Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Patrick White
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 102 / 66
Cập nhật: 2020-06-24 21:49:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ào khoảng thời gian này, Amy Parker nhận được thư của người bạn láng giềng O’Dowd, do một cô bé tên là Pearl Britt có bố làm phu làm đường đưa đến.
Chị O’Dowd viết trên một mảnh giấy:
Sáng thứ Ba
Chị Parker thân mến,
Tôi có chuyện rắc rối, mong được gặp chị.
Thân,
K. O’Dowd
- Cảm ơn cháu, Pearl, - chị Parker nói với cô bé vẫn đứng đó, tay ngoáy mũi, nện hai bàn chân xuống đất để xua mấy con ruồi bám vào mắt cá chân. - Cô sẽ xuống đấy ngay.
Thế rồi cô bé Pearl bỏ chạy, bứt bông hoa cúc dại trên đường và nghịch những cánh hoa.
Sau khi sắp xếp xong mấy thứ, Amy Parker đội mũ chuẩn bị đi. Chị dắt con ngựa cái đang ve vẩy đuôi dưới một cây liễu, rồi kéo chiếc xe mua lại lúc này đã trở nên xọc xạch, nhưng vẫn lộ ra dấu hiệu của quá khứ huy hoàng. Nhẽ ra chị định chạy đi tìm chồng, nhưng đã kìm mình lại. Mình sẽ không nói gì, chị tự nhủ, nhỡ đâu anh ấy lại tức giận thì sao.
Giờ mọi thứ đã xong xuôi.
Suốt dọc con đường từng là của riêng họ nay đã có nhiều người sinh sống, vì thế gia đình O’Dowd không còn là láng giềng nữa, trừ về mặt lịch sử và tình cảm. Một số người gật đầu chào Amy Parker khi chị đi qua, nhưng những người khác lại nghĩ chị đang cố tìm hiểu điều gì đó về họ, nên họ nhíu mày. Thật ra chị đang nghĩ đến người bạn, người láng giềng của mình, và nghĩ về những cuộc đời họ đã sống trên con đường đó từ khi nó còn chạy qua bụi cây hoang vu. Nhưng con người ta đâu cần biết điều đó. Họ dựng nên những hàng rào quây vùng đất của mình lại và họ bực mình khi có một bộ mặt xa lạ xuất hiện. Đến giờ này Amy Parker vẫn còn xa lạ với một số người. Chị đánh xe chạy tiếp trên những đoạn đường mà chị không còn có thể coi là của mình.
Rừng đã được khai phá. Một người đàn ông đang canh tác mảnh đất màu nâu giữa hàng cây cam. Bên ngoài một túp lều xám xịt, một ông già ngồi bên cạnh bụi thục quỳ. Lũ trẻ đổ xô ra khỏi cửa những túp lều xiêu vẹo. Gió thổi tung quần áo đang phơi. Sáng hôm đó thật là vui mắt. Chưa bao giờ Amy Parker thấy quang cảnh ấy dọc theo con đường dài hai dặm đến nhà O’Dowd. Những con chim sặc sỡ sà xuống rồi lại lao vút lên. Tiếng người nói vang lên từ nơi mà trước đây chỉ nghe tiếng rìu phạt ngang sự im lặng, khiến tim ta đập nhanh hơn. Nhưng con người đã đến đây, không phải chỉ có người Ai-len. Hàng rào kẽm uốn lượn xuyên qua rừng cây bụi. Những chiếc bao tải và hộp sắt tây được dùng vào nhiều việc. Và đêm đến họ ngồi quanh, đàn ông mở phanh áo để lộ lông ngực, đàn bà mặc áo cánh trễ nải, họ uống những gì họ vớ được, coi đấy là một niềm an ủi. Nếu đôi lúc vớ phải dầu hỏa, thì cũng uống được tuốt. Và ngày càng nhiều trẻ con, số giường sắt theo đó mà tăng lên.
Con ngựa cái già kéo xe lọc cọc chạy trên con đường vui nhộn, nhưng đến đoạn đường cuối khi Amy Parker cho xe chạy từ từ vào chỗ đất trũng trước nhà O’Dowd, thì móng ngựa cũng bắt đầu lê lết. Chị hãm xe lại, bánh xe lạo xạo trên lớp đá sa thạch. Có chuyện gì rắc rối nhỉ? Chị tự hỏi, liếm môi khi nhớ lại chính sự rắc rối cũng đã đưa chị đến với O’Dowd vào buổi sáng hôm nay. Chị đã định kéo dài chuyến đi dường như đang lao xuống dốc này.
Có một mảnh đất khô cằn nằm trước khu nhà O’Dowd, mà khu này cũng sắp bạc màu đi rồi, nhưng họ đã ở đây ngay từ đầu nên cũng thành quen. Họ bị đất đai buộc chặt, và đất đai là của họ. Amy Parker càng xuôi xuống, cả vùng đất xung quanh trông càng hoang tàn. Cây cối như mang những hình dáng tuyệt vọng. Một số đã héo quắt. Một số trơ lại những túm lông đen hay những quả thông xám xịt. Có tiếng gõ đều đều trong khu rừng, của cái nóng và côn trùng. Không ai muốn khu đất ấy cả. Họ vứt rác vào đó. Các hộp sắt tây cũ lóe sáng và bộ xương của thú vật chết.
Chị Parker dần cảm thấy mệt mỏi. Dẫu còn tương đối trẻ và khỏe mạnh, cùng chút kinh nghiệm, chị đã bắt đầu cảm thấy trong người suy nhược. Chưa bao giờ chị đến gần cái chết, nên chị thắc mắc liệu mình có thể đương đầu với nó không. Nếu đúng là cái chết đang gọi chị từ gia đình O’Dowd. Mà nào có lý do gì để giả thiết như vậy. Chị liền nghĩ đến hai đứa con đang lớn và người chồng tráng kiện, và tin tưởng vào sức mạnh của mình. Dần dần điều đó trở nên có lý. Khi đi qua cái xưa kia là cổng nhà, đôi vai trẻ khỏe của chị đung đưa theo nhịp xe và trút bỏ mọi mối nghi ngờ. Có những giây phút chị là con người tuyệt vời và đây là một trong những giây phút đó. Đôi lông mày đen, khá rậm của chị lấp lánh trong ánh nắng.
Amy Parker cho xe tiến lại cửa nhà O’Dowd, và nếu không có dấu hiệu của cái chết thì cũng chẳng có mấy dấu hiệu của sự sống. Có hai con vịt nâu, đuôi nhọn đang ngâm mình trong vũng bùn nông choẹt. Một con lợn sề đỏ au nằm nghiêng, phơi những núm vú chảy sệ. Dưới cây tiêu, cái chạn đựng thức ăn treo lủng lẳng, đung đưa và từ từ xoay tròn trên một sợi dây thép. Còn căn nhà vẫn y nguyên, tự chống đỡ lấy mình, và cái lỗ ở cửa sổ bên hãy còn nhét một cái bao.
Amy Parker đi tìm xem có ai không sau khi buộc xích vào bánh xe. Cuối cùng chị thấy mặt bà bạn mình ló qua cái kẽ hở, và mọi việc dường như cần được giải thích ngay.
- Xin chị thứ lỗi cho, - chị O’Dowd nói, mấp máy hai cái lợi ẩm ướt để thốt ra lời, đánh vật với cái cửa ngoan cố để bạn mình lách vào, - Xin lỗi chị, vì đã gửi thư cho chị làm sự việc quá trang trọng, nhưng con bé đoảng lắm, tuy đôi giò của nó rất khỏe. Vì thế tôi đã viết thư cho chị. Giờ đây chị đã đến. Tôi mừng quá!
Chị cầm khăn rửa bát trong tay; cái khăn màu xám xịt, bốc mùi nước rửa bát cũ nó từng bị nhúng vào, có lẽ cũng là nước màu xám.
- Vâng, tôi đã đến đây, - chị Parker trả lời, chị thấy nghẹn thở.
Có lẽ vì họ đang bị nhốt trong một gian bếp sau, hay cái nhà kho, hay khoang đựng thức ăn lộn xộn bừa bãi, trong đó dường như mọi của cải nhà O’Dowd đang vứt tứ tung. La liệt những thùng chưa rửa từ sáng vắt sữa hôm đó cùng xác ruồi bên trong. Có mấy dây thép treo những chiếc áo sơ mi giặt nhiều quá bạc cả màu - hay đấy là những miếng giẻ rách? - lơ lửng trên đầu, cọ vào nhau loạt xoạt, mắc cả vào tóc, trong căn buồng tối nhỏ bé đó, nơi mắt cá đá phải những cái chai không mà anh O’Dowd chưa kịp liệng đi. Trên mặt bàn gỗ thông có một cái bẫy chuột, đặt một miếng pho mát vàng làm mồi, và bên cạnh trên cái đĩa trắng to có một miếng thịt cừu khô khốc. Mọi thứ ở đó dường như được đặt bừa vào bất cứ chỗ nào, chẳng đếm xỉa gì đến sự ngăn nắp gọn gàng.
- Chị thấy đấy, nom nhếch nhác quá, nhưng biết làm sao được. - Chị O’Dowd nói, đưa mắt nhìn sang bên khi chị vụt một con ruồi bằng cái khăn rửa bát và cắt ra một miếng từ tảng thịt cừu.
- Vậy chị khỏe đấy chứ? - Chị Parker hỏi bạn.
- Sao tôi lại ốm được? Tôi chưa bao giờ gặp vấn đề về sức khỏe cả, chị Parker ạ. Câu chuyện còn phức tạp hơn nhiều.
Chị ta hít hà qua hàm lợi, như thể hàm răng hãy còn ở đó, rồi nhìn vào chiếc cửa sổ nhỏ hầu như bị mạng nhện chăng kín.
Chị Parker đành phải đợi cho đến khi bạn chị tiết lộ cái gì thú vị, hoặc khủng khiếp, hoặc đáng buồn.
- Chính anh ta đấy, - cuối cùng chị ta nói. - Chính cái lão khốn kiếp đó. Lại chứng nào tật ấy.
- Thế có bao giờ anh ấy bỏ rượu không? - Chị Parker hỏi, bắt đầu lơ đễnh.
- Chẳng được bao lâu. Nhưng có những lúc anh ấy nốc như hũ chìm. Và đây là một trong những lúc như thế. Hũ này to nhất đây, - chị O’Dowd nói.
- Thế tôi phải làm gì bây giờ? - Chị Parker hỏi.
- À, chị nói chuyện với hắn, với tư cách là một phụ nữ, một người mẹ, một người láng giềng, một bạn cũ. Dỗ dành anh ấy một chút.
- Chị mà còn không dỗ được anh ấy thì tôi làm thế nào!
Vì đó không phải điều chị quan tâm. Trong căn phòng nhỏ bé này chị thấy ngột ngạt và nóng bừng bừng.
- Tôi không hiểu, - chị Parker nói.
- À, - chị O’Dowd nói. - Tôi chỉ là vợ anh ấy, mà cũng không hoàn toàn thế. Đối với một người bạn thì khác, vì anh ấy sẽ không dám đấm thẳng vào mặt chị, hay đá vào bụng chị đau điếng lên được. Chị chỉ cần nói lý với anh ấy, người tốt như chị, trong nháy mắt anh ấy sẽ khóc vì hối hận cho mà xem, và thế là mọi việc sẽ xong xuôi, rồi chị xem.
- Anh ấy đâu? - Amy Parker hỏi.
- Hiên sau nhà, tay cầm súng săn và một chai brandy Cologne, cả nhà tôi chỉ còn có thế thôi. Nhưng cây súng chỉ để làm vì thôi mà, chị Parker ạ, chị tin tôi, tôi biết tính anh ấy mà.
- Theo tôi tốt hơn là, - chị Parker nói, tỏ ra không thích cái chuyện này tí nào, - theo tôi tốt hơn là chúng ta cứ để cho chai brandy Cologne nó trôi hết đi vì chị bảo đấy là chai cuối cùng mà. Rồi anh ấy sẽ ngủ. Tôi nghĩ đó là giải pháp tự nhiên hơn.
- A-ha! - Chị O’Dowd cười lớn. - Với anh ấy chẳng có giải pháp nào là tự nhiên cả. Cùng lắm anh ấy sẽ mò ra thành phố. Không được đâu, chị Parker ơi. Ta phải kêu gọi lương tâm anh ấy. Đừng bỏ rơi một người bạn cũ chị ơi.
Suốt thời gian ấy, căn nhà im ắng hoàn toàn. Chẳng ai nghĩ rằng nó chứa đựng một tình cảnh oái oăm. Những bức tường của căn buồng nhỏ chỉ là ván ghép, trên dán giấy báo, còn chỗ nào thừa thì ruồi bâu đầy. Amy Parker chưa bao giờ để ý trên đó có chữ để đọc, nhưng lúc này chị bắt đầu dò ra, từng chữ một, cuộc đời của người nuôi bò bị bò húc chết.
Rồi có tiếng chân người. Có tiếng ủng nặng lê trên sàn gỗ. Chị nhớ là anh O’Dowd có đôi bàn chân rất to.
- Suỵt! - Người vợ lấy tay che miệng, một ngón có đeo nhẫn cưới to, tiện tay thì đeo vậy thôi. - Anh ấy đấy. Anh ấy lại làm lành đấy. Có tốt hơn hay tệ đi thì còn xem đã. Đôi lúc tôi cảm thấy anh ta cứ ngồi đàng kia thì hơn.
Đôi bàn chân không có ý định nào khác ngoài việc chuyển động. Chúng bước tới. Chúng di chuyển trên những tấm ván, có mấy tấm cưỡng lại. Cả căn nhà kêu cọt kẹt. Một thân hình to lớn đang loạng choạng bước qua dãy buồng.
- Theo tôi, chị em mình phải đi thôi, - chị O’Dowd nói. - Nào chị. Theo lối này.
Liền sau đó Amy Parker cảm thấy bàn tay của bà bạn.
- Nếu anh ta muốn sinh sự, - chị O’Dowd nói, - thì tốt hơn là tìm đường lẩn thôi. Vì tôi đã trải nghiệm trước đây một lần rồi, mà từ đó đến giờ tôi không bao giờ quên.
Nói xong hai người chạy như bay qua nhà bếp, qua mùi mỡ và tro lạnh, và náu trong một lối nhỏ, rõ là xập xệ, nhưng có nhiều lối ra. Bốn bề chỉ thấy âm thanh của tĩnh lặng. Chị O’Dowd đứng yên, đưa ngón tay lên vành tai phải lắng nghe.
Bỗng anh ta lao qua cửa mà rõ ràng làm bằng bìa các tông, giống như toàn bộ ngôi nhà. Cánh cửa rung bần bật. O’Dowd nom dữ tợn. Miệng anh ta ướt, lông mũi đen ngòm.
- A! Hai người! - Anh ta kêu lên.
- Lạ thật! - Người vợ nói. - Tưởng anh phải nhìn thấy nhiều hơn chứ.
- Hả, - O’Dowd rống lên, - hai mụ rì rầm ở đây chưa đủ sao?
Rồi anh ta đứng thật vững chắc, tay cầm một khẩu súng trông xấu xí. Amy Parker mong nó đừng nổ.
- Anh O’Dowd, - chị nói, - anh không nhận ra tôi sao?
- Đúng thế, - vợ anh ta nói, - đó là chị Parker, bạn cũ của chúng ta, đến thăm vì tình xưa nghĩa cũ.
- Cái con khỉ, - O’Dowd nói. - Hai mụ đàn bà, phen này đi đời nhà ma.
- Gớm, ăn nói với phụ nữ nghe tử tế nhỉ? - Chị O’Dowd phản đối.
- Tao chẳng phải người tử tế, - người chồng nói thản nhiên.
Anh ta nhíu mắt trước sự thật đó như không thể đối diện với nó quá lâu hoặc quá tỉ mỉ. Sự thật ấy như một vật làm từ đá cuội xinh đẹp cần được xem xét kỹ lưỡng.
Rồi anh ta giơ súng lên và bắn.
- Ôi, lạy Chúa! - Người vợ rú lên, ôm lấy tóc đang rũ rượi hàng búi quanh tai. - Cơ sự này đã đến, ngay tại nhà chúng con, dù chúng con đều là con chiên của Chúa.
- Chị trúng đạn à? - Amy Parker hỏi, chị cảm thấy một luồng gió tạt qua.
- Tôi không thể trả lời thay mọi nơi trên cơ thể mình, - chị O’Dowd kêu lên. - Tôi sợ quá đi mất. Đồ độc ác xấu xa! Đồ quỷ dữ kia! Mi đến giết chúng ta mất!
- Thế mày cho tao còn ngắm vào ai bây giờ? Mụ trời đánh kia.
Rồi anh ta lại đưa súng lên.
- Nhanh lên, - chị O’Dowd nói. - Chị Parker, phải tìm đường chạy thôi.
Trong lối đi nhỏ tù mù, phảng phất mùi thuốc súng và dầu nóng, hai người đàn bà hoảng loạn, luẩn quẩn, xô cả vào tường khi họ chọn một lối để chui qua chạy trốn. Trong cảnh hỗn độn, Amy Parker tách khỏi người bạn và thấy mình đang ở trong căn phòng đẹp nhất, có một cánh cửa nhỏ mà đóng lại, để tựa vào đó mà hy vọng. Người bạn chị đi đâu chẳng rõ, chỉ biết rằng chị đã tách khỏi cái cảnh quay cuồng váy áo đầy lo âu.
- Mày mà chưa xong đời thì cứ đá bay bố mày đi, - O’Dowd gầm rú lên.
Có lẽ anh ta đang đập vỡ khẩu súng phía bên kia cửa, và có tiếng đập mạnh ở túi áo anh ta như thể anh ta đang bốc cháy.
- Đồ phản bội! Ta mà tóm được mày, ta sẽ vặn cái cổ khốn kiếp của mày, - anh ta rống lên.
Cửa đóng sầm, căn nhà rung lên và tĩnh lặng trở lại, họ như bước vào một giai đoạn mới mẻ, của sự yên bình hay nghịch đảo của sự cuồng điên. Căn buồng mà Amy Parker đứng là căn buồng đẹp nhất của vợ chồng O’Dowd, vì lý do đó mà nó chưa bao giờ được sử dụng thậm chí cả những linh hồn đáng ngờ cũng chẳng có. Giấy in hoa hồng được dán nhăn nhúm vào mọi khe hở có thể lọt gió. Kết quả là sự sống lụi tàn, và trên bậu cửa sổ chỉ thấy những cánh và vỏ côn trùng, cùng chân nhện nhợt nhạt. Kẻ xâm nhập, vốn đã sợ điếng người, lại rợn tóc gáy khi đứng trước những cái xác ướp, cái sofa có lông độn lòi ra ở lưng ghế, và trên bệ lò sưởi có một con mèo thân dài mà O’Dowd đã nhồi cho vợ mà chị ta rất thích.
Gượng quay đầu khỏi con mèo đáng buồn kia, chị nhìn qua sương mù ngoài cửa sổ và thấy bà bạn láng giềng đang bò ra như con mèo quanh góc nhà kho, đôi tai cụp hẳn, và trong đôi mắt như thủy tinh ánh lên tia hy vọng tự vệ. Chị muốn bảo bạn rằng không cần phải sợ khẩu súng nữa, nhưng không sao mở cửa sổ ra được, và vì tiếng đốt ngón tay gõ trên cửa kính nghe khủng khiếp trong căn buồng đầy chết chóc này, mọi ý định gây chú ý tan biến dần. Thế là chị O’Dowd tiếp tục nghển cổ và lắng tai, tựa như chị đang mong cái chết bất thần nhảy ra từ một hướng nào đó mà chị không ngờ đến, dẫu chị có vò đầu vắt óc.
Amy Parker còn đang vùng vẫy để thoát khỏi những sợi xích ràng níu chị trong căn buồng trú ẩn, thì O’Dowd xuất hiện quanh chỗ góc nhà, tay cầm con dao pha cứ như cầm một lá cờ nhỏ.
Vậy là đúng rồi, chị không sao kêu lên qua cửa kính được.
Chị nhìn thấy cổ họng chị O’Dowd lồi hẳn xương ra khi chị ta cố ép mình hơn nữa vào tường nhà kho. Trước khi chạy quanh góc nhà, còn O’Dowd chạy theo tay xách lá cờ nhỏ.
Thế là Amy Parker được giải thoát. Chị vùng chạy không phải vì can đảm, mà vì sợi dây sinh mạng của chị đã nối liền với cùng cuộn chỉ đang cuốn vợ chồng O’Dowd quanh nhà. Vì vậy Amy Parker cũng chạy, qua bậc thềm nhà ọp ẹp đến cây hoa vân anh xào xạc khi chị chạy qua. Đến lượt chị chạy quanh nhà, nơi đã trở thành trụ cột duy nhất của sinh tồn; không có nó, họ sẽ bị tiêu diệt.
Họ chạy miết, dù có lúc lảo đảo, hoặc do rượu, hoặc do giẫm phải lá cây thông trơn trượt ở phía bên này, hoặc va phải đá và ổ gà ở phía bên kia, hoặc chỉ do vết chai chân bỗng đau nhức nhối. Nhưng vẫn cứ chạy. Tình thế không lối thoát. Căn nhà ngổn ngang mọi chỗ, xuyên qua cửa sổ, cửa ra vào, những cái hộp mà trong đó họ đã cùng sống cuộc đời tẻ nhạt - một khoanh bánh mì chị ta cắt ra đã cong queo từ lúc sáng, và cái quần đã tuột khỏi đùi anh ta sáng nay vẫn nằm cuộn tròn đen ngòm. Những cái đó cứ lướt qua. Đến con mèo nhồi bẹp dí trên cái giá sơn dầu trên bệ lò sưởi. Amy Parker thở hồng hộc, nhớ rằng con mèo ấy từng được gọi là Tib.
Ta đi đâu đấy? Chị tự hỏi. Lúc ấy cái chết dường như khó tóm bắt được. Cái lưng của anh O’Dowd bập bềnh. Thỉnh thoảng chị lại tự hỏi mình sẽ làm gì nếu như mình chạy đủ nhanh. Nhưng cái lưng của O’Dowd bao giờ cũng thấp thoáng ở ngã rẽ tiếp theo. Luôn thế.
Có những lúc, trong không khí căng thẳng, chị thề rằng chị đã nghe thấy anh ta lấy dao chặt đầu vợ. Chị thấy tiếng rơi đến phịch một cái, và nhìn thấy đâu đó trên đất cái miệng há hốc ú ớ lời thứ lỗi. Chị nói cần phải giải quyết cái xác trước khi cảnh sát đến.
Nhưng đồng thời chị vẫn chạy, trong đám bụi mà lũ gà vịt làm vẩn lên, như sợ hãi viễn cảnh bị chém giết. Những chiếc cổ gầy và dài ngoẵng của chúng nghển cao. Chúng chạy toán loạn như mọi ngày. Cả con lợn nữa. Cả con lợn sề đỏ cũng tham gia cuộc đua, những đầu vú của nó đập vào hai bên mạn sườn, miệng kêu ủn ỉn và đánh rắm khi chạy ào ào, vì vui mừng hay vì lo sợ, khó mà biết được. Gà vịt bị bắn ra khỏi đường đua, nhưng con lợn vẫn tiếp tục, vì lòng nhiệt thành với con người.
Người đàn ông cứ chạy quanh hoài, cho đến khi anh ta chạy được một đoạn dài vào vùng đất mà anh ta sẵn sàng chịu đựng, lúc anh ta đảo mắt nhìn, lúc anh ta thể hiện, qua đáy mắt sâu thẳm, những nét buồn bã luyến tiếc cái thế giới yên ổn mà anh ta đã mất. Theo cách ấy, Amy Parker đang mệt đến đứt hơi, đã nhìn thấy chồng và hai đứa con ngồi bên bàn ăn, uống trà trong chén trắng, những mẩu bánh vụn từ hôm thứ Ba dính đầy trên mép. Nhẽ ra chị phải kêu khóc. Thật ra chị đã làm vậy, thổn thức than thân, chứ không vì bà bạn của mình nữa.
- Chị Parker, - chị O’Dowd lúc đó thở hổn hển.
Amy Parker nhìn quanh, thấy chị O’Dowd đã cố gắng hết sức và đuổi kịp. Bộ mặt mờ nhòe hẳn đi của chị ta chỉ còn thấy có miệng và đôi mắt.
- Ta phải làm gì bây giờ? - Chị Parker thở hổn hển hỏi lại.
Vì nãy giờ họ cứ chạy miết quanh nhà, đôi chỗ chạy trước hoặc chạy sau O’Dowd.
- Ôi, lạy Chúa - chị O’Dowd rít lên.
Thế là hai người đàn bà cầu nguyện, sau một chốc, đã nối lại mối thân tình mà họ chưa hoàn toàn dứt hẳn, thậm chí còn tỏ ra họ đã bị lãng quên. Họ vừa chạy vừa cầu khẩn.
Đến góc nhà chỗ thùng đựng nước to, họ bất ngờ vấp phải O’Dowd, rõ ràng đang chạy ngược lại về phía họ. Người anh ta ướt đầm, đen thui, tay vẫn cầm con dao.
- A a a! - Người vợ kêu lên. - Thế là cuối cùng vẫn là mày. Mày định làm gì ta cũng chiều. Ta đây có bao giờ từ chối mày cái gì đâu. Đây, ta đây.
Chị ta đứng im, người tơi tả, tóc rối bù. Mấy chiếc bùa hộ mệnh chị ta đeo phòng thân xổ ra khỏi ngực, lộ ra ngoài áo.
- Chúa hãy cứu giúp con, - chị ta nói. - Con có tồi tệ gì đâu, mà cũng chẳng tốt lành gì, hãy chém mau đi và để chúng ta cùng chịu phán quyết.
O’Dowd lúc đó trông to lớn hơn bao giờ hết, cơn rượu làm anh ta sáng rực như ngọn lửa, anh ta bắt đầu run cầm cập, lá cờ nhỏ tức con dao con cầm trong tay run rẩy.
- Ôi, - anh ta kêu lên, - chính con quỷ nó lẩn vào người tôi. Và cái chất brandy Cologne kia.
Rồi anh ta kêu gào phản đối, đôi môi mỏng đi vì ánh nắng và chạy đuổi nay lại đầy lên.
- Bản chất của tôi là như vậy mà, - anh ta kêu lên. - Tôi lúc nào cũng say say tỉnh tỉnh. Con người tôi không thật sự tồi tệ, cho dù tôi không thật sự tốt. Tôi là người bình thường, chỉ khi nào con ma men tóm lấy tôi, thì tôi mới cư xử hơi quá đà. Nhưng tôi nào có hãm hại ai, chắc chắn là không.
- Vậy là chúng ta đã hiểu, - chị vợ nói, ngồi phịch xuống, trên những búi cỏ vàng, lá rụng và bụi bặm. - Vậy là mọi việc đã hai năm rõ mười, chúng ta vẫn còn sống. Đó là điều chủ yếu. Cám ơn anh yêu đã giải thích rõ tình hình.
- Đúng vậy. - anh ta nói, quệt mũi đang chảy ròng ròng, - giờ mọi việc đã xong rồi. Tôi xin phép đi chợp mắt một tí, chị Parker ạ, nếu chị thấy không phiền. Như vậy tốt cho tôi hơn. Vừa rồi, tôi có còn là tôi đâu.
Chị O’Dowd ngồi bứt cỏ, còn người bạn chị ta đứng im như tượng, khi anh O’Dowd bắt đầu ý tứ lê tấm thân qua sân, nhón từng bước để tránh khơi dậy những xúc cảm đã tắt ngấm, tay xách cái vật dụng nhỏ bé như thể đó là một mẩu giấy, mà anh ta có thể cuộn lại rồi cất đi vì không dùng đến nữa. Rồi anh ta bước vào nhà, sau khi va trán vào rầm cửa, rồi kêu ầm lên vì cho rằng mình chẳng có tội gì.
Chị O’Dowd lầm rầm trong miệng. Chị ta ngồi bứt cỏ sột soạt. Tóc chị ta xõa xuống.
- Chị có bỏ anh ta không? - Chị Parker hỏi.
Nhưng chị O’Dowd chỉ ậm ừ.
- Tôi không thể nào chịu đựng nổi một chuyện vớ vẩn như thế, từ bất cứ người đàn ông nào, chứ chưa nói là một ông chồng, - chị Parker nói, cựa quậy đôi chân tê cứng như đá.
- Nhưng tôi thích anh ấy, - chị O’Dowd trả lời, ném chỗ cỏ héo sang một bên. - Chúng tôi rất hợp nhau.
Rồi chị ta lúc lắc đôi chân ở phía dưới, chúng đã tạo thành một dáng hình nhất định như đổ khuôn.
- Ôi, - chị ta nói, - tuy rằng lúc nãy nếu trong tay tôi có cái rìu nhỏ tôi đã giết chết hắn rồi, để chúng ta khỏi chạy nhông nhông quanh nhà.
Lúc này Amy Parker đã đi tháo xích bánh xe ngựa. Ở đó con ngựa già chăm chăm đứng nhìn, còn chị bạn đã quay vào nhà, vấn tóc lên qua cơn mê dài của cuộc đời.
- Ô, này chị Parker, - chị ta nói, thò đầu qua cửa sổ, - tôi quên mất. Chị ăn một miếng pho mát do tôi tự làm lấy nhé? Ăn được rồi, ngon lắm.
Nhưng Amy Parker lắc đầu, và con ngựa già kéo chiếc xe lăn bánh. Họ ra đi. Qua hàng cây và qua tất cả những gì đã không xảy ra.
Cây Người Cây Người - Patrick White Cây Người