Số lần đọc/download: 436 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:10 +0700
Chương 10: Chán Chết Ta!
L
ý Vân Dung hồi tưởng lại cái đêm năm ngày trước đó, nàng nhớ mang máng đôi bàn tay của hắn. Thật lớn, phỏng chừng gấp hai bàn tay nàng.
Còn có, hắn ngoài miệng tuy xưng là ty chức nhưng nàng tuyệt không cảm nhận được chút khiêm tốn nào.
Nàng chưa gặp qua một người nào dám nói chuyện với nàng bằng cái giọng uy vũ, ngang tàng đáng ghét giống như hắn.
Bình tĩnh mà xem xét thì hắn đúng là một võ tướng làm cho cô gái ái mộ, cũng khó trách Cúc Hương và Khấu Nhi sùng bái hắn như vậy.
Nhưng điều này cũng không thể phủ nhận chuyện hắn thất lễ với nàng. Hai tỳ nữ này miệng lúc nào cũng "thống lĩnh đại nhân nói", nói đi nói lại vẫn chưa nói điểm quan trọng nhất mà nàng muốn biết.
Một tay nàng đưa lên vỗ ngực, hôm nay cảm giác tốt hơn nhiều, cảm giác khó chịu trong lồng ngực đã tiêu giảm đi không ít, nhưng cái vết ứ bầm tím trước ngực vẫn in rõ ràng.
Trên gương mặt Lý Vân Dung bỗng nhiên đỏ ửng lên, không được tự nhiên cho lắm mà thấp giọng hỏi:
- Vậy hắn... hắn có nói là vết thâm này mấy ngày mới biến mất không?
Hai người bọn họ vừa nghe thấy thì khuôn mặt vì nhịn cười nãy giờ bắt đầu run run lên, thậm chí còn đỏ bừng.
Tuy công chúa bị nội thương nhưng trên khuôn ngực trắng nõn như ngọc lại in rõ một dấu... chưởng ấn* của Hách đại nhân. Mà cái ấn chưởng kia cũng rất oái oăm, nằm ngay nơi nhạy cảm nhất trên người công chúa tôn quý. Cũng khó cho công chúa, chắc nàng phải lấy hết dũng khí mới hỏi ra miệng vấn đề này.
*chưởng ấn: dấu bàn tay
Hai tỳ nữ thiếu chút nữa là chạy ra ngoài cười to nhưng khổ là không thể cười,, nếu cười thì gặp họa mà không cười thì bị nội thương.
Thật sự là sự lựa chọn thống khổ đệ nhất!
-... Thống lĩnh đại nhân không nói...
- Nếu công chúa muốn biết thì... nô tỳ sẽ tìm cơ hội... hỏi thống lĩnh đại nhân...
Mặt các nàng hiện tại biểu tình như bị ép tới cực điểm, dùng khí lực lớn nhất nén lại ý cười, nhẫn nại tới cực hạn rồi.
Ngay cả Khấu Nhi vốn là người chịu đựng rất tốt mà trên mặt cũng đã đỏ gay gắt...
Lý Vân Dung xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu, dung mạo như ngọc kia càng thêm hồng. Đúng là ngượng quá hóa giận:
- Ai muốn các ngươi đến hỏi? Không được phép hỏi.
- Dạ, công chúa!
Hai người khúc khích, yên lặng, lại khúc khích, yên lặng, rồi lại khúc khích, yên lặng, rồi tiếp tục khúc khích...
- Hai người các ngươi có im lại ngay không? Đừng tưởng rằng không cười ra tiếng thì không ai biết nhé!
- Dạ, công chúa!
- Lần sau không cho phép các ngươi nhắc tới người kia nữa.
- Dạ, công chúa!
- Chuyện này không cho phép truyền ra ngoài.
- Dạ, công chúa!
- Cũng không được cười trộm nữa!
-......
Tiếng khúc khích lại vang lên. Lý Vân Dung như muốn điên cái đầu, nhắm nghiền mắt lại phân phó:
- Được rồi, lui ra đi!
- Dạ, nhưng còn bát thuốc này thì...
Nếu Lý Vân Dung thật sự xảo quyệt, tùy hứng thì nhất định sẽ sai người bỏ thêm đường hoặc mật vào trong nước thuốc, nếu nàng thật sự là một công chúa nhẫn tâm thì chắc chắn sẽ xử phạt các nàng nhưng...
Nàng là một chủ nhân tâm địa thiện lương, biết phân rõ phải trái trắng đen, chỉ có bên ngoài quật cường cướng rắn mà thôi, cho nên những lời vừa nói chỉ có điểm nghiêm khắc.
Nàng cầm chén thuốc lên, một hơi uống sạch. Vì muốn nhanh khỏe lại thì đắng cũng phải uống, khổ cũng phải nhẫn nại. Uống xong, nàng trả lại bát cho Cúc Hương, cắn răng mệnh lệnh với hai người đang nghẹn cười kia chỉ thiếu không chảy nước mắt:
- Lui ra, ta muốn ở một mình!
- Dạ, công chúa!
Mệnh lệnh này không khác nào một loại ân xá.
Hai nàng dọn dẹp một chút, sau đó giúp công chúa mặc thêm một chiếc áo ngủ bằng gấm vào rồi vội vàng cúi người cáo lui.
Thật tốt quá!
Rốt cuộc cũng có thể chạy tới một chỗ nào đó mà cười to ra rồi. Vì vậy, các nàng đều cố gắng mím chặt đôi môi tới phát run kia rồi nhanh nhanh rời đi, nếu không đi thì các nàng nhất định sẽ bị nội thương!
Tĩnh dưỡng trong một tháng, thương thế của Lý Vân Dung đã tốt lên được tám phần, còn hai phần kia thì chỉ cần đều đặn uống thuốc nữa là có khả năng hoàn toàn hồ phục. Lý Vân Dung vẫy vẫy tứ chi, vặn vẹo gân cốt, nằm trên giường suốt một tháng khiến nàng cảm thấy người mình như bị mốc meo.
Thừa dịp hôm nay thời tiết khá đẹp, nàng rất muốn cưỡi ngựa cho khuây khỏa đầu óc, nhân tiện vận động cơ thể.
Dĩ nhiên hai nha đầu Cúc Hương và Khấu Nhi không chịu hợp tác.
- Vì sao không thể cưỡi ngựa?
- Thương thế của công chúa còn chưa hồi phục hoàn toàn, không thể vận động mạnh được.
- Ta đã sớm khỏe rồi!
- Chỉ có tám phần thôi!
- Được rồi, tám phần thì cũng xem như sắp khỏe rồi mà.
- Sắp khỏe không giống với hoàn toàn khỏe.
Lý Vân Dung nghẹn lời, trừng mắt nhìn Khấu Nhi đang che chắn đằng trước mình, tiểu tỳ này dám đưa tay ngang ngực mà trừng mắt to mắt nhỏ với nàng, kiên quyết không chịu để nàng lên ngựa.
Giằng co một hồi lâu, rốt cục nàng lựa chọn bỏ cuộc. Được rồi, nếu không thể cưỡi ngựa thì nàng sẽ đi luyện tập bắn cung!
Chủ ý nhanh chóng được thay đổi, vừa mới tới Đông Viện định lấy cung tiễn của mình thì thấy trước cửa lại xuất hiện một "thần giữ cửa" khác ngăn trở.
- Công chúa chưa thể bắn tên.
- Vì sao?
- Nội thương của người còn chưa hoàn toàn khôi phục.
- Chỉ là bắn tên thôi mà!
- Không được!
- Ngươi... - đôi mắt Lý Vân Dung trừng lên nảy lửa, thế nhưng vẻ mặt Cúc Hương cũng kiên quyết không chịu nhượng bộ.
Hai tỳ nữ này thật ranh mãnh, phân công mỗi người một nơi ngăn cản không cho nàng cưỡi ngựa bắn tên.
Lại một màn giằng co hồi lâu, Cúc Hương giống như ăn được quả cân quyết tâm vậy, không chịu thối lui. Lý Vân Dung tức giận xoay người rời đi.
Được rồi, vậy thì nàng đi lấy kiếm luyện tập vậy. Tâm ý nhất quyết, nàng lại hướng phòng binh khí mà đi.
Kết quả, đi tới cửa phòng thì "môn thần" lần này đổi thành nhũ mẫu, tính cả Cúc Hương và Khấu Nhi nãy giờ đi theo sát nàng, ba người họ vây nàng lại.
- Làm gì? - nàng đảo mắt nhìn quanh ba người bao vây mình thành cái hình tam giác.
- Công chúa không thể chạm vào bất kỳ một loại binh khí nào.
- Cái gì? Có phải làm quá lên rồi không? Ta không phải là tay không thể cầm mà chân không thể đi, bệnh cũng không phải là chết được. Ngay cả lấy binh khí chơi đùa cũng không được?!
- Công chúa, nhũ mẫu chỉ là muốn tốt cho người thôi. Trước khi thân thể hồi phục hoàn toàn thì tuyệt đối không được vận động mạnh - lão phụ nhân tận tình khuyên nhủ.
Nàng chớp mắt nhìn, kêu lên ai oán:
- Này không thể làm, kia không thể làm, có khi ta chưa khỏe lại thì đã vì buồn mà sinh bệnh chết mất rồi.
- Công chúa, người có thể làm những việc khác mà!
- Ngươi nói cho ta biết, ta có thể làm cái gì?
- Hay là Cúc Hương hầu người đánh cờ?
- Lại chơi cờ? Chán ngấy rồi!
- Khấu Nhi đi thả diều với người!
- Cái trò chơi tẻ nhạt của mấy cô nương đó bổn công chúa không có hứng thú - nàng phủi phủi tay cười nhạt. Cử chỉ nam tính kia lập tức làm nhũ mẫu kháng nghị.
- Công chúa à... - nhũ mẫu ôn hòa nói
- Không phải nhũ mẫu muốn nói người, nhưng tốt xấu gì người cũng nên học đánh đàn ngâm thơ như mấy thiên kim nhà các đại thần khác. Không nên lúc nào cũng nghĩ tới chuyện cưỡi ngựa bắn tên. Như Liễu tiểu thư, thiên kim của tướng quân, nàng cùng tuổi với công chúa thế mà đã là mẹ của hai đứa nhỏ, còn có ba vị thiên kim của trung thư thị lang đại nhân, so với công chúa còn thua xa về tư sắc, mỗi ngày người tới cửa xin cầu thân nối liền không dứt... Thế mà, trong cung Văn Nhạc lại thiếu người thăm hỏi, công chúa lại suốt ngày mặc quần dài giày da, khác với các công chúa và nương nương trong hậu cung, lúc nào cũng mặc những bộ váy sáu lớp thời thượng nhất tại thành Trường An này. Nghe nói, Thục phi nương nương còn mặc những loại váy tám lớp... ngẫm lại, nếu công chúa chăm chút một tý tới việc ăn mặc thì có thể khẳng định mấy phi tử công chúa tiểu thư kia còn thua xa. Nhưng... ai... công chúa nhìn lại xem, người trông chẳng khác nào một nam nhân cả... Ai...