Số lần đọc/download: 2448 / 116
Cập nhật: 2019-01-28 20:59:57 +0700
Pura - Tám
N
gày mới tới và trời vẫn mưa. Tôi không biết đêm qua mình có ngủ không và không biết có phải tất cả những điều küdemallü, con đom đóm, đã chỉ cho tôi đều là trong mơ, hay tôi đã mơ là mình đang ngủ. Tôi cảm thấy rất khoẻ và quên cả đói, vì trước khi mở mắt tôi thấy chút ánh sáng xanh nhỏ nhoi từ bạn đom đóm vẫn lập loè dưới hai mí mắt mình.
Gã thủ lĩnh nhóm wingka lệnh cho bọn thuộc hạ tiếp tục truy đuổi, chuẩn bị sẵng sàng vũ khí, lần này chỉ mang theo những thứ tối cần thiết để có thể đi nhanh, rồi gã phát cho đám tay chân những chai nước đục màu, thứ biến họ thành những kẻ hung bạo.
- Chúng tôi không quay lại rặng tre đâu, một gã làu nhàu.
- Chúng ta sẽ bao vây hắn. Ta biết là tên da đỏ đã băng qua rặng tre, thế nên hắn chỉ có thể ở khu rừng phía trên. Càng lên cao, rừng càng thưa, rồi chúng ta sẽ thấy hắn thôi, gã thủ lĩnh nói.
Gã thủ lĩnh nói vừa đúng vừa sai, hắn không biết rằng kẻ trốn chạy, Aukamañ, không hề băng qua rặng kilowe, dấu vết mà tôi đánh hơi được cho thấy cậu đã vòng qua rặng tre và cậu đi lên phía khu rừng trên cao. Nhưng có một điều chắc chắn là càng lên cao thì rừng càng thưa, và chừng nào bắt đầu có pewen, những cây bách tán cao lớn, thì chừng ấy bắt đầu lãnh địa của vách đá, sông băng, ngôi nhà màu lam của ñamku, đại bàng con, của kёlikёli, diều hâu, của mañke, kền kền, và của wenupang, chúa tể bầu trời.
Tôi lại bơi qua sông một lần nữa, và tôi chạy lên tận bãi đá cuội rồi tới rặng tre. Tôi không chạy nhanh làm gì, tôi cần giữ sức, vì tôi biết còn cả chặng đường dài đang chờ đợi mình. Tôi tới chỗ những cây tre, tôi đợi đến khi cảm nhận được đám wingka tới thật gần, tôi đánh hơi dưới mặt đất, vờ như đang tìm kiếm dấu vết, tôi sủa nhặng lên rồi tôi lại lao vào những bụi kilowe mọc giằng lấy nhau. Đến đó, tôi nằm xuống và chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, tôi đã nghe thấy tiếng họ, những câu chửi thề, những lời phàn nàn.
- Con chó tìm thấy dấu vết rồi. Tiến lên mau, chúng ta sẽ đi vòng qua rặng tre, gã thủ lĩnh ra lệnh, và tôi thấy cả đám đi qua, men dọc theo bờ sông.
Tôi biết họ còn phải đi bộ lâu nữa thì mới qua hết được rặng tre. Những cây tre mọc toả ra khắp bờ sông lầy lội, và dù chúng không mọc dày đặc như trong cánh rừng bất tận ở chỗ đất cứng, thì cả đám wingka cũng sẽ phải đi bộ hết hơi mới tìm thấy lối đi dẫn lên cánh rừng và chân núi.
Tôi đợi cho họ đi xa rồi mới theo lối bờ sông trở lại chỗ mà tôi đã thấy dấu vết của Aukamañ, kẻ trốn chạy.
Không có dấu máu ở đây, hoặc là vì cơn mưa đã xoá sạch, hoặc vì kollalla, đàn kiến, đã rồng rắn khiêng những giọt máu khô về tận mê đạo rối rắm trong tổ chúng. Cũng có thể vết thương không còn tứa máu nữa, và nghĩ đến điều đó khiến tôi vững dạ hơn, bởi tuy tôi và Aukamañ trạc tuổi nhau, nhưng cậu ấy còn rất trẻ, khoẻ mạnh và cơ thể cậu ấy có thể hồi phục nhanh chóng.
Trong rừng, bóng tối ngự trị và tralkan, sấm, cứ gầm gào liên tục như để thông báo cơn dông sẽ kéo dài. Cả điều đó nữa cũng khiến tôi thấy vui, dù như thế sẽ khó tìm lại được dấu vết của Aukamañ hơn, nhưng bước tiến của bọn wingka cũng sẽ vì thế mà nhọc nhằn hơn.
Tôi tiến lên giữa những pelliñ, cây sồi đỏ, nguefü, cây phỉ có những chiếc lá thơm tho, rewli, cây sồi dẻ có lớp vỉ cứng như đá, foike, cây đông mộc thiêng liêng muôn đời xanh ngắt. Trên cao, ta chỉ còn nghe thấy tiếng của trikawe, con vẹt, giữa tiếng mưa tí tách.
Cái bụng đói meo của tôi lên tiếng, nhưng tôi lờ đi sự phản kháng của nó. Chốc chốc tôi lại uống một chút nước mát rơi xuống từ những chiếc lá to tổ chảng của cây nalca rồi cứ đi tiếp, mũi gí sát đất đánh hơi. Đột nhiên, tôi ngửi thấy cái mùi đầy an ủi của len, tôi tìm kiếm và, giữa tán lá thấp cùa raral, giống hồ đào dại mọc dưới bóng râm của tán cây cổ thụ, tôi trông thấy một cọng len màu đen.
Cái cọng len nhỏ màu đen ấy toả ra mùi củi khô, mùi bột mì, mùi sữa và mật ong, mùi của tất cả những gì tôi đã đánh mất. Thế là, ngồi nguyên tại chỗ, tôi lấy hết sức bình sinh mà tru lên, tôi tru lên để Aukamañ biết rằng tôi đang ở rất gần cậu, rằng tôi sẽ tới chỗ cậu. Tôi tru lên là bởi người ta thường không bao giờ quên giọng của nỗi đau.