I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: Nguyễn Viện
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 12
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 456 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:23:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
an Tiểu Phù kinh ngạc nhìn hắn rời đi, tiếng chuông trên tường vừa vặn vang lên, mà trong phòng chỉ còn lại một mình cô, lòng của cô một mảnh mờ mịt.
Qua sinh nhật, quà sinh nhật của cô cũng rời đi.
Trước khi rời đi, hắn nói với cô…… Chia tay?
“Cho nên, hai người chia tay?” Đồ Vu Luân cắn răng, nheo mày, sắc mặt không tốt nhìn Thiệu Duẫn.
“Ừ!” Thiệu Duẫn trả lời có lệ, tâm tư phiền chán nhíu mày.
Hắn cầm hành lý đi vào nhà Đồ Vu Luân, quăng hành lý qua một bên, một câu cũng chưa nói, khuôn mặt bình tĩnh trả lời vấn đề của Đồ Vu Luân.
Xem sắc mặt Thiệu Duẫn khó coi, Đồ Vu Luân tưởng Đan Tiểu Phù chọc giận Thiệu Duẫn, còn nói giỡn: “Không phải Tiểu Phù luôn ngoan ngoãn phục tùng cậu sao? Lần này sao lại chọc cậu giận? Còn để cậu mang hành lý chạy tới chỗ tớ thế này?”
Ai ngờ Thiệu Duẫn lại trả lời hắn một câu — hắn và Đan Tiểu Phù chia tay.
Lúc này Đồ Vu Luân cũng không còn tâm tình nói giỡn: “Cậu từ Newyork trở về là để nói chia tay trong ngày sinh nhật của cô ấy?” Nếu đúng, hắn chắc chắn sẽ đánh cậu ta!
Cho dù là anh em, nhưng lòng bàn tay vẫn hướng vào bên trong. Hắn là người trong trấn, ai dám bắt nạt người trong trấn, chắc chắn hắn sẽ không khách khí! Lại nói giao tình của hắn và Đan Tiểu Phù cũng không phải là bình thường, hơn nữa Đan Tiểu Phù thích Thiệu Duẫn bao nhiêu, hắn đều xem ở trong mắt.
Thân là bạn trai trước của cô gái kia, hắn cũng chưa hưởng thụ qua đãi ngộ như Thiệu Duẫn, hơn nữa hắn cũng chưa thấy Đan Tiểu Phù đối tốt với bạn trai như vậy, chỉ có Thiệu Duẫn, là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô cưng chiều một người đàn ông như vậy.
Mà bây giờ người này thế mà nói với hắn, cậu ta và Đan Tiểu Phù chia tay? Nghĩ cũng biết nhất định là Thiệu Duẫn đưa ra lời chia tay, người này tốt nhất nên cho hắn một lý do rõ ràng, nếu không hắn nhất định giết cậu ta rồi kéo dài ra sau núi!
“Này! Nói chuyện đi!” Gặp Thiệu Duẫn không hé răng, Đồ Vu Luân tức giận rống lên.
Thiệu Duẫn sắc mặt tối tăm liếc hắn một cái: “Tớ không có tâm tình ầm ỹ với cậu.” Tâm tình hắn bây giờ đã đủ phiền, họ Đồ tốt nhất đừng nữa đến gần hắn, muốn đánh nhau hắn cũng sẽ không thua!
“Ông đây cũng không muốn ầm ỹ với cậu, nhưng đừng quên bây giờ cậu đang ở nhà của tớ.” Dù gì hắn cũng là chủ, người này tốt nhất thức thời một chút.
Thiệu Duẫn trực tiếp không trả lời, cầm lấy hành lý chuẩn bị chạy lấy người.
“Này!” Đồ Vu Luân liếc mắt xem thường, hắn sao lại quên, tính tình người này so với hắn còn kém hơn, cứng đầu với cậu ta chỉ có tan rã trong không vui.
“Được được được, chúng ta từ từ ngồi xuống một chút.” Hắn nhấc tay đầu hàng, lại đưa một tay khuyên Thiệu Duẫn: “Ngồi xuống, hai người chúng ta tán gẫu một chút, có thể chứ?”
Thiệu Duẫn liếc hắn một cái, buông hành lý, phiền muộn ngồi ở bên cửa sổ.
“Này!” Đồ Vu Luân lấy một lon bia đưa cho hắn.
Thiệu Duẫn mở bia ra, hung hăng hớp mấy ngụm.
Đồ Vu Luân cũng mở lon bia, không nói gì nhiều, liền lẳng lặng bồi hắn uống bia.
“Allen, nhìn thấy tớ xuất hiện ở đây, cậu có cảm giác gì?” Thiệu Duẫn đột nhiên mở miệng.
Đồ Vu Luân liền trả lời: “Đương nhiên là bị dọa a.” Thiệu đại luật sư là một nhân vật lớn, lại đột nhiên trở về Đài Loan, đến trấn nhỏ xa xôi này của bọn họ: “Là vì sinh nhật Tiểu Phù mà trở về sao?”
Thiệu Duẫn không trả lời, chỉ hỏi tiếp: “Cậu có từng thấy tớ vì phụ nữ mà làm ra loại chuyện ngu xuẩn này sao?”
“Đương nhiên không có, cậu là hình tượng một người đàn ông phong độ luôn đối tốt với phụ nữ, luôn ôn nhu săn sóc, nhưng cậu chưa bao giờ vì phụ nữ mà chậm trễ chính sự gì của cậu. Cậu trước kia quen bạn gái ở bên nhau chưa từng vượt qua ba tháng, bởi vì các cô ấy đều chịu không nổi cậu đối với tất cả phụ nữ đều tốt như nhau, nhưng cũng không tốt giống nhau, bởi vì cậu sẽ không vì các cô ấy mà thay đổi cá tính của cậu, lại càng không nói lời ngon ngọt.”
Người này nhìn như dễ ở chung, có phong độ, giống như bạch mã vương tử, nhưng trên thực tế căn bản là người đàn ông tự đại không hơn không kém.
Hả? Nói như vậy, hắn ở bên Đan Tiểu Phù gần một năm, thật đúng là lâu ngoài ý muốn, hơn nữa thế mà còn vì sinh nhật Đan Tiểu Phù bay gấp từ Newyork về……
Đồ Vu Luân đột nhiên nghiền ngẫm, hắn đánh giá Thiệu Duẫn, nhìn tơ máu trong đôi mắt của cậu ta, có thể thấy được cậu ta bận rộn bao nhiêu, Thiệu đại luật sư rõ ràng bề bộn nhiều việc lại có bộ dáng như bây giờ này……
“A Duẫn, cậu đối với Tiểu Phù hình như không giống……”
Thiệu Duẫn rũ mắt, yên lặng uống bia, hắn cũng hiểu được hắn đối Đan Tiểu Phù không giống. Vì một câu của cô, hắn liền gấp trở về; biết cô thích uống trà, hắn cố định gửi tặng Đại Cát Lĩnh mà cô thích uống; cô sẽ không nấu cơm, nấu nướng chỉ giới hạn trong mỳ ăn liền, khi hai người ở chung, đều là hắn xuống bếp, liền bởi vì cô nói cô thích ăn đồ ăn hắn làm.
Hắn tuy rằng làm sắc mặt cho cô xem, nhưng cuối cùng vẫn sẽ nấu cho cô ăn, sau đó nhìn bộ dáng cô ăn ngon lành, môi của hắn sẽ nhẹ nhàng gợi lên.
Hắn thích sạch sẽ, mỗi lần nhìn cô ném loạn đồ đạc, vừa nhìn thấy hắn liền tức giận, sau đó giống bà quản gia vừa cằn nhằn vừa dọn dẹp. Sau khi dọn xong, cô sẽ ôm hắn, làm nũng hôn hắn, hắn chịu không nổi đẩy cô ra, cô lại không thuận theo tiếp tục dính lại đây, dính đến hắn không thể làm gì, tức giận đầy mình nhưng cô dính triền thực tự nhiên bị dập tắt.
Thời gian bọn họ ở chung không nhiều lắm, nhưng mỗi ngày gặp mặt chat webcam, một ngày không cùng cô chat webcam, hắn liền cảm thấy thiếu cái gì đó.
Vốn dĩ là bị cô khích tướng mới có thể xúc động ở bên cô, nhưng sự tình phát triển lệch khỏi quỹ đạo của hắn đoán trước, thậm chí hắn còn bất giác bị cô ảnh hưởng.
Loại cảm giác này rất kỳ lak, hắn đột nhiên không thể nhận, cảm giác chính mình trở nên không giống chính mình, lại là vì cô gái kia……
Thiệu Duẫn nhíu chặt mi: “Allen, tớ bị cô ấy ảnh hưởng quá lớn, như vậy không được.” Hắn không thể nhận, cô gái kia lại có thể làm cho hắn phát cuồng.
“Hả?” Đồ Vu Luân sửng sốt, không hiểu ý của hắn.
“Cậu không hiểu sao?” Thiệu Duẫn kích động nhìn hắn: “Tớ thế mà giống như người điên trong ba ngày bắt tay xử lý hết tất cả công việc, sau đó giống một tên ngốc chạy tới nơi này, bởi vì cô ấy nói sinh nhật cô ấy muốn nhìn thấy tớ, chết tiệt! Sao tớ lại làm loại chuyện ngu xuẩn này?”
“Không chỉ như vậy, tâm tình của tớ luôn phập phồng theo từng lời nói của cô ấy. Ở trước mặt cô ấy tớ như một tên nhóc ngây thơ, đôi ba câu đã bị cô ấy chọc tức giận, lại dễ dàng bị cô dỗ mừng rỡ như điên. Cô ấy đem ăn tớ gắt gao, tớ lại một chút tự giác cũng không có, hơn nữa nghĩ đến cô ấy có thể ở bên người đàn ông khác, tớ liền tức giận đến sắp phát điên, chết tiệt, tớ sao thế này?”
Thiệu Duẫn phát điên rống, khi nào thì hắn để ý một phụ nữ đến như vậy?
“À……” Đồ Vu Luân nghe vậy sửng sốt sửng sốt: “Cho nên, cậu muốn chia tay?”
“Đúng, cho nên tớ mở miệng nói chia tay.” Hắn cảm thấy tất cả đều rối loạn, như vậy không được, hắn muốn mọi chuyện khôi phục bình thường, hắn muốn bản thân trở lại bình thường.
“À……” Đồ Vu Luân hiểu được, hắn thân thủ vỗ nhẹ vai Thiệu Duẫn: “Đứa nhỏ đáng thương, cậu đang sợ hãi.”
“Cái gì?”
Thấy Thiệu Duẫn không hiểu, Đồ Vu Luân nói lời thấm thía nhìn hắn: “A Duẫn, cậu là bị tình yêu dọa sợ.” Đứa ngốc ngây thơ!
“Cái gì?” Tình yêu? Thiệu Duẫn trừng hắn: “Cậu đang nói nhảm gì vậy?”
“Đúng, tình yêu, A Duẫn, cậu yêu Tiểu Phù!”
Hả? Vẻ mặt Thiệu Duẫn giật mình ngạc nhiên.
Hắn yêu Đan Tiểu Phù? Yêu cô gái luôn làm cho hắn căm tức kia?
Thiệu Duẫn muốn cười, nhưng nhìn đến vẻ mặt nghiêm túc của Đồ Vu Luân, hắn lại cười không nổi, trong lòng tràn đầy rung động, làm sao có thể…… Làm sao có thể?
Cưng À, Cưng Chiều Anh Nữa Đi Cưng À, Cưng Chiều Anh Nữa Đi - Nguyễn Viện