Số lần đọc/download: 1321 / 10
Cập nhật: 2016-04-09 07:25:55 +0700
Chương 10
K
hi bác Chu cùng ban Văn nghệ chuẩn bị ra quán Mây Xanh thì Sa đến, trên tay xách một túi xốp lớn màu đen. Nam nhìn Phương:
- Phương gọi hắn đến hả?
- Nhưng… Phương nói 9 giờ mà.
Bác Chu hỏi Nam:
- Ai vậy?
- Thằng bạn cùng lớp, hắn xin đến xem tổng duyệt thôi. Để cháu bảo nó về.
- Hừ, về thế nào được, có khán giả là vui rồi. Cho cậu ta đi ăn sáng luôn.
Sa vòng tay lễ phép:
- Cháu chào bác. Cháu cám ơn bác ạ.
Nam đến bên Sa:
- Đúng là cậu có lộc ăn – Rồi nhìn lom lom vào túi xốp – Hồ lô của cậu đựng gì thế? Có phải bom thư không?
- Nè, không được nói bậy đó.
- Vậy là cái gì?
- Bí mật!
Mỗi đứa ăn một tô hủ tiếu Nam Vang đặc biệt, no cành hông. Trở về nhà Phương, bác Chu nói:
- Đã thực rồi, thì phải vực đạo cho tốt nhé.
Hoa hăng hái mở túi xách, lấy ra một dĩa CD đưa cho bác Chu. Bác đón lấy:
- Hay lắm. Trước khi Nam hát, cháu Hoa múa minh họa trước cho bác xem nào.
Hoa đứng lên, hai mắt lim dim, mơ màng thả hồn theo tiếng nhạc dạo đầu, và khi những giai điệu chính vang lên, Hoa dang hai tay ra, bắt đầu múa. Công nhận, Hoa múa không tồi. Với thân hình nhỏ bé, đôi bàn tay mềm mại, gót chân Hoa di chuyển thoăn thoắt, rồi lướt nhẹ nhàng trên nền gạch hoa nhà Phương sao mà thanh thoát, mà dễ thương đến thế. Thật khác hẳn bài múa Mâm Vàng trước kia, chắc là loại múa dân tộc này quá khó, không hợp với Hoa. Bác Chu gật đầu:
- Được lắm. Bác góp ý một chút nhé. Sau này Hoa sẽ không theo nhạc trong CD mà múa theo tiếng đàn của Nam. Nam, đến phiên cháu rồi đấy – Bác nhìn Hoa – Cháu chuẩn bị nhé.
Nam nâng đàn, cất tiếng… Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu…
Lòng Phương rung lên. Không ngờ giọng Nam lại trầm ấm đến thế… Chùm phượng vỹ em cầm là tuổi tôi mười tám, thuở chẳng ai hay, thầm lặng mối tình đầu… tiếng đàn bay bổng, những ngón tay Nam lả lướt trên hàng phím, thả từng âm thanh hòa quyện vào tiếng hát, bay theo dáng Hoa dịu dàng uyển chuyển như đôi cánh thiên nga… Mối tình đầu của tôi, nhờ cây đàn buông tiếng xa xôi, ai cũng hiểu chỉ một người không hiểu…
Bác Chu hài lòng ra mặt, ôm lấy vai Nam:
- Bác nghĩ là cháu ra Album được rồi đấy.
Trang và Hà vừa vỗ tay vừa la lớn:
- Nam cho xin chữ ký đi.
Nam giấu mặt sau đàn vì ngượng. Hoa ngập ngừng nhìn bác Chu:
- Còn cháu… thì sao ạ?
- Cháu rất có năng khiếu. Tuy có vài chỗ hơi chuệch choạc, bác sẽ sửa chữa cho.
Gương mặt Hoa sáng lên rạng rỡ. Cô bé nắm chặt tay Phương cố nén xúc động. Bỗng một giọng the thé cất lên:
- Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng ư… ư… Em chở mùa hè è… è…
Nam hét:
- Sa, cậu có im đi không.
Sa cụt hứng, nín bặt. Nam trừng mắt:
- Ai cho phép cậu ngâm thơ?
Phương cũng nổi giận:
- Sa không giữ lời hứa gì cả. Tệ thật.
Sa đưa hai tay lên trời:
- Oan cho tui quá, ngâm chơi một chút thôi mà. Ai đòi lên sân khấu đâu nào.
Bác Chu khoác tay:
- Thôi, không có gì mà ầm ĩ. Cháu Sa có yêu thơ mới thích ngâm nga, Nam và Phương nên thông cảm cho bạn mình chứ.
Nam nói:
- Cháu hiểu thằng Sa này lắm, cái tật “được voi đòi tiên” của nó, phải dập ngay trong trứng nước mới được.
Phương nhìn Sa chằm chằm. Sa đỏ mặt:
- Tui đâu có.
Phương liếc, rồi quay qua hỏi Hoa:
- Hoa mệt không? Có khát nước không?
Sa trở nên hoạt bát, xăng xái mở túi xốp, lấy ra những trái quít óng vàng, mọng nước:
- Sa xin phục vụ các bạn.
Phương nhìn Sa. Hình như Phương đã ngờ oan cho người bạn này. Nam nhăn mặt:
- Trời đất, lại giở trò hối lộ!
Sa chọn một trái lớn đưa cho bác Chu:
- Cháu mời bác.
Bác Chu đón lấy, để lên bàn:
- Cám ơn cháu. Nhưng lần sau, cháu không nên bày vẽ như vậy.
Phương nói:
- Sa đến chơi là được rồi, tụi này không thích vậy đâu.
- Các bạn sợ tui tốn tiền chớ gì. Không có đâu. Quít này là… hôm qua giỗ bà nội tui.
Bác Chu cười:
- Thôi đừng kể lể dài dòng nữa. Các cháu ăn quít đi rồi còn tập tiếp. Bây giờ đến lượt tam ca của chúng ta. Nào, bắt đầu được chưa?
Phương, Trang, Hà nắm tay nhau, cùng đứng lên, bước đến cạnh cây Organ. Sa trố mắt dõi theo bàn tay bác Chu nhẹ lướt trên phím đàn.
Giọng Phương nhẹ như sương khói… Về đây đứng bên mái trường xưa, thấy như mình trôi trong ngày cũ, bồi hồi nhớ tiếng nói thầy cô, mang trong lòng một nỗi buồn thương…
Trang và Hà phụ họa… Bao nhiêu tiếng cười ngày xưa ấy, vang trong lớp học sân trường, như vách đá còn vang vọng mãi, lời chim muông reo trong nắng…
Sa nhìn ba cô bạn, nét mặt đờ ra vì ngưỡng mộ:
- Tuyệt quá, các bạn hát bè không thua gì ca sĩ.
Bác Chu nhíu mày:
- Người ta nói, biết thì thưa thốt, không biết cứ dựa cột mà nghe. Hát như vậy mà khen cái gì chứ. Ba cháu hát lại nhé. Cháu Trang chú ý đừng để giọng lạc qua bè khác, cháu Hà hát lớn lên một chút, cháu Phương thì tốt, cố gắng lên nhé.
Mặt trời lên cao. Sân nhà Phương chói chang ánh nắng. Sa đưa tay kéo chiếc rèm cửa, rồi bước ra ngoài. Nam hỏi:
- Đi đâu vậy Sa?
- À, tớ ra đầu đường một lát.
Phương nói:
- Sa không được mua gì cả nhé.
Sa ấp úng:
- Sa định mua chanh muối…
- Nhà Phương cũng có chanh muối, đường và nước đá trong tủ lạnh. Nếu có lòng tốt, Sa xuống bếp phục vụ cho ban Văn nghệ đi.
Sa mừng rỡ:
- Được, xin sẵn lòng.
Trông Sa lăng xăng đến tội nghiệp, Phương lại mủi lòng. Giá giọng ngâm thơ của Sa đừng chua như giấm, Phương đã cho Sa cơ hội biểu diễn rồi. Nhưng xem ra, Sa có năng khiếu làm công tác hậu cần hơn. Chỉ trong nháy mắt, Sa đã bưng ra sáu ly chanh muối đặt lên bàn, rồi lùi ra phía sau, dựa lưng vào tường, say sưa nghe các bạn tập dượt. Đồng hồ trên tường chỉ số 11. Bác Chu ngưng đàn:
- Hôm nay, các cháu hát rất tốt – Bác nâng ly chanh muối nhâm nhi – Một phần cũng nhờ những trái quít và ly chanh muối của cháu Sa. Đúng không nào?
Sa đỏ mặt vì sung sướng.
- Bác hy vọng Sa sẽ còn sát cánh cùng ban Văn nghệ trong những ngày tới. Có được không Sa?
- Dạ được. Chỉ sợ… trưởng ban không đồng ý.
Nam vỗ vai Sa:
- Yên tâm đi. Kể từ hôm nay, cậu sẽ là thành viên trong ban Văn Nghệ.
- Vậy… tui có ý kiến được không?
Nam kí đầu Sa:
- Lại “được voi đòi tiên”, cái tật nói hoài không bỏ.
- Không có đâu, tui có ý tốt mà.
Phương nhìn Sa:
- Sa nói đi.
Sa tằng hắng, lên giọng:
- Sa thấy cái xe đạp của bạn Hoa không được đẹp lắm, đem lên sân khấu sẽ…
Hoa tự ái, la lên:
- Sa nói vậy là muốn giở trò gì đây? Xe của tui còn mới, chê cái nỗi gì chớ.
Sa từ tốn:
- Nói Hoa đừng giận. Xe của Hoa sơn màu xám sẽ không gây được ấn tượng…
Hoa sừng sộ:
- Sa muốn tui đổi màu sơn khác chớ gì, tui đâu phải nhà giàu.
- Hoa nóng tính quá à. Sa sẽ cho mượn một chiếc xe đạp mới tinh, màu đỏ rực rỡ, sẽ nổi bật dưới ánh đèn sân khấu cho mà xem.
- Không thèm.
Phương vui ra mặt:
- Ý của bạn Sa rất hay. Hoa suy nghĩ lại đi.
Hoa giãy nảy:
- Không, Hoa muốn xe của Hoa phải được lên sân khấu.
Nam nhẹ nhàng thuyết phục:
- Hoa nên vì mọi người, có được không? – Rồi nhìn Sa dò hỏi – Nói thì phải giữ lời đó nha.
Sa vênh mặt:
- Thằng này chưa bao giờ biết thất hứa. Nhưng mà Hoa có chịu không?
Hoa ngồi sụp xuống sàn nhà, mặt nặng như chì. Bác Chu để tay lên vai Hoa:
- Nam nói rất đúng. Bác nghĩ là màu đỏ rất nổi trên sân khấu. Cháu chịu nhé.
Phương bực mình thấy nước mắt Hoa giọt ngắn giọt dài. Đúng là mít ướt. Nếu Hoa giận, không chịu hợp tác thì mệt lắm. Bài múa của Hoa thật là bay bướm, làm tăng giá trị tiết mục, không thể thiếu được, thôi đành chiều nó cho xong.
- Phương có ý kiến, nếu Hoa không chịu thì dùng xe đạp của Hoa cũng được.
Hoa lật đật chùi nước mắt:
- Hoa… Hoa chịu mà.
Thật bất ngờ. Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Bác Chu xoa hai tay vào nhau:
- Bác biết, ban Văn nghệ chúng ta luôn luôn đoàn kết, như cháu Hoa chẳng hạn, một người vì mọi người, đúng không?
Phương thân ái ôm vai Hoa, Trang và Hà tranh nhau đưa khăn giấy cho Hoa. Sa hát:
-,em>Thôi nín đi em, lệ đẫm vai rồi, buồn thương nữa sao…
Nam đưa tay ngăn lại:
- Khoan, chờ tớ đi mua vài kí đường rồi hãy hát tiếp.
Phương đỡ Hoa đến ghế ngồi:
- Thôi đừng đùa nữa. Chúng mình họp một lát đi.
Nhiệm vụ được phân rạch ròi. Ngày mai, Nam sẽ đại diện lớp lên văn phòng đăng ký bài hát, Phương có nhiệm vụ trình cho cô Nhung biết hoạt động của ban Văn Nghệ trong thời gian qua. Sau đó, các thành viên phải cố gắng luyện tập hai tiết mục thật nhuần nhuyễn cho buổi “tổng duyệt” đợt hai. Riêng Sa, sẽ là hậu phương của nhóm, sẵn sàng đáp ứng mọi công tác được giao. Trước mắt, Sa phải thực hiện những đạo cụ như xe đạp màu đỏ, hoa phượng, cây cối, ghế đá sân trường… để thiết kế sân khấu. Sa bảo Phương:
- Xe đạp thì Sa có sẵn, hoa phượng mùa này đã hết nhưng không sao, Sa lo được. Chỉ sợ làm các thân cây bằng bìa cứng thì phải tốn tiền à nha.
- Chúng mình có quỹ lớp, Sa khỏi lo.
- Để Sa rủ thêm vài bạn nữa.
Nam khoác tay:
- Thôi, lắm thầy mất công thối ma. Có gì tớ cùng làm với cậu.
Hà hỏi:
- Còn trang phục thì sao? Nam một mình thì dễ, còn tam ca tụi này phải may cùng kiểu áo mới được.
Trang góp ý:
- Tui mình mặc áo dài trắng là tiện lợi nhất, vừa có sẵn, vừa khỏi tốn tiền. Phương nghĩ sao?
- Đồng ý.
Phương nghĩ đến cô Út. Hy vọng cô “vui duyên mới không quên nhiệm vụ”, cô ơi, gửi áo dài mới nhanh nhanh cho cháu nhé.