Số lần đọc/download: 0 / 44
Cập nhật: 2023-03-26 23:06:02 +0700
Chương 8
Con trai ông Phương thợ rèn bị con trai ông Hứa Tam Quan của Nhà máy tơ đập vỡ đầu, nghe đâu đập bằng búa sắt,vỏ não bị đập nứt mấy vết, đầu cậu bé dập be bét như quả dưa hấu cầm trên tay bị rơi lăn lông lốc… Nghe đâu chém băng dao bài, dao bài chém sâu vào một hai tấc, nhìn tõ não tương trắng xoá, cô y tá trong bệnh viện nói, não tương giống như đậu phụ luộc chín, còn bốc hơi nóng ra ngoài phì phì…. Bác sĩ Trần khâu mấy chục mũi trên đầu con trai cả ông Phương thợ rèn…. Vỏ não cứng như thế dùng kim khâu được à?... Không biết khâu như thế nào?... Khâu bằng kim thép, kim thép to lắm, to gấp mấy lần kim khâu đế giầy….Cứ cho là kim thép to bằng ngần này, cũng không xiên thủng, nghe đâu phải dùng búa nhỏ đóng cành cạnh mãi mới vào…. Đầu tiên phải nhổ sạch tóc ….Sao lại gọi là nhổ sạch? Cạo sạch chứ, có phải cỏ trên mặt đất cóc đâu mà nhổ, vỏ não vốn đã nứt rạn, nếu nhổ mạnh, sẽ vặt vỏ nào ra từng mảng, từng mảng hay sao…. Đấy gọi là chuẩn bị da, trước khi mổ phải cạo sạch lông ở chung quanh, năm ngoái tôi mổ ruột thừa, trước khi mổ phải cạo sạch lông dái…
Hứa Tam Quan nói với Hứa Ngọc Lan:
Cô có nghe người ta kháo gì không?
Người ta kháo:
Con trai ông Phương thợ rèn đã được bác sĩ Trần cứu sống, trong phòng mổ, bác sĩ Trần đứng hơn mười tiếng đồng hồ…Đầu con trai ông Phương thợ rèn cuốn đầy băng, chỉ chừa lại hai con mắt, một cái mũi và nửa cái mồm… Sau khi con trai ông Phương thợ rèn rời khỏi phòng mổ, nằm im thin thít trong buồng bệnh hơn hai mươi tiếng đồng hồ, mãi đến sáng sớm hôm qua, coi như mới mở được mắt.…Con trai ông Phương thợ rèn đã uống được một chút nước cháo, nước cháo uống vào liền nôn ra, còn lẫn cả phân, mồm con trai ông Phương thợ rèn đã nôn ra phân…
Hứa Tam Quan nói với Hứa Ngọc Lan:
Cô đã nghe người ta kháo gì không?
Người ta kháo:
Con trai ông Phương thợ rèn nằm trong bệnh viện, vừa uống thuốc, vừa tiêm, lại còn ngày nào cũng phải treo bình tiếp đạm, mỗi ngày chi khá nhiều tiền, tiền này ai trả? Hứa Tam Quan trả? Hay Hà Tiểu Dũng trả? Hứa Ngọc Lan có làm gì đi nữa cũng chẳng thể thoát tội, dù bố là ai, thì mẹ vẫn là Hứa Ngọc Lan… Tiền này, Hứa Tam Quan liệu có chịu chi không? Hứa Tam Quan đi đi lại lại, chỗ nào cũng bảo, đòi Hà Tiểu Dũng nhận Nhất Lạc về….. Tiền này Hà Tiểu Dũng phải trả, Hứa Tam Quan đã nuôi không con trai anh ta chín năm ….. Hứa Tam Quan cũng đã ngủ không với mẹ Nhất Lạc chín năm, nuôi quân ba năm dùng quân một giờ, nếu có người đàn bà ngủ không với tớ chín năm, khi con trai của cô ấy gặp nạn, tớ sẽ không khoanh tay đứng nhìn… Nói cũng đúng ….Tại sao? Có một người đàn bà cho bạn ngủ không chín năm, lại cũng xinh như Hứa Ngọc Lan, việc đó đương nhiên là tốt, khi con trai cô ấy mắc nạn, đương nhiên bạn phải ra tay giúp đỡ. Nhưng Hứa Ngọc Lan là người đàn bà Hứa Tam Quan bỏ tiền ra lấy về, họ là vợ chồng, giữa vợ chồng với nhau mà nói ngủ không công được à… Các bạn bảo Liệu Hứa Tam Quan có trả số tiền này….Không đâu….Không đâu…. Hứa Tam Quan đã bị cắm sừng chín năm, trước kia anh ta không biết, việc kín như hũ nút, thì cũng coi như không, bây giờ anh ta đã biết, biết rồi mà lại bỏ tiền ra, thì chẳng phải bỏ tiền mua kẻ cắm sừng hay sao?
Hứa Tam Quan nói với Hứa Ngọc Lan:
Cô đã nghe người ta kháo gì chưa? Cô không nghe được hết, thì cũng nghe một phần…. Ông Phương thợ rèn đã đến mấy lần, đòi các người chuẩn bị đủ tiền đem vào bệnh viện. Cô và Hà Tiểu Dũng đã chuẩn bị được bao nhiêu tiền? Cô khóc cái gì? Khóc có tác dụng quái gì? Cô đừng cầu xin tôi, nếu Nhị Lạc, Tam Lạc ra ngoài gây tội gây nợ, tôi cam lòng chùi đít cho chúng….. Nhất Lạc có phải con tôi đâu, tôi đã nuôi không nó chín năm, nó đã tiêu của tôi bao nhiêu tiền? Tôi không tìm Hà Tiểu Dũng thanh toán món nợ này coi như đã khách khí lắm rồi. Cô không nghe người ta kháo những gì à? Ai cũng bảo tôi tốt bụng, nếu là kẻ khác, thì hai thằng Hà Tiểu Dũng cũng bị đập chết …. Cô đừng tìm tôi thương lượng, việc này không dính dáng đến tôi, đây là chuỵện của gia đình họ Hà, cô không nghe người ta nói gì sao? Nếu tôi bỏ tiền ra, là tôi bỏ tiền mua kẻ cắm sừng?... Thôi đi, thôi đi, cô đừng có than khóc mãi, cô khóc hết ngày này sang ngày khác, chỉ tội làm tôi phiền chết mất. Thế này nhá, cô sang bảo với thằng Hà Tiểu Dũng, tôi nể tình mười năm chồng vợ với cô, nể tình Nhất Lạc chín năm gọi tôi là bố, tôi sẽ không trả Nhất Lạc cho hắn, sau này Nhất Lạc vẫn do tôi nuôi dưỡng, nhưng lần này, khoản tiền lần này dứt khoát hắn phải bỏ ra, không thì tôi còn mặt mũi đâu nhìn thiên hạ…. Mẹ kiếp, chỉ hời cho thằng cha Hà Tiểu Dũng…