Số lần đọc/download: 18374 / 82
Cập nhật: 2014-11-16 23:40:14 +0700
Chương 10 -
T
riệu Nguyên vừa dừng lại trước nhà thì Thường Sơn cũng vừa thắng lại cạnh xe anh . Nhìn ngôi biệt thự có dàn hoa tím sang trọng . Thường Sơn cười khẩy, nghiêng đầu nhìn vào xe.
- Tôi thấy anh có thừa điều kiện để chinh phục con gái . Anh có thể đùa cợt với ai cũng được . Nhưng nhờ chừa Nhất Phương ra . Cổ không thích hợp để anh vui đùa đâu.
Triệu Nguyên mở cửa bước xuống xe, đứng đối diện với Thường Sơn :
- Hình như anh muốn nói chuyện với tôi ?
- Trong quán cà phê.
- Được . Anh đến quán đàng kia, tôi sẽ tới sau.
Lát sau hai người ngồi đối diện bên bàn . Trước mặt là hai phin cà phê còn nguyên không ai buồn ngó tới . Thường Sơn nhìn Triệu Nguyên một lát, như đánh giá, đo lường, rồi chợt lên tiếng :
- Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Nhất Phương.
- Cổ gặp phải một chuyện không hay, có thể cho là một tai nạn.
- Anh có thể nói cụ thể hơn không ?
Triệu Nguyên lắc đầu:
- Tôi có bổn phận phải giữ bí mật cho Nhất Phương . Nếu cổ có thể tin cậy anh thì cổ sẽ nói.
Thường Sơn tự ái :
- Tin cậy ? Anh có biết tôi là gì của Nhất Phương không ?
Một nụ cười châm biếm thoáng trên môi Triệu Nguyên.
- Nếu anh thật sự quan trọng với cổ thì hãy tìm hiểu mọi chuyện từ cổ . Đừng nên hỏi tôi.
Thường Sơn hiểu mình đã gặp một đối thủ đáng gờm . Nhưng không kìm được sự bực mình từ trước giờ đối với Triệu Nguyên, anh nói thẳng:
- Hình như anh có thói quen thích đi chới với người yêu của kẻ khác.
Triệu Nguyên mỉm cười :
- Tôi thích hay không không quan trọng . Chủ yếu là cô ấy có thích tôi hay không.
- Được, nếu nói vậy thì lấy tư cách là người yêu của Nhất Phương, tôi yêu cầu anh đừng tìm cách đi chơi vơi cổ nữa . Đừng nên giẫm lên chân người khác . Mình là đàn ông với nhau, nói thẳng như vậy cho đơn giản . Anh thấy thế nào ?
Triệu Nguyên vẫn mỉm cười nhã nhặn:
- Không phải tôi thấy . Tôi đã nói rồi, tôi nghĩ thế nào không quan trọng . Chủ yếu là anh làm cho Nhất Phương chịu nghe anh . Lúc ấy cô ấy sẽ quyết địn có chọn tôI làm bạn không.
Thường Sơn không dằn được nữa, anh đập mạnh bàn :
- Tôi cảnh cáo anh . Nếu anh còn đi theo tán tỉnh Nhất Phương, tôi sẽ không yên lặng như lúc trước nữa đâu.
Triệu Nguyên im lặng tìm gói thuốc trong túi . Anh rút một điê"u rồi đẩy ra giữa bàn . Nhưng Thường Sơn không thèm nhìn đến nó . Anh nói như đe dọa:
- Anh coi chừng uy tín của mình đó . Một người có địa vị xã hội như anh không phải là không cần có đâu.
Triệu Nguyên hơi ngả người ra sau :
- Ở thành phố này ngoài anh ra còn có rất nhiều nhà báo nữa . Tôi nghĩ họ sẵn sàng hợp tác nếu tôi yêu cầu . Anh còn gì để dọa nữa không ?
Thường Sơn ngồi lặng yên . Đầu óc quay cuồng cả chục ý nghĩ xen lẫn nhau, thoắt đến rồi thoắt đi . Là nhà báo, anh luôn có cái đầu linh hoạt và lý luận sắc bén . Nhưng càng ngày anh càng bị những tình cảm xâu xé làm đầu óc mụ mị đi . Từng ngày từng ngày bị lún sâu vào bế tắc giữa hai mối tình . Như băng hoại cả tinh thần . Anh không còn là Thường Sơn nhạy bén, năng động và tự tin . Hình như anh đang dần tan rã vì sự hủy diệt của chính mình.
Thấy cái nhìn dò xét của Triệu Nguyên, anh nói bừa để che lấp sự lúng túng của mình :
- Anh biết chúng tôi yêu nhau bao lâu rồi không ? Từ lúc Nhất Phương chưa là một cô sinh viên . Năm năm không phải là thời gian ngắn để tình cảm sâu đậm đâu . Anh nhắm cổ có khả năng vượt khoảng cách đó để chinh phục cổ không.
Triệu Nguyên trầm ngâm:
- Lẽ ra tôi không xen vào chuyện riêng của anh . Nhưng chính anh đã không để tôi im lặng . Đồng ý là anh với Nhất Phương có tình cảm sâu sắc . Nhưng bây giờ thì anh còn làm cho nó phát triển không . Hay đang tự dập tắt nó ?
- Anh muốn nói cái gì ?
- Tôi nghĩ không có ai đủ can đảm yêu mãi một người phản bội mình . Nhất Phương cũng vậy.
Thường Sơn bàng hoàng :
- Cổ nói với anh hết rồi à ?
- Cổ không nói nhưng tôi biết . Cái đêm anh kéo cổ ra một góc nói chuyện trên Thủ Đức . Tôi không thể không theo dõi . Và tôi hiểu tại sao một Nhất Phương luôn vui vẻ lại có lúc thẫn thờ buồn rầu . Tất nhiên là những lúc yếu đuối cổ không để ai biết.
- Vậy mà anh biết . Anh yêu cổ ? Dám thừa nhận không.
- Tôi không phủ nhận.
Thường Sơn nghiến răng :
- Anh thật biết lúc nào nước đục để thả câu . Nhưng tôi không để anh thành công đâu . Nhất Phương là của tôi . Không thay đổi chuyện đó được đâu.
- Vậy cô Bảo Trâm là của ai ?
Thường Sơn chóang váng yên lặng, anh không ngờ Triệu Nguyên đáng sợ như vậy . Anh cười khảy nói bừa:
- Là của ba mẹ cổ.
Triệu Nguyên không nén nổi một nụ cười châm biếm . Anh nhìn thẳng vào mặt Thường Sơn:
- Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về việc làm của mình . Vậy thì anh đừng tìm cách trốn tránh nó . Tôi đã nghe anh lý luận về sự sa ngã của anh đối với Nhất Phương . Tôi thấy anh ích kỷ đến mức tàn nhẫn . Anh muốn có tất cả mà không chịu nghĩ tới cái mất của người khác . Nhất Phương yêu anh quá nên yếu đuối . Chứ nếu là tôi bảo đảm anh sẽ nhận một bài học nhớ đời.
Nói xong, anh giơ tay nhìn đồng hồ . Rồi đứng dậy :
- Tôi thấy nói bao nhiêu đó là đủ . Chào nghe anh Sơn.
Anh len qua các dãy bàn đi ra ngoài . Thường Sơn vẫn ngồi yên, chán chường lẫn tức tối . Anh không ngờ từ lúc nào đó mình đã có đối thủ . Một đối thủ không cân xứng mà sự thất bại lại nghiêng về phía anh . Cảm giác một người có vợ nên không thể giữ người yêu lại đừng ngã vào tay người khác làm anh bứt rứt phái điên lên . Anh chợt nhận ra Bảo Trâm bước vào đời anh một cách vũ vão và từng bước trói buột thật chặt . Từng bước cắt phăng những sợi dây tình cảm giữa anh với Nhất Phương . Thật là đáng sợ.
Đã khá lâu sau ngày báo cáo tốt nghiệp . Nhất Phương mới vào lại trường . Sân trường vẫn không có gì thay đổi, chỉ có cô là không còn như trước nữa . Cô thấy mình "già dặn" hơn sau nhiều biến cố xảy ra.
Khoác giỏ trên vai . Nhất Phương lững thững bước vào văn phòng khoa . Cô đã cố ý đến giờ này để khoa chẳng còn ai ngoài cô thư ký . Lúc còn đi học cô rất hay nói chuyện với Nhất Phương . Có lẽ ngoài thầy hướng dẫn luận văn, cô là người Nhất Phương thân nhất so với các thầy cô khác.
Nhất Phương gõ nhẹ cửa, rồi bước vào :
- Thưa cô, cô khoẻ không cô.
Cô thư kýngẩng lên, cười vồn vã khi thấy Nhất Phương:
- Trời ơi, em đi đâu mất tiêu vậy ? Sao phát bằng không đến dự ? Em ngồi đi . Lúc này sao ốm quá vậy . Có việc làm chưa ?
- Chưa cô ơi . Ở đâu người ta cũng kêu chờ.
Cô thư ký mở tủ, vừa lục xấp giấy vừa nói :
- Cả tháng nay có cô Hạnh Phương gì đó đến tìm em hoài . Cô cũng đâu biết em ở đâu mà nhắn . Cô bé đó có gởi cho em cái thư nè.
Nhất Phương cầm lấy tờ giấy . Cô nhận ra nét chữ Hạnh Phương.
" Phương ơi, nhà ngươi chuyển đi đâu ta tìm muốn chết . Sao đang học tiếng Nhật mà bỏ ngang vậy ? Có việc làm chưa ? Mà nếu có rồi cũng bỏ đi . Ngươi phải đến ngay để ta giới thiệu nhà ngươi làm cho một công ty du lịch . Bảo đảm ngươi sẽ được tuyển.
Nhớ nhé, nhận thư thì đến chỗ ta liền ! Hạnh Phương "
Nhất Phương ngồi nán lại một chút . Cô biết thêm nhiều tin tức về lớp mà hầu như hơi cả tháng rồi không biết gì . Hơn nửa lớp đã tìm được việc làm . Thầy hướng dẫn đi Nhật tham dự hội thảo về vấn đề ảnh hưởng của văn hóa Trung Quốc đối với các nước châu Á . . . Toàn là những tin nóng hổi của khoa . Nhưng bây giờ Nhất Phương không còn chú ý nữa.
Nhất Phương ừ hử cho qua chuyện rồi nhận bằng tốt nghiệp ra về . Trong lớp chỉ có mình cô là không tham dự buổi lễ tốt nghiệp dù cô thuộc diện đậu thủ khoa và được nhận bằng danh dự của trường.
Ra khỏi trường, Nhất Phương đến nhà Hạnh Phương . Cô mừng rỡ lôi Nhất Phương vào nhà.
- Trời ơi, mi biê"n đi đâu mất tiêu vậy . Anh Nguyên cứ hỏi thăm mi hoài ta có biết gì đâu mà nói . Sao tự nhiên bỏ học ngang vậy ?
Nhất Phương chỉ cười lắc đầu, dù thân với Hạnh Phương, cô cũng không thể nói bí mât ghê ghớm của mình . Cô hỏi với giọng tự nhiên :
- Mi còn học bình thường hả ?
- Còn chứ . Vào khóa mới rồi thiên hạ rút hết phân nữa . Lớp lơ thơ mấy người cũ thôi, Ta với anh Nguyên cứ hỏi thăm bạn bè, nhưng không ai biết mi ở đâu hết . Sao tự nhiên mi trốn mọi người vậy . Có chuyện gì không ?
- Không có gì . Tại ra trường rồi ta chán . Vậy thôi.
- Thật không đó, mi có giấu gì ta không . Sao thấy nghi quá . Bây giờ đang ở đâu.
- Ta ở nhà trọ, xa lắm . Mà thôi, mi nói có công ty du lich gì đó cần tuyển người . Bây giờ con` không ?
- Còn chứ, có hồ sơ không đưa ta nộp cho.
- Thôi được rồi . Cho ta địa chỉ ta đi một mình cũng được.
Hạnh Phương hý hoáy xé tờ giấy ghi địa chỉ cho Nhất Phương:
- Mi làm ta với anh Nguyên lo muốn chết . Không biết mi có chuyện gì, vậy chừng nào ghé ta ?
Nhất Phương vừa dắt xe vừa trả lời :
- Khi nào ổn định Thôi bye . Cám ơn nhiều.
Mấy ngày sau Nhất Phương đến công ty Hoa Lam . Người nhận hồ sơ là một phụ nữ trand điểm khá kỹ dù hơi đứng tuổi . Bà ta nhìn cô một cách soi mói :
- Nhất Phương à ? Lê Hoàng Nhất Phương ! Được rồi, tôi sẽ lưu ý, thứ năm đến phỏng vấn.
Nói rồi bà đặt hồ sơ qua một bên . Khoanh hai tay trước bàn, dấu hiệu của buổi tiếp chuyện đã kết thúc . Nhất Phương ngao ngán đứng dậy ra về . Cô muốn rút hồ sơ lại cho xong . Chưa gì hết mà tuyên bố là "sẽ lưu y", lại còn nhìn chăm chăm một cách lộ liễu như đánh giá nữa . Chắc không có hy vọng gì . Vậy mà nhỏ Hạnh Phương nói bảo đảm sẽ nhận.
Đúng hẹn, Nhất Phương đến phỏng vấn . Cô trả lời bằng tiếng Anh một cách trôi chảy, mặc dù người phỏng vấn có vẻ kém thiện cảm với cô . Đúng như đã nói, bà đã "lưu ý" cô một cách đặc biệt khi hỏi những câu lắt léo mà nếu không bình tĩnh thì khó trả lời trôi chảy.
Với lại Nhất Phương mang tâm trạng "không có gì để mất" nên cô không bị hồi hộp lo lắng . Cô đã được chọn . Nhưng vẫn mang máng cảm thấy người phỏng vấn không muốn điều đó.
Sao vậy nhỉ ? Chỉ cần ra một thông báo thì có thiếu gì ứng cử viên, việc gì bà ta phải nhận cô một cách miễn cưỡng như vậy.
Ngày đầu tiên nhận việc, Nhất Phương được phát đồng phục áo dài và đồ ngắn như qui định . Người ta phân cô và một nhóm đã có bảy người và một người phụ trách . Nhất Phương tò mò đọc tên người phụ trách mình trên bản phân công . Lạ có Mỹ Hoa . Sao đi đâu cô cũng phải gặp người này hết vậy ? Số cô thật đen đủi.
Không như những người khác trong nhóm . Nhất Phương được phân hướng dẫn một đoàn khác Thụy Điển đi tour một tuần ra miền Trung ngay sau ngày học nghiệp vụ . Lẽ ra người mới tập sự chỉ được giao hướng dẫn các tuyến trong khu vực nội thành . Nhất Phương phản đối.
- Sao kỳ vậy chị Hoa ? Em còn đang trong thời gian tập sự mà phân em đi những tour xa như vậy làm sao em kham nổi.
Mỹ Hoa lạnh lùng:
- Tôi biết tôi đang làm gì . Yêu cầu cô từ này về sao không có ý kiến.
- Không phải em ý kiến, mà là . ..
Mỹ Hoa ném cho Nhất Phương cái nhìn sắc lẻm, làm cô im bặt . Bà nhếch miệng:
- Nghe nói ở trường cô là một sinh viên xuất sắc lắm mà . Chuyện gì lam` không được.
- Hả ?
Nhất Phương còn đang đứng ngơ ngẩn thì bà đã bỏ đi . Không hiểu tại sao cô bị ghét như vậy . Cô chưa làm gì để phải có bị ác cảm . Biết làm gì hơn là đổ thừa "tại cái số nó như vậy".
Cô lẳng lặng ra về chuẩn bị cho chuyến đi . Hôm qua Uyển Trang an ủi "đi riết rồi quen" . Nhưng cô thấy quen gì nổi mà quen . Đây là chuyến đi đầu tiên trong vị trí người hướng dẫn . Trước đây cô cũng đã từng hướng dẫn những đoàn khách Thái Lan . Nhưng đó chỉ là tham quan trong thành phố, và nhiệm vụ chủ yếu chỉ là phiên dịch . Còn bây giờ cô phải có trách nhiệm với cả đoàn, làm sao không thấy rối . Cô đã ra miền Trung lần nào đâu.
Rất may là trong suốt chuyến đi . Chú tài xế giúp đỡ cô rất nhiều . Khi xe về thành phố cô thở phào nhẹ nhõm . Hú hồn ! May mà cô chỉ gặp một tình huống không đến nỗi khủng khiếp, nhưng khá buồn cười.
Gặp Uyển Trang trong công ty . Cô có vẻ quan tâm đến chuyến đi của Nhất Phương và hỏi tỉ mỉ từng chi tiết . Cô cười lăn ra khi nghe kể lại "nhiệm vụ" mà Nhất Phương gặp phải . Còn Nhất Phương thì vẫn tỉnh bơ nói tiếp:
- Trang biết không, lúc đến lăng Khải Định là mình thấy ông ta bắt đầu nhăn nhó rồi mà không hiểu tại sao . Tới chừng thấy ông ta cứ đi vòng vòng bên ngoài mà không vào tham quan nên mình mới hỏi ông ta cần gì . Tức cười lắm, ban đầu ổng nhất định không chịu nói . Làm mình tưởng ổng không hài lòng về mình, mình lo dễ sợ . Thế là đo hỏi mãi, cuối cùng ổng mới chịu nói . Trời ơi, nghe xong mình quê muốn chết nhưng cũng làm ra vẻ thản nhiên . Cuối cùng mình tìm đâu có ra nên phải nhờ chú Vinh đưa ông ấy về khách sạn giải quyết.
Uyển Trang vừa cười vừa nhại giọng tiếng Việt lơ lớ :
- Tôi muốn đi toilet.
Cả hai người phá lên vui vẻ, không chú ý Mỹ Hoa đã vào phòng từ lúc nào và đang lạnh lùng nhìn Nhất Phương, nói nhấn từng tiếng một:
- Một trong những đức tính cần có ở một người hướng dẫn là không được đem du khách ra làm trò cười đấy . Cô biết chưa ?
Giọng Mỹ Hoa ngọt xớt làm Nhất Phương thấy lạnh xương sống . Cô thôi cười và nhìn sang Uyển Trang . Thấy Uyển Trang tỉnh queo chẳng có vẻ gì là ngán . Cô chợt mỉm cười một mình.
Mỹ Hoa bước đến ngồi bên bà, dựa lưng vào ghế đầy uy quyền :
- Thứ năm tới chị sẽ phân Uyển Trang đi Đà Lạt đấy . Từ bây giờ đến đó lịch em trống khỏi đến.
- OK . Vậy cũng được.
Uyển Trang nhún nhảy đứng dậy ra về, không quên nhìn Nhất Phương với nụ cười đầy ý nghĩa.
Đợi Uyển Trang đi khuất . Mỹ Hoa quay qua Nhất Phương . Sau một lúc nhìn chán chê như chơi đòn cân não, mới lên tiếng :
- Em mới tập sự tour đầu mà đã rất thành công . Đoàn khách hài lòng lắm, chú Vinh cũng khen em rất nhiều . Em nghĩ một buổi chiều nay . Ngày mai có tour xuống Tiền Giang trong một ngày thôi.
Nhất Phương hơi thắc mắc nhưng không nói gì . Chỉ dạ nhỏ rồi bước ra khỏi phòng . Cô gặp Uyển Trang đang ngồi trên xe ngay ngoài cổng :
- Ủa, sao chưa về ? - Nhất Phương ngạc nhiên.
- Chờ bồ đó . Chừng nào tới phiên nữa vậy ?
- Ngày mai.
- Cái gì ? Sao lại ngày mai . Mới về nhà mà.
Nhất Phương chán nản :
- Không biết nữa, chị Hoa phân vậy rồi.
- Bà này chơi ác thật . Sao Phương "may mắn" thế . Thôi tụi mình đi ăn bánh xèo rồi về.
- Thôi mình mệt lắm, chỉ muốn ngủ thôi.
Uyển Trang tiu nghỉu:
- Vậy thôi, về nghe.
Về đến nhà, Nhất Phương vội vã tắm rửa rồi nằm lăn ra giường . Có quá nhiều chuyện để suy nghĩ . Nhưng cô không muốn nhớ nữa . Từ khi cắt đứt với quá khứ, cô tập cho mình thói quen không quan trọng hóa chuyện gì nữa . Cô trở nên trầm tĩnh hơn . Vết thương lòng Thường Sơn và Bảo Trâm gây ra vẫn còn đó . Thời gian chưa đủ dài để cô có thể mạnh dạn khẳng định mình đã quên họ.
Thật ra cô đang tìm cách để chống chọi với sự đau khổ và nỗi cô đơn riêng của mình.
Cô hy vọng khi có việc làm, cô sẽ bị nó cuốn hút để không bận tâm về chuyện cũ . Nhưng dường như công việc lại gây cho cô nhiều rắc rối hơn . Cô lờ mờ cảm thấy một mối ác cảm ngấm ngầm từ Mỹ Hoa, và rõ ràng bà ta tim` cách "đày đọa" cô . Bà ta làm cô mệt mỏi cả thể chất lẫn tinh thần một cách thật thành công.
Chỉ sao ba tháng đi làm . Nhất Phương sụt mất gần bốn ký . Cô gầy đi và đen hơn rất nhiều, vì đa số cô được phân công các tour đi miền ngoài . Hầu như trong nhóm cô là người "đắt số nhất vì tuần nào cũng có chuyến đi.
Mỹ Hoa đã chơi một đòn tâm lý mà cô không thể mở miệng phản kháng hay thanh minh . Bà luôn ca ngợi cô trước mọi người . Nhưng là sự khen ngợi đầu ác ý . Vì như vậy chỉ tạo sự đố kỵ ganh ghét xung quanh cô . Trong công ty hầu như cô chỉ có Uyển Trang là bạn . Đối với một tính cách sôi nổi như Nhất Phương thì sự cô lập với bạn bè thật nặng nề.
Còn nữa, vì là "người hướng dẫn được khách yêu mến" nên cô đi tour liên tục, mà lại là những chuyến đi xa . May là cô còn trẻ . Nếu không cô không tin mình đủ sức chiến thắng những cơn mệt mỏi . Có lúc nhớ lại những ngày tháng sinh viên vui nhộn của mình, cô thấy cuộc sống hiện tại thật quá kinh khủng.
Chiều nay vào siêu thị sắm thêm đồ dùng . Nhất Phương chợt thấy Thường Sơn và Bảo Trâm . Cả hai đứng ở quầy hàng bên kia nên không thấy cô . Cô đứng nép vào góc quầy để họ đừng nhìn thấy . Và dù muốn dù không, cô cũng nhận ra sự vui vẻ hòa hợp của họ . Nhất Phương biết Thường Sơn đã xin cho Bảo Trâm về làm phóng viên trong tòa soạn của anh . Trong những ngày cô thất nghiệp thì đó là một nỗi đau đớn đầy cay đắng . Còn bây giờ, khi đã đi làm, bị vùi dập căng thẳng, cô cảm thấy thấm thía hạnh phúc của Bảo Trâm chính là nỗi bất hạnh của mình . Trong khi cô một mình đương đầu với khó khăn, thì Bảo Trâm được Thường Sơn che chắn, bảo vệ . Bảo Trâm đi vào đời bên đôi tay dìu dắt của người cô yêu . Còn cô thì tự mình đánh mất tất cả.
Cô tự hỏi mình có hối hận không, khi ngày trước đã buông tay để bạn bè cướp mất người yêu.
Rời khỏi siêu thị . Nhất Phương thẫn thờ đi về nhà, quên mất ý định mua sắm của mình . Cô lẳng lặng chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai . Rồi lên giường cố ngủ cho quên nỗi buồn vừa khuấy động.
Vì ít khi có mặt ở công ty, nên Nhất Phương không biết có một người hay đến tìm cô . Đó là Triệu Nguyên . Khi cô đi làm khoảng một tháng anh mới bắt đầu xuất hiện . Nhưng hiếm khi, nói đúng hơn là không khi nào anh gặp được cô . Sáng nay anh đến công ty, nhưng không phải để tìm Nhất Phương, mà là nói chuyện với Mỹ Hoa . Hai người ngồi trong văn phòng . Triệu Nguyên trả lời một cách lơ đãng những câu hỏi thăm vồn vã của chị ta . Rồi nói đột ngột :
- Tôi đã xem lịch phân công của Nhất Phương và rất thắc mắc . Tại sao những chuyến đi của cô ấy lại dày đặc như vậy . Cổ làm sao chịu nổi.
Mỹ Hoa cười như vô tư:
- Ở đây Nhất Phương là được lòng khách nhất đấy, đoàn khách nào cũng khen cổ . Vả lại . ..
Triệu Nguyên ngắt lời :
- Tôi hiểu chị muốn nói gì rồi . Nhưng đâu phải vì cổ có khả năng mà chị bắt cổ làm việc quá sức như vậy.
- Cổ còn trẻ, lại năng động, tôi có nghe cổ phàn nàn gì đâu.
- Chị nghĩ một nhân viên mới vào làm mà dám phản đối chủ sao ? Chị thừa biết sức chịu đựng của cổ ra sao rồi . Vậy mà vẫn không nới tay . Có quá đáng lắm không chị Hoa ?
- Nhất Phương qua bên đó phàn nàn với cậu à ? Hay thật, một nhân viên đang làm ở công ty này lại đi nói xấu chủ với công ty kia . Chắc phải xét đạo đức của nhân viên đó quá - Mỹ Hoa châm biếm.
Triệu Nguyên ngả người ra ghế, điềm tĩnh nhìn Mỹ Hoa :
- Cổ không phàn nàn gì với tôi hết . Nhưng nhìn vào giờ giấc làm việc của cổ, có ngốc đến mấy cũng hiểu chị bóc lột người ta quá đáng rồi đấy.
Mỹ Hoa có vẻ giận :
- Tự cậu gởi cổ đến đây bắt tôi nhận, công ty đã đủ người mà tôi cũng phải ráng sắp xếp cho cô ta . Vậy rồi bây giờ cậu đến đây chất vấn tôi . Qúa đáng rồi đó Triệu Nguyên ạ.
Triệu Nguyên cười khẩy, anh cũng có vẻ rất giận :
- Khi gởi cổ đến đây, tôi đâu có yêu cầu chị vắt kiệt sức cổ như vậy . Tôi dám chắc Nhất Phương bất mãn chị, nhưng vì cần việc làm nên cố im lặng . Chị nghĩ cổ là con nít nên không biết nhận xét à.
Mỹ Hoa mỉa mai :
- Tôi đâu dám coi thường như vậy . Cô Nhất Phương của cậu rất thông minh và linh hoạt . Tôi làm sao dám xem như con nít . Có điều tôi không hiểu tại sao cậu không trực tiếp nhận cô ta vào làm cho cậu, mà lại đẩy cho tôi . Lạ thật.
- Đó là chuyện riêng của tôi . Đề nghị chị không thắc mắc . OK ?
Mỹ Hoa vẫn ngoan cố :
- Tôi không hiểu tại sao cậu quan tâm đặc biệt đến cổ như vậy ? Một con nhỏ bướng bỉnh, kiêu hãnh và bất lịch sự . Nếu cậu nghe chính miệng nó cười nhạo khách du lịch, cậu sẽ hết thần tượng nó ngay.
Thấy Triệu Nguyên nhún vai không nói, chị ta nói tiếp:
- Nó hay to nhỏ với nhỏ Uyển Trang chuyện sau lưng người ta lắm, nhiều chuyện không thể tưởng tượng.
- Đó là những chuyện gì vậy ?
- Thì chuyện của mấy du khách, chuyện riêng của tụi nó . Tôi làm sao biết được.
Triệu Nguyên nói với một thoáng châm chọc:
- Chị bảo họ hay to nhỏ chuyện người khác, nếu là người vô tư thì chị để ý chuyện của họ làm gì.
Mỹ Hoa nổi sùng :
- Cậu muốn gián tiếp bảo tôi nhiều chuyện chứ gì . Hứ, nếu lúc trước tôi biết nhận con đó vô để bây giờ nghe cậu phê phán, tôi không thèm nhận đâu.
- Bây giờ chị muốn sa thải cô ấy vẫn còn kịp . Hôm nay tôi qua đây để bàn với chị chuyện đó . Tôi sẽ rút cổ qua công ty tôi . Chuyến này cổ về chị đừng phân cho đi đâu nữa . Tuần sao cổ bắt đầu làm việc bên tôi.
Triệu Nguyên đứng dậy như kết thúc câu chuyện . Mỹ Hoa vội cản lại :
- Khoan, khoan về đã . Cậu tính đưa Nhất Phương qua công ty cậu thật à.
Triệu Nguyên nhún vai:
- Coi như chuyện đó đã quyết định xong.
- Cậu cứ để cổ làm bên đây đi . Tôi hứa sẽ dễ dãi với cổ nhất trong số các nhân viên . Cậu vừa ý không ?
Triệu Nguyên quay lại:
- Sao tự nhiên chị tốt bất ngờ vậy ? Tôi hơi ngạc nhiên . Nhưng dù sao cũng cám ơn chị . Còn quyết định đã đưa ra thì tôi không có ý định thay đổi . Cứ vậy mà làm.
Mỹ Hoa chợt đổi giọng:
- Hình như cậu có tình cảm đặc biệt với Nhất Phương và quyết định phát triển nó lên.
- Xin lỗi . Không thể trả lời với chị.
- Nhưng chuyện này liên quan đết Tuyết Thu, tôi không thể làm ngơ.
Triệu Nguyên ngồi xuống, gõ gõ cây viết trên bàn :
- Nếu chị đã nói thẳng như vậy, thì tôi cũng sẽ không quanh co . Chị nói thật đi, có phải vì lý do đó mà chị quá tay với Nhất Phương không ?
- Cậu đánh giá tôi như vậy sao ?
- Tôi muốn nghĩ khác lắm . Nhưng thật tình là không được . Và tôi ân hận sao không phát hiện sớm hơn . Nếu biết trước chuyện này, tôi đã không để chị đày cô ấy như vậy.
- Cậu đau lòng chứ gì ?
- Chị có biết chị vừa hỏi một câu rất trẻ con không ?
- Bây giờ cậu nói thẳng đi . Cậu muốn cùng một lúc bắt cá hay tay phải không ?
Triệu Nguyên hơi cau mặt :
- Tôi rất dị ứng với từ ngữ "bắt cá hai tay của chị".
- Nhưng thật sự là như vậy . Cậu quen với con Thu bao lâu rồi ? Vậy mà bây giờ định lo cho người khác . Ban đầu thấy cậu gởi Nhất Phương tôi đã không thích rồi . Không ngờ càng ngày cậu càng làm quá . Tôi là chị nó, làm sao tôi im lặng bỏ qua được.
- Tôi thật không hiểu chị nói gì . Nếu thật sự có gì đó với Tuyết Thu, tôi đã không ngốc mà gởi Nhất Phương làm ở đây.
- Nhưng mà cậu quen với bé bao nhiêu năm rồi, sao bây giờ trở chứng tuyên bố như vậy . Vô trách nhiệm vừa vừa thôi.
- Đến giờ tôi mới hiểu chị nghĩ sai về chúng tôi quá đáng . Bộ cứ phải chơi thân thì bắt buộc trở thành người yêu à.
Mỹ Hoa ngọ nguậy trên ghế :
- Cậu lập luận sao giống mấy tên Sở Khanh quá . Vậy mà từ đó giờ tôi rất thần tượng cậu . Thật khổ cho em tôi . Nó . ..
Triệu Nguyên giơ tay chận lại :
- Trên phương diện kinh doanh, chị là một phụ nữ tài giỏi . Nhưng về tâm lý thì hình như chị hơi ấu trĩ . Chuyện giữa tôi với Tuyết Thu ra sao, để cổ giải thích với chị sau.
Nói rồi Triệu Nguyên đứng dậy . Anh nhấn giọng :
- Tuần sau chị bảo Nhất Phương qua chỗ tôi.
Nói rồi anh bỏ đi ra cửa, lịch sự khép nhẹ nó lại . Anh giận Mỹ Hoa ghê gớm, nhưng không nỡ nói nặng chị ta hơn . Hình dung Nhất Phương khốn khổ suốt mấy tháng dài . Anh càng ân hận mình đã không can thiệp sớm hơn . Không hiểu tại sao anh có thể vô tâm đến vậy.
Có lẽ không ai hiểu được nỗi buồn của nó hơn anh . Đúng là cô đã rơi vào những ngày tháng nặng nề . Có lẽ cô đang cô đơn ghê gớm . Nếu anh không chia sẽ thì còn ai có thể làm điều đó.
Nhất Phương dừng xe, cô mở quyển sổ xem lại địa chỉ, rồi nhìn số nhà trước mặt . Cánh cổng màu trắng thật cao gợi cho cô nhớ một hình ảnh quen thuộc . Cô biết chắc mình đã đến đây một lần với Triệu Nguyên, vào buổi tối kinh khủng đó . Nhưng sao bây giờ công ty lại điều cô qua làm ở đây . Thật lạ !