Số lần đọc/download: 3306 / 67
Cập nhật: 2015-10-12 16:48:33 +0700
Chương 10
L
ũ kỳ đà đã chờ sẵn trong phòng học bốc mùi. Sáng sáng, một học sinh xuềnh xoàng toát mồ hôi hột ở đây. Nó vừa thoát, trong khi hai phụ huynh ra sức loay hoay với bảng điều khiển thần kinh sao cho thằng con trai ít nhất cũng đủ điểm đỗ. Chiều chiều, căn phòng được đặc biệt dành cho những tài năng đặc biệt. Những sinh viên đặc biệt của trường nhạc từng đặt tại đây. Những máy móc ầm ĩ như một con châu chấu nhảy vào giữa không gian suy nghĩ tĩnh lặng này. Cả ngày, ngôi trường chăm lo để được tràn ngập trong những giá trị trường tồn. Đó là tri thức và âm nhạc. Ở đây có các sinh viên nhạc đủ mọi lứa tuổi, kiểu cách, thậm chí cả những sinh viên trung cấp và đại học! Tất cả bọn họ hợp nhất trong nỗ lực sản sinh ra âm nhạc, đơn độc hoặc theo nhóm.
Mỗi lúc nàng ngoạm sâu thêm vào trái bóng dập dềnh không thể chạm tới của đời sống nội tâm, điều những kẻ khác không bao giờ đoán nổi. Về bản chất nàng đẹp như thiên tiên, và bản chất này tự cô đọng trong tâm trí nàng. Những kẻ khác không thấy được vẻ đẹp này. Nàng nghĩ mình đẹp và từ tạo trong óc một bộ mặt tưởng tượng, nó choán toàn bộ tâm trí nàng. Mẹ hẳn sẽ không hài lòng với bộ mặt ấy. Nàng có thể thay đổi chúng tùy thích, khi tóc vàng, khi tóc nâu. Đàn ông yêu những người đàn bà như vậy. Nàng chạy theo những sở thích ấy vì ngay cả nàng cũng muốn được yêu. Nàng có mọi thứ, chỉ trừ sắc đẹp. Nàng tài năng, vâng vừa đẹp, dạ vừa xinh, nhưng chỉ không xinh. Nàng mờ nhạt, và bà mẹ luôn nhắc đi nhắc lại điều ấy, cốt để nàng đừng tự cho mình là xinh đẹp. Nàng chỉ có thể quyến rũ người khác bằng khả năng và tri thức, bà mẹ đê tiện đe dọa. Bà dọa giết đứa con nếu thấy nàng với một người đàn ông nào. Bà mẹ canh chừng, kiểm tra, tìm kiếm, tính toán, rút ra kết luận và trừng phạt.
Nàng bị băng chặt vào những nghĩa vụ hàng ngày như một xác ướp Ai Cập, nhưng không ai thèm muốn ngắm nàng. Ba năm ròng, nàng kiên trì ước ao đôi giày cao gót đầu tiên. Chưa bao giờ nàng từ bỏ vì quên lãng. Nàng cần kiên trì vì điều ước. Cho đến khi có được đôi giày, nàng có thể kiên trì tập luyện những bản Sonate độc tấu của Bach, vì bà mẹ láu cá đã đặt đôi giày làm phần thưởng trước mũi con lừa. Nàng sẽ chẳn bao giờ nhận được chúng. Nàng có thể tự mua lấy giày một ngày nào đó, khi tự kiếm được tiền. Những đôi giày thường xuyên treo trước mũi nàng như mồi nhử. Bằng cách ấy, bà mẹ dụ dỗ nốt một bản và lại một bản nữa của Hindemith[20], và tình yêu bà mẹ dành cho đứa trẻ theo cách đó, như đôi giày không bao giờ kết thúc.
[20] Paul Hindemith (1895-1963) nhà soạn nhạc, nghệ sĩ vĩ cầm, người chỉ huy dàn nhạc, giáo viên, nhà lý thuyết âm nhạc người Đức.
Với những người khác, nàng luôn luôn vượt trội. Với những người khác nàng luôn luôn được mẹ đặt cao hơn hẳn. Chúng bị nàng bỏ tụt lại phía sau hoặc phía dưới.
Những ước mong vô tội của nàng qua tháng năm biến thành lòng tham phá hoại, thành mong muốn hủy diệt. Những gì kẻ khác có, nàng cũng phải có bằng được. Những gì không thể có, nàng muốn phá hủy. Nàng bắt đầu ăn cắp các vật. Trong xưởng áp mái nơi học vẽ có vô số màu nước, bút, cọ vẽ, thước kẻ biến mất. Cả một cái kính râm mắt nhựa đổi màu- một cách tân thời thượng - biến mất! Sợ hãi nàng vứt ngay tất cả những đồ ăn cắp được - những thứ chẳng bao giờ tốt đẹp - vào sọt rác đầu tiên trên phố, do vậy, chẳng bao giờ bị lục thấy trong đống đồ đạc của nàng. Bà mẹ lục tìm và bao giờ cũng thấy những thanh sôcôla lén lút mua hoặc những túi kem khô giấu giếm do ăn bớt tiền tàu điện.
Thay vì cái kính râm, nàng muốn lấy bằng được bộ trang phục bằng vải flanel[21] mới màu xám của đứa con gái khác. Nhưng một bộ trang phục không dễ lấy, khi chủ nó luôn mặc trên người. Thay vào đó, nàng công bố kết quả điều tra, rằng bộ trang phục có được nhờ bán dâm vị thành niên. Ngày đêm nàng theo dõi bóng đen mờ ám chủ nhân bộ trang phục. Nhạc viện và quán Bristol, đứa con gái và những thương gia trung niên cô đơn trong cùng một khu vực. Cô bạn học mới mười sáu tuổi dễ thương sẽ bị báo cáo theo luật vì hạnh kiểm xấu. Nàng kể cho mẹ nghe về bộ trang phục ước mơ và người ta có thể tự kiếm được ở đâu. Ngôn từ tuôn ra từ đôi môi đứa trẻ trong vai vô tội để bà mẹ mừng rỡ trước sự trong trắng và do đó sẽ khen thưởng. Ngay lập tức, bà mẹ lắp đinh thúc ngựa vào đôi giày săn cho nàng. Khụt khịt, sùi bọt, đầu vứt sang bên bà mẹ nhảy đến trường và khích động một vụ tống cổ nhẹ nhàng. Bộ y phục xám phắn khuất mắt cùng nữ chủ nhân. Nhưng bằng cách ấy không có nghĩa đã dứt được khỏi bộ tranh phục, mà phải bằng cách rạch những vệt dài, những rãnh, vạch cắt đầy máu. Cô chủ bộ trang phục bị trừng phạt thành nữ bán hàng trong một cửa hàng nước hoa trong trung tâm và phần còn lại của cuộc đời không được hưởng chương trình đào tạo phổ thông. Còn nàng không thể trưởng thành những gì vẫn mong ước.
[21] Flanel: Một loại vải nhẹ trung bình, làm từ len và cotton.
Để thưởng cho báo cáo kịp thời về hành động tội lỗi, nàng được phép tự làm một vật ngông cuồng như một chiếc cặp đi học đặc biệt từ vụn vải da rẻ tiền. Đó cũng là một công việc ý nghĩa có thể làm trong giờ nghỉ - thật ra nàng chưa từng có. Phải mãi lâu sau nàng mới hoàn thành cái túi. Nhưng khi “cái gì đó” hoàn thành thì không ai có thể nhận ra “cái gì đó” là cái gì và muốn nhận nó là của mình. Chỉ mình nàng có một thứ kỳ dị đến vậy và chịu đeo nó ra ngoài!
Những người đàn ông tương lai và lớp nhạc sĩ kế cận cùng nàng biểu diễn nhạc thính phòng hoặc buộc đồng diễn trong giàn giao hưởng đánh thức một khao khát mời gọi dường như luôn tiềm ẩn trong nàng. Do vậy nàng luôn thể hiện ra ngoài một niềm kiêu hãnh không kiềm chế, nhưng kiêu hãnh vì đâu? Bà mẹ cầu xin và van nài nàng không được bỏ qua bất kỳ điều gì, vì nàng sẽ không bao giờ được tha thứ. Nàng không thể bỏ qua dù chỉ một sai lầm nhỏ nhất, nó khiến nàng hàng tháng sau day dứt, nhói đau. Ý nghĩ dai dẳng luôn gặm nhấm nàng, rằng lẽ ra nàng phải làm khác, còn giờ đây đã là quá muộn.
Dàn nhạc giao hưởng tí hon được dẫn dắt bởi một cô giáo vĩ cầm, do vậy người chơi vĩ cầm đầu tiên ở đây tượng trưng cho quyền lực tuyệt đối. Nàng ao ước ở cánh hùng mạnh để được kéo cùng lên đỉnh. Nàng luôn về cánh hùng mạnh ngay từ cái liếc mắt đầu tiên hướng vào bà mẹ. Trong suốt giờ nghỉ trưa, chàng trai trẻ - những học sinh vĩ cầm khác đều hướng về chàng như gió hướng theo phong biểu trên nóc tháp - đọc những cuốn sách quan trọng trong kỳ thi tốt nghiệp sắp tới. Chàng nói, cuộc đời nghiêm túc với chàng sắp sửa bắt đầu, thực chất là sắp vào đai học. Chàng lập những kế hoạch và dũng cảm kể về chúng. Đôi khi chàng lơ đãng nhìn xuyên qua nàng để cố nhớ lại có thể một công thức toán học hoặc chủ nghĩa thế giới. Chàng không bao giờ bắt được ánh nhìn của nàng, vì từ lâu nàng đã ngước cao mãi lên đến trần nhà. Trong chàng nàng không thấy một con người mà chỉ thấy một nghệ sĩ, nàng không để tâm đến chàng, và chàng nên nhận ra rằng chàng cũng như không khí mà thôi. Nhưng bên trong nàng gần cháy rực. Bấc đèn tỏa sáng hơn nghìn mặt trời quay quanh con chuột ôi thối mang tên cơ quan sinh dục của nàng. Một ngày, nhằm bắt chàng trai nhìn về phía mình, nàng đóng mạnh nắp gỗ vỏ đàn, dập vào tay trái dành để giữ phím. Nàng thét lớn vì đau, để chàng cuối cùng cũng phải để mắt. Có thể chàng sẽ rất hào hiệp. Nhưng không, chàng muốn gia nhập quân đội và bỏ qua nó. Sau đó chàng còn phải trưởng thành thầy giáo trung học môn lịch sử tự nhiên, tiếng Đức và âm nhạc. Chàng lúc này mới thành thạo duy nhất âm nhạc trong những bộ môn đó. Để chàng công nhận giới tính của mình và nhận được giấy phép trong cuốn sổ tay tinh thần của chàng, nàng đã độc tấu cả giờ nghỉ trưa bên chiếc dương cầm, chỉ dành cho riêng chàng. Nàng ra sức bên phím đàn nhưng chàng hoàn toàn chỉ đánh giá sự lóng ngóng khủng khiếp trong đời sống hàng ngày của nàng. Với sự vụng về này, nàng không bao giờ có thể giẫm vào trái tim của chàng.
Nàng quyết định: Sẽ không trao ranh giới xa nhất cuối cùng của cái tôi - đến phần cuối cùng sót lại - vào tay bất kỳ ai. Nàng muốn giữ tất cả, và nhận thêm nhờ đó nếu có thể. Ta có gì, ta là thế ấy. Nàng dựng những đỉnh núi dựng đứng, kiến thức và khả năng của nàng xây những đỉnh tuyết phủ trơn tuột. Chỉ những tay trượt tuyết can đảm nhất mới dám lên tới đỉnh. Bất kỳ lúc nào, chàng trai trẻ cũng có thể bị trượt vào lỗ băng sụt không đáy trên dốc. Nàng tin tưởng trao chìa khóa vào trái tim quý giá, vào linh hồn trụ băng bóng láng trang nhã cho một vài người. Bất kỳ lúc nào họ cũng có thể nhận lại để đến.
Nàng nóng lòng chờ đợi đến khi trở thành ngôi sao âm nhạc tương lai và cổ phiếu cuộc đời nàng tăng cao. Nàng câm lặng chờ đợi, và ngày càng câm lặng hơn, chờ đợi một người dành cho riêng nàng. Và ngay lập tức nàng cũng hạnh phúc trao mình vào tay chàng. Đó hẳn là một tài năng đặc biệt trong âm nhạc, nhưng chẳng hề kiêu ngạo. Nhưng có lẽ người ấy từ lâu đã chọn ngành khác, học tiếng Anh hoặc tiếng Đức. Lòng kiêu hãnh của chàng hoàn toàn xác đáng.
Bên ngoài có cái gì vẫy gọi, nhưng nàng không định tham dự, để có thể tự hào rằng mình chẳng thèm tham gia. Nàng ước đạt được huân chương, huy hiệu vì đã kiên trì thành công không tham dự. Không tham dự để không phải đem bản thân ra đo đếm. Một con thú vụng về bơi bằng lớp da lỗ chỗ dính những móng cùn. Nó vùng vẫy trong nước mủ ấm áp của mẹ, đầu nghển cao sợ hãi quay lại nhìn, bờ an toàn biến đâu mất rồi? Bước tiếp theo thật khó, phải trườn được lên bờ đầy sương mù, nó bị trượt khỏi gờ đê trơn tuột ấy quá nhiều lần.
Nàng khao khát người đàn ông chơi vĩ cầm và hiểu biết rộng. Chỉ cần chàng ve vuốt nàng, nàng sẽ chiếm được chàng. Con dê núi sẵn sàng trốn chạy này đã treo lên đống gạch vụn, nhưng chàng không có sức mạnh lần theo dấu vết nữ tính chôn vùi trong đống đổ nát. Với chàng, một phụ nữ là một phụ nữ. Sau đó, chàng đùa tếu về tính mâu thuẫn điển hình của phái nữ, chàng nói: Ôi, phụ nữ! Khi chàng ra hiệu cho chàng đã đến lúc diễn, chàng hướng về phía nàng mà không cảm nhận gì thêm. Chàng không quyết định chống lại nàng, chàng chỉ quyết định không có nàng.
Nàng không bao giờ bước vào tình thế, trong đó nàng có thể yếu ớt hoặc thấp kém hơn. Do vậy nàng ở yên nơi nàng vẫn đang đứng. Nàng chỉ qua sàn diễn quen thuộc của học tập và vâng lời, nàng không tìm kiếm lĩnh vực mới. Sức ép gào rít trong bánh răng, sức ép nặn chảy máu từ những đầu móng tay. Học tập đòi hỏi nàng lý trí. Chừng nào còn cố gắng, chừng ấy còn tồn tại, nàng được nhắn nhủ như vậy. Mẹ đòi hỏi nàng vâng lời. Và: mạo hiểm phải trả giá, lời khuyên này nàng cũng học được từ mẹ. Khi không còn ai ở nhà, nàng chú ý cắt vào thịt mình. Nàng đã luôn chờ đợi đến giây phút được thoát khỏi dò xét và có thể tự cắt mình. Vừa nghe tiếng cửa khép, miếng dao lam đa năng của cha - cái bùa nhỏ của nàng - đã được lôi ra. Nàng cởi chiếc áo khoác chủ nhật làm từ năm lớp vỏ nhựa trinh nữ của miếng dao lam. Nàng rất khéo léo với dao lam, nàng phải cạo râu cho cha. Đôi má mềm dưới cái trán nhẵn bóng của cha không bị lu mờ bởi bất kỳ ý nghĩ nào, không bị nhăn nheo bởi bất kỳ ý chí nào. Dao lam này chỉ dành riêng cho nàng. Những miếng nhỏ mỏng, thanh thoát làm từ thép xám xanh, mềm dẻo, co dãn. Nàng ngồi dạng chân, dựng mặt phóng to của miếng gương cạo râu phía trước và kéo một vết cắt làm rộng lỗ mở - cánh cửa dẫn vào cơ thể nàng. Kinh nghiệm có được khi cắt tay, bàn tay, đùi cho nàng biết cắt bằng dao lam không hề đau. Thú vui của nàng là tự cắt thân thể mình.
Cũng như khoang miệng, hậu môn, lỗ mở này không thể nói rõ ràng là đẹp, nhưng nó cần thiết. Nàng tự phó mặc cho chính bản thân mình, như vậy còn tốt hơn là phó mặc cho bất kỳ ai. Nàng giữ nó trong lòng bàn tay, một bàn tay có cảm giác. Nàng biết chính xác, sâu thế nào, thường xuyên ra sao. Lỗ mở căng tới ốc vít của tấm gương, một cơ hội để tiếp tục cắt. Nhanh, trước khi ai tới. Với chút ít hiểu biết về giải phẫu học và may mắn - còn ít hơn nữa - miếng thép lạnh được đặt và đưa vào trong, nơi nàng tin, cái lỗ hẳn phải ở đó. Mở ngoác. Sợ hãi trước biến động, máu xối xả. Máu này nhìn không khác lạ, nhưng bình thường không thể thấy nó. Vẫn như mọi khi, không hề đau. Nhưng nàng đã cắt sai chỗ và tách rời những gì chúa cha và mẹ tự nhiên đã đặt liền với nhau trong sự thống nhất lạ kỳ. Người ta không được phép như vậy và giờ đây là sự trả thù. Nàng không còn cảm thấy gì. Hai nửa lát thịt bị cắt đôi chòng chọc nhìn nhau vì bỗng dưng sinh ra khoảng cách trước đây chưa từng có giữa chúng. Chúng đã cùng nhau chia ngọt sẻ bùi biết bao năm trời và bây giờ người ta tách chúng ra. Hai nửa nhìn vào gương, rồi nhìn kẻ đối diện, chúng vẫn còn chưa nhận ra mình là nửa nào. Rồi máu cương quyết xối ra. Những giọt máu nhỏ rỉ ra, hòa cùng các bạn trở thành một dòng đỏ. Một dòng đỏ, chảy đều đều, chậm chậm do những dòng riêng rẽ hội tụ thành. Máu chảy mạnh khiến nàng không còn nhìn được thực ra nàng đã cắt trúng cái gì. Đó từng chính là cơ thể nàng, nhưng giờ đây nó lạ lẫm khủng khiếp. Trước đó nàng không nghĩ rằng người ta không thể kiểm soát được vết cắt như vẫn làm với đường cắt quần áo. Người ta vẫn dùng một bánh xe lưỡi sắc nhỏ chạy theo những đường kẻ từ các chấm rời nhau, các dấu gạch ngang hoặc những chấm vừa gạch. Bằng cách đó mọi việc luôn trong tầm kiểm soát và quan sát. Đầu tiên nàng phải cầm được máu và thấy sợ. Thân dưới và nỗi sợ với nàng như hai đồng minh thân thiết, chúng gần như luôn xuất hiện cùng nhau. Ngay khi một trong hai kẻ này đột ngột nảy ra trong óc, nàng biết ngay kẻ còn lại ở không xa. Mẹ thường kiểm tra đêm đêm nàng có để tay trên chăn không, nhưng để kiểm soát được nỗi sợ, bà sẽ phải mở hộp sọ đứa trẻ và tự nạo nỗi sợ đi.
Để cầm máu người ta vẫn dùng loại băng được yêu thích mà các quý bà đều biết và đánh giá đúng ưu điểm của chúng nhất là trong thể thao và hoạt động mạnh nói chung. Gói băng nhỏ nhanh chóng thế chỗ cái vương miện vàng làm từ bìa dành cho các công chúa nhỏ trong buổi liên hoan thiếu nhi của các cô bé điệu đà. Nhưng nàng chưa từng tới một buổi liên hoan hóa trang thiếu nhi nào, do vậy nàng cũng không biết đến vương miện. Vương miện nữ hoàng đột ngột tụt vào quần lót và người đàn bà biết được vị trí mình trong cuộc sống. Vật rực rỡ tỏa sáng trên đầu trong niềm tự hào con trẻ thì lúc này hạ cánh xuống nơi súc gỗ đàn bà lặng lẽ chờ cây rìu đàn ông. Nàng công chúa giờ đã trưởng thành, và ngay lúc này các xu hướng tự phân tách. Quý ông thứ nhất cần một đồ gỗ tốt, và không quá nổi bật, người khác lại cần cả một bộ làm từ gỗ óc chó Cápca đích thực, người thứ ba tiếc rằng lại chỉ cần gỗ đun chất thành đụn thật cao. Nhưng ngay cả như vậy, quý ông ấy cũng có thể vượt lên, ngài có thể xếp đụn củi đun thật tiện lợi và chiếm thật ít chỗ. Trong kho ấy chứa nhiều củi hơn những nơi khác khi người chủ chỉ quẳng vứt tứ tung. Và ngọn lửa gia đình này cháy lâu hơn những nhà khác, vì ở đây rõ ràng nhiều củi hơn.
Ngay bên ngoài cửa nhà, thế giới rộng mở kẻ dứt khoát muốn hộ tống nàng đã chờ đón Erika, Erika càng xô mạnh, thế giới càng lấn nhanh. Một cơn dông hung bạo mùa xuân đang xoáy lấy nàng. Gió luồn cả vào trong cái váy rực rỡ, thổi tung lên rồi sau đó lại uể oải thả xuống. Không khí ô nhiễm quật từng đòn vào nàng gây khó thở. Mấy thứ va đập loang choang vào bức tường.
Trong một cửa hàng nhỏ, những bà mẹ ăn vận rực rỡ hợp mốt đang lom khom trên món hàng, hết sức nghiêm túc với công việc, nao núng trước bức tường gió. Lũ trẻ được thả lỏng dây xích, những quý cô mải thu lượm kiến thức từ cuốn tạp chí Món ngon về những trái cà tím vô tội và những món ăn du nhập kỳ lạ khác. Chất lượng tồi tệ khiến cho các mụ co dúm người lại như trước con rắn đang nhô cái đầu xấu xí ra từ đám zucchinis[22]. Vào giờ này không một người trưởng thành khỏe mạnh bình thường nào lại loanh quanh trong các ngõ này, nếu không có gì phải làm. Những người bàn rau bầy quanh lối vào cửa hàng những sọt cao ngất giàu vitamin đủ màu sắc trong đủ các trạng thái thối rữa, nát mục. Ả đàn bà sành sỏi lục bới tung bên trong. Ả neo người thật chắc kháng cự lại cơn bão. Ả cào tung tất cả những gì cản lối sang một bên để thử độ tươi và rắn. Hoặc chất bảo quản, thuốc sâu trên vỏ ngoài, những thứ khiến người mẹ trẻ, có học khiếp sợ. Đây, ngay trên chùm nho này người ta thấy một đám nấm xanh chắc chắn rất độc hại, người ta đã xịt ẩu lên cây nho. Ả ghê tởm giơ ra cho bà bán rau làm bằng chứng. Một lần nữa hóa chất lại thắng tự nhiên và có thể gieo cả mầm ung thư vào đứa con của bà mẹ trẻ ấy chứ. Ở cái mảnh đất này, việc người ta phải kiểm tra độ độc hại ngay trong thức ăn của mình còn phổ biến hơn cả tên lão thủ tướng già độc địa, kết quả những cuộc trưng cầu dân ý đã rành mạch nói lên như vậy. Ngay cả bà khách trung niên cũng quan tâm đến chất lượng đất trồng khoai tây. Với độ tuổi này của bà khách thì tiếc rằng đã rất nguy ngập, nên nguy cơ càng tăng cao. Cuối cùng, bà mua cam, vì người ta còn gọt vỏ được chúng, những tổn hại cũng nhờ đó mà giảm đi nhiều. Bà nội trợ thử nhặng xị với đám khách trong cửa hàng, nhưng vô ích vì Erika bỏ qua mà không thèm liếc mắt. Đến tối, chồng bà đằng nào cũng không quan tâm mà phải đọc tờ báo cho sáng ngày hôm sau vừa mua được trên dọc đường về để đi trước thời đại. Cả lũ trẻ cũng không đánh giá đúng bữa trưa đầy tình yêu thương mẹ nấu, vì chúng đều đã lớn và không ở nhà nữa. Chúng đều kết hôn từ lâu vào háo hức tự mua lấy hoa quả độc hại. Rồi đến ngày chúng đứng bên mộ người đàn bà này và rơm rớm, và thời gian cũng sẽ sờ đến chúng. Lúc ấy, chúng không cần lo cho mẹ nữa mà đến lượt con cái chúng lo cho chúng.
[22] Trái zucchinis (phiên âm: xúc-ki-ni- theo tiếng Ý)dài khoảng một gang tay, nhìn giống trái dưa chuột, dưa gang, dùng để xào nấu như các món rau, có ở các nước Nam Âu, nhập khẩu vào Bắc và Trung Âu.
Erika nghĩ vậy.