Số lần đọc/download: 2348 / 34
Cập nhật: 2016-06-24 17:38:12 +0700
Chương 9
V
ô cùng xúc phạm. Vô cùng đốn mạt.
Anh đã gọi cô là gái điếm. Xuất phát từ thói ngạo mạn xấu xa của việc trở thành một người đàn ông giàu có và không hề vướng bận. Một công tước. Anh đã cho rằng ý tưởng cung cấp thông tin mà mình yêu cầu để đổi lấy tiền của Mara đã biến cô thành người phụ nữ phóng túng.
Nếu cô là một người đàn ông, anh sẽ không thốt ra lời xúc phạm ấy. Nếu cô là một người đàn ông, anh sẽ không bao giờ nói như vậy. Nếu anh đối xử với tôi như một ả điếm, anh phải trả tiền cho tôi theo đúng giá của họ.
Vì vậy, cô đã sử dụng từ đó trước. Nhưng lần này thì khác. Anh khiến cô phơi bày mọi thứ về bản thân bằng động chạm của mình. Anh cám dỗ cô. Anh làm cô thích mình. Sau đó gọi cô là gái điếm.
Anh đáng bị đánh thật đau. Temple bất khả chiến bại đáng bị hạ gục. Bởi cô. Mara đeo mặt nạ rồi bối rối đi theo người gác cửa, người dẫn cô băng qua một hành lang uốn khúc, ngoằn ngoèo chắn mất tầm nhìn của cô về phía các thành viên của câu lạc bộ. Cô quá tức giận để quan tâm đến việc họ sẽ đến nơi nào hay những gì sẽ xảy ra tiếp theo, quá mải mê với việc muốn nhìn thấu ruột gan Temple.
Cho đến khi người dẫn đường vẫy tay ra hiệu cho cô tiến vào một không gian mới và khép cánh cửa lại sau lưng, để lại cô một mình giữa biển người. Toàn phụ nữ. Nỗi ngạc nhiên lan khắp cơ thể cô. Những người phụ nữ không có chỗ trong một câu lạc bộ dành cho đàn ông. Trong một sòng bạc. Ánh mắt cô đảo khắp căn phòng, lướt qua một nhóm phụ nữ đang trò chuyện huyên thuyên. Nhận ra vài người. Một hầu tước phu nhân. Hai nữ bá tước. Một nữ công tước người Ý được biết đến qua những vụ tai tiếng.
Ngạc nhiên đối chọi với nỗi tò mò khi Mara đánh giá những người phụ nữ còn lại, tất cả đều khoác trên mình các món đồ bằng lụa và xa tanh lộng lẫy, một số đeo mặt nạ, hầu hết đều đang trò chuyện rôm rả như thể họ đang ở trong một phòng trà dành cho các quý cô. Đây không phải là những phụ nữ bình thường. Họ là các quý tộc.
Và đó là lúc Mara trở nên bình tĩnh sau khi khám phá ra mình đã chú ý đến những gì lẽ ra nên chú ý ngay từ lúc mới được dẫn vào căn phòng này, giống như một con cừu bị phanh thây. Choán hết toàn bộ chiều dài của căn phòng hẹp và tăm tối đến lạ thường là một ô cửa sổ lắp kính mờ khổng lồ nhìn ra căn phòng đầy những người đàn ông, tất cả đều đang mặc lễ phục buổi tối, quây tròn thành một đám đông, nhất loạt không nhúc nhích và liên tục reo hò, phá lên cười vô cùng phấn khích, đung đưa đầy khí thế như những chiếc lá trên một cây sồi sum suê trong cái nóng mùa hè. Đám đàn ông vây quanh một không gian trống khổng lồ, được ngăn cách bằng vành đai dây thừng và được phủ mùn cưa, từ đây những người phụ nữ có thể có được tầm nhìn hoàn hảo mà không bị trở ngại.
Võ đài. Mara di chuyển tới gần lớp kính hơn, không thể ngăn mình vươn tay chạm vào nó, ngạc nhiên trước cách căn phòng bừng sáng.
Ơn Chúa vì cô kịp nhận ra đúng lúc rằng những người đàn ông đó có thể nhìn thấy mình nếu đến quá gần ô cửa. Cô dừng bước, rụt tay lại, ngay cả khi không hiểu nổi tại sao chẳng một người đàn ông nào trong số họ có vẻ hứng thú với ô cửa sổ này hay những người phụ nữ bên trong căn phòng nhỏ bé, tối tăm. Phải chăng những người đàn ông đó đã quá quen với việc trận đấu của họ có phụ nữ chứng kiến mà không bị chướng tai gai mắt bởi sự hiện diện ấy? Không muốn kiểm soát họ? Không muốn ngăn họ lại gần? Đây là nơi nào?
Chốn hoàn hảo, lạ thường nào đây? “Họ sẽ không thấy cô đâu,” một phụ nữ gần đấy cất tiếng, thu hút sự chú ý của Mara về phía đôi mắt xanh nghiêm nghị, to tròn và đáng lo ngại phía sau cặp kính dày cộp của cô ấy. “Đó không phải một ô cửa sổ. Mà là một tấm gương.”
“Một tấm gương ư?” Chẳng có gì ở ô cửa sổ này giống một tấm gương hết. Vẻ bối rối của Mara chắc hẳn phải thể hiện rất rõ vì người phụ nữ ấy tiếp tục, “Chúng ta có thể nhìn thấy họ... nhưng họ chỉ có thể nhìn thấy chính mình.”
Như thể được ra hiệu, một quý ông băng đến trước võ đài, đủ gần ô cửa sổ để có thể chạm vào, trước khi dừng lại trong giây lát và quay sang Mara. Cô nghiêng người về phía trước khi anh ta làm điều tương tự ở phía bên kia, hếch cằm lên để vụng về thắt lại chiếc cà vạt của mình. Cô vẫy tay về phía khuôn mặt dài và nhợt nhạt của anh ta.
Anh ta nhe răng ra. Cô liền bỏ tay xuống.
Anh ta lại giơ một ngón tay đeo găng lên để chà xát qua lại kẽ răng ám vết trà-và-thuốc lá trước khi quay đi rồi rảo bước. Đám phụ nữ gần đó phá lên cười. “Thật hay ho làm sao! Chẳng nghi ngờ gì là Huân tước Houndswell sẽ xấu hổ kinh khủng nếu biết chúng ta đã chứng kiến những tàn dư từ bữa tối của anh ta.” Người phụ nữ mỉm cười với Mara. “Giờ cô tin rồi chứ?”
Mara cười toe toét. “Hẳn là thứ này đã cho cô rất nhiều giờ thư giãn.” “Khi cuộc đấu không đạt kết quả như mong đợi,” người phụ nữ trả lời. “Nhìn kìa! Drake vừa mới bước lên võ đài.”
Tiếng trò chuyện trong căn phòng nhỏ dần khi những người phụ nữ hướng sự chú ý về phía người đàn ông trẻ đang trèo qua vành đai dây thừng để bước vào không gian phủ mùn cưa, nơi có hai người khác đang đợi sẵn: Hầu tước của Bourne cùng một quý tộc trông nhợt nhạt và bực bội. Đám đông khán giả ở phía xa võ đài rẽ sang hai bên, để lộ một cánh cửa thép đồ sộ, và không khí trong căn phòng dường như thay đổi, trở nên đầy cảnh giác.
“Trận đấu sẽ sớm bắt đầu,” một tiếng thở dài đầy nữ tính vang lên cách đó vài mét, và toàn bộ căn phòng, cả hai phía cửa sổ, dường như đều bất động chờ đợi. Họ đang đợi sự xuất hiện của Temple.
Và Mara thấy chính mình cũng đang chờ đợi. Mặc dù cô ghét anh.
Và giờ thì anh đã ở đó, choán hết ô cửa, tựa hồ thiết kế của nó hoàn toàn vừa vặn với kích thước của anh, to cao và đồ sộ như một ngôi nhà. Anh để trần từ thắt lưng trở lên, chỉ khoác trên mình những hình xăm tai tiếng, chiếc quần chẽn da hoẵng vừa khít với cặp đùi to lớn cùng hai dải lanh dài mà cô đã quấn dọc theo những chỗ lồi lõm của khớp ngón tay, xung quanh ngón cái lẫn cổ tay anh. Mara cố không chú ý đến bàn tay ấy. Cố không nhớ mình đã cảm thấy thế nào khi bàn tay đó đặt trên làn da cô. Cố nhớ rằng anh chính là một vũ khí lợi hại. Và khi anh hôn cô, cô nhớ rõ toàn bộ sự thật đó. Anh là một vũ khí lợi hại, khiến những khao khát bắn xuyên qua cô như thể những viên đạn. Khiến cô đầy thương tích vì ham muốn.
“Anh ấy là người đàn ông to lớn và điển trai nhất,” một người phụ nữ khác thở dài, còn Mara thì trở nên bất động, buộc chính mình không được nhìn anh. Không được quan tâm đến sự thật rằng tông giọng ấy chất chứa vẻ ngưỡng mộ và điều gì đó nhiều hơn thế, giống như sự từng trải. “Thật tồi tệ làm sao khi anh ta chẳng bao giờ dành cho cô bất kỳ sự quan tâm nào, Harriet,” một người khác nói, châm ngòi cho tràng cười giòn giã của những quý cô còn lại.
Buộc chính mình không bận tâm đến sự từng trải trong câu nói của người phụ nữ đó là một lời nói dối. Thế rồi anh tiến về phía họ, và có thể là do tâm trí đang chơi khăm cô, nhưng có vẻ anh đang nhìn thẳng vào cô, như thể ô cửa sổ ma thuật là tấm gương dành cho tất cả mọi người trong căn phòng, trừ anh.
Như thể anh biết rõ về bản thân đủ để không bao giờ phải nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình thêm bất cứ lần nào nữa. Temple leo qua vành đai dây thừng, và lúc này, Bourne trở nên vô cùng nhỏ bé trước anh khi anh ta tiến về phía Drake rồi nói những điều mà Mara không thể nghe thấy được. Drake giơ cao hai cánh tay lên trong khi hầu tước vuốt lòng bàn tay dọc xuống hai bên sườn anh ta, vỗ nhẹ vào lần vải của chiếc quần chẽn một cách lạnh lùng, nếu không muốn nói là gây choáng váng.
Mara không thể giữ im lặng. “Họ đang làm gì vậy?” Một người phụ nữ đã đến bên cạnh cô. “Kiểm tra vũ khí. Các võ sĩ được hưởng một đặc quyền để đảm bảo rằng cuộc đấu là hoàn toàn công bằng.”
“Temple sẽ không bao giờ lừa gạt”, Mara nói, và điều đó thu hút trọn vẹn sự chú ý của những người phụ nữ xung quanh trước khi cô có thể ngăn mình lại. Hai má cô nóng bừng khi nhìn từ người này sang người khác, cuối cùng dừng lại ở người phụ nữ vừa lên tiếng, cao bất thường với mái tóc vàng hoe và đôi mắt nâu lấp lánh gần như chuyển sang vàng dưới sự phản chiếu của ánh sáng từ võ đài. “Không,” cô ấy nói. “Anh ấy sẽ không làm thế.”
Đúng. Đây mới chính là sự từng trải mà Mara đã nghe nhầm trước đó. Người phụ nữ này biết anh. Cô ấy đủ xinh đẹp để biết anh.
Chẳng nghi ngờ gì họ đều đẹp như nhau, chỉ tương xứng về chiều cao, còn mọi thứ khác đều hoàn toàn trái ngược. Cô hình dung ra cảnh tượng cánh tay dài của người phụ nữ này vòng quanh cổ anh, những ngón tay vùi vào mái tóc sẫm màu của anh. Bàn tay khổng lồ của anh đặt trên eo cô ấy. Sở hữu cô ấy. Yêu thương cô ấy. Và cô ghét anh đến toàn tâm toàn ý, nhưng bây giờ là vì người khác, vì một lý do khó hiểu hơn.
Một tiếng còi dài vang lên từ đầu kia căn phòng, “Tôi sẽ để ngài Drake thực hiện đặc quyền của mình ngay bây giờ!” Sự chú ý của Mara hướng trở lại võ đài, nơi anh chàng quý tộc ăn diện chỉn chu đang tiến đến gần Temple, lúng túng ra dấu rằng anh cũng nên giơ tay lên. Anh làm theo, các múi cơ ở ngực và bụng cuồn cuộn bởi chuyển động ấy, miệng Mara bỗng trở nên khô khốc trước cảnh tượng đó. Anh chờ đợi người đàn ông kia kiểm tra vũ khí trên người mình với nụ cười giễu cợt trên môi, như thể anh đã thuyết phục được cả ma quỷ đứng về phía mình, và do vậy, chẳng cần giở trò gian trá.
Cô hình dung ra khoảnh khắc cánh tay anh giơ cao trên đầu, nắm chặt chiếc đai da đầy tai tiếng treo trên trần nhà, nơi cô từng giữ mình bất động, lớp da mát lạnh áp vào lòng bàn tay cô, tương phản với sức nóng của anh. Với động chạm của anh. Với nụ hôn của anh. Nhưng cô ghét anh.
“Tiếp tục đi! Chạm vào anh ta đi!” “Kiểm soát anh ta!”
“Hãy đảm bảo là kiểm tra hết tất cả mọi ngõ ngách!” Lúc này, đám phụ nữ đang thi nhau đưa ra những lời khuyến khích thô tục nhất, cười vang và hò hét khi vị quý tộc có mặt ở võ đài kiểm tra vũ khí trên người Công tước của Lamont với vẻ sợ hãi hay bối rối hoặc cả hai.
“Đừng hấp tấp quá!” “Hay yếu đuối quá!”
“Tôi cược cả gia tài là Temple vô cùng thích nắm quyền kiểm soát!” “Cô không định cược cả tài sản của chồng mình đấy chứ?”, một giọng bắt bẻ vang lên. Một cô nàng tóc đỏ đang đứng ở cửa sổ xoay người về phía căn phòng, nở nụ cười toe toét trên khuôn mặt xinh đẹp.
“Những gì bá tước không biết sẽ chẳng làm ngài ấy thấy đau đâu. Nhìn vóc dáng anh ta mà xem!” “Mười bảng để cá rằng anh ta to lớn về mọi mặt.”
“Chẳng ai đặt cược như thế đâu, Flora,” một người nào đó trả lời, ý cười hiện rõ trong tông giọng. “Không ai trong chúng tôi muốn cô mắc sai lầm.” “Tôi sẽ đánh liều một đêm với Công tước Sát nhân để tìm ra điều đó!”
Tiếng cười gần như làm rung chuyển cả căn phòng, hầu hết những người phụ nữ ở đó đều thấy vô cùng phấn khích trước câu nói ấy lẫn việc được thêm thắt những gợi ý phóng túng của chính mình. Mara nhìn khắp phòng, quan sát đám phụ nữ trong bộ cánh bằng lụa và xa tanh với mũ vải che kín đầu cùng lớp trang điểm hoàn hảo, quan sát cái cách họ thèm muốn Temple, nhớ biệt danh không phải thật của nó mà quên rằng anh là một công tước. Rằng anh xứng đáng nhận được sự tôn trọng của họ. Và rằng, ngay cả khi không phải là một công tước, anh cũng chẳng phải một quái vật.
Theo cái cách họ đang đối xử với anh. Theo cái cách những hành động của cô khiến họ đối xử với anh như vậy.
Nhận thức đó khơi dậy một làn sóng của sự hối tiếc, cùng thấu hiểu sâu sắc rằng nếu có thể quay ngược thời gian... nếu có thể thay đổi mọi thứ, cô sẽ tìm một cách khác để thoát khỏi cuộc sống ấy. Một cách có thể giải thoát cô khỏi xiềng xích của người cha độc ác và người chồng lạnh lùng mà vẫn cứu được người đàn ông này khỏi nỗi hổ thẹn đầy xấu xa, khó chịu như bây giờ. Nhưng cô không thể.
Đó là cuộc sống của họ. Số phận của họ. Cuộc chiến của họ. Những người đàn ông kia cuối cùng cũng hoàn thành việc kiểm tra và để Temple vạch một đường ngay chính giữa võ đài trên lớp sàn phủ mùn cưa bằng giày của mình. Ngay cả khi thực hiện động tác lẽ ra nên cứng nhắc ấy, anh vẫn làm một cách rất uyển chuyển.
“Vạch giới hạn,” người đồng hành mới của cô giải thích. “Những người đàn ông này đứng đối diện nhau ở hai bên vạch kẻ. Đấu đủ số hiệp cần thiết cho đến khi một người ngã xuống và không thể đứng dậy.”
“Những khoản cược được đặt rồi, các quý cô,” đến lúc đấy, người đàn ông có nước da sẫm màu đã hộ tống cô đến căn phòng này mới lên tiếng, nhắc Mara rằng họ đang ở trong một sòng bạc, rằng khoảnh khắc này rất đáng tiền đối với Thiên Thần Sa Ngã. Temple chờ đợi, không nhúc nhích, để Drake tiếp cận mình.
Bài tường thuật lại tiếp tục, “Temple luôn để các đối thủ ra đòn trước.” “Tại sao?”, cô hỏi, ghét cảm giác khó thở trong câu nói đó. Cô đã bị kéo đến đây, trái với ý muốn, để chứng kiến màn biểu diễn vô cùng tàn bạo này.
Vậy tại sao cô lại đột nhiên quan tâm quá nhiều đến câu trả lời như vậy? “Anh ấy là bất khả chiến bại,” người phụ nữ đó nói một cách giản đơn. “Anh ấy thích trao cho các đối thủ của mình một cơ hội công bằng.”
Công bằng. Thứ mà anh không bao giờ có. Anh là người đàn ông tốt. Ngay cả khi chẳng ai nhận ra. Ngay cả khi cô không muốn tin vào điều đó. Mara nhìn xuống bàn chân trần của anh, quan sát vệt mực đen trên cánh tay to lớn, vô số vết sẹo trên ngực và má cùng một vết còn mới trên cánh tay anh, vẫn còn các mũi khâu của cô.
Cô không thể trông thấy đôi mắt sẫm màu của anh, cũng chẳng thể nhìn rõ anh và đối diện với những điều mình đã gây ra cho anh, đẩy anh đến đây, trên võ đài này, trước sự theo dõi của một nửa London. Được đặt cược. Kinh ngạc trước anh, giống như một sinh vật bị nhốt vào chiếc chai trong Căn phòng kỳ bí[1]. [1. Nguyên văn là “Cabinet of Curiosities”, ngoài ra còn có tên gọi khác là Kunstkabinett, Kunstkammer, Wunderkammer, Cabinet of Wonder và Wonder-rooms: Xuất hiện vào giữa thế kỳ XVI tại châu u, nơi lưu giữ các bộ sưu tập về những đồ vật kỳ lạ và độc đáo, chủ yếu là các mẫu vật, biểu đồ, hình minh họa về lịch sử tự nhiên, địa chất, dân tộc học, khảo cổ học, di tích tôn giáo, lịch sử, các tác phẩm nghệ thuật và cổ vật. Các Căn phòng kỳ lạ được coi là mô hình thu nhỏ của thế giới và là tiền thân của viện bảo tàng. Ngoài những tư liệu nổi tiếng, chính xác nhất về những người cai trị và giới quý tộc, còn có tư liệu về các thành viên tầng lớp thương nhân cùng các nhà khoa học đầu tiên ở châu u.]
Cô nhìn sang Drake, người ở trong tầm quan sát dễ dàng hơn. Anh ta hít một hơi thật sâu và tôi luyện chính mình để sẵn sàng cho trận chiến. Cuộc đấu bắt đầu, đầy tàn bạo và không hề khoan nhượng.
Drake tấn công Temple bằng một đòn vô cùng mạnh mẽ, anh né khỏi hướng đi của nó, ngửa người ra sau và lợi dụng đà từ đòn tấn công của gã đàn ông nhỏ con hơn khiến anh ta mất thăng bằng, rồi giáng một cú mạnh mẽ vào sườn Drake. Cú đấm nặng nề và chính xác khiến Drake loạng choạng, anh ta cố kiềm chế khi bám lấy vành đai dây thừng bao quanh võ đài rồi vòng lại đối diện với Temple một lần nữa.
Vị công tước khổng lồ đứng trên vạch giới hạn, thở ra không chút nặng nhọc. Anh chờ đợi. “Ôi chao, đây sẽ không phải là trận đấu lý tưởng cho đêm nay đâu, các cô gái,” một trong những người phụ nữ nói. “Drake sẽ nhanh chóng bị đánh bại thôi.”
“Luôn luôn là thế,” một người khác nói. “Giá mà có một đối thủ có thể hạ gục anh ta trên võ đài,” người thứ ba thở dài, và Mara ước chi tất cả bọn họ sẽ chỉ đơn giản là ngừng trò chuyện.
Drake tiến đến chỗ anh một lần nữa, cánh tay dang rộng, như một đứa trẻ cố giành được cái ôm. Song anh ta không bao giờ có cơ hội. Temple di chuyển nhanh như chớp, bắt lấy cánh tay dài của Drake rồi tung một đòn hiểm vào quai hàm cùng một đòn khác vào trúng bụng anh ta ngay sau đó. Drake khuỵu gối, và Temple lập tức lùi lại.
Ánh mắt Mara lướt đến khuôn mặt anh, chẳng biểu lộ vẻ chiến thắng hay hãnh diện mà người ta có thể mong đợi. Không có lấy một chút cảm xúc ở đó, cũng chẳng tiết lộ bất cứ cảm nhận nào của anh về trận đấu. Anh chờ đợi, vô cùng kiên nhẫn khi Drake ép bàn tay xuống lớp sàn phủ mùn cưa, và căn phòng quanh cô bỗng trở nên im ắng.
“Anh ta sẽ lại đứng dậy chứ?” Cô quan sát người đàn ông vừa ngã đang hít thở thật sâu, lồng ngực phập phồng một lần, hai lần, trước khi giơ bàn tay ra dấu cho biết đủ rồi.
“Ôi,” một trong những người phụ nữ thở dài thất vọng. “Anh ta bị tước quyền rồi.” “Đứng lên đi, Drake! Hãy chiến đấu như một người đàn ông!”
Đám phụ nữ xung quanh cô rên rỉ và phàn nàn, như thể họ vừa làm mất món đồ chơi yêu thích. Cô quay sang người phụ nữ đã trở thành người hướng dẫn ngầm của mình đêm nay. “Nghĩa là sao?” Temple bước lên phía trước rồi chìa tay về phía đối thủ của mình khi người phụ nữ lên tiếng, “Bị tước quyền nghĩa là lập tức bại trận.”
Drake chấp nhận sự giúp đỡ của Temple, loạng choạng đứng lên. Một người đặt cược cao tuổi chỉ ngón tay vào lá cờ đỏ ở góc võ đài, và những tiếng la hét lẫn cười nhạo từ đám đông hai bên cửa sổ nổ ra. “Và Temple thắng,” người phụ nữ giải thích với Mara, “nhưng không phải theo cách họ muốn.”
“Thắng là thắng, không phải sao?” Một bên lông mày nâu nhướng lên thích thú. “Hãy nói điều đó với những người đàn ông vừa mất hàng giờ giải trí chỉ trong ba mươi giây.” Cô ấy hướng sự chú ý của mình về phía võ đài khi những người đàn ông trong căn phòng vừa lên tiếng phản đối vừa vẫy những mảnh giấy trong không khí. “Những người đàn ông đó đã đặt cược một khoản rất lớn vào các trận đấu… Họ không bao giờ đối đầu với Temple, nhưng vẫn cược vào số hiệp đấu và số đòn tung ra... thậm chí là cả cách Drake thất bại.” Người phụ nữ dừng lại. “Họ không thích những trận đấu quá ngắn ngủi.”
“Anna,” người đàn ông trong góc phòng gọi to, và cô ấy liền quay về phía anh ta. Anh ta gật đầu một cái, rồi cô ấy hướng sự chú ý trở lại với Mara. “Tôi xin lỗi. Tôi e là mình có việc bận mất rồi.” Mara nhíu mày và người phụ nữ nghiêng đầu. “Những khách hàng không vui muốn... giải khuây.”
Và Mara hiểu ra. Người phụ nữ đó là một gái điếm. Nếu phải đoán, Mara cho là cô ấy sẽ được trả một mức hậu hĩnh. “Tất nhiên rồi.” Người phụ nữ nghiêng đầu. “Quý cô!”
“Ồ, tôi không phải là...” Anna mỉm cười. “Mỗi người trong chúng ta không cần thiết phải quá gắn bó với nhau.”
Rồi cô ấy bỏ đi, để lại Mara với kết quả của cuộc đấu và nhận thức mãnh liệt rằng cô không đáng nhận được bất kỳ sự kính cẩn nào, xét đến các hệ quả mà những hành động từ rất lâu về trước đã gây ra. Temple dường như không quan tâm đến cái cách những người đàn ông la hét và đấu đá xung quanh mình, tuyệt vọng giành lại tiền cược. Thay vào đấy, anh xoay người nhìn vào tấm gương, đôi mắt đen láy quét khắp kích thước khổng lồ của nó.
“Tôi ở đây!” một người phụ nữ kêu lên từ vị trí gần đó. Anh gật đầu một cái, cười khùng khục và thở dài khi băng qua căn phòng, để lại Mara nghẹt thở vì hiểu rằng lúc này, trận đấu đã kết thúc và anh đang đến tìm cô.
Nhận thức đến từ ký ức về cuộc trò chuyện cuối cùng giữa họ. Về những lời anh nói. Về cái tát của cô. Về chiếc giường cô đã dọn sẵn cho họ, nơi họ đã trở thành kẻ thù. Nơi cô đã làm tất cả những gì có thể để lấy lại tiền của mình, còn anh thì làm tất cả những gì có thể để trả thù.
Nỗi tức giận quay trở lại. “Temple chết tiệt!”, ai đó nói to. “Anh ta đã không hoàn thành cuộc đấu của mình!”
“Tôi nên đấu với anh ta,” một phụ nữ khác bắt bẻ, và lời nói bóng gió ấy khiến những người còn lại trong căn phòng phá lên cười. Tôi không đấu với phụ nữ.
Anh đã bao lần nói điều đó vào đêm đầu tiên họ gặp lại? Nhưng sẽ thế nào nếu có một phụ nữ thách thức anh? Trước đông người? Sẽ thế nào nếu một phụ nữ đề nghị đấu với anh để giành lại số tiền chính đáng của cô ấy?
Sẽ thế nào nếu cô ấy dồn anh vào góc võ đài, nơi lá cờ đỏ của anh bay phấp phới đầy ngạo mạn? Anh sẽ bị tước quyền chứ?
Cô có thể thắng không? Tim cô đập điên cuồng trong lồng ngực. Cô có thể. Thời điểm này, nơi này chính là câu trả lời của cô. Hầu tước của Bourne đã leo lên võ đài với anh và họ đang trò chuyện.
Suy nghĩ của Mara không ngừng chạy đua. Đó có thể là chuyện dễ dàng.
Một người đàn ông đeo kính gầy như que củi xuất hiện bên cạnh cô. “Temple đề nghị cô gặp ngài ấy trong phòng riêng. Tôi sẽ đưa cô tới đó.” Tuyệt vời. “Tôi cũng đang rất mong được gặp công tước.”
Cô định sẽ chỉ rõ cho anh thấy. Sẽ chứng minh cho anh biết rằng anh đã sai. Chứng minh rằng cô mạnh mẽ, thông minh và can đảm hơn anh nghĩ. Sẽ khiến anh hối tiếc về lời nói của mình. Khiến anh phải bác bỏ chúng. Nụ hôn của anh đã khiến cô cực kỳ phân tâm. Lòng tốt bất ngờ, kỳ lạ của anh đã khơi dậy nhận thức sâu sắc của cô về cuộc chiến mà họ đang tiến hành. Nhưng sau đó, anh lại gọi cô là gái điếm. Và cô được nhắc nhở về mục đích của anh. Của chính cô.
Anh muốn trả thù; còn cô muốn trại trẻ của mình được an toàn. Và cô sẽ có được những gì mình muốn.
Đêm nay. Quyết tâm của Mara càng trở nên mãnh liệt khi cùng người dẫn đường của mình ra khỏi hành lang yên tĩnh để tiến vào đám đông chen chúc bên ngoài. Mara thấy biết ơn vì mình đang đeo mặt nạ, cái cách nó giúp cô tập trung vào cảnh tượng trước mắt, vào những người đàn ông đang không ngừng vào ra qua vành đai dây thừng, còn điểm đến và mục đích trong cuộc hành trình của họ không thể nhận ra rõ ràng bởi tầm nhìn hạn chế của cô.
Chiếc mặt nạ đã biến toàn bộ buổi tối hôm nay thành một màn trình diễn: Người đàn ông băng qua một sân khấu chỉ dành riêng cho cô, người đang mặc bộ đồ để diễn cảnh quan trọng hơn nhiều. Dành cho nhân vật chính. Temple.
Cô để người đàn ông dẫn mình trở lại phòng của Temple, nơi ông ta đẩy cô vào một không gian sáng lờ mờ rồi khép cánh cửa lại sau lưng và khóa chặt mà không chút do dự. Nhưng Mara đã băng qua căn phòng, tiến đến chỗ cánh cửa thép mình đã quan sát từ phía bên kia võ đài. Biết rõ nó dẫn tới đâu.
Trong lúc cô giật mạnh và khiến nó bật mở, kế hoạch đã được định hình trong tâm trí rõ ràng, hệt như kế hoạch mười hai năm trước, thứ đã dồn cô vào tình thế này. Thứ đã dẫn cô đến đây. Đến thời điểm này. Đến gặp người đàn ông này. Cô lờ đi những người đàn ông ở hai bên lối vào, nơi đánh dấu con đường dẫn thẳng đến võ đài, biết ơn vì chiếc mặt nạ đã che chắn cho mình khi chỉ còn cách nơi đó năm mươi bước ngắn, ngay cả khi ánh mắt không dõi theo ai ngoài người đàn ông to lớn vẫn còn trên võ đài, quay lưng lại với cô khi vươn tay về phía những bàn tay chúc mừng đang cố nắm lấy tay anh.
Và thật tệ là, không hề hay biết những gì sắp xảy đến. Cô đã quá tập trung vào Temple đến nỗi không nhìn thấy Hầu tước của Bourne trước khi anh ta chắn lối và bắt lấy cánh tay cô. “Tôi không nghĩ vậy đâu.”
Cô nhìn vào mắt anh ta. “Tôi sẽ chẳng để bị ngăn cản đâu.” “Tôi không nghĩ cô muốn thách thức tôi.”
Cô bật cười trước lời nói đó. “Nói cho tôi biết, ngài Bourne,” cô nói, cân nhắc lựa chọn của mình. “Anh thực sự nghĩ rằng mình có bất cứ cương vị gì ở đây sao? Toàn bộ cuộc đời tôi đã dẫn đến thời điểm này.” “Tôi sẽ không để cô phá hỏng cuộc trả thù của cậu ta,” anh ta nói. “Phải nói là cô vô cùng xứng đáng phải gánh chịu sự hủy hoại mà mình gây ra.”
Có lẽ câu nói ấy ngụ ý rằng anh ta hiểu rõ toàn bộ sợi chỉ dài mà quá khứ giăng ra giữa Mara và Temple. Hoặc có lẽ anh ta có quyền nói những điều kỳ cục, tựa hồ Hầu tước của Bourne có thể ngăn cả việc trái đất quay quanh trục nếu muốn. Hoặc có lẽ là vì thói tự mãn đang hiện rõ trên khuôn mặt anh ta. Cô sẽ không bao giờ biết được.
Nhưng Mara chẳng hề đắn đo mà chỉ vận hết toàn bộ sức mạnh, kỹ năng cùng những gì đã học được từ mười hai năm sống dựa vào chính mình, không có ai chăm sóc, và từ người đàn ông ngoài kia, người đã gợi nhắc chúng. Bourne không nhận thấy một cú đấm đang lao về phía mình.
Anh chàng quý tộc ngạo mạn lập tức lảo đảo, âm thanh kinh ngạc và bất ngờ bật ra khi máu mũi anh ta bắt đầu trào ra, nhưng Mara chẳng có thời gian để chiêm ngưỡng thành quả của mình. Cô đã ở ngay rìa võ đài, trèo qua vành đai dây thừng trong vài giây, và thời khắc cô đứng đó, trên lớp mùn cưa lởm chởm, cả căn phòng liền chìm vào yên tĩnh. Những người đàn ông đang kêu gào đòi tiền cược và yêu cầu trận đấu thứ hai lần lượt quay lại đối mặt với cô, giống như những lớp hành bị bóc cho món hầm.
Anh phải mất một lúc mới nghe ra sự im lặng ấy. Để nhận ra nó đang hướng vào chính mình. Vào võ đài. Một cảm giác thiếu chắc chắn mơ hồ bắt đầu lan từ gáy rồi chầm chậm lăn dọc xuống sống lưng và cô muốn xua tan nó.
Đây là lựa chọn của cô. Đây là bước tiếp theo của cô.
Mara nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của Temple ngay cả khi anh bắt đầu tiến về phía cô và nhận thấy vẻ ngạc nhiên trong đấy. Nỗi tức giận. Sự thất vọng. Cùng điều gì đó hơn thế. Một điều gì đó không thể xác định được trước khi nó bị xóa mờ bởi ánh mắt chẳng hề khoan nhượng. Cô hít một hơi thật sâu rồi lên tiếng, để giọng mình vang thật to và rõ ràng trong căn phòng khổng lồ. “Tôi cũng có một món nợ với Thiên Thần Sa Ngã, thưa công tước.”
Một bên lông mày đen nhướng lên, nhưng anh chẳng nói gì. “Vì vậy, hãy cho tôi biết anh có thể chấp nhận lời thách thức của tôi hay không?”