A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Le Rosaire
Dịch giả: Mai Thế Sang
Upload bìa: Son Le
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1964 / 21
Cập nhật: 2014-12-04 03:26:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 

Chương 10
ên từ trong công viên đi ra. Nhà thờ làng ở men bờ mảnh đất công cộng hiện ra, tắm trong ánh nắng mặt trời. Đồng hồ điểm mười một giờ. Jên không cần phải vội vã vì biết là cô được đợi vào lúc mười hai giờ. Cánh cổng đồ sộ của Nhà thờ hé mở, Jên đứng lại dưới vòm cửa phủ đầy dây trường xuân và cô nghe ngóng. Tiếng đàn organ từ xa vẳng tới, giống như tiếng thở và hơi thở của nó phát ra thành tiếng nhạc.
Jên đẩy cửa bước vào. Đột nhiên cô thấy thanh thản trong tâm hồn. Cảm giác về sự có mặt vô hình của ai đó mà người ta cảm thấy rất mạnh khi một mình bước vào nhà thờ trống rỗng, làm dịu bớt những mối bâng khuâng ray rứt trong lòng. Đôi lúc cô quên mất lý do đến đây, Đan đang chơi bài Veni Créator Spiritus, tiếng đàn vang lên rất to và mạnh.
Jên đến ngồi trong một cái ghế gỗ cổ bao quanh chỗ hát kinh trong Thánh đường. Cô nhìn xung quanh, thấy chỏm tóc nâu của Đan trên chiếc đàn.
Jên lo sợ lúc Đan quay lại và nhìn thấy mình. Anh chấp nhận câu trả lời ra sao? Cô có đủ sức chịu đựng những lời trách móc của anh không? Anh có tranh luận không? Có van nài, có chi phối ý chí của cô không? Cô có dám kháng cự lại lòng quyết tâm của Đan không? Hai người khi ra khỏi cuộc đấu tranh ác liệt này có ai bị tổn thương khắc nghiệt không? Ôi, cô biết nói thế nào? Cô trả lời ra sao? Lấy lý do gì biện bạch cho lời từ chối của cô để Đan chấp nhận không phản kháng?
Thế rồi, sau một vài nhịp hòa âm ứng biến, đề tài chuyển hướng trên cây đàn organ. Tim Jên ngừng đập: Đan chơi bài Chuỗi tràng hạt. Anh không hát nhưng tiếng đàn êm ái tinh vi như tung vào khoảng không những lời hơn hẳn giọng hát. Những hạt ngọc quý báu của kỷ niệm được lần từng hạt một với tất cả tinh khiết của chúng. Thế rồi hòa khúc trở nên buồn rầu, chứng tỏ người ta đã nhận được cái thập giá. Tất cả đối với Jên đều có một ý nghĩa mới, cô hốt hoảng đưa mắt nhìn ra xung quanh mong tìm được cách nào để thoát khỏi sự quyến rũ kỳ diệu của khúc nhạc đang tràn ngập nhà thờ nhỏ bé.
Bỗng nhiên tất cả đều im bặt. Đan đứng lên, quay lại và trông thấy Jên. Mặt anh bừng sáng một niềm vui. Anh nói:
- Thôi đủ rồi Jimmy, thế là đủ cho buổi sáng nay. Và sáu xu đây, em điều khiển bộ phận thổi khéo lắm. Này, một hào nữa đây thưởng cho em vì hôm nay là một ngày đẹp. Chưa bao giờ có một ngày đẹp như thế này! Jimmy, anh cũng muốn cho em được vui sướng. Thôi bây giờ em chuồn đi và đóng cửa nhà thờ lại khi đi nhé, nhớ nhé!
Ôi! Giọng nói âm vang đó làm rung chuyển cả tâm hồn Jên.
Đan đứng lặng im gần cây đàn không nhìn Jên, và bây giờ hoàn toàn chỉ có hai người trong nhà thờ, anh không cử động và cứ như vậy trong một lúc khá lâu. Những lúc đó đối với Jên tưởng như những ngày, những tuần, những năm, như không bao giờ hết! Rồi Đan xuất hiện giữa giáo đường, đầu ngẩng cao, mắt sáng ngời. Tất cả thái độ của anh là của kẻ đi chinh phục đã nắm chắc phần thắng trong tay. Anh tiến đến trước bàn thờ, ngừng lại và làm hiệu cho Jên tiến đến đó. Anh nói:
- Lại đây, em yêu! Ta thực hiện ở đây.
Jên tiến lại gần và trong một lát hai người đứng bên nhau, quay mặt về phía bàn thờ. Chỗ đó tối hơn tất cả các chỗ khác trong nhà thờ vì ánh sáng chiếu vào đó chỉ qua ba cái lỗ nhỏ lấp kính. Rồi Đan quay lại Jên và nói:
- Em yêu, chúng ta hiện đang đứng ở một nơi thiêng liêng, nhưng không có một nơi nào đủ linh thiêng cho vấn đề của chúng ta sắp nói và Đức Chúa mà chúng ta tin tưởng cũng có mặt ở đây để ban phúc lành và thừa nhận những câu nói của chúng ta. Anh đợi câu trả lời của em.
Jên đút hai bàn tay vào hai cái túi rộng của chiếc áo khoác rồi nói:
- Anh Đan, câu trả lời của tôi là một câu hỏi. Anh bao nhiêu tuổi?
Cô nhận thấy ở Đan có một cử chỉ ngạc nhiên ghê gớm. Cô nhận thấy ánh sáng vui vẻ trên bộ mặt anh đột nhiên biến mất. Sau một phút do dự, Đan đáp:
- Anh tưởng là em yêu đã biết rồi, anh hai mươi bảy tuổi.
Jên liền nói một cách cương quyết:
- Vậy thì tôi ba mươi, trông có vẻ như ba mươi lăm và tôi tự cảm thấy bốn mươi. Còn anh, Đan ạ! Anh hai mươi bảy, trông có vẻ mười chín và nhiều khi tôi tưởng anh mới lên bảy. Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi nhận thấy là tôi… không thể kết hôn với... một em bé…
Im lặng hoàn toàn. Hoảng sợ, Jên ngước mắt nhìn Đan, mặt anh tái mét đến tận đôi môi, nhưng rất rắn rỏi và bình tĩnh, cái bình tĩnh lạnh lẽo của một tảng băng. Sau cùng anh chậm rãi nói:
- Tôi đã không nghĩ đến bản thân tôi. Tôi không hiểu vì sao. Nhưng từ ngày tâm trí tôi đầy hình ảnh Jên, tôi không nghĩ gì đến tôi cả đến nổi tôi không lường được có rất ít điều gì đó trong tôi để khiến chị có thể yêu được tôi. Tôi tưởng rằng Jên đã cảm thấy như tôi, rằng chúng ta đã là… của nhau.
Một giây, Đan đưa tay ra như muốn chạm vào Jên nhưng rồi lại để nó nặng nề rơi xuống. Anh nói tiếp:
- Jên nói đúng, Jên không thể kết hôn với một người đàn ông mà Jên coi như một đứa trẻ.
Đan quay mặt và nhìn thẳng vào bàn thờ, lặng ngắm cây Thánh giá mà Chúa Jêsu đã hấp hối trên đó, chừng một phút sau anh nói tiếp:
- Tôi chấp nhận cây Thập giá.
Và quay trở lại, Đan từ từ bước khỏi Giáo đường. Cánh cổng nhà thờ mở ra rồi đóng lại với tiếng động âm thầm, để lại một mình Jên. Cô lảo đảo đi đến cái ghế mà cô vừa rời bỏ và quỳ lên đó. Cô thổn thức:
- Ôi! Lạy Chúa, xin Người hãy làm cho anh ấy trở lại, hãy trả anh ấy lại cho con… Ôi! Đan. Chính em không xứng đáng, không có sức quyến rũ, chứ không phải anh. Ôi! Đan! Hãy trở lại đai anh! Trở lại! Trở lại! Em sẽ tin tưởng, em sẽ không sợ nữa. Hỡi anh yêu… quay lại đi anh!
Jên nghe ngóng, cô dỏng tai lên… Jên nghe ngóng cho đến khi các dây thần kinh trong người phải rung lên vì đau đớn. Cô quyết định sẽ nói thế nào khi cánh cửa sẽ lại mở ra và cô sẽ lại nhìn thấy Đan xuất hiện trong những tia sáng. Cô chờ đợi trong im lặng và sự chờ đợi như làm tăng thêm sự im lặng, siết chặt lấy Jên như một bức tường khắc nghiệt, nó chỉ mở ra để cô nhìn thấy cảnh cô đơn trong tương lai. Một lần nữa Jên phá tan im lặng:
- Ôi, anh yêu! Xin anh hãy quay lại!
Nhưng không nghe thấy tiếng bước chân nào. Jên vẫn quỳ, vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Bỗng nhiên cô hiểu rằng Đan đã chấp nhận sự quyết định cuối cùng của cô, không thể vãn hồi và sẽ không trở lại nữa.
Jên không biết cô đã quỳ ở đó bao lâu nữa nhưng sau cùng niềm an ủi lại đến. Cô có cảm tưởng là mình đã hành động đúng. Vài giờ phiền não trong hiện tại còn hơn nhiều năm vỡ mộng trong tương lai. Từ nay trở đi, cuộc đời của Jên sẽ trống rỗng, và với sự mất mát hạnh phúc vừa rồi cô phải trả một giá không thể tưởng tượng được. Nhưng Jên thành thật thừa nhận hành động của cô là vì lợi ích của Đan, như vậy thì nổi đau buồn của cô có nghĩa lý gì? Bằng cách đó Jên cảm thấy được an ủi.
Gần công viên, một nhóm trẻ đang chuẩn bị thả diều, vai chính trong đó là Jimmy, chủ nhân của chiếc diều. Quả thật hôm đó đối với Jimmy là một ngày đẹp và cậu bé hoàn toàn sung sướng, "cũng sung sướng" Đan đã nói với cậu bé như vậy. Và cặp mắt Jên lại ướt đẫm, nghĩ đến lời và giọng nói khi anh thốt lên câu đó.
Lúc Jên ngược lên cái dốc gần đó, một chiếc xe đi xuống, Đan ngồi điều khiển xe, đàng sau anh là cái vali. Lúc đi qua Jên, anh cất mũ lên chào, nhưng cặp mắt anh nhìn thẳng. Chỉ một giây sau anh đã biến mất. Nếu Jên có muốn gọi lại cũng chẳng được nhưng cô không gọi vì cô tin chắc rằng đau khổ thực sự chỉ thuộc về cô, và cô đã vì lợi ích của anh mà hành động. Còn anh, trong một tương lai gần thôi, anh sẽ gặp một người vợ xứng đáng với anh. Còn Jên, những năm tới sẽ chỉ có cô đơn.
Về đến hiên cô gặp Pôlin, cô thiếu nữ Mỹ reo lên:
- A! Chị Jên. Chị đã biết tin gì chưa? Anh Đan đột nhiên nhận được điện gọi về Luân Đôn, anh đi chuyến tàu 1h15’. Còn bà bác em thì gặp một tai biến về răng phải đi về nhà chữa. Chúng em đi chuyến 2h38’. Trên thế giới này biết bao là bấp bênh! Xin vĩnh biệt chị Jên!
Chuỗi Tràng Hạt Chuỗi Tràng Hạt - E. de Saint Segond Chuỗi Tràng Hạt