Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Dyanna John
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Chrestomany Chronicles
Dịch giả: Kim Trâm
Biên tập: Kim Tram Dang
Upload bìa: Thao Pham
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-21 17:14:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
hương 10.
Suốt trong ba tuần tiếp đó Tiến sĩ Pawson bắt Christopher làm việc cật lực để sửa chữa ngôi nhà, khiến tối tối nó ngã vật xuống giường, quá mệt mỏi chẳng buồn mơ mộng gì. Sáng sáng khi Christopher tới, Tiến sĩ Pawson đã ngồi sẵn trogn ghế bành ở hành lang chờ nó.
-Làm việc thôi, Chant!
Christopher sẽ trả lời:
-Thật ư, thưa ngài? Cháu cứ tưởng chúng ta sẽ có một ngày lười biếng như hôm qua chứ ạ?
Có một điều lạ ở Tiến sĩ Pawson là không mảy may bận tâm đến những nhận xết kiểu như thế. Một khi đã quen, Christopher phát hiện ra ông ta rất thích mọi người chống lại mình, và một khi đã phát hiện ra điều đó thì Christopher mình cũng không thật sự ghét Tiến sĩ Pawson lắm – hay chỉ giống như ghét một cơn bão dữ dội mà người ta tình cờ gặp phải mà thôi. Nó thấy mình rất thích xây dựng lại ngôi nhà, mặc dù có lẽ điều thực sự nó thích là việc sử dụng phép thuật cũng thật sự làm được một cái gì đó. Mỗi bùa có một công dụng thật sự. Điều đó khiến việc sử dụng phép thuật thú vị hơn nhiều so với những thứ ngớ ngẩn mà nó cứ phải ra sức học ở trường. Và lao động cực nhọc còn dễ chịu đựng hơn nhiều khi nó có thể nói với Tiến sĩ Pawson những điều sẽ khiến các thầy giáo ở trường xoắn tai nó hai lần và doạ sẽ phạt biệt lập nó.
-Chant! – Tiến sĩ Pawson ngồi trong chiếc ghế bành đặt giữa bãi cỏ gào lên – Chant! Bên phải ống khói bị rạn kìa.
Christopher đang đứng thăng bằng trên mái ngói, run run vì gió lạnh. Hôm đó trời mưa, vì thế nó phải dùng bùa che kín cho mái nhà và cho bãi cỏ trong khi làm việc. Và nó đã phải sửa cho cái ống khói thẳng lại đến bốn lần rồi.
-Vâng, thưa ngài, dĩ nhiên là được ạ - Nó gào lên đáp lại – Ngài có muốn nó cũng biến luôn thành vàng không ạ, thưa ngài?
-Ta sẽ không bắt người làm những chuyện như vậy đâu – Tiến sĩ Pawson hét.
Khi Christopher đi lên sửa chữa phòng của mẹ Tiến sĩ Pawson, nó phạm sai lầm khi định cư xử với bà Pawson giống như với ông con. Bà đang ngồi trên một cái giường đầy chất ngất vữa từ trần rơi xuống, trông có vẻ rất thoải mái dễ chịu và điềm tĩnh, tay đan một dải gì đó có sọc.
-Bà đã cứu được cái kính, cháu bé ạ - Bà nói giọng vui vẻ - Nhưng sức lực của bà chỉ được có thế thôi. Làm ơn sửa chữa cái bô trước hộ bà, và may cho cháu đấy, cháu bé ạ, ta chưa dùng đến nó. Nó ở dưới gậm giường ấy.
Christopher kều cái bô đã bị vỡ thành ba mảnh ra, và bắt đầu làm.
-Sửa lại nó thật thẳng nhé – bà cụ Pawson nói, đôi kim đan lách cách- Phải đảm bảo cho cái quai không bị đứt và vành vàng quanh miệng thật hoàn toàn như cũ. Không được để lại bất cứ chỗ gồ ghề khó chịu nào hay những chỗ lồi khó coi đấy, cháu bé.
Giọng bà dịu dàng và vui vẻ, nhưng luôn làm gián đoạn cái bùa. Cuối cùng Christopher cáu tiết đề nghị:
-Thế bà có muốn phải nạm cả kim cương vào đây không đấy? Hay là cháu phải đặt vào đáy bô một bó hoa hồng?
-Cám ơn, cháu bé – bà Pawson nói – Một bó hoa hồng đi. Ta nghĩ đó là một ý tưởng hấp dẫn.
Tiến sĩ Pawson ngồi trên ghế bành rất khoái chí trước sự thất bại của Christopher.
-Chant, châm chọc không bao giờ có lợi cả. Hoa hồng cần đến một bùa sáng tạo đấy. Nghe cho rõ đây.
Sau đó Christopher phải sửa phòng dành cho các cô hầu gái. Rồi phải sửa hệ thống cấp nước. Tiến sĩ Pawson cho nó nghỉ Chủ nhật để ba có thể dẫn nó đi nhà thờ. Bây giờ Christopher đã biết mình có thể làm gì, nó khoái chí với ý tưởng làm cho mái nhà hình chóp của nhà thờ tan ra như một cây nến, nhưng không dám làm điều đó một khi ba nó đang nghiêm nghị đi bên cạnh. Thay vì thế nó làm một thực nghiệm khác. Sáng sáng, trên đường đến Trumpington Road nó lại cố xếp những hàng cây bên đường thành những hoạ tiết khác nhau. Nó làm điều đó giỏi đến mức chỉ trong một thời gian rất ngắn nó có thể chuyển cây cối trên đường thành một hàng dài và nhét chúng chen chúc vào thành một khu rừng ở cuối đường. Buổi tối, mặc dù đã rất mệt nó vẫn không thể cưỡng lại ý muốn thử làm cho bữa ăn ở nhà trọ ngon lành hơn một tí. Nhưng dùng phép thuật với thức ăn không mấy dễ dàng.
-Mấy hôm nay người ta cho cái gì vào xúc xích ấy nhỉ? – ba nhận xét – Có vị dâu.
Rồi đến một buổi sáng, khi Tiến sĩ Pawson ngồi trên ghế và hét:
-Được rồi,Chant. Kể từ nay cháu chỉ làm công việc sửa chữa vào buổi chiều thôi. Buổi sáng ta sẽ dạy cháu một số cách kiểm soát.
-Kiểm soát? – Christopher nói vẻ lơ đãng. Tới lúc này ngôi nhà đã gần như hết việc và nó vẫn hy vọng chẳng bao lâu nữa Tiến sĩ Pawson sẽ kết thúc khoá dạy với nó.
-Đúng thế - Tiến sĩ Pawson nói oang oang – Cháu không nghĩ là ta để cho cháu ra với đời mà không dạy cho cháu kiểm soát sức mạnh của mình đấy chứ? Với khả năng hiện nay, cháu là nỗi đe doạ cho bất cứ ai. Và đừng nói với ta là cháu chưa hề thử xem mình có thể làm những gì, bởi vì ta sẽ không tin đâu.
Christopher nhìn xuống chân và nghĩ tới những gì nó vừa mới làm với những hàng cây trên đường Trumpington.
-Thưa ngài, cháu có làm gì đâu ạ.
-Có làm gì đâu! Bọn con trai thì có thể cưỡng lại được cái gì nhỉ? – Tiến sĩ Pawson nói – Đi vào vườn. Chúng ta sẽ làm gió nổi lên, và cháu sẽ học cách làm như vậy mà vẫn chỉ đứng yên như một ngọn cỏ.
Hai người đi vào vườn, Christopher gọi lên một cơn lốc. Nó nghĩ cái này sẽ bày tỏ được cảm giác của mình. Nhưng may mà đó chỉ là một cơn lốc nhỏ và chỉ làm hỏng một luống hồng. Chỉ cần búng một cái bằng bàn tay chuối mắn, Tiến sĩ Pawson đã dập tắt cơn lốc.
-Làm lại.
Học kiềm chế rất chán, nhưng đỡ mệt hơn nhiêu. Rõ ràng Tiến sĩ Pawson biết rõ điều đó. Ông ta bắt đầu ra bài tập về nhà để Christopher làm vào các buổi tối. Dù sao đi chăng nữa, ngay cả sau khi đã gỡ được những bùa rối rắm trong những vấn đề được giao cho, lần đầu tiên Christopher bắt đầu cảm thấy sau đó nó vẫn còn đầu óc để nghĩ đến chuyện khác. Trước hết nó nghĩ đến bạc. Việc giữ đồng sáu penny của cậu Ralph đã ngăn cản nó rất nhiều. Và đeo cái chỉnh răng chết tiệt ấy càng gây khó khăn hơn. Phí thật! Thảo nào nó không thể đem những cuốn sách đến cho Nữ thần trước khi cô Nội trú bắt nó phải tháo cái chỉnh răng ra.
Suốt mấy năm qua chắc hẳn nó đã sử dụng phép thuật để đi đến các Thế Giới Nào Đó mà không hề biết - trừ phi có thể nó ngầm hiểu điều đó. Tacroy biết thế, và anh ấy rất ngạc nhiên. Cả Nữ thần nữa, chắc cô ta cũng nhận ra khi cái chuỗi hạt bằng bạc của cô ta biến Christopher thành một con ma. Đến đây Christopher thử nghĩ tiếp về Nữ thần, nhưng thay vì Nữ thần nó vẫn nghĩ đến Tacroy. Chắc ba tuần nay Tacroy vẫn nằm thôi miên một cách vô ích. Tacroy đã làm cho chuyện đó có vẻ nhẹ đi, nhưng Christopher ngờ rằng nằm thôi miên khiến người ta mất đi rất nhiều. Nó thật sự cần thiết nói cho cậu Ralph biết điều gì đã xảy ra.
Christopher liếc nhìn ba, ông đang ngồi miệt mài làm việc cạnh cây đèn dầu lớn, dùng một cây bút đặc biệt, vẽ những biểu tượng đặc biệt trên các lá số tử vi. Christopher bắt đầu viết một bức thư cho cậu Ralph, giả đò như đang làm bài tập. Cây đèn dầu hắt bóng trên mặt ba, làm mất đi những nét xác xơ và khiến ông trở nên nhân hậu và sắc sảo khác thường. Christopher áy náy tự nhủ, hình như ba và cậu Ralph không ưa nhau. Mặt khác, thực tế ba đâu có cấm Christopher viết thư cho cậu Ralph.
Dẫu sao đi chăng nữa, phải mất nhiều đêm mới viết xong bức thư. Christopher không muốn tỏ ra không trung thành với ba. Cuối cùng nó chỉ viêếtrằng ba đã đưa nó đi khỏi trường để tới học với Tiến sĩ Pawson. Mất bao nhiêu cố gắng chỉ để viết một bức thư ngắn như thế.Ngày hôm sau trên đường đến Trumpington nó gửi thư đi với cảm giác nhẹ nhõm và thanh thản.
Ba ngày sau ba nhận được thư của má. Nhìn vẻ mặt ba Christopher biết ngay cậu Ralph đã nói cho má biết ba con nó đang ở đâu. Ba ném bức thư vào lò sưởi và nói:
-Christopher, hôm nay ba sẽ đi cùng con đến nhà Tiến sĩ Pawson.
Điều này khiến Christopher tin chắc má cũng đang ở Cambridge. Trong khi đi bên cạnh ba để đến Trumpington,Christopher cố hình dung nó cảm thấy thế nào về chuyện này. Nhưng nó chẳng có nhiều thời gian để suy nghĩ. Một ngọn gió mạnh, thoảng mùi hoa hồng lướt qua hai người, cuốn Christopher sang bên và giật phăng cái mũ trên đầu ba. Ba toan đuổi theo cái mũ – nó đang lăn dưới một chiếc xe chở bia, nhưng lại quay ngoắt lại và tóm chặt tay Christopher.
-Mũ thì có thể hy sinh cũng được – ba nói – Cứ đi tiếp đi, con trai.
Hai cha con tiếp tục đi, ngọn gió xoáy tròn và quật vào họ. Christopher thực sự cảm thấy ngọn gió đang cố cuốn quanh nó để lôi nó đi. Nếu không nhờ được ba nắm chặt cánh tay thì có lẽ Christopher đã bị lôi qua đường rồi. Nó rất ấn tượng. Nó không hề biết phép thuật của má mạnh đến thế.
-Nếu ba muốn thì con có thể kiềm chế ngọn gió này – Christopher gọi ba – Tiến sĩ Pawson đã dạy con cách điều khiển gió.
-Đừng, Christopher – Ba nó thở hổn hển, trông ba là lạ và thảm hại vô cùng với chiếc áo khoác bay phần phật và mái tóc bị thổi bạt tứ phía - Một người đàn ông lịch sự không bao giờ sử dụng phép thuật để chống lại đàn bà, nhất là khi đó là má của mình.
Christopher thấy dường như trong trường hợp này những người đàn ông lịch sự tự gây khó cho mình một cách vô lý. Càng đến gần cổng nhà Tiến sĩ Pawson thì gió thổi càng mạnh hơn. Christopher nghĩ cha con nó sẽ không bao giờ đi hết được những mét cuối cùng. Ba buộc phải nắm chặt lấy trụ cổng đẻ giữ cho hai cha con đứng yên trong khi cố mở then. Ngọn gió cố giành giật lần cuối, độc ác và thù địch. Christopher cảm thấy chân mình bị nhấc khỏi mặt đất và biết mình sắp bay đi. Nó làm cho mình nặng lên vừa đúng lúc.Nó làm thế bởi vì đó là một cuộc tranh đấu, thật sự như vậy, và bởi vì nó không thích thua. Nó sẽ không phiền lòng chút nào nếu được gặp má. Nhưng nó rất mong ba nó sẽ không nhận thấy những vết sứt to tướng mà bàn chân nó đã gây ra trên mặt đất ngay bên ngoài cánh cổng.
Bên trong cổng không còn gió nữa. Ba vuốt tóc và rung chuông.
-A ha! – Tiến sĩ Pawson ngồi trên ghế bành kêu lên trong khi Mary Ellen ra mở cửa – ta thấy là rắc rối như đã dự đoán đó đã tới rồi đấy.Chant, cháu hãy tuân lời ta và đi lên gác, đọc sách cho mẹ ta nghe trong khi ta nói chuyện với cha cháu.
Christopher đi lên gác, cố tình chậm lại hết mức, hy vọng có thể nghe được câu chuyện. Nhưng nó chỉ nghe thấy giọng Tiến sĩ Pawson, khẽ khàng chứ không hề hét tướng lên:
-Suốt cả tuần nay ngày nào tôi cũng liên lạc, nhưng họ vẫn chưa thể…- Sau đó cánh cửa đóng lại. Christopher đi lên gác và gõ cửa phòng bà lão Pawson.
Bà cụ đang ngồi trên giường, vẫn đang đan.
-Cháu lại đây và ngồi xuống cái ghế kia để ta có thể nghe được cháu đọc – bà cụ nói giọng hiền hậu và mỉm cười hiền từ nhưng sắc nhọn với nó – Kinh Thánh để trên bàn đầu giường kia kìa. Cháu có thể bắt đầu từ đoạn Genesis, cháu bé, và thử xem có thể đọc đến đâu. Bà đoán câu chuyện sẽ lâu đấy. Những việc như vậy bao giờ cũng mất thì giờ.
Christopher ngồi xuống và bắt đầu đọc. Nó đang rối tinh lên không biết ai là cha của ai thì Mary Ellen đi vào, bưng theo cà phê và bánh biscuit khiến nó sung sướng được nghỉ giải lao. Mười phút sau bà cụ Pawson cầm kim đan lên và nói:
-Tiếp tục đi, cháu bé. Christopher đọc được đến đoạn Sodom và Gomorrah và sắp sửa lạc cả giọng thì bà cụ Pawson nghiêng mái đầu bạc phơ về một bên và nói:
-Dừng lại thôi, cháu bé. Mọi người muốn cháu xuống phòng làm việc ở tầng dưới.
Nhẹ cả người, và vô cùng tò mò, Christopher đặt cuốn Kinh thánh xuống và lao xuống tầng trệt. Ba và Tiến sĩ Pawson đang ngồi đối diện nhau trong một căn phòng bề bộn khác. Sau tuần vừa rồi, căn phòng trở nên bề bộn hơn bao giờ hết, bởi vì nó đầy ắp những đồng hồ vỡ và đồ trang trí từ khắp nhà đem đến chất vào đây chờ Christopher sửa chữa. Bây giờ trông vẫn vô cùng lộn xộn. Bàn và thảm bị dẹp vào tường để chừa một chỗ sàn trần rộng, trên đó có một sơ đồ vẽ bằng phấn. Christopher chăm chú nhìn sơ đồ, băn khoăn không hiểu điều này có liên quan gì đến má. Đó là một hình ngôi sao năm cánh nằm trong một vòng tròn. Nó nhìn ba, rõ ràng ba đang rất vui vì một điều gì đó, rồi nhìn sang Tiến sĩ Pawson, trông ông vẫn như mọi khi.
-Chant, tin mới cho cháu đây – Tiến sĩ Pawson nói - Mấy tuần qua ta đã tiến hành nhiều kiểm tra trên cháu - đừng nhìn ta thế, cháu không thể biết được ta đã làm gì đâu - và tất các kiểm tra đó đều nói rằng cháu có chín mạng. Chín mạng và một số quyền năng mạnh mẽ nhất mà ta từng biết. Đương nhiên là ta đã liên lạc với Gabriel de Witt. Tình cờ ta biết được nhiều năm nay ông ta vẫn tìm một người kế nghiệp. Đương nhiên là ta nhận được thông tin về những thí nghiệm nhăng nhít họ đã tiến hành trên cháu và không có kết quả. Đó là các viên chức nhà nước. Họ phải ngồi trên bom mới có thể thay đổi được đầu óc. Vì thế, sau chuyện rắc rối với má cháu ta đã có cái cớ cần thiết, ta đã có một chầu chiêu đãi họ. Họ đã nhượng bộ và cử một người đến đón cháu tới Lâu đài Chrestomanci ngay bây giờ.
Tới đây ba chen vào như thể không kìm nổi nữa:
-Con trai, đó chính là điều ba vẫn hy vọng! Gabriel de Witt sẽ trở thành người bảo vệ hợp pháp của con, và theo trình tự con sẽ trở thành Chrestomanci tiếp theo.
-Chrestomanci tiếp theo? –Christopher nhắc lại. Nó trố mắt nhìn ba, biết rằng giờ đây chẳng còn cơ hội nào cho nó quyết định sự nghiệp của mình nữa. Hình ảnh mình là một vận động viên bóng chày nổi tiếng đã phai đi và biến thành tro bụi – Nhưng con không muốn…
Ba tưởng Christopher không hiểu:
-Con sẽ trở thành một người rất quan trọng – ba nói – Con sẽ kiểm soát mọi phép thuật trên thế giới này và ngăn cản không cho việc sử dụng phép thuật có thể gây ra bất cứ tổn hại gì.
-Nhưng… - Christopher bắt đầu nổi giận.
Nhưng đã quá muộn. Một hình người mờ mờ hiện dần lên giữa ngôi sao năm cánh. Hình bóng đó rõ dần và biến thành một người đàn ông trẻ mập mạp xanh lướt với khuôn mặt dài, ăn mặc rất nhã nhặn trong bộ vét màu ghi và một cái cổ hồ bột cứng đơ to tướng trông có vẻ quá chật chội. Ông ta cầm một thứ trông giống một cái ống nhòm. Christopher nhớ người này. Đây là một trong những người đã đến bệnh viện sau khi mọi người tưởng rằng Christopher đã chết.
-Xin chào – người thanh niên nói và bước ra khỏi ngôi sao – Tên tôi là Flavian Temple. Ngài de Witt cử tôi đến đây để kiểm tra ứng viên của ngài.
-KIỂM TRA NÓ! – Tiến sĩ Pawson hét lên – Ta ĐÃ LÀM việc đó rồi! Thế các người cần ta để làm gì – Ông ta đưa mắt tức giận nhìn ba – Đúng là cái bọn Viên chức!
Rõ ràng Flanvier cũng giật mình trước Tiến sĩ Pawson chẳng kém gì Christopher trước kia. Anh ta chớp mắt lia lịa.
-Vâng, thưa tiến sĩ, chúng tôi biết ngài đã kiểm tra rồi. Nhưng tôi được lệnh xác nhận lại các kết quả của ngài trước khi tiếp tục. Hãy làm ơn bảo cậu bé này hãy bước vào biểu tượng ngôi sao năm cánh.
-Đi đi, con trai – ba nói - Đứng vào bên trong ngôi sao.Với một cảm giác bất lực và điên giận, Christopher bước vào hình vẽ bằng phấn và đứng đó trong khi Flavian Temple nhìn nó bằng ống nhòm. Chắc phải có cách nào đó để người ta trông như chỉ có một mạng duy nhất thôi chứ, Christopher nghĩ. Nhất định phải có. Nhưng nó không hề biết người ta phải làm gì.
Flavian nhíu mày:
-Tôi chỉ nhìn được có bảy mạng thôi.
-Nó đã bị mất HAI mạng, cái đồ béo ị ngớ ngẩn ạ! – Tiến sĩ Pawson gầm lên - Chẳng lẽ người ta không nói gì với anh à? Chant, nói cho anh ta biết.
-Em đã bị mất hai mạng - tự nhiên Christopher nói lên. Trong hình vẽ này có bùa gì đó, nếu không nó đã phủ nhận tất cả.
-THẤY CHƯA? – Tiến sĩ Pawson rống vang.
Flavian Temple cố biến cái nhăn mặt thành tư thế cúi đầu lịch sự
-Thưa tiến sĩ, tôi đã rõ. Trong trường hợp này tôi sẽ đưa cậu bé đến để Ngài de Witt phỏng vấn trực tiếp. Ngài de Witt là người quyết định cuối cùng.
Nghe thấy thế Christopher ngẩng lên. Có thể mọi chuyện chưa hẳn đã được quyết định. Nhưng dường như ba nghĩ rằng thế là đã xong. Ông đi tới và đặt tay lên vai Christopher:
-Tạm biệt, con trai của ba. Điều này khiến ba trở thành một người hạnh phúc và tự hào. Con hãy chào Tiến sĩ Pawson đi.
Tiến sĩ Pawson cũng cư xử như chuyện đã giải quyết xong. Chiếc ghế bành được lăn tới và ông chìa bàn tay với những ngón tay chuối mắn cho Christopher:
-Chant, tạm biệt. Đừng quan tâm đến cung cách trịnh trọng của họ. Cái anh Flavian này là một viên chức ngớ ngẩn giống tất cả bọn họ ấy mà.
Trong khi Christopher bắt bàn tay chuối mắn, bà cụ Pawson hiện ra, ngồi trên tay ghế của Tiến sĩ Pawson và mặt chiếc áo choàng trắng giản dị. Tay bà cầm món đồ len được gói thành một cái gói sọc sọc.
-Tạm biết nhé, cháu bé – bà nói – Cháu đọc rất hay. Đây là món quà ta đã đan cho cháu. Nó chứa đầy những bùa bảo trợ rồi đấy – Bà nhoài tới và quàng món đồ đan lên cổ Christopher. Đó là một chiếc khăn quàng dài tới 3 feet, kẻ sọc sặc sỡ như cầu vồng.
-Cám ơn bà –Christopher lịch sự nói.
-Cứ bay lên thôi – ê này, Christopher, đừng ra khỏi biểu tượng ngôi sao năm cánh – Flavian nói. Anh ta bước lại vào trong hình vẽ bằng phấn, chiếm hết đến quá nửa chỗ và nắm cánh tay Christopher để giữ cho nó ở yên trong đó. Bà cụ Pawson vẫy vẫy bàn tay khô héo. Và không ai nói gì thêm, Christopher thấy mình ở một nơi hoàn toàn khác hẳn. Thậm chí chưng hửng hơn cả lần bị ba lôi khỏi trường.
Christopher và Flavian đang đứng trong một biểu tượng ngôi sao năm cánh to hơn nhiều làm bằng gạch trắng hay ngói trắng gì đó, và xây chìm hẳn vào nền của một chỗ nào đó rất cao với vòm mái bằng kính ở tít trên cao. Dưới vòm mái bằng kính đó, một cầu thang cẩm thạch màu hồng tráng lệ uốn cong dẫn lên tầng trên. Những cánh cửa uy nghi bằng gỗ phiến với rất nhiều tượng trên đó mở rộng ra không gian xung quanh – cánh cửa uy nghi nhất có một cái đồng hồ và một bức tượng. Một cây đèn chùm pha lê vĩ đại thòng từ mái vòm bằng kính xuống nhờ một sợi xích dài. Christopher quay lại nhìn quanh và thấy phía sau nó là cánh cửa chính rất lớn. Nó thấy mình đang đứng ở sảnh chính của một toà nhà rất to, nhưng chẳng ai buồn nói cho nó biết nó đang ở đâu.
Quanh biểu tượng ngôi sao năm cánh bằng gạch ốp có nhiều người đang đứng chờ Christopher và Flavian. Có vẻ họ cũng là một đám người oai nghiêm và rầu rĩ nốt!- Christopher nghĩ. Tất cả bọn họ, đàn ông cũng như đàn bà đều mặc toàn màu đen hoặc ghi. Đàn ông đeo cổ áo và tay áo sáng loá, tất cả đàn bà đều đeo găng tay một ngón bằng ren đen. Christopher cảm thấy họ đang nhìn mình, những cái nhìn lạnh nhạt, ước lượng và không chấp nhận. Dưới những cái nhìn đó nó co rúm lại thành một thằng bé lôi thôi lếch thếch bé tí tẹo, và chợt nhận ra từ lúc rời khỏi trường học nó vẫn mặc nguyên bộ quần áo cũ đó trên người.
Christopher chưa kịp nhìn quanh thêm chút nào thfi một người dàn ông có chòm râu muối tiêu hơi vểnh ra bước tới và gỡ chiếc khăn quàng đi.
-Nó sẽ không cần đến cái này – Ông ta nói và có vẻ rất choáng vì cái khăn.
Christopher nghĩ người này chính là Gabriel de Witt và đã sẵn sàng căm ghét ông ta thì Flavian nói, thanh minh hộ Christopher:
-Không được đau, tiến sĩ Simonson. Bà cụ đã tặng nó cho thằng bé đấy, ngài biết không. Liệu tôi…?
Christopher quyết định dẫu sao nó cũng phải ghét cái người đàn ông râu quai nón này.
Một quý bà trong đám phụ nữ, một người nhỏ bé mũm mĩm, bước tới:
-Cám ơn anh, Flavian - Chị ta nói với giọng có vẻ kết luận và chỉ huy – Bây giờ tôi sẽ đưa Christopher đến gặp Gabriel. Anh bạn trẻ, đi theo tôi nào.
Chị ta quay lại và sột soạt đi tới chiếc cầu thang cẩm thạch màu hồng. Flavian đẩy Christopher một cái, và Christopher bước ra khỏi ngôi sao năm cánh bằng gạch ốp để đi theo chị ta, cảm thấy chân rắc đất khắp nhà. Nó biết cổ áo nó bẹp dí một bên, giầy nó đầy đất và nó cảm thấy cả những lỗ thủng ở tất trái lộ ra khỏi giày trơ ra trước mắt tất cả những người đứng trong sảnh trong khi nó theo người phụ nữ đi lên cầu thang.
Ở đầu cầu thang lại có một cái cửa cao trông rất chắc chắn, chiếc cửa duy nhất được sơn màu đen trong cả loạt cửa ở đây. Người phụ nữ sột soạt đi tới và gõ cánh cửa sơn đen. Chị ta mở cửa rồi đẩy mạnh Christopher vào trong:
-Gabriel, cậu ấy đây - chị ta nói rồi đóng cửa lại rồi đi ra, để mặc Christopher đứng một mình trong một căn phòng hình bầu dục trong khi dường như trời đang chập choạng hoặc đã tắt nắng.
Tường căn phòng làm toàn bằng gỗ tấm màu nâu thẫm, một tấm thảm cũng nâu thẫm trải trên sàn. Dường như đồ vật duy nhất ở đây là một chiếc bàn khổng lồ màu thẫm. Trong khi Christopher đi vào, một bóng người gầy nhẳng phía sau chiếc bàn đứng lên. Christopher nhận ra đó là một ông già cao khoảng một mét chín, gầy nhom, lúc đó tim nó mới thôi đập thình thịch. Ông già tóc bạc khá nhiều, mặt và tay ông ta trắng đến mức Christopher chưa thấy ai trắng như thế. Hai lông mày ông ta chổng ra, gò má cao và rộng khiến đôi mắt nằm giữa hai gò má đó trông sâu hoắm và sáng rực. Dưới đôi mắt là chiếc mũi khoằm như mỏ quạ. Phần dưới mặt ông ta thót lại thành một mũi nhọn, nhỏ và một cái miệng mím chặt vẻ tàn nhẫn. Cái miệng đó mấp máy:
-Ta là Gabriel de Witt. Cậu Chant, vậy là chúng ta lại gặp nhau.
Christopher biết nó sẽ nhớ rõ, nếu từng gặp ông già này. Gabriel de Witt còn dễ nhớ hơn cả Tiến sĩ Pawson. Nó nói:
-Cả đời cháu chưa gặp ông bao giờ.
-Ta đã gặp cậu. Lúc đó cậu đang bất tỉnh – Gabriel de Witt nói – Ta cho rằng chúng ta đã lầm lẫn một cách kỳ quặc đối với cậu. Bây giờ chỉ cần liếc qua ta cũng thấy rõ quả thực cậu có bảy mạng và lẽ ra phải có chín.
Christopher nhận thấy trong căn phòng tranh tối tranh sáng này có rất nhiều cửa sổ, ít nhất sáu cái xếp thành một hàng cong cong gần sát trần nhà. Trần nhà sơn màu giống như màu cam, khiến nó như giữ lại cho mình toàn bộ ánh sáng từ các cửa sổ. Dẫu sao đi nữa Christopher cũng thấy rất bí ẩn khi một căn phòng có nhiều cửa sổ như vậy lại có thể tối đến thế.
-Tuy nhiên ta vẫn rất lưỡng lự khi thu nhận cậu – Gabriel de Witt nói – Những yếu tố di truyền của cậu thành thực khiến ta kinh sợ. Dòng họ Chant vốn vẫn là một dòng họ có nhiều pháp sư đáng kính, nhưng mỗi thế hệ họ lại sản sinh ra một con cừu đen, trong khi dòng họ Argent lại là loại người mà ta sẽ không gật đầu chào nếu gặp trên đường phố, mặc dù cũng phải thừa nhận là họ có thiên bẩm. Những đặc điểm đó lộ ra ở cả hai người cha mẹ cậu. Ta đoán cha cậu hiện đang phá sản còn mẹ cậu thì là một kẻ bon chen đáng nể trong xã hội thượng lưu.
Ngay cả thằng em họ Francis cũng không nói cái gì trắng phớ ra như thế này. Christopher vụt tức giận:
-Ồ, cám ơn ngài, thưa ngài – nó nói – Không có gì làm cháu thích hơn một sự đón chào nồng nhiệt như vậy.
Đôi mắt vọ của ông già nhìn trừng trừng. Dường như ông bối rối:
-Ta cảm thấy thành thực với cháu là đúng nhất – Giá như cháu hiểu được ta đã đồng ý trở thành người giám hộ hợp pháp của cháu chỉ vì ta nghĩ cả cha cháu lẫn mẹ cháu đều không thích hợp để chịu trách nhiệm về một Chrestomanci tương lai.
-Vâng, thưa ngài –Christopher nói, nó tức giận hơn bao giờ hết – Nhưng ngài không cần phải bận tâm. Cháu không muốn làm Chrestomanci tiếp theo. Thà cháu bị mất hết các mạng sống của mình còn hơn.
Gabrient chỉ có vẻ sốt ruột:
-Phải, phải, thường vẫn là như thế, cho đến khi chúng ta hiểu ra nhiệm vụ đó phải có người làm – ông ta nói – Chính ta cũng từ chối vị trí đó khi lần đầu tiên được đề nghị, nhưng hồi đó ta đã hai mươi tuổi còn cháu giờ đây vẫn chỉ còn là một đứa trẻ, thậm chí còn chưa có khả năng tự quyết định như ta hồi đó. Hơn nữa, chúng ta chẳng còn lựa chọn nào khác. Cháu và ta là hai pháp sư duy nhất có chín mạng trong toàn thể các Thế giới cùng họ – Ông ta làm một cử chỉ bằng một bàn tay trắng muốt. Một tiếng chuông ngân lên đâu đó, rồi người phụ nữ mũm mĩm sột soạt đi vào phòng:
-Cô Rosalie đây là chánh trợ lý của ta – Gabriel de Witt nói – Cô ấy sẽ dẫn cháu đến phòng của mình và giúp cháu sắp xếp ổn định. Ta đã chỉ định Flavion Temple làm thầy phụ đạo cho cháu, mặc dù ta rất cần anh ta, và dĩ nhiên mỗi tuần ta cũng sẽ dạy cháu hai lần.
Christopher đi theo chiếc váy sột soạt của cô Rosalie đi qua hàng dãy cửa dọc theo một hành lang dài. Dường như chẳng ai buồn quan tâm xem nó cảm thấy thế nào. Nó tự hỏi không biết có nên chứng tỏ cho họ biết bằng cách làm gió nổi lên một trận nữa không. Nhưng chỗ này đã được ếm bùa, một bùa mạnh, sâu. Sau khi đã được học Tiến sĩ Pawson thì Christopher đã nhạy cảm với mọi thứ bùa, và mặc dầu không biết rõ cái bùa này là như thế nào nhưng nó vẫn tin chắc rằng bùa đó có thể làm vô dụng những thứ kiểu như bùa gió lốc.
-Có phải đây là Lâu đài Chrestomanci không? – Christopher giận dữ hỏi.
-Đúng vậy – Cô Rosalie nói – Chính phủ tiếp nhận nó cách đây hai trăm nau, sau khi một đại pháp sư thật sự độc ác bị chặt đầu - Chị ta ngoái lại mỉm cười với nó – Gabriel de Witt rất đáng mến, đúng không? Tôi biết thoạt đầu thì ông ấy có vẻ khô khan, nhưng khi đã biết rồi thì cậu sẽ thấy ông ấy rất đáng ngưỡng mộ.
Christopher trố mắt. Dường như nó sẽ không bao giờ dùng hai từ Đáng mến và đáng ngưỡng mộ để miêu tả Gabriel de Witt.
Cô Rosalie không để ý thấy nó đang trố mắt nhìn. Cô mở toang một cánh cửa ở cuối hành lang:
-Đây- cô nói, vẻ rất tự hào – Hy vọng cậu thích. Chúng tôi chưa từng có trẻ em ở đây, vì thế phải bóp óc để nghĩ làm sao cho cậu cảm thấy như ở nhà.
Chẳng có mấy dấu hiệu về điều đó – Christopher nghĩ và nhìn quanh căn phòng rộng màu nâu với một chiếc giường trắng có vẻ rất đơn độc ở góc nhà.
-Cám ơn – Christopher rầu rĩ nói.
Sau khi cô Roselie đã đi khỏi, Christopher phát hiện thêm ở cuối phòng có một buồng tắm rất thanh đạm cũng màu nâu và cạnh cửa sổ có một cái kệ. Trên kệ có một con gấu bông, một trò chơi Con rắn và Người leo thang, một cuốn Đêm Ả rập không đầy đủ vì các chi tiết bẩn thỉu đã được cắt bỏ. Christopher vứt tất cả thành một đống dươí sàn và dẫm lên đó. Nó biết mình sẽ căm ghét Lâu đài Chrestomanci.
Đại Pháp Sư Kế Vị Đại Pháp Sư Kế Vị - Dyanna John Đại Pháp Sư Kế Vị