Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Anna Clarke
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Soon She Must Die
Dịch giả: Phạm Hải Yến
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 227 / 9
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
m xin lỗi, - Jane nói - Em không thể nói gì thêm được.
Trông cô như vừa mất ngủ cả đêm qua. Họ ngồi ngả người trên ghế bành và uống trà. Một bên thịnh nộ và bên kia khiếp sợ mang lại một bầu không khí ảm đạm và thẳng thừng cho cuộc nói chuyện của họ. Họ cãi nhau, nhưng không hề to tiếng hay hung hăng.
- Hoàn toàn không phải em xin lỗi - Robert nói - Em chỉ khó chịu vì bị phát hiện thôi.
- Ờ, thì đó là điều không may phải không nào, về cậu sinh viên Mỹ của anh ấy. Nếu không thì anh sẽ chẳng bao giờ nghi ngờ gì.
- Và anh cho rằng điều đó sẽ làm cho mọi sự ổn cả. Chỉ có tội ác là bị phanh phui thôi.
- Không có tội ác nào cả! - Jane quát lên với một tia hy vọng - Đó là vẻ đẹp của nó.
- Vẻ đẹp á - Robert chán chường nhắc lại với vẻ phẫn nộ - Lợi dụng con người như thí tốt.
- Tất cả chúng ta đều đang bị lợi dụng như những quân cờ dưới hình thức này hay hình thức khác, chỉ có điều là ta không biết điều đó mà thôi. Và không phải bao giờ cũng đạt được kết quả như mong muốn. Nếu mà mọi cái đều theo như ta mong muốn thì chắc chắn mọi người sẽ hạnh phúc hơn và sẽ không ai phải chịu đựng cả. Như thế thì quá mỹ mãn còn gì. Lẽ ra anh phải lấy làm mừng về điều đó chứ. Anh thích những nước cờ khó kia mà.
- Nhưng cô không hề thấy có điểu gì sai trái trong đó sao? - Robert thất vọng hỏi.
- Thực ra là không. Em không hối tiếc nếu vở kịch có hồi kết đúng dự kiến. Người ta luôn giới thiệu người nọ với người kia và hy vọng rằng sẽ thích nhau, thậm chí yêu nhau. Điều đó có gì là xấu?
- Nhưng điều này không chỉ đơn giản là vấn đề hợp nhau một cách vô hại hay không - Cơn giận dữ trở lại với Robert - Cô làm như thế tức là cô bán rẻ tôi, như bán một thằng đĩ đực để đổi lấy sự may mắn không phải của cô. Điều đó giống như... giống như... cứ cho là ngược lại đi, cô là vợ tôi, và tôi đem cô cho một gã đàn ông giàu có thuê... phải, đó là sự bắt đầu của một tội ác... Điều đó gọi là kiếm tiền một cách vô đạo đức.
- Nhưng ở đây vấn đề hoàn toàn khác - Jane nói.
- Tại sao?
“Vì..." Cô lưỡng lự. Đây là lần đầu tiên cô không thấy tự tin khi trả lời “Vì em thực sự quan tâm đến Rosamund và em hy vọng rằng anh có thể làm cho cô ấy hạnh phúc.
- Và điều đó cũng hoàn toàn bình thường nếu tôi thực sự quan tâm đến một lão già dại gái và mong rằng cô sẽ làm cho lão ta hạnh phúc phải không?
Jane quay đi và vùi mặt vào cái nệm. Robert rót thêm trà. Khi anh quay lại cô đã có vẻ hơi tĩnh trí và nói với vẻ rất thanh thản: "Trong bất kỳ trường hợp nào em cũng là người mất mát. Anh thực sự yêu Rosamund. Nếu cô ấy khỏe lên, chắc chắn anh sẽ rời bỏ em ngay ngày mai.”
- Đó là lỗi của cô - Robert đáp lại, nhưng trong giọng nói của anh đã mất đi vẻ chua chát.
- Vậy thì chúng ta phải làm gì? - Ngay sau đó cô hỏi - Anh có muốn tống cổ em ra khỏi nhà không? Hay ta sẽ ngăn nhà? Hay em sẽ đến ở với mẹ một thời gian cho đến khi mọi cái lắng xuống?
Trông cô bé nhỏ, tội nghiệp và tan nát. Những lời cuối cùng của ông Quick văng vẳng bên tai anh: Đừng quá khắc nghiệt đối với cô.
- Cô muốn làm gì? - anh hỏi - Chúng ta có thể tiếp tục sống như thế này nếu cô muốn. Tỏ ra lịch sự với nhau. Tôi có thể chịu được nếu cô có thể. Nếu Rosamund chết, chúng ta sẽ suy nghĩ lại về điều này. Tiện thể, tôi cũng thông báo để cô biết là cô ấy rất yếu - Và anh nhắc lại với cô điều ông Quick nói.
Jane có vẻ đau khổ một cách thành thực. "Lẽ ra em không nên bỏ mặc cô ấy", cô nói. "Em tin là em có thể giúp cô ấy vượt qua tất cả những điều này."
Robert quá đỗi ngạc nhiên. Thực sự có vẻ như Jane lại sắp xin làm tiếp việc chăm sóc cho Rosamund.
Vào lúc Robert và Jane đang quyết định về tương lại tới đây của họ, hay đúng hơn là cứ để buông trôi mà không đi đến một quyết định cụ thể nào, thì trong phòng Mary Warley ở tòa nhà Willoughby diễn ra một cuộc họp giữa Mary, ông Quick và một người đàn ông thấp phục phịch, chắp tay sau lưng đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại nhón chân lên như muốn cao thêm một chút. Mary và ông Quick đang ngồi ở ghế.
- Có phải các ông cho rằng - Mary nói một cách khó nhọc - tôi không thành thực khi nói rằng thứ thuốc duy nhất tôi cho Rosamund uống 24 giờ trước đây là hai viên thuốc ngủ?
- Tôi không hề có giả thiết nào như vậy cả - ông lùn sốt ruột nói - Những gì tôi nói chỉ là triệu chứng hiện tại của cô nhà có thể do uống quá liều anazin hoặc seda thôi, và bà y tá Patterson nói rằng số thuốc prednesol trong lọ lẽ ra phải còn nhiều hơn sáu đến tám viên so với số hiện có. Và tôi chắc là bà cũng biêt uống thuốc quá liều sẽ gây bứt rứt trong bụng, có thể dẫn đến buồn nôn và xuất huyết.
- Có lẽ bà ta đã sơ suất cho Rosamund uống quá liều chăng.
- Bà ấy bảo là bà ấy không nhầm.
- Thế thì chẳng phải ông bảo tôi là gì hả bác sỹ Milton. Rõ ràng ông ngụ ý nói tôi là người đã cho cô ta uống số thuốc ấy. Tôi không biết là làm thế nào mà người ta lại nghĩ tôi có thể làm thế được mà không có sự đồng ý của cô ấy. Rosamund đâu phải là một đứa trẻ hay là một kẻ vô tri. Cô ta luôn muốn biết mình uống thuốc gì cơ mà.
- Như vậy chắc chắn còn có những cách giải thích khác nữa - ông Quick xen vào - Bà Patterson có thể nhầm. Có lẽ ai đó đã lấy thuốc để dùng. Hoặc có lẽ Rosamund đã tự lấy thêm thuốc. Nói cho cùng thì cô ấy cũng có nằm liệt giường đâu, như ngày hôm qua ấy.
- Cô ấy có chìa khóa tủ thuốc không? - Bác sỹ Milton hỏi Mary.
- Tôi không biết - bà ta trả lời - Tôi chưa bao giờ hỏi cô ấy. Mà đây là nhà của cô ấy cơ mà.
Bác sỹ Milton một lần nữa lại nhón chân lên và không nói gì.
- Đã ai hỏi Rosamund xem cô ấy có lấy viên thuốc nào không chưa? - ông Quick hỏi.
Hình như chưa có ai hỏi.
- Vậy thì có ai phản đối việc tự tôi đi hỏi cô ấy không? - ông nói tiếp.
- Tôi sẽ đi cùng ông - bác sỹ Milton nói.
Sau khi họ đi rồi, Mary Warley đứng nghĩ ngợi vài phút và sau đó xuống gác, mở cánh cửa phía bên trái. Cha Rosamund đã từng sử dụng căn phòng này làm phòng đọc sách và làm việc, còn bây giờ Bill Warley đang sử dụng nó. Đúng như Mary nghĩ, ông ta đang ngồi trong phòng, trên chiếc ghế cạnh bàn, có vẻ như đang viết gì đó.
Ông ta không ngẩng lên khi bà vào. Bà lẳng lặng bước qua chiếc thảm tuyết dày, đi về phía ông ta. Khi lại gần, bà thấy rằng trên trang giấy chi chít những con số tính toán - một công việc mà ông ta rất thích.
- Vậy chiều nay ông có thêm được bao nhiêu tài sản của Morgan? - bà ta mỉa mai hỏi.
- Mary, bà là đồ chết tiệt - Ông ta vội vàng đẩy những tờ giấy xuống dưới quyển sổ nháp -Tại sao bà lại rình mò như thế?
- Ông đã nghe thấy tôi vào. Ông đang sợ hãi chứ gì?
- Tại sao tôi lại phải sợ?
- Tại vì ông đã cố gắng một cách ngu ngốc, vụng về, và hoàn toàn ấu trĩ trong việc giết Rosamund.
- Tôi không hiểu bà đang nói gì.
- Hôm nay Rosamund bị ốm. Chúng tôi đã xem xét mọi khía cạnh liên quan đến việc này. Bác sỹ Milton cho rằng hiện tượng này là do uống prednesol quá liều, bà Patterson nói rằng ít nhất trong lọ phải thiếu mất khoảng sáu đến tám viên thuốc, và họ đang buộc tội tôi đã lấy trộm đấy. Có phải ông cũng muốn đứng về phe chống lại tôi phải không?
- Tất nhiên là không rồi - Bill nói, mắt láo liên khắp phòng để tránh ánh mắt Mary - Có lẽ Rosamund tự lấy thuốc chăng, tội nghiệp con bé. Đôi khi nó bị đau quá mà.
- Khả năng đó hiện cũng đang được xem xét. Trước khi bác sỹ Milton đốì chất tôi, ông có thể làm ơn nói cho tôi biết liệu Rosamund có thể cung cấp cho ông ta những manh mối gì?
Không có câu trả lời.
- Tôi đang đợi đây, ông Bill ạ - Mary nói.
- Làm sao tôi biết được? Tôi chẳng động gì tới thuốc cùa Rosamund cả.
- Nhưng John Aylmer có chìa khóa tủ thuôc. Và sau cuộc nói chuyện của chúng ta ngày hôm qua, ông và anh ta đã cùng nhau quyết định rằng tốt hơn hết ông sẽ giữ cái chìa đó vì ông sống trong nhà này. Cách đó an toàn hơn là ăn cắp chìa khóa của tôi đúng không hả Bill? Nếu tôi mất chìa khóa thì chắc chắn là tôi sẽ nghi ngờ, như lúc này ý, phải không?
- Tôi không hiểu tại sao bà lại suy diễn như thế -Bill nói - Chẳng phải bà vẫn nói rằng bà không có trí tưởng tượng đấy thôi.
- Để hiểu ra sự thật thì chẳng cần phải tưởng tượng tý nào cả. Sau khi bà Patterson ra về tối qua, ông đã vào phòng y tá và lấy những viên thuốc đó. Chắc chắn ông đã làm thế lúc tôi đang nói chuyện điện thoại, ông thừa biết là khi Mẹ gọi điện thì tôi sẽ phải nói chuyện mất khoảng nửa tiếng. Ông làm thế nào để con bé uống trọn mấy viên thuốc đó hả? Có phải ông bảo nó là ông sẽ mang cho nó một tách trà không? Hay làm thế nào?
- Tôi chẳng làm gì cả - Bill nói - cả tối qua tôi không hề gặp Rosamund. Tôi đã bảo bà rồi. Không tin bà cứ hỏi nó mà xem.
Mary tiếp tục căn vặn và sự phủ nhận của ông ta mỗi lúc một yếu đi.
Bác sỹ Milton gặp và nói chuyện với bà Angela ngoài cửa phòng Rosamund, "Cô ấy thế nào rồi?"
- Đã khá hơn nhiều. Cô ấy đang rất muốn gặp ông Quick.
Hai người đàn ông liếc nhìn nhau. “Tôi sẽ đi kiểm tra và để ông nói chuyện với cô ấy,” ông bác sỹ nói. "Nếu ông cần thì có thể tìm tôi bên phòng y tá. Dù sao đi nữa tôi cũng muốn nói chuyện thêm với bà Patterson.”
Một phút sau ông ta trở lại, nói rằng Rosamund đã khá hơn nhiều, nhưng không nên nói gì về công việc. Ông Quick nhìn xuống chiếc cặp mang bên mình. "Tôi cho là cô ấy sẽ đủ sức đối diện với điều này,” ông nói. "Cả hai người sẽ ở đây nếu tôi cần chứ?”
Ông bác sỹ và bà y tá nhìn nhau. Ông luật sư già mở cửa bước vào phòng. Những tấm rèm đã được kéo ra che hết các cửa sổ, chỉ còn lại chút ánh sáng dịu dàng hắt ra từ chiếc đèn bàn. Một mùi thơm nhẹ đủ để át mùi bệnh tật và mùi thuốc khử trùng.
Ông Quick đặt chiếc ca táp xuống sàn và kéo một chiếc ghế lại gần đầu giường.
- Bác đến đây, cháu yêu - ông âu yếm nói - Không vội đâu. Cứ từ từ nói cho bác nghe.
- Ray - Nàng trườn tay trên tấm ga trải giường và yếu ớt quay đầu về phía ông - Bác đã có đầy đủ các tài liệu chưa?
- Đã có đầy đủ các tài liệu cần thiết đây.
- Vậy thì đây là những gì cháu muốn làm.
Bốn mươi phút sau đó, ông Quick ngồi nói chuyện với bác sỹ Milton và bà Patterson trong phòng y tá.
- Đêm nay tôi sẽ ở lại đây - Angela nói chắc như đinh đóng cột - Tôi không thể bỏ cô ấy mà về trong tình trạng này.
- Thế thì mai ta sẽ tiến hành truyền máu cho cô ấy - Bác sỹ Milton nói - Tôi không muốn chuyển cô ấy đi đêm nay.
- Chắc chắn là nếu được như thế thì sẽ đơn giản hơn cho tôi - bác sỹ Milton nói - nhưng tôi tin là cô ấy sẽ muốn về nhà nếu hồi phục lại.
- Ông nghĩ là cô ấy sẽ hồi phục ư?
- Có thể một chút thôi. Sau khi truyền máu.
- Nhưng được bao lâu?
Ông bác sỹ nhún vai. "Ông đoán. Tôi đóan. Mỗi người đều có phỏng đoán riêng của mình. Có vẻ như ông bằng mọi giá muốn đánh tan cái động cơ thúc đẩy cô ấy chết sớm. Có phải ông định cho họ hàng của cô ấy biết rằng cách tốt nhất để có được tài sản đáng kể cùa cô ấy là phải giữ cho cô ấy sống lâu hơn mới hòng mong cô ấy sửa đổi lại chúc thư không?’
- Tôi sẽ đi gặp bà Warley một hai phút - ông Quick nói - Tôi có cảm giác là bà ta đang rất nóng lòng muốn nói chuyện với tôi.
- Nhưng ông không nghĩ là...
Angela Patterson bắt đầu.
- Tôi không nghĩ là bà ta đã hại Rosamund, mặc dù điều đó cũng đã từng cám dỗ bà ta, song tôi cho rằng bà ta biết nhiều hơn những gì bà ta đã nói. Ông sẽ để tôi giải quyết việc này chứ, bác sỹ Milton?
- Rất sẵn lòng. Toàn bộ công việc này chẳng có gì là thú vị cả.
"Nhưng ông đã kiếm được khối tiền từ khi có cô bệnh nhân Rosamund này đấy thôi", ông Quick nghĩ, và dù là ông không được chia tài sản thì ông sẽ nhận được một séc thanh toán rất lớn khi cô ấy ra đi.
- Tôi đi đây - Ông bác sỹ béo lùn lại nhún nhảy.
- Tình cờ thôi, ông Quick nói, tôi nghĩ là chúng ta có thể có câu trả lời cho cái điều bí ẩn là làm thế nào mà những viên thuốc đó lại biến mất. Rosamund nói là cô ấy thức giấc lúc nửa đêm và cảm thấy khát nên đã uống một hơi dài nước cam. Cô ấy đang ngái ngủ nên gần như ngay lập tức lại thiếp đi, nhưng dường như vẫn nhớ là nước cam hơi có vị đắng.
- Vậy thì đúng rồi - Bác sỹ Milton nói - Những viên thuốc ấy hòa tan được.
- Nhưng nước cam - Angela cau mày nói.
- Tôi để mọi người tiếp tục tìm hiểu - ông bác sỹ nói và vội vã bỏ đi.
- Ai cho cô ấy uống nước cam vào ban đêm? -Ông Quick hỏi.
- Tôi vẫn thường làm thế khi tôi ở đây - Angela nói - Nhưng đêm qua có lẽ là bà Warley, có điều là tôi không biết tại sao...
Bà sững lại, nom rất buồn rầu.
- Tôi đồng ý là điều đó không hề khôn ngoan chút nào - Ông Quick nói - Bà Warley có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân. Nếu bà ấy muốn đảm bảo rằng Rosamund không sống lâu thêm đủ để thay đổi di chúc của mình thì bà ấy sẽ làm thế. Có phải đó là điều bà đang nghĩ đến không?
- Vâng.
- Chả lẽ có thể làm được điều đó mà không gây nghi ngờ gì cho Rosamund, hoàn toàn an toàn, chắc chắn và không sợ bị phát hiện sao?
- Cách tốt nhất là tiêm - Angela lẩm bẩm - Hiện giờ bác sỹ Milton vừa mới đồng ý cho tiêm một mũi 30mg diomorphin để giảm đau. Gấp đôi... không, để hoàn toàn chắc chắn, gấp 4 lần liều thuốc đó sẽ giết chết cô ấy.
- Nhưng việc đó sẽ bị phát hiện chứ?
- Việc khám nghiệm tử thi sẽ xác minh được điều đó, nhưng lại không dễ dàng gì qui trách nhiệm cho ai.
- Tại sao
- Vì có mấy người chúng tôi cùng chăm sóc phục vụ cô ấy, giả dụ nếu chỉ có bà Warley và tôi thôi thì chúng tôi cứ người này đổ tại người kia, và nếu sự việc bế tắc ở đây thì người ta sẽ tin ai trong hai chúng tôi? Điều này không thể chứng minh được. Chắc chắn là chẳng có cách nào chứng minh được những điều này nếu người ta cứ khăng khăng giữ ý kiến của mình.
- Bà làm tôi sợ, bà Patterson ạ, nhưng tôi e rằng có thể bà nói đúng. Bằng chứng luôn là vấn đề nan giải. Hy vọng rằng câu chuyện sẽ không chuyển biến theo hướng đó.
- Ông không cho rằng tôi, ông Quick...
- Lạy Chúa, không. Ơn trời là tối qua bà đã ở đây. Không, tôi không nghĩ là bà có thể giết được ai -ông thân mật nhìn bà. Một khuôn mặt đẹp, thông minh với mái tóc hoa râm cắt rất khéo; một thân hình gọn ghẽ trong bộ đồng phục y tá - Có lẽ trừ phi là giết vì mục đích hoàn toàn nhân đạo. Phải, tôi nghĩ là bà có thể đủ khả năng làm thế. Và tôi cũng muốn nghĩ rằng tôi có thể làm vậy được.
Ông đứng dậy. "Chúng ta già yếu cả rồi. Và tôi ngày càng kỳ cục. Hôm nay tôi đã nghe quá nhiều điều kỳ lạ, quả là một ngày dài lê thê, nhưng vẫn chưa phải là kết thúc. Giờ thì tôi phải đi đây và cố gắng mang đỡ cho bà Warley một chút gánh nặng lương tâm.
Cuộc Sống Ngắn Ngủi Cuộc Sống Ngắn Ngủi - Anna Clarke Cuộc Sống Ngắn Ngủi