Số lần đọc/download: 4344 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 10 -
T
rời hôm nay chỉ hanh hanh nắng, làm cho bao nhiêu người thỏa thích đùa trên bãi biển. Quế Lâm cũng hòa vào mọi người, cô đang đùa vui cùng các bạn thì thấy thầy Chí Văn đang bơi lại thật gần cô. Thấy vươn người nắm lấy cái phao mà cô đang đeo. Thấy vậy, cả bọn nhao nhao lên:
− Có thầy Văn ở đây rồi, bàn giao Quế Lâm lại cho thầy rồi chúng mình bơi ra ngoài kia cho thỏa thích các bạn ơi.
Nói xong, cả bọn vẫy tay trêu Quế Lâm:
− Chúc vui vẻ nhé Lâm, chút nữa gặp lại!
Quế Lâm ngại ngùng khi thấy ánh mắt Chí Văn đang đáp xuống làm da trắng mịn của mình cùng những đường cong mà tạo hóa đã ban cho cô. Cô nói như xua:
− Sao thầy không bơi ra ngoài kia cho vui, em ở đây chơi một mình được mà.
Chí Văn lắc đầu:
− Thầy không thích.
Chí Văn vừa nói xong thì ánh chớp đèn chụp hình sáng lên liên tục làm Quế Lâm phải hướng mắt nhìn lên bờ xem có phải có ai chụp hình mình hay không? Như hiểu được ý cô, Chí Văn giải thích:
− Ở ngoài bãi biển là như vậy đó, em đừng lo - Rồi anh ghẹo cô - Bộ em sợ ai chụp lén hình thầy với em rồi đem cho người yêu em xem hay sao vậy hả?
Quế Lâm đỏ mặt:
− Em có người yêu đâu mà phải sợ. Em chỉ sợ người yêu của thầy thấy rồi phiền phức thêm thôi.
Được dịp, Chí Văn tán tỉnh:
− Nếu là người yêu của thầy thì thầy chắc chắn người đó em cũng biết mặt rồi, Quế Lâm ạ.
Quế Lâm vô tư:
− Thầy làm như em quen biết hết các cô gái trên đời này vậy.
Chí Văn khẳng định:
− Em không quen hết mọi người nhưng chắc chắn em phải quen với cô gái này.
Quế Lâm đáp cho qua chuyện:
− Em có hân hạnh như vậy sao?
Giọng Chí Văn chắc nịch:
− Đó hẳn nhiên rồi.
Vừa nói chuyện, Chí Văn vừa đẩy chiếc phao mà Quế Lâm đang đeo ra ngoài xa xa. Không ai để ý đến một vài ánh chớp đèn flash vừa lóe lên gần chỗ hai người.
Những người xung quanh nhìn họ bằng cặp mắt vừa thán phục vừa ghen tỵ, thán phục vì cô có một thân hình hoàn hảo, còn ghen tỵ vì thấy Chí Văn rất xứng đôi với cô. Chợt nhớ đến ánh mắt của Hoài Bảo lúc sáng đưa cô đến trường, dường như anh muốn nói thêm với cô điều gì đó nhưng cố nén trong lòng khiến cho Quế Lâm không còn hào hứng chuyện tắm biển nữa. Cô muốn được lên bờ.
Nghĩ thế, Quế Lâm liền nói với Chí Văn:
− Thầy đi tắm tiếp đi! Em lên bờ ngồi phơi nắng một chút.
Vừa nói, Quế Lâm vừa đẩy phao vào bờ. Chí Văn cũng vào theo, anh nói:
− Không có Quế Lâm, thầy cũng không muốn tắm nữa. Mình lên ghế ngồi xem mọi người tắm cũng thích lắm.
Quế Lâm không có cách nào thoái thác, cô đành lặng thinh chấp nhận. Bước đến những chiếc dù đã mướn sẵn, Quế Lâm ngồi xuống một chiếc ghế bố rồi lấy chiếc khăn lớn quấn quanh người, vậy là cô yên tâm ngồi chờ đám bạn đi lên rồi cùng về tắm rửa nghỉ ngơi.
Chí Văn đưa cho Quế Lâm một con khô mực đã nướng sẵn, anh mời:
− Ăn đi Quế Lâm!
Quế Lâm đưa tay cầm lấy con mực, lịch sự nói:
− Dạ, cám ơn thầy.
Nhưng cả hai không ngờ, nhất cử nhất động của mình đều được ghi lại trong một chiếc máy chụp hình gần đó.
Vừa nhâm nhi con khô mực, vừa nhìn mọi người tắm biển, Quế Lâm thờ ơ nghe Chí Văn trò chuyện bên cạnh mình:
− Khi ra trường em có dự định sẽ xin việc ở đâu chưa Quế Lâm?
Miệng trả lời Chí Văn mà mắt Quế Lâm vẫn dõi xuống biển:
− Em sẽ về công ty của anh họ em làm việc.
Chí Văn hỏi tiếp:
− Công ty nào vậy Quế Lâm?
− Dạ, công ty du lịch Rạng Đông.
Đã nghe tiếng công ty này từ lâu, Chí Văn ngạc nhiên hỏi thêm:
− Anh họ em làm giám đốc ở đấy à?
Quế Lâm nhè nhẹ gật đầu.
Chí Văn lại khen:
− Trẻ dữ vậy sao?
Nhắc đến Hoài Bảo, Quế Lâm chợt cảm thấy hưng phấn hẳn lên, cô hào hứng kể:
− Anh ấy đi du học ở bên Úc, mới về mấy năm nay thôi.
Chí Văn cũng khen:
− Anh ấy có tài thật đấy. Công ty du lịch Rạng Đông là công ty rất có tiếng tăm.
Rồi Chí Văn nhớ lại hôm đó ở nhà Quế Lâm anh đã gặp anh họ của cô rồi, đó là một người lạnh lùng và kiêu ngạo nhưng dường như cũng có nhiều tâm sự.
Vừa định hỏi thăm Quế Lâm thêm mấy chuyện nữa thì từ xa Hồng Loan đi đến. Cô cười thật tươi với hai người rồi tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Quế Lâm. Hồng Loan vui vẻ hỏi:
− Quế Lâm không xuống tắm biển với mọi người à?
Biết Hồng Loan thuộc nhóm quậy phá nhất trường, Quế Lâm không muốn nói nhiều, cô từ tốn:
− Tự nhiên mình không muốn tắm nữa sao?
Hồng Loan thuộc dạng học trò nào thì Chí Văn đã quá rành rẽ, anh không muốn cô phao tin đồn về chuyện của anh và Quế Lâm trong khi hai người thật sự chưa có gì. Anh chỉ cười nói:
− Nãy giờ thầy định xuống tắm rồi, nhưng tại thấy Hồng Loan đang đi đến đây nên thầy nán lại chờ hỏi thăm chuyện của em vậy mà.
Tuy là một học sinh quậy nhưng Hồng Loan cũng biết thế nào là lễ phép với thầy cô. Trong trường, về cách đối xử với thầy cô, Hồng Loan thuộc diện học sinh lễ độ nên cũng được nhiều thầy cô mến. Nghe Chí Văn nói vậy, Hồng Loan vội nói:
− Dạ, thầy cứ hỏi. Em rất sẵn lòng trả lời ạ.
− Sau này em định sẽ làm gì?
Hồng Loan bâng khuâng:
− Chắc là em phải tìm việc làm ở một công ty nào đó.
Như nhớ đến anh họ của Quế Lâm, Chí Văn nói luôn:
− Vậy sao em không nhờ Quế Lâm xin cho em một công việc trong công ty du lịch Rạng Đông, nơi anh họ của Quế Lâm đang làm giám đốc ở đó.
Dù biết rõ mười mươi người đó là Hoài Bảo nhưng Hồng Loan vẫn làm như không biết gì, cô nhìn sang Quế Lâm, giọng như nhờ vả:
− Thầy nói như vậy, bạn thấy có được không hở Quế Lâm?
Quế Lâm thật lòng:
− Mình cũng không dám hứa trước, nhưng mình sẽ nói thử với ảnh xem sao.
Hồng Loan càng tỏ vẻ thân thiện hơn:
− Mình vốn không thân với Quế Lâm cho lắm, bây giờ nhờ cậy bạn thế này mình cũng thấy ngại lắm. Nhưng Quế Lâm thông cảm cho mình nhé.
Quế Lâm vô tư:
− Có gì đâu mà Loan phải ngại chứ. Mình là bạn bè, giúp đỡ nhau là chuyện thường thôi mà. Mình mới là ngại nếu như không giúp bạn được.
Nghe giọng nói chân tình của Quế Lâm, trong lòng Hồng Loan chợt dâng lên một chút cảm kích. Nhưng khi nhớ đến Bách Điệp, lòng cô lại trở nên cứng rắn hơn. Hồng Loan sợ mình nói chuyện nhiều với Quế Lâm sẽ bị lạc lòng vì bản tính nhu mì, dễ hòa đồng của cô. Nhưng vì muốn tìm hiểu thêm chuyện của Quế Lâm nên Hồng Loan nán lại hỏi thăm, dù biết rằng Quế Lâm đang sống chung nhà với Hoài Bảo:
− Quế Lâm đang sống với hai bác à?
Quế Lâm vẫn thản nhiên:
− Không! Mình đang sống chung với người anh họ. Ba má mình mất đã lâu rồi.
Thấy Quế Lâm và Hồng Loan nói chuyện với nhau có vẻ thân thiện, Chí Văn lên tiếng:
− Hồng Loan và Quế Lâm nói chuyện tiếp đi. Thầy xuống tắm nhé!
Quế Lâm không nói gì. Còn Hồng Loan thì nhanh nhẩu:
− Vâng, thầy cứ đi tắm đi! Tụi em ở đây nói chuyện với nhau được rồi.
Nhìn sang Quế Lâm, Chí Văn hỏi lại:
− Quế Lâm không muốn tắm nữa sao?
Quế Lâm lắc đầu:
− Dạ thôi. Em không tắm nữa đâu ạ. Em ở đây chờ mấy đứa bạn được rồi.
Thấy Quế Lâm từ chối, Chí Văn đành chạy xuống biển một mình. Bóng anh càng lúc càng lẫn vào những người đang tắm.
Hồng Loan tiếp tục câu chuyện:
− Anh họ của bạn có khó tính lắm không?
Nãy giờ nói chuyện với Hồng Loan, Quế Lâm chợt nhận ra Hồng Loan quá tự nhiên thành ra đôi khi có phần kém lịch sự, nhất là lại cứ hỏi nhiều chuyện về đời tư của người khác. Tuy nghĩ thế nhưng Quế Lâm không nói ra, cô trả lời qua loa:
− Ông anh họ của mình không dễ cũng không khó. Ổng bình dân lắm.
Hồng Loan được dịp, cô hỏi phăng tới:
− Ở nhà chỉ có hai người thôi sao?
Quế Lâm gật đầu:
− Vâng. Chỉ có mình với anh Bảo thôi.
Hồng Loan hỏi như quan tâm:
− Ủa! Chứ ba má của anh Bảo cũng mất rồi sao?
Quế Lâm tư lự một chút, rồi cô bất đắc dĩ bịa chuyện để trả lời Hồng Loan:
− Anh Bảo vẫn còn mẹ, nhưng bác ấy khó tính lắm, chỉ thích sống một mình mà thôi.
Câu chuyện diễn ra theo hướng mà Quế Lâm không thích lắm, bởi cô không muốn cho bất kỳ ai biết những chuyện riêng tư của mình, cô cũng không thích có ai đả động đến chuyện đó. Từ xa, đám bạn của Quế Lâm đang kéo lên bờ và đưa tay vẫy vẫy cô. Mỉm cười, Quế Lâm vẫy tay lại rồi nói với Hồng Loan:
− Hồng Loan vào tắm nước ngọt chưa, đi với tụi mình luôn!
Hồng Loan thấy nhóm bạn của Quế Lâm không thích hợp với mình lắm nên từ chối luôn:
− Quế Lâm vào tắm trước đi. Mình ở đây đợi mấy người bạn lớp mình được rồi.
Đứng lên với chiếc khăn quấn kín người, Quế Lâm chào:
− Mình đi nhé!
Hồng Loan gật đầu:
− Vâng.
Bóng của Quế Lâm đã mất hút sau bãi cát. Chỉ còn lại một mình, Hồng Loan ngồi suy nghĩ lại về hành động của mình lúc nãy, về những tấm ảnh mà cô đã chụp mà lòng tự hỏi không biết những việc mình làm như thế này có đúng hay không?
Nhưng rồi chợt nhớ đến gương mặt Bách Điệp, những nỗi ray rứt trong lòng Hồng Loan chợt tan biến hết, chỉ còn lại sự thích thú khi nghĩ đến những xấp tiền mà Bách Điệp sẽ đưa cho cô.