Số lần đọc/download: 2107 / 19
Cập nhật: 2017-08-04 14:04:31 +0700
Chương 8
V
ăn phòng nha sĩ đóng cửa ban đêm. Bể cá cũng đang đêm, và Nemo ngủ ngon lành trong một căn lều non bộ.
Rất Sạch lặng lẽ lại gần Nemo và gọi. “Nemo.”
Nemo không động cựa, Rất Sạch liền ném một viên sỏi nhỏ. Vẫn không thấy Nemo bảo gì. Rất Sạch lại ném thêm một viên nữa, nhưng chú cá nhỏ vẫn ngủ mê mệt. Thất vọng, ông ném hẳn một bịch đá.
Nemo choàng tỉnh.
“Theo ta.” Rất Sạch nói với con cá nhỏ.
Ông dẫn Nemo đến giữa bể, nơi duy nhất được chiếu sáng bởi ánh lập lòe của dòng nham thạch giả tuôn chảy.
Nemo nghe thấy tiếng trầm bổng kỳ quặc rồi thấy thứ gì đó di chuyển phía sau đầu các pho tượng. Rồi cả Bong Bóng, Ríu Rít, và Phồng Tướng nổi lên từ phía đấy.
Rất Sạch và Nemo bắt đầu hành trình dài leo lên đỉnh ngọn núi lửa. Khi đi ngang qua Deb và Trái Đào, Nemo còn được chào đón bởi những cái quạt bằng lá lược tảo bẹ mà hai con cá đang nắm trong vây.
Lên đến đỉnh núi lửa, Nemo nhìn thấy Mang Lớn đang lạnh lùng nổi.
“Xưng tên,” Mang Lớn nói với Nemo.
“N-n-Nemo ạ,” chú cá con sợ hãi lắp bắp.
“Người anh em Bloat, tiến hành đi,” Mang Lớn ra lệnh.
“Nemo. Người mới đến vàng cam sọc trắng,” Bloat long trọng cất giọng. “Người anh em được vời đến đỉnh Khát Khao Khạc Lửa để gia nhập hội bằng hữu bể cá với chúng tôi.”
Nemo chẳng hiểu Phồng Tướng đang nói gì. “Dạ?” cậu ngơ ngác hỏi.
“Chúng ta muốn kết nạp cháu vào nhóm, nhóc ạ.” cô Trái Đào giải thích.
“Nếu như người anh em có thể bơi xuyên qua Vòng tròn lửa!” Phồng Tướng giả giọng ly kỳ.
Nemo nhìn quanh, bối rối.
Phồng Tướng phật ý nhìn Rất Sạch, và thì thào, “Bật Vòng tròn lửa lên.”
Đúng lúc đó, một bức tường toàn bong bóng màu hồng phun lên từ đỉnh ngọn núi lửa.
Mang Lớn ra hiệu cho Nemo bơi qua đám bong bóng tới bên ông.
Nemo hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại. Cậu ngập ngừng, rồi tăng hết tốc lực phóng vọt qua. Chú bơi xuyên qua vòng tròn lửa, đâm sầm vào Mang Lớn.
Mang Lớn hào phóng cười với Nemo và nhấc cậu lên quá đầu mình. “Từ giờ khắc này, cháu sẽ chính thức là Mồi Cá Mập.”
“Được rồi.” Mang Lớn nói với Băng Cá Bể. “Mồi Cá Mập giờ là một trong số chúng ta, nhất trí không?”
Cả bể cá nhất loạt đồng tình.
“Và chúng ta không thể để cậu bé đi vào chỗ chết được. Năm ngày nữa, Darla sẽ tới.” Mang Lớn tuyên bố. “Thế nên chúng ta cần phải đưa cậu bé ra khỏi đây. Chúng ta sẽ giúp cậu bé chạy trốn.”
“Chạy trốn ư?” Nemo rú rít lên. “Thật ạ?”
“Tất cả chúng ta sẽ chạy trốn.” Mang Lớn nói.
Cả bể cùng phá lên cười. “Không phải lại một kế hoạch chạy trốn khác của anh đấy chứ,” Ríu Rít nói.
“Không có ý gì đâu, nhưng những kế hoạch ấy đã bao giờ thành công thành nhân gì đâu.” Deb chêm vào.
“Phải đấy, thế sao lần này lại khác?” Phồng Tướng hỏi.
Mang Lớn nghiêm mặt chỉ vào Nemo. “Vì chúng ta có cậu bé.”
Nemo nuốt khan. “Cháu ư?”
Mang Lớn vòng vây quanh Nemo. “Cháu thấy bộ lọc kia chứ? Chỉ có cháu mới đủ nhỏ để chui vào rồi lại chui ra khỏi chỗ đó.” Mang Lớn giảng giải.
Nemo bắt đầu cảm thấy áp lực.
“Chúng ta cần cháu mang một viên đá cuội vào trong đó và làm kẹt bánh răng. Cháu làm thế, và bể sẽ bẩn dần, bẩn dần. Chẳng mấy chốc ngài Nha sĩ sẽ phải đích thân dọn bể – và khi ngài ấy làm thế, ngài ấy sẽ vớt tất cả chúng ta khỏi bể, cho vào từng túi riêng, đến đó thì chúng ta chỉ việc lăn tròn qua quầy, ra khỏi cửa sổ, ra ngoài mái hiên, lăn vào bụi rậm, băng qua đường, và ra cầu cảng.
“Ai đồng ý với tôi?” Mang Lớn quay lại hỏi Băng Cá Bể.
Ai cũng giơ vây đồng tình, trừ Ríu Rít. “Tôi nghĩ anh mất trí rồi! Không nói động chạm gì đâu, nhưng nhóc, cháu không phải là tay bơi cừ mà.” Anh ta nói.
“Cậu ta ổn. Cậu ta làm được!” Mang Lớn đáp rồi quay sang Nemo. “Thế nào, Mồi Cá Mập, cháu nghĩ sao?”
Nemo nhìn quanh hội bằng hữu cậu vừa gia nhập và nghĩ đến việc sẽ được gặp lại bố. “Làm đi ạ!” Cậu cười và hô to.