You know you've read a good book when you turn the last page and feel a little as if you have lost a friend.

Paul Sweeney

 
 
 
 
 
Tác giả: Tony Parsons
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 991 / 27
Cập nhật: 2017-05-20 09:04:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Tám
arry Twist làm việc cho đài. Trong năm vừa qua, tôi đã ăn tối ở nhà anh ta và anh ta đã đến ăn tối ở nhà tôi. Nhưng theo quy luật trong thế giới của chúng tôi thì chúng tôi không hẳn là bạn. Tôi không thể nói với anh ta về Gina. Có cảm giác như tôi quen rất nhiều người như thế này.
Barry là người làm truyền hình đầu tiên đưa tôi và Marty đi ăn khi chúng tôi còn làm chương trình radio. Anh ta đã nghĩ rằng chương trình này sẽ thành công trên ti vi và, hơn ai hết, anh ta là người chịu trách nhiệm đưa chúng tôi lên màn ảnh. Barry đã cười xuyên suốt bữa trưa đầu tiên đó, cười như thể ở trên cùng một hành tinh với Marty và tôi là một vinh hạnh. Nhưng hiện giờ thì anh ta không cười.
“Các anh không còn là hai đứa trẻ nhí nhố trên radio nữa,” anh ta nói. “Đây là những luật của người lớn.” Bài nói chuyện của anh ta đầy rẫy những thứ như kiểu “luật của người lớn”, như thể làm trong truyền hình rất giống quản lý một đội đặc nhiệm ở Nam Armagh. “Bọn tôi đã nhận chín trăm cuộc gọi phàn nàn về chuyện chửi thề.”
Tôi sẽ không dễ dàng đầu hàng chỉ vì anh ta là biên tập viên ủy nhiệm của chúng tôi.
“Truyền hình tự phát, Barry à, đây là lý do anh trả tiền cậu ta. Trong chương trình kiểu này lời nói của khách không phải là thứ lên báo. Mà là hành động của họ.”
“Chúng ta không trả tiền để anh ta hành hung khách mời,” Barry khẽ nhếch môi cười, chỉ vào đống báo trên bàn. Tôi nhặt lên một nắm.
“Trang đầu Mirror và Sun,” tôi nói. “Một bài hai cột trên trang một Telegraph... Một bức ảnh màu khá đẹp chụp Marty trên trang ba The Times...”
“Đây là loại tin tức xấu,” Barry nói. “Và anh cũng biết vậy. Tôi xin nhắc lại - đây không còn là trò chuyện trên radio nữa. Không phải chỉ có mỗi đôi ba kẻ lập dị cùng con mèo của họ nghe. Và cũng chẳng phải chúng ta là một đài truyền hình cáp nhỏ con tệ hại đang bò ra mà khai quật thêm người xem. Có những nhà quảng cáo, có cơ quan quản lý truyền thông, có hội liên hiệp khán giả, có sếp ở tầng trên. Và hãy tin lời tôi, Harry à - họ đang phát điên.”
Tôi để mấy tờ báo lại lên bàn của anh ta, tay đen màu mực. Cố gắng hết sức để tỏ vẻ thản nhiên, tôi xoa hai bàn tay vào nhau. Nhưng mực không biến mất.
“Hãy nghe tôi nói chuyện gì sẽ xảy ra, Barry à. Marty sẽ bị gọi đủ các loại tên - và tuần tới chúng ta sẽ có tỷ lệ người xem cao nhất mà chương trình từng có. Và người ta sẽ nói chuyện về chương trình vừa rồi hàng năm trời liền - chuyện đó cũng sẽ xảy ra.”
Barry Twist lắc đầu.
“Quá lắm rồi. Không phải chỉ Marty. Cả sếp trên cũng đang bị gọi đủ loại tên - và ông ấy không ưa gì chuyện này. Trong mười hai tháng vừa qua The Marty Mann Show đã có khách say mèm, khách bạo lực và khách cố thoát y. Nhưng đây là lần đầu tiên các anh có khách bị ăn đập. Chuyện này phải dừng lại. Chúng ta không thể để một gã rõ ràng không ổn định như vậy xuất hiện trên truyền hình trực tiếp toàn quốc.”
“Ý anh là gì?”
“Không làm chương trình trực tiếp nữa Harry à. Quay chương trình vào buổi chiều hôm phát sóng. Như thế, nếu Marty hành hung một người khác - hay định nện họ một trận tơi bời vì cái tôi của mình - chúng ta có thể cắt đoạn đó đi.”
“Giả trực tiếp? Anh muốn chúng tôi giả trực tiếp? Marty sẽ không bao giờ chịu đâu.”
“Bắt anh ta chịu, Harry. Anh là nhà sản xuất của anh ta - hãy làm chút chiêu trò sản xuất gì đi. Không phải hợp đồng của anh chuẩn bị phải ký lại sao?”
Tôi biết là họ không thể bỏ Marty. Cậu ta đã có vai trò quá lớn rồi. Nhưng lần đầu tiên tôi hiểu ra rằng không phải vị trí của Marty đang bị đe dọa.
Là vị trí của tôi.
Bất chấp những trò chơi chết chóc và hủy diệt của thằng bé, Pat là một đứa trẻ tràn đầy tình yêu. Nó luôn luôn ôm hôn người khác, kể cả là những người hoàn toàn xa lạ - có lần tôi nhìn thấy nó ôm ông lão dọn dẹp con phố của chúng tôi - theo cái cách không còn được cho phép, hoặc thậm chí được cho là khôn ngoan, trong cái thế giới hiện đại tệ hại này.
Nhưng Pat không biết hay không quan tâm về tất cả mấy thứ đó. Cu cậu mới bốn tuổi và đầy ắp tình yêu thương. Và khi nó nhìn thấy tôi trên ngưỡng cửa nhà ông ngoại nó, nó cuống cả lên, ôm mặt tôi trong tay và hôn môi tôi.
“Cha ơi! Cha có ở lại đây với cả nhà không ạ? Ở đây trong... trong... trong kỳ nghỉ của mẹ và con ở nhà ông ngoại Glenn ấy?”
Tôi tìm thấy hai mẹ con ngay ngày hôm sau. Tìm cũng không khó. Tôi gọi mấy cuộc điện thoại cho bạn của Gina từ thời đại học, những người đã xuất hiện ở sinh nhật thứ ba mươi của cô, nhưng đã hàng năm rồi cô không thân thiết gì với họ. Cô đã để họ tách dần khỏi cuộc sống của mình, huyễn hoặc bản thân rằng cô có thể có tất cả những gì mình cần từ tôi và Pat. Đấy là vấn đề với một mối quan hệ gắn bó đến như của chúng tôi - khi nó đổ vỡ, bạn không còn ai cả.
Không mất nhiều thời gian tôi mới nghĩ ra là Gina đã tuyệt vọng về chỗ ở đến nỗi phải đến nhà cha ruột, người đang ở “trạm nghỉ” giữa các cuộc hôn nhân.
Glenn sống trong một căn hộ nhỏ ở rìa tấm bản đồ đầy đủ về London, giữa các sân gôn và vành đai cây xanh, một khu phố mà có lẽ khi mới chuyển đến ông đã nghĩ rằng nó giống với Woodstock(1). Nhưng thay vì chơi nhạc với Dylan và The Band, mỗi ngày Glenn lại đi tàu điện đến cửa hàng ghi ta của mình ở phố Denmark. Khi tôi gõ cửa thì ông có ở nhà, chào đón tôi với thái độ có vẻ ấm áp thật sự trong lúc tôi đang nắm tay con trai mình.
“Harry, mọi chuyện thế nào rồi, chàng trai? Xin chia buồn về vấn đề của cậu.”
Đã hơn năm mươi tuổi, những gì còn lại trên mái tóc của Glenn được chải chuốt cẩn thận để trông na ná như kiểu tóc tỉa lông gà Viking thời hoàng kim của ông. Ông vẫn gầy như que tăm, vẫn mặc những bộ quần áo trông rất hợp với fan cuồng của Jimi Hendrix. Và ông vẫn đẹp trai, theo kiểu lãng tử đã hết thời. Nhưng chắc hẳn ông nhìn khá “chất” khi đi trên Đường Nhà Vua vào năm 1975.
Có tính tất cả những lỗi của ông đi nữa - những sinh nhật bỏ lỡ, những lời hứa hão huyền, thực tế rằng cứ vài năm là ông lại biến mất, để lại vợ và các con - thì Glenn vẫn không hẳn là một người xấu xa. Ông có duyên, thân thiện, thoải mái, những gì mà tôi có thể nhìn thấy ở Gina. Khuyết điểm chết người của Glenn là ông không bao giờ nhìn xa hơn sự mãn nguyện của bản thân mình. Thế nhưng tất cả những vết thương mà ông gây ra đều không do chủ ý. Ông không phải là một người ác độc, trừ phi sự yếu đuối là một loại ác độc.
“Tìm Gina hả?” ông nói, một tay khoác lấy tôi. “Nó trong nhà.”
Bên trong căn hộ khiêm tốn của Glenn, The Verve đang oang oang từ loa. Ông không phải là người cuồng nhạc rock cổ điển với tạp chí Mojo và kim máy hát đứng yên mãi mãi ở âm nhạc của thời trai trẻ. Lòng sùng bái của Glenn đối với nhạc rock lớn đến mức ông luôn bắt kịp với những ban nhạc lớn mới nổi. Tôi không biết làm sao mà ông làm được vậy.
Gina ra khỏi căn phòng khách nhỏ, mặt nghiêm trang và nhợt nhạt. Rất nhợt nhạt. Tôi muốn hôn cô. Nhưng tôi không làm thế.
“Chào Harry.”
“Chúng ta nói chuyện được không?”
“Tất nhiên rồi. Có một khu công viên gần đây.”
Chúng tôi đưa Pat đi cùng. Glenn chỉ ra rằng, dù cảnh vật xung quanh đây được phủ xanh bởi cây cối nhưng công viên thực ra lại ở khá xa, phải băng qua một chuỗi buồn chán những cửa hàng và vô tận những ngôi nhà sang trọng. Nên tôi đề nghị là chúng tôi nên dùng chiếc MGF. Pat suýt hét lên sung sướng. Dù cô không phải là một cậu bé bốn tuổi, tôi hy vọng Gina có thể cũng thấy ấn tượng - từ giây phút nhìn thấy chiếc xe đó tôi đã biết là mình muốn lái nó với một người đặc biệt nào đó bên cạnh. Giờ thì tôi nhìn thấy rõ rành rành người đặc biệt ấy đã và vẫn luôn là Gina. Nhưng cô không nói một lời nào cho đến khi chúng tôi đến công viên.
“Không cần phải lo tìm lại tuổi trẻ của anh đâu, Harry à,” cô nói, hất chân ra khỏi chiếc xe mới của tôi. “Anh chưa bao giờ thực sự mất nó.”
Pat nhảy chân sáo đằng trước chúng tôi, vung kiếm ánh sáng và hú hét. Khi thằng bé đến khung trèo cho trẻ em, nó đứng đó không nói gì, bẽn lẽn nhìn hai thằng con trai lớn hơn leo trèo ở phần khung phía trên. Gina và tôi quan sát con trai chúng tôi nhìn chúng.
“Anh nhớ em đến phát điên,” tôi nói. “Hãy về nhà đi, xin em đấy.”
“Không,” cô nói.
“Nó đâu phải một vụ ngoại tình điên cuồng, nồng nàn. Nó chỉ là một đêm.”
“Chẳng bao giờ chỉ là một đêm cả. Nếu anh có thể làm một lần, anh có thể làm lại lần nữa. Lần nữa và lần nữa và lần nữa. Và lần sau sẽ dễ dàng hơn. Em đã chứng kiến tất cả mấy chuyện này trước đây rồi Harry. Em đã chứng kiến tất cả mấy chuyện này ở cha em.”
“Chúa ạ, anh không hề giống cha em. Anh còn không đeo khuyên tai.”
“Đáng lẽ em phải biết trước,” cô nói. “Những người lãng mạn luôn là tồi tệ nhất. Cả một bè lũ những gã với lời lẽ đường mật. Những người hứa rằng sẽ không bao giờ nhìn người phụ nữ nào khác. Luôn là tồi tệ nhất. Vì họ luôn cần một đợt lãng mạn mới. Một liều lãng mạn định kỳ. Không phải thế sao, Harry?”
Tôi không ưa cách cô đang nói về tôi, như thể tôi không khác gì so với bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới, như thể tôi chỉ là một trong đám đông những kẻ ngoại tình rậm lông, như thể tôi chỉ là một trong những gã tẻ nhạt làm việc ở văn phòng bị bắt quả tang đang lăng nhăng. Tôi muốn mình vẫn là “người ấy”.
“Anh xin lỗi vì đã làm tổn thương em, Gina. Và anh sẽ mãi mãi hối hận vì chuyện này. Em là người anh không muốn làm tổn thương nhất trên thế giới này.”
“Không thể lúc nào cũng như tuần trăng mật, anh biết không?”
“Anh biết, anh biết,” tôi nói, nhưng ở sâu thẳm trong lòng điều tôi nghĩ lại là - Tại sao không? Tại sao không?
“Chúng ta đã ở bên nhau bao nhiêu năm rồi. Chúng ta đã có một đứa con với nhau. Không thể lại là mấy cái trò Romeo Juliet vớ vẩn kia nữa.”
“Anh hiểu tất cả những cái đó,” tôi nói, và hầu hết con người tôi thật sự hiểu. Nhưng có một phần nhỏ xíu trong tôi muốn nói - Ồ, vậy anh nghỉ đây.
Gina nói đúng - tôi muốn chúng tôi như hồi mới bắt đầu. Tôi muốn chúng tôi như thế mãi mãi. Mà bạn biết vì sao không? Vì lúc đó chúng tôi hạnh phúc biết chừng nào.
“Anh nghĩ sống ở nhà mình dễ dàng lắm à?” cô nói, tự dưng nổi xung. “Anh nghĩ nghe anh than vãn là mình không phải thiếu niên nữa, ngăn Pat nghỉ xem Chiến tranh giữa các vì sao trong năm phút, chăm sóc gia đình là dễ lắm sao? Và anh cũng không giúp gì. Như tất cả những người đàn ông khác trên cái hành tinh này, anh nghĩ là chỉ cần làm công việc nho nhỏ của mình, thế là xong việc.”
“Thật ra,” tôi nói, bối rối. “Anh ngạc nhiên là em không bỏ đi từ mấy năm trước rồi.”
“Anh không cho em một lý do. Đến tận bây giờ. Em mới ba mươi, Harry à. Nhiều lúc em có cảm giác như mình là một bà già. Anh lừa em,” cô nói. “Anh lừa em yêu anh.”
“Cứ về nhà đi em. Em, anh và Pat. Anh muốn mọi thứ quay trở lại như trước.”
“Sẽ không bao giờ được như thế nữa. Anh đã thay đổi mọi thứ. Em tin anh và anh đã đánh mất niềm tin ấy. Anh làm em thấy ngu ngốc vì đã tin anh.”
“Người ta không chia tay chỉ vì tình một đêm, Gina à. Người lớn không làm thế. Ta không vứt mọi thứ đi chỉ vì một chuyện như vậy. Anh biết là nó rất đau đớn. Anh biết việc mình làm là sai. Nhưng đột nhiên làm sao mà anh chuyển từ ông Tuyệt Vời thành ông Cục Phân vậy?”
“Anh không phải ông Cục Phân, Harry à.” Cô lắc đầu, cố gắng ngừng khóc. “Anh chỉ là một người đàn ông bình thường. Không khác gì bao người khác. Anh không hiểu sao? Em đã đầu tư bao nhiêu vào anh với hy vọng là anh đặc biệt. Em đã hy sinh bao nhiêu điều vì anh, Harry.”
“Anh biết là em đã làm vậy. Em định đi làm ở nước ngoài. Em định trải nghiệm một nền văn hóa khác. Nó đã có thể rất tuyệt vời. Và rồi em phải ở đây vì anh. Anh biết tất cả những cái đó. Đấy là lý do vì sao anh muốn cuộc hôn nhân này tốt đẹp. Đấy là lý do vì sao anh muốn thử lại lần nữa.”
“Em đã nghĩ ngợi rất nhiều,” Gina nói, “và em đã hiểu ra là không ai thèm quan tâm đến một người đàn bà ở nhà trông con cả. Kể cả chồng cô ta. Nhất là chồng cô ta. Em tẻ nhạt đến mức anh ta phải đi lăng nhăng.”
“Đâu phải thế.”
“Trông con - đáng lẽ đó phải là công việc được kính trọng nhất trên thế giới. Nó phải danh giá hơn tất cả các công việc văn phòng. Nhưng không phải vậy. Anh có biết bao nhiêu người ở những bữa tối và tiệc tùng và lễ mở màn ở cái kênh truyền hình chết tiệt của anh đã làm em cảm thấy như mình không là gì không? Thế cô làm gì?” Ở miệng cô nó nghe như lời nhạo báng. “Thế cô làm gì? Tôi ư? À, tôi không làm gì cả. Tôi chỉ ở nhà và trông đứa con trai nhỏ của tôi. Và bọn họ lờ lớ lơ em - cả đám phụ nữ và đàn ông, thực ra là đám phụ nữ còn tệ hơn - như thể em là một người thần kinh. Và em thông minh gấp đôi so với nửa số người anh làm việc cùng Harry ạ. Thông minh gấp đôi.”
“Anh biết vậy mà,” tôi nói. “Nghe này, Gina - anh sẽ làm bất kỳ điều gì. Em muốn gì?”
“Em muốn có lại cuộc sống của mình,” cô nói. “Chỉ thế thôi Harry à. Em muốn có lại cuộc sống của mình.”
Tôi đã ngửi thấy mùi rắc rối.
Cha & Con Cha & Con - Tony Parsons Cha & Con