Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Galattauer
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1306 / 38
Cập nhật: 2016-06-23 09:38:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ối hôm sau Chủ đề: Xin lỗi
Tha lỗi cho sự cục cằn của anh. Hiện tại không phải giai đoạn tốt nhất của anh. Anh sẽ quay lại! Thân ái. Leo. 2 tiếng sau
Trả lời: Không sao. Khi nào anh quay lại thì quay lại. Không nhất thiết trong giai đoạn tốt nhất của anh. Em sẵn sàng hài lòng chấp nhận giai đoạn tốt nhì của anh. Emmi.
3 ngày sau Chủ đề: Giai đoạn của anh
Emmi thân mến, vì sao từ bao hôm nay anh có cảm giác (đôi khi khá bứt rứt) là em sốt ruột đợi anh giải thích lý do, vì sao hiện tại không phải là giai đoạn tốt nhất của anh? Chào. Leo. 4 tiếng sau
Trả lời: Có lẽ vì anh có nhu cầu muốn giải thích điều đó cho em. Nếu anh muốn giải thích bằng được thì cứ giải thích đi, đừng nói vòng vo nữa.
10 phút sau Trả lời:
Không, Emmi, anh tuyệt đối không có nhu cầu giải thích việc đó cho em! Anh không thể giải thích cho em, vì chính anh cũng không giải thích nổi cho anh. Nhưng, ngược đời thay, anh cho là đang nợ em một lời giải thích. Em có hiểu không? 8 phút sau
Trả lời: Chịu thôi, Leo. Có thể vì anh đột nhiên có nhu cầu giải thích giai đoạn, mạnh như một ám ảnh? (Một nét hoàn toàn mới mẻ ở anh). Nếu anh muốn, em sẽ hỏi điều trị viên của em xem cô ấy có quen một chuyên gia nào đó giỏi về nhu cầu giải thích giai đoạn không. Chỉ để cho anh khỏi phải cố làm bằng được: anh không phải giải thích vì sao “hiện tại không phải là giai đoạn tốt nhất” của anh. Đằng nào em cũng biết rồi.
3 phút sau Trả lời:
Quá vĩ đại, Emmi. Giải thích cho anh đi! 20 phút sau
Trả lời: Anh xúc động, vì (“…”), nói ra nhé, vì Pamela. Ở Boston anh là khách của cô ấy. Sau Boston cô ấy là khách của anh. Hoặc hai người đồng thời và thay nhau là khách của nhau, ví dụ như ở London hay ở những xó quỷ quái nào khác. Nhưng bây giờ các quan hệ địa lý thay đổi làm cho quan hệ tương quan tình ái thay đổi theo. Cô ấy đến với anh và ở lại chỗ anh. Quan hệ từ xa thành quan hệ sát sườn. Nghĩa là: cuộc sống thường nhật giữa người và người trong bốn bức tường riêng thay cho kỳ nghỉ trọn gói ở khách sạn trăng mật. Có cửa sổ và treo rèm mới giặt lên thay vì khát khao nhìn ra phong cảnh mơ mộng xa xăm. Vả lại cô ấy không chỉ đến với anh. Cô ấy đến đây vì anh. Cô ấy đến cho anh. Cô ấy tin anh. Anh nhận trách nhiệm. Ý nghĩ đó làm anh căng thẳng, tất nhiên. Anh sợ sự mơ hồ, anh có cảm giác bồn chồn, rất có thể mọi chuyện giữa hai người có thể đổi khác. Anh đang rối rắm đầu óc, Leo, điều đó có thể hiểu được và cũng có lý. Hiện tại anh không thể có “giai đoạn” tốt nhất được. Nên trông đợi gì ở giai đoạn kế tiếp, giai đoạn mới trong cuộc sống của anh sắp tới? Em tin chắc là hai người sẽ ổn thôi. Thân ái. Emmi.
7 tiếng sau Chủ đề: Em – nhật ký
Chào Emmi, chắc em ngủ rồi. Bây giờ là hai giờ hoặc ba giờ, anh đoán thế. Dạo này anh không uống tí rượu nào, vì vậy anh không chịu được cồn. Bây giờ mới đến ly thứ ba và anh thấy mọi thứ đều nhạt nhòa cả. Được thôi, ly khá lớn, anh công nhận. Lượng cồn trong rượu vang này chiếm 13,5 phần trăm thể tích, trên nhãn đề thế. Nó ở trong đầu anh hết rồi, chỗ 86 hay 87 phần trăm còn lại hãy còn trong chai. Bây giờ anh uống chỗ đó, trong đó không có cồn nữa. Vì cồn trong đầu anh cả rồi. Đây là chai thứ hai, anh thú thật. Em, Emmi, anh phải tiết lộ cho em biết một chuyện. Em là người đàn bà duy nhất mà anh viết như anh viết, như con người anh, như anh có nhu cầu. Kỳ thực em là nhật ký của anh, nhưng em không nằm im như cuốn nhật ký. Em không kiên nhẫn như nó. Em luôn can thiệp, em chống đối, em phản bác anh, em làm anh rối trí. Em là một cuốn nhật ký hiển hiện và có hình có dáng. Em tưởng là anh không thấy em, em tưởng là anh không cảm thấy em. Nhầm. Nhầm rồi. Nhầm to rồi. Khi anh viết cho em, anh kéo em sát lại gần anh. Từ xưa vẫn thế. Và từ khi anh biết “đích thân” em, em biết ý anh nói gì, từ khi anh và em ngồi đối diện nhau, từ khi đó, may mà không ai đo mạch đập của anh, từ khi đó…, anh chưa bao giờ nói với em, anh muốn muốn nói với em, để làm gì? Em có chồng, chồng em yêu em. Anh ấy đã phạm một lỗi trầm trọng, và đã im đi. Thực ra là lỗi trầm trọng nhất. Nhưng em phải tha lỗi cho anh ấy. Em thuộc về gia đình em, anh nói thế không phải vì anh là người nệ giá trị cổ, vì anh hoàn toàn không phải là người nệ giá trị cổ, có thể hơi nệ giá trị cổ nhưng không thủ cựu, anh không phải thế. Ta vừa nói gì nhỉ? Emmi, à, đúng rồi, em thuộc về gia đình em, chính vì em thuộc về gia đình em. Và anh thuộc về Pamela, hay cô ấy thuộc về anh, gì cũng được. Không, không, anh không gửi ảnh cô ấy cho em. Anh không làm được, vì việc ấy quá (…), anh sẽ phô bày cô ấy ra quá mức, em có hiểu anh không, vì sao anh lại phải làm chuyện đó? Emmi, cô ấy khác em, nhưng cô ấy yêu anh, và bọn anh đã quyết định sẽ hạnh phúc, bọn anh hợp nhau, bọn anh có tương lai, em có thể tin anh. Anh có được phép viết cho em điều đó không? Em giận anh? Emmi, em và anh, chúng mình lẽ ra phải dừng chân từ lâu mới đúng. Người ta không thể viết nhật ký thế này được, không ai chịu nổi. Em cứ nhìn anh mãi, phải em thì em sẽ viết: anh cứ nhìn em mãi thế, thế, thế. Và anh thấy em nhìn anh khi em nói thế, thế, thế. Lúc ấy anh nói gì thì nói, lúc ấy anh im lặng bao lâu cũng được, em cứ nhìn anh với cặp-mắt-kiêm-lời-nói của em. Mỗi chữ cái của em nháy mắt với anh như thế, thế, thế, lúc thế này, lúc thế nọ. Mỗi chữ có ánh mắt của em.
Emmi, Emmi, mùa đông này tệ quá. Không có Giáng sinh vui vẻ và không có Năm Mới tốt lành của Emmi Rothner. Anh đã thật sự tưởng là hết rồi. Em đã viết HẾT sau đêm đó. Đêm đó và sau đó là HẾT, không Hết mà là HẾT, thực quá đáng. Anh đã xóa bỏ em. Tất cả biến mất, tất cả không tồn tại nữa. Không nhật ký. Không nhật. Không ký. Một quãng thời gian trống trải đến ghê rợn, em tin anh đi. Nhưng Pamela yêu anh, anh chắc chắn là thế. Emmi, anh hỏi em, em có còn nhớ đêm đó không? Lẽ ra ta không được phép làm việc đó. Em thịnh nộ là thế, em cay đắng là thế, buồn bã là thế, vậy mà vẫn (…) đến thế, thế, thế. Hơi thở em trên mặt anh, trong mắt anh, luồn xuống tận đáy võng mạc của anh. Sự gần gũi còn gần hơn được nữa chăng? Anh đã thường mơ chuyện đó, luôn luôn thấy những hình ảnh như nhau. Được ôm chặt, rồi được đông cứng vĩnh viễn (…). Và chỉ còn cảm thấy hơi thở của em nữa mà thôi.
Nhưng bây giờ anh ngừng viết thì hơn. Anh hơi say, rượu vang này nặng quá, có hay không có cồn cũng thế. Emmi, còn 15 đêm nữa, anh đã đếm rồi, sau đó Pamela sẽ đến. Sau đó bắt đầu cuộc đời mới, em gọi là quãng đời, anh gọi là cuộc đời. Nhưng anh không nệ giá trị cổ, một tí thôi. Cuộc đời em là Bernhard và các con. Đừng cắt đi. Ai chỉ sống trong các quãng đời, người đó sẽ thiếu sự bao trùm, khoảng cách, ý nghĩa của tổng thế. Người đó sẽ sống trong những mẩu yếu nhược, nhỏ nhoi, trống trải. Cuối cùng là thiếu mọi thứ. Xin nâng ly! Và bây giờ, mặc kệ, bây giờ anh hôn em, nhật ký của anh. Đừng nhìn anh như vậy!!! Và tha thứ những e-mail kiểu này cho anh. Dạo này anh không có giai đoạn tốt nhất, cũng chẳng phải tốt nhì. Và anh hơi say. Không say lắm, nhưng hơi hơi. Thế nhé. Dừng lại. Chấm. Gửi đi. Hết, không phải HẾT, mà chỉ Hết, Leo của em.
Sáng sớm hôm sau Chủ đề: Còn 14 đêm
Leo thân mến, những thông điệp trong cơn phê của anh quả là độc đáo! Không chỉ là suối, là sông, mà là một thác từ ngữ. Anh không nên để nhiều thứ dồn vào một lần như thế. Nhưng nếu tủ cảm xúc của anh bục ra và chữ nghĩa ào ạt trào ra theo dòng vang đó thì đôi khi anh là một triết gia chính cống. Những phát biểu của anh về nệ giá trị cổ và quãng đời – có lẽ các bậc thầy ngày xưa còn học được khối điều. Em không biết nên bắt đầu bập vào đoạn nào để nói. Thậm chí em không biết có nên nói gì không. Có bõ công không, khi chỉ còn 14 đêm nữa. Em sẽ hỏi cô điều trị viên của em. Còn anh thì đẩy lượng phần trăm thể tích cồn còn lại ra khỏi đầu đi đã. Thân ái. Cuốn nhật ký không bao giờ ngồi yên của anh. 9 tiếng sau
Chủ đề: Chương trình của chúng mình Chào anh, Leo. Anh lại đang học chữ cái à? (Anh có nhận ra mặt em trong đó không?) Nếu đúng, với tư cách là nhật ký của anh, em xin gửi anh câu hỏi sau đây về chương trình trong hai tuần tới, và biết đâu, cũng có thể là hai tuần cuối cùng của chúng mình: mình nên làm gì?
1) chúng mình sẽ im lặng để anh đủ yên tĩnh mà chuẩn bị đón “Pam”? (Em xin trích: “cô ấy yêu anh, và bọn anh đã quyết định sẽ hạnh phúc”. Nhận xét riêng: một quyết định quá hay!) 2) chúng mình sẽ viết tiếp, cứ như giữa anh và nhật ký của anh chưa từng có vấn đề gì (và chính vì thế cũng sẽ không có vấn đề gì)? Vào đúng thời điểm phi cơ từ Boston hạ cánh thì các ghi chép đối thoại sẽ chấm dứt, để anh rốt cuộc có thì giờ tập trung vào cuộc đời tiếp theo, trong lúc em lao vào quãng đời mới của em hoặc lặp lại những quãng đời đã qua vì nó cũng tàm tạm.
3) hay chúng mình gặp nhau lần nữa? Anh biết rồi đấy: một trong những cuộc gặp mặt đình đám cuối cùng của chúng mình. Với mục đích, với mục đích, với mục đích (…). Không mục đích. Đơn giản là thế. Hè năm ngoái mình gọi nó là gì? “Một kết thúc xứng tầm”. Rốt cục, mình có muốn chấm dứt một cách xứng tầm không, và nhất thiết là phải chấm dứt thực sự? Anh nên biết là, sẽ không bao giờ thời điểm chấm dứt lại chín muồi được như lần này. Tối hôm sau
Chủ đề: Còn 13 đêm Chào Leo, như em thấy, anh đã không bàn luận với nhật ký mà quyết định chọn 1). Hay anh còn suy nghĩ nữa? Hay anh chỉ đang tỉnh táo và im lặng? Kìa, nói gì đi chứ? Emmi.
2 tiếng sau Trả lời:
Tỉnh táo, im lặng và bối rối. 10 phút sau
Trả lời: Nếu anh tỉnh thì say đi. Nếu anh im lặng thì nói đi. Nếu anh bối rối thì hãy hỏi em. Có nhật ký để làm gì.
5 phút sau Trả lời
Anh nên hỏi em chuyện gì? 6 phút sau
Trả lời: Tốt nhất là anh hỏi em cái anh muốn biết. Và nếu anh bối rối đến nỗi không biết nên hỏi em chuyện gì, vì anh không biết anh muốn biết gì, thì hỏi em chuyện khác vậy. (Em bắt chước cách anh viết các câu kiểu này đấy!)
3 phút sau Trả lời:
Được, Emmi. Em đang mặc gì? 1 phút sau
Trả lời: Hoan hô, Leo. Phải biết là anh không biết anh muốn biết gì thì mới thấy: đây là một câu hỏi hay, có lý, nếu không muốn nói là vô cùng cấp thiết!
50 giây sau Trả lời:
Cảm ơn. (Anh bắt chước em cách em viết các câu hỏi kiểu này đấy!). Vậy thì, em đang mặc gì? 5 phút sau
Trả lời: Anh đợi câu trả lời ra sao? Hoàn toàn không. Hay thậm chí: “Hoàn toàn không!”? Hừm, tiếc thay, em hy vọng là anh có thể chung sống với sự thực: áo pyjama bằng flanen xám, nhưng thiếu cái quần cùng bộ, em thay thế bằng cái quần xanh nhạt luôn luôn bị tụt vì đứt chun, em thì thương cái quần này vì cái áo cùng bộ của nó đã hy sinh khi bị giặt 90 độ trong máy, em cho là chuyện này xảy ra vào một đêm tháng 11 mù sương. Để tránh không nhìn thấy sự kết hợp này, em mặc trùm lên một cái áo choàng vải bông xù màu hạt cà phê của Eduscho. Bây giờ anh đã thấy trong người khá hơn chưa?
15 phút sau Trả lời:
Giả sử, nếu chúng mình gặp nhau lần nữa, em tưởng tượng sẽ ra sao, Emmi? 3 phút sau
Trả lời: Anh thấy chưa, câu hỏi này đã có một chất lượng vượt trội. Chắc chắn vỏ ngoài của em đã gây cảm hứng cho anh.
2 phút sau Trả lời:
Vậy thì, giả sử gặp nhau, em tưởng tượng sẽ ra sao? 8 phút sau
Trả lời: Leo, anh bỏ ngay chữ “giả sử” đi được không? Không nói ra thì em cũng biết là anh chẳng nghĩ đến một cuộc gặp thứ tư. Và em hiểu chứ. Trước thềm sự kiện “Pam” anh sợ em lại tấn công tình dục giữa đêm cú nữa, và giả sử chuyện đó có xảy ra thì anh sẽ không muốn có khả năng chống cự. (Em không ưa viết “giả sử”!) Em được phép làm anh an tâm: lần này em không tưởng tượng được sự “giả sử” như thế đâu, anh yêu ạ.
1 phút sau Trả lời:
Mà như thế nào? 50 giây sau
Trả lời: Như chính anh tự tưởng tượng ra.
30 giây sau Trả lời:
Nhưng anh chẳng tưởng tượng gì cả, Emmi, ít nhất là chẳng tưởng tượng gì cụ thể. 20 giây sau
Trả lời: Thế thì giống như in tưởng tượng của em.
50 giây sau Trả lời:
Anh không biết, Emmi thân mến. Anh thú thực là không thể vơ vẩn tưởng tượng ra một lần gặp “cuối cùng” mà không ai trong hai chúng mình có thể tưởng tượng được sẽ ra sao. Anh cho rằng, mình cứ nên viết tiếp thì hơn. Lúc viết thì người ta có thể hào phóng hơn với sức tưởng tượng của mình. 40 giây sau
Trả lời: Thấy chưa, Leo thân mến. Bây giờ anh hoàn toàn không còn vẻ bối rối nữa. Cũng không im lặng. Chỉ còn tỉnh táo thôi, tiếc thật. Em không bao giờ quen được tình trạng đó. Chúc anh một đêm yên lành, ngủ ngon nhé. Em tắt máy đây.
30 giây sau Trả lời:
Chúc em ngủ ngon, Emmi. Tối hôm sau
Chủ đề: Còn 12 đêm Chào Leo, điều trị viên của em cảnh cáo cực kỳ cấp thiết, chớ nên gặp anh lần nữa trong giai đoạn này (vừa không phải giai đoạn tốt nhất của anh lẫn tốt nhì đối với em). Hai người có thông đồng với nhau không đấy?
2 tiếng sau Chủ đề: Đúng không?
Anh đang trên mạng. Đúng không? Anh cũng đọc e-mail rồi. Đúng không?
Duy chỉ không biết nên nói gì. Đúng không? Vì anh không biết nên làm gì với em nữa. Đúng không?
Anh nghĩ bụng: trời ạ, ước gì 12 đêm này chóng qua đi! Đúng không? 40 phút sau
Trả lời: Emmi thân mến, dù rất khó thú nhận: tiếc rằng mọi ý của em đều đúng!
3 phút sau Trả lời:
Cay đắng quá! 1 phút sau
Trả lời: Không chỉ đối với mình em!
50 giây sau Trả lời:
Ta chấm dứt nhé? 30 giây sau
Trả lời: Ừ, có lẽ là hay nhất.
30 giây sau Trả lời:
Ngay bây giờ? 40 giây sau
Trả lời: Ừ, theo anh thì ngay bây giờ!
20 giây sau Trả lời:
Được. 15 giây sau
Trả lời: Được.
30 giây sau Trả lời:
Anh trước, Leo! 20 giây sau
Trả lời: Không, em trước, Emmi!
15 giây sau Trả lời:
Sao lại em? 25 giây sau
Trả lời: Vì em muốn thế!
3 phút sau Trả lời:
Nhưng do anh gợi ý, Leo! Anh gợi ý cho em từ mấy ngày nay! Anh và sự câm lặng của anh. Anh và sự tỉnh táo của anh. Anh và tâm trạng bối rối của anh. Anh và kiểu nói “như thế thì tốt hơn”. Anh và kiểu nói “sẽ tốt hơn, nếu chúng mình thôi (…)”. Anh và kiểu nói “anh tin là mình nên (…)”. Anh và kiểu nói “trời ạ, ước gì 12 đêm này chóng qua đi!” 4 phút sau
Trả lời: Câu cuối là câu của em đặt vào miệng anh, em yêu ạ.
1 phút sau Trả lời:
Nếu người ta không đặt câu nào vào miệng anh thì chẳng có câu nào được thốt ra cả, anh yêu ạ! 3 phút sau
Trả lời: Em làm cái nghi thức đếm ngược tới khoảnh khắc chia tay này thống thiết như vậy chỉ tổ làm anh thêm bối rối, Emmi thân. Chủ đề: Còn 14 đêm nữa. Chủ đề: Còn 13 đêm nữa. Chủ đề: Còn 12 đêm nữa. Đó là đạo-thờ-chủ-đề đầy đau đớn, là chứng thống-dâm-chủ-đề trầm trọng. Sao em lại làm thế? Sao em làm cho mọi chuyện nặng nề hơn là chính nó đã đủ nặng nề?
3 phút sau Trả lời:
Nếu em không làm nó nặng nề hơn thì bản thân nó cũng chẳng nhẹ nhàng gì. Anh cứ kệ em đếm những đêm cuối cùng có mầm mống chung nhau của chúng mình, Leo yêu quý. Đó là cách khắc phục của em. Mà cũng còn nhiều nhặn gì cho cam. Và sáng mai là lại bớt đi thêm một đêm nữa. Gần như có nghĩa rằng: chúc anh 12 đêm cuối cùng yên lành. Nhật ký có tinh thần phản biện kiên trì của anh!.
Con Sóng Thứ Bảy Con Sóng Thứ Bảy - Daniel Galattauer Con Sóng Thứ Bảy