Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Jeanboy
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 15
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:53:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ờ sông rất vắng người. Cơn gió buốt giá đã làm những người chạy bộ chùn bước, chỉ có vài con chó và chủ của chúng bất chấp cái lạnh buổi sớm.
Luke, khoác trên mình chiếc áo khoác lót lông, ngồi chờ trên một băng ghế gần một cây liễu. Josh chạy bước nhỏ đến và ngồi xuống cạnh anh.
- Có chuyện gì mà gấp thế? Tớ hy vọng cậu đã không quay lại phòng thí nghiệm?
Luke đặt một phong bì lên đầu gối Josh.
- Đừng mở ra ngay, anh yêu cầu bạn. Tớ đã nói dối cậu về việc cái máy bị hỏng khi làm điện não đồ cho Hope.
- Vì sao?
- Vì khi làm điện não đồ cho cậu, tình trạng hỏng hóc đó đã không tái diễn.
- Tớ tưởng cậu đã siết lại các điện cực?
- Josh à, các điện cực vốn được hàn cố định chứ không phải bắt vít, lẽ ra cậu phải biết điều đó.
- Ừ thì chúng được hàn cố định, thì sao nào?
- Thì tớ đã nghi ngờ về nguyên nhân khiến nó rối tung lên khi tiến hành ghi lại não đồ cho Hope.
- Nghi ngờ thế nào kia? Josh quay sang hỏi anh.
- Tớ không muốn nói với cậu trước khi xác minh, chính vì thế mà tối hôm qua tớ đã khăng khăng muốn Hope đi cùng chúng ta.
- Xác minh cái gì? Cậu đang nói gì thế Luke, khỉ thật, giải thích rõ ràng xem nào.
- Tớ không biết phải nói thế nào bạn thân mến ạ, tớ đã không ngủ cả đêm qua và tớ không biết người ta thường thông báo dạng chuyện này như thế nào. Các hình ảnh trên máy quét không được tốt.
- Không tốt như thế nào?
- Không hề tốt chút nào. Tớ không phải bác sĩ, nhưng tớ đã xem đủ nhiều những bản chụp cắt lớp não để có thể nhận biết một khối u.
- Cậu nói cái gì?
- Josh à, cậu cần phải thuyết phục Hope tiến hành một kiểm tra khác, và càng nhanh càng tốt. Có thể hôm qua tớ đã nhầm lẫn, đã đối chiếu quá nhiều hình ảnh và làm xuất hiện một sự bất thường không hề tồn tại. Tớ thật lòng hy vọng rằng mình đã nhầm, nhưng tớ rất lo.
Josh đưa hai tay lên ôm đầu và cố gắng hít thở một cách khó khăn.
- Cậu nghĩ có bao nhiêu phần trăm là cậu nhìn nhầm?
- Bây giờ không phải lúc để làm những thống kê vô ích, hãy đưa Hope đi gặp bác sĩ chuyên khoa để chụp cộng hưởng từ và đừng có làm cô ấy lo nghĩ quá đà.
- Kích thước khối u thế nào?
- Khoảng 1,5 xăng ti mét.
- Nhưng đó rất có thể là u lành tính đúng không?
- Đúng vậy, đó là điều chúng ta cần hết lòng hy vọng.
- Nếu cậu cảm thấy đó là u ác tính, tớ muốn cậu nói cho tớ biết sự thật.
- Tớ nhắc lại là chỉ có các kiểm tra khác mới cho chúng ta biết được. Tớ rất tiếc... Cậu không thể biết được tớ tiếc đến mức nào đâu.
Josh đứng dậy và bắt đầu đi đi lại lại trước mặt Luke.
- Chờ đã, không thể có chuyện đầu hàng trước sợ hãi. Đầu tiên, cậu có thể đã nhầm khi dùng máy quét, tiếp nữa, chưa chắc khối u này là ung thư, và kể cả nó đúng là ung thư chăng nữa, chúng ta sẽ phẫu thuật rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.
- Cậu phải nói với Hope, và không được để mất thời gian. Nếu cậu cảm thấy mình không đủ can đảm làm điều đó, tớ có thể.
- Không, tớ phải là người nói cho cô ấy biết chuyện này. Tớ có cảm giác đang phải trải qua một cơn ác mộng.
- Chính cậu đã nói đấy thôi, không được đầu hàng nỗi sợ hãi trước khi chúng ta biết nhiều hơn. Bất cứ lúc nào cậu cũng có thể tin tưởng vào tớ.
- Làm thế nào để nói với cô ấy mà không khiến cô ấy hoảng sợ đây? Hay là chúng ta đưa cho giáo sư Flinch xem trước những hình ảnh đó.
- Tớ không nghĩ Hope sẽ đồng ý đâu, và cậu không thể nói với ông ấy chừng nào cô ấy chưa đồng ý, chỉ có cô ấy mới quyết định được, không phải chúng ta. Nếu cô ấy muốn, chúng ta sẽ nhờ đến ông ấy, ông ấy có thể giới thiệu cho chúng ta những bác sĩ chuyên khoa tốt nhất.
Luke đứng dậy, ôm lấy Josh và siết chặt bằng tất cả sức lực của mình.
- Tớ luôn ở đây, đừng bao giờ quên điều đó.
Nhìn Luke chắp tay sau lưng và đi xa dần, Josh có cảm giác bạn mình đã già đi chỉ sau một đêm.
Anh không biết nên đi đâu, vì vậy anh dạo bước qua các phố, không đếm bước cũng không thấy mệt. Anh nhớn nhác đi xuyên thành phố, tự hỏi phải giả bộ thế nào, làm sao để không nói ra sự thật mà cũng không phải nói dối. Vả lại anh muốn tin rằng Luke đã nhầm, rằng tất cả những điều cậu ấy nói với anh đều không phải sự thật, thậm chí không thể xảy ra. Chuyện như thế này không thể xảy ra với Hope. Trái đất đầy hạng khốn nạn rác rưởi, đầy kẻ không được tích sự gì, chỉ biết phá hoại, còn Hope... Một ngày nào đó Hope sẽ tìm ra cách chữa bệnh Alzheimer, vì vậy cô không thể mắc một căn bệnh nan y được. Cô có sứ mệnh phải hoàn thành, và sẽ cực kỳ ngớ ngẩn nếu một khối u ngăn cản cô cứu hàng triệu người. Nếu thần Chết muốn một linh hồn, hẳn nó sẽ chọn một linh hồn khác, một linh hồn điên khùng nào đó, chứ không phải linh hồn của Hope, một cô gái xinh đẹp và hay cười như vậy.
Đi đến ngã tư tiếp theo, Josh tự hỏi tại sao mình lại nghĩ về những linh hồn, bởi vì trước cuộc trò chuyện vừa rồi với Luke anh không tin vào cả linh hồn lẫn Chúa, ít ra là kể từ sinh nhật lần thứ mười hai của anh, thế mà lúc này... Lúc này anh không biết nghĩ gì nữa. Nếu anh thôi nghi ngờ, nếu anh chịu tin vào chúa, liệu Người có quan tâm đến Hope và cứu cô không?
Về đến khu phố nhà mình, anh không kìm được nước mắt lăn trên gò má. Anh quay bước, lau khô mặt rồi vào một quán bar. Anh cấm mình không được mềm yếu, anh không phải là người chịu đau khổ, anh sẽ đau đớn trong im lặng, anh phải mạnh mẽ, phải bình thường. Bình thường, đó là những gì anh phải làm với Hope. Phải hết sức bình thường. Bình thường cái con khỉ, anh vừa tự nhủ vừa uống cạn một ly whisky.
Anh rời quán bar và tìm một cửa hàng tạp hóa để mua phong kẹo cao su. Nếu Hope biết anh uống rượu, cô sẽ hỏi... Phải bình thường.
Anh dừng lại trước quầy kính cửa hàng hoa rồi lại từ bỏ ý định mua một bó hoa, Hope sẽ rất ngạc nhiên... Phải bình thường.
Bốn ngày trôi qua mà anh vẫn không đủ sức để nói chuyện với Hope, để đề nghị đưa cô đi gặp bác sĩ chuyên khoa thần kinh. Bốn ngày trao đổi ánh mắt với Luke, những ánh mắt thoáng qua nhưng nặng nề. Luke những muốn đọc được trong ánh mắt đó rằng tất cả vẫn như trước trong khi chẳng còn gì được như trước nữa. Suốt bốn ngày này, Josh cảm thấy như mình là một người gỡ bom học việc vừa nhận lệnh phải tháo kíp nổ một quả bom. Một quả bom nằm trong đầu người con gái anh yêu, nhưng tiếng tích tắc của nó lại vang lên trong đầu anh. Và mỗi lần Hope nói với anh về chứng đau nửa đầu của cô, tim anh lại đập thình thịch, miệng khô khốc và hai tay nhớp mồ hôi.
Hôm trước cuối tuần, Hope muốn anh mời cô đi nhà hàng. Cô muốn ăn đồ Ý và giải thích với Josh là ăn một đĩa mì tại nhà hàng lúc nào cũng vui hơn là ăn ở nhà. Anh không hỏi gì, mặc áo sơ mi và áo vest rồi gọi taxi đưa họ đến một trong những nhà hàng ngon nhất thành phố. Mặc xác sự bình thường.
- Em muốn biết chúng ta sẽ thanh toán hóa đơn bằng cách nào? cô thốt lên sau khi người phục vụ mời cô ngồi xuống ghế và tâng bốc cô hết lời.
- Mấy tuần nay anh cũng tiết kiệm được một chút, anh vừa trả lời vừa cắm cúi xem thực đơn.
- Bao nhiêu?
- Đừng lo, chúng ta sẽ không phải rửa bát đâu, anh nói để cô yên tâm.
- Đáng lẽ anh phải báo trước với em là chúng ta sẽ ăn mừng điều gì đó, em sẽ lấy một con côn trùng trong phòng thí nghiệm để lúc nào ăn xong sẽ lén bỏ nó vào đĩa của em. Cách này người ta vẫn thường làm trên phim. Thực khách nữ sẽ hét lên và ra về trong tâm trạng bực bội mà không phải trả tiền.
- Anh tin rằng nhân viên của một nhà hàng tầm cỡ thế này sẽ không rơi vào cái bẫy cũ rích như vậy.
Hope gọi mỳ Ý xốt sò, Josh nói với phục vụ mình cũng dùng món đó. Họ từ chối xem danh sách rượu, không chút ngượng ngùng khẳng định rằng họ rất hài lòng với hệ thống nước lọc tại vòi của thành phố.
Hope lẳng lặng thưởng thức đồ ăn mà không nói lời nào; thi thoảng, Josh ngẩng đầu lên quan sát cô.
Khi rốt cuộc cũng ăn xong, cô nhẹ nhàng lau miệng, đặt khăn ăn lên bàn rồi nhìn thẳng vào mắt Josh.
- Tối hôm trước, khi Luke mời em làm vật thí nghiệm, có phải là phim chụp của em có vấn đề gì không?
Cô đặt câu hỏi bằng giọng hết sức bình tĩnh và Josh không thể trả lời được.
- Trên đường về nhà, mặt mũi cả hai người đều dài thượt ra, cô nói tiếp, và kể từ hôm đó mặt mũi hai người không ngừng dài thượt ra mỗi khi nhìn nhau. Vì vậy em kết luận hoặc là anh có tình nhân, hoặc là...
- Chưa có gì là rõ ràng cả, Josh ngắt lời cô. Chỉ là một vết sẫm màu vớ vẩn. Luke không phải là bác sĩ X quang và có hàng đống lý do để nghĩ rằng cậu ấy đã thao tác nhầm. Để phòng ngừa thì tốt nhất là chúng ta đi chụp cộng hưởng từ, lần này là với sự giám sát của một bác sĩ thực thụ.
- Vậy là anh đang lo lắng?
- Không, anh nhắc lại với em, đây chỉ là để phòng ngừa.
- Đừng nói dối em, Josh Kepler, Hope vừa nói vừa nắm lấy tay anh; bởi vì chỉ cần anh gạt em thêm một lần nữa, em sẽ không tha thứ cho anh đâu. Bây giờ, hơn bao giờ hết, em cần biết rằng người mà em yêu nhất trên đời sẽ luôn nói sự thật với em.
Josh những muốn thanh minh, anh đang tìm lời lẽ cho xác đáng nhưng Hope không cho anh thời gian mà nói tiếp luôn.
- Hôm qua, chứng đau nửa đầu của em dữ dội hơn thường lệ và mắt em bị mờ đi. Tình trạng đó kéo dài suốt mười lăm phút, đủ để em bắt đầu nối các điểm lại với nhau. Ngày bé anh có từng chơi trò này không nhỉ? Em thì mê mẩn, nối các điểm bằng bút chì để tạo thành một hình vẽ, trò này khiến em vui đến phát cuồng. Anh nên nhớ, lúc đó não em không có khối u nào cả.
Cô nói câu đó bằng giọng dửng dưng, với một vẻ lạnh lùng khôn nguôi.
- Em nhớ lại bộ dạng nhăn nhó của Luke, nhớ lại thái độ của anh mấy ngày gần đây, anh cố làm ra vẻ mọi thứ đều ổn, đều rất tốt, thậm chí là món ăn em nấu. Em tin rằng đó mới là điều làm em sợ nhất. Bởi vì thẳng thắn mà nói, Josh của em, không có gì tệ hơn việc em đứng sau bếp. Em đã gọi cho bố và nói với ông rằng em không được khỏe lắm, rằng em cảm thấy không ổn. Chỉ ngần ấy thôi cũng đủ để ông tìm mọi cách cho em đi chụp cộng hưởng từ ngay trong ngày. Bố lo lắng cho em kinh khủng.
- Tại sao em không nói gì với anh?
- Em cũng muốn hỏi anh câu đó.
- Bởi vì anh sợ, Hope à.
- Vậy thì em tha thứ cho anh, bởi vì từ bây giờ em đã biết sợ là gì và nỗi sợ có thể khiến chúng ta làm bất cứ điều gì.
- Kết quả chụp cộng hưởng từ thế nào? Josh hỏi với giọng không lấy gì làm chắc chắn.
- U nguyên bào thần kinh đệm. Một loại u ác được đánh giá là xấu tính. Có vẻ như khối u này khá hung hăng.
- Thôi đi Hope, anh xin em đấy.
- Tin vui duy nhất, cô nói tiếp vẫn bằng giọng điệu mỉa mai, là nó còn bé và có thể phẫu thuật được.
- Vậy thì chúng ta sẽ phẫu thuật cho em và tất cả sẽ trở lại bình thường. Anh thề với em đấy.
Hope mỉm cười cay đắng, cô vươn người qua mặt bàn và đặt một nụ hôn lên môi anh.
- Em tin anh, bởi vì yêu là không bao giờ nghi ngờ đối phương.
Về đến nhà, Hope tắm rất lâu. Cô nằm lên giường, nép mình vào Josh và họ làm tình. Sau đó trong không gian tĩnh lặng chỉ vang lên tiếng thở của hai người, họ nắm chặt tay nhau ngủ thiếp đi.
*
Tỉnh dậy, Josh hỏi ý Hope về việc nói cho giáo sư Flinch biết ca bệnh của cô. Chắc chắn là ông biết những bác sĩ phẫu thuật thần kinh giỏi nhất thành phố. Hope lưu ý anh rằng cô không phải là một “ca bệnh”, nhưng cô đồng ý. Sau đó là đến vấn đề của bố cô. Cần phải báo cho ông biết. Hope kịch liệt phản đối ý kiến này.
- Em đã không cho vị bác sĩ mà bố gửi gắm em tiết lộ bất cứ điều gì với bố. Bố sẽ còn ốm yếu hơn em và em không muốn phải chăm sóc cả ông.
- Ông là bác sĩ, và cũng là bố em. Em không thể để ông đứng ngoài cuộc được.
- Ông sẽ đáp chuyến bay đầu tiên và tất nhiên sẽ đi cùng Amelia. Em cần yên tĩnh, quan tâm đến bản thân, hay đúng hơn là không, em cần điều hoàn toàn ngược lại. Đầu tiên anh phải hứa với em là dẹp ngay cái vẻ mặt thất thần này đi. Chính anh đã nói với em đó sẽ chỉ là một tiểu phẫu không đáng kể và cuộc sống sẽ lại tiếp tục như cũ. Em muốn như vậy, Josh ạ, chúng ta sẽ tiếp tục thực hiện các dự án, tiếp tục tiến hành các nghiên cứu, tiếp tục cười vang, đi chơi, làm tình và thậm chí là tiếp tục cãi nhau, như một cặp đôi bình thường.
- Nhưng chúng ta chẳng bao giờ cãi nhau cả!
- Chưa quá muộn để bắt đầu đâu, em có thể tìm ra cả đống chủ đề nếu anh muốn.
*
Họ chờ giáo sư Flinch kết thúc giờ giảng. Ông ngạc nhiên khi thấy cả ba người đứng trước văn phòng mình. Ông có rất ít thời gian, nhưng khi nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của họ, ông đã đồng ý gặp. Không chờ Josh giải thích hết, giáo sư Flinch cầm lấy phim chụp cộng hưởng từ, đọc kết quả rồi để các tài liệu xuống.
Ông nhấc điện thoại lên, gọi cho thư ký của một trong những người bạn là bác sĩ chuyên khoa được ông tin tưởng và nài nỉ để người này gọi lại cho ông ngay lập tức.
- Chúng tôi sẽ giúp các bạn qua đoạn giai đoạn khó khăn này, ông nói khi tiễn bộ ba ra cửa. Tôi sẽ liên lạc với các bạn ngay khi có tin mới. Chúng tôi sẽ lên kế hoạch can thiệp sớm nhất có thể. Có thể sẽ phải dùng xạ trị và một chút hóa trị sau phẫu thuật, sinh thiết sẽ giúp chúng tôi xác nhận lại, nhưng tôi không hề lo lắng. Trong khi chờ đợi, hãy chú ý giữ gìn sức khỏe, và đừng lo lắng. Cô nên cảm ơn Luke, khối u này được phát hiện sớm, tất cả sẽ ổn thôi.
Giáo sư Flinch muốn giữ lại kết quả kiểm tra, ông sẽ đưa cho đồng nghiệp, để tiết kiệm thời gian.
Sau những lời xoa dịu đó, ông đóng cửa văn phòng và quay lại ngồi xuống ghế. Ông mở phong bì ra và xem lại các bản chụp cắt lớp với vẻ trầm tư.
*
Cuối giờ chiều, Hope nhận được cuộc gọi của giáo sư Flinch. Ông đã hẹn được lịch cho cô với giáo sư Berger vào sáng ngày hôm sau tại khoa của ông ấy trong bệnh viện trường. Cô không phải lo về những tiết học bị lỡ, ông sẽ gửi cho Luke bản tóm tắt.
Buổi tối của họ diễn ra bình thường nhất có thể. Hope tha thiết muốn đứng bếp và các món cô nấu thì không tài nào nuốt nổi. Lần này, Josh không cố khẳng định điều ngược lại, anh đổ món đáng ra phải có vị như nui rắc vụn bánh mì bỏ lò nhưng trên thực tế lại có vẻ bề ngoài và mùi vị của bột nhão trộn mật vào thùng rác. Anh trộn xa lát và làm món trứng bác, họ vừa ăn vừa xem một tập cũ bộ phim Những người bạn trên máy tính xách tay của Hope.
*
Buổi sáng, họ mặc quần áo, như bình thường, bắt xe buýt đến khu học xá, như bình thường, đi về phía tòa nhà giảng đường, như bình thường, trước khi rẽ vào lối đi dẫn đến bệnh viện trường, chính tại ngã rẽ này mà sự bình thường đã biến mất.
Họ đợi một giờ trong hành lang khá tối. Thỉnh thoảng cô thư ký của giáo sư Berger lại ló đầu ra khỏi văn phòng để trấn an hai người rằng chẳng bao lâu nữa sẽ đến lượt họ. Hope ngồi trên một chiếc ghế nhựa. Cô lật giở một cuốn tạp chí người nổi tiếng số cũ và ngạc nhiên khi không nhận ra bất cứ nhân vật nào xuất hiện trong đó, vậy mà từng cử chỉ hành động của họ lại tạo nên những dòng tít càng lúc càng giật gân hơn. Còn Josh, anh không ngừng sải bước trong hành lang, cho đến khi Hope ra lệnh cho anh ngồi xuống cạnh cô.
- Phải chăng bấy lâu nay chúng ta sống tách biệt khỏi thế giới? cô vừa nói vừa tiếp tục lật từng trang. Em không hề có chút khái niệm nào về những người này, cũng như về lý do để họ xuất hiện trong cuốn tạp chí này. Anh có nghĩ là một trong số họ đã tìm ra vắc xin phòng bệnh AIDS không?
Josh cúi xuống chăm chú nhìn tờ tạp chí.
- Anh nghĩ rằng anh chàng ở trang 4 ngủ với cô gái ở trang 6 còn cô này đã cắm sừng anh ta với cô gái ở trang 8 trước khi công khai giới tính thật ở trang 9.
- Đây chính là tin thời sự đấy! Này, cô nàng này được quyền chiếm hẳn một trang vì cô ta đã đi sửa ngực. Với cuộc phẫu thuật sắp tới, em xứng đáng với ít nhất là hai trang, anh có nghĩ thế không?
- Ngực em xứng đáng được lên trang bìa.
- Em muốn anh cũng luôn bị em quyến rũ nhờ trí thông minh kia, có lẽ điều đó sẽ khiến em yên tâm hơn.
Cô trợ lý kết thúc cuộc trò chuyện của hai người, giáo sư đã sẵn sàng tiếp họ.
Cuộc trò chuyện diễn ra trong chưa đầy mười lăm phút. Bác sĩ phẫu thuật giải thích rằng buổi sáng ông đã thảo luận với đồng nghiệp để tìm ra phương án tốt nhất. Tất cả mọi người đã đồng ý với cách điều trị.
Căn cứ vào vị trí của khối u, phẫu thuật sẽ được tiến hành sau khi gây tê cục bộ. Hope sẽ chỉ ngủ khi mở và đóng hộp sọ; thời gian còn lại, cô sẽ được đánh thức. Cô cần phải phản ứng lại được những kiểm tra thực hiện trong quá trình cắt bỏ khối u. Phương pháp phẫu thuật cũ kỹ này đã bị bỏ xó khi phương pháp gây mê ra đời, nhưng trong trường hợp phẫu thuật não, nó vẫn mang lại nhiều lợi thế.
- Không có hai bộ não giống hệt nhau và tính mềm dẻo của não thì rất đáng kinh ngạc, ông Berger giải thích bằng giọng trịnh trọng. Y học không sẵn có một tấm bản đồ chung cho phép chúng ta xác định công dụng của vùng não này hay vùng não kia. Vì vậy trước khi rạch bất cứ mô nào dù nhỏ nhất, chúng tôi sẽ kích thích nó bằng điện. Trong thời gian đó, chúng tôi sẽ hỏi chuyện cô, yêu cầu cô thực hiện vài động tác, gợi lại những kỷ niệm, chuyện trò với chúng tôi, hoặc thực hiện vài phép tính nhẩm đơn giản. Nếu cảm ứng điện khiến cô không thể trả lời đúng, chúng tôi sẽ lập tức đánh dấu khu vực không thể đụng đến. Tôi đoán rằng ý nghĩ bị đánh thức sẽ khiến cô lo lắng, nhưng cô không phải chịu đau đớn đâu. Kỹ thuật này giảm đáng kể những nguy cơ để lại di chứng. Ngày nay tỷ lệ di chứng không đến một phần trăm. Bởi vì cô được ông bạn hẩu của tôi là giáo sư Flinch giới thiệu, nên tôi đã xếp lịch phẫu thuật vào sáng thứ Bảy. Không nên để mất thời gian. Cô sẽ vào khoa từ hôm trước, để chúng tôi tiến hành kiểm tra sơ bộ. Cuối cùng, và tôi sẽ kết thúc tại đây, sau phẫu thuật can thiệp, chứng đau nửa đầu sẽ chỉ còn là một ký ức tệ hại của cô mà thôi.
Bác sĩ phẫu thuật nhếch mép cười, hài lòng về lời lẽ ví von của mình, rồi chào họ.
Họ rời khỏi bệnh viện trong tâm trạng thẫn thờ. Hope không đánh giá cao nhân vật này lắm.
Luke mời họ đến nhà anh và Hope bỗng có cảm giác giống như hoài niệm khi bước vào căn hộ.
Căn phòng áp mái cho cô thêm không gian và sự ấm cúng với Josh, nhưng đôi khi cô vẫn tiếc nuối những buổi tối họ đã sống trong căn hộ một phòng này. Cô thích được là một dấu dãn nhịp trong tình bạn mà Luke và Josh thường tranh giành nhau, cô thích những cuộc tranh luận không có hồi kết đôi khi kéo dài đến đêm. Cô nuối tiếc sự vô tư lự của quãng thời gian khi cô không bao giờ hình dung rằng mình sẽ phải để một phẫu thuật gia tự phụ như Berger mở hộp sọ ra.
Luke gọi pizza, lấy ba chai bia từ trong tủ lạnh ra rồi bật máy tính lên.
- Trước khi quyết định, chúng ta sẽ kiểm tra quá trình công tác của vị bác sĩ phẫu thuật này, anh nói bằng giọng muốn trấn an người khác.
Josh hối hận vì đã không nghĩ đến việc này đầu tiên, càng hối hận hơn nữa vì cảm thấy bị choáng ngợp trước dòng sự kiện và anh e rằng Hope đã nhận ra điều ấy. Anh tiến lại gần màn hình và yêu cầu Luke để anh làm việc đó. Hope mỉm cười, đôi khi dường như cô hiểu Josh còn rõ hơn bản thân anh. Cô ngồi gần anh và vòng tay ôm ngang thắt lưng anh.
- Và sao chúng ta không cùng nhau xem nhỉ, cô nói, vì dù sao thì đó cũng là đầu em mà.
Đến khoảng nửa đêm, Luke lấy từ trong tủ ra hai cái gối và một tấm chăn rồi đặt lên trường kỷ. Hope và Josh sẽ ngủ ở đó, như thời xa xưa ấy, rốt cuộc cũng chưa xa xưa đến vậy.
*
Hôm sau, về đến nhà, Hope tự tặng mình một chầu tắm cho lại sức. Chiếc trường kỷ nhà Luke làm cô như sụn cả lưng. Khi tìm đồ để mặc, một ham muốn dọn dẹp mãnh liệt xâm chiếm cô.
Cô bắt đầu bằng việc phân loại quần áo của cô, sau đó là của Josh, để những đồ cô nghĩ là không thể mặc nữa vào một cái túi. Cô tìm thấy, dưới một chồng áo phông, một xấp thư của anh và một trong những cô bạn gái cũ, bèn cho nó yên vị trong thùng rác phòng bếp. Cô nhìn thấy tủ bát đĩa và ngay lập tức bắt tay vào sắp xếp lại. Quyết định không dừng lại ở đó, cô đi xuống cửa hàng tạp hóa ở góc phố, rồi lập tức quay lên với một cái xô, một cái chổi lau nhà và một lon xi dùng cho đồ gỗ.
Đeo đôi găng cao su dài đến khuỷu tay, cô đang cọ sàn thì có người bấm chuông cửa. Chắc hẳn là Josh lại để quên chìa khóa.
Cô quyết định để anh chờ trong lúc chờ sàn nhà khô, nhưng đã từ bỏ ý định này khi chuông cửa reo vang đến hồi thứ ba. Cô ra mở cửa và thấy bố đứng nơi thềm nghỉ, tay xách một chiếc va li nhỏ.
Sam đi vào ngay lập tức, đặt va li xuống, nhìn con gái bằng ánh mắt nói lên rất nhiều điều rồi ôm cô vào lòng.
- Hãy nói với con là bố đến đây vì Amelia đã bỏ bố đi nào! Hope thốt lên.
- Không, bọn cô đến đây vì bố cháu sắp chết vì lo rồi, Amelia vừa nói vừa đến lượt mình bước vào nhà. Nhưng cứ bình tĩnh, cô sẽ không ở lại đâu, cô đi cùng vì ông ấy run đến mức không đóng nổi cái va li. Cô sợ ông ấy sẽ gặp tai nạn trên đường đến sân bay, rồi khi đến quầy làm thủ tục, cô sợ ông ấy gặp tai nạn trên máy bay, sợ ông ấy sẽ nhầm cửa khi muốn đi vệ sinh, vì vậy cô đã mua thêm một vé và lên máy bay cùng với ông ấy, bởi vì thật sự thì cô cũng sắp chết vì lo rồi.
Amelia nói liền một hơi không ngừng. Đôi má chị đỏ ửng, điều này khiến Hope cảm thấy khá vui, cũng như ý nghĩ rằng bố cô có thể sẽ đi tiểu trong khoang lái của phi công. Cô thả lỏng hơn khi thấy Amelia lo lắng cho ông, hơn cả lo cho chính chị.
- Sao bố biết? Hope hỏi.
- Điều đó thì thay đổi được gì, Sam làu bàu. Con sắp phẫu thuật mà không hỏi ý bố sao? Khỉ thật, Hope, bố là bố con, và cũng là bác sĩ!
- Bố là bác sĩ nhi, bố à, và con không bị viêm họng.
Sam ném cho con gái ánh mắt nảy lửa.
- Chính xác, bố là bác sĩ nhi, và cũng là bác sĩ đa khoa! Và bác sĩ đa khoa không có thói cao ngạo của bác sĩ phẫu thuật, mấy người này chỉ nhìn thấy nơi bệnh nhân những chỗ da thịt cần mổ xẻ.
- Sam! Amelia xen vào. Bình tĩnh đi, bây giờ không phải lúc để nhắc lại nỗi mặc cảm dai dẳng của anh.
Hope thích thú với lời nhận xét của Amelia, chị có vẻ hiểu bố cô hơn cô hình dung.
- Và hai người sẽ ở lại thành phố đến lúc con phẫu thuật?
Câu trả lời dường như hiển nhiên đến mức Sam không buồn nói ra.
- Cháu cảm thấy thế nào? Amelia lo lắng.
- Như cháu có thể cảm thấy, nhưng cháu sẽ còn ổn hơn nếu bố có thể thư giãn. Nếu ông ấy tiếp tục chường ra vẻ mặt này, rốt cuộc cháu sẽ thực lòng tin rằng mình sắp chết.
- Con chẳng sao hết, Sam nổi cáu. Bố mới là thầy thuốc, vì vậy nếu bố đã nói bệnh con không nghiêm trọng thì nó đúng là không nghiêm trọng!
Hope lại gần bố và nắm lấy hai bàn tay ông.
- Bố à, phủ nhận bệnh tật là một triệu chứng thường thấy của u não. Nhưng triệu chứng này xuất hiện ở người bệnh, chứ không phải ở bố cô ta.
Có tiếng chìa khóa tra vào ổ. Josh bước vào, mệt đứt hơi, dừng khựng lại khi nhận ra Sam và Amelia đang ở đó.
- Ngạc nhiên chưa! Hope lẩm bẩm rồi ngước mắt nhìn lên.
- Cậu, tôi có vài lời muốn nói với cậu, Sam nói lớn. Con gái tôi khá bất cẩn khi không nói với bố nó những việc như thế này là một chuyện, nhưng cậu không liên lạc với tôi thì đúng là không thể tha thứ được.
- Chào bác, Josh vừa đáp cụt ngủn vừa cởi áo vest ra.
- Con muốn tất cả mọi người bình tĩnh lại, con cần điều đó hơn bất cứ thứ gì khác! Hope ra lệnh. Hai người đã có chỗ ngủ đêm nay chưa? cô quay sang hỏi Amelia.
Amelia đã chu đáo đặt một phòng khách sạn gần bệnh viện trường. Chị đã thuyết phục được Sam để cho con gái ông nghỉ ngơi, việc này không hề dễ dàng, chính chị cũng mệt lử vì chuyến đi, và thỏa thuận được với Hope rằng bố cô sẽ đi cùng cô đến bệnh viện.
Rồi những cái ôm hôn, dè dặt của Sam, mạnh dạn của Amelia, chị nháy mắt với Hope như để làm cho cô hiểu rằng mình sẽ cố gắng kiểm soát tâm trạng của bố cô.
Josh gọi taxi cho họ và làm nhiệm vụ tiễn họ xuống dưới nhà.
Họ chờ xe đến trong im lặng tuyệt đối.
Amelia ngồi vào xe trước. Sam chìa tay cho Josh bắt và cảm ơn anh vì đã gọi cho ông, bảo đảm với anh rằng màn diễn ngắn mà ông đã diễn trong căn phòng áp mái sẽ giúp anh biện minh là bản thân hoàn toàn vô tội.
Josh chào tạm biệt ông rồi đi lên gặp Hope.
Cô chờ anh trong phòng ngủ và tắt đèn ngay khi anh nằm lên giường. Ánh đèn đường màu cam nhợt nhạt ngay lập tức tràn ngập căn phòng.
- Cần phải tin rằng tinh thần đồng đội của mấy ông bác sĩ còn thắng cả bí mật y học. Em nên nghi ngờ vụ bố không tha thiết gửi gắm em cho một trong những đồng nghiệp của ông mới phải. Có lẽ bố đã quấy rầy người ta cho đến khi người đó nói cho ông biết sự thật.
- Chính anh đã gọi cho ông, Hope ạ. Em có quyền trách anh, nhưng chúng ta không thể để ông đứng ngoài cuộc được. Em đã nói với anh là muốn có một đứa con trai, vậy em không muốn ở bên cạnh nó khi nó ốm sao?
- Ai bảo nó sẽ là con trai?
- Không ai cả, nhưng một ngày nào đó chúng ta sẽ có một đứa con trai, anh chắc chắn.
- Đúng là đồ trọng nam khinh nữ. Nếu anh muốn thế, chúng ta hãy chờ để biết liệu em có phải dùng hóa trị không trước khi dự kiến ngày tận thế. Cuối cùng, dù sao thì em cũng tha thứ cho anh.
- Anh không hề trọng nam khinh nữ.
- Em tha thứ cho anh về việc đã gọi cho bố em, cô vừa nói vừa quay đi.
*
Ba ngày sau Hope làm phẫu thuật, cô vào phòng phẫu thuật lúc 8 giờ 45 sáng. Dù vẫn còn sớm, Sam và Josh vẫn được phép đi vào phòng ôm cô trước khi các nhân viên đẩy cáng đến đón cô.
Đèn hành lang nối tiếp nhau phía trên cô. Cô đếm được ba mươi bảy bóng đèn và nghĩ nếu cô vẫn nhớ được con số này khi tỉnh lại thì có nghĩa là cuộc phẫu thuật đã không để lại di chứng nào.
Khi người ta đặt cô nằm lên bàn, cái lạnh ngự trị phòng phẫu thuật xâm chiếm cô.
Nhân viên gây mê nhắc cô là anh ta chỉ khiến cô ngủ trong thời gian ngắn; lát nữa khi mở mắt ra, cô phải bình tĩnh, chỉ cần nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ phẫu thuật và cố gắng trả lời các câu hỏi. Nếu cô không thể nói được, một cái nháy mắt có nghĩa là có, hai cái nghĩa là không. Tất cả sẽ diễn ra tốt đẹp thôi, anh ta trấn an cô, não của cô được bác sĩ giỏi nhất mà anh ta biết phẫu thuật.
Hope không bao giờ nghe thấy câu nói đó; trong khi nói câu đó nhân viên gây mê đã tiêm Propofol vào người cô và cô thiếp đi.
Năm giờ sau cô ra khỏi phòng. Mặc dù tỉnh táo trong phần lớn thời gian phẫu thuật, nhưng Hope chỉ giữ lại một ký ức mơ hồ về nó. Lần thiếp ngủ thứ hai, khi bác sĩ đóng hộp sọ lại, hẳn là đã đóng góp khá nhiều vào việc khiến cô quên lãng. Hope dám thề rằng ca phẫu thuật không kéo dài đến vậy. Gia đình cô, những người chờ ngoài sảnh bệnh viện, dám thề rằng nó kéo dài gấp đôi.
Giáo sư Berger không nói dối, chứng đau nửa đầu đã biến mất, và mặc dù Hope cảm thấy kiệt sức, thì cô vẫn cho là tình trạng chung của mình khá tốt.
Josh bước vào phòng, Hope đang đội một cái mũ vải mỏng màu trắng.
- Ba mươi bảy! cô reo lên khi nhìn thấy anh, điều này khiến Josh hơi lo lắng. Đây chỉ là một cách để chứng minh cho anh thấy em không bị lẫn, em sẽ giải thích rõ để anh hiểu.
Josh cầm tay cô và khuyên cô nên nghỉ ngơi. Hope lại ngủ thiếp đi ngay lập tức. Anh kéo cái ghế gần cửa sổ đến bên giường và ngồi xuống.
Anh chỉ rời khỏi chiếc ghế hai lần trong ngày, lần đầu tiên là để nhường chỗ cho Sam và lần thứ hai khi Luke đến thăm Hope.
Anh từ chối lời mời dùng bữa tối của Sam và Amelia để tìm gặp Luke. Khi cùng ngồi ăn món Tàu, Josh thuật lại cho Luke nghe những gì bác sĩ phẫu thuật đã nói.
Một nửa khối u đã được cắt ra. Nếu cắt nhiều hơn có thể sẽ gây ra những di chứng nặng nề cho Hope. Từ bây giờ, giáo sư Berger đặt hy vọng vào những buổi xạ trị và hóa trị của cô. Vẻ mặt nghiêm trọng của Sam khi ông nghe thấy những lời này khiến Josh hiểu rằng từ giờ trở đi không gì còn có thể bình thường được nữa.
Anh hỏi Luke liệu anh có thể ngủ qua đêm trên trường kỷ không, anh cảm thấy không thể một mình quay về căn phòng áp mái rộng thênh thang kia.
*
Hope nằm viện hai tuần. Cô chỉ cho phép Josh đến thăm mình vào buổi chiều.
Cô yêu cầu anh phải đi học buổi sáng và quay lại làm việc cùng Luke tại Trung tâm vào buổi tối. Cô cũng đã năn nỉ Amelia đưa bố cô quay lại California. Những người còn nhỏ tuổi hơn cô hẳn đang bị viêm họng, thủy đậu hoặc viêm ruột. Một bác sĩ nhi giỏi phải túc trực bên giường bệnh nhân mà cô thì không còn là trẻ con nữa rồi.
Cuối cùng Sam cũng đồng ý, nếu nghỉ việc lâu hơn, có khả năng ông sẽ vuột mất chức vụ đang nhắm đến.
*
Ngày được xuất viện, cô muốn Josh đưa mình đi mua sắm. Cô cảm thấy mình cần phải dạo bước trong một nơi tràn đầy sự sống, và để làm điều này, cô không biết nơi nào phù hợp hơn các cửa hàng trong trung tâm thương mại.
Đầu tiên cô muốn anh mua tặng cô một cái mũ lưỡi trai. Khi cô đội nó ra ngoài lớp băng, Josh cảm thấy cô thực sự rất đẹp. Sắc da tái nhợt đối lập với tâm trạng vui vẻ của cô.
Ngày hôm đó rất vui, nhưng đi khắp các lối trong trung tâm thương mại làm cô mệt mỏi đến mức vô lý; chưa hết buổi chiều Josh quyết định đã đến lúc quay về. Hope năn nỉ anh đi ăn kem và không gì có thể khiến cô đổi ý.
- Cần phải đặt cho nó một cái tên.
- Cho ai?
- Cho khối u của em. Thật khó để hình dung được rằng anh sẽ phải chiến đấu với căn bệnh u nguyên bào đệm, nhưng ra đòn với một cô ả tên Martha hay một anh chàng tên Tom thì nghe có vẻ hợp lý hơn, tóm lại là khả dĩ hơn, anh muốn dùng từ này cũng được.
- Em có gì bất mãn với những người tên Tom sao?
- Đặc biệt là một gã tên Tom, nhưng thôi được, em muốn chúng ta chọn một cái tên khác.
- Tom là ai? Josh hỏi.
- Anh thấy tên Barthélemius thế nào?
- Không tồi, tại sao lại là Barthélemius?
- Chả tại sao cả, tóm lại cũng có nguyên do đấy, em thấy cái tên này thật ngu ngốc và em muốn đối đầu với một thằng ngu.
- Chắc chắn có đầy người tên Barthélemius mà thông minh, rốt cuộc, ít ra cũng có chừng ấy kẻ mang tên đó mà xuẩn ngốc, nhưng anh đồng ý, đặt là Barthélemius đi.
- Anh có nghĩ tên của chúng ta ảnh hưởng đến tính cách không?
- Anh không biết, có thể có đấy, anh thấy tên Hope rất hợp với em, anh không thể nghĩ ra cái tên nào nói đúng về em hơn nữa.
- Ừm, vấn đề quan điểm thôi, bởi vì anh sẽ gắn cho em những gì vốn liên quan đến em, ngay lúc này đây, mang tên Hope chính là tỏ ra bản thân em có chút khiếu hài hước mà.
- Em định nghĩa chính em như thế nào?
- Ôi, đây mới chính là một câu hỏi có chiều sâu chứ! Là một cô gái có bộ ngực đẹp và một khối u trong não.
- Thôi ngay đi, Hope. Em sẽ không bao giờ thuộc những người có thể định nghĩa được bằng bệnh tật.
Hope suy nghĩ về câu hỏi Josh đặt ra cho cô. Cô gặm cái thìa và nhìn lên trần trung tâm thương mại. Ánh sáng chiếu xuyên qua kính ghép màu khiến cô phải nheo mắt. Barthélemius đã nhiễm thói quen tai hại là làm cô chói mắt.
- Vậy thì, em tự định nghĩa mình là một cô gái không đủ cao, hơi hung dữ, khá đáng yêu và đang cặp với một anh chàng quá đẹp so với mình.
- Anh thì anh biết là em xứng đáng có được nhiều hơn thế và anh biết là em cũng biết điều đó. Em nghĩ gì khi nghĩ vu vơ?
- Em đầu có nghĩ vu vơ.
- Hope, em có biết chúng ta ở bên nhau bao lâu rồi không?
- Được rồi, đồng ý! Em sẽ không nghĩ vu vơ nữa vì khi đó, em sẽ nghĩ về Bart. Em nghĩ cái tên đó sẽ dễ gọi hơn là Barthélemius.
- OK, nhưng trước khi Bart ở đây thì sao?
- Trước đó ấy hả? Em nghĩ ngày nào đó em sẽ gặp một chàng trai như anh, ngay cả khi em không hình dung anh ấy giống như anh. Nói một cách trung thực thì em không tưởng tượng gì về anh ấy, nhưng em mơ rằng em sẽ sống những khoảnh khắc như chúng ta đã cùng trải qua.
- Anh đang nói với em về em, Hope à, không phải về chúng ta, hãy kể cho anh điều gì đó giống em, giúp em tự định nghĩa chính mình.
- Anh thề là sẽ không cười nhé? Đại dương.
- OK về đại dương. Bây giờ, em có thú nhận với anh Tom là ai không?
- Nụ hôn đầu cũng đáng kể đấy chứ.
- Ra thế! Josh thốt lên.
- Anh không định nói với em là anh ghen với quá khứ đấy chứ?
- Vậy thì anh sẽ không nói thế.
- Nhưng rốt cuộc, Josh à, quá khứ là quá khứ, không hề chơi chữ xỏ xiên gì cả.
- Tom không hoàn toàn là quá khứ, nếu không em đã chẳng nhắc tới anh ta.
- Ai trong hai ta từng nói rằng những tổn thương trong cuộc sống là thứ đã đem lại ánh sáng cho chúng ta ấy nhỉ. Em hy vọng đó là em vì em thấy câu nói ấy khá xuất sắc.
- Đó là những vết rạn nứt, không phải những tổn thương.
- Thật đáng tiếc, đầu óc em vẫn còn minh mẫn lắm. Em chắc chắn rằng có cô gái đã làm tan vỡ trái tim anh trước khi anh gặp em. Người đàn ông nào nhạy cảm được như anh nếu không có một câu chuyện tình yêu khiến anh ta đau lòng? Kế hoạch ban đầu của bọn con trai quá đỗi bất toàn, chắc hẳn anh đã phải làm lại cuộc đời.
- Brenda..., Josh thốt lên.
- Em không tin anh đâu!
- Bởi vì anh đã nói với em rồi.
- Em vẫn không tin anh.
- Tóm lại, Hope ạ, anh đã thề không bao giờ nói dối em.
- Không bao giờ nói dối em nữa, bởi vì anh đã làm như thế một lần, cho nên nhất thiết phải nói là không bao giờ nữa, nếu không đó sẽ chỉ còn là một lời nói dối vặt vãnh.
- Anh đồng ý, không bao giờ nữa.
- Anh thực sự đã hẹn hò với một cô tên Brenda sao?
- Đúng vậy.
- Xoàng thế, sao người ta có thể làm một việc như vậy nhỉ? Hãy nói với em đó là một cô gái có trí thông minh vượt qua cả lý trí.
- Em không ghen với quá khứ đâu nhỉ?
*
Hope bắt đầu chữa trị từ đầu tháng sau. Sam mua vé khứ hồi tới thăm con gái sau đợt hóa trị. Cô gầy đi, nhưng Bart cũng nhỏ lại và giáo sư Berger rất tự tin. Một, hoặc hai đợt hóa trị nữa sẽ có cơ may khiến nó biến mất hoàn toàn.
Mùa xuân, Hope bắt đầu chạy bộ cùng Josh dọc bờ sông. Ngày qua ngày, tuần qua tuần cô lấy lại được sức lực rồi mỗi đợt chữa trị mới lại bào mòn dần. Nhưng khi đợt chữa trị vừa kết thúc, cô lại men theo con đường ven sông để đi bộ buổi sáng, sau đó là con đường dẫn tới giảng đường.
Ngày qua ngày, tuần qua tuần, cuộc sống tìm lại nhịp của nó... gần như bình thường.
Buổi tối, ngay khi Hope ngủ, Josh đến gặp Luke tại Trung tâm. Hơn bao giờ hết, hai người bạn dồn sức vào việc nghiên cứu. Việc họ sáp nhập vào nhóm mới đã đem lại thành quả. Các thành viên thấu hiểu lẫn nhau, liên tục trao đổi ý tưởng, công việc tiến triển và một vài bước tiến, “đáng kể” theo lời giáo sư Flinch, đã được hoàn thành. Những ký ức ghi được từ Josh giúp tiết kiệm đáng kể thời gian trong việc mô hình hóa bộ não bằng tin học và dự án Neurolink cũng giúp Luke tiết kiệm đáng kể thời gian trong việc tạo ra chiếc mũ nơ ron do Josh hình dung ra.
Đầu tháng Năm, nguyên mẫu đầu tiên đã ra đời từ máy in 3D và những thử nghiệm trên một con khỉ đã khiến cả Trung tâm kinh ngạc. Trong hai tuần, chiếc mũ cho phép tái hiện bằng tin học 60% những kết nối của bộ não linh trưởng và những dữ liệu thu được tăng lên theo cấp số mũ.
Với kết quả như vậy, giáo sư Flinch cam kết sẽ giới thiệu dự án Neurolink trước ủy ban đạo đức. Nếu con khỉ họ dùng làm vật thí nghiệm không có bất cứ dấu hiệu rối loạn hành vi nào trong vòng mười hai tháng, ông sẽ nỗ lực để được cấp phép thử nghiệm chiếc mũ lên con người ngay năm sau.
Khi ông thông báo điều này, Luke và Josh thể hiện vẻ mặt thông đồng mà không hề nhìn nhau.
Đêm hôm sau, Luke in ra chiếc mũ thứ hai, chiếc này vừa như in với hình dáng hộp sọ của Josh.
Ngay khi nó sẵn sàng hoạt động, Josh bắt đầu sử dụng nó và thí nghiệm này được lặp lại hằng tối, ngay khi thành viên cuối cùng của nhóm rời phòng thí nghiệm.
Chân Trời Đảo Ngược Chân Trời Đảo Ngược - Marc Levy Chân Trời Đảo Ngược