Số lần đọc/download: 1053 / 6
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 3.2
H
ôm nay, đối với Đỗ Tử Vi mà nói, là một ngày dài lâu lại không yên bất an.
Khương Thế Dung tuyệt đối là cố ý tìm nàng gây phiền toái, cả một ngày đều ở sai khiến nàng làm này làm kia, không có việc gì thời điểm cũng không làm cho nàng lui ra nghỉ ngơi.
Nàng cũng bất quá chính là không cẩn thận xông vào kho rượu của hắn thôi, hắn vì sao phải ép buộc nàng đến tận đây?
Nói đến chính là nàng mệt khá lớn, bị hắn hôn không nói, nàng còn nhớ rõ khi ở kho rượu, hắn là như thế nào khi dễ nàng, hắn tiết lộ sắc mặt lòng tham không đáy.
Thẳng đến buổi tối, nàng mới thừa dịp Khương Thế Dung cùng quản gia thương lượng sự tình không đương, được đến một ít thở dốc không gian, tha thân mình mỏi mệt trở lại hạ nhân phòng, dùng bữa, đơn giản, rửa mặt chải đầu một phen sau, lại đi vì hắn đánh để ý việc nội phòng.
Nàng đem đệm giường lát phẳng phiu, chuẩn bị tốt sạch sẽ quần áo, nước ấm đã chuẩn bị sắp xếp, sẽ chờ đêm nay cuối cùng nhất kiện chuyện gì, hầu hạ chủ tử của nàng tắm rửa thay quần áo.
Chuẩn bị xong xuôi nàng xoay người, rõ ràng phát hiện, Khương Thế Dung đã đứng ở cửa, chính nhìn nàng.
Nàng tim đập loạn nhịp, nhưng lập tức trấn định tiêu sái tiến lên, khom người phúc phúc.” Đại thiếu gia.”
Khương Thế Dung chưa nói cái gì, khóa vào phòng lý, khi hắn giơ hai cánh tay lên, nàng sẽ gặp ý, việc đi lên tiền, vì hắn dỡ xuống bào sam.
Đây là lần đầu nàng hầu hạ một đại nam nhân, trong lòng thật sự khẩn trương, thế cho nên ngày thường nàng lanh lợi tay chân, hôm nay lại có vẻ có chút ngốc.
Nàng nói cho chính mình muốn trấn định, cởi bào sam của chủ tử xong, nàng mang để ra sau tấm bình phonóngau đó lại quay lại.
“Oa!”
Nàng đảo câm mồm, trừng lớn ánh mắt, liên tục lui ba bước, bởi vì hắn, đứng chắn ngay trước mặt nàng, trần như nhộng.
Khương Thế Dung trầm liễm như thường, đối với tiếng kêu to của nàng thì chỉ nhìn với ánh mắt lãnh đạm, tuyệt không cảm thấy ở nàng trước mặt cởi sạch quang (cởi hết) có cái gì thất lễ, hắn còn bễ nghễ ánh mắt nhìn nàng, ngược lại nàng có vẻ ngạc nhiên, hổ thẹn ngượng ngùng.
“Thực xin lỗi.”
Nàng ngượng ngùng dời mắt, ngầm trách chính mình không đủ bình tĩnh, hầu hạ đại thiếu gia tắm rửa thay quần áo, vốn sẽ nhìn thấy hắn trần truồng, chính là quá đột nhiên, nàng một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có, mới có thể không cẩn thận sợ tới mức quát to một tiếng.
Khương Thế Dung cầm lấy mộc bồn (cái chậu gỗ, nhưng mình thấy dịch ra thô quá nên để nguyên), múc một chậu nước lạnh, dũng cảm từ đầu đổ xuống đến chân (tắm rửa thì có gì là dũng cảm nhỉ, đây là từ của tác giả nha), đem chính mình cả người làm ẩm ướt.
Cuối thu bắt đầu vào mùa đông, vào đêm thấm lạnh, người này cư nhiên không sợ nước lạnh, nàng chỉ là nhìn, đều phải đánh kinh ngạc lạnh người.
Tử Vi đưa lưng về hắn về phía hắn, tâm loạn như ma, không biết nên như thế nào cho phải, nghĩ rằng hẳn là không chính mình chuyện đi, nàng vẫn là rời đi một chút hạ thì tốt lắm.
Nhưng có người cũng không muốn làm cho nàng vừa lòng đẹp ý, nàng mới đi được vài bước, phía sau uy nghiêm mệnh lệnh liền truyền đến.
“Giúp ta kì lưng.” Một cây mao xoát (cái này mình chả biết là gì nên để nguyên) quăng đến nàng bên chân.