We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Dennis Lehane
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Shutter Island
Dịch giả: Quỳnh Lê
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 53
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3147 / 62
Cập nhật: 2016-01-13 17:20:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
ọ gọi nó là Đạ sảnh," Cawley nói khi dẫn họ đi qua một hành lang có sàn lát gỗ tới trước hai cánh cửa bằng gỗ sồi với nắm đấm cửa bằng đồng to như những trái dứa. "Tôi nói nghiêm túc đấy. Vợ tôi tìm thấy trên gác mái vài bức thư chưa gửi của chủ cũ, Đại tá Spivey. Nói đi nói lại về cái Đại sảnh mà ông ta đang cho xây dựng."
Cawley kéo mạnh một trái dứa và đẩy cánh cửa ra.
Chuck khẽ huýt sáo. Teddy và Dolores có một căn hộ ở Buttonwood khiến bạn bè ghen tị vì sự rộng tãi của nó với hành lang chính có chiều dài gần bằng một sàn bóng, thế mà so với căn phòng này thì nó lọt thỏm, chỉ bằng một nửa.
Sàn nhà được lát đá hoa cương, rải rác những tấm thảm trang trí sẫm màu kiểu phương Đông. Một cái lò sưởi cao quá đầu người. Chỉ riêng đống rèm nhung đỏ thẫm, mỗi tấm dài ba mét trên chín cái cửa sổ cũng đã trị giá hơn số tiền mà Teddy kiếm được trong một năm. Có khi hai năm cũng nên. Một cái bàn bi-a nằm trong góc dưới ba bức tranh sơn dầu vẽ một người đàn ông trong quân phục quân đội liên bang màu xanh nước biển, một phụ nữ trong chiếc đầm trắng diêm dúa, và bức cuối cùng là người đàn ông và người đàn bà đứng trước cái lò sưởi giống như cái lò sưởi khổng lồ ở trong phòng này, dưới chân là một con chó.
"Là tranh vẽ ông đại tá à?" Teddy hỏi.
Cawley nhìn theo ánh mắt của anh và gật đầu. "Bị bãi nhiệm không lâu sau khi những bức tranh này được hoàn thành. Chúng tôi tìm thấy chúng dưới tầng hầm của ngôi nhà cùng cái bàn bi-a, với nhiều tấm thảm và ghế ngồi nữa. Anh nên tham quan tầng hầm, đặc vụ ạ. Có thể dùng làm sân chơi Polo ở dưới đó."
Teddy chợt ngửi thấy mùi tẩu thuốc, anh và Chuck cùng xoay người lại và nhận ra trong phòng còn có một người đàn ông khác. Ông ta ngồi quay lưng về phía họ trong một chiếc ghế bành lưng cao đối diện với lò sưởi, một chân vắt lên đầu gối chân kia, trên đó thò ra gáy một quyển sách.
Cawley dẫn họ về phía lò sưởi, chỉ vào mấy chiếc ghế đặt ở đằng trước rồi đi về phía tủ rượu. "Đồ uống gì đây, quý ngài?"
"Một lý whisky mạch đen, nếu ông có," Chuck nói.
"Được thôi, còn đặc vụ Daniels thì sao?"
"Soda va một ít đá."
Người đàn ông lạ mặt trong phòng ngẩng đầu lên nhìn họ. "Anh không có cái thú uống rượu sao?"
Teddy nhìn ông ta. Một cái đầu nhỏ nhắn, tóc đó, trông như một trái sơ ri vắt vẻo trên một thân hình chắc mập, béo lùn. Cả người ông ta toát ra một vẻ công tử bột, khiến cho Teddy có cảm giác rằng ông ta hẳn đã mất rất nhiều thời gian trong buồng tắm mỗi buổi sáng để chăm sóc cơ thể mình với các loại phấn và dầu thơm.
"Và ông là?" Teddy hỏi.
"Đồng nghiệp của tôi," Cawley lên tiếng. "Bác sĩ Jeremiah Narhring."
Người đàn ông này nháy mắt ra hiệu làm quen với họ nhưng không chìa tay ra nên Teddy và Chuck cũng lờ đi.
"Tôi rất tò mò," Narhring nói khi Teddy và Chuck ngồi xuống hai chiếc ghế quây theo hình vòng cung phía bên trái ông ta.
"Chuyện lạ sao?" Teddy nói.
"Sao anh lại không uống rượu nhỉ? Uống rượu không phải là phổ biến trong nghề của các anh sao?"
Cawley đưa đồ uống cho Teddy lúc này đang đứng bắt tréo chân bên cạnh giá sách phía bên phải lò sưởi. "Cũng khá phổ biến," anh nói. "Thế còn nghề của các ông?"
"Xin lỗi?"
"Nghề của các ông ấy." Teddy nói. "Tôi thường nghe thấy người ta nói trong nghề của ông cũng đầy những kẻ nghiện rượu."
"Không giống như tôi được biết."
"Thế thì chắc ông không để ý đấy thôi."
"Tôi không chắc là tôi hiểu ý anh."
"Đấy, thế đấy là cái gì, trong ly của ông ấy, trà lạnh à?"
Teddy rời mắt khỏi giá sách quay sang nhìn Narhring lúc này đang quan sát chiếc ly của mình, một nụ cười rúm lại như con tằm trên cái miệng mềm mại. "Tuyệt vời, đặc vụ. Anh thật là có tài bào chữa. Tôi đoán rằng anh hẳn rất lão luyện trong việc tra khảo."
Teddy lắc đầu, để ý thấy Cawley không có nhiều sách y học lắm, hay ít nhất là trong căn phòng này. Chỉ có một vài cuốn còn ngoài ra toàn là tiểu thuyết, một vài tập sách mỏng mà Teddy đoán là thơ, và rất nhiều sách lịch sử và tiểu sử.
"Không phải sao?" Naehring nói.
"Tôi là đặc vụ. Tôi giao nộp họ. Trong phần lớn trường hợp, những người khác sẽ làm công việc thẩm vấn."
"Tôi gọi đó là ‘tra khảo’ còn anh gọi nó là ‘thẩm vấn’. Đúng vậy, đặc vụ, anh quả là có khả năng bào chữa đáng kinh ngạc." Ông ta gõ ly rượu scoth của mình lên bàn nhiều lần như muốn thể hiện hành động vỗ tay. "Tôi bị mê hoặc bởi những người đàn ông của bạo lực."
"Đàn ông của gì cơ?"
Teddy bước lại gần bên chiếc ghế của Naehring, nhìn xuống người đàn ông nhỏ thó ngồi đó rồi lắc lắc những viên đá trong chiếc ly của mình.
Naehring quay đầu lại, nhấp một ngụm scoth và nói, "Bạo lực."
"Thật là định nghĩa chết tiệt, bác sĩ." Chuck lên tiếng và chưa bao giờ Teddy thấy anh ta khó chịu ra mặt đến vậy.
"Đó không phải là định nghĩa, không phải là định nghĩa."
Teddy lại lắc chiếc ly một lần nữa trước khi uống cạn và nhìn thấy phía dưới mắt trái của Naehring khẽ giần giật. "Tôi cũng phải đồng ý với cộng sự của mình." Anh nói và ngồi xuống ghế.
"Không," Naehring kéo dài giọng khi nói từ này. "Tôi nói các anh là người của bạo lực. Nó không đồng nghĩa với việc buộc tội các anh là những người bạo lực."
Teddy cười rất tươi với ông ta và nói, "Thế thì hãy giải thích cho chúng tôi xem nào."
Sau lưng họ, Cawley đặt một đĩa hát vào máy, tiếng kim chạm vào đĩa nghe sột soạt rồi sau đó là những tiếng kêu lộp độp và tiếng rít ken két khiến Teddy nhớ tới những chiếc điện thoại mà anh vừa gọi lúc nãy. Thế rồi những âm thanh chói tai đó được thay thế bởi một hòa âm giữa piano và đàn dây. Nhạc cổ điển gì đó, Teddy chỉ biết đến thế. Có lẽ là nhạc Phổ. Nó khiến anh nhớ tới những quán cà phê ở Đức và một bộ sưu tập đĩa nhạc mà anh nhìn thấy trong căn phòng của một viên sĩ quan chỉ huy phó ở Dachau, người đã tự bắn vào họng mình trong lúc nghe nhạc. Hắn ta vẫn còn sống khi Teddy và bốn người lính Mỹ khác bước vào phòng. Máu chảy ra ồng ộc. Nhưng hắn ta không thể với tới khẩu súng lúc này đã rơi xuống sàn để bồi thêm phát nữa. Tiếng nhạc êm ái lan khắp căn phòng như mạng nhện độc. Phải hai mươi phút sau hắn mới chết, hai người lính Mỹ hỏi tên phó chỉ huy xem hắn có đau đớn không khi họ lục soát căn phòng. Teddy nhặt bức anh đóng khung để trong lòng hắn lên xem, bức ảnh chụp vợ và hai đứa con, mắt hắn giãn ra và bám theo bức ảnh khi Teddy lấy nó đi. Teddy đứng đó hết nhìn bức ảnh lại nhìn hắn, nhìn tới nhìn lui, cứ thể cho đến khi hắn tắt thở. Trong suốt thời gian đó, tiếng nhạc vẫn du dương. Lảnh lót.
"Brahms?" Chuck hỏi.
"Mahler." Cawley ngồi xuống bên cạnh Naehring.
"Anh muốn nghe tôi giải thích đúng không?" Naehring lên tiếng.
Teddy tì hai cùi trỏ lên đầu gối và chìa hai tay ra tỏ ý sẳn sàng lắng nghe.
"Từ hồi đi học," Naehring nói, "tôi đánh cá rằng không ai trong số hai anh bỏ qua một cuộc xô xát nào ở sân trường. Tôi không có ý nói là các Naehring thích thú với chuyện đó mà chỉ là vì trong đầu các anh không bao giờ có chỗ cho sự tháo chạy. Đúng thế không?"
Teddy nhìn về phía Chuck. Chuck khẽ mỉm cười với anh, vẻ lúng túng.
"Không được nuôi dạy để bỏ chạy, bác sĩ," Chuck nói.
"À, đúng, nuôi dạy? Thế ai đã nuôi dạy anh?"
"Những con gấu," Teddy nói.
Mắt Cawley chợt sáng lên và ông ta khẽ gật đầu với Teddy.
Thế nhưng Naehring có vẻ không thích sự hài hước. Ông ta khẽ chỉnh lại nếp quần hơi nhàu ở phía đầu gối. "Các anh có tin vào Chúa không?"
Teddy cười.
Naehring cúi người về phía trước.
"Ôi, ông nói nghiêm túc đấy chứ?" Teddy hỏi.
Naehring vẫn tỏ vẻ đang đợi.
"Ông đã bao giờ nhìn thấy một cái trại tập trung chưa bác sĩ?"
Naehring lắc đầu.
"Chưa ư?" Teddy hơi nhoài người về phía trước. "Tiếng Anh của ông rất tốt, gần như không có khiếm khuyết. Tuy nhiên ông đánh vần các phụ âm vẫn hơi cứng một tí."
"Việc nhập cư hợp pháp là một tội hay sao, đặc vụ?"
Teddy mỉm cười, lắc đầu.
"Vậy thì hãy quay lại với câu hỏi về Chúa?"
"Một ngày nào đó, ông nhìn thấy một cái trại tập trung, bác sĩ, rồi hãy quay lại hỏi tôi về những cảm nghĩ với Chúa."
Naehring tỏ ý đồng tình với câu trả lời của Teddy bằng cách nhắm mắt lại rồi từ từ mở mắt ra trước khi đổi hướng nhìn sang Chuck.
"Thế còn anh?"
"Tôi cũng chưa bao giờ nhìn thấy cái trại nào."
"Tôi hỏi anh có tin vào Chúa không?"
Chuck nhún vai. "Từ lâu tôi cũng chagn83 quan tâm tới ông ta cho lắm."
"Từ khi cha anh qua đời, đúng không?"
Nghe tới đây, Chuck khẽ cúi người về phía trước, nhìn chằm chằm vào người đàn ông thấp, mập với đôi mắt sáng quắc.
"Cha anh đã qua đời đúng không? Cả hai của anh nữa, đặc vụ Daniels? Trên thực tế, tôi dám cá là cả hai anh đều đã mất đi nhân vật nam giới trụ cột trong gia đình trước sinh nhật thứ mười lăm của mình."
"Năm con rô," Teddy nói.
"Xin lỗi?" Naehring hỏi, hơi nhoài người về phía trước.
"Đây có phải là một trò ảo thuật mới của ông không?" Teddy nói. "Ông sẽ nói cho tôi biết tôi đang giữ con bài nào. Hay là, không, chờ đã, ông sẽ cắt một cô y tá làm đôi hoặc lôi từ trong đầu bác sĩ Cawley ra một con thỏ."
"Đây không phải là một trò ảo thuật."
"Hay như thế này," Teddy vừa nói vừa chỉ muốn vặt cái đầu trông giống như quả sơ ri khỏi đôi vai u nung núc thịt của ông ta. "Ông dạy một phụ nữ đi xuyên qua tường, tàng hình trong một tòa nhà đầy hộ lý và lính gác, rồi vượt qua đại dương."
"Trò này được đấy," Chuck nói.
Naehring lại chớp mắt một cách chậm rãi khiến Teddy liên tưởng tới một con mèo sau khi ăn no.
"Lại phải nói kỹ năng bào chữa của anh thật là…"
"À, lại quay về chỗ cũ."
"… thật là ấn tượng. Nhưng vấn để hiện nay…"
"Vấn đề hiện nay," Teddy nói. "Là cái bệnh viện này trong đêm hôm qua đã vi phạm trắng trợn chín quy định về an ninh. Các ông có một người phụ nữ bị mất tích mà không ai thèm đi tìm xem…"
"Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm."
"Một cách nghiêm túc?"
Naehring ngồi tụt vào ghế và nhìn sang Cawley với cái vẻ khiến Teddy băn khoăn không hiểu ai trong số họ mới thực sự là người nắm quyền.
Cawley bắt gặp ánh mắt Teddy, phía dưới cằm ông ta hơi đỏ lên. "Bác sĩ Naehring, ngoài những chức danh khác thì còn là người phụ trách mảng thông tin liên lạc trong ban giám đốc. Tôi mời ông ấy tới đây với tư cách đó, nhằm giải đáp những thắc mắc của các anh lúc trước."
"Những thắc mắc nào vậy?"
Naehring khum tay lại châm lửa cho tẩu thuốc của mình rồi nói, "Về việc chúng tôi không thể cung cấp hồ sơ cá nhân của nhân viên."
"Của Sheehan," Teddy nói.
"Của bất kỳ ai."
"Cơ bản mà nói, ông đang thọc gậy bánh xe chúng tôi đấy."
"Tôi không quen với cách diễn đạt của anh."
"Vậy nên nghĩ tới việc đi ra ngoài nhiều hơn nữa."
"Đặc vụ, cứ tiếp tục cuộc điều tra của anh và chúng tôi sẽ giúp anh bất cứ gì chúng tôi có thể, nhưng…"
"Thôi khỏi."
"Xin lỗi?" Cawley nhoài người ra phía trước, bốn người bọn họ tạo thành một bộ tứ vai sụm xuống, đầu nhô ra phía trước.
"Thôi khỏi," Teddy nhắc lại. "Cuộc điều tra đã kết thúc. Chúng tôi sẽ trở lại thành phố trong chuyến phà đầu tiên. Chúng tôi sẽ viết báo cáo và mọi việc sẽ được chuyển cho các nhân viên của Hoover, tôi chỉ có thể đoán thế. Chúng tôi sẽ ra khỏi vụ này."
Khói từ tẩu thuốc trên tay Naehring bay lởn vởn. Cawley làm một hơi từ ly rượu của mình. Âm nhạc của Mahler vẫn lảnh lót. Từ đâu đó trong căn phòng, tiếng đồng hồ kêu tích tắc. Bên ngoài trời bắt đầu mưa nặng hạt.
Cawley đặt chiếc ly rỗng xuống cái bàn nhỏ bên cạnh ghế mình.
"Tùy anh thôi, đặc vụ."
Đảo Kinh Hoàng Đảo Kinh Hoàng - Dennis Lehane Đảo Kinh Hoàng