi mở, Đằng Vân thấy Mạnh Phong lại trầm ngâm lặng lẽ như hôm nào. Đôi lúc lòng cô cũng thắc mắc, không hiểu. Cô muốn hỏi, muốn nói với anh thật nhiều điều,nhưng không tiện:
Hơn ai hết, Đằng Vân biết rằng đối với anh bây giờ phải là lòng thương. Vì như thế sẽ đổ vỡ tất cả Mạnh Phong không cần điều đó. Anh chỉ cần sự chân tình.
Thôi thì Đằng Vân chấp nhận làm một người âm thầm giúp anh lấy lại nghị lực và niềm tin cho bản thân mình:
- Có phải cô Hồng đang ngồi ngoài đó không?
Đằng Vân giật bắn người khi nghe giọng nói của Mạnh Phong, và cô kịp quay lại cũng là lúc anh đã đến gần sát bên cô. Đằng Vân cố giấu giọng điệu u buồn:
- Đêm khuya khoắt, anh không nên ra ngoài gió đâu, Phong ạ.
Phong cười héo hắt:
- Tôi bị mù chứ có nhức đầu sổ mũi mà cô không cho tôi ra ngoài gió chứ?
- Dù gì sức khoẻ của anh cũng không như người ta. Anh phải giữ gìn cho thật tốt để chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Nhất thiết phải phẫu thuật sao?
Đằng Vân không hiểu, cô nhìn anh:
- Hả? Anh hỏi gì lạ vậy. Bộ ánh định...
Mạnh Phong quay đi:
- Tôi... không hiểu phải làm gì?
Đằng Vân hoảng hốt cô chụp mạnh tay anh lắc nhẹ:
Anh đã hứa là không bỏ cuộc rồi cơ mà. Anh phải chiến thắng bệnh tật đúng không anh Phong?
Trong khi đó thái độ của Phong thật bình thản như không có chuyện gì xảy ra:
- Làm gì cuống cuồng lên vậy?
Anh nhìn thẳng vào mặt Vân như muốn tìm kiếm điều gì. Chỉ tiếc đó là đôi mắt mờ trừng trừng chẳng thấy gì. Đằng Vân cảm thấy ngột ngạt vô cùng, cô cúi mặt né tránh nhưng có lẽ bóng tối đã đồng cảm với cô điều này:
- Hồng và bác Sơn đã giấu tôi điều gì phải không?
Giọng anh rắn rỏi, không còn vẻ ngập ngừng.
- Sao anh lại nghĩ vậy? Bác Sơn rất lo cho anh.
- Tôi hiểu. Nhưng với số tiền cả trăm triệu đồng để giải phẫu, điều trị mắt trong lúc này thì ở đâu bác có chứ? Nếu không là điều kiện gì đó của Hải Đường...
Đằng Vân vờ cười châm chọc:
- Anh đừng có lo nghĩ vớ vẩn có được không? Tôi không hiểu sao anh có vẻ cay cú với... chị Hải Đường nhỉ? Hình như chị ấy yêu anh nhiều lắm đó.
- Cô đừng tò mò, đừng nhắc đến cô ta.
Mạnh Phong chợt hét to lên, sau đó cũng chính anh dịu giọng lại:
- Xin lỗi nhé, cô Hồng. Tôi vô lý quá. Cô biết không, tôi không thể nào yêu ai được ngoài cô ấy.
Đằng Vân vờ không biết:
- Người yêu của anh à?
Mạnh Phong hỏi cúi đầu xác nhận:
- Đúng, tôi rất yêu và nhớ cô ấy.
Đằng Vân lại thăm dò:
- Thế chị ấy có biết anh bị nạn không? Chị ấy không đến thăm anh à?
Phong lắc đầu có vẻ buồn buồn:
- Không. Nhưng có lẽ như thế này lại hay hơn. Tôi đã từng đùa giỡn với tình cảm chân thật của cô ấy. Cô ấy bảo thì sẽ oán hận tội suốt đời này.
Đằng Vân nói như triết lý nhưng thật ra lòng cô đang rất đầy mâu thuẩn. Cô đang muốn gọi tên anh bằng những lời lẽ yêu thương đang muốn được tựa đầu vào vai anh để nghe tiếng tình yêu thổn thức nhưng lý trí lại không cho phép.
Nó bắt buộc cô phải giữ lời hứa với Hải Đường:
- Tôi nghĩ tình yêu chân thật và chung thủy sẽ có kết quả tốt đẹp thôi, anh đừng nghĩ vẩn vơ.
Đằng Vân biết bây giờ Hải Đường là người có tiền bạc lẫn quyền hành.
Ngày mai đây khi chuyến xe mang anh vào thành phố Hồ Chí Minh để điều trị thì cũng là lúc Đằng Vân và Mạnh Phong không còn cơ hội gặp lại.
Không. Cô không muốn ở lại. Phải đi thôi, phải rời khỏi thành phố biển Nha Trang này, nơi có quá nhiều những kỷ niệm lẫn bao niềm đau sâu sắc.
Trong khi Đằng Vân đang trăn trở với bao nỗi suy tư thì lòng Mạnh Phong cũng rối bời. Anh rối bời và muôn gào to oán trách ông trời sao bày chi những cảnh ngộ trớ trêu và nghiệt ngã như thế này. Ai xui chi lời trăng trối của mẹ để cho anh phải khó xử. Lời trăng trối được chứng nhận bằng giấy trắng mực đen.
Nếu con cãi lời mẹ mà không cưới cô gái đó khi đã tìm gặp được thì có lẽ mẹ con ta không bao giờ đền đáp nổi ân nghĩa thâm sau mà ông Chu đã giúp đỡ, bảo bọc.
Những lời lẽ trong thư cứ như lời sấm truyền làm nhức nhối tâm can anh. Có lẽ kiếp này, anh phải phụ Đằng Vân mất.
Trong khi đó, Đằng Vân lại đưa mắt quan sát Mạnh Phong. Cô như muốn đọc được tâm tư, nỗi lòng của anh. Bởi vì cô biết, thật sự người mà anh đang nghĩ trong lòng, đang muốn thiết tha kêu gọi tên chính là cô và một ''đám mây tung hoành ngang dọc. Nhưng tiếc thay, đám mây đó đang sắp tản mạn về một phương trời vô định.
Phong gọi to:
- Cô Hồng!
Đằng Vân giật mình vì luồng tư tưởng bị cắt ngang. Cô lặp lại lần nữa.
- Gì cơ. Anh hỏi gì?
- Cô là người Huế thật à?
Đằng Vân giật bắn lên như người đang phải chạm điện. Đôi mắt của Mạnh Phong như đang nhìn xoáy vào khoảng không. Anh muốn chọc thủng đôi mắt mình để nhìn mọi vật cho rõ hơn không?
Đằng Vân từ tốn:
- Anh thấy rằng tôi không giống người Huế ư?
Mạnh Phong cười buồn:
- Nếu nhìn thấy được, tôi đã nhận biết rồi đâu phải đoán.
- Ô! Tôi xin lỗi.
- Hồng không có lỗi gì cả. Thực ra có lúc nghe giọng cô rất giống Huế.
Nhưng lắm lúc lại đặc sệt chất giọng dân Nha Trang. Tôi cứ ngờ ngợ....
Đằng Vân cười to:
- Người yêu của anh chứ gì. Tôi có nằm mơ cũng chẳng hề dám nghĩ đến những điều đó. Gương mặt xấu xa ghê tởm này nó đã giết chết hết những ước mơ hi vọng.
- Xem ra cô bi quan, chán chường, tuyệt vọng hơn cả tôi. Thế mà cô cứ luôn miệng an ủi và động viên tôi. Thật đáng buồn cười. Mạnh Phong cắt ngang bằng lời lẽ nghe cay đắng của Đằng Vân. Cô cắn môi, giọng thật nhẹ:
- Bởi vì nguồn sống của anh vẫn còn, y học sẽ mang lại hy vọng cho anh.
- Vậy còn cô? Y học cũng thừa khả năng làm việc đó mà. Gương mặt của cô rồi cũng xinh đẹp mỹ miều như xưa. Khoa giải phẫu thẩm mỹ sẽ giúp cho cô không sao đâu.
Đằng Vân khoả lấp:
- Đâu phải cái gì nói muấn đều được cả đâu? Hơn nữa, tôi đã từng nói với anh về hoàn cảnh. Cũng chính điều đó anh đã cảm nhận tôi không phải là người gốc Huế đó. Cuộc sống cơ cực đã đưa tôi khắp nơi, tiếp xúc với đủ hạng người, đi khắp mọi nơi, khắp hang cùng ngỡ hẽm... cho nên tôi thích nghi môi trường đó thôi.
- Cô nói chuyện rất hay.
- Có lẽ trời phú cho tôi điều đó, để bù lại những khiến khuyết của tôi.
Đằng Vân trả lời một cách trơn tru.
Giong Mạnh Phong vẫn đều dều:
- Cô...cái gì Hồng?
- Hả? Anh nói...
- À quên! Tôi chỉ muốn hỏi tên chữ lót của cô ấy mà.
Đến giờ Đằng Vân vẫn chưa thực sự có một cái tên đầy đủ cho mình. Cô nói dối:
- Tôi quê mùa mên chỉ là Hồng thôi Ngô Thị Hồng nghe quê mùa, xấu xí quá, phải không?
Mạnh Phong phản đối rồi chợt nhiên dịu dàng:
- Điều đó không quan trọng. Nhưng tôi thích gọi cô là Vân Hồng. Một đám mây màu hồng cô thấy có lạ không vậy?
Đằng Vân nhìn anh trân trối nhưng thấy anh không có biểu hiện gì nghi ngờ cô, nên cô cũng cười:
- Không lạ đâu rất quen nữa là khác.
- Gì cơ? Cô thích tên này hả?
Mạnh Phong ngạc nhiên. Đằng Vân nói tiếp:
- Làm gì có. Đó là tên một quán cà phê ngoài đầu Đường.
- Nếu thế cô không thể là Vân. Vì cô ấy không thể rót cho quán cà phê giải khát.
Mạnh Phong to tiếng cãi vả. Còn Đằng Vân rất ngạc nhiên trước thái độ của anh. Chỉ vì cái tên mà anh phản ứng như vậy. Cô vờ hỏi:
- Anh muốn nói đến người yêu của anh phải không? Chị ấy tên gì? Có đẹp như Hải Đường không?
Mặt anh đang tươi tắn bỗng đanh lại, bât ngờ anh hét lên làm cho giật mình:
- Đừng nhắc đến Hải Đường. Tôi xin các người cho tôi yên có được không?
Nói xong Mạnh Phong loạng choạng từng bước vào nhà. Đằng Vân nghe như tim mình đang bị ai bóp nghẹt vậy. Một nỗi đau âm ĩ nhưng đồng thời cũng là mềm vui sướng vô bờ. Đằng Vân hiểu rõ hình ảnh của cô đã chiếm trọn trái tim Mạnh Phong. Chính tình cảm ấy của anh đã làm xoa dịu và ấm cõi lòng tê lạnh vì khổ đau của cô. Cho dù mai này cô phải hi sinh mối tình đẹp đẻ ấy, phải cam chịu rời xa anh khi anh sáng mắt trở lại. Hải Đường vẫn không thể nào chiếm được một góc nhỏ trong ngăn tim đầy ấp yêu thương của anh.
Đêm ấy, Mạnh Phong lại lên cơn đau đầu dữ dội. Đằng Vân phải chứng kiến cảnh đau đớn của anh. Cô vội nắm gọi bác sĩ Hòa đến. Ông bảo:
Phải tức tốc lo thủ tục và chuyển cậu ấy vào Sài Gòn để giải phẫu ngay. Việc này kéo dài không tốt. Lúc đó có mặt cả Hải Đường, ông Sơn và Minh Kiệt.
Đằng Vân lo lắng:
- Liệu có sao không bác sĩ?
Hải Đường liếc về phía Đằng Vân rồi ra lệnh:
- Minh Kiệt! Anh hãy theo xe đi cùng với bác sĩ Hoà ngay.
Ông Sơn nhìn Đằng Vân khẽ giọng:
- Cô Vân mau vào thu xếp hành lý chúng ta cùng đi.
Hải Đường cau mày ra lệnh:
- Không được. Cô ta ở lại đây tôi có việc cần nói. Hai người mau lo cho mạnh Phong đi!
- Nhưng...
Ông Sơn chần chừ, ngập ngừng. Hải Đường nhắc nhở ông.
- Nè! Đừng nói là tôi không nhắc nhở đề ông nhớ đó. Ông...
Lúc đó, Minh Kiệt lại cất tiếng hối thúc ngoài cửa:
- Bác Sơn ơi! Mau lên nào.
- Ờ! Tôi ra ngay mà.
Ông Sơn đưa mắt nhìn Đằng Vân như ngầm dặn dò điều gì đó. Ông vội vã quay gót theo Minh Kiệt sau khi ném lại cho Hải Đường cái nhìn trách móc lẫn giận dữ.
Hơn ai hết, ông Sơn hiểu rõ ý định không mấy tốt đẹp của Hải Đường sắp đem ra đối đãi với Đằng Vân nên ông lo lo.
Đằng Vân không thèm chú ý đến vẻ mặt kênh kiệu đầy khắc nghiệt của Hải Đường đang theo dõi hành động của cô. Đằng Vân đứng nhìn theo chiếc xe lăn bánh xa dần khuất sau cánh cổng to đùng, cô vẫn đứng im không dời chân.
Một lần nữa Mạnh Phong sẽ xa rời cô và vĩnh viễn chăng. Nghĩ đến điều đó mà nước mắt chảy dài ướt đầm cả đôi má.
Hải Đường đi vòng quanh cô cất giọng mai mĩa, chì chiết:
- Thôi, ướt át thế là đủ rồi. Anh ta mù không thấy cô khóc đâu. Đừng khéo giả vờ nữa.
Đằng Vân thở dài không nói gì. Cô không thèm nhìn mặt Hải Đường, định quay gót vào trong. Tức tối vì sự ướng bướng, quá khinh thường của Đằng Vân, Hải Đường la lên:
Không ngờ một Đằng Vân đối diện với tôi bây giờ khác hẳn Đằng Vân ngày trước. Nước mắt của cô ở đâu mà nhiều thế Đằng Vân. Vậy mà lúc trước tôi cứ nghĩ con người cô là không hề có nước mắt chứ.
Đằng Vân dừng bước cao ngạo:
- Tôi trước đây hay lúc này cũng chỉ là một mà thôi. Có điều những giọt nước mắt của tôi biết sử dụng đúng lúc nên không để thừa thãi uổng phí.
Hải Đường tức tối vô cùng:
Được, cứ cao ngạo đi. Tôi còn muốn thấy nước mắt của cô đổ nhiều hơn nữa kìa. Chờ ngày anh Phong trở về ta sẽ xem mi biết sử dụng giọt nước mắt của mình như thế nào nhé!
Đằng Vân không muốn đối với hạng người có trái tim băng giá. Trái tim của cô ta bị đông cứng vì tiền tài, danh vọng. Với Hải Đường bây giờ thật là đáng ghét Đằng Vân nói thêm.
Tôi nghĩ nước mắt cũng chưa hẳn là quan trọng mà con người cần nhất là phải có cảm xúc kìa, đừng để vô cảm và nhẫn tâm như cô.
Hải Đường tức giận nghiến răng:
- Cô, cô dám... Cút cút khỏi nơi đây ngay.
Đằng Vân cười thành tiếng:
- Cô khỏi đuổi.
Nói xong Đằng Vân quay ngoắt người lại bỏ đi. Thì ra cô đã chọn sẵn con Đường rồi. Mọi áp lực của Hải Đường chẳng còn nghĩa lý gì đối với cô. Cô bước đi với cõi lòng ngổn ngang trăm mối buồn tênh.
Buổi chiều. Con Đường ngoằn ngoèo dẫn lên lưng chừng núi là một ngôi chùa. Đằng Vân tần ngần giây lâu trước tấm bảng đề chữ vàng óng "Thiên Chu Tự". Tự dưng lòng cô xúc động, nghẹn ngào. Một cảm giác mới lạ xen lẫn điều gì đó rất quen thuộc mà cô không giải thích được.
Đằng Vân đang đứng do dự thì một giọng trầm ấm vang lên làm cô thoáng giật mình:
- Mô phật! Thí chủ đi viếng cảnh chùa à? Xin mời vào trong!
Đằng vân hơi lúng túng, cô ấp úng:
- Dả...dạ.... Thưa, con đi cúng tạ lễ ạ.
- Được mời thí chủ lên chùa. Đằng Vân đi theo vị sư cô vào chánh điện rồi được sự hướng dẫn của ni sự, cô mang hương lễ vào cúng. Dù sao ở chốn thanh sạch này cô cũng thấy nhẹ lòng.
Đã hơn hai tháng nay Đằng Vân chỉ âm thầm theo dõi mọi chuyển biến của Mạnh Phong bên trong bệnh viện. Giờ thì cô đã thật sự an tâm khi biết anh đã hồi phục tốt sức khoẻ. Và nhất là đôi mắt đã trở lại như xưa. Có lẽ Mạnh Phong sẽ vui mừng gặp lại cha anh. Hải Đường cũng gặp lại những người sinh ra mình.
Nghĩ đến đây cô chợt buồn tênh. Chỉ có cô là không biết gì về hai đấng sinh thành của mình. Và vì sao họ lại bỏ rơi cô trên cõi đời này? Đằng Vân cứ nghe lòng đau như cắt. Hạnh phúc mà đã từ lâu cô đã vay mượn của Mạnh Phong và Hải Đường, từ đây cô sẽ trả lại cho họ. Cô muốn gào to, muốn trách ông trời sao đặt để cho cô một số phận cay nghiệt như thế?
Từ một cô gái giàu sang, kiêu kỳ, bỗng trở nên bần cùng mạt hạng nghèo khó, sống đợ đần. Từ một người có cha, có mẹ bỗng trở thành đứa con nuôi không có gốc rễ cội nguồn. Ôi! Thật là quá phủ phàng. Đằng Vân chán nản tốt cùng.
- Con muốn gặp sư thầy trụ thì ngôi chùa này.
- Có việc gì không thí chủ.
- Con muốn..... đi tu.
Đằng Vân bỗng quì xuống bên chân vị ni sư lúc nãy, cô khóc rấm rứt. Vị ni sư hết sức khuyên giải bằng những lời giáo huấn của kinh kệ rồi đến lời lẽ bình thường và cuối cùng cô đã thôi khóc. Hình như Đằng Vân vẫn chưa thoát khỏi vòng bi lụy.
Chờ cho cô dịu con xúc động, ni sư cho một chú tiểu đưa cô viếng một vòng toàn cảnh chùa trước khi đến gặp sư trụ trì...
Buổi chiều đã xuống tự lúc nào. Hoàng hôn giăng phủ khắp nơi, tiếng chuông chiều ngân vang và im ắng tự lúc nào Đằng Vân chẳng hề chú ý. Xung quanh cô, mọi chuyện đều như mơ, như một huyền thoại xa xưa được ghi lại.
Đằng Vân cứ nửa tin nửa ngờ, nhưng lời vị sư trụ trì mãi mãi là một bằng chứng sống:
- Vì hận ông ấy mà ta đã phá hủy dấu vết trên bàn tay con, để không còn ai có thể nhận ra vết tích đó. Vậy mà Đằng Vân ơi, sự vô ý của con lại giống như vết tích ngày nào. Có lẽ phật trời đã giúp và đã phù hộ độ trì nên xui khiến cho mẹ con ta gặp nhau dù đã hơn hai mươi năm dài. Ai dẫn dắt con đi đến vùng đất hẻo lánh này? Những ngày cuối đời, ta đã mạn nguyện lắm rồi, Vân ạ.
Chính cô cũng không ngờ bước chân dung rủi đưa cô ra vùng đất ngơại ô để viếng ngôi chùa này. Và cô đã gặp điều kỳ diệu xảy ra.
Nhưng nhìn mẹ để rồi mãi mãi không được nhìn mẹ quả là một nỗi đau không nhỏ. Người đã gác bỏ chuyện hồng trần mà hướng về cõi Phật. Lòng bà đã thanh thản lâu rồi. Giữa hai mẹ con chỉ còn nghĩ về nhau trong tâm tưởng mà thôi.
Đằng Vân lê từng bước chân nặng nề rời khỏi ''Thiên Chu Tự", lòng cô mang theo một sự trống vắng và cô đơn đến la thường.
''Thiên Chu Tự" đã nói lên nhiều điều qua tấm bảng thật là đơn giản ấy. Có lẽ sự vô hình đó lại có một cái gì rất thiêng liêng, cho nên khi bác lao công ở bệnh viện giới thiệu cô đã đi đến ngay. Thảo nào cô chẳng có cảm giác rất lạ và rất gần gũi khi nhìn dòng chữ ấy.
Ôi! Trên đời này còn xảy ra biết bao nhiêu điều kì lạ như thế nữa. Đằng Vân bước đi với nỗi lòng chơi vơi khó tả. Gặp mẹ càng làm cho cô buồn thêm. Cô chẳng biết mình sẽ đi đâu, về đâu nữa.
Ngôi biệt thự vẫn sừng sững tọa lạc trên một khu đất rộng. Nơi này xảy ra biết bao điều đau khổ, Đằng Vân mạnh dạn bước vào trong.
Hải Đường hách dịch hỏi khi thấy Đằng Vân đến tìm:
- Có chuyện gì? Cô dám vác mặt trở lại đây sao? Cần tiền phải không? Tôi biết mà có ngay cô cũng đến đây để xin xơ tôi mà. Sỉ diện của cô đâu rời Đằng Vân?
Đằng Vân mỉm cười bình thản:
- Đừng khinh người quá đáng như vậy, Hải Đường ạ.
- Cô không được gọi tên tộc của tôi một cách thân mật như vậy đâu.
Vân cười nhạt:
- Chắc cô quên rồi. Đó không phải là tên tộc. Tên tộc của cô là Hoài Hân kia mà nhưng nói cho vui thôi. Bấy lâu nay tôi nhẫn nhịn làm theo ý cô, chỉ vì tôi muốn được gần gũi săn sóc cho anh Mạnh Phong một cách bình yên thôi. Bây giờ biết anh ấy bình phục hoàn toàn, tôi đã vô cùng mãn nguyện và hạnh phúc.
Tôi chẳng còn gì phải lệ thuộc mà è dè với cô đâu.
- Cô...
Hải Đường mím môi giận dữ, nhưng cô chưa biết phải làm gì để đối phó với Đằng Vân.
- Hải Đường! Tôi muối nói với cô một điều này nữa là làm người sống làm sao có nghĩa có tình, phải chừa lối để quay lại.
Hải Đường quắc mắt:
- Tôi không mượn cô dạy khôn.
- Nhưng tôi nhất định buộc cô phải nghe.
Hải Đường nghênh mặt:
- Cô làm được chuyện ấy à?
- Phải.
- Thử đi.
Đằng Vân khoanh tay, cử chỉ hết sức bình thản:
- Đừng thách thức nữa. Tôi đã chuẩn bị sẵn tư tưởng khi đến đây rồi, cũng như sự có mặt đông đủ của mọi người tôi sẽ nói ra một sự thật. Cô cứ chờ đó.
Hải Đường có vẻ nao núng, vì khi Đằng Vân vừa nói xong cũng là lúc nơi ngưỡng cửa phòng khách xuất hiện rất nhiều người trừ ông Phúc Đằng và Mạnh Phong. Hải Đường giở giọng chủ, trịch thượng:
- Này nhé! Sao toàn những vị khách không mời vậy. Các người muốn gì đây?
Minh Kiệt bất bình:
- Hải Đường à. Em nên ăn nói lịch sự một chút có được không?
Hải Đường quắt mắt sừng sộ:
- Nè? Tôi không đụng chạm gì đến anh. Tại sao anh lại đưa họ đến đây làm phiền tôi chứ?
Minh Kiệt tỏ ra bất mãn:
- Họ là ai? Là gì? Chẳng lẽ đến đây bây giờ, em cũng không chịu nhìn cha mẹ của mình sao?
Hải Đường cười cợt thật to như chế giễu:
- Cha tôi à? Sao khi tôi nghèo nàn khốn khổ lại không nhìn nhận? Còn mẹ thì vứt bỏ tôi vào cô nhi để đi ốm ấp nuôi nấng con người khác. Như vậy mà mọi mgười bảo tôi nhìn họ ư? Còn hai người nữa xem có đủ tư cách, trách nhiệm để nhận lại con mình không? Hãy tự nghĩ lại đi. Đừng có hồ đồ.
Bà Tâm như rũ ra vì đau khổ:
- Trời ơi!
Đằng Vân nổi nóng chụp lấy cổ tay Hải Đường:
- Tôi tuy bướng bỉnh nhưng không đến nỗi ngổ nghịch, khó dạy như cô. Thế là cùng rồi đó Hải Đường ạ. Chịu khó nghe lý lẽ một chút đi.
Hải Đường lại lớn tiếng:
- Tránh ra đi. Chuyện của tôi không liên quan đến ai cả. Các người có nằm mơ cũng không ép được tôi gọi họ bằng mẹ cha. Họ khộng xưng đáng đâu. Trên cõi đời này tôi căm thù oán hận nhất là họ đó. Đừng thấy tôi giàu có mà đòi nhìn. Tôi không phải là con ông bà. Tôi là con gái của họ Chu, các người nghe rõ không? Tôi có đầy đủ giấy tờ lẫn vết tích còn hằn ở đây.
- Láo!
Đằng Vân mất bình tỉnh. Cô sấn tới tát mạnh vào má Hải Đường khiến cô ta loạng choạng nhưng không có phản ứng gì?
- Đây có phải là bút tích của cô không hả?
Đằng Vân chìa ra trước mặt Hải Đường một mảnh giấy. Hải Đường có vẻ lo sợ mắt cô len lét Đằng, vân nghếch môi tiếp:
- Chắc cô biết thẩm mỹ viện ''Như ý'' chứ? Đúng là trên đời này co nhiều chuyện trớ trêu. Chính những chủ tiệm này còn phải lấy làm thắc mắc và khó hiểu vì từ trước đến giờ người ta chỉ đi đến tiệm thẩm mỹ để làm đẹp cho mình hoàn mỹ hơn, chứ không ai đến đây làm cho mình xấu đi cả. Tôi nói đúng không, Hải Đường?
Đằng Vân lại cao giọng trêu:
- Người ta đi cà sẹo, ủi tẩy trang hay xoá đi những vết mờ, mờ. Còn cô thì ngược lại, cô đến đó để làm ra "Sẹó'. Cô can đảm hơn tôi tưởng nhiều đó Hải Đường.
Mặt cô ta xám xịt, cô hùng hổ ném cho Minh Kiệt ánh mắt tóc lửa:
- Anh là thằng tồi. Có phải anh ''ăn cháó' rồi muốn "đá bát" không?
- Hải Đường không được hỗn hào. Cô không được nói với anh Kiệt kiểu ấy.
Hải Đường cười to:
- Đến giờ nầy tôi thấy mới rõ các người hùa với nhau.
- Em hãy bình tĩnh lại đi để nghe anh nói rõ sự thật về mình. - Kiệt vẫn kiên nhẫn.
- Không tôi không muốn nghe. - Hải Đường bị chặt hai tai và đứng dậy.
Đằng Vân nhanh hơn, ấn cô ngồi xuống ghế và quát lớn:
- Ngồi xuống. Không muốn nghe cũng phải nghe.
- Cô là ai? Tưởng sai khiến được tôi à?
Giọng Đằng Vân chợt chũng xuống nhẹ nhàng hơn:
- Điều đó từ từ sẽ biết. Còn bây giờ tôi buộc cô phải nghe và nhìn nhận sự thật làm người, ai cũng một lần mắc sai lầm cả. Ông Sơn không có lỗi trong việc bỏ rơi mẹ con cô, mà đó là do gia phong lễ giáo. Gia đình ngoại cô vì sỉ diện mà làm cho họ khổ. Còn mẹ cô, bà nuôi tôi qua hình bóng của cô. Cô có hiểu không? Cô phải thông cảm với nỗi đau mà cha và mẹ cô đã chịu đựng bao nhiêu năm. Họ có nỗi khổ tâm riêng biết tỏ bày cùng ai? Tôi muốn cô hồi tâm mà nhìn song thân mình, chứ thật ra tôi chẳng phải tranh giành tài sản của cô đâu bởi vì tôi không cần làm điều đó.
Hải Đường nhìn mọi người và phản ứng yếu ớt:
- Nói vậy, chẳng lẽ cô là...
Bà Tâm chen vào:
- Đúng. Đằng Vân chính là con gái của họ Chu, Chu Vân Bình. Khi dì Thảo trao cho mẹ chỉ nói là Vân Bình. Vì muốn đến dì Thảo nên đổi thành Thảo Vân.
Nhưng khi con lớn lên, cá tính mạnh mẻ, háo thắng như con trai nên ba con đổi là Đằng Vân. Đó là sự thật mà bao năm qua cũng không muốn xa con nên ba mẹ đã giấụ.tất cả.
Hải Đường cố to tiếng:
- Nói láo! Cô bảo vết tích ấy là do một lần tập võ sơ ý nên.
- Đúng, nhưng đó là sự tái tạo của ông trời để tôi tìm ra cội nguồn của mình.
Cô không tin cũng được. Tôi có cả những kỷ vật, một sợi dây chuyền đeo trong cổ khi mẹ tôi bỏ đi, cả tập ảnh ba mẹ tôi ẳm tôi trong ngôi biệt thự đó, từ gian phòng ngủ đến các gian khác đều rõ nét. Nhưng tôi sẽ không đem ra để chứng minh cho mình đâu. Thậm chí gia sản bao năm mẹ Mạnh Phong giữ gìn chờ ngày giao cho chủ cũ tôi sẽ nhường cho anh Phong và cô nếu cô biết suy nghĩ lại.
Đằng Vân nói một hơi dai đôi mắt đẫm lệ. Ngừng một chút cô thở dài và xót xa nói thêm:
Mạnh Phong may mắn gặp cha. Còn có diễm phúc nhất có cả cha và mẹ. Chỉ có tôi...gặp mẹ mà phải xa người. Tôi không được gọi không thiết tha. Cô thấy có tội cho tôi không?
Dường như thấm thía Hải Đường sụp xuống bên chân ông Sơn và bà Tâm kêu lên:
- Cha mẹ ơi! Có phải những đều Đằng Vân nói là sự thật không, con không cam tâm để mất gia tài. Vì từ nhỏ con sợ nghèo lắm. Con thù hận và ganh ty với Đằng Vân cho nên dối trá buộc lòng như thế.
Ông Sơn sung sướng vì cuối cùng Hải Đường cũng hiểu ra lẽ phải:
- Con hiểu như vậy là ba mãn nguyện rồi. Ba mong những ngày cuối đời bên con và mẹ con không còn áy náy khi đi cạnh Ông Đằng đến cuối đời con nhé.
- Cám ơn ông? - Bà Tâm cảm động thật sự. - Hãy tha lỗi cho mẹ nhé Hải Đường.
Hải Đường thảng thốt kêu lên và nhìn quanh như tìm kiếm:
- Không, chính con mới đắc tôi. Con bất hiếu quá con phải cám ơn Đằng Vân mới đúng. Vân ơi, ủa... cô ấy đâu rồi... Trời ơi!
- Anh Kiệt, anh Kiệt ơi!
- Gì?
- Anh đâu rồi. Anh có thấy Đằng Vân?
- Anh đây nè. Có gì không?
Mình Klệt đi vào giọng anh nhỏ hơn:
- Đằng Vân... cô ấy đã đi rồi em ạ.
- Đi đâu? Đi rồi à? - Bà Tâm thất sắc chụp vội tay Kiệt. Anh trao cho bà Tâm lá thư.
- Cô ấy gởi cho bác?
Bà Tâm run lẩy mở ra. Linh tính như báo trước. Đằng Vân bỏ đi xa:
- Đọc đi Hải Đường xem Vân viết gì trong.
Hải Đường đọc lớn:
"Ba! me, con là Dằng Vân cúi lạy song thân đã nuôi dưỡng con mười mấy năm trời. Hãy bỏ qua tội bất hiếu vì sự ra đi đột ngột này. Con vui lắm khi mẹ tìm đươc đứa con thơ của mình...Hải Đường yêu Phong và cũng là con của mẹ.
Con không thể ở lại bên ba mẹ để báo đáp thân ơn vì con sợ....mình không quên đuợc anh Phong... Con chọn cách ra đi là yên vẹn nhất...".
Đứa con gái tội nghiệp của ba mẹ Đằng Vân?
Bà Tâm oà khóc nức nở:
- Đi rồi! Trời ơi? Tại sao lại như vậy chứ. Con ơi! Vân ơi... Sao con khốn khổ như thế. Ông Sơn, Minh Kiệt... giờ phải làm sao?
- Bác ạ! Con sẽ đi tìm và đưa Vân về cho bác. Bác bình tĩnh đi.
- Anh Kiệt nói phải đó mẹ. Hay là Đằng Vân đến bệnh viện từ biết Mạnh Phong không?
Ông Sơn gật đầu:
- Có thể lắm chứ. Cô ấy yêu Phong lắm. Để ba tới đó, may ra còn kịp.
- Con đi nữa.
- Mẹ cũng đi? - Bà Tâm hối hả đi theo.
Mọi người gấp rút ra xe. Chẳng mấy chốc, chiếc xe lao vút đi để lại đám bụi mịt mù phía sau.
Đằng Vân ngồi bó gối ở ghềnh đá, đôi mắt cô đượm buồn nhìn ra biển khơi đăm đăm. Hình như cô muốn gởi gắm tâm sự của mình vào sóng nước mênh mông... Cô muốn nỗi buồn trôi đi trôi mãi ra tận đại dương bao la.
Chưa bao giờ cô thấy cuộc đời vô vị như bây giờ. Nhưng cô không can đảm đi tu như mẹ mình.
Gió ào mạnh làm mắt cô cay xì. Đằng Vân không hề ngắm biển được được nữa nước biển mặn hay nước mắt làm nhạt nhoà cảnh vật trước mắt cô. Cô cúi xuống làm công việc của đã tràng rồi mỉm cười vu vơ. Cô chụm tay vốc cát để xây một lầu đài...
Chợt từ xa, bóng gã con trai đỗ dài theo những vết chân chạy trên nền cát trắng mượt, mà làm cô ngẩng lên rồi cau nhẹ mày. Cô thấy mất ngày thiện cảm ban đầu.
- Nè, anh không thấy tôi đang làm gì ư? Làm gì nào? - Gã tỏ ra kênh kiệu.
Nói rõ nghe, tôi mới biết.
- Xây lâu đài cát mà không biết à?
Gã trả lời chắc nịch và đặc sệt giọng Huế:
- Không? Vớ vẩn thì bảo ai mà biết được?
Đằng Vân không thèm nghe câu trả lời của gã. Cô quan sát bộ quần áo bẩn thỉu và cẩu thả trên người hắn nhất là, mái tóc dài như con gái xõa ra bị rối tung vì gió biển. Khuôn mặt hắn bị che phủ bởi cặp kính to bè, đôi mày rậm cùng hàng ria mép thật láu cá và đểu đểu đáng ghét.
Đằng Vân đứng lên phủi tay, cô lẩm bẩm một mình:
- Đi toi một buổi chiều đẹp.
Nói xong, Đằng Vân lầm lũi bước đi không hề chú ý đến xung quanh.
- Em gái! Khoan đi đã nào...
Mlệng mở lời trêu chọc, còn bàn tay thô bạo của hắn chụp lên vai Đằng Vân chặt cứng:
- Đi đâu mà vội vậy cưng. Ở lại cùng ngắm biển với anh nào.
Đằng Vân hỏi lùi lại, giọng từ tốn:
- Xin lỗi, tôi không rảnh. Rất mong ông lịch sự, làm ơn buông vai tôi ra.
- Đâu có dễ dàng như thế chứ cưng.
Đằng Vân tỏ ra cứng cỏi:
- Vậy ông muốn gì?
Gã cười hề hề, thật đáng ghét:
- Anh nói rồi khi nãy đó.
- Nếu như tôi chẳng bằng lòng.
- Nhưng liệu em có thoát khỏi không thì hãy nói cưng ạ.
- Được. Đã thế, tôi không khách sáo để đợi ông đâu.
Cơn giận bốc lên đầu, Vân chụp lấy bàn tay của gã con trai đặt trên vai mình, bằng thế nhu đạo cô có ý định quật ngã hắn. Nhưng không ngờ đôi chân gã đứng trụ rất vững vàng. Đằng Vân không hề nao núng. Cô xoay người với cú đá lật ngược nhằm nay mặt đối phương kích tới. Rồi nhanh như gió biển những cú đá liên hoàn tới tấp. Gã con trai chỉ mỉm cười, vừa lùi, vừa né tránh thật tài tình.
Môi nở nụ cười giễu cợt, tinh quái.
Bị chạm tự ai, Đằng Vân thu chân về, cô cúi người xuống, quét mạnh một vòng như bảo tố với ý định đốn ngã hắn. Nhưng như lần trước, hắn hất người lên cao nhảy rụt khỏi tầm tấn công của cô.
- Còn bao nhiêu ngón võ nữa. Trổ hết đi cưng. Anh sốt ruột lắm. Xem ra cô em ra đòn hấp dẫn lắm đó.
- Hứ!
Đằng Vân bất bình phóng ào tới mười ngón tay như món quắp diều hâu.
Nhưng chỉ chợp mắt đã bị gã khoá cứng không thể nhúc nhích. Sỗ sàng và thô bạo hắn lườm lườm mắt nhìn cô:
- Thế nào hả em?
- Con trai hèn! Không phục. Có ngon thì đấu lại đi - Vân cứng cỏi đáp.
- Đâu có ai như ngu thế?
- Vậy muốn gì?
- Hôn em.
- Đố ông dám.
- Tại sao lại không?
Gã cúi xuống thật nhanh ôm Vân vào vòng tay khoẻ mạnh của mình gắn nhanh vào môi cô một nụ hôn cháy bỏng.
Cố giãy giụa, Đằng Vân vẫn không thoát nỗi vòng tay ấy. Giận dữ, cô giậm mạnh đôi giày cao gót lên chân gã rồi co chân đá ngang xương ống quyển của kẻ phàm phu. Gã rú lên vì đau nới lỏng vòng tay. Thừa dịp đó, Vân đánh bài võ cuối cùng tháo chạy.
Nhưng thật bất ngờ, ở quanh cô cất lên những tiếng cười vang vui vẻ của bao người thân yêu.
- Đằng Vân - Ông Đằng âu yếm gọi.
- Ba ơi? - Cô xúc động kêu lên.
- Còn mẹ nữa. - Bà Tâm mở rộng vòng tay ôm cô với những giọt lệ vui sướng lẫn hạnh phúc.
- Mẹ ơi. Con nhớ mẹ lắm.
Bà Tâm vuốt tóc cô âu yếm:
- Con gái của mẹ. Con làm cả nhà đều lo lắng có biết không?
- Con... con xin lỗi. Ủa sao mọi người đều có mặt ở đây vậy. Còn Mạnh Phong đâu? Hay anh ấy... bị làm sao rồi. Các người nói đi! Mạnh Phong, anh ấy...
Hải Đường vờ lấp lửng:
- Anh ấy... anh ấy... - Sao?
Hải Đường chỉ vào gã vào đàn ông trêu chọc cô lúc này bảo:
- Tôi không biết. Vân hỏi gã ấy xem. Chính hắn. Chính anh ta.
- Hắn đã làm gì anh Phong hả?
Cô hỏi chưa xong đã nhảy vội vào chụp ngực áo sơ mi của gã. Cô mất bình tỉnh dùng tay định cào lên mặt hắn. Chợt đôi mày giả, bộ ria mép rơi xuống, Đằng Vân chỉ kịp há tròn chiếc miệng mấp máy.
- Trời? Anh... 1à thật ư?
Cô sung sướng đến nghẹn lời. Mạnh Phong cười rạng rỡ, mở rộng vòng tay.
Đằng Vân ngã vào anh, lòng cô tràn ngập niềm hạnh phúc.
- Ghét anh ghê! Sao xí gạt người chi vậy?
Mạnh Phong thì thầm bên tai cô!
- Anh sẽ đền, được chứ?
- Hỏng chịu đâu. Mọi người cười chúng ta kìa.
Đằng Vân tinh nghịch rời vòng tay Mạnh Phong với cái vuốt mũi anh đầy âu yếm.
Cả hai rượt đuổi nhau trên bãi cát nơi họ gặp nhau lần đầu. Tiếng họ cười rộn vang trong gió:
- Coi chừng té đó "Bà Tám".
- Ơ! xí hụt... ''ông cậú' ơi.
Mạnh Phong chợt dừng lại, anh ngước nhìn biển mênh mông thật đẹp. Để mái tóc người yêu tựa vai lên mình mà ngâm khe khẽ.
"Anh không xứng là biển xanh Nhưng cũng xin làm bể biếc Để hát mãi bên ghềnh Một tình chung không xiết".
Đằng Vân sung sướng, cô nhắm mắt đón nhận nụ hôn ngọt ngào.
Biển - Tình yêu - Những ngưsời thân và hạnh phúc đang ở quanh cô và bên cô mãi mãi.