Số lần đọc/download: 997 / 3
Cập nhật: 2017-08-25 13:40:43 +0700
Cô Đơn
C
àng bước đi, tôi càng nghe được nhiều người than cô đơn quá. Và câu than cô đơn là câu cầu khiến vô cùng mãnh liệt khi người ta muốn kiếm… người thương. Lạ lẫm với tôi, khi nhận ra, người ta quanh đây đang đồng nhất việc không có người thương, không có ai bên cạnh với việc cô đơn. Không đâu, thực ra, con người ta cũng dễ dàng cô đơn dữ dội, và cảm thấy lẻ loi trào dâng mãnh liệt dẫu đang ở giữa nhiều những con người gọi là bạn bè.
Với tôi, “cô đơn” không chỉ đơn giản là bạn không có lấy một người để thương nhớ, âu yếm, mà “cô đơn” chính là bởi không được thấu hiểu.
Nhiều lần bị cảm giác lạc lõng vây chiếm, cảm giác ngột ngạt khi bản thân không được là bản thân. Thành ra, đôi khi vui đó, cười đó mà cũng rầu ngay đó. Thật khó đoán. Người ta gọi đó là tuổi ẩm ương, ủy mị. Bạn bè thương yêu dí dỏm thì đùa phiếm “người em sầu mộng”.
Nhưng mà, cô đơn như vậy nào có gì hay. Ðâu phải tỏ ra như vậy là nghệ sĩ, là lãng mạn, là thi vị hóa đời sống. Ðó thực chất là sự vật vã, và nhọc nhằn của những lúc chênh vênh giữa đời mà thôi.
Tôi có quen một cô dạy Pháp ngữ. Cô sống độc thân. Ban ngày cô dành cho công sở, chiều tối cô dành cho học viên ở mọi lứa tuổi, lĩnh vực và cả các em bé nhỏ. Cuối tuần, cô đến một mái ấm ở Bình Triệu để nấu ăn cho các em - cô gọi đó là đi- chơi (cô chúa ghét gọi là từ thiện hay cái gì tương tự vậy). Tôi mến phục cô vô cùng. Ðối với cô, làm gì có tồn tại chữ cô đơn, cũng chẳng tạo cơ hội nào cho “đồ quỷ” này gặp được mình. Ðộc thân, hãy sống theo cách của độc thân: mở cửa cuộc sống đến nhiều con người khác khi cuộc sống của bạn không dành cho riêng một người.
“Hãy yêu ngày tới dù quá mệt kiếp người
Còn cuộc đời ta cứ vui
Dù vắng bóng ai, dù vắng bóng ai”
(Trịnh Công Sơn)
Tôi thích ngắm nhìn để cảm nhận và chiêm nghiệm những thứ quanh mình. Cô đơn chỉ mãi là vỏ bọc đè nén bản thân.