Love is like a roller coaster,

Once you have completed the ride,

you want to go again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ừa lên đến cầu thang nàng đã thấy bà Lam Hằng đứng bên lan can tự bao giờ. Mặt bà ngó xuống đường. Có lẽ bà đã trông thấy nàng đi về với Nhật Nam rồi chăng.
Nàng lên tiếng thật khẽ:
- Chào bác. Bác về sớm vậy?
Bà Lam Hằng xoay người qua nói ngay:
- Cô đi chơi với Nhật Nam à?
Bội Cầm ấp úng:
- Bác biết anh ấy sao?
- Cô không nên giao du với những người như thế.
Khi nghe bà Lam Hằng nói như thế, Bội Cầm ngạc nhiên hỏi lại:
- Bác biết anh ấy à?
Bà đáp ngay không chần chừ.
- Hắn là 1 người vô công rỗi nghề, chuyên dùng cái mã bảnh trai của mình để mồi chài tiền phụ nữ.
Lời nhắc nhở của bà Lam Hằng làm cho Bội Cầm thấy xây xẩm. Nàng buồn bã vô cùng khi nhận được cái tin buồn này. Nhưng buổi đi chơi hôm nay nàng cảm thấy vui lắm.
Anh đã trả giá chiếc áo cho nàng. Người thực tế như anh nàng thích lắm. Nàng rất muốn có được 1 người bạn như anh. Đơn giản chỉ là bạn.
Thấy nàng im lặng khá lâu bà Lam Hằng lên tiếng:
- Con nghĩ gì lâu vậy hả?
Nàng giậ. mình trả lời ấp úng:
- Dạ... đâu... con đâu có nghĩ gì. Bác có quen với Nhật Nam hả?
- Hắn cũng thường làm việc ở đây mà. À, con ra phố mua cái gì vậy?
- Con mua bộ đồ tắm.
- Bao nhiêu?
- Dạ, 200. Đây này, bác xem có đẹp không?
Nàng vừa nói vừa lấy chiếc áo ra đưa bà Lam Hằng xem.
Bà Lam Hằng nói:
- Đẹp, rẻ! Nhưng sao lại ướt sũng thế này? Con mới đi bơi với hắn à?
Nàng sợ sệt gật đầu thay cho câu trả lời.
Bà Lam Hằng kéo nàng vào trong phòng của bà.
- Thôi, vào ăn trưa đi, thức ăn bồi phòng đã mang lên đây rồi.
2 người ngồi ăn trưa rất thoải mái trên hành lang có mái che nhìn ra bãi cát rộng.
Cả 2 không ai đá động gì đến Nhật Nam nữa. Nhưng trong đầu Bội Cầm thì hàng trăm câu hỏi như đang nhảy múa lung tung. Bà Lam Hằng biết rõ Nhật Nam ư? Anh thật sự là người như thế sao?
Bội Cầm không dám hỏi thẳng bà Lam Hằng về Nhật Nam nữa. Nhưng nàng ước ao có ai trả lời giùm nàng những câu hỏi này. Nàng hỏi thẳng Nhật Nam được không?
Nàng mới làm việc với bà Lam Hằng có 2 ngày. Công việc chưa đến đâu đã vội vàng nghĩ về đàn ông, chắc bà đuổi việc sớm.
Bà Lam Hằng ăn 1 muỗng súp cua rồi nói:
- Công việc của chúng ta kéo dài tại đây 1 tháng. Sau đó, chúng ta lại đi nơi khác.
- Nhanh vậy à?
- Sao? 1 tháng mà con còn bảo ít à?
- Dạ không.
- Sao, con thấy ở đây thế nào?
- Tuyệt lắm thưa bà. Chưa bao giờ trong đời con được đi những nơi xinh đẹp như thế này.
Bà Lam Hằng mỉm cười:
- Ông chủ Hoàng Lâm Thao của tôi còn quản lý nhiều nơi đẹp gấp trăm ngàn lần nơi này nữa. Nếu có dịp tôi sẽ giới thiệu cô với ông ta.
Nói xong bà kề miệng vào tai nàng khẽ nói:
- Ông ta là 1 ông chủ trẻ lại cực kỳ đẹp trai, chưa có vợ. Nếu ông ta chấm cô thì thật là diễm phúc đấy.
Bội Cầm nói ngay:
- Ông Hoàng Lâm Thao còn trẻ à? Chứ không phải ông ta là 1 lão già 60, đầu hói, mắt lồi, răng sún, miệng hô à?
- Ai nói với cô thế?
- Nhật Nam.
- Thấy chưa! Chỉ bao nhiêu đó thôi là cô thấy hắn không bằng người ta, nên lúc nào cũng tìm cách nói xấu. Ông Hoàng Lâm Thao là 1 ông chủ tốt và giàu lòng thương người. Cô đừng bao giờ tin lời Nhật Nam nghe chưa?
- Dạ.
Suốt buổi ăn bà Lam Hằng còn nói cho nàng nghe nhiều chuyện về ông chủ trẻ Hoàng Lâm Thao của bà. Bà còn nói ông ta đang ở bên nước ngoài hợp tác làm ăn với ai đó sẽ về đây trong nay mai. Nhưng nàng nào có nghe được gì, câu có câu không. Vì nàng cứ nhìn thấy đôi mắt to đen và sâu thẳm của Nhật Nam đang nhảy múa trước mắt. Nàng rất đau buồn khi phải dẹp hình ảnh của anh sang 1 bên. Nàng không thể chấp nhận 1 người đàn ông vô công rỗi nghề. Nỗi ám ảnh ngày xưa vẫn mãi mãi còn đây.
Nàng cố quên nhưng khổ thay không tài nào nàng xua đuổi nổi hình ảnh của anh ra khỏi tâm khảm. Hình ảnh của anh cứ lởn vởn trước mặt nàng, nhử nàng, chọc ghẹo nàng. Ôi, phải chi cái đêm hôm ấy nàng đừng ra lan can ngắm phong cảnh thì nàng đâu có gặp anh và đâu có khổ sở thế này.
Nàng ước sao công việc mới mẻ này vô cùng hấp dẫn để nàng có thể chú tâm vào công việc. Để hkhỏi nghĩ mông lung đến người đàn ông điển trai xa lạ này.
Nàng liếm nhẹ đôi môi phân vân. Không biết nàng quen với anh có hại gì đến nàng không?
Tiếng nói bà Lam Hằng vang lên, nàng giật mình...
Nàng nói nhanh:
- Dạ không ạ.
Bà Lam Hằng mỉm cười:
- Con nói gì thế? Con có nghe ta nói gì không mà con bảo không?
- Dạ... dạ không nghe.
- Ta bảo con đánh máy cho xong tập hồ sơ này vào sáng mai. Bác phải kiểm tra 1 số tài liệu khác trước khi tiếp tục công việc. Cho nên chắc con có thể theo kịp bác. Cô thư ký trước đây, cô Lâm Thủy thường theo kịp bác đến cùng. Con có vẻ đánh máy nhanh hơn Lâm Thủy, nhưng bác cần xem lại bản đánh máy của con ra sao đã, bác mới biết được con có làm việc tốt như Lâm Thủy không.
Nàng hỏi:
- Tại sao Lâm Thủy nghỉ, thưa bác?
- Không nghe lời tôi, tôi đuổi.
Bội Cầm nói:
- Con sẽ cố gắng làm xong bản đánh máy này xong vào đêm nay
Bội Cầm đứng dậy chào bà Lam Hằng rồi trở về phòng riêng của mình.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm