Số lần đọc/download: 2734 / 7
Cập nhật: 2016-06-02 00:10:57 +0700
Chương 10
B
ích Thu bị bắt về đồn công an. Thật buồn cười khi cô cứ chối leo lẻo rằng mình không liên can. Nhưng đến khi Hồ Nhựt bị theo dõi và bị bắt ngay khi gã thua bài bạc và trở về nhà, cả hai mới chịu cúi đầu nhận tội.
Hồ Nhựt và Bích Thu cấu kết trong việc giam giữ Hoàng Uyên và bắt cóc trẻ con tống tiền nên bị khởi tố.
Một người là anh vợ, một người lại là cháu của ông quản gia trung thành nhân hậu, nên Vũ Phong không thể cạn tình. Anh đã cam kết và xin bãi nại cho họ. Cuối cùng họ phải chịu mức xử phạt án treo và luôn có sự kiểm soát của công an.
Anh Thi được biểu dương khen ngợi có tính thán cảnh giác, có công giúp công an phá án.
Cô trở về Bảo Lộc với một niểm vui lâng lâng, cứ ngỡ như mình đã lập một kỳ công hiển hách nào đó.
Vẫn ở trên đồi trà xanh ngút màt. Hoa trà ngan ngát hương đưa. Hoa trà thơm hay lá trà thơm? Hai cô gái lại ngồi rù rì kể chuyện. Anh Thi kể lại sự việc xong còn tả oán:
- Tội nghiệp Vũ Phong thật! Lo cho hai đứa nhỏ mà ảnh phờ phạc, mất hết phong độ của một ông giám đốc. Trông ánh lúc đó giống y như ông già đi âm phủ.
Nghe Anh Thi nói, Hoàng Uyên tức cười nhưng cười không nổi. Nàng nhẹ nhàng bộc bạch:
- Lúc Anh Thi đi rồi, Hoàng Uyên cũng muốn đi ghê.
Nhưng nghĩ đi, mình yếu đuối lại không nhanh nhẹn, thông minh, tháo vát như Thi, sợ làm hỏng việc.
Anh Thi đùa:
- Ở nhà là đúng. Uyên mà đi, lỡ bị bắt cóc nữa Thi ''người tá' sẽ đau lòng đến chừng nào.
- Eo ơi! Bị một lần thôi chứ. Nếu có lần thứ hai, chắc Uyên sẽ không gặp may rồi.
- Uyên ở nhà mình mới yên tâm được.
- Trái lại, bản tnân Uyên ở nhà càng lo lắng hồi hộp hơn, chẳng biết hai đưá bé như thế nào?
Anh Thi nghẹo cổ châm chọc:
- Và cả ''thằng chá' chúng nữa.
Uyên đỏ mặt:
- Nhỏ này! Nói kỳ vậy.
Anh Thi không tha, cô chót chét:
- Hai người đều nghĩ đến nhau. Đã yêu mà cứ tự ái sĩ diện.
Hoàng Uyên bỗng thở dài:
- Anh Vũ Phong vốn nặng tình sâu đậm với người yêu cũ, tình cảm họ nồng nàn lắm. Uyên chẳng là gì cả. Một chút thương cảm đã quá rồi, không có đọng lại trong lòng anh ấy đâu.
- Không dám dâu Vũ Phong yêu nhưng nghĩ đến Hoàng Uyên thân gái còn anh ấy lại là đàn ông góa vợ đã có con riêng nên ái ngại cho Uyên đó thôi.
- Chỉ là sự thương hại không hơn không kém. Vả lại, anh ấy chỉ muốn lấp khoảng trống khi mất người tình, cho nên khi chị ta trở lại thì tình yêu bùng cháy lên ngay. Có thể như lời Hồng Thủy khăng định:
''Họ đã có thời gian từng sống chung nhau như vợ chồng''. Uyên biết yên phận lắm, Thi ạ.
- Không đúng như suy diễn của Uyên đâu mà.
- Sao Anh Thi lại đính chính cho Vũ Phong dữ dội vậy?
- Vì Thi nhận thấy Vũ Phong yêu Uyên thật lòng.
Uyên lắc đầu:
- Nhưng mình chỉ nặng tình với hai đứa nhỏ hơn.
- Thôi đi bạn, đừng có dối lòng nữa. Hai người chỉ vì hàng rào chắn còn quá kiên cố chưa phá được thôi Hoàng Uyên ngạc nhiên:
- Rào chắn nào?
- Là ba mẹ của Uyên.
Nói xong, Anh Thi nở nụ cười nhẹ tênh:
- Mình nhất định bảo anh Vũ Phong phải phá bỏ cho được hàng rào kiên cố đó.
Đang thao thao nói, bất chợt Anh Thi kêu lên:
- Ôi, chết rồi!
- Gì hả?
Thi nhoẻn cười:
- Mải lo làm thám tử mà quên mất một việc quan trọng của Uyên.
Hoàng Uyên lo lắng:
- Của Uyên ư! Là chuyện gì?
Dì Hồng gọi điện bảo bác gái đang ở nhà dì. Không có Uyên ở đấy bác đã một mực bảo dì che giấu Uyên.
Uyên buồn rầu:
- Tội nghiệp dì Hồng ghê.
- Giờ Uyên tính sao?
Hoàng Uyên thở dài:
- Chắc Uyên phải về Sài Gòn ngay trước khi mẹ về.
Anh Thi suy nghĩ:
- Về ư? Liệu có yên ổn không?
- Về là Uyên chịu chui đầu vào rọ đấy.
Anh Thi kêu lên:
- Nè! Nếu biết chui đầu vào rọ thì về làm gì?
Hoàng Uyên trầm tư:
- Không về thì mẹ sẽ kiếm chuyện với dì Hồng.
Anh Thi khoát tay:
- Uyên không trốn ở nhà dì Hồng, dì Hồng sẽ có cách nói với bác.
Giọng Uyên ảo não:
- Anh Thi không biết tính của mẹ mình đâu. Mẹ và dì, cách sống và tính tình hoàn toàn khác nhau.
Anh Thi cắc cớ hỏi:
Vậy Uyêu giống ai?
- Cả hai.
- Ba phải thật.
Nét mặt Hoàng Uyên vụt buồn hiu, cô không đùa nữa, giọng có vẻ quả quyết.
- Ngày mai mình sẽ về.
Anh Thi kêu lên:
- Không được. Uyên về là Uyên chấp nhận đám cưới với gã Tiến Đạt hay là Quốc Trung à. Uyên muốn buông xuôi sao.
Hoàng Uyên chùng giọng:
- Biết sao hơn, vì Uyên không thể trốn được.
- Đã chấp nhận trốn thì trốn tới cùng.
- Bằng cách nào?
- Uyên cứ ở đây Uyên không có mặt ở Đà Lạt lo gì. Bác gái kiếm không có sẽ về Sài Gòn thôi, còn chúng ta chờ thời gian sẽ có cách giải quyết.
- Rủi bị lộ thì sao?
Anh Thi cà rỡn:
- Sợ dì Hồng bị hôi cung quá sẽ huỵch toẹt chứ gì? Yên tâm đi! Cả dì cũng không có biết. ''lãnh địá' này. Hơn nữa, bên cạnh Uyên lại là ''nữ trinh thám'' tài ba... trợn này, thì lo gì?
Hoàng Uyên cười và tỏ thật:
- Mình sợ phiền Thi và ngoại.
Vỗ mạnh lên vai Hoàng Uyên, Anh Thi ra vẻ một tên ''đàn ông''.
''Tứ hải giai huynn đệ'', hông có hơi Phiền hết.
- Thật ra thì Hoàng Uyên lo và sợ nhiều thứ lắm.
Hoàng Uyên sẽ ở đâu? Đà Lạt? Bảo Lộc?
Hay Sài Gòn chẳng biết tương lai sẽ thế nào, sao mù mịt quá.
Đang học đại học bị tai nạn phải nghỉ dỡ dang. Vừa bình phục, tình hình chưa ổn định lại gặp bao biến cố, Hoàng Uyên chao đảo, hụt hẫng vô cùng.
Quen vởi Vũ Phong làm chi để rồi bị Hồng Thủy, Bích Thu đáng ghét hãm hại. Sau khi đối mặt với hai người phụ nữ danh đá đó, Uyên cảm thấy ngao ngán. Tâm tư xáo trộn, chẳng yên ổn cô cũng mất hết nguồn cảm hứng vẽ tranh.
Hoàng Uyên mong được sống những chuỗi ngày bình thản, mỗi sáng, mỗi chiều lên đồi hoa mimosa và vẽ tranh và mơ mộng.
Hôm Anh Thi đi vắng, một mình Uyên thật buồn, cô đà lên đây vẽ bức tranh đồi trà. Ở đây cũng rất thích. Hay là lánh nạn ở đây luôn? Hoàng Uyên tự nhủ thầm. Nhưng nàng lại sợ mai mốt khi Anh Thi về Sài Gòn rồi, nàng phải liệu sao đây?
Những tiếng thử dài liên tục của Uyên bên cạnh, khiến Anh Thi chột dạ theo.
Cô hỏi:
- Uyên còn ngại chuyện gì?
Hoàng Uyên than thở:
- Việc Tiến Đạt... Uyên cảm thấy con người hắn càng trơ tráo và giả dối.
Chẳng biết hắn đã toan tính ý đồ gì với ba mẹ mình.
- Vì thế Uyên càng quên tránh xa con người đó. Đề cao cảnh giác hắn là hơn.
- Thi nói nghe đơn giản lắm. Thật ra...
- Thì Uyên cũng cứ nhìn mọl việc cho đơn giản dễ dàng đi. Nè! Sao Uyên không cương quyết đấu tranh với ba mẹ để bảo vệ tình yêu của mình.
Hoàng Uyên thở nhẹ:
Với Thi thì đơn giản, nhưng với Uyên thì có lẽ là ''đang giờn'' với tình yêu đây. Cũng bởi Vũ Phong góa vợ và có con, nên mẹ nhất quyết không đồng ý để con gái đua với vai trò mẹ ghẻ đó đâu.
Anh Thi đùa:
- Chuyện đó có gì kinh khủng đâu, chẳng qua bác chỉ sợ ''Uyên... ghẻ'' mà Uyên hổng bị ghẻ thì thôi, tốt rồi.
Thi... đúng là Thi. Có con chồng kể ra cũng khó lắm.
Anh Thi bật cười:
- Con chồng cũng là con.
- Phải chi ai cũng nghĩ như thế thì tốt biết mấy.
- Sao người lớn không chịu thông cảm cho tình yêu của tuổi trẻ nhỉ?
- Người lớn luôn bảo thủ ý kiến của mình.
Anh Thi ngần ngừ:
- Chuyện Uyên với anh Phong phải do chính anh Phong chứng luinh với ba mẹ Uyên.
- Thôi, đừng bàn việc này nữa. Sau Bích Thu rồi sẽ tớl Hồng Thủy. Uyên không đủ sức chống chọi đâu.
Bà Bích Thu đang bị án treo và cả tòa án lương tâm trừng phạt. Uyên có thể hoàn toàn yên tâm. Còn về Hồng Thủy, càng không có.
Anh Thi chi nói bừa chứ có biết gì đâu. Chắc chắn troug lòng Vù Phong cũng không có bóng dáng Hồng Thủy.
Anh Thi tin như thế.
Anh Thi rối rít kêu lên:
- Trời ơi! Sao hai người ''bò'' vô tới đây được vậy?
- Anh đã qua giai đoạn ''bò'' hơn ba mấy năm rồi Thi ạ. Bây giờ có bò hay chăng là do Thi kìa.
Anh Thi ngơ ngác nhìn Lập:
- Cái gì đó Thi?
- Thì Thi cho anh một nhóc con y như anh và Thi vậy. Thì nó sẽ bò ngay.
Anh Thi kêu ré lên:
- Ối! Đồ mắc dịch anh đó nha Lập.
Lập vẫn trêu:
- Dịch cúm gia cầm còn đang hoành hành, anh không có àn đâu khỏi sợ mắc dịch.
Anh Thi nguýt Lập bằng một tiếng xí thật dài.
Giọng Lập vẫn khôi hài:
- Đây đó có xa xôi gì đâu mà không tới được. Nơi nào có bóng dáng người ta yêu thì ta quyết... tới nơi.
Anh Thi khôn khéo né trá nh, cô liến thoắng hỏi Vũ Phong:
- Đúng với anh chứ Vũ Phong?
Lập gãi gãi đầu:
- Anh hỏi em mà em lại chuyền qua cho Vũ Phong.
Vũ Phong vui vẻ:
- Anh tán thành với Lập.
Vũ Phong nói mà ánh mắt nhìn sang Hoàng Uyên thật ấm áp.
Vũ Phong, Lập, Yến Vy, Ý Quyên có mặt bất ngờ quá, nên từ nảy giờ Hoàng Uyên vẫn ngồi im re mà chẳng thốt được lời nào. Giá như, như dạo nào Uyên còn ngồi bất động trên chiếc xe lăn mà sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Trong khi hai đứa trẻ chạy bổ nhào vào Hoàng Uyên.
- Cô Uyên ở đây, con nhớ cô Uyên. Vậy mà ba nói cô bỏ Yến Vy, Ý Quyên.
Ba xạo ghê!
Chúng cứ ôm xoắn lấy Uyên:
- Có thả diều nữa không cô Uyên? Không có cô, tụi mình chơi diều hổng cần ba nữa nha cô.
Mọi người đều cười xòa trước những lời lẽ ngây thơ của hai đứa bé. Con nít đúng là con nít, nghĩ sao nói vậy.
Xoa đầu hai đứa bé, Hoàng Uyên thật sự cảm động:
Nhưng cô Uyên đâu có biết, làm diều, đâu có biết thả cho con diều bay cao.
Yến Vy nếu ta Hoàng Uyên.
- Ba làm diều đẹp lắm, đẹp nhất. Vậy cô kêu ba làm nha.
Còn Ý Quyên thì chạy về phía Vũ Phong:
- Ba chịu nha ba.
- Khi không biểu ba chịu?
- Thả diều đó.
- Ừ.
Vũ Phong nhìn Hoàng Uyên đáp đầy ngụ ý:
- Ba sẽ làm diều thật dễ thương cho hai con lên đồi hoa thả.
- Hông. Ba làm cho cô Uyên nữa. - Bé Vy vòi vĩnh.
Vũ Phong mượn hai đứa trẻ làm bàn đạp tấn công, anh ngọt giọng:
- Dĩ nhiên cô Uyên nữa. Cô hứa với các con rồi kia mà.
Anh Thi tò mò nhìn hai đứa trẻ song sinh. Quả là chúng giống nhau như tạc.
Tuy nét mặt chúng có hơi lớ ngớ:
nhưng rất sáng sủa. Hoàng Uyên đã kể cho Anh Thi nghe là do mẹ của hai bé bị bệnh trầm cảm phải uống thuốc ngủ nhiều khi mang thai nên ảnh hưởng. Đang học ngành y nên Anh Thi rất chú ý đến điều này. Cô nhất định sẽ bảo Vũ Phong đem hai đứa bé đi chữa trị sớm. Nhưng qua những câu nói nãy giờ của chúng, Anh Thi thấy chúng chẳng khờ khạo ngờ nghệch như cô đã từng tưởng tượng theo lời kể của Hoàng Uyên. Trái lại, Anh Thi thấy chúng nói năng cũng thông minh dí dỏm lắm. Cô vừa đem điều đó nói, thì Vũ Phong đã hồ hởi:
Anh Thi đã đi trễ hơn Lập một bước rồi đó. Lâu nay Lập đã làm điều này, cho nên hai đứa con anh giờ mới hoạt bát và lưu loát.
Thấy Anh Thi tiu nghỉu mất hứng, và thấy hai người lớn, hai đứa trẻ quây quần bên nhau như một bức tranh đẹp, sống động và toàn mỹ, Lập đưa mắt với Anh Thi. Nắm tay cô, hai người cùng dạo bước giữa đôi trà xanh.
Đến sát bên Uyên, Vũ Phong cất giọng hiền hòa như lời thủ thi bên tai cô:
- Anh rất muốn gặp em, nhưng Anh Thi khăng khăng không chịu chỉ chỗ.
- Còn tìm em làm gì nữa?
- Để giãi bày.
Hoàng Uyên ấm ức cắt ngang:
- Em không trách đâu, anh cần gì phải phân trần lý giải - Anh phải nói ra mới nhẹ lòng, Uyên ạ Hồng Thủy đã đến gặp mẹ em nói những điều không đúng, để mẹ em và em hiểu lầm anh.
Ngước mặt lên nhìn Vũ Phong, Hoàng Uyên buồn thiu:
- Anh không cần phải đính chính. Chị ấy nói...
Vũ Phong cắt lời:
- Hồng Thủy nói sai sự thật để ly giáng tình cảm chúng ta. Giừa anh và cô ta đã chấm dứt. Cô ta chỉ muốn lừa anh thôi.
- Đó là chuyện của anh. Em không tin anh dễ bị lừa. Có bị lừa hay không là em.
- Em quá ngốc, quá ngu xuẩn.
Vũ Phong nhìn sâu vào mắt Hoàng Uyên:
- Giữa chúng ta có một tình yêu. Tại Hồng Thủy và Bích Thu mà gây ra mọi chuyện.
- Thật không phải là anh chỉ động viên em thôi, để cho em chữa trị à?
- Động viên cũng xuất phát từ tình cảm thật. Uyên à. Em hay hiểu cho anh, chỉ có một tình yêu chân thành dành cho em.
Hoàng uyên ngập ngừng:
- Nhưng mẹ bảo... anh nói rằng...
Thì công chính mẹ bảo với anh rằng:
em chỉ thông cảm với anh thôi, chứ không đời nào em lai yêu một người đàn ông góa vợ không đời nào chấp nhận làm người mẹ ngang xương, vì em còn trẻ đẹp. Lúc đó anh đau khổ tột cùng và tức tôi lắm. Em có hiểu cho anh không?
Những lời Vũ Phong nói làm cho Hoàng Uyên hoang mang:
- Lẽ nào lại do mẹ em?
- Đúng vậy! Bây giờ anh mới nhận ra là do mẹ em muốn chia cắt chúng ta nên cố tình gây cho hai đứa hiểu lầm nhau.
''Sự thật ư?'' Hoàng Uyên lấy làm phân vân vô cùng.
Vũ Phong nói thêm:
- Anh chỉ giãi bày với em thế thôi, chứ anh không dám trói buộc đời em vào cánh khổ của cha con anh đâu. Em còn quá trẻ.
- Đấy là sự chân thành của anh với em đó à? Anh cũng phân biệt già - trẻ nữa sao?
- Vì đấy là một sự rõ ràng. Hơn nữa, miệng lưỡi người đời độc địa lắm.
- Em không nghi đến điểu đó.
- Nhưng gia đình em. Nhất là mẹ em, nhất định bà sẽ phản đối, sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này.
Đúng là như vậy. Hoàng Uyên biết ba mẹ không bao giờ chấp nhận. Hai người vốn coi trong địa vị và sĩ diện. Trước mắt là ba mẹ muốn gã cô cho Tiến Đạt. ''Tiến Đạt! Tôi căm ghét anh. Anh lợi dụng điều gì mà quay trở lại đây chứ hả? Lẽ ra anh phải đi cho khuất mắt. Anh đã có Kim Chi rồi lại bỏ''.
Anh Thi nói phải. Mình không nên về Sài Gòn, vì nếu ba mẹ đã nhất quyết.
Mình sẽ không có cơ hội thoát nữa đâu. Yên tâm ở vùng đất, Bảo Lộc này vì ba mẹ nàng sẽ không biết đến. Còn với Vũ Phong, cuộc tình rồi sẽ lãng quên thôi.
Bởi vì giữa hai người không có hồi kết thúc. Hoàng Uyên không thể chờ đợi được điều gì về Vũ Phong.
Hoàng Uyên thả tầm mắt nhìn theo Yến Vy Ý Quyên. Hai đứa trẻ đang vui đùa chạy đuổi theo mấy chú chuồn chuồn đang bay lượn.
Trẻ con mới ngây thơ làm sao. Chúng vô tư chẳng lo nghĩ vướng bận điều gì.
Hoàng Uyên chợt hỏi:
- Hình như bé Vy, bé Quyên đã tiến bộ hơn trước nhiều hở anh?
- Lập đang điều trị cho chúng. Hắn bảo trí não của chúng điều trị sẽ tốt thôi.
- Bác sĩ Lập và Anh Thi thật là trùng ý.
Hai người đúng là tư tưởng lớn gặp nhau.
Vũ Phong mau miệng:
- Anh Thi là một cô bé rất tốt bụng Lập cũng vậy. Hai người rất hợp nhau, tình yêu nảy sinh là chuyện rất bình thường.
Hoàng Uyên hiểu ra:
- Vậy mà chẳng nghe Anh Thi khai báo gì cả.
- Tất, nhiên Anh Thi còn bẽn lẽn. Chuyện của người khác thì sốt sắng nàng nói chuyện của mình thì phải giấu nhẹm chứ sao?
- Em rất khâm phục Anh Thi. Nhiệt tình sôi nổi, sẵn sàng giúp đỡ người khác dù không quen biết. Máu thám tử của Anh Thi vậy mà được việc hả anh.
- Anh Thi kể chuyện theo dõi Bích Thu, anh còn thán phục nữa là. Bên Công an cũng khen Anh Thi quá chừng.
- Lẽ ra Anh Thi phải chọn ngành công an cho hợp sở trường.
- Làm bác sĩ cũng tốt. Cùng ngành với Lập dễ chia sẻ.
Hoàng Uyên hồn nhiên bảo:
- Chỉ sợ đang khám bệnh mà nổi máu thám tử, bớ bệnh nhân ra đó thì nguy.
Vũ Phong cười xòa. Hai người thoải mái trò chuyện. Nói chuyện về Auh Thi lại thấy bớt ngượng nghịu, khó chịu hơn khi nói chuyện mình.
Lập và Anh Thi quay lại. Hoàng Uyên nhắm và o Anh Thi chọc:
- Bác sĩ Lập ơi. Anh coi chừng Anh Thi đang khám bệnh mà nổi máu thám tử bỏ bệnh nhân thì nguy đấy nhé.
Trả lời Hoàng Uyên mà mắt Lập đăm đắm gởi cho Anh Thi.
- Tôi luôn bên cạnh Anh Thi, thì sẽ không có sao đâu.
Anh Thi chu môi:
- Nhưng người ta nổi máu là có cơ hội mà.
- Đúng vậy? Và cha con anh rất biết ơn thám tử Anh Thi đấy.
- Vũ Phong! Anh đã phá bỏ rào chắn kiên cô chưa?
- Rào chắn gì?
Anh Thi tinh nghịch:
- Thì bức tưởng thành vững chắc.
Đưa tay chỉ ra xung quanh, Lập pha trò:
- Ở đây chỉ có đồi trà dày đặc mênh mông, chứ anh có thâý bức tường nào đâu.
Mà nếu có phá bỏ bức tường thành, cần phải đặt mìn thôi.
Anh Thi phồng mũi lên:
- Hai ông đều trình độ đại học hết mà người ta nói vậy không hiểu. Dễ ẹc hà.
Uyên nói đi?
- Ơ! Uyên cũng đâu biết. Rào chắn là hàng rào chận lại đó hả?
- Thôi đi ''mẹ kế", để mình nói cho xong.
Hoàng Uyên xụ mặt:
- Nói lung tung gì vậy?
Anh Thi tỉnh bơ:
- Tui chỉ gọi giùm cho hai đứa nhỏ.
Quay sang Vũ Phong, Anh Thi lém lỉnn:
- Anh phải kiên trì thuyết phục ba mẹ Hoàng Uyên, đó là rào cháu, hiểu chưa?
Vũ Phong nhẹ giọng:
- Người đàn ông góa vợ như anh, có lẽ phải an phận với các con của mình là điều hợp lý.
- Anh đúng là không có quyết tâm.
- Chúng chỉ là cháu, chớ đâu phải con ruột của anh.
Vũ Phong trợn mắt ra nhìn Anh Thi, còn cô thì bụm miệng không kịp. May sao hai đứa bé chẳng đứng gần đây. Anh Thi lanh chanh nói:
- Lập kể cho em nghe chứ bộ. Mà sao anh lại không chịu nói ra. Biết đâu chi tiết nhỏ này mà sẽ trở thành điều vui cho hai người.
Vũ Phong ôn tồn:
- Với anh, con hay cháu cũng như nhau.
Mãi mãi trong trí óc non nớt, trong tâm hồn của chúng, anh là một người cha thật thụ.
Hoàng Uyên ngơ ngác. Anh Thi vội nháy mắt:
- Từ từ mình sẽ kể cho Uyên nghe. Còn bây giờ, nếu hai người thật sự yêu thì chẳng có điều gì có thể cản trở nữa. Ủa! Tôi nói vậy có đúng không, sao hổng ai hoan hô gì hết vậy?
Hoàng Uyên lên tiếng:
- Mình chỉ hoan hô khi Anh Thi công khai tình yêu.
- Trời! Yêu đâu mà yêu. Người ta còn đi học mà.
Lập được dịp:
- Đám cưới xong, em muốn anh vẫn cho em học.
- Vô duyên. Lấy chồng để tự đeo gông vào cổ à? Tui hổng có ham đâu.
- Thế em ham cái gì?
- Làm thám tử.
- Muốn làm gì... cũng vẫn yêu được.
Mỗi người một câu, nhưng việc của Hoàng Uyên và Vũ Phong vẫn chưa ngã ngũ. Chẳng ai biết rằng bà Bạch Cúc vừa đến tìm anh, và anh đã hứa với bà, cho Hoàng Uyên được lấy chồng, một người chồng theo ý gia đình lựa cnọn.
Vũ Phong và hai đứa con trở về Đà Lạt, Hoàng Uyên buồn hiu trống vắng.
Anh Thi nhại thơ Huy Cận chọc ghẹo Hoàng Uyên:
''Anh đã đi rồi, em ở đây.
Cầu mong Đà Lạt nhớ phương này.
Tương tư đôi chốn tình xa khuất.
Buồn nhớ người yêu em khóc đây".
Hoàng Uyên đánh mạnh lên vai Anh Thi.
- Không ngờ thám tử cũng yêu thơ gớm.
- Thơ thẩn gì nổi. Thấy Uyên buồn hoài, mình chọc cho Uyên vui cười thôi.
- Lúc này mà Thi bảo mình cười, vui hỏng nổi.
- Phải rồi. Nhớ người yêu phải khóc, chớ cười cái gì.
- Bậy nè! Ai nhớ ai chứ?
Anh Thi đáp gọn:
- Thì ''Phong nhớ Uyên và ngược lại Uyên nhớ Phong'' chớ hổng lẽ nhớ...
nhớ Thi.
Mắt Uyên ươn ướt:
- Nhớ nhung để làm gì nữa. Giữa mình và anh ấy vẫn còn nhiều trở ngại khó vượt qua. Dù mình có giải thích chuyện hai đứa nhỏ đi chăug nữa, chưa chắc ba mẹ mình chấp nhận.
Thấy Uyên thở dài mà Anh Thi thêm chán ngán. Tình yêu sao khổ thế? Uyên ơi! Sao không nói câu ''buồn ơi xin chào mí' đi để mà đỡ đau khổ.
Anh Thi đành ngồi im re bên cạnh Hoàng Uyên đang im lặng. May sao có điện thoại phá tan bầu không khí nặng nề này. Thi nghe dì Hồng đòi nói chuyện với Hoàng Uyên gấp rút. Anh Thi lo lo khi trao di động cho Uyên. Chẳng biết Hoàng Uyên nghe gì mà Anh Thi chỉ thấy cử chỉ Uyên thì hoả ng hốt, giọng nghẹn ngào đứt quãng.
- Dạ.... con biết rồi... con sẽ về ngay.
Đưa di động lại cho Thi. Hoàng Uyên thẫn thờ:
- Dì Hồng báo tin ba mình bị bệnh nặng đang nằm bệnh viện. Chắc mình phải về Sài Gòn thôi Anh Thi à.
Nếu vậy mình sẽ cùng về với Uyên.
Thi đang nghỉ hè.
- Chuyện nào quan trọng thì ta cứ tính trước.
Hoàng Uyên cảm động:
- Anh Thi tốt quá.
- Còn nói câu đó nữa là ta giận nhỏ đấy. Hai cô lại tốc hành về Sài Gòn.
Hoàng Uyên lại từ chối Anh Thi đưa về nhà. Nàng chỉ ghi địa chỉ và số điện thoại liên lạc cho Anh Thi và dặn:
Rồi mình sẽ liên lạc với Anh Thi. Mình không muốn ba mẹ có ấn tượng với bạn, nhất là biết bạn là người che giấu mình.
- Cũng được. Vậy thì bai nhé. Nhớ gọi cho mình đấy.
Hoàng Uyên không biết ba nằm bệnh viện nào, nên đành phải về nhà trước.
Trong lòng cứ đinh ninh mẹ đang ở bệnh viện chăm sóc cho ba.
Trong phòng khách, ông Hoàng và Tiến Đạt đang trò chuyện.
Ông Hoàng cằn nhằn:
- Sao cậu cứ đòi tiền mãi.
- Có vài chục triệu mà nhằm nhò gì, so với công việc làm ăn thuận lợi của bác.
- Nhưng tôi phải làm, phải đổ bao mồ hôi nước mắt mới có.
- Thời buổi n ày mà bác nói nghe thấy ghê quá. Làm gì đến đổ mồ hôi nước mắt dù vậy? Tốn vài ba giọt nước miếng mà việc nào cũng xong hết còn đòi gì.
- Cậu tốn nước miếng, nhưng tôi lại tốn tiền.
- Đó là con giao dịch cho bác.
- Nhưng đã xong đâu?
- Xong hay không bác cũng phải chi. Đừng lật lọng nữa. Phải mà bác giữ lời hứa gả Hoàng Uyên thì con đã đâu đòi hỏi gì.
Ông Hoàng vớt vát:
- Tôi vẫn giữ lời hứa. Con Uyên đi thăm dì nó. Tại cậu nôn nóng thôi. Vợ tôi đã điện gọi nó rồi.
Tiến Đạt cười:
- Câu này quen quá. Bác nói hơn cả chục lần rồi, mà có thấy Hoàng Uyên đâu.
- Lần này thì chắc chắn đó.
Hoảng hốt khi nghe những lời đó, Uyên lui trở ra định chạy đi, nhưng không kịp. Cô đã bị đôi mắt cú vọ của Tiến Đạt phát hiện. Hắn reo lên.
- Ôi em! Em đã về. Vô nhà đi em. Anh trông em muốn chết.
Hoàng Uyên thụt lùi theo cái đà nắm tay của Tiến Đạt. Ông Hoàug nhanh tay hơn đã giữ chặt Hoàng Uyên. Chẳng biết ông sợ cô biến mất, hay giữ cô như một tội phạm đây?
Quả nhiên, ông giơ nắm tay tát mạnh vào mặt Uyên, mắng:
- Đồ con mất dạy! Mày đi đâu? Đợi cha mẹ bệnh, hay chết mới chịu mò về hả?
Bà Cúc vội đến ngăn chồng:
- Con đã về rồi, ông đừng có la mắng nữa được không?
Ông Hoàng hậm hực:
- Tôi còn muốn đập chết nó nữa kìa.
Tiến Đạt ngọt ngào:
- Uyên mới về, bác đừng làm cô ấy sợ.
Như vậy là mọi chuyện tốt rồi bác ơi.
Từ nảy giờ Hoàng Uyên chỉ biết lặng câm trước những màn kịch mà chính hai người thân yêu của mình dàn dựng. Biết là Uyên trốn tránh không chịu về, ba mẹ đã bày ra chiêu độc này. Uyên quá nôn nóng mà mất cảnh giác. Cũng bởi Uyên là con, mà có đứa con nào khi nghe cha mẹ bệnh lại có thề thán nhiên bỏ mặc được. Ông bà đã lợi dụng tâm lý này mà gạt Uyên. Cô tức đến nghẹn lời.
Càng tức hơn khi thấy sự trâng tráo của Tiến Đạt.
Ông Hoàng bỗng lạnh lùng nói:
Bây giờ thì chứng minh tôi vẫn giữ lời hứa với cậu rồi đó. Khôn hồn thì đừng kiếm cách moi tiền của tôi nữa.
Tiến Đạt tỉnh bơ:
Moi của nhạc gia số lẽ nhưng giao lại số chẳn. Nhạc gia chỉ thả con tép mà bắt được con tôm còn đòi gì nữa.
Bất nhẫn trước sự việc đang diễn ra trước mắt, Hoàng Uyên lạnh giọng:
- Xin lỗi, con không biết gì về việc làm ăn trao đổi của ba. Con về phòng đây.
Ông Hoàng cau mày:
- Chưa được! Con cần phải biết việc làm ăn của ba với Tiến Đạt có dính líu với con.
Hay nói đúng hơn chuyện đám cưới của hai đứa đã được nhất trí. Con nên ngồi lại đây để cùng bàn tính về việc tổ chức vào ngày nào cho thuận tiện.
Tiến Đạt nhanh nhảu:
- Ngày mai nghe bác. Tiến hành càng sớm càng tốt. Nhanh ngày nào là có lợi cho gia đình ta ngày nấy.
- Rất đúng!
Hoàng Uyên bị chặt hai tai, nước mắt ràn rụa, cô chỉ còn biết thốt to hai tiếng:
- Trời ơi...
Rồi đâm đầu chạy về phòng.
Bên tai cô âm thanh của ba nàng vẫn vang vang:
- Chuyện sắm sửa, tiệc tùng tôi giao hết cho cậu lo liệu. Phần con Uyên, tôi giao cho bà quản lý đó. Nhớ...
Bên cạnh Hồng Thủy, Tiến Đạt hí hửng:
- Phi vụ sắp thành công rồi em ơi. Chúng ta tha hồ hưởng.
- Anh cưới cô ta tha hồ hưởng phú quý là phải rồi.
Tiến Đạt bẹo má Hồng Thủy nịnh nọt.
- Anh cưới chỉ là tấm bình phong để ẵm một mớ gia tài của ổng, chớ đối với anh bây giờ, ngoài em sẽ chẳng có ai lấp nổi.
Viễn cảnh mà Tiến Đạt vẽ ra vô cùng tốt đẹp, và Hồng Thủy nghe đã bùi tai từ lâu rồi, cho nên cô mới tiếp tay với anh.
Tiến Đạt chợt chửi đổng:
- Mẹ kiếp phải việc em với thằng giám đốc Vũ Phong trót lọt, thì giờ này chúng ta hưởng giàu sang ở hai nơi. Hổng sướng đời sao?
Anh đừng nhắc chuyện đó nữa, cũng tại anh tặng cho tôi cái của nợ này nên mới hỏng việc.
Tiến Đạt nghiêm giọng:
- Em nhắc anh mới nhớ. Em phải đi giải quyết cái của nợ đó ngay.
- Nhưng nó là của anh mà. Hôm trước anh bảo không muốn hi sinh giọt máu của mình mà.
Đạt gằn mạnh:
- Trước khác. Bây giờ anh chuẩn bị đám cưới với Hoàng Uyên, anh không muốn vì sự sơ xuất nhỏ nào mà hổng kế hoạch này. Em có biết không?
Hồng Thủy biết rằng mình phải làm theo lời của gã sở khanh này thôi. Cô phá thai ở một bà mụ tư do sự môi giới của bọn có mồi.
Vì thai lớn quá nên Hồng Thủy bị băng huyết, phải đưa vào bệnh viện phụ sản cấp cứu.
Nhận được cú điện thoại lạ nhưng khẩn khoản quá, bà Bạch Cúc vội đến bệnh viện ngay.
- Bác có nhận ra cháu không? Cháu là cô gái đã tìm đến bác mà nói về việc Hoàng Uyên.
Bà Cúc mơ hồ nhưng cũng gật:
- À tôi nhớ rồi.
Hồng Thủy cất, giọng mệt nhọc:
- Cháu tên Hồng Thủy. Cháu muốn nói với bác việc hệ trọng, mong rằng vẫn chưa muộn.
Bà Cúc nhìn cô gái, lòng hoang mang, lo lắng:
- Có chuyện gì, cô cứ nói?
Cháu vừa phá thai, bị băng huyết phải vào đây cấp cứu Bác sĩ đã làm các xét nghiệm để vô máu. Kết quả... cháu đã bị nhiềm HIV.
- Hả! - Bà Cúc bật lên.
Thủy đều giọng:
- Với cháu thì cũng đáng đời rồi. Cháu chi ngại và tội nghiệp cho Hoàng Uyên con gái bác.
Bà Cúc trố mắt kinh ngạc:
- Vì sao lại dính con tôi vào đây?
Hồng Thủy tiếp kể.
- Cháu ngăn chặn Uyên với anh Phong là vì ích kỷ, vì tự ái, vì tiền... Nói chung cháu và Tiến Đạt liên kết với nhau để bày những chuyện này. Cháu lấy được Vũ Phong chiếm tài sản, còn Tiến Đạt nhằm vào Hoàng Uyên.
Nói thẳng ra, cháu và Tiến Đạt đều thu lợi từ hai phía bởi sự chia đôi số tài sản sẽ chiếm được. Cháu đã có thai với Đạt nên thất bại từ phía Vũ Phong. Bây giờ mục tiêu thứ hai là Uyên. Tiến Đạt cưới Uyên nên buộc cháu phải phá thai.
Cháu đã bị lây nhiềm HIV từ tên điếm đàng Tiến Đạt này. Cháu hối hận về những việc mình đã làm Uyên là một cô gái hồn nhiên ngây thơ. Cô ấy và anh Phong yêu nhau thật lòng. Bác ơi! Hãy mau đưa Hoàng Uyên tránh xa cái bẫy rập đáng sợ cóa Tiến Đạt.
Mặt bà Cúc như biến dạng bởi sắc tái xanh, rồi tái xám. Bà nắm tay Hồng Thủy và cảm nhận những lời cô gái này là thật, bởi vì con người khi gần kề đến cái chết đều luôn thành thật. Bà run rẩy nói không thành lời:
- Bác... cám ơn cháu, Thủy ạ.
- Bác Cúc. Bác không giận cháu chứ?
- Hãy tha thứ cho cháu nghe bác!
Bà Cúc xoa nhẹ lên gương mặt dang lăn dài nnừng giọt nước mắt hối hận của Hồng Thủy an ủi:
- Bác về nhà sắp xếp chuyện Hoàng Uyên xong sẽ đến thăm cháu.
Nở nụ cười héo hắt trên bờ môi khô ráp, Hồng Thủy to vẻ mãn nguyện:
- Làm được một điều gì đó để Hoàng Uyên không bị hại là cháu thanh thản lắm rồi.
Bà Cúc rời khỏi bệnh viện như một người mất hồn. May là Hồng Thủy hối hận với sự sai lầm cớa mình. Không thôi thì chính ông bà đã hại con gái mình, đã đưa con gái mình vào chỗ chết rồi.
''Hoàng Uyên ơi! Xin con đừng trách, đừng oán giận ba mẹ nhé. Ba mẹ sẽ để con toàn quyền với việc lựa chọn hôn phu cho mình.'' Buổi Sáng.
Trời trong xanh tuyệt đẹp.
Đồi mi mosa lồng lộng gió. Những đóa hoa vàng hực cá không gian. Hoa lung linh trong nắng sớm.
Hoa lay động như reo mừng.
Trên đồi momisa, một cuộc picnic ngoài trời gồm bốn người thật vui vẻ.
Hoàng Uyên chuẩn bị giá vẽ nhưng có lẽ hôm nay, cô sẽ không vẽ được gì.
Vì bức tranh trước mắt rất tuyệt vời, không có bức tranh nào có thể hơn cả. Hai cô con gái song sinh đã hoàn toàn phục hồi trí tuệ, chúng đang nói đùa vui vẻ với mẹ kế. Hoàng Uyên thắt bím cho hai cô con gái cài hai chiếc nơ xinh xinh, cô lại còn gắn thêm cho mỗi đứa một đóa hoa mimosa nữa.
Bé Vy tinh nghịch:
- Con cài hoa có giống cô dâu không mẹ?
Hoàng Uyên sửa lại:
- Giống công chúa xinh đẹp trong chuyện cổ tích, biết chưa Vy.
- A, hoan hô mẹ! Mẹ đã phân biệt con là Yến Vy rồi.
Hoàng Uyên sáng mắt nhìn Vũ Phong.
Cô nói thầm:
''Dĩ nhiên rồi, vì mẹ đã từng nói sẽ nhận dạng được từng đứa mà không cần phải xem đến dấu vết riêng cơ mà''.
Vũ Phong hái một đóa hoa cài lên tóc vợ rồi nói với con:
Cô dâu xinh đẹp cài hoa thì chỉ là mẹ Uyên con thôi, có hiểu không nè?
Hoàng Uyên bẽn lẽn ngả người vào vai vũ Phong.
- Anh kỳ ghê? Đám cưới xong từ lâu rồi, còn cô dâu gì nữa.
Vũ Phong âu yếm định hôn môi Uyên:
- Với anh, em vẫn là cô dâu mãi mãi.
Hoàng Uyên đỏ mặt trước hai cô con gái, vội đẩy chồng ra:
- Anh hư lắm! Các con cười kìa.
Vũ Phong tinh quái, anh kề sát tai cô nói nhỏ:
- Ơ! Anh chưa có con mà.
- Chưa có thì thôi luôn.
- Ê! Không được à nha bà xã. Em phải hợp tác, để... cho anh đứa con đó nghen.
Khuôn mặt Hoàng Uyên càng đỏ bừng lên Cô xấu hổ về những lời chọc ghẹo của Vũ Phong. Cô đấm lên ngực anh thùm thụp.
- Anh..... anh nói bậy quá đi.
Ý Quyên nhìn trời rồi bỗng reo lén:
- Ba ơi! Có gió rồi, thả diều nghe ba.
- Chiều con, Vũ Phong lấy hai con diều ra kéo chỉ cho chúng tung lên. Người ta thả diều vào buổi chiều tà, còn cha con anh lại thả diều trong nắng sớm.
Bình minh thật đẹp. Bình minh đã mang hai cánh diều rực rở màu sắc lên cao đón gió.
- Diều bay.
- Diều bay.
Yến Vy và Ý Quyên môi cô bé giữ một cuộn dây, thích thú nhìn diều chao lượn như đùa giỡn cùng thiên nhiên.
Gió thổi.
Những đóa mimosa rơi trong gió như một cơn mưa hoa thật thơ mộng.
Nhìn hai đứa trẻ tung tăng chơi diều, Vũ Phong dạt dào hạnh phúc. Bên anh là Hoàng Uyên yêu kiều. Vũ Phong ôm vợ, anh thì thầm với cô những lời ngọt dịu:
- Nhớ mãi đồi hoa này, với mình gặp nhau lần đầu tiên và em đang là cô họa sĩ.
Hoàng Uyên cười:
- Và què nữa.
- Ù Nhưng đó chính là điều kỳ diệu để đưa em đến với anh.
Dứ ngón tay lên mũi Vũ Phong, Uyên phụng phịu:
- Hừ! Què mà anh cho là kỳ diệu. Ấy chết! Anh nhắc em mới nhớ. Để em vẽ bức tranh này đã đặt lên đôi môi Hoàng Uyên nụ hôn thật dài, thật say đắm, Vũ Phong tình tứ:
Bức tranh về đồi hoa mimosa, anh đã vẽ trong tim rồi đó em.
Hoàng Uyên bồi hồi trong hạnh phúc. Ánh mắt cô nhìn đồi hoa mimosa mà dạt dào rung cảm.
Đồi hoa mimosa là đồi gặp gỡ của Vũ Phong và cô.
Và đồi mimosa sẽ trở thành đồi hò hẹn của những trái tim yêu nhau chân thật.
Biết, sống hết mình vì tình yêu đích thực, họ sẽ được toại nguyện mãi mãi bên nhau.
Ôi! Đồi mimosa vàng quyến rũ. Đồi nhân chứng cho tình yêu. Đồi hẹn hò láng mạn...