Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Số lần đọc/download: 318 / 13
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Chương 10
T
hật… không thể tin được! – Cuối cùng Lucy cũng lắp bắp được vài lời. Nó cũng nhận ra sự sợ hãi hiện rõ trên gương mặt em gái.
— Chuyện này là thế nào? – Caro kêu lên.
Lucy lúng túng gỡ ngài Wood ra khỏi con rối của Caro. Nó có cảm giác như đang phải lôi hai đứa trẻ con đang đánh nhau ra. Nó nhìn thẳng vào mặt con rối gỗ như muốn chờ đợi các thứ vô tri vô giác này nói thành lời. Rồi nó đặt úp mặt con rối xuống gối. Mặt nó tái xanh lại vì sợ.
Caro cúi xuống nhặt lấy đôi giầy màu hạt dẻ của Clac-Clac.
— Lucy, chính chị đã làm cái trò này phải không? – Nó hỏi nhẹ nhàng.
— Em bảo chị ư? – Lucy giật mình hỏi lại đầy vẻ ngạc nhiên.
— Em biết rằng chị đang ganh ghét với Clac-Clac và rằng…
— Khoan đã! Không phải chị đã làm cái trò bậy bạ ấy. Đừng có lên án chị mà tội nghiệp! – Lucy cãi lại, giọng run run vì tức tối.
Caro nhìn thẳng vào mặt cô chị rồi thở dài:
— Em thật không hiểu, thật sự không hiểu gì cả. Chị hãy nhìn Clac-Clac mà xem. Nó be bét hết cả rồi!
Caro đặt đôi giầy màu hạt dẻ lên chiếc ghế tựa và nhẹ nhàng bế lấy con rối như bế một đứa trẻ. Nó dùng một tay đỡ lấy coi rối, tay còn lại cố gắng xỏ lại chiếc áo vét nhỏ xíu.
Lucy nghe thấy tiếng cô em đang lẩm bẩm cái gì mà nó hiểu rằng: “Con rối của chị thật là độc ác”.
— Em vừa nói gì thế, Caro? – Nó hỏi lại.
— Chẳng nói gì cả. – Caro đáp lại, nó vẫn đang đánh vật với cái áo vét. – Em… em… nói đúng hơn là em rất… rất sợ hãi về chuyện này.
Caro thú nhận mà không dám nhìn thẳng vào mắt cô chị.
— Chị cũng thấy thế đấy. Những điều vừa xảy ra có cái gì đó thật là kỳ lạ. Chị thấy cần phải nói cho mẹ biết mới được.
Caro ra giường ngồi. Nó đã mặc xong chiếc áo vét cho con rối. Bây giờ nó sẽ đánh vật tiếp với đôi giầy màu hạt dẻ của Clac-Clac.
— Đúng thế, em đồng ý. Chuyện xảy ra làm em thấy rất sợ…
Bà Lafaye đang nằm trên giường đọc truyện kinh dị. Căn phòng đã chìm trong bóng đêm, chỉ có những trang tiểu thuyết là được soi sáng bằng một ngọn đèn rất nhỏ.
Bà Lafaye giật mình ngạc nhiên khi trông thấy hai cô con gái bất ngờ lù lù hiện ra trong bóng tối.
— Ôi, các con làm mẹ sợ quá! Đây là một quyển truyện rất kinh dị…
— Bọn con có thể nói chuyện với mẹ được không ạ? – Lucy ngắt lời mẹ, mặt nó vẫn còn hiện rõ sự căng thẳng.
— Trong phòng bọn con vừa xảy ra những chuyện rất quái đản mẹ ạ… – Caro nói luôn vào vấn đề.
Bà Lafaye gấp cuốn truyện lại, trong khi nét mặt tái dại đi.
— Có vấn đề gì thế?
— Chuyện về ngài Wood của con. Nó đã làm những điều rất quái lạ. – Lucy nói.
— Hả?
Bà Lafaye tròn mắt ngạc nhiên. Trông bà có vẻ nhợt nhạt và mệt mỏi dưới ánh đèn bàng bạc trên bàn.
— Khi vào phòng, con thấy nó đang bóp cổ Clac-Clac. Và hồi chiều nay, nó đã nói những lời thật sự thô thiển. Và…
— Thôi! – Bà Lafaye khoát tay. – Thế là đủ rồi!
— Nhưng, mẹ… – Lucy tiếp tục.
— Hãy để cho mẹ được yên nào, con gái. Mẹ đã chán ngấy những câu chuyện kỳ dị của các con rồi!
— Mẹ, con xin mẹ đấy!
— Bây giờ, mẹ muốn các con thôi chuyện ấy đi. – Bà Lafaye vừa nói vừa quẳng quyển truyện lên bàn. – Mẹ đã mệt mỏi lắm rồi. Mẹ không muốn nghe thêm bất cứ một lời nào về mấy cái con rối ấy nữa. Nếu như có vấn đề gì, các con hãy cố xoay xở lấy với nhau.
— Mẹ, mẹ hãy nghe…
— Và nếu như các con không giải quyết được, mẹ sẽ tịch thu cả hai con rối ấy và quẳng đi cho mà xem. Các con hãy tự lo liệu lấy.
Bà Lafaye tắt đèn. Cả căn phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối.
— Chúc các con ngủ ngon! – Bà nói thêm trước khi kéo chăn lên chùm kín đầu.
Hai cô bé buộc phải rời khỏi phòng. Cả hai lầm lũi bước qua chiếu nghỉ cầu thang.
Lucy không dám bước vào phòng mình ngay. Nó cứ tưởng rằng lúc này ngài Wood lại đang dang tay siết cổ Clac-Clac; tuy nhiên, khi bước vào phòng, nó có thể thở phào nhẹ nhõm khi trông thấy hai con rối vẫn nằm nguyên ở trên giường của hai chị em.
— Mẹ đã chẳng làm gì để giúp mình. – Caro vừa lẩm bẩm vừa đặt Clac-Clac ngồi lên chiếc ghế bành ở gần cửa sổ.
— Chị nghĩ rằng có khi mẹ đang chuẩn bị ngủ được thì lại bị chúng ta đánh thức…
Lucy ôm lấy ngài Wood và đi về phía chiếc ghế bành. Đang đi, nó lại đột ngột đứng lại.
— Này, Caro, em có biết gì không? Chị định là đêm nay sẽ đặt ngài Wood lên tủ tường, em thấy thế có được không?
— Ý kiến hay đấy. – Caro tỏ ý tán thành khi đã lên giường nằm.
Lucy liếc nhìn con rối như chờ đợi phản ứng của đồ vô tri vô giác này. Nó những tưởng ngài Wood sẽ gầm lên, sẽ chửi bới lung tung. Nhưng không, ngài Wood vẫn toe toét cười với nó, mặc dù đôi mắt sơn xanh của ngài vẫn có cái gì đó thật vô cảm.
Lucy chợt thấy một cảm giác ớn lạnh chạy khắp cơ thể. Nó nghĩ: “Mình đã bắt đầu cảm thấy sợ con búp bê nói giọng bụng ngu ngốc này rồi đấy”.
Nó mở cửa tủ ra và run run đặt con rồi lên ngăn trên cùng. Sau đó nó nhẹ nhàng đóng cửa lại và đi về giường.
Đêm đó, nó vẫn cứ thao thức, trằn trọc mãi mà không sao chợp mắt được.
Sáng hôm sau, khi thức dậy, nó cảm thấy gần như kiệt sức, cứ như cả đêm hôm qua nó không hề ngủ được tí nào vậy.
Nó đưa mắt nhìn sang chiếc ghế bành đặt gần cửa sổ trong một tâm trạng lờ đờ của một kẻ mất ngủ.
Clac-Clac vẫn ngồi nguyên vị trí mà Caro đã đặt hôm qua. Bên cạnh là ngài Wood, một tay khoác lên vai Clac-Clac, đang nở một nụ cười đắc chí với Lucy.