Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Best Of Me
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
awson chạy trên lớp cát nén gần mép nước, uể oải đuổi theo lũ nhạn biển đang hết lao vào rồi lại lao ra khỏi những con sóng. Cho dù còn sớm, bãi biển đã đông nghịt những người chạy bộ khác và những người dắt chó đi dạo, đám trẻ con đang dựng lâu đài cát. Đằng sau cồn cát, mọi người đang ở trên boong tàu uống cà phê, chân tì lên chấn song, tận hưởng buổi sáng.
Anh may mắn kiếm được một phòng. Vào quãng thời gian này trong năm, các khách sạn trên bờ biển thường đã được đặt kín chỗ, và phải ghé qua mấy nơi mới tìm được một chỗ có người hủy phòng. Anh chỉ có lựa chọn là tìm một phòng nào quanh đây hoặc ở một khách sạn tại New Bern. Và vì bệnh viện nằm ở New Bern nên anh quyết định rằng tốt hơn hết là tránh đi cho xa. Anh sẽ phải án binh bất động thôi. Anh ngờ rằng Ted sẽ không để yên cho chuyện này.
Cho dù đã cố gắng hết sức, anh vẫn không thể không nghĩ đến người đàn ông tóc đen. Nếu anh ta không bám theo anh, anh sẽ không bao giờ biết Ted đang phục sẵn. Hình ảnh đó - bóng ma đó - đã vẫy tay ra hiệu với anh và anh đã đi theo, y như lúc anh ở giữa đại dương sau khi giàn khoan bị nổ.
Hai sự kiện tình cờ chạy đuổi nhau trong đầu anh, một cái vòng bất tận. Cứu mạng anh một lần thì còn có thể được coi là một ảo tưởng, nhưng lần thứ hai thì sao? Lần đầu tiên trong đời, anh bắt đầu băn khoăn không biết liệu những chuyến viếng thăm của người đàn ông tóc đen ấy có mục đích lớn lao nào hơn không, như thể anh đang được cứu vì một lý do nào đó, cho dù anh không dám chắc lý do đó có thể là gì.
Cố gắng thoát khỏi những suy nghĩ trong đầu, Dawson gia tăng tốc độ, hơi thở trở nên nặng nề hơn. Anh cởi áo phông ra, vẫn không hề chậm bước và dùng nó làm khăn để lau mồ hôi trên mặt. Anh tập trung vào cái cầu tàu ở xa xa, quyết tâm chạy nhanh hơn nữa cho tới khi đến được chỗ đó.
Chỉ sau vài phút, các cơ bắp của anh đã nóng rực. Anh tiếp tục tiến về phía trước, cố gắng tập trung vào việc điều khiển cơ thể tiến đến mục tiêu, nhưng mắt anh vần không ngừng đảo từ bên này sang bên kia, vô thức quét khắp những người đi dạo trên bờ biển để tìm người đàn ông tóc đen.
Khi đã đến được cầu tàu, thay vì giảm tốc độ, anh vẫn giữ nguyên bước chạy cho tới khi trở về khách sạn. Lần đầu tiên trong nhiều năm, kết thúc cuộc chạy bộ, cảm giác của anh còn tệ hơn nhiều so với khi anh bắt đầu chạy. Anh gập người xuống, cố nín thở, vẫn chẳng có manh mối nào cho những câu hỏi của mình. Anh không thể không cảm thấy một chân trời mới đã mở ra trong thế giới nội tâm của anh kể từ khi anh đến thị trấn. Mọi thứ quanh anh đều gợi lên một cảm giác khác biệt mơ hồ. Không phải vì người đàn ông tóc đen hay Ted hay vì Tuck đã qua đời. Mọi thứ đều có vẻ khác là bởi vì Amanda. Cô không đơn thuần là một ký ức nữa; cô đột nhiên trở nên chân chực đến không thể phủ nhận được - một phiên bản sống tràn đầy sinh lực của cái quá khứ thật ra chưa bao giờ rời bỏ anh. Không chỉ một lần, Amanda thời trẻ đã ghé thăm anh trong mơ, và anh thầm hỏi không biết trong tương lai những giấc mơ của anh về cô có thay đổi hay không. Cô sẽ là người nào? Anh không dám chắc. Tất cả những gì anh có thể biết một cách chắc chắn, đó là khi ở bên Amanda, anh cảm thấy mình như được lấp đầy theo cái cách mà chẳng mấy ai từng biết đến.
Bãi biển lúc này đã vào giờ im ắng, những người dạo bộ sáng sớm đang quay trở về xe còn khách du lịch bắt đầu trải khăn tắm ra. Sóng cuộn lên theo một giai điệu đều đều, âm thanh như ru ngủ: Dawson hướng ánh mắt về phía biển, những suy nghĩ về tương lai lấp đầy tâm trạng anh bằng nỗi thất vọng. Cho dù anh có quan tâm đến cô nhiều đến mức nào thì cũng vậy thôi, anh vẫn phải chấp nhận sự thực rằng cô đã có chồng có con. Một lần kết thúc đã đủ khó khăn lắm rồi; cái suy nghĩ lại kết lúc mọi thứ thêm lần nữa dường như đột nhiên trở nên không thể chịu đựng nổi. Gió nổi lên, thầm thì với anh rằng thời gian anh được ở bên cô đang cạn dần rồi, và anh bắt đầu tiến về phía hành lang, kiệt sức trước nhận thức này và khát khao cháy bỏng rằng mọi thứ bằng cách nào đó có thể khác đi.
• • •
Càng uống thêm cà phê, Amanda càng vững dạ để chuẩn bị ứng phó với mẹ mình. Họ đang ở hiên sau trông ra khu vườn. Mẹ cô đang ngồi rất điệu trong một cái ghế mây trắng, ăn mặc cứ như thể bà đang đợi thống đốc tạt qua thăm, và mổ xẻ các sự việc xảy ra tối hôm trước. Bà có vẻ vui mừng vì đã phát hiện ra những âm mưu bất tận cùng những phán xét ngầm ẩn trong giọng điệu và lời lẽ mà bạn bè bà đã dùng trong suốt bữa tối và lúc chơi bài.
Nhờ cuộc chơi bài brit mở rộng, một buổi tối Amanda những tưởng sẽ kéo dài trong một hoặc hai tiếng đồng hồ cuối cùng phải đến tận mười rưỡi mới kết thúc. Thậm chí, đến lúc đó, cô vẫn cảm thấy bọn họ chẳng ai thật lòng muốn về nhà. Còn Amanda đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, và thực lòng, cô chẳng nhận ra nổi mẹ cô đang nói về chuyện gì. Theo như cô thấy, những cuộc nói chuyện này cũng chẳng khác gì so với những cuộc trò chuyện trong quá khứ, hay cũng chẳng khác gì so với những cuộc trò chuyện ở bất kỳ thị trấn nhỏ nào. Nói từ chuyện hàng xóm đến cháu chắt, mới đây nhất thì chuyện ai là người giảng Kinh Thánh cho nhóm hoặc cách treo rèm đúng hoặc giá cả món sườn nướng leo thang ra sao, tất cả đều được đi kèm với một vài câu chuyện ngồi lê đôi mách vô thưởng vô phạt. Nói cách khác là những câu chuyện trần tục, nhưng mẹ cô lại nâng cuộc trò chuyện lên tầm quan trọng cỡ quốc gia, dù nghe có ngớ ngẩn đến đâu đi nữa. Mẹ cô lúc nào cũng có thể tìm ra điểm thiếu sót hay kịch tính, và Amanda lấy làm mừng là phải đến tận khi cô đã uống xong cốc cà phê đầu tiên thì mẹ cô mới bắt đầu mở bài cằn nhằn. Nguyên nhân khiến cô thấy khó tập trung hơn nữa chính là cô không thể ngừng suy nghĩ về Dawson. Cô đã cố thuyết phục bản chân rằng mình kiểm soát được tất cả mọi việc, nhưng nếu vậy thì tại sao cô lại cứ hình dung ra hình ảnh mái tóc dày của anh đổ xuống cổ áo, hay dáng vẻ của anh trong chiếc quần Jean, hay mấy lần họ ôm lấy nhau khi anh vừa tới, cảm giác mới tự nhiên làm sao? Cô đã kết hôn đủ lâu để biết rằng những điều này không quan trọng bằng sự tin tưởng và tình bạn đơn thuần, được củng cố bởi những mối quan tâm chung; vài ngày ít ỏi ở bên nhau sau hơn hai mươi năm xa cách không đủ để bắt đầu hình thành những mối liên kết này. Bạn cũ không phải ngày một ngày hai mà thành, và sự tin tưởng được xây dựng dần dần từng chút một. Đôi khi, cô vẫn nghĩ rằng, phụ nữ thường có xu hướng nhìn đàn ông theo cách họ muốn, ít nhất cũng là lúc ban đầu, và cô thầm hỏi không biết mình có phạm phải sai lầm tương tự. Ấy vậy nhưng, khi cô đang trầm ngâm nghĩ đến những câu hỏi không thể trả lời được này, mẹ cô lại chẳng thể giữ im lặng. Bà cứ lải nhà lải nhải...
“Con có nghe mẹ nói không đấy?” mẹ cô hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Amanda hạ tách xuống. “Tất nhiên con đang nghe rồi.”
“Mẹ đang bảo con cần phải tiếp tục đăng ký thành viên đi.”
“Con mới chơi được một thời gian thôi mà mẹ.”
“Thế nên mẹ mới bảo con nên gia nhập một câu lạc bộ nào đó đi, hoặc tự lập một cái,” bà gợi ý. “Hay là con không nghe thấy đoạn đó?”
“Con xin lỗi. Hôm nay con mải suy nghĩ nhiều chuyện quá.”
“Phải rồi. Cái buổi lễ vặt đó phỏng?”
Amanda phớt lờ câu châm chọc đó vì cô không có hứng tranh cãi. Cô biết thừa đó chính là điều mẹ cô muốn. Mẹ cô đã bực bội suốt cả sáng, vận đến những cuộc tranh cãi tưởng tượng tối hôm trước như một cái cớ cho việc xâm phạm sự riêng tư mà cô không thể tránh được.
“Con đã bảo mẹ rằng bác Tuck muốn rải tro cốt của bác ấy mà,” cô giải thích, giữ cho giọng đều đều. “Vợ bác ấy, bác Clara, cũng được hỏa táng. Có lẽ bác ấy coi đó như một cách để họ lại được ở bên nhau.”
Mẹ cô có vẻ không nghe thấy cô nói. “Sao người ta lại dùng cách như thế nhỉ? Nghe có vẻ... bất cần.”
Amanda quay về phía dòng sông. “Con không biết mẹ ạ. Con không nghĩ đến chuyện đó.”
Vẻ mặt của mẹ cô vẫn đờ đẫn và giả tạo y như ma nơ canh. “Còn bọn trẻ thì sao? Chúng thế nào?”
“Sáng nay con chưa nói chuyện với Jared hay Lynn. Nhưng theo như con biết thì chúng vẫn khỏe.”
“Còn Frank?”
Cô nhấp một ngụm cà phê, đánh trống lảng. Cô không muốn nói về anh. Không hề muốn làm thế sau cuộc tranh cãi giữa họ sáng hôm qua, một cuộc tranh cãi đã gần như trở thành cơm bữa đối với hai vợ chồng, và cũng là một cuộc tranh cãi mà rất có thể anh đã quên rồi. Các cuộc hôn nhân, dù tốt dù xấu, đều được định nghĩa bởi sự lặp đi lặp lại.
“Anh ấy ổn cả.”
Mẹ cô gật đầu, đợi cô nói thêm. Amanda không nói gì nữa.
Trong bầu không khí lặng im, mẹ cô trải rộng cái chăn ăn trong lòng rồi tiếp tục, “Vậy công việc ngày hôm nay như thế nào? Con chỉ cần đổ tro xuống nơi ông ấy yêu cầu hả?
“Đại loại thế ạ.”
“Con có cần xin phép để làm một chuyện kiểu như thế không? Mẹ không muốn nghĩ rằng người ta được phép làm như thế ở bất kỳ nơi nào họ muốn.”
“Luật sư không nói gì cả, vậy nên con chắc rằng mọi chuyện đều không vấn đề gì. Con chỉ cảm thấy vô cùng vinh dự vì bác Tuck muốn con tham dự vào kế hoạch của bác ấy, cho dù kế hoạch ấy có là gì đi nữa.”
Mẹ cô hơi ngả người về phía trước và cười giả lả. “Ồ, chuyện đó cũng đúng thôi,” bà nói. “Bởi vì hai người là bạn bè mà.”
Amanda quay người đi, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi với hết thảy những chuyện này - mẹ cô, Frank, tất cả những sự giả dối đã định hình nên cuộc đời cô. “Vâng, mẹ ạ, vì bác ấy với con là bạn bè. Con thích bầu bạn cùng bác ấy. Bác ấy là một trong những người tử tế nhất mà con từng quen biết.” Lần đầu tiên, mẹ cô có vẻ chưng hửng. “Buổi lễ này dự định tiến hành ở đâu vậy?”
“Mẹ quan tâm làm gì chứ? Rõ ràng mẹ có tán thành đâu.”
“Mẹ chỉ muốn nói chuyện thôi mà.” Bà khịt mũi. “Làm gì mà con phải cộc cằn thế.”
“Có lẽ con nói có vẻ cộc cằn bởi vì con đang đau lòng. Hoặc có lẽ vì rằng toàn bộ chuyện này, mẹ chẳng bao giờ nói một lời động viên nào. Thậm chí còn chẳng có được một câu, ‘Mẹ rất thông cảm cho mất mát của con. Mẹ biết ông ấy có ý nghĩa rất lớn đối với con.’ Đó là điều bình thường người ta vẫn nói khi có người thân qua đời.”
“Có lẽ mẹ sẽ nói thế nếu ban đầu mẹ biết về mối quan hệ này. Nhưng con đã nói dối về nó suốt còn gì.”
“Mẹ có bao giờ dừng lại để cân nhắc đến khả năng chính mẹ đã khiến con ban đầu phải nói dối không?”
Mẹ cô trợn mắt. “Đừng có buồn cười thế. Mẹ không bắt con phải nói gì. Mẹ đâu phải người lén lút quay trở lại đây. Con là người đưa ra quyết định chứ không phải mẹ, và mọi quyết định đều có hậu quả. Con cần phải học cách chịu trách nhiệm với những lựa chọn của con.”
“Mẹ không nghĩ là con cũng biết điều đó à?” Amanda cảm giác được cô đang đỏ bừng hết cả mặt mày.
“Mẹ nghĩ rằng,” mẹ có nói, nhả từng từ một, “thỉnh thoảng con hơi quá ích kỷ.”
“Con á?” Amanda chớp mắt. “Mẹ nghĩ rằng con là người ích kỷ?”
“Tất nhiên,” mẹ cô nói. Xét ở một mức độ nào đó, tất cả mọi người đều thế cả. “Mẹ chỉ nói rằng đôi lúc con hơi tỏ ra thái quá.”
Amanda nhìn chằm chằm sang bên kia bàn, quá choáng váng đến độ không nói nổi nên lời. Vì mẹ cô, không phải ai khác chính mẹ cô - đang đặt ra giả thuyết này chỉ cốt để đổ dầu vào lửa. Trong thế giới của mẹ cô, người khác mãi mãi chỉ có độc một vai trò là những tấm gương. Cô lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận. “Con không nghĩ rằng nói đến chuyện này bây giờ lại là ý hay.”
“Mẹ nghĩ là có đấy,” mẹ cô đáp.
“Bởi vì con không kể cho mẹ nghe về bác Tuck à?”
“Không,” bà trả lời. “Bởi vì mẹ nghĩ nó liên quan đến vấn đề con đang vướng phải với Frank.”
Câu nhận xét khiến Amanda thầm chột dạ, và cô phải cố gắng hết sức mới có thể giữ cho giọng nói và vẻ mặt được điềm tĩnh. “Sao mẹ lại nghĩ rằng con và Frank đang có vấn đề?”
Mẹ cô vẫn giữ giọng trung tính, nhưng đã thêm một chút ấm áp. “Mẹ hiểu con hơn con tưởng đấy, và việc con không phủ nhận điều đó đã chứng minh quan điểm của mẹ. Mẹ không lo lắng vì con không chịu nói về tình hình hiện tại giữa hai đứa. Chuyện đó liên quan đến con và Frank, và mẹ chẳng thể nói gì hay làm gì để giúp được cả. Cả hai chúng ta đều biết như thế. Hôn nhân là chung thân, chứ không phải thích thì hợp, chán thì tan. Tất nhiên, điều đó sẽ khơi lên câu hỏi rằng suốt những năm này, con vẫn đang chia sẽ điều gì với ông Tuck. Nếu bắt buộc phải đoán, thì mẹ sẽ cho rằng không chỉ là con muốn đến thăm ông ấy. Việc đó còn là vì con cảm thấy cần phải chia sẻ với ông ấy.”
Mẹ cô để câu nhận xét lơ lửng ở đó, hàng lông mày cong lên đầy vẻ cật vấn, và trong im lặng, Amanda cố gắng nuốt cơn choáng váng vào trong lòng. Mẹ cô chỉnh lại chiếc khăn ăn. “Nào, theo mẹ thì hẳn là con sẽ ăn tới ở đây. Con thích ra ngoài hay ăn ở nhà?”
“Ra là vậy đấy hả?” Amanda bùng nổ. “Mẹ ném những lời suy đoán kết tội của mẹ ra, rồi cứ thế mà dừng vấn đề lại?”
Mẹ cô chắp tay lại để trong lòng. “Mẹ không dừng vấn đề lại. Chính con mới là người không chịu nói về nó. Nhưng nếu mẹ là con, mẹ sẽ nghĩ xem con thật lòng muốn gì, vì khi con trở về nhà, con sẽ phải đưa ra một quyết định nào đó cho cuộc hôn nhân của con. Cuối cùng, nó sẽ có hiệu quả hoặc không. Và vấn đề chủ yếu phụ thuộc vào con.”
Lời nói của bà mang theo một sự thật phũ phàng. Xét cho cùng, đây không phải là vấn đề riêng của cô và Frank; nó còn liên quan đến những đứa con họ đang nuôi nấng. Amanda đột nhiên cảm thấy kiệt sức. Đặt tách cà phê lên đĩa lót, cô cảm thấy cơn giận đã phát tán hết ra ngoài, chỉ để lại cảm giác thất bại.
“Mẹ còn nhớ gia đình rái cá thường chơi gần bến tàu của chúng ta không?” cuối cùng cô cũng lên tiếng, không đợi câu trả lời. “Hồi con còn bé ấy? Bố vẫn đưa con đến đó mỗi khi bọn chúng xuất hiện rồi đưa con trở về. Hai bố con ngồi trên bãi cỏ ngắm nhìn chúng bắn nước tung tóe và chạy đuổi nhau lòng vòng. Con vẫn thường nghĩ chúng là những con vật hạnh phúc nhất thế giới.”
“Mẹ không hiểu chuyện này thì liên quan gì đến...”
“Con lại nhìn thấy lũ rái cá,” Amanda tiếp tục, át lời mẹ cô. “Năm ngoái, khi đi nghỉ ở bãi biển, bọn con đã đến thăm công viên nước ở thị trấn Pin Knoll Shores. Con rất phấn khích vì được xem triển lãm rái cá mới. Con phải kể với Annette về bầy rái cá sau nhà chúng ta dễ đến hàng chục lần rồi, và con bé vô cùng háo hức chờ mong được nhìn thấy chúng, nhưng cuối cùng, đến khi chúng con đến được đó, thì nó chẳng hề giống với hồi con còn bé. Bầy rái cá ở đó, tất nhiên rồi, nhưng chúng đang ngủ trong rãnh rước. Cho dù chúng con ở công viên nước đến mấy tiếng liền, chúng vẫn không hề nhúc nhích. Trên đường về, Annette đã hỏi con tại sao chúng không chơi đùa và thực sự con không biết trả lời ra sao nữa. Nhưng sau khi chúng con rời đi, con cảm thấy... buồn bã. Bởi vì con biết đích xác tại sao bọn rái cá không chơi đùa.”
Cô dừng lại, lướt ngón tay quanh miệng tách cà phê rồi nhìn thẳng vào mắt mẹ cô.
“Chúng không hạnh phúc. Bọn rái cá biết chúng không sống trong một con sông thật. Có lẽ chúng không hiểu chuyện xảy ra như thế nào, nhưng dường như chúng hiểu được chúng đang ở trong một cái lồng và không thể thoát ra được. Đó không phải cuộc sống dành cho chúng, cũng chẳng phải cuộc sống chúng mong muốn, nhưng chúng chẳng thể làm gì để thay đổi được chuyện này.”
Lần đầu tiên kể thừ lúc mẹ cô ngồi vào bàn, bà có vẻ ngập ngừng không chắc mình nên nói gì. Amanda đẩy tách cà phê sang một bên rồi đứng dậy khỏi bàn.
Lúc bước đi, cô nghe thấy tiếng mẹ cô hắng giọng. Cô quay sang nhìn.
“Mẹ cho rằng con kể câu chuyện này ra là có ý cả phải không?” mẹ cô hỏi.
Amanda mỉm cười mệt mỏi. “Vâng,” cô nói, giọng nhẹ tênh. “Con có ý cả.”
Dành Hết Cho Em Dành Hết Cho Em - Nicholas Sparks Dành Hết Cho Em