Nguyên tác: The Beast From The East
Số lần đọc/download: 298 / 8
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:41 +0700
Chương 11
T
a biết chơi thế nào đây? – tôi thốt lên uất ức. – Bọn ta không có khả năng thắng đâu. Chúng nó đông quá. Còn chúng ta thì lại không biết cây liễu Gulla ở đâu.
— Làm sao đây? – Nat hỏi. – Bọn ta không có đường lựa chọn, phải không?
Lá cây khẽ rung, cành cây đung đưa mạnh.
Thịch.
Tôi hét lên rồi nhảy lùi lại.
Một con vật màu nâu bé nhỏ nhảy xuống chân tôi.
Đấy là một con trong số những con thú chúng tôi nhìn thấy lúc trước. Nó cọ cọ vào chân tôi và phát ra những âm thanh ríu rít.
— Mấy con vật bé nhỏ này thì chẳng có hại gì, – Nat nói. Nó cúi xuống vuốt ve con thú.
Con vật há miệng, nhe hàm răng bốn lớp sắc lẻm, bé xíu đớp vào tay Nat.
— Ối! – Nat rụt mạnh tay lại và nhảy lùi ra. Con vật phóng nhanh vào bụi cây.
Nat hoảng hồn.
— Ma quái, – nó càu nhàu. – Khu rừng này thật kì lạ, chẳng có lấy một con thú bình thường nào cả.
— Xuỵt! – tôi đặt một ngón tay lên miệng và khẽ nói. – Nghe kìa!
— Em chẳng nghe thấy gì cả, – Nat phàn nàn.
— Đúng đấy, – tôi nói.
Tiếng gầm gừ, tiếng lầm bầm, tiếng cười đinh tai không còn nữa. Khu rừng yên tĩnh. Hoàn toàn yên tĩnh.
— Cơ hội của bọn ta đến rồi! – tôi kêu lên. – Chạy đi thôi. – Tôi kéo tay Nat.
— Hãy đợi đã! – Nat hỏi. – Ta chạy lối nào?
Tôi nhìn quanh.
— Chạy về phía suối, – tôi nói. – Bọn ta sẽ theo dòng suối tìm về chỗ bố mẹ. Có thể bọn ta sẽ nghe được tiếng bố mẹ vọng trên mặt nước.
— Đúng đấy, – Nat đồng ý.
Chúng tôi chạy băng qua vạt đất, lao vào rừng, băng qua các khóm cây rậm rì. Tôi nhìn thẳng về phía trước.
— Theo lối này này! – tôi nói lớn và chỉ tay về phía bên trái.
— Tại sao?
— Bởi vì, – tôi bực bội nói. – Chị thấy ánh sáng lấp ló sau cụm cây ấy. Điều đó có nghĩa nơi ấy rừng thưa dần. Gần suối, có nhiều cây mọc thấp hơn, nhớ chưa?
Tôi lao tới. Nat bám theo. Chúng tôi lặng lẽ chạy hồi lâu. Rừng cây bắt đầu thưa dần. Chẳng mấy chốc mặt đất hiện ra.
— Đấy! – tôi dừng lại. Nat gần như đâm sầm vào tôi. – Trước mặt kìa.
— A! Suối đây rồi! – Nat reo lên. Nó vỗ vào người tôi, mừng rỡ.
Niềm sung sướng dâng trong lòng, chúng tôi cắm đầu chạy, Hai chị em chạy đến dòng suối cùng một lúc.
— Theo lối nào nữa đây? – Nat hỏi.
— Bọn ta lại rẽ trái, – tôi nói. – Lúc nãy đi, mặt trời rọi vào mặt nên giờ ta đi quay lưng lại hướng ánh nắng.
Đúng rồi! Tôi nghĩ. Chúng tôi đang đi trở lại trên con đường chúng tôi đã đi đến. Những gì chúng tôi phải làm bây giờ là theo dòng suối quay về nơi cắm trại, về với bố mẹ.
— Bước khẽ thôi, – tôi bảo Nat. – Đừng gây nên tiếng động, ngộ nhỡ… Ngộ. nhỡ bọn quái bám theo. Và nhớ để ý, biết đâu ta lại nhìn thấy Pat, – tôi dặn.
Tôi không biết Pat có còn ở trong rừng hay không. Tôi hy vọng nó đã tìm được đường quay về trại. Nhưng rất có thể nó đang còn quanh quẩn đâu đó, nằm trốn lũ quái một mình và run rẩy vì sợ sệt.
Ý nghĩ về việc Pat đang hoảng sợ lại giúp tôi dũng cảm thêm. Chúng tôi phải bình tĩnh để có thể giúp Pat.
Nat và tôi cúi người thấp xuống. Chúng tôi lần theo bờ suối, đi qua những cụm cây có tán lá như chiếc ô mọc gần mép nước.
Tôi có thể nhìn thấy mấy con cá màu xanh ánh bạc lượn lờ dưới nước.
Mải nhìn đàn cá, tôi bị trượt chân. Tôi chộp vội vào cái cây có lá hình chiếc ô để giữ thăng bằng. Cái lá nhũn trong tay tôi. Dòng nhựa xanh tràn qua các kẽ tay.
Lại thế nữa! Một màu khác. Vàng. Đỏ. Còn bây giờ là Xanh.
— Ginger! Lại đây mau!
Tiếng gọi của Nat làm tôi giật bắn cả người. Tôi quay sang phía nó.
Nat chỉ xuống đất.
Tôi nhìn xuống, dựng cả tóc bởi hình thù trên mặt đất.
— Một dấu chân, – tôi thốt lên rồi thở hắt ra.
Bàn chân của Nat đặt vừa vặn vào dấu chân ấy. Dấu chân vừa khít với chân Nat.
— Pat! – chúng tôi cùng thốt lên.
— Nó đang ở đâu đây, – Nat vui vẻ nói.
— Đúng đấy! – tôi nói. Pat đã tìm ra đường quay lại suối.
— Có lẽ nó đã về đến trại rồi, – Nat hồi hộp nói. – Chúng ta hãy đi theo dấu chân nó.
Chúng tôi bước thật nhanh. Mỗi bước đi tôi lại hình dung ra gương mặt rạng rỡ của bố, mẹ và Pat khi thấy hai chị em bước vào trại.
Dấu chân Pat rải đều theo bờ suối một quãng rồi chúng rẽ vào rừng.
Chúng tôi lần theo vào rừng và thấy mình đang đứng trên một lối mòn. Cây cối mọc rậm rì trước mặt.
Phía trước, mặt trời khuất sau rừng cây.
Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo.
Tôi nghe một tiếng gầm quen thuộc.
Ngay phía sau.
Mặt đất rung chuyển.
— Quái vật! – tôi thét. – Chạy đi.
Tôi kéo Nat chạy về phía trước. Chúng tôi men theo lối mòn. Nó uốn sang phải rồi lượn sang trái. Tôi không biết chúng tôi đang chạy về hướng nào. Cành cây quật vào mặt hai chị em. Tôi gạt chúng sang một bên. Tán cây rung chuyển và lắc lư trên đầu chúng tôi. Quả bí rơi rào rào xuống mặt đất xung quanh hai đứa.
Con gì đó âm ấm và ươn ướt quấn vào tay tôi. Tôi rảy ra. Một vật khác bám lấy.
Chúng dài nhằng.
Tròn lẳn và vàng khè.
Trên những cành cây, chúng tiếp tục rơi xuống, treo lủng lẳng trên nền rừng. Mấy con khác lao ra từ thân cây. Chúng bện xoắn vào nhau tạo thành tấm lưới dày vắt từ cây nọ sang cây kia.
Vài con duỗi dài trên mặt đất. Nat và tôi phải nhảy tránh, luồn lách cố thoát qua đám dây dợ lùng nhùng, âm ấm, ươn ướt biết ngoe nguẩy ấy, tìm lối đi.
Nhưng đâu có dễ, tôi nghe Nat thở hổn hển.
Sườn tôi đau nhức. Hơi thở tôi dồn dập, nóng hổi.
Tôi cần phải dừng chân nghỉ nhưng nào có được. Mặt đất vẫn cứ tiếp tục chao đảo dưới chân chúng tôi. Rừng cây âm vang những tiếng gầm ghê rợn. Bọn quái vật đang đuổi đến. Chúng sắp tóm được chúng tôi.
— Hãy cẩn thận! – Nat nhắc.
Tôi nhìn thấy chiếc mạng nhện lớn vắt ngang qua đường.
Nat nhảy vọt qua. Nó vượt qua được. Tôi dồn hết sức, nhảy thật cao.
Nhưng chưa cao đủ mức.
Cái mạng nhện nhung nhúc ấy quấn lấy mắt cá chân tôi. Tôi ngã xuống đất. Các sợi dây màu vàng mũm mĩm ấy quấn chặt chân tôi. Hoảng hốt, tôi chộp lấy và cố giằng chúng ra.
Đám dây lại siết chặt vào.
Chặt hơn nữa.
— Nat! – tôi gọi. – Giúp chị với!
— Em bị kẹt rồi! – nó gào lên. Giọng nó lập cập. – Cứu em với, Ginger!
Tôi chẳng thể cứu nó. Tôi không thể cử động.
Tôi nhìn xuống chân. Đám dây đang siết chặt hơn, chặt hơn.
Sợi dây khác vòng qua thắt lưng tôi.
Tôi nhìn xuống nó.
Mấy sợi dây phát sáng này là gì nhỉ?
Mấy con mắt ư?
— Mắt! – tôi gào lên.
Dây dợ thì không có mắt!
Và rồi tôi nhận ra những vật tôi đang nhìn.
Những sợi dây không phải là dây.
Chúng là lũ rắn.