Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2020-12-10 21:39:36 +0700
Chương 8
H
iếm được một lần Lâm Gia Duệ mặc vest.
Bộ vest trắng muốt, cắt may vừa vặn, tôn lên dáng người dong dỏng của y, đứng dưới ánh đèn nom lại càng tuấn tú. Nhưng y đã quen mặc áo phông giày thể thao rồi, mặc thế này cứ thấy khó chịu kiểu gì ấy. Nhìn vào gương, y chỉnh chỉnh cái nơ trên cổ, đang định bảo nhân viên mang bộ đen tới thì chuông điện thoại đã vang lên.
Người gọi tới là Bạch Vi Vi: “Ừ, tôi đang thử quần áo… Đương nhiên là theo ý cô, chọn màu trắng rồi… Ừ, chút nữa tôi đến chụp ảnh ngay.”
Đợi y cúp máy rồi, Lâm Gia Văn đi cùng y liền hừ một tiếng, bĩu môi: “Em chưa kết hôn mà đã thành thê nô rồi à?”
“Hình như anh ba không vui lắm?”
Anh vuốt thẳng nếp nhăn trên cổ áo cho y, rồi lại vỗ vai y một cái: “Đúng là anh mong em sớm thành gia lập nghiệp, nhưng bảo em kết hôn vì lý do đó thì anh không muốn chút nào.”
“Trên đời có nhiều người kết hôn như thế, mấy ai là vì tình yêu? Có đủ loại lý do đấy thôi.” Y lạnh nhạt đáp: “Lại còn lấy được người đẹp như Bạch Vi Vi, thì có gì mà em không thỏa mãn nữa.”
Lâm Gia Duệ biết tính tình em trai cực kỳ cố chấp, một khi đã quyết ý thì không ai có thể cản lại được; nên anh đành thở dài: “Thôi thôi, chỉ cần em thích là được. Mấy thứ khác cứ bỏ ngoài tai đi.”
Dừng lại một chốc, anh lại hỏi: “Còn Lâm Dịch thì sao?”
Đầu ngón tay y run lên, nhìn vào bản thân lạ lẫm trong gương: “Hắn đã đạt được thứ mình muốn rồi. Từ giờ về sau, Lâm gia không còn nợ hắn nữa.”
Hắn có thể không còn quan hệ với Lâm gia nữa, nhưng còn em thì sao? Em có quên được hắn không?
Lâm Gia Văn thầm nghĩ thế, nhưng đương nhiên không dám nói ra miệng, chỉ thì thầm: “Anh lo…”
“Lo phong bì mừng cưới của hắn không đủ dày à? Yên tâm đi, em tin chú sẽ hào phóng lắm.”
Anh choáng váng: “Đừng bảo là… em thực sự đưa thiệp mời cho hắn đấy?”
Y hỏi lại: “Sao phải không đưa?”
Anh nghẹn họng, chỉ mong đứa em trai này thực sự không còn khúc mắc trong lòng nữa. Chỉ cần y có thể bình yên sống, thì dù gia sản Lâm gia có lớn đến mấy, anh cũng có thể bỏ đi được.
Lâm Gia Duệ không quen mặc vest chút nào, nhưng vì không muốn làm Bạch Vi Vi thất vọng, nên y vẫn không cởi ra. Nhìn đồng hồ đeo tay, y bảo: “Sắp đến giờ rồi, anh ba có đi chụp ảnh với em không?”
“Thôi thôi.” Anh xua tay liên tục: “Đi chụp với phụ nữ là phiền toái nhất, lúc thế này lúc lại thế kia, anh không theo hầu nổi!”
“Thế tự em đi vậy.”
“Cần anh lái xe đưa em đi không?”
“Không cần đâu, cũng gần mà, đi mấy bước là đến.”
Y vừa nói vừa quét thẻ trả tiền, mặc bộ vest đó đi luôn. Tạm biệt Lâm Gia Văn ở cửa rồi, y thong thả đi bộ đến chỗ hẹn.
Vừa quay xong bộ phim đợt trước nên tạm thời y rất rảnh, tính tổ chức đám cưới luôn – hôm nay hẹn với Bạch Vi Vi chính là để chụp ảnh cưới. Hình như phụ nữ ở độ tuổi nào cũng có khát vọng cực cao về hôn lễ – dù đây chỉ là kết hôn giả, nhưng cô vẫn chăm chút đến từng chi tiết nhỏ một. Y không có cách nào, đành bất đắc dĩ làm một chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng thôi.
Mới đi được nửa đường, cô lại gọi tới giục.
Tính Lâm Gia Duệ vốn chẳng tốt lắm, nhưng lại khá kiên nhẫn với phụ nữ, liên tục đáp: “Vâng vâng vâng, đại tiểu thư à, tôi sắp đến ngay đây.”
Vừa nói xong, y lại nghe thấy thợ trang điểm cười cười ở đầu bên kia: “Chị vội thế làm gì? Chú rể có chạy mất đâu mà ~”
Y đang định hùa theo giỡn vài câu, thì chợt thấy một chiếc xe từ đằng sau vọt tới, từ từ đi cạnh mình. Đường y đang đi là đường tắt, trên đường chẳng có mấy người qua lại.
Trái tim y đập thịch một cái, lập tức cảnh giác, xoay người định về đường chính. Ai dè y mới bước được hai bước, thì đã thấy hai bóng người nhảy ra từ góc đường. Y chưa kịp nhìn rõ mặt mũi họ thì người đằng sau đã lủi tới, tay bịt kín miệng mũi y.
Hương thơm kỳ lạ xộc vào mũi Lâm Gia Duệ, hai mắt y chợt tối sầm, lập tức ngất đi.
—
Không biết y đã bất tỉnh bao lâu – khi tỉnh lại thì y đã nằm trên giường lớn mềm mại, xung quanh tối đen, rèn cửa kéo rất kín, không nhìn ra đang là đêm hay ngày.
Bắt cóc?
Đó là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu y.
Đầu y còn hơi choáng váng, may là tay chân chưa bị trói chặt, liền vội vã ngồi dậy. Vừa động một cái y mới nhận ra –có người đang đứng cạnh giường! Trong bóng tối mờ mờ, y không thể nhìn rõ mặt hắn.
Y càng hoảng sợ hơn, không nhịn được hỏi: “…Là ai?”
Người nọ không nói gì, chỉ cúi người vươn tới, hơi thở nóng rực từ từ đến gần, rồi hôn lên môi y.
“A…”
Người y cứng đờ, lập tức giãy dụa.
Nhưng người nọ mạnh quá, chỉ dùng một tay là có thể cản lại động tác của Lâm Gia Duệ, tay còn lại thì trượt vào cổ áo y.
Bàn tay to lớn nóng bỏng, mơn trớn khắp cơ thể y, làm y vô thức run rẩy.
Lâm Gia Duệ chỉ thấy người mình nóng bừng, tức đến run cả người, liền cố tình hé miệng ra cho đầu lưỡi bạo ngược nọ xông vào, rồi… cắn mạnh xuống!
“A!”
Người nọ đau đớn kêu lên, nhưng không hề lùi bước, mà ngược lại càng hung hăng hơn, kịch liệt cắn nuốt lấy môi răng y, đến mức cả hai đều nếm được vị máu ngai ngái.
Thân thể cả hai dán chặt vào nhau như vậy, nên không thể giấu nổi bất cứ thay đổi nhỏ nào. Chẳng mấy chốc, Lâm Gia Duệ đã cảm nhận được thứ cứng ngắc nóng bỏng nào đó đang chọc vào chân mình, vừa tức vừa giận, liền cong gối đá thẳng vào đối phương. Ai dè lại bị hắn bắt lấy, thuận tay tách chúng ra thật rộng.
Tiếng thở dốc nặng nề kề sát bên tai y.
Bàn tay mơn trớn dưới áo đã trượt xuống từ lâu, đang mân mê nơi vòng eo y.
Y biết mình không thắng nổi hắn, liền nhắm mắt lại, lạnh lùng hồ: “Bắt cóc cộng thêm giam cầm trái pháp luật, tổng cộng phải ngồi tù bao lâu đây? Hả chú?”
Người đang đè lên y hơi khựng lại, đoạn thấp giọng cười: “Em nhận ra từ lúc nào thế?”
“Đến anh mà tôi còn không nhận ra được, thì uổng mấy chục năm sống trên đời quá.”
Lâm Dịch vẫn đè lên y, vươn tay bật đèn đầu giường: “Yên tâm đi, đến giết người phóng hỏa tôi cũng làm nhiều rồi, một hai chuyện vặt này có là gì đâu.”
Ánh đèn đột ngột làm mắt y bị chói, đang lúc chưa kịp thích ứng thì đã nghe hắn nói thêm: “Gọi cho hôn thê của em đi!”
“Hả?”
“Chỉ cần nói một câu thôi.” Hắn lại cúi xuống hôn y, trong miệng vẫn còn mùi máu nhàn nhạt: “Bảo với cô ta là — hủy đám cưới!”
Hắn nói rất thờ ơ, như thể chỉ thuận miệng đùa một câu vậy; nhưng ánh mắt lại cực kỳ lạnh lẽo, tựa như dã thú đang vận sức, chỉ chực xông lên cắn xé con mồi.
Mà y nhất định là con mồi biết phối hợp nhất, lập tức bảo: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Hắn với lấy điện thoại để đầu giường đưa cho y, cười hỏi: “Sao hôm nay em nghe lời thế? Khí thế đòi kết hôn hôm nọ đi đâu hết rồi?”
“Không sao.” Lâm Gia Duệ cúi đầu, tìm số của Bạch Vi Vi: “Đằng nào cũng đăng ký rồi, tổ chức hôn lễ chỉ là để thông báo với mọi người thôi, nên hủy đi cũng được.”
Vừa dứt lời thì cạch một tiếng, hắn đã hất văng điện thoại của y đi.
Y hơi tiêng tiếc: “Ít nhất cũng để tôi gọi cho anh ba chứ… Tự nhiên tôi biến mất như thế, nhất định anh ấy sẽ rất lo.”
Lâm Dịch bỏ ngoài tai lời y nói, chỉ nắm chặt lấy cánh tay y: “Đăng ký… từ bao giờ?”
“Chính là hôm mời anh đến dự đám cưới đó. Sáng tôi vừa làm xong thủ tục, tối lại gặp anh luôn, đúng là tiện quá. À, tôi quên không bảo, anh là người đầu tiên biết tin vui đấy.”
Hắn nhìn thẳng vào mặt y, bóp tay y càng chặt, đến nỗi trên cánh tay trắng bóc đã dần hiện lên dấu tay đỏ ửng.
Nhưng hình như y vẫn chưa nhận ra, hỏi tiếp: “Anh bắt tôi đến đây làm gì? Công ty có chuyện gì hả? Hay.. Ưm!”
Câu trả lời của hắn là — dùng miệng chặn môi y lại.
Cơ thể hai người vốn đang sát vào nhau, Lâm Dịch liền thuận thế chen vào giữa hai chân Lâm Gia Duệ, bàn tay thành thạo mơn trớn trên người y. Sao y có thể chịu được khiêu khích như thế, miệng khẽ rên rỉ, thân thể cũng dần dần có cảm giác.
Hắn đã lột quần áo y ra từ lâu, tay nắm lấy nơi yếu ớt giữa hai chân y, cực kỳ có kỹ xảo mà xoa nắn nó.
“A…!”
Nửa thân trên của y chợt giật lên một cái, rồi ngã gục xuống giường. Vừa trải qua đau đớn cùng cực rồi lại sung sướng đỉnh điểm làm họng y như tắc nghẹn, hoàn toàn bị Lâm Dịch khống chế.
Hắn nhét tay kia vào miệng y, ngón tay khuấy loạn đến khi đều ướt đẫm nước bọt mới rút ra, sờ xuống cửa sau của y, từ từ đâm vào.
Lâm Gia Duệ hổn hển thở dốc, cơ thể đã lâu không ngủ với ai vô thức cứng đờ lại.
Hắn đè chặt lên người y, vừa nhét ngón tay vào cơ thể y quấy đảo không ngừng, vừa ghé xuống liếm liếm lỗ tai y, thấp giọng nói: “Bên trong vừa mềm vừa nóng thế này, còn cắn tay tôi thật chặt… Tôi ngạc nhiên lắm đấy, cơ thể thế này thì kết hôn sinh con với phụ nữ thế nào được?”
Y cố gắng lắm mới giữ tỉnh táo được, đứt quãng đáp: “Không liên quan… đến anh…”
Ánh mắt hắn chợt lạnh xuống, rồi đột nhiên rút ngón tay ra, kéo y lên khỏi giường.
Y chỉ thấy mình như ngất đi, bị lôi xuống giường đi mấy bước, rồi mặt bị áp vào vật gì đó lạnh như băng. Mở mắt ra thì thấy – hóa ra là cái gương to trong phòng. Ánh đèn vàng cam rất sáng, chiếu lên mặt gương cũng rất rõ ràng, phản chiếu toàn bộ — cơ thể trần trụi và ánh mắt mơ màng của y.
Trái tim y như bị đâm một cái, cuống quít nhìn sang chỗ khác.
Lâm Dịch chợt đè chặt y lên tấm gương, giơ một chân y lên, rồi cứ thế mà đâm vào.
“A…!Đừng…!”
Lâm Gia Duệ càng giãy dụa thì càng thấy rõ bản thân thảm hại trong gương – ngay cả nơi giao hợp giữa hai người cũng bị phản chiếu quá rõ ràng. Hai tay y yếu ớt chống lên gương, vì kích thích đặc biệt mà cơ thể lại càng thêm mẫn cảm, miệng huyệt không ngừng co rút, cắn lấy thật chặt vật nóng bỏng đang đâm chọc trong mình.
Hắn nắm chặt vòng eo mềm nhỏ của y, thân dưới dập vào liên tục, bỗng nhiên đụng vào điểm yếu ớt nhất ở sâu tít bên trong.
Y rít lên một tiếng, vật giữa hai chân lại càng dựng thẳng, đỉnh chóp còn chảy ra chất nhầy trong suốt, làm tấm gương nhơ nhớp hết cả.
Hắn đắc ý cười cười, thở hổn hển bên tai y: “Thế này còn muốn kết hôn à? Hừm, nhưng kết hôn rồi cũng không sao, kết được thì ly được, phải không hả?”
Toàn thân Lâm Gia Duệ run lên, chợt mở to hai mắt: “Anh muốn làm gì?”
Hắn nhìn thẳng vào y trong gương: “Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, thì sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Bằng không… tôi cũng không dám nói trước.”
Rồi cắn lên cổ y một cái.
Lâm Dịch cắn rất mạnh, để lại một dấu hôn đỏ sậm trên cần cổ trắng nõn, như đang khắc dấu ấn vĩnh cửu lên người y vậy. Hắn gằn từng chữ một: “Nhỡ cho kỹ, em là của tôi!”
Y lắc lắc đầu, muốn phản bác lại hắn, nhưng cứ mở miệng ra là lại rên rỉ không ngừng. Y chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, cắn chặt răng dán người vào gương, mặc cho hắn chọc ra chọc vào sau lưng mình. Mãi đến khi hắn bùng nổ trong cơ thể y, y mới kiệt sức ngã gục xuống đất.
Hắn không làm thêm lần nữa, chỉ ôm y về giường rồi tắt đèn, kéo chăn lên ngủ.
Đương nhiên là Lâm Gia Duệ không ngủ được. Chờ Lâm Dịch ngủ rồi, y theo thói quen mở tủ đầu giường ra, lục lọi một lúc mới nhớ – y để bình thuốc kia ở căn nhà trước, mà hiển nhiên là hắn đã đổi chỗ ở rồi.
Tức là… không có thuốc.
Ngực y chợt căng thẳng. Trong bóng đêm yên tĩnh, y mở to mắt nhìn trần nhà, biết chắc đêm nay mình lại không ngủ được.
Y bắt đầu lo lắng… Bao giờ hắn mới thả y về?
Y không hiểu nổi – hắn còn muốn cái gì nữa?
Hắn đã có cổ phần công ty rồi, mà một khi Lâm thị rơi vào tay hắn, thì chắc chắn nó sẽ sụp đổ. Hắn còn khó chịu chuyện gì?
Lâm Gia Duệ nghĩ mãi, nghĩ đến đầu phát đau.
Y không nghĩ ra được, mình còn chỗ nào có thể lợi dụng nữa?
REPORT THIS AD
Chỉ còn… cái mạng này.
Lấy mạng đổi mạng.
Công bằng hết sức.
Nếu thứ Lâm Dịch muốn là nó, thì lúc nào y cũng có thể thỏa mãn hắn được.
Còn mấy tiếng nữa là trời sáng. Y lăn qua lộn lại trên giường, nghĩ đi nghĩ lại về chuyện đó. Tự y cũng biết suy nghĩ ấy quá nguy hiểm, nhưng không thể ngăn mình không nghĩ đến nó, mãi đến khi trời sắp sáng thì y mới mơ màng thiếp đi.
Nhưng giấc ngủ này rất cạn – trời vừa sáng, y đã giật mình tỉnh lại từ cơn mơ.
Lúc đó, Lâm Dịch đã ra ngoài. Cả căn phòng trống rỗng, chỉ có tấm gương to nọ là vẫn ở chỗ cũ. Lâm Gia Duệ tìm xung quanh không thấy đồ mình mặc hôm qua, biết hắn đã xử lý chúng rồi nên cũng không nghĩ nhiều nữa, mở tủ lấy sơ mi mới mặc vào. Rồi y xuống giường, kéo rèm nhìn ra xa.
Ngoài cửa sổ là một vườn hoa được cắt tỉa khá đẹp, trăm hoa đua nở, có đầy đủ cả ghế đá lẫn chỗ nghỉ mát. Một con đường đá trải dài rồi biến mất sau bụi cây mướt xanh, nhìn tổng thể cực kỳ thanh tịnh.
Trong phạm vi thành phố không thể có loại nhà thế này, nên y đoán đây là biệt thự ngoại thành mà hắn mới mua. Nhìn khoảng cách từ cửa sổ xuống đất thì chắc đây là tầng ba – nhảy xuống thì không chết được, nhưng què cụt chân tay thì có là chắc. Đương nhiên là y có thể học theo phim ảnh – buộc ga giường thành đoạn rồi ròng dây nhảy xuống; nhưng chắc chắn là quanh đây có người theo dõi, y lại không giỏi đánh đấm, dạo này người cũng không khỏe, nên tỷ lệ trốn thoát thành công… cơ bản là số 0.
Lâm Gia Duệ nghĩ một chốc, rồi vứt kế hoạch chạy trốn đó sang một bên, bắt đầu thám hiểm biệt thự này. Tầng ba là mấy phòng cho khách, tầng hai là một phòng sách và một phòng khách nhỏ, tầng một thì có mấy tên đàn em của Lâm Dịch. Tuy y không bị hạn chế hành động, nhưng cũng không xuống tầng một, chỉ đến phòng sách lấy mấy quyển về đọc.
Hắn biết y không có thói quen ăn sáng, nên đến trưa mới có người mang đồ ăn lên. Người tới là một thiếu niên đầu tóc vàng hoe, trên tai xỏ bảy tám lỗ, ăn mặc cực kỳ hợp mốt.
Tuy y không thân với cậu ta lắm, nhưng dù sao thì cũng quen biết, liền nói chuyện phiếm với cậu vài câu, biết được vài chuyện – điện thoại ở tầng hai tầng ba đã bị tháo ra hết, chỉ tầng một là có điện thoại, nhưng Lâm Dịch đã dặn họ – tuyệt đối không cho phép y được liên lạc ra ngoài.
Lâm Gia Duệ chưa từng làm chuyện vượt quá khả năng, nên cũng không thử đi gọi điện thoại, chỉ ngoan ngoãn ôm sách đọc cả buổi chiều. Đến tối khi Lâm Dịch trở về, y liền ném cho hắn một cái list: “Tôi muốn đọc chỗ sách này.”
Hắn cười cười nhận lấy: “Mai tôi sẽ đi mua.”
“Bao giờ anh định để tôi đi?”
“Đương nhiên là giữ em lại càng lâu càng tốt.”
Y à một tiếng, như thể đã đoán được đáp án này từ đầu, hỏi xong cũng không nói gì thêm nữa.
Hắn bước đến ôm lấy y: “Chờ thêm chút nữa đã, giờ mà thả em đi thì em lại làm loạn, tôi lo lắm.” Rồi hắn sờ lên vết cắn sau cổ y, thấp giọng hỏi: “Em khỏe không?”
Nhắc đến chuyện đêm qua làm vai y nhất thời cứng đờ lại, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình thường: “Không chết được.”
Hắn bật cười: “Em đang chê tôi không đủ sức, muốn tôi làm em đến chết trên giường hả?”
“Được.” Y xoay lại, vòng tay ôm lấy cổ hắn, chủ động hôn lên, từ từ nhả chữ: “Giết tôi đi.”
Lâm Dịch chỉ nghĩ đó là lời ve vãn tán tỉnh, cười cười ôm y vào phòng trong, kịch liệt lăn giường một trận.
Lâm Gia Duệ mệt mỏi thiếp đi, nhưng đến nửa đêm lại tỉnh dậy. Giữa bóng đêm dài đằng đẵng, y mở to mắt, tỉnh táo như chưa bao giờ tỉnh táo hơn.
Y bắt đầu quen dần với bóng tối.
Y biết, lúc này mới là tra tấn thực sự.
—
Hôm sau, Lâm Dịch mua đủ sách trong list về như đã hẹn. Chỉ cần Lâm Gia Duệ tỏ ra ngoan ngoãn, thì hắn cũng rất dịu dàng, thậm chí còn cho y được nhắn tin báo bình an về cho Lâm Gia Văn.
Không có thuốc giúp đỡ, tật mất ngủ của y càng lúc càng nặng hơn, thậm chí tâm trạng cũng bắt đầu bất ổn. Ban ngày thì còn đỡ – y có thể dùng sách và TV để dời lực chú ý, nhưng đến tối lại cực kỳ vất vả – lúc không ngủ được thì cứ nghĩ ngợi lung tung, lúc ngủ được lại mơ thấy ác mộng.
Chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi như thế, cơ thể y đã không chống đỡ nổi.
Chuyện tệ hại hơn nữa là – sắp hết tháng này rồi, chẳng mấy chốc mà đã đến ngày 12. Suốt mười năm nay, dù mưa gió thế nào, cứ để 12 hàng tháng là y sẽ đến gặp bác sĩ tâm lý.
Nếu phá vỡ thói quen này… thì sao?
Y không dám nghĩ thêm nữa, lại tự an ủi mình, còn lâu mới đến ngày đó mà.
Lâm Dịch chưa làm đến mức phái người kè kè theo dõi y, nên y có rất nhiều cách để kết thúc tra tấn trước mắt này. Dường như lúc nào bên tai y cũng có một giọng nói — dụ dỗ y, tẩy não y, rằng y chỉ cần yếu đuối một chút…
Giống như mười năm trước y từng bước vào nước biển lạnh lẽo, chỉ cần nhẹ nhàng nhắm mắt lại, là mọi thứ đều chấm dứt…
Thực sự là… hấp dẫn quá đỗi.
Để chống cự lại sức hấp dẫn như thế, sức khỏe y đã dần cạn kiệt. Cuối cùng, Lâm Dịch vẫn luôn bận bịu công việc cũng phát hiện ra sự khác thường của y.
Hôm nay trước khi đi ngủ, hắn nâng mặt y lên nhìn một chốc: “Sao lại thế này? Mấy hôm nay em không quay phim gì cả, chỉ ngốc ở nhà thôi, thế mà sao càng nuôi lại càng gầy?”
Y thuận miệng đáp: “Cả ngày bị nhốt trong phòng, buồn quá nên thế thôi.”
Hắn im lặng một lúc: “…Mấy hôm nữa tôi dẫn em ra ngoài hít thở không khí.”
“Hửm? Cuối cùng cũng thả tôi đi rồi à?”
Dạo này hắn phát nghiện cắn người, thường xuyên cắn ra vài cái dấu trên người y. Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt lên dấu đỏ trên cổ y, nói: “Tôi cấm em ra ngoài vì sợ em lại chạy mất với con đàn bà nào đó thôi.”
“Cần gì chứ.” Cả người y uể oải, nói cũng chẳng có sức: “Đến lúc này anh còn diễn làm gì?”
Lâm Dịch biến sắc, không biết vì bị y chọc tức hay đang tự giận bản thân. Mãi sau hắn mới nói: “Tôi thừa nhận là, tôi đã làm mất tấm hình em tặng hồi trước từ lâu.”
Lâm Gia Duệ cười nhạt.
Hắn lại nói tiếp: “Nhưng em đã từng nghĩ chưa, sao tôi lại có tấm hình bây giờ? Tìm tới từng người bạn cấp ba của em một, dùng tiền, dùng uy hiếp, dùng mọi thủ đoạn để tìm ra được nó, rồi ngày nào cũng mang nó bên người. Chẳng lẽ tôi làm đến thế chỉ để lừa em thôi ư?”
Tay Lâm Dịch xoa nhẹ lên mặt Lâm Gia Duệ, thì thầm tên y như bao lần trước đây: “Tiểu Duệ…”
Y giật mình, nhất thời không thể cử động được.
Hình như y biết…. hắn sẽ nói gì.
Trên đời này, chỉ đúng chuyện đó là làm y sợ hãi.
Đừng nói!
Đừng nói nữa!
Đáy lòng y gào thét như thế, mà Lâm Dịch cũng đã mở miệng: “Có thể em không tin, nhưng tôi thật sự, thật sự rất yêu em.”
—
Tiểu Duệ, anh yêu em.
Giả dối!
Tiểu Duệ, anh yêu em thật lòng.
Dối trá!
Giọng Lâm Dịch trầm thấp khàn khàn, tựa như hàm chứa rất nhiều tình cảm, cúi xuống nhẹ nhàng hôn y, gọi tên y lần nữa.
Nhưng Lâm Gia Duệ không cử động.
Y đã biết… chuyện xảy ra tiếp theo.
Quả nhiên, khung cảnh trước mắt y nhoáng lên một cái, y lại trở về phòng khách Lâm gia quen thuộc. Nơi này rất náo nhiệt, có rất nhiều người quen đến chào hỏi y, chúc mừng y đã đỗ được vào trường đại học mơ ước. Mọi người đều tới để mừng thọ ông nội y, nhưng không ai có thể ngờ được – Lâm Dịch đã dùng mọi cách để tạo nên một trò hề trong bữa tiệc này.
Y biết mình đang mơ.
Nhưng dù có lặp lại bao nhiêu lần chăng nữa, y vẫn không thể thoát ra khỏi giấc mộng này. Y tận mắt thấy hắn đứng dậy đi một vòng kính rượu, cười cười nói muốn cho mọi người cùng xem món quà của hắn, rồi đến mở TV. Khi nhấn xuống nút mở, hắn… quay lại cười một cái.
Lâm Gia Duệ thấy ruột gan mình quặn lên, nhưng y không thét lên ngăn cản, cũng không xông đến giữ hắn lại, mà y cũng… mỉm cười.
Y im lặng nhìn hình ảnh xấu xí kia xuất hiện trên màn hình, im lặng nghe giọng nói của hắn vang lên bên tai—
Anh yêu em.
Y mở bừng mắt, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Cơn ác mộng vừa rồi hầu như đã rút hết sức lực của y. Lưng y lạnh toát, quần áo đẫm mồ hôi. Giờ vẫn đang là nửa đêm, y quay lại nhìn người đang ngủ bên mình — bên giường của Lâm Dịch cũng rỗng tuếch.
Lâm Gia Duệ xuống giường, ra khỏi phòng tìm một chốc, cuối cùng cũng thấy hắn ở ngoài ban công. Hắn đang tựa vào lan can nhìn ra ngoài, trên tay kẹp một điếu thuốc lá. Ánh sáng lập lòe hắt lên mắt hắn, nom có một vẻ hấp dẫn kiểu cô đơn.
Dù gì thì y cũng không ngủ được, liền đi tới bên hắn.
Lâm Dịch liếc sang y: “Sao em lại dậy giờ này?”
“..Vừa gặp ác mộng.”
Hắn vươn tay ra, ôm y vào ngực mình, vuốt vuốt tóc y: “Mơ thấy gì?”
Đương nhiên là y không thể nói thật, chỉ lắc lắc đầu: “Dậy thì quên hết rồi.”
Hắn hít một hơi thuốc lá, đưa nửa điếu thuốc còn lại cho y, nhíu mày: “Thử không?”
Lâm Gia Duệ nhận lấy, ngoan ngoãn rít một hơi, kết cục là ho sặc sụa.
Lâm Dịch vội vứt thuốc đi, ôm y càng chặt, vừa ôm vừa cười: “Hay là để tôi đoán thử xem em vừa mơ gì nhé?”
Y giật mình, chưa kịp nói gì thì hắn đã hôn lên mắt y, giọng điệu dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn được: “Có phải là giống như bây giờ không?”
Lâm Gia Duệ chợt thấy ngực mình đau nhói.
Y sững sờ cúi đầu, không thể tin nổi – ngực y đã đầm đìa máu tươi. Tay phải của hắn xuyên qua lồng ngực y, bóp chặt lấy trái tim y. Thế mà trông hắn vẫn thâm tình quá, vừa cười vừa nói yêu y, ánh mắt tình cảm như sắp tan ra thành nước, rồi… bóp nát tim y không chút do dự.
“A—-!”
Y hét toáng lên, giật mình tỉnh lại, suýt nữa đã ngã sấp từ salon xuống.
Y hổn hển thở dốc, vẫn chưa hoàn hồn, phản xạ đầu tiên là đè chặt ngực mình lại. Nghe thấy tiếng tim đập thình thịch rồi, y vẫn chưa chắc chắn lắm – có khi nào tim y đã bị xé thành từng mảnh nhỏ rồi không?
Lâm Dịch đang ngồi cạnh trông y cũng bị dọa sợ, vội vàng áp tay lên trán y, hỏi: “Sao thế? Lại gặp ác mộng à? Thời tiết này mà em còn ngủ trên salon, không sợ bị cảm hả?”
Lâm Gia Duệ ngẩng lên, mơ màng nhìn con người trước mắt, không biết hắn là người thật hay là ảo ảnh mình tưởng tượng ra. Mãi lâu sau y mới tỉnh táo lại, lầm bầm: “Tôi… đã tỉnh thật chưa?”
Hắn vừa bực mình vừa buồn cười: “Sắp tối đến nơi rồi mà em vẫn chưa ngủ đủ hả?”
Y nhìn ra ngoài cửa sổ – đúng là đang hoàng hôn thật. Trên sàn nhà còn chỏng chơ một quyển sách bị lật phân nửa, là khi y ngủ đã vô tình làm rơi nó.
Nhớ lại thì…
Đêm qua, sau khi nghe Lâm Dịch nói câu đó, gần như cả đêm y không ngủ được. Mãi đến trưa nay ăn xong, y mới tựa vào salon, thiu thiu thiếp đi.
Nên… chắc y đang ở hiện thực rồi?
Nghĩ vậy, Lâm Gia Duệ lại loáng thoáng cảm thấy… những thứ trong mơ chắc sẽ không ứng nghiệm ra ngoài đời đâu.
Trái tim y… sẽ không nằm trong tay Lâm Dịch, để hắn thích bóp lúc nào thì bóp nữa.
Thấy y ngồi đờ ra, hắn liền chọc chọc vào má y: “Nếu tỉnh rồi thì ký vài thứ cho tôi đi.”
“…Ký cái gì?”
Hắn chỉ lên tờ giấy nhẹ bẫng trên bàn: “Em chỉ cần ký là được, những thứ khác tự tôi sẽ lo.”
Vừa nhìn tờ giấy đó, y đã giật bắn người. Vội vàng nhét tay vào miệng, cắn mạnh một cái, cơn đau ập tới mới làm y chắc chắn rằng mình đang tỉnh: “…Giấy ly hôn?”
Hắn gật đầu, nói như thể đương nhiên: “Tôi biết vì giận tôi nên em mới kết hôn, giờ hẳn em hết giận rồi nhỉ? Hết giận rồi thì giải quyết hết thủ tục sớm đi, để lâu lại sinh phiền phức.”
Nhưng y vẫn bất động.
Mãi sau, y mới từ từ siết chặt tay lại, chỉ nhả ra bốn chữ: “Tôi không thể ký.”
“Tiểu Duệ, đừng đối nghịch với tôi.” Lâm Dịch nhàn nhã ngồi xuống salon, vừa cởi cà vạt vừa nói: “Tính tình tôi không dễ chịu gì đâu, tức lên thì đáng sợ lắm đấy.”
Lâm Gia Duệ vẫn đáp: “Tôi không thể ký.”
Không phải là không muốn, mà là không thể.
Y mất bao nhiêu công sức để làm đám cưới giả với Bạch Vi Vi như thế, nào phải chỉ để đùa, mà là…
Thấy y nhất định không chịu ký, hắn cũng không ép nữa, chỉ cầm cà vạt đứng lên, nhìn tờ giấy kia một lúc: “Không ký thì thôi, để tôi nghĩ cách khác vậy.”
Y hiểu hắn rất rõ – nhìn hắn nói càng thản nhiên thì trong lòng tại càng tức giận, liền vội vàng hỏi: “Anh định làm gì?”
“Tôi có thể làm gì được? Không thể đánh em không thể chửi em, nên đành trút giận lên người khác vậy.” Hắn cầm tay y lên, hôn nhẹ lên đó một cái, khóe miệng khẽ nhếch: “Có rất nhiều cách để ly dị, ví dụ như, làm con đàn bà kia biến mất chẳng hạn…”
Trái tim y nhói lên.
Hắn lập tức thả tay y ra, thắt lại cà vạt lên cổ rồi xoay người ra ngoài.
Lâm Gia Duệ nhất định không thể để hắn làm hại Bạch Vi Vi, liền đuổi theo không chút do dự. Nhưng người y vốn chẳng có sức lực gì, bước được mấy bước chân đã nhũn ra, ngã sấp mặt xuống đất.
Trong vài khoảnh khắc, đầu óc y như trống rỗng.
Khi y tỉnh táo lại thì nhận ra – mình đã nằm trong lòng Lâm Dịch, bên tai ù ù, mơ hồ nghe thấy tiếng hắn hỏi: “Tiểu Duệ, em sao rồi? Cần đi bệnh viện không?”
Y lắc lắc đầu, cố sức nắm lấy tay hắn, thấp giọng kêu: “Là tôi…”
Giọng y thực sự quá nhỏ, hắn phải ghé thật sát vào, mới nghe được y nói: “Người nên biến mất… là tôi mới phải.”